-
Chương 2
Mặt mày Khúc Hạc Thanh khôi ngô, dáng người cao lớn, là điển hình của việc con cái chọn nét đẹp của cha mẹ. Vợ Điền Tân Mai có khuôn mặt thanh tú lại điềm đạm, cô có nước da trắng vô cùng nên lại càng rạng rỡ hơn. Hai người kết hôn đúng là xứng với câu trai tài gái sắc.
Vì thế người bên cạnh cũng mong ngóng có phải con của họ cũng rất xinh đẹp không.
Đúng vậy mà, mọi người đều mong đợi bé con, chờ xem lớn lên mặt mũi bé sẽ thế nào.
Nếu không thì nghe thử tiếng khóc xem có vang dội không này?
Lúc Khúc Dục Điền đầy tháng, những người bạn tới làm khách đều hài lòng thỏa dạ. Đúng là bé con cũng chọn nét đẹp của cha mẹ như ba mình. Dù chưa lớn nhưng đã có thể nhìn ra đây là một đứa bé rất xinh đẹp.
Tới cuối năm, Khúc Hạc Thanh nghĩ đến chuyện bố mẹ mình không còn khỏe và vợ con ở nhà nên rời khỏi bộ đội và chuyển nghề. Anh về bên này làm việc ở ngân hàng, ở đây cũng gần hơn biên giới. Khúc Hạc Thanh có trình độ tiếng Anh và tiếng Nga nên tiền lương và đãi ngộ cũng không tệ chút nào. Cộng thêm vợ Điền Tân Mai đã làm kế toán 2 – 3 năm nên hai khoản lương làm vốn cũng coi như dư dả.
Thế nhưng những cha mẹ quyết định tự mình nuôi con không có cuộc sống tươi đẹp như người ngoài tưởng.
Căn bản là vì trẻ con càng lớn thì càng khó nuôi.
Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai đều có nhiều anh chị em, một người có 7 còn một người có 4. Nhưng Khúc Hạc Thanh luôn là người bắt nạt mấy người kia, còn Điền Tân Mai lại là em nhỏ nhất trong nhà, đúng là hai người họ không có nhiều kinh nghiệm nuôi trẻ con thật.
Nhà mẹ đẻ của Điền Tân Mai không ở Bắc Cương, đa phần là bà nội và chị cả của Khúc Hạc Thanh đến chỉ cho họ. Nhưng tháng 9 – tháng 10 của các gia đình nhà nông luôn bận ngắt bông cho đất nghỉ, đôi vợ chồng nhỏ Khúc Hạc Thanh không làm nông, nhưng cũng không muốn phiền người nhà nên tự tìm tòi mà nuôi Khúc Dục Điền.
Cuối cùng, trước khi bé đầy tháng thì đều được người lớn xung quanh khen là ngoan ngoãn.
Nhưng sau lúc được nửa năm tuổi, bé con bắt đầu quay lại giày vò bố mẹ.
Khúc Hạc Thanh xuất thân từ bộ đội, nhưng sau khi chuyển nghề rồi vẫn còn tính cưỡng chế như trước. Con gái đã nằm ngoan ngoãn trong giường gỗ nhỏ rồi, nhưng ba Khúc đi qua thấy con gái ngủ bảy xoay tám đạp thì không kiềm được mà đưa tay chỉnh chăn, đặt lại tay chân bé về chỗ cũ với tư thế ngủ ngay ngay ngắn ngắn.
Điền Tân Mai lại rất ưa sạch. Sau khi tan làm, cô sẽ hí ha hí hửng đi lại quanh nhà mà quét quét chỗ này lau lau chỗ kia. Rồi nếu trên quần áo con gái có sữa đọng hay thứ khác, cô sẽ lặng lẽ cởi quần áo của bé rồi tắm rửa lại cho sạch sẽ.
Khúc Dục Điền luôn bị cha mẹ hở một tí là giày vò đã mau tới một tuổi, sau đó bé cũng không thích ngủ như trước nữa.
Khúc Dục Điền ngủ trong giường gỗ nhỏ có rào chắn bên cạnh giường lớn của hai vợ chồng. Bé thường tròn mắt, vung tay nhỏ lên chơi một mình khi nằm trên giường. Ban ngày Khúc Dục Điền ngoan như thiên thần nhỏ vậy, nhưng trời vừa tối, có lẽ vì không thấy có tiếng động bên cạnh nên bé bắt đầu ầm ĩ.
Tới lúc Khúc Hạc Thanh hoặc Điền Tân Mai thò đầu vào để Khúc Dục Điền nhìn thấy mặt, thì bé con không rì rầm nữa mà lại ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nhưng chỉ ngủ chưa được một tiếng, bé lại bắt đầu dồn sức khóc tiếp.
Dù sao ban ngày thì bé vẫn là con gái ngoan của Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai, còn ban đêm thì là nhóc con ngủ đủ giấc, đợi đến lúc ba mẹ đi ngủ thì bắt đầu khóc.
Nào, hành hạ nhau đi.
Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai còn phải đi làm nên họ không còn cách nào khác là mỗi người trông một đêm, họ cứ trườn mặt ở trên cho con gái nhìn, bé nhìn đủ rồi mới được đi ngủ.
Khúc Hạc Thanh còn định ra hiệu ảnh làm hai bức ảnh lớn của hai vợ chồng rồi để ở đầu giường của con gái, khiến chúng giống bù nhìn rơm thay cho hai vợ chồng luôn. Thế nhưng cuối cùng ý định đó lại bị Khúc Dục Điền tàn nhẫn biết được, sau đó bé lại khóc suốt một tối.
Tới năm 1 tuổi, vì hai vợ chồng đều phải đi làm nên Khúc Dục Điền đã ăn được đồ ăn ngoài bị cai sữa ngay. Nếu là đứa bé khác có lẽ sẽ khóc đòi mẹ nhưng Khúc Dục Điền hiểu chuyện lại ăn ngon ngủ kĩ, không gào khóc chút nào.
Cuối cùng, sau hai ngày gặp lại mẹ mình, bé con cười hì hì rồi đưa tay nhỏ ra nhét vào miệng mẹ: “Mai Mai!”
Sau 10 tháng tuổi, Khúc Dục Điền đã biết y y a a và một số ngôn ngữ của trẻ sơ sinh. Bình thường Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai đều cố gắng dạy bé gọi ba và mẹ, thế nhưng con nhóc vô lại này lại không gọi. Mà họ cũng không ngờ lúc gặp lại Điền Tân Mai, bé thế mà lại gọi được hai chữ “Mai Mai”.
Vợ chồng hai người đều trợn tròn mắt, mọi người đều bảo câu đầu tiên của trẻ nhỏ là mẹ hoặc ba mà? Gọi Mai Mai thế này chắc là nói ngọng từ mẹ mẹ rồi!
Sau đó, Điền Tân Mai nắm chặt tay nhỏ của con gái rồi dạy lại: “Nào, gọi mẹ đi.”
“Mai Mai!” Lần này hai người đều nghe rõ bé con không gọi mẹ mà là hai chữ “Mai Mai” chuẩn xác.
Điền Tân Mai: “…”
Có phải con nhóc này cố ý như thế vì phải cai sữa sớm không?
Khúc Dục Điền không gọi mẹ cũng không gọi ba, mà chỉ phát âm chuẩn nhất hai chữ “Mai Mai”.
Hơn nữa, Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai phát hiện khi con gái gọi hai chữ “Mai Mai”, bé còn nhận được ra người mình đang gọi là mẹ.
Với những đứa trẻ khác, lúc mới biết nói sẽ dễ gọi nhầm ba hay mẹ. Nhưng Khúc Dục Điền không như thế, lúc được Điền Tân mai ôm, thỉnh thoảng bé sẽ gọi hai tiếng “Mai Mai”. Mà lúc được Khúc Hạc Thanh ôm, rồi bị Khúc Hạc Thanh trêu để bé gọi mình là “Mai Mai” thì Khúc Dục Điền sẽ dùng tay nhỏ vỗ vào mặt ba, sau đó quay đầu tìm xem Mai Mai đang ở đâu.
Hoặc là không gọi, hoặc là tìm chuẩn người rồi gọi.
Mãi đến lúc được 1 tuổi 2 tháng, Khúc Dục Điền đã có thể gọi chuẩn những họ hàng xung quanh, thỉnh thoảng bé còn nói được một câu đơn, thế nhưng vẫn không gọi mẹ. Bé vẫn ngọt ngào gọi Điền Tân Mai là “Mai Mai ~”.
Điền Tân Mai hơi rầu rĩ, đây gọi là thông minh hay không thông minh? Những đứa bé hơn 1 tuổi xung quanh nói được nhiều thế này đúng là không nhiều, nhưng biết nói lại không gọi mẹ thì có lẽ chỉ có Điền Điền nhà mình mà thôi.
Khúc Hạc Thanh lại rất thoải mái, không gọi thì không gọi, dù sao mọi người cũng biết “Mai Mai” cũng có nghĩa là mẹ mẹ.
Có lẽ Khúc Dục Điền được di truyền từ Khúc Hạc Thanh nhiều hơn một chút, vì thế bé con cũng biết nói sớm, cũng biết đi sớm. Lúc hơn 2 tuổi một chút, bé đã tự chạy tới chạy lui mà không cần có người lớn đỡ rồi.
Dù số lần bé con bị trượt chân không nhiều nhưng Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai vẫn trải thảm trong nhà, và cố gắng xếp gọn những đồ sắc nhọn vào. Vợ chồng hai người đều có công việc, mà Khúc Dục Điền đã có thể dùng thìa nhỏ ăn cơm ban ngày sẽ được gửi tới nhà bà nội, đợi bố mẹ tan làm lại được đón về nhà.
Nhà bà nội rất náo nhiệt, hai ông bà đã cao tuổi, lại không có việc nên nên ở nhà trông cháu giúp các con. Ngoài Khúc Dục Điền ra thì còn có thêm 3 đứa bé nữa, hai đứa 9 tuổi và 1 đứa 6 tuổi, tất cả đều là con của cô và bác Khúc Dục Điền.
Khúc Dục Điền tuổi nhỏ thì nhỏ thật nhưng lại biết tự ăn cơm, tự ngủ được, bé còn ngoan hơn những đứa bé 4 – 5 tuổi nữa. Trong nhà có nhiều trẻ con thật, nhưng bà Khúc và ông Khúc lại cưng Khúc Dục Điền nhất.
Buổi sáng luộc trứng cho Điền Điền ăn, buổi trưa ra quầy quà vặt mua đồ chơi nhỏ cho Điền Điền, đầu giờ chiều sẽ cho Điền Điền ngủ trưa, sau khi ngủ dậy sẽ cho ăn hạt vừng và quả óc chó. Bé con sắp 3 tuổi là cái đuôi nhỏ của ông bà, tuy chân ngắn nhưng lại chạy rất nhanh. Nếu có tự không cẩn thận mà ngã sấp thì Khúc Dục Điền cũng không khóc mà đứng dậy rồi tự phủi quần áo, sau đó còn nói với ông bà rằng bé không đau, không sao cả.
Thế nhưng tới tối, Khúc Dục Điền ngoan ngoãn được bố mẹ đón về nhà thì bắt đầu quậy phá.
Sau khi tan làm đi đón con gái về thì trời đã tối đen. Khúc Dục Điền chạy đến bên cạnh ba rồi lôi kéo tay Khúc Hạc Thanh: “Tiên nữ nhỏ, chúng ta cùng đi lấy phấn hoa được không?”
Tiên nữ nhỏ Khúc vai rộng chân dài: “…”
Khúc Hạc Thanh bận bịu một ngày nên cũng hiếm có thời gian ở bên con gái. Tiên nữ nhỏ tiên nữ nhỏ, Khúc Hạc Thanh đeo nơ bướm con gái đưa cho rồi ngồi xổm xuống cùng lấy phấn hoa.
Mục tiêu tiếp theo là phòng bếp.
Điền Tân Mai đang làm đồ ăn bên trong đột nhiên thấy quần của mình bị kéo kéo, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy khuôn mặt nhỏ của con gái: “Gấu xám gấu xám, chúng ta cùng đi lấy phấn hoa đi!”
Gấu xám Điền cầm dao phay: “…”
Được được được, gấu xám thì gấu xám, cơm đợi lát nữa nấu cũng được, bây giờ làm gấu xám trước đã!
Khúc Dục Điền kéo ba từ phòng khách, kéo mẹ từ phòng bếp rồi đưa xẻng đồ chơi của mình cho hai người. Bé chỉ ra cổng rồi phân công hai người đi hút mật.
Mặt trời đã lặn rồi còn ra sân hút mật gì nữa?
Nhưng mà Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai thấy đây là cùng vui với niềm vui của trẻ nhỏ, phải phối hợp một chút mới được. Vì vậy hai người đồng ý rồi mang xẻng đồ chơi ra ngoài đi một vòng, giả vờ như mình đi hút mật thật chăm chỉ.
Cuối cùng, tới lúc tiên nữ nhỏ và gấu xám về thì thấy Khúc Dục Điền giẫm lên ghế rồi tự cầm đũa gắp miếng thịt bò kho cho vào miệng. Tuy miếng thịt bò nhỏ nhất cũng phải nhai nửa ngày nhưng Khúc Dục Điền vẫn nhét đầy miệng. Sau đó bé quay đầu thấy ba mẹ thì còn vẫy tay và cười lộ hàm răng trắng nhỏ xíu.
Vừa rồi ai mới nói là niềm vui của trẻ nhỏ ấy nhỉ? Có mất mặt không đây!
Bẫy, đây chắc chắn là một cãi bẫy.
Trẻ con không được ăn quá nhiều thịt vào buổi tối, nếu không sẽ dễ bị đau bụng. Vì thế mỗi tối Khúc Dục Điền chỉ được cho hai miếng thịt bò, nhiều thêm một miếng cũng không được. Cuối cùng, tối về nhóc con thèm ăn ngửi được mùi thơm, lại biết không dùng sức được nên nghĩ hẳn ra cách đẩy ba mẹ đi, sau đó trèo lên ghế gắp thịt ăn.
Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai cầm xẻng nhỏ đứng ở cửa mà vừa tức vừa buồn cười. Họ đi qua ôm Khúc Dục Điền rồi chuẩn bị đánh mông thì bé con vẫn không quan tâm mà nuốt nốt miếng thịt rồi diễn tiếp: “Ơ, tiên nữ nhỏ và gấu xám hút mật về rồi, vậy chúng ta ăn cơm thôi!”
Tiếp đó Khúc Dục Điền che kín mông lại, nếu không tiên nữ nhỏ hoặc gấu xám nổi giận lại đánh bé mất.
Tiếc là tiên nữ nhỏ và gấu xám đáng lẽ phải phối hợp diễn coi như không thấy lại vẫn tét mông mà dạy dỗ nhóc con tham ăn Khúc Dục Điền.
Hết chương 2.
Bột: Mọi người có thích kiểu truyện thế này không? Tớ thì vẫn luôn muốn làm 1 truyện về gia đình, nên là muahahahaha, thỏa lòng quá
Vì thế người bên cạnh cũng mong ngóng có phải con của họ cũng rất xinh đẹp không.
Đúng vậy mà, mọi người đều mong đợi bé con, chờ xem lớn lên mặt mũi bé sẽ thế nào.
Nếu không thì nghe thử tiếng khóc xem có vang dội không này?
Lúc Khúc Dục Điền đầy tháng, những người bạn tới làm khách đều hài lòng thỏa dạ. Đúng là bé con cũng chọn nét đẹp của cha mẹ như ba mình. Dù chưa lớn nhưng đã có thể nhìn ra đây là một đứa bé rất xinh đẹp.
Tới cuối năm, Khúc Hạc Thanh nghĩ đến chuyện bố mẹ mình không còn khỏe và vợ con ở nhà nên rời khỏi bộ đội và chuyển nghề. Anh về bên này làm việc ở ngân hàng, ở đây cũng gần hơn biên giới. Khúc Hạc Thanh có trình độ tiếng Anh và tiếng Nga nên tiền lương và đãi ngộ cũng không tệ chút nào. Cộng thêm vợ Điền Tân Mai đã làm kế toán 2 – 3 năm nên hai khoản lương làm vốn cũng coi như dư dả.
Thế nhưng những cha mẹ quyết định tự mình nuôi con không có cuộc sống tươi đẹp như người ngoài tưởng.
Căn bản là vì trẻ con càng lớn thì càng khó nuôi.
Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai đều có nhiều anh chị em, một người có 7 còn một người có 4. Nhưng Khúc Hạc Thanh luôn là người bắt nạt mấy người kia, còn Điền Tân Mai lại là em nhỏ nhất trong nhà, đúng là hai người họ không có nhiều kinh nghiệm nuôi trẻ con thật.
Nhà mẹ đẻ của Điền Tân Mai không ở Bắc Cương, đa phần là bà nội và chị cả của Khúc Hạc Thanh đến chỉ cho họ. Nhưng tháng 9 – tháng 10 của các gia đình nhà nông luôn bận ngắt bông cho đất nghỉ, đôi vợ chồng nhỏ Khúc Hạc Thanh không làm nông, nhưng cũng không muốn phiền người nhà nên tự tìm tòi mà nuôi Khúc Dục Điền.
Cuối cùng, trước khi bé đầy tháng thì đều được người lớn xung quanh khen là ngoan ngoãn.
Nhưng sau lúc được nửa năm tuổi, bé con bắt đầu quay lại giày vò bố mẹ.
Khúc Hạc Thanh xuất thân từ bộ đội, nhưng sau khi chuyển nghề rồi vẫn còn tính cưỡng chế như trước. Con gái đã nằm ngoan ngoãn trong giường gỗ nhỏ rồi, nhưng ba Khúc đi qua thấy con gái ngủ bảy xoay tám đạp thì không kiềm được mà đưa tay chỉnh chăn, đặt lại tay chân bé về chỗ cũ với tư thế ngủ ngay ngay ngắn ngắn.
Điền Tân Mai lại rất ưa sạch. Sau khi tan làm, cô sẽ hí ha hí hửng đi lại quanh nhà mà quét quét chỗ này lau lau chỗ kia. Rồi nếu trên quần áo con gái có sữa đọng hay thứ khác, cô sẽ lặng lẽ cởi quần áo của bé rồi tắm rửa lại cho sạch sẽ.
Khúc Dục Điền luôn bị cha mẹ hở một tí là giày vò đã mau tới một tuổi, sau đó bé cũng không thích ngủ như trước nữa.
Khúc Dục Điền ngủ trong giường gỗ nhỏ có rào chắn bên cạnh giường lớn của hai vợ chồng. Bé thường tròn mắt, vung tay nhỏ lên chơi một mình khi nằm trên giường. Ban ngày Khúc Dục Điền ngoan như thiên thần nhỏ vậy, nhưng trời vừa tối, có lẽ vì không thấy có tiếng động bên cạnh nên bé bắt đầu ầm ĩ.
Tới lúc Khúc Hạc Thanh hoặc Điền Tân Mai thò đầu vào để Khúc Dục Điền nhìn thấy mặt, thì bé con không rì rầm nữa mà lại ngoan ngoãn nhắm mắt.
Nhưng chỉ ngủ chưa được một tiếng, bé lại bắt đầu dồn sức khóc tiếp.
Dù sao ban ngày thì bé vẫn là con gái ngoan của Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai, còn ban đêm thì là nhóc con ngủ đủ giấc, đợi đến lúc ba mẹ đi ngủ thì bắt đầu khóc.
Nào, hành hạ nhau đi.
Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai còn phải đi làm nên họ không còn cách nào khác là mỗi người trông một đêm, họ cứ trườn mặt ở trên cho con gái nhìn, bé nhìn đủ rồi mới được đi ngủ.
Khúc Hạc Thanh còn định ra hiệu ảnh làm hai bức ảnh lớn của hai vợ chồng rồi để ở đầu giường của con gái, khiến chúng giống bù nhìn rơm thay cho hai vợ chồng luôn. Thế nhưng cuối cùng ý định đó lại bị Khúc Dục Điền tàn nhẫn biết được, sau đó bé lại khóc suốt một tối.
Tới năm 1 tuổi, vì hai vợ chồng đều phải đi làm nên Khúc Dục Điền đã ăn được đồ ăn ngoài bị cai sữa ngay. Nếu là đứa bé khác có lẽ sẽ khóc đòi mẹ nhưng Khúc Dục Điền hiểu chuyện lại ăn ngon ngủ kĩ, không gào khóc chút nào.
Cuối cùng, sau hai ngày gặp lại mẹ mình, bé con cười hì hì rồi đưa tay nhỏ ra nhét vào miệng mẹ: “Mai Mai!”
Sau 10 tháng tuổi, Khúc Dục Điền đã biết y y a a và một số ngôn ngữ của trẻ sơ sinh. Bình thường Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai đều cố gắng dạy bé gọi ba và mẹ, thế nhưng con nhóc vô lại này lại không gọi. Mà họ cũng không ngờ lúc gặp lại Điền Tân Mai, bé thế mà lại gọi được hai chữ “Mai Mai”.
Vợ chồng hai người đều trợn tròn mắt, mọi người đều bảo câu đầu tiên của trẻ nhỏ là mẹ hoặc ba mà? Gọi Mai Mai thế này chắc là nói ngọng từ mẹ mẹ rồi!
Sau đó, Điền Tân Mai nắm chặt tay nhỏ của con gái rồi dạy lại: “Nào, gọi mẹ đi.”
“Mai Mai!” Lần này hai người đều nghe rõ bé con không gọi mẹ mà là hai chữ “Mai Mai” chuẩn xác.
Điền Tân Mai: “…”
Có phải con nhóc này cố ý như thế vì phải cai sữa sớm không?
Khúc Dục Điền không gọi mẹ cũng không gọi ba, mà chỉ phát âm chuẩn nhất hai chữ “Mai Mai”.
Hơn nữa, Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai phát hiện khi con gái gọi hai chữ “Mai Mai”, bé còn nhận được ra người mình đang gọi là mẹ.
Với những đứa trẻ khác, lúc mới biết nói sẽ dễ gọi nhầm ba hay mẹ. Nhưng Khúc Dục Điền không như thế, lúc được Điền Tân mai ôm, thỉnh thoảng bé sẽ gọi hai tiếng “Mai Mai”. Mà lúc được Khúc Hạc Thanh ôm, rồi bị Khúc Hạc Thanh trêu để bé gọi mình là “Mai Mai” thì Khúc Dục Điền sẽ dùng tay nhỏ vỗ vào mặt ba, sau đó quay đầu tìm xem Mai Mai đang ở đâu.
Hoặc là không gọi, hoặc là tìm chuẩn người rồi gọi.
Mãi đến lúc được 1 tuổi 2 tháng, Khúc Dục Điền đã có thể gọi chuẩn những họ hàng xung quanh, thỉnh thoảng bé còn nói được một câu đơn, thế nhưng vẫn không gọi mẹ. Bé vẫn ngọt ngào gọi Điền Tân Mai là “Mai Mai ~”.
Điền Tân Mai hơi rầu rĩ, đây gọi là thông minh hay không thông minh? Những đứa bé hơn 1 tuổi xung quanh nói được nhiều thế này đúng là không nhiều, nhưng biết nói lại không gọi mẹ thì có lẽ chỉ có Điền Điền nhà mình mà thôi.
Khúc Hạc Thanh lại rất thoải mái, không gọi thì không gọi, dù sao mọi người cũng biết “Mai Mai” cũng có nghĩa là mẹ mẹ.
Có lẽ Khúc Dục Điền được di truyền từ Khúc Hạc Thanh nhiều hơn một chút, vì thế bé con cũng biết nói sớm, cũng biết đi sớm. Lúc hơn 2 tuổi một chút, bé đã tự chạy tới chạy lui mà không cần có người lớn đỡ rồi.
Dù số lần bé con bị trượt chân không nhiều nhưng Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai vẫn trải thảm trong nhà, và cố gắng xếp gọn những đồ sắc nhọn vào. Vợ chồng hai người đều có công việc, mà Khúc Dục Điền đã có thể dùng thìa nhỏ ăn cơm ban ngày sẽ được gửi tới nhà bà nội, đợi bố mẹ tan làm lại được đón về nhà.
Nhà bà nội rất náo nhiệt, hai ông bà đã cao tuổi, lại không có việc nên nên ở nhà trông cháu giúp các con. Ngoài Khúc Dục Điền ra thì còn có thêm 3 đứa bé nữa, hai đứa 9 tuổi và 1 đứa 6 tuổi, tất cả đều là con của cô và bác Khúc Dục Điền.
Khúc Dục Điền tuổi nhỏ thì nhỏ thật nhưng lại biết tự ăn cơm, tự ngủ được, bé còn ngoan hơn những đứa bé 4 – 5 tuổi nữa. Trong nhà có nhiều trẻ con thật, nhưng bà Khúc và ông Khúc lại cưng Khúc Dục Điền nhất.
Buổi sáng luộc trứng cho Điền Điền ăn, buổi trưa ra quầy quà vặt mua đồ chơi nhỏ cho Điền Điền, đầu giờ chiều sẽ cho Điền Điền ngủ trưa, sau khi ngủ dậy sẽ cho ăn hạt vừng và quả óc chó. Bé con sắp 3 tuổi là cái đuôi nhỏ của ông bà, tuy chân ngắn nhưng lại chạy rất nhanh. Nếu có tự không cẩn thận mà ngã sấp thì Khúc Dục Điền cũng không khóc mà đứng dậy rồi tự phủi quần áo, sau đó còn nói với ông bà rằng bé không đau, không sao cả.
Thế nhưng tới tối, Khúc Dục Điền ngoan ngoãn được bố mẹ đón về nhà thì bắt đầu quậy phá.
Sau khi tan làm đi đón con gái về thì trời đã tối đen. Khúc Dục Điền chạy đến bên cạnh ba rồi lôi kéo tay Khúc Hạc Thanh: “Tiên nữ nhỏ, chúng ta cùng đi lấy phấn hoa được không?”
Tiên nữ nhỏ Khúc vai rộng chân dài: “…”
Khúc Hạc Thanh bận bịu một ngày nên cũng hiếm có thời gian ở bên con gái. Tiên nữ nhỏ tiên nữ nhỏ, Khúc Hạc Thanh đeo nơ bướm con gái đưa cho rồi ngồi xổm xuống cùng lấy phấn hoa.
Mục tiêu tiếp theo là phòng bếp.
Điền Tân Mai đang làm đồ ăn bên trong đột nhiên thấy quần của mình bị kéo kéo, cô cúi đầu nhìn xuống thì thấy khuôn mặt nhỏ của con gái: “Gấu xám gấu xám, chúng ta cùng đi lấy phấn hoa đi!”
Gấu xám Điền cầm dao phay: “…”
Được được được, gấu xám thì gấu xám, cơm đợi lát nữa nấu cũng được, bây giờ làm gấu xám trước đã!
Khúc Dục Điền kéo ba từ phòng khách, kéo mẹ từ phòng bếp rồi đưa xẻng đồ chơi của mình cho hai người. Bé chỉ ra cổng rồi phân công hai người đi hút mật.
Mặt trời đã lặn rồi còn ra sân hút mật gì nữa?
Nhưng mà Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai thấy đây là cùng vui với niềm vui của trẻ nhỏ, phải phối hợp một chút mới được. Vì vậy hai người đồng ý rồi mang xẻng đồ chơi ra ngoài đi một vòng, giả vờ như mình đi hút mật thật chăm chỉ.
Cuối cùng, tới lúc tiên nữ nhỏ và gấu xám về thì thấy Khúc Dục Điền giẫm lên ghế rồi tự cầm đũa gắp miếng thịt bò kho cho vào miệng. Tuy miếng thịt bò nhỏ nhất cũng phải nhai nửa ngày nhưng Khúc Dục Điền vẫn nhét đầy miệng. Sau đó bé quay đầu thấy ba mẹ thì còn vẫy tay và cười lộ hàm răng trắng nhỏ xíu.
Vừa rồi ai mới nói là niềm vui của trẻ nhỏ ấy nhỉ? Có mất mặt không đây!
Bẫy, đây chắc chắn là một cãi bẫy.
Trẻ con không được ăn quá nhiều thịt vào buổi tối, nếu không sẽ dễ bị đau bụng. Vì thế mỗi tối Khúc Dục Điền chỉ được cho hai miếng thịt bò, nhiều thêm một miếng cũng không được. Cuối cùng, tối về nhóc con thèm ăn ngửi được mùi thơm, lại biết không dùng sức được nên nghĩ hẳn ra cách đẩy ba mẹ đi, sau đó trèo lên ghế gắp thịt ăn.
Khúc Hạc Thanh và Điền Tân Mai cầm xẻng nhỏ đứng ở cửa mà vừa tức vừa buồn cười. Họ đi qua ôm Khúc Dục Điền rồi chuẩn bị đánh mông thì bé con vẫn không quan tâm mà nuốt nốt miếng thịt rồi diễn tiếp: “Ơ, tiên nữ nhỏ và gấu xám hút mật về rồi, vậy chúng ta ăn cơm thôi!”
Tiếp đó Khúc Dục Điền che kín mông lại, nếu không tiên nữ nhỏ hoặc gấu xám nổi giận lại đánh bé mất.
Tiếc là tiên nữ nhỏ và gấu xám đáng lẽ phải phối hợp diễn coi như không thấy lại vẫn tét mông mà dạy dỗ nhóc con tham ăn Khúc Dục Điền.
Hết chương 2.
Bột: Mọi người có thích kiểu truyện thế này không? Tớ thì vẫn luôn muốn làm 1 truyện về gia đình, nên là muahahahaha, thỏa lòng quá
Bình luận facebook