-
Chương 16
Bàn tay to lớn của anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, bắt đầu không an phận chạy lung tung, anh không hề kiêng dè mà vuốt ve bong bóng xà phóng dính trên da thịt mềm mại của cô, bị bàn tay to lớn của anh kích thích nên da thịt cô đã ửng hồng, rốt cuộc Sa Nghị không nhịn nổi nữa, đôi môi tham lam hôn lên nụ hoa, nơi đã nổi lên phản ứng theo cơ thể của cô, đầu lưỡi anh liếm vòng quanh chấm đỏ nhỏ nhắn nhô lên, không ngừng đảo qua đảo lại, kích thích khiến Bối Bối không ngừng rên rỉ.
Bối Bối ngẩng đầu nhìn Sa Nghị mải hôn tới nỗi mồm dính đầy bọt nước, cô cười phì lên, vươn tay lau lau, càng lau lại càng khiến bọt nước trên mặt Sa Nghị càng nhiều, trông anh giống hệt ông già noel vậy. Thấy Bối Bối không chuyên tâm, Sa Nghị bèn hung hăng mút chặt cái chấm nhỏ đỏ hồng của co hai cái, rồi lại liếm thêm một lúc, đầu óc Bối Bối rơi vào mơ hồ, chỉ có thể dựa vào trực giác để không ngừng tiếp nhận những kích thích từ mọi giác quan.
Cả người Sa Nghị run rẩy, rồi anh bắn lên trên tay Bối Bối, vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn, có điều anh nhất định phải kiềm chế, ngày mai bọn họ còn phải đi lặn, nếu chơi đùa quá trớn, Bối Bối nhất định không dậy nổi. Nước đã hơi lạnh, bọt cũng bắt đầu tan dần, anh hôi đôi môi đang mím chặt của Bối Bối rồi bế cô lên, mở vòi hoa sen để rửa sạch bọt xà phòng trên người, Bối Bối dựa vào lòng anh, thoải mái lẩm bẩm.
Sáng sớm, ánh mặt trời le lói xuyên qua rèm hắt vào phòng, phủ lên đôi tình nhân đang nằm trên giường lớn. Cô gái đang cuộn mình trong lòng chàng trai, giống hệt con nít, bắp đùi trắng nõn, non nớt của cô nghênh ngang vắt qua hông chàng trai, bàn tay nhỏ bé thì đặt trên lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì dính chặt lấy cổ bạn trai.
Đôi tay của chàng trai vững vàng ôm trọn lấy cô gái, tính chiếm hữu lớn tới nỗi không để lọt một khe hở nào, người đàn ông ấy bị âm thanh của sóng biển đánh thức, anh mở đôi mắt ra, theo bản năng cúi đầu nhìn bảo bối nằm trong lòng, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lên, nhìn bé yêu của mình ngủ chảy cả nước miếng, khóe miệng anh nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười, anh cúi người, hôn cô, rồi nhẹ nhàng đem cái chân cô bé nhỏ vắt qua hông mình thả lên giường, sau đó anh xuống giường, đi rửa mặt, tiện thể giúp bé yêu chuẩn bị nước rửa mặt và lấy kem đánh răng luôn.
Bối Bối bị những nụ hôn của Sa Nghị đánh thức, Sa Nghị đã đặt quần áo chuẩn bị cho cô ở mép giường, Bối Bối lẩm bẩm đứng dậy mặc đồ. Hôm nay, vì phải đi lặn, nên cô thay một bộ bikini ren màu xanh da trời có dây quàng qua cổ, sau đó khoác một chiếc áo voan trắng trong suốt bên ngoài, đi đôi giày hôm qua mới mua ở bãi biển, Sa Nghị thấy Bối Bối mặc hở hang, anh bèn mặc kệ, cầm một chiếc áo thể thao chạy tới trùm lên người cô.
“A a, không cần đâu, mặc như vậy khó coi chết đi được.”
“Em nhìn xem, mặc vậy còn ra thể thống gì nữa”
“Đâu có, đẹp mà, có nhiều cô nàng chỉ mặc mỗi bikini ra ngoài thôi mà”
“Bọn họ là bọn họ, em là em, ngoan nào, thay đi, nếu không anh giận đấy”
“Không muốn, không muốn, em cũng không thèm, mặc bộ này quê lắm”
Lằng nhằng một hồi lâu, cuối cùng Bối Bối cũng thỏa hiệp, có điều cô chỉ thay một chiếc váy Bohemian dài hở nửa lưng, còn đeo một đôi khuyên tai hoa đỗ quyên đỏ, trông chẳng khác gì một nữ thần xinh đẹp vậy. Sa Nghị vừa bước ra khỏi cửa thì hối hận, đáng ra phải bảo cô mặc thêm vào, mặc váy thế này trông Bối Bối cực kỳ nữ tính, dọc đường cô đi qua, khắp nơi toàn tim hồng nhẹ nhàng bay tới.
Đến WATER SPORT CENTER (trung tâm hoạt động thể thao trên biển ), Sa Nghị báo số phòng và lịch đã đặt, anh muốn tiến hành một cuộc kiểm tra kỹ năng bơi lội nho nhỏ, Sa Nghị ở dưới nước luôn ôm chặt Bối Bối, nội dung kiểm tra rất đơn giản, ở bờ biển phía trước có một người đang đứng, anh chỉ cần bơi tới phía người đó rồi trở về là được.
Thay áo chống nắng dùng để lướt sóng, quần chống nắng, đeo ống thở, đi chân vịt vào, rồi Bối Bối ôm lấy cố Sa Nghị, không chịu buông tay ra, hai chân cô cũng quấn chặt lấy hông anh, cô chưa từng bơi lội ở biển bao giờ, chỉ toàn bơi ở bể bơi, vì thế trong lòng không được thoải mái cho lắm.
“Bé con, đừng sợ đừng sợ, em coi như là đang ở bể bơi, nhé?”
“Nghị Nghị, anh đừng buông tay, em chìm mất”
“Nói bậy, có anh ở đây, đừng sợ, con còn muốn xem những con sao biển, rồi ngắm lũ cá cảnh nhiệt đới không?”
“… . . . Muốn ”
“Anh dẫn em đi bơi thử một lúc được không, chỉ cần thích ứng được là tốt rồi”
Bối Bối dần dần thả lỏng đôi chân, có điều một tay cô vẫn ôm chặt lấy Sa Nghị, nửa giờ sau, Bối Bối đã tự mình bơi, cô không sợ nữa, còn dám hắt nước lên mặt Sa Nghị, rốt cục cũng qua ải kiểm tra kỹ năng bơi lội.
Tới bến lặn, mọi người trên thuyền đều đang đợi hai người bọn họ, Bối Bối ngượng ngùng núp phía sau lưng Sa Nghị cười với mọi người, thuyền bắt đầu chạy, ngồi cạnh Bối Bối là một bà lão mập mạp người Đức. bà biết nói một chút tiếng Anh, nghe Bối Bối nói đây là lần đầu tiên đi lặn, bà bèn nhiệt tình giới thiệu cho Bối Bối, nói cho cô biết rằng đá san hô đều rất sắc, dễ làm người ta bị thương, cô phải cẩn thân vào, Bối Bối rất thích bà cụ mập này, âm sắc của bà khi nói tiếng Anh cũng không bị nặng tiếng địa phương giống cậu bé da đen làm cho cô khó nghe.
Chạy được hơn 20 phút thì thuyền tới một vùng nước biển xanh sâu thẳm bao quanh là vùng nước màu lam nhạt, bà cụ mập nói vùng nước xanh nhạt chính là đá san hô, ở đó có cả cá. Quần đảo Maldives chủ yếu đều là đảo san hô, nhưng ở các vùng biển khác còn chưa có nơi nào phát triển thành các đảo san hô nhỏ, nhiều tới nổi đếm không xuể như thế. Độ sâu bọn họ lặn trung bình chỉ vài mét, là nơi tốt để cá kiếm ăn, cũng là thiên đường để lặn. Bối Bối vươn tay sờ mó trong nước, Sa Nghị sợ cô kích động té ngã bèn nghiêng người đỡ lấy cô.
Bà cụ mập thấy bộ dạng cực kỳ che chở của Sa Nghị liền cười hỏi, “Hai cháu tới hưởng tuần trăng mật à?”
“Cứ cho là như vậy đi” Đôi mắt Sa Nghị vẫn luôn chăm chú nhìn Bối Bối,nhìn cô nắm tay vào làn nước xanh nhạt, chơi đùa vui quên trời quên đất
“Cô bé rất đáng yêu” bà cụ mập người Đức nói, con cháu của bà đều lớn cả rồi nên ít khi ở bên bà, Bối Bối mang tới cho bà cảm giác thật ấm áp
“Vâng, cô ấy ngốc lắm” Sa Nghị cưng chiều cười, xoa đầu Bối Bối
Thuyền dừng lại , nhân viên sắp xếp để mọi người lần lượt nhảy xuống biển, Sa Nghi che chở để Bối Bối nhảy xuống, dưới chân làn nước xanh sâu không thấy đấy, Bối Bối đạp chân vịt vài cái rồi bơi về phía rặng san hô, rất nhanh đã tới được ngay sát đá san hô, ở đây có rất nhiều xác san hô chết, cá cũng chẳng nhiều lắm. San hô có màu mù tạc, màu xanh tím, có hoa văn mê cung, còn có những rặng san hô nhìn giống hệt bộ não con người. Bối Bối bơi sang phía đông, rồi lại lặn sang phía tây, không thì lại ngửa đầu trên mặt biển, để bản thân tự do trôi vô định.
Muốn lặn thì phải học được cách dùng miệng hô hấp, nhưng dường như Bối Bối chưa bắt được trọng tâm, cho nên thỉnh thoảng cô lại bị sặc nước, may mà không nghiêm trọng, cô ghé người nằm trên lưng Sa Nghị, tỉnh táo lại thì cô lại khỏe như vâm. Dưới sự giúp đỡ của Sa nghị, rốt cục Bối Bối cũng bơi tới được vùng nước sâu, nơi này đúng là có nhiều đàn cá hơn đôi chút, còn thấy được không ít loại cá nhỏ tương đối đặc biệt. Bối Bối còn trôgnn thấy một con cá mập nhỏ màu vàng nhạt, con cá mập nhỏ còn bơi chung với Bối Bối một lúc, Bối Bối rời vòng tay Sa Nghị, muốn đuổi theo nó, nhưng đuổi không kịp.
Sa Nghị ngẩng đầu, nhìn về chiếc thuyền ở xa xa, đã có người lên thuyền, anh định gọi Bối Bối trở về. Đột nhiên phát hiện một đám mây mù xanh, định thần nhìn lại, thì hóa ra là một đám cá đuôi gai màu xanh da trời (blue surgeonfish)! Cá đuôi gai xanh là loại cá thường thấy nhất ở Maldives, loài cá đại diện trên bìa tập tranh ảnh về các loại cá chính là nó. Nhưng bọn nó thông thường đều độc lai độc vãng, cả bầy cá cùng di chuyển thế này khôngnhiều. Anh quay về phía Bối Bối ra dấu bằng tay thì phát hiện cô đã bơi về phía đám cá kia, Sa Nghị lập tức đuổi theo cô. Lũ cá căn bản chẳng buồn để ý tới hai người, cả bầy lít nhít vây quanh một rặng san hô và đang tranh thức ăn cùng lũ cá lớn màu xanh sẫm. Chơi cùng chugns nó một hồi lâu, rốt cục Bối Bối cũng phải lưu luyến quay về thuyền.
Về tới thuyền, thể lực của Bối Bối gần như đã cạn kiệt, gió có vẻ lành lạnh, Sa Nghị lấy cái chăn anh mang theo ra đắp cho cô. Bối Bối cởi thiết bị lặn, rồi nằm lên đùi Sa Nghị, kể cho anh nghe những loài cá và rặng san hô mà cô đã nhìn thấy, nhưng cô lại không nhặt được mảnh san hô bé nào để làm vật kỷ niệm, sa nghị đồng ý với cô đợi lát nữa lên bờ, anh sẽ dẫn cô tới quầy lưu niệm mua cho cô.
Sa Nghị đặt lịch một ngày ở phòng gần bãi cát, 4 ngày ở phòng nước, hôm nay sẽ dời tới phòng nước, Bối Bối cảm thấy có chút quyến luyến, theo bờ biển đi một vòng qua phòng bãi cát, Hóa ra, phòng bãi cát này hướng ra biển, do ba hình bán nguyệt lần lượt tạo thành, điểm khởi đầu và xuất phát một vòng quanh mấy gian nhà đều đối diện với biển, cửa biển cách đại dương đại khái khoảng 2, 3 mét, cả góc quay 180 độ đều có thể nhìn được cảnh biển.
Bối Bối chủ động yêu cầu được dọn đồ cùng Sa Nghị, dọn xong thì bọn họ nghỉ trưa.. Trong lúc đang mơ màng ngủ thì bị chuông điện thọa đánh thức, Bối Bối bất mãn, chui vào trong chăn, trùm kín đầu, Sa nghị nghe điện, “Are you ready to move to the Water Bungalow, Your room No.is185, we’ll pick you up in half an hour” Bối Bối lơ mơ ngủ, nghe thấy “move to the Water bungalow” bèn lập tức bật dậy, có thể dọn tới căn nhà giữa biển rồi, cô kích động nhảy tưng tưng trên giường.
Bối Bối ngẩng đầu nhìn Sa Nghị mải hôn tới nỗi mồm dính đầy bọt nước, cô cười phì lên, vươn tay lau lau, càng lau lại càng khiến bọt nước trên mặt Sa Nghị càng nhiều, trông anh giống hệt ông già noel vậy. Thấy Bối Bối không chuyên tâm, Sa Nghị bèn hung hăng mút chặt cái chấm nhỏ đỏ hồng của co hai cái, rồi lại liếm thêm một lúc, đầu óc Bối Bối rơi vào mơ hồ, chỉ có thể dựa vào trực giác để không ngừng tiếp nhận những kích thích từ mọi giác quan.
Cả người Sa Nghị run rẩy, rồi anh bắn lên trên tay Bối Bối, vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn, có điều anh nhất định phải kiềm chế, ngày mai bọn họ còn phải đi lặn, nếu chơi đùa quá trớn, Bối Bối nhất định không dậy nổi. Nước đã hơi lạnh, bọt cũng bắt đầu tan dần, anh hôi đôi môi đang mím chặt của Bối Bối rồi bế cô lên, mở vòi hoa sen để rửa sạch bọt xà phòng trên người, Bối Bối dựa vào lòng anh, thoải mái lẩm bẩm.
Sáng sớm, ánh mặt trời le lói xuyên qua rèm hắt vào phòng, phủ lên đôi tình nhân đang nằm trên giường lớn. Cô gái đang cuộn mình trong lòng chàng trai, giống hệt con nít, bắp đùi trắng nõn, non nớt của cô nghênh ngang vắt qua hông chàng trai, bàn tay nhỏ bé thì đặt trên lồng ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì dính chặt lấy cổ bạn trai.
Đôi tay của chàng trai vững vàng ôm trọn lấy cô gái, tính chiếm hữu lớn tới nỗi không để lọt một khe hở nào, người đàn ông ấy bị âm thanh của sóng biển đánh thức, anh mở đôi mắt ra, theo bản năng cúi đầu nhìn bảo bối nằm trong lòng, anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái lên, nhìn bé yêu của mình ngủ chảy cả nước miếng, khóe miệng anh nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười, anh cúi người, hôn cô, rồi nhẹ nhàng đem cái chân cô bé nhỏ vắt qua hông mình thả lên giường, sau đó anh xuống giường, đi rửa mặt, tiện thể giúp bé yêu chuẩn bị nước rửa mặt và lấy kem đánh răng luôn.
Bối Bối bị những nụ hôn của Sa Nghị đánh thức, Sa Nghị đã đặt quần áo chuẩn bị cho cô ở mép giường, Bối Bối lẩm bẩm đứng dậy mặc đồ. Hôm nay, vì phải đi lặn, nên cô thay một bộ bikini ren màu xanh da trời có dây quàng qua cổ, sau đó khoác một chiếc áo voan trắng trong suốt bên ngoài, đi đôi giày hôm qua mới mua ở bãi biển, Sa Nghị thấy Bối Bối mặc hở hang, anh bèn mặc kệ, cầm một chiếc áo thể thao chạy tới trùm lên người cô.
“A a, không cần đâu, mặc như vậy khó coi chết đi được.”
“Em nhìn xem, mặc vậy còn ra thể thống gì nữa”
“Đâu có, đẹp mà, có nhiều cô nàng chỉ mặc mỗi bikini ra ngoài thôi mà”
“Bọn họ là bọn họ, em là em, ngoan nào, thay đi, nếu không anh giận đấy”
“Không muốn, không muốn, em cũng không thèm, mặc bộ này quê lắm”
Lằng nhằng một hồi lâu, cuối cùng Bối Bối cũng thỏa hiệp, có điều cô chỉ thay một chiếc váy Bohemian dài hở nửa lưng, còn đeo một đôi khuyên tai hoa đỗ quyên đỏ, trông chẳng khác gì một nữ thần xinh đẹp vậy. Sa Nghị vừa bước ra khỏi cửa thì hối hận, đáng ra phải bảo cô mặc thêm vào, mặc váy thế này trông Bối Bối cực kỳ nữ tính, dọc đường cô đi qua, khắp nơi toàn tim hồng nhẹ nhàng bay tới.
Đến WATER SPORT CENTER (trung tâm hoạt động thể thao trên biển ), Sa Nghị báo số phòng và lịch đã đặt, anh muốn tiến hành một cuộc kiểm tra kỹ năng bơi lội nho nhỏ, Sa Nghị ở dưới nước luôn ôm chặt Bối Bối, nội dung kiểm tra rất đơn giản, ở bờ biển phía trước có một người đang đứng, anh chỉ cần bơi tới phía người đó rồi trở về là được.
Thay áo chống nắng dùng để lướt sóng, quần chống nắng, đeo ống thở, đi chân vịt vào, rồi Bối Bối ôm lấy cố Sa Nghị, không chịu buông tay ra, hai chân cô cũng quấn chặt lấy hông anh, cô chưa từng bơi lội ở biển bao giờ, chỉ toàn bơi ở bể bơi, vì thế trong lòng không được thoải mái cho lắm.
“Bé con, đừng sợ đừng sợ, em coi như là đang ở bể bơi, nhé?”
“Nghị Nghị, anh đừng buông tay, em chìm mất”
“Nói bậy, có anh ở đây, đừng sợ, con còn muốn xem những con sao biển, rồi ngắm lũ cá cảnh nhiệt đới không?”
“… . . . Muốn ”
“Anh dẫn em đi bơi thử một lúc được không, chỉ cần thích ứng được là tốt rồi”
Bối Bối dần dần thả lỏng đôi chân, có điều một tay cô vẫn ôm chặt lấy Sa Nghị, nửa giờ sau, Bối Bối đã tự mình bơi, cô không sợ nữa, còn dám hắt nước lên mặt Sa Nghị, rốt cục cũng qua ải kiểm tra kỹ năng bơi lội.
Tới bến lặn, mọi người trên thuyền đều đang đợi hai người bọn họ, Bối Bối ngượng ngùng núp phía sau lưng Sa Nghị cười với mọi người, thuyền bắt đầu chạy, ngồi cạnh Bối Bối là một bà lão mập mạp người Đức. bà biết nói một chút tiếng Anh, nghe Bối Bối nói đây là lần đầu tiên đi lặn, bà bèn nhiệt tình giới thiệu cho Bối Bối, nói cho cô biết rằng đá san hô đều rất sắc, dễ làm người ta bị thương, cô phải cẩn thân vào, Bối Bối rất thích bà cụ mập này, âm sắc của bà khi nói tiếng Anh cũng không bị nặng tiếng địa phương giống cậu bé da đen làm cho cô khó nghe.
Chạy được hơn 20 phút thì thuyền tới một vùng nước biển xanh sâu thẳm bao quanh là vùng nước màu lam nhạt, bà cụ mập nói vùng nước xanh nhạt chính là đá san hô, ở đó có cả cá. Quần đảo Maldives chủ yếu đều là đảo san hô, nhưng ở các vùng biển khác còn chưa có nơi nào phát triển thành các đảo san hô nhỏ, nhiều tới nổi đếm không xuể như thế. Độ sâu bọn họ lặn trung bình chỉ vài mét, là nơi tốt để cá kiếm ăn, cũng là thiên đường để lặn. Bối Bối vươn tay sờ mó trong nước, Sa Nghị sợ cô kích động té ngã bèn nghiêng người đỡ lấy cô.
Bà cụ mập thấy bộ dạng cực kỳ che chở của Sa Nghị liền cười hỏi, “Hai cháu tới hưởng tuần trăng mật à?”
“Cứ cho là như vậy đi” Đôi mắt Sa Nghị vẫn luôn chăm chú nhìn Bối Bối,nhìn cô nắm tay vào làn nước xanh nhạt, chơi đùa vui quên trời quên đất
“Cô bé rất đáng yêu” bà cụ mập người Đức nói, con cháu của bà đều lớn cả rồi nên ít khi ở bên bà, Bối Bối mang tới cho bà cảm giác thật ấm áp
“Vâng, cô ấy ngốc lắm” Sa Nghị cưng chiều cười, xoa đầu Bối Bối
Thuyền dừng lại , nhân viên sắp xếp để mọi người lần lượt nhảy xuống biển, Sa Nghi che chở để Bối Bối nhảy xuống, dưới chân làn nước xanh sâu không thấy đấy, Bối Bối đạp chân vịt vài cái rồi bơi về phía rặng san hô, rất nhanh đã tới được ngay sát đá san hô, ở đây có rất nhiều xác san hô chết, cá cũng chẳng nhiều lắm. San hô có màu mù tạc, màu xanh tím, có hoa văn mê cung, còn có những rặng san hô nhìn giống hệt bộ não con người. Bối Bối bơi sang phía đông, rồi lại lặn sang phía tây, không thì lại ngửa đầu trên mặt biển, để bản thân tự do trôi vô định.
Muốn lặn thì phải học được cách dùng miệng hô hấp, nhưng dường như Bối Bối chưa bắt được trọng tâm, cho nên thỉnh thoảng cô lại bị sặc nước, may mà không nghiêm trọng, cô ghé người nằm trên lưng Sa Nghị, tỉnh táo lại thì cô lại khỏe như vâm. Dưới sự giúp đỡ của Sa nghị, rốt cục Bối Bối cũng bơi tới được vùng nước sâu, nơi này đúng là có nhiều đàn cá hơn đôi chút, còn thấy được không ít loại cá nhỏ tương đối đặc biệt. Bối Bối còn trôgnn thấy một con cá mập nhỏ màu vàng nhạt, con cá mập nhỏ còn bơi chung với Bối Bối một lúc, Bối Bối rời vòng tay Sa Nghị, muốn đuổi theo nó, nhưng đuổi không kịp.
Sa Nghị ngẩng đầu, nhìn về chiếc thuyền ở xa xa, đã có người lên thuyền, anh định gọi Bối Bối trở về. Đột nhiên phát hiện một đám mây mù xanh, định thần nhìn lại, thì hóa ra là một đám cá đuôi gai màu xanh da trời (blue surgeonfish)! Cá đuôi gai xanh là loại cá thường thấy nhất ở Maldives, loài cá đại diện trên bìa tập tranh ảnh về các loại cá chính là nó. Nhưng bọn nó thông thường đều độc lai độc vãng, cả bầy cá cùng di chuyển thế này khôngnhiều. Anh quay về phía Bối Bối ra dấu bằng tay thì phát hiện cô đã bơi về phía đám cá kia, Sa Nghị lập tức đuổi theo cô. Lũ cá căn bản chẳng buồn để ý tới hai người, cả bầy lít nhít vây quanh một rặng san hô và đang tranh thức ăn cùng lũ cá lớn màu xanh sẫm. Chơi cùng chugns nó một hồi lâu, rốt cục Bối Bối cũng phải lưu luyến quay về thuyền.
Về tới thuyền, thể lực của Bối Bối gần như đã cạn kiệt, gió có vẻ lành lạnh, Sa Nghị lấy cái chăn anh mang theo ra đắp cho cô. Bối Bối cởi thiết bị lặn, rồi nằm lên đùi Sa Nghị, kể cho anh nghe những loài cá và rặng san hô mà cô đã nhìn thấy, nhưng cô lại không nhặt được mảnh san hô bé nào để làm vật kỷ niệm, sa nghị đồng ý với cô đợi lát nữa lên bờ, anh sẽ dẫn cô tới quầy lưu niệm mua cho cô.
Sa Nghị đặt lịch một ngày ở phòng gần bãi cát, 4 ngày ở phòng nước, hôm nay sẽ dời tới phòng nước, Bối Bối cảm thấy có chút quyến luyến, theo bờ biển đi một vòng qua phòng bãi cát, Hóa ra, phòng bãi cát này hướng ra biển, do ba hình bán nguyệt lần lượt tạo thành, điểm khởi đầu và xuất phát một vòng quanh mấy gian nhà đều đối diện với biển, cửa biển cách đại dương đại khái khoảng 2, 3 mét, cả góc quay 180 độ đều có thể nhìn được cảnh biển.
Bối Bối chủ động yêu cầu được dọn đồ cùng Sa Nghị, dọn xong thì bọn họ nghỉ trưa.. Trong lúc đang mơ màng ngủ thì bị chuông điện thọa đánh thức, Bối Bối bất mãn, chui vào trong chăn, trùm kín đầu, Sa nghị nghe điện, “Are you ready to move to the Water Bungalow, Your room No.is185, we’ll pick you up in half an hour” Bối Bối lơ mơ ngủ, nghe thấy “move to the Water bungalow” bèn lập tức bật dậy, có thể dọn tới căn nhà giữa biển rồi, cô kích động nhảy tưng tưng trên giường.
Bình luận facebook