Tôi không cần cùng bạn học cùng lớp làm thân vì biết sau một thời gian nữa phần lớn bọn họ đều sẽ không học cùng ban với tôi.
Cuộc thi chia ban rất nhanh sẽ đến.
Tôi cùng anh trai thi cùng một địa điểm, trước khi vào phòng thi, anh trai ngăn cản tôi, nghiêm túc hỏi: “Đồ dùng có mang đủ sao?”
Tôi: “Dạ?”
“Giấy nháp, 2B bút chì, thước thẳng, cục tẩy, còn có thẻ học sinh cùng phiếu dự thi, buổi sáng em đã kiểm tra chưa?”
Tôi ngoan ngoãn đáp: “Em kiểm tra rồi, đều mang đủ”
“Nhớ cầm theo cốc nước ấm, đến lúc vào phòng thi thì để trên mặt đất” anh trai gật đầu rồi lại dặn dò tôi mấy câu “Để trên bàn sợ đổ”
Tôi gật đầu: “Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh trai”
Anh “ừ” một tiếng, sau một lúc lâu do dự cuối cùng cúi đầu nói với tôi: “ Đừng lo quá, thi tốt nhé”
“Anh trai cũng thế nhé” tôi nghiêm túc nói “Thành tích của anh, nhất định sẽ vào được ban A”
Ban A là ban mà toàn bộ giáo viên của trường Nhạc Hoa tập trung đào tạo, học sinh trong lớp đều là thành tích ưu tú nhất trường.
Nhưng cũng không phải tuyệt đối như thế, luôn có một ít người quyền thế trực tiếp xắp xếp cho con mình vào ban A.
Đời trước, anh trai hẳn cũng có thể vào ban A.
Nếu không phải bởi vì……
Tôi đi vào phòng thi, cởi ra cặp sách, cúi đầu trầm mặc lấy ra đồ dùng cần thiết.
“Này, nhỏ bốn mắt” có người vỗ ngồi bên cạnh tôi đeo kính nam sinh “Tý nữa cho tôi chép bài với?”
Tôi quay lại bình tĩnh nhìn vào nam sinh phía sau.
Hắn người cao, chân dài, nhìn qua cảm thấy lớn hơn chúng tôi một chút, khuân mặt đẹp trai, trên lỗ tai còn xỏ khuyên, nhìn nam sinh đeo kính cà lơ phất phơ cười: “Hỗ trợ lẫn nhau chút nha”.
Thấy tôi nhìn qua, hắn nhướn mày, nhếch miệng cười: “Bạn nữ, cũng thi phòng này sao, trước đây chưa thấy bao giờ nhỉ?”
Tôi cũng cười ôn hoà với hắn: “Tôi là học sinh mới chuyển đến”
Hình Càng
Đời trước, người xuyên không đã sớm cùng hắn quen biết.
Hình gia công tử, trốn học hút thuốc, tụ tập đánh nhau, không học vấn không nghề nghiệp, ăn chơi nhậu nhẹt cờ bạc gái gú mọi thứ đều đủ.
Buồn cười chính là, bởi vì khuôn mặt đẹp trai lại nổi loạn, ngày bình thường cũng không đánh con gái, còn dám cãi nhau với thầy cô trước mặt mọi người, thế mà lại có không ít nữ sinh yêu thầm hắn, cảm thấy hắn là kiệt ngạo khó thuần trùm trường.
Tôi không biết người xuyên không nghĩ cái gì, có lẽ cảm thấy cuộc sống như vậy rất mới mẻ, kích thích, cô ta rất nhanh liền quen được Hình Cành, kẻ mà ai đến cũng không từ chối.
Cô ta dùng thân thể của tôi, lên giường với Hình Càng
Người xuyên không giả bộ làm tiểu bạch thỏ, nhu nhược nhỏ bé đáng thương mà khóc lóc kể lể sau khi mẹ tái hôn cùng cha kế, bọn họ bắt nạt mình rất thê thảm.
Cái này vừa hay lại đâm trúng Hình Càng chỗ đau.
Mẹ Hình Càng mất sớm, cha hắn cưới mẹ kế xong sinh thêm con trai.
Mẹ kế không nóng không lạnh, em trai ngoan ngoãn thông minh, cha đẻ ngày càng bất công, thậm chí đã có ý định để lại quyền thừa kế cho em trai…. Hình Càng từ đây chính thức sống phóng túng, cừu hận người nhà.
Giống nhau đều là gia đình tan vỡ, cùng có cho chính mình chán ghét anh/em, làm hắn cảm thấy chính mình cùng người xuyên không là đồng bệnh tương liên.
Thù hận của hắn không thể biểu hiện trước mặt người nhà, vì thế hắn liền đối với anh trai “Thay trời hành đạo”.
Trong phòng thi, khi người khác ném đáp án cho hắn bị thầy giám thị nghi ngờ, hắn thuận tay liền đá luôn tờ đáp án kia đến dưới bàn anh trai, làm như không có việc gì đổ hết tội danh gian lận lên đầu anh trai.
Không có ai đứng ra giúp anh nói chuyện, kẻ ném đáp án cho Hình Càng không nói, nhìn thấy toàn bộ sự việc người xuyên không đương nhiên cũng không nói.
Cuối cùng, tất cả mọi người tin rằng anh trai là kẻ gian lận.
Hình Càng tự nhận là “Ta không phải người tốt, cũng không phải người xấu” đơn phương coi anh trai là kẻ “bắt nạt nữ nhân đồ rác rưởi”, nguyên nhân chính là như thế, hắn coi như chuyện đương nhiên mà vu hãm anh trai gian lận, bạo lực học đường, dẫn người đánh hội đồng anh trai xong còn lạnh lùng nói: “Đối đãi với rác rưởi, phải dùng phương pháp xử lý rác thải”
Nhưng trong miệng hắn rác rưởi, đến cuối cùng là anh trai hay là hắn mẹ kế cùng em trai, lại hoặc là cả hai bên đều là.
Ngoài hắn chính mình, không ai biết.
Hắn hồn nhiên không biết hành vi của mình buồn cười thế nào, hắn cảm thấy người xuyên không cảnh ngộ cùng chính mình giống nhau mười phần đáng thương, bởi vậy hắn tự cho mình tư cách biến thân thành chính nghĩa.
Tôi nhớ rõ ngày mà Hình Càng đến cùng người xuyên không tranh công, trên mặt hắn hiện lên nụ cười sáng lạn giống hệt như nụ cười ở hai năm sau đó, khi mà hắn đánh tráo kết quả thi đại học của anh trai cho chính mình.
Ánh mắt của Hình Càng tỏ ra rất có hứng thú mà nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi chỉ làm như không có việc gì lấy ra túi đồ dùng đặt lên bàn: “Lần này Thầy Trần sẽ đảm nhiệm vị trí giám thị viên, cậu biết thầy không?”
Câu hỏi của tôi rất đột ngột, động tác của Hình Càng dừng lại.
Tôi bình tĩnh nở nụ cười nói: “Lần trước tôi đi học bổ túc, thấy thầy Trần vào Trung tâm phụ đạo Cẩm Trình”
Trung tâm phụ đạo Cẩm Trình thuộc một trong những trung tâm do mẹ kế của Hình Càng quản lý, mà thầy Trần cũng là người thuộc phe mẹ kế của Hình Càng.
Đời trước hắn cũng tập trung theo dõi Hình Càng, phát hiện ra chỗ không đúng—— nhưng tiếc là bố của Hình Càng không thể để hắn bị mang danh gian lận, ông ta nghĩ rằng mẹ kế của Hình Càng cố ý hãm hại hắn ta nên sự việc gian lận này còn chưa được kiểm tra lại bằng camera đã bị lời khai của “nhân chứng” giải quyết xong.
Vì chuyện này bố của Hình Càng còn cùng mẹ kế cãi nhau một trận, nhờ vậy Hình Càng đã tỉnh ngộ ra, làm cho quan hệ của hai bố con trở nên bớt căng thẳng.
Những việc này đều là lâu sau đó Hình Càng kể lại cho người xuyên không.
Bây giờ, Hình Càng nhìn chằm chằm vào tôi, biểu cảm trầm xuống: “Cậu có ý gì”
Tôi cong mắt, thân thiện trả lời: “ bạn học Hình Càng, cậu rất nổi tiếng đó, từ khi chưa vào học ở trường này tôi đã nghe tên cậu rồi”.
Biểu cảm của hắn trở lên dữ dằn: “Cậu đang nhắc nhở tôi sao?”
Tôi quay đầu: “Có đôi khi, vận mệnh của mỗi người là do chính mình nắm giữ, có một số người tưởng là bản thân đang ở dưới vực sâu, nhưng thật ra họ chỉ đang bị che giấu ở bên trong cát sỏi, bị thuỷ tinh nằm bên cạnh cướp đi ánh sáng. Nhưng mà sớm hay muộn người đó cũng sẽ trở thành viên trân châu rực rỡ, thậm chí ở bên ngoài vũ trụ cách đây vạn năm hắn vẫn sáng rõ như một ngôi sao.
Tôi tươi cười: “Nhưng Thuỷ tinh thì rẻ mạt, tôi chỉ thích ngôi sao”.
Biểu cảm của Hình Cảnh dần dãn ra: “Cậu nói chuyện cũng dễ nghe đấy học sinh chuyển trường”.
Tôi không nói gì bởi vì chuông vào thi đã vang lên rồi.
Đúng là tôi chỉ thích ngôi sao.
Còn hạt cát cùng đá sỏi đối với tôi thì chúng như là rác rưởi——
Mà rác rưởi thì cần được nghiền nát từng chút một.
Tôi cúi đầu lộ ra một nụ cười lạnh.
*
Nhạc Hoa thi cử vô cùng khó khăn, nhưng tối với tôi thì cũng chả ăn thua gì.
Khi tôi bị nhốt trong cơ thể chính mình, miệng không thể nói, thân không thể động suốt năm năm ròng rã, thứ tôi duy nhất có thể làm được là học tập và quan sát.
Khi còn nhỏ tôi từng được mọi người khen là cứng cỏi, lúc đó tôi không suy nghĩ gì, nhưng bây giờ lại cảm thấy ‘cứng cỏi’ cũng rất tốt.
Giống như là cỏ dại ven đường, sau khi bị đốt thành tro, chỉ cần có gió xuân nổi lên là lại có cơ hội nảy mầm từ lòng đất.
Sau khi cuộc thi kết thúc, anh trai ở lại trực nhật, khi tôi đang đứng ở cửa phòng thi chờ anh thì gặp được Lạc Tiếu Tiếu đi đến.
Ngoại trừ lần đầu tiên gặp mặt khiến cho tôi run rẩy cả người, bây giờ tôi đã có thể tự mình khắc chế tốt cảm xúc của bản thân, thậm chí còn có thể đối với cô ta cười thân thiện: “Bạn học Lạc Tiếu Tiếu”
Cô ta đứng trước mặt tôi, híp mắt: “Chu Gia Vãn”
Từ thế giới cấp cao đi vào thế giới cấp thấp, cô ta tất nhiên có bàn tay vàng, xem tình hình trước mắt thì có lẽ là: Tài nghệ, vẻ bề ngoài và tiền tài…. nghe qua thì bằng đấy yếu tố có vẻ đã đủ đề đè ép tôi, nhưng Lạc Tiếu Tiếu có nhược điểm trí mạng.
Cô ta không coi người sống ở thế giới cấp thấp này là “Người”
Từ khi sinh ra cô ta đã có thể ngạo mạn nên mới cảm thấy có thể nắm giữ tất cả trong lòng bàn tay, vì vậy cô ta không thèm quan tâm đến tình cảm của chúng tôi.
Giống như Trần Tử Sâm thích Văn San, giống như Hình Càng khát vọng được cổ vũ và công nhận, lại giống như —--- ghen ghét.
Cô ta không chú ý đến cái nhìn của mọi người xung quanh, cũng không rõ vì sao Trần Tử Sâm không để ý tới mình, tất nhiên cũng sẽ không hiểu khi một người xinh đẹp nữ sinh suốt ngày đi tìm nam sinh chơi, thì sẽ bị gán cho loại gì danh hiệu.
Đời trước, bởi vì chèn ép những người tôi yêu quí nên cô ta mới có thể sống càng ngày càng tốt, vậy bây giờ sẽ ra sao nhỉ?
Lạc Tiếu Tiếu giống như cùng tôi nói chuyện phiếm, thuận miệng hỏi: “này, cậu vì sao lại muốn chuyển trường đến đây thế?”
Cô ta muốn thử tôi.
Tôi tự hỏi một chút: “Nhạc Hoa có gì không tốt à?”
“Không phải là không tốt” Lạc Tiếu Tiếu cười nói “Nhưng mà tôi nghe giáo viên nói, ngày trước cậu học trường công mà”
Tôi rũ mắt: “Tôi cũng không rõ lắm…. trước kia tôi bị ốm nặng, cả người đều mơ mơ hồ hồ, có lẽ lúc đó tôi nhất thời hứng khởi ấy mà”
“Thế hả” nụ cười của cô ta không tự chủ toát ra khinh thường cùng với đắc ý “Nhưng mà mới tới được mấy hôm mà cậu đã rất hoà hợp được với mọi người nhỉ?”
“Bạn học Lạc Tiếu Tiếu nói đùa, tôi thấy cậu có vẻ càng được hoan nghênh hơn tôi, Với cả, đúng là mọi người đều rất thân thiện”
Cô ta lại giả vờ lơ đãng hỏi: “Nam sinh hôm nay ngồi phía sau cậu, là người quen à?”
“Cậu nói Hình Càng à” tôi hiểu rõ cô ta muốn hỏi gì, vì vậy liền để lộ ra biểu cảm ngượng ngùng “Tôi có nghe nói về bố của cậu ấy, nên mới cùng cậu ấy nói mấy câu”
“Cậu thích cậu ta hả?” Lạc Tiếu Tiếu nhíu mày “Không phải cậu thích Trần Tử Sâm à?”
Cô ta cảm thấy tôi đầu óc đơn giản lại ngoan ngoãn, nên không thèm quanh co lòng vòng mà trực tiếp tìm tôi để hỏi thăm tin tức.
Cô ta thế này cũng quá….. tự cho là đúng đi.
Tôi chiều theo ý cô ta, tôi nhíu mày lộ ra biểu cảm kháng cự: “Bạn học Lạc Tiếu Tiếu, đây là chuyện riêng của tôi!”
Cô ta cổ quái nhìn tôi một cái rồi lộ ra vừa lòng tươi cười “Tôi chỉ hỏi một chút thôi mà”
Lạc Tiếu Tiếu xoay người rời đi, mà tôi đứng phía sau cô ta cũng cổ quái mà nhìn cô ta một cái.
Tôi đương nhiên biết tiếp theo cô sẽ làm gì.
Chỉ cần tôi biểu hiện ra một chút ‘thích’ thì cô ta sẽ trực tiếp cướp đi.
Tôi cong lên môi, nhìn anh trai đi ra khỏi phòng thi, nhẹ nhàng cười: “Về nhà thôi, anh trai”
“Hôm nay anh thấy em và Hình Càng nói chuyện, em biết cậu ta à?” Anh trai nhìn tôi, trên khuôn mặt hiện ra một chút lo lắng, giọng điệu nghiêm túc “Gia Vãn, tuy rằng chúng ta vẫn là học sinh, nhưng Hình Càng không thích hợp để làm bạn đâu!”
Tôi hơi sửng sốt, sau đó nhịn không được mà bật cười “Em biết mà anh trai. Em chỉ cùng cậu ta tuỳ tiện nói hai câu thôi, không có chuyện gì, em cũng không muốn cùng cậu ta làm bạn đâu”
“Trước kia anh có gặp qua cậu ta đánh nhau bên ngoài trường” anh trai lấy từ trong túi ra một viên kẹo sữa đưa cho tôi “Tuy rằng cậu ta không đánh nữ sinh, nhưng thân với cậu ta quá sợ rằng sẽ bị liên luỵ với mấy tên giang hồ kia”.
Tuy nhìn qua thì anh trai có vẻ rất ổn trọng, đoan chính, nhưng ít người biết rằng anh rất thích đồ ngọt, cho nên lúc nào trên người anh cũng có mấy cái kẹo ngọt.
Tôi mở giấy gói kẹo ra, ngoan ngoãn nói: “Em sẽ bảo vệ tốt bản thân, yên tâm đi mà, anh trai”
“Ừ” anh trai sờ đầu tôi rồi trả lời “Anh cũng sẽ bảo vệ em”
Tôi cay cay mũi, gật đầu thật mạnh.
Không sao cả.
Bây giờ em cũng sẽ bảo vệ anh.
Bình luận facebook