Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-22
Chương 22: Hẹn gặp
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Việc hồ ly tinh không khống chế được tình hình, trong lúc sốt ruột đã gọi đồng đội đến hỗ trợ là điều có thể hiểu được. Nhưng cô chỉ là một người thuộc hệ phụ trợ, đối phương là một người thuộc hệ khống chế, kiểu ghép nhóm này nhìn kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy sẽ chẳng làm ăn được gì.
Trong lúc cô đang cân nhắc xem rốt cuộc mình có thể giúp được gì thì tình hình giữa sân lại xảy ra biến hóa. Cô vừa mới bước vào phó bản chạm mặt với BOSS, Yến Khê bỗng nhiên bùng nổ sức mạnh, một mình xử lý xong tình huống...
Xi Vưu không cẩn thận đã bị hồ ly tinh “hố”, vừa nói ba chữ với Phong Tiểu Tiểu, ngay sau đó ánh mắt đã trở nên tối sầm lại khi Yến Khê làm phép. Ánh mắt Xi Vưu dần trở nên trống rỗng, giống như bị thôi miên.
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy mình quả thực chỉ là người qua đường.
Đừng nói đến Phong Tiểu Tiểu đang đứng ở đằng kia xấu hổ rối rắm, ngay cả chính Dương Nghiên đứng bên ngoài kết giới cũng ngậm điếu thuốc sửng sốt nửa phút, sau đó khi bị khói thuốc bay lên làm cay mắt mới hoàn hồn lại.
Dương Nghiên đen mặt dập tàn thuốc đi vào, nhìn Xi Vưu đứng ngây ra như người máy chết máy, hất cằm hỏi: “Xử lý xong rồi à?”
Yến Khê đắc ý: “Đương nhiên.”
Dương Nghiên không khách sáo mỉm cười: “Nhờ phúc của Tiểu Tiểu hả?”
Ánh mắt Phong Tiểu Tiểu không nhạy bén bằng Dương Nghiên, huống hồ vừa rồi Xi Vưu hô một tiếng, sự chú ý của cô cũng đã vô thức chuyển qua theo, đương nhiên không chú ý đến các động tác liên tiếp của Yến Khê gây ảnh hưởng thế nào với Xi Vưu.
Hiện tại Dương Nghiên nói như thế, bản thân cô vẫn thấy rất khó hiểu: “Tôi có làm gì đâu?”
Yến Khê ho hai tiếng: “Mặc kệ thế nào, bắt được thần trí của anh ta là ổn rồi.” Mỹ nhân kế... cũng là một kế mà! Tuy phải nói rằng sức miễn dịch của Xi Vưu với Nữ Oa quá thấp, tuy phải nói rằng thật ra Nữ Oa không bỏ chút công sức nào...
Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu giật nhẹ, không thích nói chuyện với hai tên lời lẽ quá sắc bén này liền dứt khoát đi đến huơ tay trước mặt Xi Vưu. Đừng nói là phản ứng, ngay cả phản quang trong mắt đối phương cũng gần như là không thể nhìn thấy, đôi mắt sâu thẳm giống như lốc xoáy, xem ra bị mê hoặc không nhẹ.
Khi cô đang muốn quay đầu hỏi tình hình một chút, thân thể Xi Vưu lại đột nhiên động đậy, Phong Tiểu Tiểu giật mình nhanh chóng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đối phương tuyệt vọng chậm rãi nhắm mắt lại. Cho dù đám người Phong Tiểu Tiểu đang đứng ở trước mặt anh ta, nhưng lúc này trong mắt Xi Vưu căn bản không nhìn thấy những người khác, thần trí vẫn không thể thoát ra khỏi ảo cảnh.
Yến Khê đắc ý nâng cằm: “Thành công!” Sau đó anh ta đẩy Phong Tiểu Tiểu ra, rồi không ngừng kết ấn bằng ngón tay thon dài của mình, tay liên tục làm ra ký hiệu, chuẩn bị phong ấn thiên hồn.
Phong Tiểu Tiểu biết là phải làm chính sự, cũng lười so đo với anh ta, cô bị đẩy lảo đảo một chút, liền tự đứng vững sau đó đảo mắt xem thường, thành thành thật thật đứng sang một bên học tập.
Tình cảnh lúc này nhìn qua giống như Xi Vưu là cá nằm trên thớt, Yến Khê kết một đám ấn đánh lên giữa trán và năm điểm trên tay chân anh ta, phát ra ánh vàng khiến đám lá dưới chân hai người bị chấn động thổi bay ra ngoài. Nhưng động tĩnh lớn như vậy, lại không khiến Xi Vưu có phản ứng gì, không nói, không cử động, không buồn, không vui, giống như tảng đá không có linh hồn.
Theo thói quen, Dương Nghiên định mở mắt thứ ba để nhìn, gần đây chỉ cần gặp phải chuyện gì, anh ta đều sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để nâng cao thực lực của mình, huống hồ anh ta cũng cảm thấy có chút hứng thú với kỹ năng của Yến Khê.
Nhưng vừa mở mắt Thông Thiên, cái muốn nhìn lại không thể nhìn, cái không muốn nhìn lại thấy cả đống... Đường kẻ máu trên trán Dương Nghiên dần khép lại, anh ta im lặng một lát, nhíu mày nhìn Phong Tiểu Tiểu, lại nhìn Yến Khê...
“Có phải kỹ năng của hồ ly tinh có vấn đề hay không?” Phong Tiểu Tiểu đưa ra phỏng đoán xấu nhất.
“... Cũng không phải.” Dương Nghiên châm điếu thuốc ngẫm nghĩ, thấy loạt động tác kết ấn của Yến Khê đã tiến vào giai đoạn kết thúc, anh ta thất thần hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Sau khi phong ấn thiên hồn, ý thức kia sẽ biến mất sao?”
Yến Khê đánh một dấu hiệu cuối cùng lên trán Xi Vưu, sau đó thuận tay đỡ lấy thân thể gục xuống của Khương Lễ, lúc này mới quay đầu lại, nhướng mày kinh ngạc: “Anh hỏi cái này làm gì?” Sau đó cũng không thật sự cần Dương Nghiên trả lời, Yến Khê tự mình lắc đầu: “Đương nhiên là sẽ biến mất, nếu không thiên hồn không nghe khống chế, tương lai sao có thể dung hợp với hai hồn phách còn lại sao?”
Dương Nghiên xì một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó không nói gì nữa.
Theo cách nói của Yến Khê, tuy rằng anh ta tạo ra ảo cảnh, nhưng anh ta không thể biết được mục tiêu đã trải qua những gì trong ảo cảnh.
Nếu dùng cách nói hiện đại để giải thích cho nhiếp hồn của Cửu Vĩ Hồ thì anh ta hẳn có thể được xem như người thôi miên, chứ không phải đạo diễn.
Bọn họ không thể nào tỉ mỉ chế tạo ra một ảo cảnh chi tiết tới từng cảnh tượng, ví dụ như những thứ lớn như ngọn núi tảng đá, nhỏ đến như cành cây ngọn cỏ... Ngoài đấng sáng thế có linh lực và sức tưởng tượng khổng lồ ra thì không ai có khả năng làm được.
Cho nên cách làm của bọn họ, nói thẳng ra cũng chỉ là thông qua phỏng đoán của mình để tìm kiếm nơi đen tối và lỗ hổng trong lòng người, sau đó nắm chắc khe hở này mà thúc giục linh lực, phóng đại tầm ảnh hưởng tiêu cực lên nội tâm, từ đó đạt được mục đích mê hoặc hấp dẫn hoặc áp chế.
Tất cả những gì thực sự xảy ra trong ảo cảnh, thật ra chỉ đến từ tiềm thức của chính người bị mê hoặc, nó tự tìm tòi và bổ sung vào ảo tưởng của người đó mà thôi.
Cho nên nói tóm lại, cho dù người chế tạo và điều chỉnh ảo cảnh là Yến Khê, nhưng thật ra anh ta cũng không thể biết Xi Vưu đã trải qua những gì, cùng lắm chỉ có thể đoán đại khái... Ví dụ như hiện tại Yến Khê chỉ có thể đoán được khúc mắc của Xi Vưu là Nữ Oa mà thôi.
Nhưng Dương Nghiên thì không giống, một khi mắt Thông Thiên mở ra, cho dù là ý thức, tư tưởng trong tâm hồn của kẻ nào thì cũng không trốn được năng lực của nó. Huống hồ trạng thái hiện tại của Xi Vưu quả thực không hề có phòng bị, vì thế Dương Nghiên dễ dàng “nhìn” được tất cả chân tướng.
Không thể không nói, cuộc đời Xi Vưu quả thật đúng là một bi kịch. Khi còn bé là đứa trẻ xui xẻo không được yêu thương, khi lớn trở nên cực đoan cố chấp cũng là điều bình thường.
Mà điều càng xui xẻo hơn là, nếu nhân quả kiếp trước đã chấm dứt, sau khi đầu thai chuyển thế, lẽ ra nên có một bắt đầu hoàn toàn mới. Nhưng lại bị có người xấu gây rối, hồn phách vốn đang yên lành lại bị cưỡng chế phân liệt, vốn nên là một người hoàn chỉnh lại bị tách ra làm hai, vì thế anh ta không thể không tiếp tục xui xẻo - bị “ngược tâm, ngược thân” một lần còn chưa đủ, kiếp sau còn bị thêm một lần nữa...
Còn tệ hơn là việc anh ta biến mất lại là việc tốt mà mọi người đều chờ mong.
Khóe miệng Dương Nghiên co giật, cảm thấy hình như mình cũng cảm nhận được tâm tình rối rắm của Phong Tiểu Tiểu khi nghiên cứu bản ngã và chính mình.
Yến Khê không biết Dương Nghiên đang thâm trầm suy nghĩ điều gì, dù sao nhiệm vụ của anh ta đã hoàn thành nên vô cùng vui vẻ ném người đã ngất xỉu vào trong lòng Dương Nghiên, phủi tay tạm biệt: “Qua mấy tiếng nữa anh ta sẽ tỉnh lại, có vấn đề gì thì liên lạc với tôi nhé.”
Giọng điệu này quả thực giống như bác sĩ dặn dò người bệnh sau khi xuất viện cần đến tái khám đúng hẹn vậy.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Việc hồ ly tinh không khống chế được tình hình, trong lúc sốt ruột đã gọi đồng đội đến hỗ trợ là điều có thể hiểu được. Nhưng cô chỉ là một người thuộc hệ phụ trợ, đối phương là một người thuộc hệ khống chế, kiểu ghép nhóm này nhìn kiểu gì cũng khiến người ta cảm thấy sẽ chẳng làm ăn được gì.
Trong lúc cô đang cân nhắc xem rốt cuộc mình có thể giúp được gì thì tình hình giữa sân lại xảy ra biến hóa. Cô vừa mới bước vào phó bản chạm mặt với BOSS, Yến Khê bỗng nhiên bùng nổ sức mạnh, một mình xử lý xong tình huống...
Xi Vưu không cẩn thận đã bị hồ ly tinh “hố”, vừa nói ba chữ với Phong Tiểu Tiểu, ngay sau đó ánh mắt đã trở nên tối sầm lại khi Yến Khê làm phép. Ánh mắt Xi Vưu dần trở nên trống rỗng, giống như bị thôi miên.
Phong Tiểu Tiểu cảm thấy mình quả thực chỉ là người qua đường.
Đừng nói đến Phong Tiểu Tiểu đang đứng ở đằng kia xấu hổ rối rắm, ngay cả chính Dương Nghiên đứng bên ngoài kết giới cũng ngậm điếu thuốc sửng sốt nửa phút, sau đó khi bị khói thuốc bay lên làm cay mắt mới hoàn hồn lại.
Dương Nghiên đen mặt dập tàn thuốc đi vào, nhìn Xi Vưu đứng ngây ra như người máy chết máy, hất cằm hỏi: “Xử lý xong rồi à?”
Yến Khê đắc ý: “Đương nhiên.”
Dương Nghiên không khách sáo mỉm cười: “Nhờ phúc của Tiểu Tiểu hả?”
Ánh mắt Phong Tiểu Tiểu không nhạy bén bằng Dương Nghiên, huống hồ vừa rồi Xi Vưu hô một tiếng, sự chú ý của cô cũng đã vô thức chuyển qua theo, đương nhiên không chú ý đến các động tác liên tiếp của Yến Khê gây ảnh hưởng thế nào với Xi Vưu.
Hiện tại Dương Nghiên nói như thế, bản thân cô vẫn thấy rất khó hiểu: “Tôi có làm gì đâu?”
Yến Khê ho hai tiếng: “Mặc kệ thế nào, bắt được thần trí của anh ta là ổn rồi.” Mỹ nhân kế... cũng là một kế mà! Tuy phải nói rằng sức miễn dịch của Xi Vưu với Nữ Oa quá thấp, tuy phải nói rằng thật ra Nữ Oa không bỏ chút công sức nào...
Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu giật nhẹ, không thích nói chuyện với hai tên lời lẽ quá sắc bén này liền dứt khoát đi đến huơ tay trước mặt Xi Vưu. Đừng nói là phản ứng, ngay cả phản quang trong mắt đối phương cũng gần như là không thể nhìn thấy, đôi mắt sâu thẳm giống như lốc xoáy, xem ra bị mê hoặc không nhẹ.
Khi cô đang muốn quay đầu hỏi tình hình một chút, thân thể Xi Vưu lại đột nhiên động đậy, Phong Tiểu Tiểu giật mình nhanh chóng quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy đối phương tuyệt vọng chậm rãi nhắm mắt lại. Cho dù đám người Phong Tiểu Tiểu đang đứng ở trước mặt anh ta, nhưng lúc này trong mắt Xi Vưu căn bản không nhìn thấy những người khác, thần trí vẫn không thể thoát ra khỏi ảo cảnh.
Yến Khê đắc ý nâng cằm: “Thành công!” Sau đó anh ta đẩy Phong Tiểu Tiểu ra, rồi không ngừng kết ấn bằng ngón tay thon dài của mình, tay liên tục làm ra ký hiệu, chuẩn bị phong ấn thiên hồn.
Phong Tiểu Tiểu biết là phải làm chính sự, cũng lười so đo với anh ta, cô bị đẩy lảo đảo một chút, liền tự đứng vững sau đó đảo mắt xem thường, thành thành thật thật đứng sang một bên học tập.
Tình cảnh lúc này nhìn qua giống như Xi Vưu là cá nằm trên thớt, Yến Khê kết một đám ấn đánh lên giữa trán và năm điểm trên tay chân anh ta, phát ra ánh vàng khiến đám lá dưới chân hai người bị chấn động thổi bay ra ngoài. Nhưng động tĩnh lớn như vậy, lại không khiến Xi Vưu có phản ứng gì, không nói, không cử động, không buồn, không vui, giống như tảng đá không có linh hồn.
Theo thói quen, Dương Nghiên định mở mắt thứ ba để nhìn, gần đây chỉ cần gặp phải chuyện gì, anh ta đều sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để nâng cao thực lực của mình, huống hồ anh ta cũng cảm thấy có chút hứng thú với kỹ năng của Yến Khê.
Nhưng vừa mở mắt Thông Thiên, cái muốn nhìn lại không thể nhìn, cái không muốn nhìn lại thấy cả đống... Đường kẻ máu trên trán Dương Nghiên dần khép lại, anh ta im lặng một lát, nhíu mày nhìn Phong Tiểu Tiểu, lại nhìn Yến Khê...
“Có phải kỹ năng của hồ ly tinh có vấn đề hay không?” Phong Tiểu Tiểu đưa ra phỏng đoán xấu nhất.
“... Cũng không phải.” Dương Nghiên châm điếu thuốc ngẫm nghĩ, thấy loạt động tác kết ấn của Yến Khê đã tiến vào giai đoạn kết thúc, anh ta thất thần hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mở miệng hỏi: “Sau khi phong ấn thiên hồn, ý thức kia sẽ biến mất sao?”
Yến Khê đánh một dấu hiệu cuối cùng lên trán Xi Vưu, sau đó thuận tay đỡ lấy thân thể gục xuống của Khương Lễ, lúc này mới quay đầu lại, nhướng mày kinh ngạc: “Anh hỏi cái này làm gì?” Sau đó cũng không thật sự cần Dương Nghiên trả lời, Yến Khê tự mình lắc đầu: “Đương nhiên là sẽ biến mất, nếu không thiên hồn không nghe khống chế, tương lai sao có thể dung hợp với hai hồn phách còn lại sao?”
Dương Nghiên xì một tiếng, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó không nói gì nữa.
Theo cách nói của Yến Khê, tuy rằng anh ta tạo ra ảo cảnh, nhưng anh ta không thể biết được mục tiêu đã trải qua những gì trong ảo cảnh.
Nếu dùng cách nói hiện đại để giải thích cho nhiếp hồn của Cửu Vĩ Hồ thì anh ta hẳn có thể được xem như người thôi miên, chứ không phải đạo diễn.
Bọn họ không thể nào tỉ mỉ chế tạo ra một ảo cảnh chi tiết tới từng cảnh tượng, ví dụ như những thứ lớn như ngọn núi tảng đá, nhỏ đến như cành cây ngọn cỏ... Ngoài đấng sáng thế có linh lực và sức tưởng tượng khổng lồ ra thì không ai có khả năng làm được.
Cho nên cách làm của bọn họ, nói thẳng ra cũng chỉ là thông qua phỏng đoán của mình để tìm kiếm nơi đen tối và lỗ hổng trong lòng người, sau đó nắm chắc khe hở này mà thúc giục linh lực, phóng đại tầm ảnh hưởng tiêu cực lên nội tâm, từ đó đạt được mục đích mê hoặc hấp dẫn hoặc áp chế.
Tất cả những gì thực sự xảy ra trong ảo cảnh, thật ra chỉ đến từ tiềm thức của chính người bị mê hoặc, nó tự tìm tòi và bổ sung vào ảo tưởng của người đó mà thôi.
Cho nên nói tóm lại, cho dù người chế tạo và điều chỉnh ảo cảnh là Yến Khê, nhưng thật ra anh ta cũng không thể biết Xi Vưu đã trải qua những gì, cùng lắm chỉ có thể đoán đại khái... Ví dụ như hiện tại Yến Khê chỉ có thể đoán được khúc mắc của Xi Vưu là Nữ Oa mà thôi.
Nhưng Dương Nghiên thì không giống, một khi mắt Thông Thiên mở ra, cho dù là ý thức, tư tưởng trong tâm hồn của kẻ nào thì cũng không trốn được năng lực của nó. Huống hồ trạng thái hiện tại của Xi Vưu quả thực không hề có phòng bị, vì thế Dương Nghiên dễ dàng “nhìn” được tất cả chân tướng.
Không thể không nói, cuộc đời Xi Vưu quả thật đúng là một bi kịch. Khi còn bé là đứa trẻ xui xẻo không được yêu thương, khi lớn trở nên cực đoan cố chấp cũng là điều bình thường.
Mà điều càng xui xẻo hơn là, nếu nhân quả kiếp trước đã chấm dứt, sau khi đầu thai chuyển thế, lẽ ra nên có một bắt đầu hoàn toàn mới. Nhưng lại bị có người xấu gây rối, hồn phách vốn đang yên lành lại bị cưỡng chế phân liệt, vốn nên là một người hoàn chỉnh lại bị tách ra làm hai, vì thế anh ta không thể không tiếp tục xui xẻo - bị “ngược tâm, ngược thân” một lần còn chưa đủ, kiếp sau còn bị thêm một lần nữa...
Còn tệ hơn là việc anh ta biến mất lại là việc tốt mà mọi người đều chờ mong.
Khóe miệng Dương Nghiên co giật, cảm thấy hình như mình cũng cảm nhận được tâm tình rối rắm của Phong Tiểu Tiểu khi nghiên cứu bản ngã và chính mình.
Yến Khê không biết Dương Nghiên đang thâm trầm suy nghĩ điều gì, dù sao nhiệm vụ của anh ta đã hoàn thành nên vô cùng vui vẻ ném người đã ngất xỉu vào trong lòng Dương Nghiên, phủi tay tạm biệt: “Qua mấy tiếng nữa anh ta sẽ tỉnh lại, có vấn đề gì thì liên lạc với tôi nhé.”
Giọng điệu này quả thực giống như bác sĩ dặn dò người bệnh sau khi xuất viện cần đến tái khám đúng hẹn vậy.