Sau khi từ toilet đi ra, tôi thấy có một nữ nhân đang đứng trên hành lang.
Cô ấy có thật dài tóc, màu nâu, quăn nhẹ, da trắng môi đỏ, ngón tay trắng mịn như sứ đang kẹp một điếu thuốc lá, tàn thuốc màu đỏ tươi chiếu đôi mắt đào hoa, xinh đẹp lại yêu dã.
Thấy tôi đi ra, cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó nhẹ nhàng dịch ra.
Tôi không động đậy, chỉ ổn định lại hơi thở vẫn còn hơi hổn hển của mình, nhẹ giọng lên tiếng: “Chào ngài”.
—------Mẹ kế của Hình Càng, Trình Mân.
Một trong những mục đích của tôi khi tham gia buổi họp phụ huynh này chính là cô ấy.
Cô ấy nhìn về phía tôi, như cũ vẫn là bộ dạng nhàm chán: “Cháu là học sinh học ban này?”
“Tên cháu là Chu Gia Vãn” tôi quay đầu đi “Cháu được gặp cô một lần khi cùng bố đi tham gia tụ hội, Trình phu nhân”.
Động tác của cô ấy dừng lại một chút: “Bố cháu là ai?”.
Tôi vẫn như cũ tỏ ra ngoan ngoãn: “Thẩm Thiên Bằng”.
“Ồ” cô ấy dường như không có hứng thú, búng búng tàn thuốc “Thẩm Thiên Bằng”.
“Trình phu nhân” tôi dừng lại một chút “Ngài thật đẹp”.
Trình Mân cười thật nhẹ, có lẽ là đã thấy qua rất nhiều người nịnh nọt như vậy, chẳng qua là vì tôi chân thành nhất, nên cô ấy cũng nói thêm một câu: “Cháu cũng rất xinh đẹp, cô gái nhỏ”.
“Không lâu trước đây cháu cũng gặp được một bạn gái xinh đẹp như cô vậy”, tôi không quan tâm mà nói tiếp “Bạn đó cắn tóc ngắn ngủn, thật gầy, cũng thật trắng, trên cổ còn đeo một miếng ngọc hình củ sen”.
Động tác của Trình Mân hoàn toàn dừng lại, yên lặng nhìn tôi: “Chu Gian Vãn?”.
“Đó đúng là tên của cháu”, tôi nhẹ nhàng nói “Chu Gia Vãn”.
“Cháu gặp được bạn gái kia ở chỗ nào?”, Trình Mân dường như mất đi kiên nhẫn “Ai bảo cháu nói chuyện này với cô? Bố cháu hả?”.
“Không”, tôi nhìn cô ấy “Trình phu nhân, cháu nhìn thấy”.
Bé gái đấy tên là Lâm Nhược Tuyên, là đối tác mà gần nhất Trình gia đang muốn kéo về nhất —---- Lâm gia con gái út.
Một năm trước cô bé đó từng bị mất tích, tuy ba tháng sau đã được tìm thấy nhưng sau khi trở về lại bị bệnh tâm lý, đến tận bây giờ vẫn không dám gặp người lạ. Lâm gia coi bé gái đó như hòn ngọc quý trên tay, thề muốn tìm ra kẻ bắt cóc, khiến cho bọn chúng phải trả giá đắt.
“Nhìn thấy” Trình Mân nhắc lại hai chữ này “Cháu thấy được cái gì?”.
“Một chỗ” Trong đầu tôi hiện lên từng đoạn hình ảnh “Bạn đó bị chuốc rượu, sau đó bị đưa lên xe, vào một chỗ, sau đó không thấy đi ra”.
Trình Mân nhăn mày: “Chuyện cũ dễ nghe đấy”.
“CANDICE quầy bar số 7, Lâm Nhược Tuyên thích Hình Càng, trước khi bị bắt đi, Hình Càng ngồi ở bên cạnh bạn ấy”. Tôi nhìn Trình Mân “Trình phu nhân, cháu biết cô ấy bị đưa đi đâu”.
“Hình Càng”, Trình Mân suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cười “Chu Gia Vãn, cháu có thù với con trai cô hử?”.
Trình Mân là người làm ăn, liên hôn với Trình gia cũng vì lợi ích, mà sau khi cô ấy phát hiện rằng bố của Hình Càng vẫn luôn một lòng muốn để lại tất cả gia sản cho Hình Càng, đối với cô ấy chỉ là lá mặt là trái, thì tôi nghĩ, cho dù ban đầu cô ấy không có ý xấu gì với Hình Càng thì bây giờ chắc cũng sẽ chướng mắt.
Tôi không biết từ khi nào Trình Mân cùng bố của Hình Càng bắt đầu bằng mặt không bằng lòng, có lẽ là từ khi Trình Mân bắt đầu phát hiện ra hắn có loại đam mê khiến người khác buồn nôn đi?.
Nói ngắn gọn lại thì, một Hình Càng đổi lấy một Lâm gia, mua bán này, đúng là lãi to.
“Thưa phu nhân, bọn cháu không có thù oán gì”, tôi cong cong mí mắt “chỉ là Cháu càng thích cô hơn”.
“Cháu là học sinh mới chuyển trường phải không”, Trình Mân cũng không như là đang nôn nóng, nhàn nhã hỏi chuyện tôi “Cháu đừng nói cho cô, 15-16 tuổi cô gái nhỏ, vì chuyện này nên mới chuyển trường đến đây”.
“Đương nhiên không phải rồi”, tôi đi đến bên cạnh, sóng vai cùng cô ấy “Phu nhân muốn rời khỏi Hình gia không? cháu có thể đứng về phía ngài”.
“Đứng về phía cô”, Trình Mân cười đến run rẩy, như vừa nghe được chuyện gì hết sức buồn cười “Cháu mới mấy tuổi? Cháu dựa vào cái gì để đứng về phía cô”.
“Chỉ bằng vào địa chỉ kia”, tôi cụp mắt xuống, không để bụng nói, “trong hẻm nhỏ số 37 đường Phong Năm, có một cửa lớn màu đỏ phía bên tay trái, đi thẳng vào Kim Ngọc Đường, bấm thang máy lên tầng 8, bên trong tầng 8 có một cửa nhỏ nối thẳng lên tầng 9, trên đấy có 27 phòng riêng biệt, mỗi phòng đều cài mật mã không giống nhau, nếu không ngài thử đoán xem, Lâm Nhược Tuyên từng ở phòng nào trong đấy nhỉ? Hình Khải tiên sinh lại là ở phòng nào?”
Hình Khải là bố của Hình Càng.
Tươi cười trên môi Trình Mân cứng đờ, đổi sang nhìn tôi chằm chằm,
Sau một lúc lâu, móng tay màu đỏ tươi của cô ấy vuốt lên cằm tôi, giọng nói mềm nhẹ: “Tốt thôi, cháu còn lợi hại hơn cô nghĩ, cô sẽ đi kiểm tra lại lời cháu nói. Cô không muốn lợi dụng trẻ con, cháu có yêu cầu gì?”.
Tôi ngẩng đầu lên: “Chỗ đó cháu không vào được, cũng không điều tra được gì nhiều, nhưng cháu muốn tin tức của hai người”.
“Cháu nói đi” Cô ấy lười biếng liếc tôi một cái “Cô sẽ nhớ kỹ”.
“Người đầu tiên là chủ tịch của tập đoàn Hoành Viễn - Nhậm Tường Lâm, hắn là khách quen”. Tôi nói chậm rãi, “Người thứ hai tên là Hứa Khinh Tuyết, có lẽ…… đã ch*t”.
“Tập đoàn Hoành Viễn”, Trình Mân dập tắt điếu thuốc “Tuy không biết ai dạy cháu đến đây nói những chuyện này với cô, nhưng các ngươi không sợ tôi trở mặt không nhận nợ hửm?”
“Ngài sẽ không làm thế, Trình phu nhân”, tôi ôn hoà nói “Cháu có rất nhiều lựa chọn, thậm chí cháu có thể trực tiếp nói cho Lâm gia, nhưng cháu vẫn chọn cô, vì cháu tin tưởng cô, cháu sẽ đứng về phía cô”.
“Tôi thấy, cháu không phải muốn đứng về phía cô, mà cháu đứng về phía đối diện với Hình Khải và Hình Càng cơ”, Trình Mân quấn quấn lọn tóc quăn “Rất biết nói chuyện đó, tiểu cô nương giải hoạt”.
Tôi không phủ nhận, chỉ cười với cô ấy, chần chờ một chút lại nói: “Mặt khác, còn có chuyện này nữa, có lẽ ngài cũng quen biết thầy chủ nhiệm, cháu muốn thầy ấy giúp đỡ đổi chỗ ngồi một chút”.
“Việc nhỏ như này mà cũng tìm cô?” Trình Mân trêu chọc “Nói xem, cháu muốn ngồi cùng nam sinh đáng yêu nào”.
“Không, cháu muốn Văn San và Tư Hành ngồi cùng bàn”.
“Tư gia?”, Trình Mân nhíu mày “Văn gia cũng thôi đi, nhưng Tư gia không giống…… Tư Dục Hoa không giống lão đầu trọc của tập đoàn Hoành Viễn, không dễ chọc đâu, cháu muốn làm gì”.
“Cô chỉ cần giúp đỡ đổi vị trí của họ là được ạ”, tôi lắc đầu “Sẽ không liên luỵ đến cô đâu”.
Trình phu nhân nhìn tôi một lúc, tôi chỉ bình thản nói: “Phu nhân, cháu có việc nhất định phải làm”.
Tôi có rất nhiều việc cần làm.
Chẳng sợ không ai đứng ở phía sau tôi, chẳng sợ nguy cơ trùng trùng, tôi cũng phải làm.
Đây là tôi sống lại duy nhất ý nghĩa.
Trình Mân rất nhanh đã đi rồi, mà tôi đứng ở cạnh hành lang, ngẩn người nhìn bóng đêm yêu tĩnh trước mặt.
“Gia Vãn?”.
Thanh âm quen thuộc truyền đến, tôi nghiêng đầu, thấy thiếu niên mặt mày anh tuấn đang trầm lặng nhìn tôi, đôi mắt đen nhánh trong vắt như mặt hồ.
“Anh trai”, tôi cười nói “em ra đây cho thoáng”.
“Ừ” anh trai không nói nhiều, chỉ lại gần đứng bên cạnh tôi rồi hỏi “Sao nhìn em có vẻ không vui à?”.
Tôi hơi dừng lại “Thế á?”
Anh trai lấy trong túi ra một viên kẹo vị cam, bóc vỏ rồi đưa cho tôi, sau đó rất tự nhiên mà sờ đầu tôi.
Tôi đâu phải trẻ con mà chỉ cần một viên kẹo là có thể dỗ được?.
Tôi thấy thật buồn cười, vậy mà khi vị cam lan toả trong khoang miệng của mình, tôi phát hiện mắt mình nhoè đi, thế mà lại có chút xíu muốn khóc.
Những năm tháng cũ, tôi bị nhốt trong cơ thể nhìn người xuyên không coi như không có việc gì mà làm những chuyện khiến người khác buồn nôn, tôi luôn cảm thấy sợ hãi.
Từ đầu tôi còn cho rằng người độc ác nhất mà tôi gặp được chính là Lạc Tiếu Tiếu, việc độc ác nhất tôi gặp phải là bị cô ta cướp đi cơ thể, về sau tôi mới phát hiện ra là không phải như vậy.
Vì được người nhà yêu thương, bảo vệ nên tôi đã không thấy được ác ý ẩn giấu bên cạnh mình, mà khi tôi đã hoàn toàn bị trở thành người đứng xem, tôi mới phát hiện ra, những chiếc răng nanh dính lên nọc độc chí mạng thực ra đã sớm đã có thể xé nát tôi.
Như lời đồn trong trường học, bạo lực học đường, bôi nhọ, ra khỏi trường học, ở trên tầng 7 của Kim Ngọc Đường, tôi đã thấy địa ngục trần gian.
Trên đó có dơ bẩn giục vọng, có ác ma đội lốt người, trò chuyện vui vẻ, ưu nhã thích thú, trong một bàn tiệc lớn, hưởng dụng một đám sinh mệnh non nớt mà vô tội.
Bé gái 12-13 tuổi, bé trai 15-16 tuổi, tôi thậm chí còn gặp được đứa bé mới chỉ có 8-9 tuổi.
Bọn họ sẽ lựa chọn những đứa trẻ gia đình bình thường, những đứa trẻ cả đời cũng không thể kêu oan, lại hoặc là, chuyên môn tìm những đứa trẻ tâm trí không được phát triển đầy đủ, hoặc cơ thể tàn khuyết, thậm chí là cô nhi đã mất đi cha mẹ.
Lâm Nhược Tuyên chỉ là ngoài ý muốn.
Là một cái duy nhất ngoài ý muốn, suýt chút nữa làm cho Tư Dục Hoa một tay xây dựng “Nhạc Viên” bị huỷ trong nháy mắt —- —- bởi vì cô ấy là con gái nhỏ của nhà họ Lâm, cô ấy có gia tộc chống lưng, cũng có đủ quyền thế, có thể tra xét chuyện này đến cùng.
Trong 27 cái phòng có 27 tên khách hàng, đều là dạng tai to mặt lớn, tiếng tăm lừng lẫy.
Lạc Tiếu Tiếu có thể coi như không thấy, bỏ qua chân tướng, vui vẻ cùng Dục Tư Hoa thân mật, âu yếm, nhưng tôi không thể.
Tôi có thể từ những câu nói vụn vặt hàng ngày của bọn họ, sâu chuỗi ra sự thật đáng sợ.
Tôi thậm chí đã từng nhìn thấy những thiếu nữ ngây thơ đó.
Bọn họ đi chân trần đứng ở cửa phòng, không manh áo che thân, chỉ có mấy mảnh tơ lụa gần như trong suốt bao lại cơ thể còn chưa phát dục hoàn toàn, lục lạc buộc trên cổ tay và cổ chân, leng keng leng keng như là trang sức cho thú cưng.
Bọn họ mờ mịt cùng sợ hãi nhìn tôi, giống như một đám dê con đợi bị làm thịt.
Người xuyên không thì không chút nào để ý mà đi qua, còn đối với Tư Dục Hoa làm nũng nói “Chú, Chú vẫn thích em nhất phải không?”.
Tư Dục Hoa sờ sờ mũi cô ta đáp lại: “Đương nhiên rồi, bé cưng”.
Nếu có một cơ hội nữa.
Tôi nghĩ, nếu có thêm một cơ hội nữa.
Tôi thật sự có thể đối phó với kẻ đáng sợ như vậy sao?.
Tôi cũng đã từng sợ hãi đến run rẩy cả người, giống như những đứa trẻ bị bọn họ mang đi, tuyệt vọng đến không thể hít thở.
Tôi có thể làm được gì? tôi chỉ là học sinh, tôi chỉ là người bình thường tay trói gà không chặt, là đứa văn tĩnh, nhu nhược trong mắt mọi người, thậm chí còn chưa thành niên.
Còn kẻ đó là Tư Dục Hoa, thuờng xuyên lên trang bìa tạp chí kinh tế, nhân vật hàng đầu, đó là nhà họ Tư, đến Trình Mân còn không muốn trêu vào, còn chưa tính đến 27 tên khách hàng kia, tuỳ tiện một tên trong số đó cũng có thể dễ dàng nghiền nát tôi.
Giống như châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá.
Nhưng dù là như thế, có một số việc, tôi vẫn như cũ muốn làm.
Vì báo thù sao?
Không chỉ như thế.
Tôi ngửa đầu nhìn anh trai: “Anh trai, thỉnh thoảng em cảm thấy không thở nổi”.
Tôi làm một việc rất nguy hiểm,
“Giống như là….. Chìm vào trong biển sâu, dù có nỗ lực thế nào, cũng không thể thấy mặt trời”.
Chuyện này, tôi không thể nói cho bất cứ một ai quan tâm tôi, bao gồm cả anh trai.
Anh trai giống như suy nghĩ một chút, tiếp theo anh cởi xuống áo khoác, khoác lên bả vai đang phát run của tôi: “Gia Vãn, biển không nhỏ như em nghĩ đâu”.
“Dạ?”
“Cạnh em, nhất định cũng có người giống em cũng nỗ lực bơi hướng lên trên”.
“Thật thế ạ!”.
“Em có thể nói với anh, anh cũng có thể trở thành bạn đồng hành cùng em”.
Tôi không nói gì, chỉ nắm chặt cái áo khoác vẫn còn độ ấm cơ thể của anh trai lưu lại.
—--- Anh không phải bạn đồng hành của em, anh là bùa may mắn của em.
Bình luận facebook