• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Nhật Ký Tình Nhân (2 Viewers)

  • Chương 435: Thân phận của anh ta

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Chương 435: Thân phận của anh ta



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Khi câu này của Lục Kính Đình vừa thốt ra, đột nhiên quay lại đá một cái vào đầu gối của một trong những tên tay sai, chỉ nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, anh ta đã ngã ngay ra đất, ôm lấy chân lăn lộn.



Những tên tay sai khác sau khi nghe thấy lời nói của Lục Kính Đình đều nhìn về phía Triệu Mộng Tuyết, đồng thời vào lúc đó, tiếng du thuyền lại vang lên lần nữa, xem ra là ông Đinh đã đến rồi.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Tôi quay đầu lại nhìn, thì thấy Triệu Mộng Tuyết thở dài một hơi, nhắm mắt lại và ra hiệu cho đám tay sai để chúng tôi đi.



Tôi lên du thuyền cùng với Lục Kính Đình và Tần Thiên Khải, quay trở lại bờ biển, dọc đường đi Lục Kính Đình đều không hề nói chuyện với tôi, trong lòng tôi bồn chồn vì sợ rằng anh sẽ giận mình. “Tình hình thế nào rồi?” Dương Quốc Hưng thấy chúng tôi quay trở lại, trước tiên quan sát thấy mọi người đều không sao cả, sau đó mới cất tiếng hỏi. “Triệu Mộng Tuyết đã chặn nhầm hàng rồi.” Lục Kính Đình đáp một câu, ngay lúc tôi chuẩn bị xuống thuyền, anh trực tiếp ôm tôi vào lòng.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Tôi bị dọa cho một phen, kinh ngạc kêu lên. “Cái gì? Chặn nhầm hàng à? Cô ta làm nổ không phải là tàu của anh hay sao?” Dương Quốc Hưng sửng sốt, hai hàng lông mày nhíu lại. “Con tàu mà cô ấy cho nổ là của tôi, nhưng hàng hóa bị chặn lại là lô hàng mà chúng ta đã chặn của ông Đinh.” Lục Kính Đình vừa ôm tôi đi thẳng vào trong xe vừa nói. “Cũng có nghĩa là, cô ta định chặn hàng hóa của chúng ta, nhưng kết quả lại thành ra là hàng mà chúng ta đã chặn của ông Đinh à? Vậy là lô hàng mà chúng ta vừa nhìn thấy là hàng giả mà Triệu Mộng Tuyết đã tùy tiện đánh tráo sao?” Dương Quốc Hưng dừng lại: “Quả thật là chuyện vui bất ngờ, xem ra có vẻ như bên phía Đinh Mộng đã không hề có ý đề phòng tôi.” “Chà, tôi cũng không hề ngờ tới, khi đó vừa nhìn thấy lô hàng tôi đã sửng sốt rồi.” Lục Kính Đình gật đầu: “Ban nãy khi chúng tôi rời đi, ông Đinh đã đi rồi, ước chừng bây giờ ở trên biển đã bắt đầu đánh nhau rồi.” “Ha ha ha, được rồi.



Sau này Lục Kính Đình nói với tôi rằng hôm nay tôi đã nhặt được một món hời lớn, nếu không thì ngay cả việc thoát thân cũng khó.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!









Chúng tôi lại nói vài câu ngắn gọn về chuyện hàng hóa với Dương Quốc Hưng và Tần Thiên Khải rồi về nhà.



Dọc theo đường đi, Lục Kính Đình vẫn không thèm quan tâm đến tôi, đoán chừng là anh vẫn còn tức giận vì chuyện ban nãy. “Kính Đình. Tôi lên tiếng gọi tên anh, nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im lặng vô tận.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Tôi cũng không nói nữa, cảm thấy có hơi xấu hổ, không biết phải làm thế nào mới ổn.



Khi xuống xe, Lục Kính Đình ôm ngang người tôi ra khỏi xe, về đến nhà lại đè tôi lên giường, đôi mắt sáng dán chặt vào tôi, nhưng anh lại chống chân lên, không còn đè lên bụng tôi nữa. “Anh định làm gì?” Tôi bị anh nhìn đến mức hoảng sợ, nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn nữa.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Tôi còn chưa kịp nói hết câu, môi Lục Kính Đình đã hạ xuống, lưỡi của anh khéo léo cạy hàm răng của tôi ra, tôi bị buộc chỉ có thể đáp lại nụ hôn của anh mà thôi.



Anh hôn càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức khiến tôi ngạt thở, tôi cảm thấy từ sâu trong tim mình truyền đến một sự sợ hãi và đẩy anh ra theo bản năng.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Nhưng anh lại như một tảng đá đè lên tôi, dù có làm sao cũng không thể đẩy ra được, răng của anh cọ vào mỗi tôi, càng lúc càng mạnh hơn cho đến khi có một mùi máu tanh nồng nặc xuất hiện trong khoang miệng tôi, cơn đau xuyên thẳng vào đầu óc, thì anh mới chịu buông tha cho tôi. “Sau này nếu em dám như thế nữa, anh sẽ ăn em luôn đấy” Lục Kính Đình lật người lại nằm ở bên cạnh tôi, thuận tay ôm tôi vào lòng.



Sau khi được giải thoát, tôi thở hổn hển từng đợt, trong đầu lại hiện lên tất cả những gì xảy ra vào hôm nay, tôi không kìm được mà rơi nước mắt. “Tại sao lại khóc rồi, bị anh hôn một cái thôi mà lại tủi thân đến như vậy à?” Lục Kính Đình nhìn thấy mắt tôi đỏ hoe, ôm chặt tôi vào lòng một lát: “Anh biết em rất lo lắng cho anh, nhưng em phải tin anh, anh sẽ không xảy ra chuyện gì hết, sẽ không để cho con chúng ta không có bố đâu.”



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Sau khi nghe lời anh nói, sống mũi tôi càng cay hơn, tôi nghiêng người chui vào vòng tay của Lục Kính Đình.



Tôi không biết mình đã thiếp đi như thế nào, chỉ nhớ rằng, trong lúc mơ mơ màng màng, Lục Kính Đình thì thầm bên tại tôi: “Không có anh thì em phải làm sao đây



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Ngày hôm sau tôi thức dậy rất sớm, có lẽ Lục Kính Đình đã ra khỏi nhà từ lâu rồi, vốn dĩ tôi muốn nằm trong chăn thêm một lúc, nhưng không sao ngủ thêm được nữa, cứ nằm hoài thì lại thấy chóng mặt, nên tôi bật dậy.



Tôi còn chưa kịp ngồi dậy, thì đã nhận được cuộc gọi từ Bốn, nói rằng Hồng Tuyết Lâu xảy ra chuyện rồi, vẫn là cái người đã gây rối lần trước.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Tôi vội vàng mở cửa đi ra ngoài, nhìn thấy một bóng người đang ngồi trên ghế sô pha khiến tôi sửng sốt một phen.



Tôi nghĩ đó là Quyền Mai, nhưng lại không ngờ Lục Kính Đình vẫn đi chưa ra ngoài. “Anh vẫn chưa đi à?” Tôi sửng sốt một chút, rồi cất tiếng hỏi anh.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Lục Kính Đình không hề lên tiếng, kéo tôi ôm vào trong lòng: “Sao vậy, không muốn anh ở nhà à?” “Không phải, Hồng Tuyết Lâu xảy ra chuyện rồi!” Tôi không hề đáp lại lời của anh, trong lòng đang lo lắng về chuyện của Hồng Tuyết Lâu. “Đi thôi.” Lục Kính Đình cau mày, trực tiếp nói thẳng, sau đó gọi điện thoại cho thằng Đen, bảo anh ta dẫn người sang.



Khi tôi đến Hồng Tuyết Lâu vừa bước vào cửa đã thấy những chiếc bàn và băng ghế nằm ngổn ngang khắp nơi, chắc là đã có người đã đập phá nơi này rồi.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








May mắn thay là bây giờ trời vẫn còn sớm, Hồng Tuyết Lâu vẫn chưa mở cửa, nếu không thì sẽ lại là tiêu đề của báo chí rồi.



Đang nghĩ đến đó, thì từ tầng trên truyền đến giọng của một người đàn ông đang chửi bởi và đập phá bàn ghế. Lục Kính Đình trực tiếp dẫn tôi đi lên lầu, còn chưa đến nơi, một chiếc ghế dài đã đập ra. “Lần trước mẹ mày đã đánh lão tử? Lần này lão tử sẽ phá bỏ Hồng Tuyết Lâu của bọn mày, lão tử cũng không phải là người ăn chay đâu đấy!” Giọng nói người đàn ông đó càng lúc càng lớn, càng mắng càng hăng. “Thưa ngài, nếu ngài cứ như vậy, chúng tôi sẽ tiến hành thủ tục pháp lý.” Người phục vụ trực đêm trong Hồng Tuyết Lâu vừa nói vừa lùi lại.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Người đàn ông đó mang theo quá nhiều người, các vệ sĩ của Hồng Tuyết Lâu cũng đã bị người của bọn họ khống chế từ lâu rồi. “Thủ tục pháp lý? Lần trước ông chủ của bọn mày ăn nói hùng hồn đến như vậy, tao không tin là bọn mày thật sự dám báo cảnh sát đấy!” Người đàn ông giễu cợt nói. “Vậy thì cứ giải quyết riêng tư đi.” Lục Kính Đình nhàn nhạt nói, trong giọng nói thoát ra sự lạnh lẽo.



Người đàn ông rõ ràng là đã bị dọa một phen rồi, sau đó phản ứng lại: “Được rồi, vẫn là điều kiện lần trước, một triệu nhân dân tệ.”



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Lục Kính Đình cong môi: "Một cái chân một triệu nhân dân tệ thì sao?”



Ngay khi anh vừa cất lời, thằng Đen đã đưa người tiến lên, trực tiếp bọc đánh người đàn ông đó và các anh em của anh ta. “Các người định làm gì?” Người đàn ông nhìn thấy đám người của thằng Đen khí thế hùng hồn, liền lùi lại một bước: “Bọn mày có biết tôi là ai không! Nếu động vào tao thì bọn mày cũng...



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Người đàn ông chưa kịp nói xong, thằng Đen đã mất kiên nhẫn đi lên đá cho anh ta một cú, trực tiếp đá anh ta ngã xuống đất.



Anh ta ôm lấy chân than khóc một trận, mấy anh em ở bên cạnh anh ta thấy anh ta bị đánh cũng muốn xông lên đánh thắng Đen, thắng Đen trừng mắt nhìn bọn họ một cái, nhóm tay sai ở phía sau thấy vậy cũng tiến lên vây lấy.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Khi bọn họ nhìn thấy tình hình này, hướng mắt nhìn nhau, không ai dám bước lên phía trước. “Khách sạn của bọn mày vậy mà lại ra tay đánh người, đại ca tao nhất định sẽ giết chết bọn mày!” Người đàn ông đó phải trì trệ một lúc mới có thể trở lại bình thường.



Lục Kính Đình lạnh lùng cười một tiếng, rồi bước tới, đá thêm một cú vào chân của người đàn ông đó, lại có một trận than khóc kêu la.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Tiếp sau đó, anh ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông đó: “Đại ca của anh là ai, cứ việc gọi đến đây để xem xem một triệu nhân dân tệ này của tôi có thể mua được một cái chân của anh từ trong tay anh ta hay không.” “Đám người mở khách sạn như mày thì có bao nhiêu cách thức chứ? Chỉ biết thuê mấy tên vệ sĩ để hù dọa người ta mà thôi. Đại ca của tao là một tên lưu manh khốn nạn, là xã hội đen đấy hiểu không hả! Mấy anh em đây của tạo đã có thể giết chết bọn mày rồi! Họ đều là những người anh em rất cứng rắn!” ТrцуeлAРР.cом trang web c*ập nhật nhanh nhất



Nghe xong câu nói của anh ta, tôi chỉ cảm thấy thật buồn cười, anh ta cứ luôn miệng nói mình là xã hội đen, nhưng ngay cả tay sai mà cũng không biết, lại còn nói đám tay sai mà Lục Kính Đình mang theo là vệ sĩ nữa chứ.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Người đàn ông ôm chặt chân, nhìn về những người anh em ở xung quanh mình không hề có động tĩnh gì: “Tại sao bon mày lại không tiến lên đi chứ?”



Những người anh em của anh ta không hề đáp lại, như thể không nghe thấy những gì anh ta nói vậy.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Người đàn ông đó xấu hổ một phen, rồi nói: “Được rồi! Bọn mày từng đứa một! Không nói nữa, cái tên mở khách sạn kia! Sau khi mày biết đại ca của tao là ai xong sẽ không dám động vào tao nữa đâu, đại ca của tao là cậu ba nổi tiếng trong giới đấy!” “Cậu ba Lục?” Lục Kính Đình nhướng mày, hỏi ngược lại một câu.



Thì nhìn thấy người đàn ông đó gật đầu một cách chắc chắn: “Đúng vậy! Xem ra tên nhóc mày đây vẫn còn có chút kiến thức, sao hả, sợ rồi chứ gì.”



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Lục Kính Đình không nói chuyện, chỉ cong cánh môi lên, đứng dậy nhìn anh ta. “Không dám nói nữa rồi à? Mau thả tạo ra, nếu không mày sẽ phải chịu khổ đấy!” “Gọi đại ca của anh qua đây, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.” Giọng nói của Lục Kính Đình không hề dao động chút xíu nào, bình tĩnh đến mức khiến tôi thậm chí cảm thấy câu nói này không phải là được thốt ra từ miệng anh. “Đại ca của tao là người mà mày tùy tiện có thể." Người đàn ông mới nói được một nửa, thằng Đen đã ném một con dao xuyên qua trước mặt anh ta và lời nói của anh ta cũng dừng lại đột ngột. “Gọi đến đi.”



Người đàn ông đó nhìn thấy dao nên cũng xem như là đã thực sự sợ hãi rồi, lúc này mới đứng dậy và gọi người đại ca bí ẩn của mình đến.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Trong khoảng thời gian này tôi cứ luôn muốn bật cười, người đàn ông này chắc là không biết, hắn đi ba hoa lại ba hoa ngay mặt của chính chủ.



Chẳng mấy chốc, vị đại ca bí ẩn đó xuất hiện trong khách sạn. “Ba, mày lại đi náo loạn khắp nơi sao?” Đại ca của cậu ta vừa bước vào cửa đã thấy người đàn ông đó ngã trên mặt đất, liền trực tiếp nói.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Hóa ra người đàn ông đó tên là Ba. “Đại ca, không phải đâu, ông chủ khách sạn này ức hiếp người khác quá đáng, anh mau dạy dỗ anh ta đi. Ba nhìn thấy đại ca của cậu ta đến như nhìn thấy cứu tinh vậy, liền mau chóng nói thẳng ra hết mọi chuyện. “Được rồi, để tạo xem xem.” Lúc này người đại ca đó mới ngẩng đầu lên, nhưng vào khoảnh khắc mà anh ta nhìn thấy Lục Kính Đình rõ ràng là đã có hơi sửng sốt. “Cậu... cậu ba Lục” Giọng nói của anh ta có ba phần run rẩy lên, xem ra có vẻ như anh ta đã biết Lục Kính Đình từ trước rồi.



Lục Kính Đình cong khỏe mỗi, rồi mới khe khẽ lên tiếng nói; “Giỏi quá rồi nhỉ.” “Không, không có đâu cậu ba, tôi không biết đây là chỗ của anh, trách anh em của tôi không có mắt nhìn, chúng tôi đi ngay đây ạ!” Người đại ca đó chẳng mấy chốc đã sợ rồi, nhanh chóng giải thích. “Nếu tôi nhớ không lầm thì anh là họ Trương tên Đệ, không phải họ Lục” Lục Kính Đình nhấp một ngụm trà, rồi nhìn về phía Trương Đạo. “Đúng, đúng, đúng, chỉ là em anh đùa giỡn với nhau mà thôi, làm sao mà tôi dám cùng họ với anh được chứ?" Trương Đạo gượng cười nói.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Ba vừa nhìn cảnh tượng này lập tức trở nên mù mịt: “Đây là... “Đừng nói nữa, quay trở về tao sẽ xử lý mày!” Trương Đạo nhanh chóng lên tiếng cắt ngang lời nói của Ba, sau đó nở nụ cười nịnh nọt Lục Kính Đình: “Cậu ba, anh em của tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ dẫn chúng về dạy dỗ ngay bây giờ!”



Nói xong, Trương Đạo kéo Ba đi ra ngoài. “Đợi đã." Lục Kính Đình đột ngột đặt tách trà xuống bàn.



Truy cập VietWriter.vn để đọc truyện nhanh nhất!








Sống lưng của Trương Đạo chợt cứng đờ, không dám nói thêm gì nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom