• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhật Ký Trưởng Thành Của Nữ Oa(Bản Mới) (12 Viewers)

  • nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-497

Chương 500: Phiên ngoại




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
72778.png

Xem ảnh 2
72778_2.png
Khi Phong Tiểu Tiểu ôm Tiên Ốc về nhà, Dương Nghiên đã đứng đợi sẵn ở cửa.



Thấy Phong Tiểu Tiểu đưa Tiên Ốc về một cách thuận lợi, Dương Nghiên cũng không khỏi thầm thở phào, nhưng vẫn có chút nghi hoặc: “Thật không ngờ lại đơn giản đến vậy, lẽ nào không hạ cấm chế gì sao?”



“Chắc là có đó.” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng nói: “Có điều, tôi không màng phép tắc mà. Khi đó sợ sẽ gây ra động tĩnh, khiến người khác tưởng tôi là trộm rồi bắt lại, thời gian gấp gáp nên tôi cũng không nhìn kỹ... Cấm chế thì cấm chế, trò bịp trộm đổi đồ đó chỉ có thể lừa được người bình thường thôi. Dù cho đêm nay không để cấm chế phát hiện ra thì sớm mai cũng sẽ bị người ta nhìn ra ấy mà, kệ nó đi.”



Tiên Ốc buồn khóc hu hu trên bàn: “Phải nói cho Nhị Lang Chân Quân biết là một ngày nay, A Tố đã phải trải qua hai lần nằm trên dao thớt, nguyên cớ đều là vì bị Tôn Đại Thánh hạ cấm chế, bị mất hết linh lực, suýt chút nữa là bỏ mạng thật rồi. Anh ta làm việc không niệm nhân duyên thần giới như thế, thật sự khiến người ta...”



Phong Tiểu Tiểu vỗ bộp một cái vào vỏ ốc đồng, cười nói: “Đừng khích bác ly gián nữa, kiếp này anh Nhị không thấy con khỉ đó không vừa mắt đến thế đâu.”



Tiên Ốc nhất thời không lên tiếng nữa.



“Thực ra thì đúng là không vừa mắt thật, nhưng không đến mức ác liệt như kiếp trước.” Dương Nghiên châm điếu thuốc, cũng cười cười theo. Anh ta vươn ngón tay chọt chọt vào Tiên Ốc: “Nói chút chuyện nghiêm chỉnh đi, đêm cô bị bắt đi đó, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có nhìn thấy bộ mặt thật của Bàn Cổ không?”



“Không nhìn thấy.” Tiên Ốc cũng không tỉa tót câu chữ nữa, ngoan ngoãn đáp lại: “Lúc đó tôi đang tản bộ ở bờ hồ trong công viên, đột nhiên cảm thấy một cỗ uy áp rung chuyển trời đất bao phủ lấy, nhất thời linh khí trong cơ thể có chút trì trệ. Sau đó tôi nghĩ, sợ là có chuyện lớn gì rồi. Không ngờ là mới đi được nửa đường đã bị kẻ khác đánh ngất xỉu...”



Phong Tiểu Tiểu vô cùng thất vọng: “Còn tưởng rằng cô là nhân vật đầu mối quan trọng chứ, không ngờ kết quả lại là con tốt thí!”



Vỏ ốc đồng ửng đỏ một mảng.



“Được rồi, đừng xấu hổ.” Phong Tiểu Tiểu lắc đầu thở dài: “Có điều vẫn có tin tốt, ít nhất thì đã loại bỏ được hiềm nghi đối với cậu em họ.”



Dương Nghiên “Ừm” một tiếng: “Trước khi Tiên Ốc rời đi đã cảm nhận được uy áp rồi, khi đó ý thức của em họ Đường Cần hoàn toàn tỉnh táo, đương nhiên sẽ không thể là cậu ấy... Nhưng không phải cậu ấy thì là ai đây?”



“Tay 007 họ Hoàng?” Phong Tiểu Tiểu đưa ra một nhân vật khác lúc đó cũng có mặt ở đó.



“... Có khả năng.” Dương Nghiên trầm mặc, thở dài.



Nếu thân xác của Bàn Cổ là người giang hồ, vậy thì cũng không khó để hiểu được tại sao hắn lại chú ý tới chuyện người trong giang hồ có khả năng chạm tới ngưỡng cửa tu hành nhanh chóng như vậy.



Chuyện lớn nhỏ trong thiên hạ nhiều như thế, nếu như không phải vừa khéo tiếp xúc được, làm sao lại có chuyện trùng hợp đến mức phải để ý đến đúng phương diện ấy?



Có điều, nếu thế này thì càng phiền phức. Bản thân hung thủ truy kích và tiêu diệt người giang hồ lại là kẻ trà trộn trong giang hồ, nếu có tin tức gì thì hắn sẽ nắm bắt được ngay... Có một kẻ nằm vùng khó phát giác như thế tồn tại, người trong giang hồ làm sao mà không phải chịu thiệt cho được?



Phiền phức hơn chính là đã có thể chắc chắn rằng người tu hành theo Võ đạo là anh Vũ và 007 cùng ở thành phố này. Trước đây, khi chưa cùng nhau xuất hiện thì còn không nhìn thấy. Sau này tiếp xúc thêm mấy lần nữa, nếu như Bàn Cổ vẫn không chú ý tới nhân vật nguy hiểm như vậy thì mới là chuyện lạ đó...



Cũng giống như lúc trước nghi ngờ cậu em họ, hiện tại 007 cũng chỉ là đối tượng tình nghi mà thôi, nhưng đã có hiềm nghi rồi thì phải đối đãi cho hẳn hoi. Sau một hồi bàn bạc, xét thấy trong sô mọi người ở đây, anh Vũ - người dễ gặp nguy hiểm nhất, chỉ có chút hòa nhã với mỗi Phong Tiểu Tiểu. Vậy nên cũng chỉ có Phong Tiểu Tiểu có thể đi tạo thêm chút quan hệ với người này, thỉnh thoảng chú ý một chút tới tình hình của anh ta thôi.



Đến ngày hôm sau, còn chưa đợi Phong Tiểu Tiểu nghĩ ra phải làm sao mới có thể tiếp xúc với anh Vũ một cách tự nhiên thì người ta đã tự mình tới.



Mục đích chủ yếu vẫn là tuần tra theo thông lệ, ai bảo Dương Nghiên lại gây ra tội trong lòng người ta nữa cơ. Đối với anh Vũ thì hình tượng thiếu nữ yếu đuối vô tri ở trong hang hùm ổ sói của Phong Tiểu Tiểu thật sự đã ăn sâu bén rễ rồi. Thế nên, dự định của anh ta và bên này thành ra lại không hẹn mà trùng hợp, cũng chính là muốn tiếp xúc nhiều hơn để theo dõi.



“Rác rưởi!” Anh Vũ vừa vào cửa đã không khách khí, vươn hai tay có đeo găng ra tóm lấy Dương Nghiên, làm động tác như đang vặn cổ anh ta, mắt liếc một cách lạnh lùng và khinh thường: “Lần này là chuyện giang hồ, xem như mày trốn nhanh, tao tạm thời tha cho mày một mạng. Lần sau còn dám ẩu đả trên đường nữa, cẩn thận tao sẽ xử lý mày đấy.”



Dương Nghiên dở khóc dở cười. Người kiểu gì vậy, vừa gặp mặt đã không thân thiện thế rồi, sau này mọi người còn vui vẻ chơi đùa được nữa không đây?



Trái lại, Phong Tiểu Tiểu lại để ý đến một điểm khác trong lời nói này của anh Vũ. Xem ra người ta đã không còn tính sổ với Dương Nghiên chuyện Tôn Ngộ Không nữa, định mắt nhắm mắt mở cho qua rồi.



Chỉ cần có lợi ích thực tế là được, rác rưởi hay không cũng mặc kệ đi. Hiện tại cho dù có việc gì hay không thì người ta vẫn thích chém vài câu tục tằn. Mười mấy năm trước mới gọi là chửi người, hiện tại nhiều lắm cũng chỉ xem như là thuận miệng quen mồm thôi…



Phong Tiểu Tiểu lấy hết bình tĩnh rót cốc nước đưa tới, cô cứ làm như không nghe thấy mà cười nói chào hỏi: “Anh Vũ, anh uống nước đi.”



Chờ anh Vũ “Ừ” một tiếng, thản nhiên nhận lấy ly nước, Phong Tiểu Tiểu mới tiếp tục hiếu kỳ: “Hôm nay lại đến tuần tra sao ạ? Hay là có chuyện gì cần đánh tiếng?”



“Cửa hàng của nhà cô là khu vực quan sát trọng điểm.” Ngược lại, anh Vũ không hề uyển chuyển chút nào, nói một cách rất trực tiếp: “Bởi vì nơi này có quá nhiều cặn bã...” Nói đến đây, anh ta liếc nhìn Dương Nghiên: “Vậy nên, tôi sợ có một số người không phục tùng quản giáo mà gây nhiễu loạn trật tự, bình thường khi rảnh rỗi tôi sẽ đến xem xét nhiều hơn.”



“…”



Người này thật sự là không thể nói chuyện cùng được, Dương Nghiên xoa xoa mũi, trở lên tầng hai. Để một mình Phong Tiểu Tiểu ở lại tiếp khách.



Anh Vũ lạnh lùng cao quý, dùng ánh mắt lạnh lùng, khinh bỉ mà tiễn Dương Nghiên lên tầng, “Xem như tên oắt mày vẫn còn biết điều, biết bản thân mình chướng mắt.” Anh ta nhìn đến mức Phong Tiểu Tiểu cũng hạn hán lời luôn... Lẽ nào mấy bố có thể dùng võ nhập đạo thì thật sự là cái dạng bố đời, ông giời con trẩu tre à?



Không chừng lại thế thật ấy chứ, chẳng phải là người càng không kiêng kỵ gì thì tâm tính càng kiên định sao.



Tiệm gốm không đến mức là đông đúc nhộn nhịp, nhưng vẫn có khách tới đều. Có người thật sự là tới mua đồ hoặc là muốn nặn gốm chơi chơi, cũng có người là muốn tới cửa hàng gốm để xem trò vui. Từ sau khi chuyện nơi này tuyển nhận hàng loạt nhân viên quốc tịch nước ngoài được truyền ra ngoài thông qua đủ các kênh thì dân cư ở khu lân cận thật sự đã xem nơi này là điểm tham quan, nơi để đi dạo... Dù nói thế nào thì cũng là một nơi đặc sắc mà!



Anh Vũ và Phong Tiểu Tiểu nhàn nhã nói chuyện, đi ra ngoài sảnh. Một ly nước mà uống tận hai tiếng đồng hồ. Khi đã nắm được kha khá tình hình rồi, anh Vũ mới chuẩn bị cáo từ, rời đi.



Chỉ là khi anh ta vừa ho khan một tiếng cho thanh giọng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện thì ánh mắt đã cứ vậy mà quét tới một người trung niên lấm la lấm lét đang từ cửa đi vào.



Hình tượng của người trung niên này vốn cũng không phải kém cỏi gì lắm, chủ yếu là thiếu sót về mặt khí chất. Trên đường đi vào đại sảnh, đối phương vẫn luôn cố ý né tránh người đi đường... Đây là chuyện không có gì kỳ lạ, người đi đường sẽ rất ít kẻ cố ý đụng phải người khác.



Nhưng đến mức cẩn thận né tránh từng li từng tí, dường như sợ người khác mà đụng vào quần áo của ông ta thì sẽ xảy ra đại sự như kia thì thật là khó để mà không gây chú ý.



Càng kỳ quái hơn là, ông ta đã cố ý tỏ ra như vậy, thế mà lại không có ai hiếu kỳ nhìn ngó gì hết, cứ như người trung niên đó là không khí vậy.



Vừa vào cửa, người trung niên ngẩng đầu nhìn thấy Phong Tiểu Tiểu liền vội vàng vái chào một cái. Phong Tiểu Tiểu sững sờ, chớp chớp mắt. Cô đang định mở miệng, đã thấy đối phương liều mạng ra hiệu cho cô yên lặng.



Tiếp đó, người trung niên lại chuyển hướng đi tới quầy hàng, cũng chắp tay với Y Y - người đang nâng bút, ngây ngốc nhìn ông.



Y Y: “…”



Chào hỏi hai người xong, cuối cùng người trung niên mới quay lại, vẫn cẩn thận tránh qua những người khác ở trong cửa hàng. Ông ta đi tới trước mặt anh Vũ, cúi đầu bới túi.



Anh Vũ: “…”



“???” Chuyện quái gì thế này?



Phong Tiểu Tiểu không hiểu gì cả, cô hiếu kỳ nhìn người trung niên lôi từ trong túi mình ra một sợi chỉ đỏ. Ông ta cúi thấp đầu, vừa lẩm bẩm nhanh trong miệng, vừa rút một đầu sợi chỉ ra, dứt thành hai đoạn. Tiếp đó, ông ta chẳng kiêng nể gì mà ngồi xổm xuống trước mặt anh Vũ, vươn tay buộc đầu sợi chỉ lên mắt cá chân anh ta...



“...” Anh Vũ lặng lẽ nhìn người trung niên gan to bằng trời này, chẳng chào hỏi lấy một tiếng đã buộc sợi chỉ đỏ vào trên mắt cá chân mình. Sau đó, ông ta đứng dậy, lại thở dài với Phong Tiểu Tiểu, chắp tay với Y Y, tiếp đó lại chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái đã quay người rời đi.



Con giun xéo lắm cũng quằn, anh Vũ rốt cuộc không nhịn nổi nữa. Anh ta không đợi cho đối phương đi tới cửa đã quơ lấy một viên sô cô la trong tầm tay mà Phong Tiểu Tiểu mang ra chiêu đãi mình, ném qua: “Đứng lại cho ông!”



Viên sô cô la bắn nhanh như chớp về phía người trung niên, sức lực hung hãn của người tu Võ mạnh tới mức khiến đối phương lảo đảo.



Người trung niên hiển nhiên không nghĩ tới chuyện mình bị tập kích, sau khi lảo đảo một hồi mới khiếp sợ quay đầu. Đúng lúc ông ta nhìn thấy anh Vũ xắn tay áo lên, dáng vẻ trông như muốn đánh nhau, ánh mắt công minh nhìn thẳng đầy chuẩn xác vào ông ta: “Ông buộc cái gì lên chân tôi đấy hả?”



Nếu như vừa rồi còn chưa xác định thì đợi đến sau khi nghe thấy câu nói này, người trung niên xem như đã hoàn toàn xác nhận được rồi. Ông ta bỗng hít sâu một hơi, kinh ngạc hỏi: “Cậu nhìn thấy tôi sao?”



Lời vừa nói ra, không gian xung quanh gần như có tần số biến dạng nhỏ trong chớp mắt. Ngay sau đó, Phong Tiểu Tiểu phát hiện cơ thể người trung niên này có vẻ rõ ràng hơn một chút... giống như độ nét của hình ảnh được nâng cao vậy.



Anh Vũ chưa từng gặp phải dạng người dám khinh thường, lại quang minh chính đại hí hoáy trên người mình như thế bao giờ! Càng khỏi nói đến chuyện người này còn là một người đàn ông trung niên.



Anh Vũ hừ lạnh một tiếng, khóe môi cong lên trào phúng: “Ông quang minh chính đại tiến tới buộc đồ vào chân tôi, sao tôi có thể không nhìn thấy? Cho rằng IQ của ông đây không đủ sao? Rác rưởi!”



Người trung niên kinh hãi: “Không thể nào, cậu không phải là thần...” Người trung niên đè lại thông tin suýt nữa buột miệng làm lộ, nhìn anh Vũ, rồi lại nhìn Phong Tiểu Tiểu một cách đầy kinh ngạc.



Phong Tiểu Tiểu sửng sốt một hồi nhưng cũng hiểu ra được phần nào. Ý của câu nói này đại khái là mắt người thường “hẳn là” không nhìn thấy ông ta.



Nhưng anh Vũ đã nhập đạo rồi, xét trên mọi phương diện, thực ra hiện giờ không nên coi là anh ta là người phàm nữa.



Vậy nên, khi người trung niên này mới chỉ chào hỏi mình và Y Y, lúc tiến tới buộc sợi chỉ đỏ hoàn toàn không nghĩ tới việc phải tránh ánh mắt của anh Vũ.



Anh Vũ còn lâu mới quan tâm nhiều như vậy, vẫn quát hỏi: “Ông lén lén lút lút, rốt cuộc là muốn làm gì? Nói mau!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom