Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 436: Nghe ngóng tin tức giúp tôi
Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********
“Cường nói nếu không có ba tỷ đồng thì chuyện này không giải quyết được” Lục Kính Đình khẽ nói, khỏe mỗi hơi cong lên, liếc mắt nhìn về phía Trương Đạo và những người khác: “Một chân là ba tỷ đồng. “Cậu ba, chuyện này... Thật sự là các anh em không hiểu chuyện mà ăn nói bừa bãi, chúng tôi đâu dám hỏi đòi tiền của ngài chứ, Cường, mau xin lỗi cậu ba đi!” “Cậu ba, chúng tôi có mắt mà không tròng, không nhìn thấy núi thái sơn. Đây đều là những lời nói giỡn thôi, Cậu ba, xin hãy tha thứ cho tôi!” Cường nghe thấy Trương Đạo nói vậy, vội vàng đi tới. “Nếu như vậy, thì anh hãy dùng tin tức đổi lấy chân của anh” Lục Kính Đình liếc mắt một cái: “Tôi nghe nói anh rất thông thạo việc nghe ngóng tin tức. “Đúng, đúng, đúng vậy Cậu ba, anh muốn tôi nghe ngóng chuyện nhỏ như thế nào thì tôi cũng có thể làm được. Cho dù chuyện chó của người ta cắn gà của người khác chúng tôi cũng có thể biết được, không biết Cậu ba muốn biết chuyện gì. Cường nghe những gì Lục Kính Đình nói, ánh mắt của anh ta liền sáng lên. “Tốt lắm, thằng Đen sẽ thông báo cho các anh.” Lục Kính Đình nói xong, ôm lấy cả tôi đứng dậy rời đi. Phía sau anh là giọng nói biết ơn, xen lẫn với giọng nói đang mắng Cường của Trương Đạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cũng không hỏi nhiều mà chỉ dựa vào trước ngực của Lục Kính Đình và lên xe cùng anh.
Anh đưa tôi về nhà và anh phải đến cảng, tôi nghe nói rằng Dương Quốc Hưng, dựa vào khoảng thời gian giao hàng mà Đinh Mộng nói, đã chặn thành công lô hàng của ông Đinh và đánh chìm một trong những con tàu của ông ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mệt quá nên không đi cùng anh, bụng vừa đói lại có chút buồn nôn, ăn một chút để bồi bổ cơ thể đã.
Nhưng không hiểu sao mới năm thì buồn ngủ chết đi được nhưng khi nằm một lát thì bỗng thấy tỉnh táo hơn, buộc mình phải nhắm mắt lại nhưng mãi không được, cuối cùng bất lực đành phải đứng dậy uống một ly sữa để ổn định tinh thần lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quyền Mai ra ngoài mua đồ ăn, tôi là người duy nhất ở nhà, loay hoay tìm hộp sữa bột trong tủ, cuối cùng tôi cũng tìm được và lôi ra, kết quả là tôi vô tình lôi ra một chiếc hộp nhỏ nằm sâu trong tủ
Một tiếng lạch cạch vang lên, tôi giật mình nhảy dựng lên, tôi ngồi xổm xuống để nhặt nó lên, và vô tình mở chiếc hộp ra, trong đó có một bức thư và một vài bức ảnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mơ hồ nhìn thấy hình bóng của Lục Kính Đình, điều này khiến tôi có chút tò mò, tôi cầm tấm hình lên xem, và thấy Lục Kính Đình đang đứng kề vai với một người phụ nữ. Lật vài trang sau, anh và người phụ nữ kia vẫn rất thân mật, dáng vẻ hết sức thân thiết.
Lục Kính Đình trong tấm ảnh rất dịu dàng, khoảng chừng mười tám chín tuổi, khung cảnh xung quanh không giống với bất kì khu vực nào trong nước, đoán chừng lúc đó là thời điểm anh đang đi du học.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không khỏi cau mày và mở bức thư bên cạnh bức ảnh, bức thư đó viết bằng tiếng Anh, tiếng Anh của tôi cũng khá tốt, tôi có thể dịch được ý nói trong bức thư. Nói tóm lại đó là bức thư kể về những kỉ niệm những ngày đã qua, cuối cùng là phần chữ ký “Thiên”.
Nhìn ảnh lại càng mơ hồ, người phụ nữ đó có phải là bạn gái cũ của anh không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy điều này trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu không giải thích được, mặc dù ai cũng có bạn gái cũ, Lục Kính Đình không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi, nhưng anh ấy cứ giữ bức ảnh này cho tới bây giờ, đó mới là điều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi nhét ảnh vào hộp, đặt hộp lại chỗ cũ, nhìn hộp sữa trên bàn cảm thấy có uống hết cả hộp sữa đó cũng không ngủ được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thở dài một tiếng, nép mình trên ghế sofa và buộc mình phải quên chuyện đó đi.
Khi suy nghĩ của tôi đang hỗn loạn, tôi lắc đầu rồi mặc quần áo của mình trên thuyền và đi đến Hồng Tuyết Lâu một lần nữa, thay vì ở nhà nghĩ về chuyện đó như thế này thì tôi cũng có thể sử dụng công việc để làm mất cảm giác của chính mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra lúc nãy ở trong xe, Lục Kính Đình đã nói với tôi rằng trong khoảng thời gian này sẽ hạn chế cho tôi đến Hồng Tuyết Lâu, dù sao bụng của tôi cũng đã to lên rồi thì nên ở nhà nghỉ dưỡng nhiều hơn.
Anh đã chăm sóc cho tôi mấy tháng qua và đợi cho đến khi tôi sinh con và chuẩn bị sẵn sàng để hồi phục sức khỏe nhanh chóng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng từ khi nhìn thấy bức ảnh đó, tôi không thể ở nhà chứ đừng nói đến việc nuôi con nhỏ.
Khi tôi đến Hồng Tuyết Lâu, tôi đi thẳng vào văn phòng và bắt đầu kiểm tra sổ sách, tình cờ có thể kiểm tra những gì đang xảy ra với nhóm thế lực mà tôi phát hiện ra trước đó dường như là không hề lệ thuộc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế lực đó rất kỳ lạ, rõ ràng là Hồng Tuyết Lâu đang ở trong tình trạng tốt như vậy, thế mà họ phải tách khỏi. “Bốn, anh kiểm tra giúp tôi, nhà cung cấp kho rượu gần đây là ở đâu?” Tôi nhíu lông mày, nhà cung cấp kho rượu trước đây là do chị Tưởng Thanh tìm ra và cũng là sau khi Lục Kính Đình tiếp quản, tôi cũng vẫn sử dụng nhà cung cấp của chị ta, nhưng tôi không biết tại sao và đột ngột thay đổi nhà cung cấp trong khoảng thời gian này.
Không chừng vấn đề chính là ở đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốn nhanh chóng tìm được vị trí của nhà cung cấp. Bây giờ rượu của khách sạn được gửi từ Lạc Thanh tới.
Tôi cau mày, Lạc Thanh sao? Đó không phải là Hà Đông sao? Nếu như có kho rượu như đã nói thì các khách sạn ở Thanh Đông về cơ bản đều ở Thanh Châu, tại sao phải tốn sức mà đến Lạc Thanh?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy vấn đề này thật kỳ lạ. Nếu như ở Hà Đông... hầu hết những người xung quanh tôi đều đến từ Thanh Đông và Thanh Hải, còn ở Hà Đông... tôi vỗ vỗ đầu rồi gục trên bàn, trong tâm trí của tôi bắt đầu xuất hiện vài khuôn mặt, sau đó dừng lại trước khuôn mặt của một người.
Bà Đinh?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mơ hồ nhớ rằng trong bữa tiệc sinh nhật của ông Đinh, bà Đinh và bà Mã đã dùng tiếng địa phương để nói chuyện.
Tôi nghe nói rằng nhà họ Mã và nhà họ Đinh có mối quan hệ rất tốt. Bà Mã đến từ Hà Đông, thời điểm bà Mã và bà Đinh trao đổi, bà ấy dường như thông thạo tiếng Hà Đông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây khi tôi đi du lịch đến Hà Đông, tôi đã nghe giọng nói của người ở Hà Đông, đặc điểm của giọng nói của người Hà Đông rất khó quên, vì vậy về cơ bản tôi có thể chắc chắn rằng đó là bà ta.
Tuy nhiên, tôi và bà ta không có ân oán gì, tại sao bà ta lại làm điều này? Ban đầu để kích động Tân Gia Kiệt, sau đó là tìm cách tiếp cận quán rượu Hồng Tuyết Lâu của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đang miên man suy nghĩ, bụng đói cồn cào, tôi chợt nhìn đến chiếc đồng hồ cũ, đã hai giờ chiều. Thở dài một tiếng, chuyện này chờ khi tôi quay lại sẽ giúp Bốn tìm cách, bây giờ kết luận thì có chút vội vàng.
Hồng Tuyết Lâu có nhiều công việc nên tôi không nhờ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốn đưa về mà tự mình bắt taxi về nhà.
Dọc đường, tôi đang nghĩ về quán rượu Hồng Tuyết Lâu, xe lắc lư một hồi, sáng ra chưa ăn gì khiến bụng cồn cào, buồn nôn quá nên tôi nhanh chóng mở cửa sổ để hóng gió.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hóng gió một hồi, tôi chợt cảm thấy lộ trình của chiếc xe này có gì đó không ổn, hình như đây không phải là lộ trình tôi định về nhà. “Anh tài xế, đây có phải là đường đến đó không?” Tôi vội hỏi. “Ừ, sắp đến rồi, con đường nhỏ này tôi quen rồi.” Anh tài xế gật đầu và nói một cách vô tội. “Vậy thì có phải anh đi nhầm đường rồi không?” Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn không yên, thấy vẻ mặt của tài xế không giống lừa người, nhưng tuyến đường này không đúng.
Đang suy nghĩ, cửa sổ xe đột nhiên bị đóng lại, trong lòng tôi chùng xuống, theo phản xạ đưa tay mở cửa ra, kết quả không ngoài dự đoán, cửa xe cũng bị khóa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phút chốc, tôi nhận ra điều gì đó không ổn, vội vỗ nhẹ vào cửa sổ, định cầu cứu nhưng đó là đường nhỏ thế nên không có cách nào để cầu cứu. “Anh là ai! Anh định làm gì!” Tôi chỉ có thể dựa vào cửa nói. ТrцуeлAРР.cом *trang web cập nhật nhanh nhất
Anh tài xế vẫn hồn nhiên nhìn tôi: “Không có gì, chỉ là đưa cô đến nơi cô nên đến mà thôi.” “Thả tôi xuống xe mau!” Nghe xong lời anh ta nói, tôi càng chắc chắn rằng mình bị bắt cóc, tôi điên cuồng kéo tay nắm cửa xe, tay nắm cửa gần như bị tôi bẻ gãy, cửa xe vẫn không thể mở được. “Anh thả tôi ra!” Tôi yếu ớt vùng vẫy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người lái xe chỉ liếm môi liếc tôi, tôi vừa dứt lời thì anh ta mở khóa an toàn, đạp phanh, cả người của anh ta cũng bị chồm về phía trước. “Vậy cô đi xuống đi
Tôi sửng sốt một lúc, không ngờ anh ta lại thả tôi đi sớm như vậy, tôi mở cửa bước nhanh, chưa kịp xuống thì trấn đã bị vật gì đó chặn lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng lên đạn, và một khẩu súng lục kề vào trán, là một khẩu súng.
Ngay lúc tôi phản ứng, lưng tôi cứng lại và không dám cử động, vì sợ mình sẽ bị súng bắn chết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim tôi như bị treo lơ lửng trong không khí, ngày càng đập nhanh hơn, bộ não của tôi trở nên trống rỗng. “Đi mau.” Một giọng đàn ông đập vào màng nhĩ của tôi, cả người tôi như sụp xuống, tôi vừa định nói gì đó thì bị ai đó bịt mũi lại.
Lúc tôi ngửi thấy thứ đó, tôi chỉ cảm thấy choáng váng và suy nghĩ của tôi như bị cuốn đi ngay lập tức, sau đó người đó lấy một thứ gì đó giống như một chiếc túi bịt mắt tôi lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ý thức của tôi cũng tiêu tan một chút, tôi lắc đầu, cố gắng giữ cho mình không chìm vào giấc ngủ, nhưng não của tôi không kiểm soát được, trong chốc lát, tôi đã bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi cử động một chút, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn mất hết sức lực, ý thức dần dần trở lại, tôi sờ sờ bụng của mình theo phản xạ, cũng may không có chuyện gì cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một lúc sau, tôi mở mắt ra, mắt tôi mờ đi, tôi chớp mắt mới có thể nhìn rõ cảnh vật.
Trước mắt của tôi không phải là trần nhà mà chỉ thấy những thanh xà màu đen, tôi tựa người về phía sau thì cảm thấy sàn nhà bên dưới rung chuyển.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi còn tưởng là do mình còn hơi choáng váng nên cảm giác không đúng, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống khiến tôi ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, tôi không ở trên mặt đất mà bị treo lơ lửng trên không, nói chính xác là tôi bị nhốt trong một cái lồng lớn và lơ lửng trên không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lập tức hoảng sợ, mồ hôi lạnh trượt xuống lưng, không tự chủ được giãy dụa ra khỏi lồng: “Có người không?”
Chiếc lồng sắt bị tôi lung lay vài cái, tôi đứng dậy làm lay động chiếc lồng, tôi nhanh chóng nắm lấy lan can bên cạnh, lúc nào cũng có cảm giác sắp ngã, tim đập loạn nhịp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chắc tiếng hét của tôi có tác dụng, một lúc sau, cửa phòng mở ra, một người bước vào.
Đó là ông Đinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim tôi hằng một nhịp ngay khi tôi nhìn thấy ông ta. “Ông muốn làm gì, thả tôi ra!” “Thả cô ra không phải là không thể được.” Ông Đinh chỉ biết cười nhạo sau khi nghe tôi nói: “Nhưng tôi lại lo lắng cho cô đi về một mình, cho nên tôi phải đợi người kia tới đón cô đi thì mới yên tâm.
Tôi sững sờ một lúc, người ông ta đang nói đến là Lục Kính Đình, nói lo lắng cho tôi chẳng qua là muốn lợi dụng tôi để dụ Lục Kính Đình tới đây thôi. “Ông Đinh, ông có chắc là anh ấy sẽ tới đón tôi không?” Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc nói: “Ông cũng biết là tôi chỉ là người tình ở bên Lục Kính Đình thôi. Anh ấy đã chơi tôi chán rồi thì sẽ bỏ tôi đi thôi, sao anh ấy có thể tới cứu tôi được? Huống hồ đứa con trong bụng tôi không phải của anh ấy “Đúng vậy.” Ông Đinh nghe lời tôi nói sau đó cong khỏe môi lên: “Có thể là tôi ngăn chặn nhầm người. Người tôi nên ngăn chặn ở nước ngoài chính là người nuôi nhốt chim hoàng yến, thế nhưng đó chỉ là thế thân mà thôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
**********
“Cường nói nếu không có ba tỷ đồng thì chuyện này không giải quyết được” Lục Kính Đình khẽ nói, khỏe mỗi hơi cong lên, liếc mắt nhìn về phía Trương Đạo và những người khác: “Một chân là ba tỷ đồng. “Cậu ba, chuyện này... Thật sự là các anh em không hiểu chuyện mà ăn nói bừa bãi, chúng tôi đâu dám hỏi đòi tiền của ngài chứ, Cường, mau xin lỗi cậu ba đi!” “Cậu ba, chúng tôi có mắt mà không tròng, không nhìn thấy núi thái sơn. Đây đều là những lời nói giỡn thôi, Cậu ba, xin hãy tha thứ cho tôi!” Cường nghe thấy Trương Đạo nói vậy, vội vàng đi tới. “Nếu như vậy, thì anh hãy dùng tin tức đổi lấy chân của anh” Lục Kính Đình liếc mắt một cái: “Tôi nghe nói anh rất thông thạo việc nghe ngóng tin tức. “Đúng, đúng, đúng vậy Cậu ba, anh muốn tôi nghe ngóng chuyện nhỏ như thế nào thì tôi cũng có thể làm được. Cho dù chuyện chó của người ta cắn gà của người khác chúng tôi cũng có thể biết được, không biết Cậu ba muốn biết chuyện gì. Cường nghe những gì Lục Kính Đình nói, ánh mắt của anh ta liền sáng lên. “Tốt lắm, thằng Đen sẽ thông báo cho các anh.” Lục Kính Đình nói xong, ôm lấy cả tôi đứng dậy rời đi. Phía sau anh là giọng nói biết ơn, xen lẫn với giọng nói đang mắng Cường của Trương Đạo.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi cũng không hỏi nhiều mà chỉ dựa vào trước ngực của Lục Kính Đình và lên xe cùng anh.
Anh đưa tôi về nhà và anh phải đến cảng, tôi nghe nói rằng Dương Quốc Hưng, dựa vào khoảng thời gian giao hàng mà Đinh Mộng nói, đã chặn thành công lô hàng của ông Đinh và đánh chìm một trong những con tàu của ông ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mệt quá nên không đi cùng anh, bụng vừa đói lại có chút buồn nôn, ăn một chút để bồi bổ cơ thể đã.
Nhưng không hiểu sao mới năm thì buồn ngủ chết đi được nhưng khi nằm một lát thì bỗng thấy tỉnh táo hơn, buộc mình phải nhắm mắt lại nhưng mãi không được, cuối cùng bất lực đành phải đứng dậy uống một ly sữa để ổn định tinh thần lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Quyền Mai ra ngoài mua đồ ăn, tôi là người duy nhất ở nhà, loay hoay tìm hộp sữa bột trong tủ, cuối cùng tôi cũng tìm được và lôi ra, kết quả là tôi vô tình lôi ra một chiếc hộp nhỏ nằm sâu trong tủ
Một tiếng lạch cạch vang lên, tôi giật mình nhảy dựng lên, tôi ngồi xổm xuống để nhặt nó lên, và vô tình mở chiếc hộp ra, trong đó có một bức thư và một vài bức ảnh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mơ hồ nhìn thấy hình bóng của Lục Kính Đình, điều này khiến tôi có chút tò mò, tôi cầm tấm hình lên xem, và thấy Lục Kính Đình đang đứng kề vai với một người phụ nữ. Lật vài trang sau, anh và người phụ nữ kia vẫn rất thân mật, dáng vẻ hết sức thân thiết.
Lục Kính Đình trong tấm ảnh rất dịu dàng, khoảng chừng mười tám chín tuổi, khung cảnh xung quanh không giống với bất kì khu vực nào trong nước, đoán chừng lúc đó là thời điểm anh đang đi du học.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi không khỏi cau mày và mở bức thư bên cạnh bức ảnh, bức thư đó viết bằng tiếng Anh, tiếng Anh của tôi cũng khá tốt, tôi có thể dịch được ý nói trong bức thư. Nói tóm lại đó là bức thư kể về những kỉ niệm những ngày đã qua, cuối cùng là phần chữ ký “Thiên”.
Nhìn ảnh lại càng mơ hồ, người phụ nữ đó có phải là bạn gái cũ của anh không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhìn thấy điều này trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu không giải thích được, mặc dù ai cũng có bạn gái cũ, Lục Kính Đình không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi, nhưng anh ấy cứ giữ bức ảnh này cho tới bây giờ, đó mới là điều khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Tôi nhét ảnh vào hộp, đặt hộp lại chỗ cũ, nhìn hộp sữa trên bàn cảm thấy có uống hết cả hộp sữa đó cũng không ngủ được.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi thở dài một tiếng, nép mình trên ghế sofa và buộc mình phải quên chuyện đó đi.
Khi suy nghĩ của tôi đang hỗn loạn, tôi lắc đầu rồi mặc quần áo của mình trên thuyền và đi đến Hồng Tuyết Lâu một lần nữa, thay vì ở nhà nghĩ về chuyện đó như thế này thì tôi cũng có thể sử dụng công việc để làm mất cảm giác của chính mình.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thật ra lúc nãy ở trong xe, Lục Kính Đình đã nói với tôi rằng trong khoảng thời gian này sẽ hạn chế cho tôi đến Hồng Tuyết Lâu, dù sao bụng của tôi cũng đã to lên rồi thì nên ở nhà nghỉ dưỡng nhiều hơn.
Anh đã chăm sóc cho tôi mấy tháng qua và đợi cho đến khi tôi sinh con và chuẩn bị sẵn sàng để hồi phục sức khỏe nhanh chóng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng từ khi nhìn thấy bức ảnh đó, tôi không thể ở nhà chứ đừng nói đến việc nuôi con nhỏ.
Khi tôi đến Hồng Tuyết Lâu, tôi đi thẳng vào văn phòng và bắt đầu kiểm tra sổ sách, tình cờ có thể kiểm tra những gì đang xảy ra với nhóm thế lực mà tôi phát hiện ra trước đó dường như là không hề lệ thuộc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thế lực đó rất kỳ lạ, rõ ràng là Hồng Tuyết Lâu đang ở trong tình trạng tốt như vậy, thế mà họ phải tách khỏi. “Bốn, anh kiểm tra giúp tôi, nhà cung cấp kho rượu gần đây là ở đâu?” Tôi nhíu lông mày, nhà cung cấp kho rượu trước đây là do chị Tưởng Thanh tìm ra và cũng là sau khi Lục Kính Đình tiếp quản, tôi cũng vẫn sử dụng nhà cung cấp của chị ta, nhưng tôi không biết tại sao và đột ngột thay đổi nhà cung cấp trong khoảng thời gian này.
Không chừng vấn đề chính là ở đây.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốn nhanh chóng tìm được vị trí của nhà cung cấp. Bây giờ rượu của khách sạn được gửi từ Lạc Thanh tới.
Tôi cau mày, Lạc Thanh sao? Đó không phải là Hà Đông sao? Nếu như có kho rượu như đã nói thì các khách sạn ở Thanh Đông về cơ bản đều ở Thanh Châu, tại sao phải tốn sức mà đến Lạc Thanh?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Càng nghĩ về nó, tôi càng cảm thấy vấn đề này thật kỳ lạ. Nếu như ở Hà Đông... hầu hết những người xung quanh tôi đều đến từ Thanh Đông và Thanh Hải, còn ở Hà Đông... tôi vỗ vỗ đầu rồi gục trên bàn, trong tâm trí của tôi bắt đầu xuất hiện vài khuôn mặt, sau đó dừng lại trước khuôn mặt của một người.
Bà Đinh?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi mơ hồ nhớ rằng trong bữa tiệc sinh nhật của ông Đinh, bà Đinh và bà Mã đã dùng tiếng địa phương để nói chuyện.
Tôi nghe nói rằng nhà họ Mã và nhà họ Đinh có mối quan hệ rất tốt. Bà Mã đến từ Hà Đông, thời điểm bà Mã và bà Đinh trao đổi, bà ấy dường như thông thạo tiếng Hà Đông.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trước đây khi tôi đi du lịch đến Hà Đông, tôi đã nghe giọng nói của người ở Hà Đông, đặc điểm của giọng nói của người Hà Đông rất khó quên, vì vậy về cơ bản tôi có thể chắc chắn rằng đó là bà ta.
Tuy nhiên, tôi và bà ta không có ân oán gì, tại sao bà ta lại làm điều này? Ban đầu để kích động Tân Gia Kiệt, sau đó là tìm cách tiếp cận quán rượu Hồng Tuyết Lâu của tôi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đang miên man suy nghĩ, bụng đói cồn cào, tôi chợt nhìn đến chiếc đồng hồ cũ, đã hai giờ chiều. Thở dài một tiếng, chuyện này chờ khi tôi quay lại sẽ giúp Bốn tìm cách, bây giờ kết luận thì có chút vội vàng.
Hồng Tuyết Lâu có nhiều công việc nên tôi không nhờ
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bốn đưa về mà tự mình bắt taxi về nhà.
Dọc đường, tôi đang nghĩ về quán rượu Hồng Tuyết Lâu, xe lắc lư một hồi, sáng ra chưa ăn gì khiến bụng cồn cào, buồn nôn quá nên tôi nhanh chóng mở cửa sổ để hóng gió.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hóng gió một hồi, tôi chợt cảm thấy lộ trình của chiếc xe này có gì đó không ổn, hình như đây không phải là lộ trình tôi định về nhà. “Anh tài xế, đây có phải là đường đến đó không?” Tôi vội hỏi. “Ừ, sắp đến rồi, con đường nhỏ này tôi quen rồi.” Anh tài xế gật đầu và nói một cách vô tội. “Vậy thì có phải anh đi nhầm đường rồi không?” Trong lòng tôi cảm thấy bồn chồn không yên, thấy vẻ mặt của tài xế không giống lừa người, nhưng tuyến đường này không đúng.
Đang suy nghĩ, cửa sổ xe đột nhiên bị đóng lại, trong lòng tôi chùng xuống, theo phản xạ đưa tay mở cửa ra, kết quả không ngoài dự đoán, cửa xe cũng bị khóa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trong phút chốc, tôi nhận ra điều gì đó không ổn, vội vỗ nhẹ vào cửa sổ, định cầu cứu nhưng đó là đường nhỏ thế nên không có cách nào để cầu cứu. “Anh là ai! Anh định làm gì!” Tôi chỉ có thể dựa vào cửa nói. ТrцуeлAРР.cом *trang web cập nhật nhanh nhất
Anh tài xế vẫn hồn nhiên nhìn tôi: “Không có gì, chỉ là đưa cô đến nơi cô nên đến mà thôi.” “Thả tôi xuống xe mau!” Nghe xong lời anh ta nói, tôi càng chắc chắn rằng mình bị bắt cóc, tôi điên cuồng kéo tay nắm cửa xe, tay nắm cửa gần như bị tôi bẻ gãy, cửa xe vẫn không thể mở được. “Anh thả tôi ra!” Tôi yếu ớt vùng vẫy.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người lái xe chỉ liếm môi liếc tôi, tôi vừa dứt lời thì anh ta mở khóa an toàn, đạp phanh, cả người của anh ta cũng bị chồm về phía trước. “Vậy cô đi xuống đi
Tôi sửng sốt một lúc, không ngờ anh ta lại thả tôi đi sớm như vậy, tôi mở cửa bước nhanh, chưa kịp xuống thì trấn đã bị vật gì đó chặn lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ngay sau đó, tôi nghe thấy tiếng lên đạn, và một khẩu súng lục kề vào trán, là một khẩu súng.
Ngay lúc tôi phản ứng, lưng tôi cứng lại và không dám cử động, vì sợ mình sẽ bị súng bắn chết.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim tôi như bị treo lơ lửng trong không khí, ngày càng đập nhanh hơn, bộ não của tôi trở nên trống rỗng. “Đi mau.” Một giọng đàn ông đập vào màng nhĩ của tôi, cả người tôi như sụp xuống, tôi vừa định nói gì đó thì bị ai đó bịt mũi lại.
Lúc tôi ngửi thấy thứ đó, tôi chỉ cảm thấy choáng váng và suy nghĩ của tôi như bị cuốn đi ngay lập tức, sau đó người đó lấy một thứ gì đó giống như một chiếc túi bịt mắt tôi lại.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ý thức của tôi cũng tiêu tan một chút, tôi lắc đầu, cố gắng giữ cho mình không chìm vào giấc ngủ, nhưng não của tôi không kiểm soát được, trong chốc lát, tôi đã bất tỉnh.
Khi tỉnh lại, tôi cử động một chút, chỉ cảm thấy cả người bủn rủn mất hết sức lực, ý thức dần dần trở lại, tôi sờ sờ bụng của mình theo phản xạ, cũng may không có chuyện gì cả.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một lúc sau, tôi mở mắt ra, mắt tôi mờ đi, tôi chớp mắt mới có thể nhìn rõ cảnh vật.
Trước mắt của tôi không phải là trần nhà mà chỉ thấy những thanh xà màu đen, tôi tựa người về phía sau thì cảm thấy sàn nhà bên dưới rung chuyển.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi còn tưởng là do mình còn hơi choáng váng nên cảm giác không đúng, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống khiến tôi ngây ngẩn cả người.
Bởi vì, tôi không ở trên mặt đất mà bị treo lơ lửng trên không, nói chính xác là tôi bị nhốt trong một cái lồng lớn và lơ lửng trên không.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Tôi lập tức hoảng sợ, mồ hôi lạnh trượt xuống lưng, không tự chủ được giãy dụa ra khỏi lồng: “Có người không?”
Chiếc lồng sắt bị tôi lung lay vài cái, tôi đứng dậy làm lay động chiếc lồng, tôi nhanh chóng nắm lấy lan can bên cạnh, lúc nào cũng có cảm giác sắp ngã, tim đập loạn nhịp.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chắc tiếng hét của tôi có tác dụng, một lúc sau, cửa phòng mở ra, một người bước vào.
Đó là ông Đinh.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trái tim tôi hằng một nhịp ngay khi tôi nhìn thấy ông ta. “Ông muốn làm gì, thả tôi ra!” “Thả cô ra không phải là không thể được.” Ông Đinh chỉ biết cười nhạo sau khi nghe tôi nói: “Nhưng tôi lại lo lắng cho cô đi về một mình, cho nên tôi phải đợi người kia tới đón cô đi thì mới yên tâm.
Tôi sững sờ một lúc, người ông ta đang nói đến là Lục Kính Đình, nói lo lắng cho tôi chẳng qua là muốn lợi dụng tôi để dụ Lục Kính Đình tới đây thôi. “Ông Đinh, ông có chắc là anh ấy sẽ tới đón tôi không?” Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc nói: “Ông cũng biết là tôi chỉ là người tình ở bên Lục Kính Đình thôi. Anh ấy đã chơi tôi chán rồi thì sẽ bỏ tôi đi thôi, sao anh ấy có thể tới cứu tôi được? Huống hồ đứa con trong bụng tôi không phải của anh ấy “Đúng vậy.” Ông Đinh nghe lời tôi nói sau đó cong khỏe môi lên: “Có thể là tôi ngăn chặn nhầm người. Người tôi nên ngăn chặn ở nước ngoài chính là người nuôi nhốt chim hoàng yến, thế nhưng đó chỉ là thế thân mà thôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”