Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-25
Chương 25: Mãnh khuyển
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Tiểu Tiểu tuyệt đối không dám... Chính xác mà nói thì cô sẽ không làm chuyện như vậy.
Nhưng nếu để Phục Hy biết được thì chưa chắc.
Từ chuyện lúc trước, Phong Tiểu Tiểu cũng đã nhìn ra, để đàn áp người khác thì Phục Hy không cần bất kỳ lý do và nguyên nhân gì.
Tuy rằng Bàn Cổ trẻ trâu khỏi bàn, nhưng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên Phục Hy đã hung dữ tẩn hắn một trận chẳng vì lý do gì hết. Có điều con nhà mình, mình dạy dỗ thế nào cũng không sao. Còn nếu đặt hắn bên cạnh một đống người ngoài thì đó lại là chuyện khác.
Từ khi hắn thức tỉnh đến giờ, thử đếm xem hắn đã lôi kéo bao nhiêu thù oán trên thế giới này chứ!?
Để kìm hãm Bàn Cổ một lòng muốn nhảy nhót khắp thế giới tìm đường chết, để giảm bớt phiền phức cho mai sau, nói không chừng Phục Hy sẽ lập tức dùng hết những kẻ có khế ước ra làm vật hiến tế.
Về phần Bàn Cổ liệu có vì chuyện này mà mất mạng không á?!
Đừng có đùa, ngay cả Hình Thiên đã mất đầu mà còn sống được nhiều năm đến vậy, đường đường là Tổ thần thì sao có thể thua kém Hình Thiên được?!
Đối với các Tổ thần được tụ hợp lại do năng lượng thuần túy, thiếu sót một bộ phận trên thân thể thì cũng chỉ tiêu hao bớt sức mạnh mà thôi.
Hắn mà rớt thêm cái tay cái chân gì đó, thì vừa hay để người ta nuôi thêm cả ngàn năm, lại tránh cho hắn thừa sức đi khắp nơi gây chuyện.
Chém mấy người bọn họ, vừa bảo vệ được Bàn Cổ, lại bớt đi phiền phức, mọi người đều vui vẻ cả!
Nghĩ đến phản ứng mà Phục Hy có thể sẽ có, Phong Tiểu Tiểu thở dài một hơi, nghiêm túc căn dặn Tôn Nguyên Hạo: “Những lời này tuyệt đối không được để anh Hy nghe thấy.”
Tôn Nguyên Hạo đáp một tiếng rồi dời mắt đi nơi khác.
Gã đã sớm đoán được rằng các bà các chị chắc chắn không dám làm chuyện này. Dĩ nhiên nếu như đối phương thật sự “dám”, chính gã sẽ phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao để lẳng lặng xa lánh, thậm chí là giải trừ mối quan hệ với đối phương.
Một người có điểm mấu chốt quá thấp thật sự rất nguy hiểm. Thân quen với kẻ mà trên người không có bất kỳ xiềng xích nào để hạn chế sức mạnh to lớn của đối phương thì chẳng khác gì đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh gối mình, lại còn chẳng biết khi nào nó sẽ nổ.
Điểm mấu chốt của Phong Tiểu Tiểu là tình cảm và sự thấu hiểu do đã sống như một con người suốt hai mươi mốt năm qua, mà điểm mấu chốt của Phục Hy là Phong Tiểu Tiểu... Khụ khụ! Mặc dù hơi rối rắm, nhưng nói chung có giới hạn là chuyện tốt.
“Không có phương pháp điều hòa nào khác sao?!” Phong Tiểu Tiểu hỏi tới hỏi lui, ra sức tìm thêm cách giải trừ, “Điều cậu nói tuy cũng coi như là điểm yếu của Bàn Cổ, nhưng thương vong quá lớn. Không thể áp dụng vào thực tế được.”
“Vậy cũng chỉ có thể chờ thôi.” Tôn Nguyên Hạo tỏ vẻ không có áp lực. Đôi chân dài của gã bắt tréo lên nhau rồi tựa lưng dựa vào phần ghế phía sau, trông thoải mái như đang đợi xem kịch vui. Gã nói: “Tóm lại cái quan hệ giao ước gì đó của các người, khế ước Bàn Cổ và mọi người định ra đều là mười năm, mười năm sau sẽ thanh toán kết quả, hai bên ân oán tiêu tan... Chỉ cần có thể cầm cự được mười năm, thắng lợi đương nhiên thuộc về các người.”
Đối với người có gốc gác thần tiên mà nói, trải qua tháng năm dài đằng đẵng chính là lẽ thường tình.
Người tu chân một khi bế quan là cả mười năm, trăm năm, người tu thần là trăm năm, người tu sửa đại đạo là nghìn năm, vạn năm... Nếu như đến được cảnh giới thủy tổ thần tiên này thì phải dùng đến đơn vị “nguyên”(*) để tính toán thời gian.
(*) Nguyên (đơn vị tính thời gian lớn nhất): 1 nguyên = 12 hội = 360 vận = 129.600 năm.
Ngay cả Tôn Ngộ Không từng có kinh nghiệm bị Ngũ Chỉ Sơn đè suốt năm trăm năm trong quá khứ, giờ chỉ có vẻn vẹn mười năm?! Quả là quá nhẹ nhàng!
Phong Tiểu Tiểu phẫn nộ vỗ bàn: “Có thể cho chút gợi ý không hả?!”
“Tôi cho cô biện pháp đó, dù sao thì cũng chỉ cần làm cho khế ước thất bại là được.” Tôn Nguyên Hạo khoanh tay, “Nếu vẫn không được, cô có thể tìm phương pháp khác, ví như Luy Tổ ngày trước chẳng hạn. Cô ta không thể tái hợp với Hoàng Đế, lại còn gả cho người khác. Nghe nói như vậy là khế ước của Bàn Cổ đã thất bại, nếu không thì lần bị thương này của hắn cũng đâu kéo dài đến vậy. Nhất định là vì anh Bàn vừa phải trả một cái giá lớn đó... Tôi cảm thấy anh Bàn chắc chắn chưa từng học cách lập hợp đồng một cách chính quy. Thật ra lần này hẳn phải tính phía Luy Tổ vi phạm hợp đồng mới đúng.”
“Còn có thể vậy sao?” Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng nghe được thứ có ích.
Quả thật sau khi nghe đến khế ước, cô chưa từng nghĩ đến có ví dụ khác biệt như Luy Tổ. Nói trắng ra là Phong Tiểu Tiểu vốn không để vấn đề nhỏ nhặt như Luy Tổ trong lòng. Thứ nhất là vì giải quyết quá dễ dàng, về cơ bản chưa cần đợi người bên mình có hành động gì thì cô ta đã tự động nhận phần thiệt thòi về mình; thứ hai cũng là vì tính cách quá nhút nhát, so với Nữ Bạt động một chút là đòi đánh đòi giết thì cảm giác tồn tại của đối phương quả là yếu đến không thể yếu hơn.
“Đi, để tôi đi hỏi Luy Tổ xem.” Phong Tiểu Tiểu hạ quyết tâm nói đi là đi, cô cầm túi xách lên định chạy đến chỗ tiếp theo.
Không phải là không nói chuyện qua điện thoại được, nhưng có rất nhiều chuyện trực tiếp gặp mặt để nói vẫn hơn.
“Đi thong thả, không tiễn.” Tôn Nguyên Hạo đứng lên, lười biếng kéo cửa ra, tiện thể định ra ngoài làm việc luôn.
Cửa vừa mở, ba cậu thanh niên đang ngồi bên ngoài lập tức cùng đứng dậy, xoay người lại nở nụ cười nịnh nọt: “Chị Phong, anh Tôn, hai người nói chuyện xong rồi à?”
Giờ cũng không thể gọi người ta là lưu manh được nữa. Người đẹp vì lụa, mặc quần âu áo vest vào thì khí chất cũng khác biệt ngay. Trước đây, vừa nhìn ba người này liền biết là lưu manh côn đồ, giờ nhìn ba người... dù gì thì cũng thăng cấp lên thành nhà giàu mới nổi rồi.
“Sao hai người kia cũng tới?” Phong Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc.
Người thanh niên ban nãy vội cười đáp: “Em chỉ nói với bọn nó chuyện anh Tôn đi làm ở quán bar của chúng ta, tự tụi nó sống chết muốn đến đây...” để được nhìn thần tượng thời thơ ấu.
Tôn Nguyên Hạo: “...”
Phong Tiểu Tiểu hiểu ra ngay, cô vui vẻ: “Các cậu cũng có duyên với thần tượng của mình thật, mới đầu thì đánh nhau gặp được Nhị Lang Thần, đi tuyển dụng lại gặp được Tôn Ngộ Không...”
Khuôn mặt tươi cười của ba gã thanh niên lập tức trở thành lệ rơi đầy mặt.
Bọn họ thà không có duyên kiểu này cho xong.
Thần tượng thứ nhất bị bản thân đánh hội đồng, thật không dễ dàng mới khiến hảo cảm của thần tượng dần tăng trở lại, đến giờ vẫn chưa ra ngô ra khoai gì thì thần tượng thứ hai lại đột nhiên xuất hiện. Việc thể nghiệm cảm giác làm ông chủ mấy ngày nay khiến ba người này kiêu ngạo không thôi... Hiện giờ cả ba đều hận không thể đọc lại hồ sơ, dù cho không thể lưu lại ấn tượng tốt thì ít ra cũng đừng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc như thế chứ.
Độ hảo cảm chắc chắn lại về số âm rồi có biết không hả!
“Được rồi, Tiểu Tôn đã muốn sống cuộc sống của người bình thường.” Phong Tiểu Tiểu cũng biết áp lực của ba người này tuyệt đối không nhỏ, bèn thoải mái vỗ vai một người trong đó an ủi, “Công và tư rõ ràng là được, cái gì cậu ta cần làm thì mấy người cứ để cậu ta làm, không giữ lương không nợ tiền chính là đã giúp Tiểu Tôn rất nhiều rồi. Cũng không cần đãi ngộ đặc biệt gì đâu.”
“Vậy sao được, bọn em...”
Tôn Nguyên Hạo không đợi ba ông chủ thể hiện quyết tâm đã bực mình cắt ngang: “Lằng nhà lằng nhằng y như đám đàn bà vậy, mấy người có phiền không hả?! Muốn lão Tôn này ăn bám thì chẳng khác gì đang ép buộc lão Tôn đây đi làm chỗ khác.”
Người phụ nữ duy nhất ở đây giận dữ trừng mắt nhìn Tôn Nguyên Hạo.
Ba gã thanh niên hấp tấp chạy sang một bên thì thầm với nhau, hồi lâu sau mới chạy sang vừa chùi mồ hôi lạnh vừa báo cáo: “Thật ra anh Tôn à, công sức của anh không nhỏ, theo lý thuyết tụi em nên chủ động tăng lương. Nhưng vì để nâng cao sự nhiệt tình trong công việc của anh, nên tạm thời vẫn chưa tăng vội, chỉ tăng phần trăm hoa hồng... Đương nhiên việc anh muốn tự lực cánh sinh không nhận đãi ngộ đặc biệt là chuyện tốt. Hay là anh nhân tiện đi thi giấy chứng nhận bartender hay gì gì đó đi, để bọn em tăng lương cơ bản lên mức cao nhất cho?”
Tôn Nguyên Hạo đang muốn nói thì bị Phong Tiểu Tiểu cắt ngang: “Được rồi, tăng lương chứ ai thèm bao nuôi một gã mặt đen như cậu đâu. Có đường thăng tiến lại không muốn, cậu cứ thích phải hao tâm tổn sức như bán hằng cấm xong kiếm ra số tiền chỉ đủ ăn cải trắng nhằm thể hiện sự gian khổ, giản dị à?! Cậu bớt lèo nhèo đi có được không, lằng nhà lằng nhằng y như bà cô già ấy!”
Tôn Nguyên Hạo: “...”
“Việc kiểm tra thi cử thì các cậu sắp xếp đi.” Phong Tiểu Tiểu trả được mối thù thì tâm trạng vô cùng sảng khoái. Cô thuận miệng tạm biệt ba người kia: “Tôi còn có việc phải đi trước đây. Anh Tôn của các cậu đi chỗ khác làm vừa không tiện lại làm không quen việc, vừa may chỗ này đều là người một nhà, lỡ như tôi có việc gì gấp gáp cần triệu hồi cậu ta thì có mấy cậu cũng tiện bề che giấu... Thế nên mấy cậu làm tốt lắm, không biết chừng Tôn Ngộ Không quyết định ở chỗ mấy cậu làm linh vật luôn đấy.”
Tôn Nguyên Hạo bĩu môi không ý kiến gì. Lúc gã mới biết ba ông chủ này và Phong Tiểu Tiểu quen biết nhau, tuy rằng nhất thời không tự nhiên cho lắm, nhưng cũng nghĩ đến chuyện này đầu tiên.
Có thể có công việc ổn định lâu dài lại không cần cố gắng giấu giếm thân phận của mình dù sao vẫn tốt hơn cứ ba ngày lại phải đi kiếm việc làm thêm hai lần.
Lỡ như lần sau lại bị bà chị vô liêm sỉ này quất một roi triệu hồi đến nơi khác, ít ra ông chủ còn có thể giúp đỡ bịa lý do rằng đây là tiết mục ảo thuật đặc biệt để chúc mừng gì đó... Thế nên thôi vậy, việc nhỏ không đáng kể, không cần tính toán quá nhiều.
Phong Tiểu Tiểu ra khỏi quán bar rồi xem giờ giấc. Dùng dằng một lát vậy thôi mà đã tốn một giờ, sắp đến bảy giờ rưỡi rồi, thêm tiếng rưỡi nữa là đến giờ giới nghiêm. Giờ này mà đến nhà Hoàng Dung thì hết đường trở về.
Không còn cách nào khác, Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy chuyện này tương đối cấp bách, vì vậy cô lập tức gọi điện thoại nói với Dương Nghiên một tiếng, rồi gọi lại cho Hoàng Dung. Nghe đối phương bảo mình đang ở nhà mới bắt đầu xuất phát.
Quả nhiên khi taxi chạy đến trước cửa nhà họ Hoàng, đồng hồ trên điện thoại di động hiển thị đã qua tám giờ, xem ra tối nay khỏi về nhà rồi.
Phong Tiểu Tiểu bĩu môi trả tiền rồi xuống xe, sau đó lên lầu gõ cửa. Người ra mở cửa là Lâm Lôi đang mang tạp dề - nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Hoàng. Cô vừa thấy Phong Tiểu Tiểu liền giật mình một cái: “Nương... Cô Phong?!”
“... Cô cứ gọi Phong Tiểu Tiểu là được rồi.” Phong Tiểu Tiểu run rẩy nói, “Ở trước mặt người khác mà nhắc tới chữ nương (mẹ), không khéo người ta còn tưởng chúng ta có vấn đề về thần kinh đấy...” Nói rồi cô bỗng sửng sốt, “Ồ, sao hôm nay cô tỉnh sớm vậy!?”
Phong Tiểu Tiểu còn cho rằng đến nửa đêm thì Luy Tổ mới thức dậy, bằng không mình cũng chẳng cần chạy tới lúc tối muộn thế này làm gì.
Lâm Lôi cười cười lấy một đôi dép lê đưa sang: “Sau hôm gặp được mấy vị đại nhân ở sườn núi công viên, tình trạng của tôi vẫn luôn rất khá. Thời gian tỉnh táo cũng nhiều hơn một chút.”
“Phải chăng là khế ước của Bàn Cổ thất bại nên được tự động bồi thường?!” Phong Tiểu Tiểu đổi dép, vừa đi vào phòng khách vừa thuận miệng suy đoán, “Tôi nhớ trong hợp đồng của nhân gian đều có điều mục bồi thường vi phạm hợp đồng như vậy.”
Lâm Lôi đang ngoan ngoãn đi theo phía sau, nghe được lời này thì tay run lên, cô ngẩng đầu kinh ngạc: “Cô biết về khế ước sao?!”
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhưng nếu để Phục Hy biết được thì chưa chắc.
Từ chuyện lúc trước, Phong Tiểu Tiểu cũng đã nhìn ra, để đàn áp người khác thì Phục Hy không cần bất kỳ lý do và nguyên nhân gì.
Tuy rằng Bàn Cổ trẻ trâu khỏi bàn, nhưng ngay từ lần gặp mặt đầu tiên Phục Hy đã hung dữ tẩn hắn một trận chẳng vì lý do gì hết. Có điều con nhà mình, mình dạy dỗ thế nào cũng không sao. Còn nếu đặt hắn bên cạnh một đống người ngoài thì đó lại là chuyện khác.
Từ khi hắn thức tỉnh đến giờ, thử đếm xem hắn đã lôi kéo bao nhiêu thù oán trên thế giới này chứ!?
Để kìm hãm Bàn Cổ một lòng muốn nhảy nhót khắp thế giới tìm đường chết, để giảm bớt phiền phức cho mai sau, nói không chừng Phục Hy sẽ lập tức dùng hết những kẻ có khế ước ra làm vật hiến tế.
Về phần Bàn Cổ liệu có vì chuyện này mà mất mạng không á?!
Đừng có đùa, ngay cả Hình Thiên đã mất đầu mà còn sống được nhiều năm đến vậy, đường đường là Tổ thần thì sao có thể thua kém Hình Thiên được?!
Đối với các Tổ thần được tụ hợp lại do năng lượng thuần túy, thiếu sót một bộ phận trên thân thể thì cũng chỉ tiêu hao bớt sức mạnh mà thôi.
Hắn mà rớt thêm cái tay cái chân gì đó, thì vừa hay để người ta nuôi thêm cả ngàn năm, lại tránh cho hắn thừa sức đi khắp nơi gây chuyện.
Chém mấy người bọn họ, vừa bảo vệ được Bàn Cổ, lại bớt đi phiền phức, mọi người đều vui vẻ cả!
Nghĩ đến phản ứng mà Phục Hy có thể sẽ có, Phong Tiểu Tiểu thở dài một hơi, nghiêm túc căn dặn Tôn Nguyên Hạo: “Những lời này tuyệt đối không được để anh Hy nghe thấy.”
Tôn Nguyên Hạo đáp một tiếng rồi dời mắt đi nơi khác.
Gã đã sớm đoán được rằng các bà các chị chắc chắn không dám làm chuyện này. Dĩ nhiên nếu như đối phương thật sự “dám”, chính gã sẽ phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao để lẳng lặng xa lánh, thậm chí là giải trừ mối quan hệ với đối phương.
Một người có điểm mấu chốt quá thấp thật sự rất nguy hiểm. Thân quen với kẻ mà trên người không có bất kỳ xiềng xích nào để hạn chế sức mạnh to lớn của đối phương thì chẳng khác gì đặt một quả bom hẹn giờ bên cạnh gối mình, lại còn chẳng biết khi nào nó sẽ nổ.
Điểm mấu chốt của Phong Tiểu Tiểu là tình cảm và sự thấu hiểu do đã sống như một con người suốt hai mươi mốt năm qua, mà điểm mấu chốt của Phục Hy là Phong Tiểu Tiểu... Khụ khụ! Mặc dù hơi rối rắm, nhưng nói chung có giới hạn là chuyện tốt.
“Không có phương pháp điều hòa nào khác sao?!” Phong Tiểu Tiểu hỏi tới hỏi lui, ra sức tìm thêm cách giải trừ, “Điều cậu nói tuy cũng coi như là điểm yếu của Bàn Cổ, nhưng thương vong quá lớn. Không thể áp dụng vào thực tế được.”
“Vậy cũng chỉ có thể chờ thôi.” Tôn Nguyên Hạo tỏ vẻ không có áp lực. Đôi chân dài của gã bắt tréo lên nhau rồi tựa lưng dựa vào phần ghế phía sau, trông thoải mái như đang đợi xem kịch vui. Gã nói: “Tóm lại cái quan hệ giao ước gì đó của các người, khế ước Bàn Cổ và mọi người định ra đều là mười năm, mười năm sau sẽ thanh toán kết quả, hai bên ân oán tiêu tan... Chỉ cần có thể cầm cự được mười năm, thắng lợi đương nhiên thuộc về các người.”
Đối với người có gốc gác thần tiên mà nói, trải qua tháng năm dài đằng đẵng chính là lẽ thường tình.
Người tu chân một khi bế quan là cả mười năm, trăm năm, người tu thần là trăm năm, người tu sửa đại đạo là nghìn năm, vạn năm... Nếu như đến được cảnh giới thủy tổ thần tiên này thì phải dùng đến đơn vị “nguyên”(*) để tính toán thời gian.
(*) Nguyên (đơn vị tính thời gian lớn nhất): 1 nguyên = 12 hội = 360 vận = 129.600 năm.
Ngay cả Tôn Ngộ Không từng có kinh nghiệm bị Ngũ Chỉ Sơn đè suốt năm trăm năm trong quá khứ, giờ chỉ có vẻn vẹn mười năm?! Quả là quá nhẹ nhàng!
Phong Tiểu Tiểu phẫn nộ vỗ bàn: “Có thể cho chút gợi ý không hả?!”
“Tôi cho cô biện pháp đó, dù sao thì cũng chỉ cần làm cho khế ước thất bại là được.” Tôn Nguyên Hạo khoanh tay, “Nếu vẫn không được, cô có thể tìm phương pháp khác, ví như Luy Tổ ngày trước chẳng hạn. Cô ta không thể tái hợp với Hoàng Đế, lại còn gả cho người khác. Nghe nói như vậy là khế ước của Bàn Cổ đã thất bại, nếu không thì lần bị thương này của hắn cũng đâu kéo dài đến vậy. Nhất định là vì anh Bàn vừa phải trả một cái giá lớn đó... Tôi cảm thấy anh Bàn chắc chắn chưa từng học cách lập hợp đồng một cách chính quy. Thật ra lần này hẳn phải tính phía Luy Tổ vi phạm hợp đồng mới đúng.”
“Còn có thể vậy sao?” Cuối cùng Phong Tiểu Tiểu cũng nghe được thứ có ích.
Quả thật sau khi nghe đến khế ước, cô chưa từng nghĩ đến có ví dụ khác biệt như Luy Tổ. Nói trắng ra là Phong Tiểu Tiểu vốn không để vấn đề nhỏ nhặt như Luy Tổ trong lòng. Thứ nhất là vì giải quyết quá dễ dàng, về cơ bản chưa cần đợi người bên mình có hành động gì thì cô ta đã tự động nhận phần thiệt thòi về mình; thứ hai cũng là vì tính cách quá nhút nhát, so với Nữ Bạt động một chút là đòi đánh đòi giết thì cảm giác tồn tại của đối phương quả là yếu đến không thể yếu hơn.
“Đi, để tôi đi hỏi Luy Tổ xem.” Phong Tiểu Tiểu hạ quyết tâm nói đi là đi, cô cầm túi xách lên định chạy đến chỗ tiếp theo.
Không phải là không nói chuyện qua điện thoại được, nhưng có rất nhiều chuyện trực tiếp gặp mặt để nói vẫn hơn.
“Đi thong thả, không tiễn.” Tôn Nguyên Hạo đứng lên, lười biếng kéo cửa ra, tiện thể định ra ngoài làm việc luôn.
Cửa vừa mở, ba cậu thanh niên đang ngồi bên ngoài lập tức cùng đứng dậy, xoay người lại nở nụ cười nịnh nọt: “Chị Phong, anh Tôn, hai người nói chuyện xong rồi à?”
Giờ cũng không thể gọi người ta là lưu manh được nữa. Người đẹp vì lụa, mặc quần âu áo vest vào thì khí chất cũng khác biệt ngay. Trước đây, vừa nhìn ba người này liền biết là lưu manh côn đồ, giờ nhìn ba người... dù gì thì cũng thăng cấp lên thành nhà giàu mới nổi rồi.
“Sao hai người kia cũng tới?” Phong Tiểu Tiểu vô cùng kinh ngạc.
Người thanh niên ban nãy vội cười đáp: “Em chỉ nói với bọn nó chuyện anh Tôn đi làm ở quán bar của chúng ta, tự tụi nó sống chết muốn đến đây...” để được nhìn thần tượng thời thơ ấu.
Tôn Nguyên Hạo: “...”
Phong Tiểu Tiểu hiểu ra ngay, cô vui vẻ: “Các cậu cũng có duyên với thần tượng của mình thật, mới đầu thì đánh nhau gặp được Nhị Lang Thần, đi tuyển dụng lại gặp được Tôn Ngộ Không...”
Khuôn mặt tươi cười của ba gã thanh niên lập tức trở thành lệ rơi đầy mặt.
Bọn họ thà không có duyên kiểu này cho xong.
Thần tượng thứ nhất bị bản thân đánh hội đồng, thật không dễ dàng mới khiến hảo cảm của thần tượng dần tăng trở lại, đến giờ vẫn chưa ra ngô ra khoai gì thì thần tượng thứ hai lại đột nhiên xuất hiện. Việc thể nghiệm cảm giác làm ông chủ mấy ngày nay khiến ba người này kiêu ngạo không thôi... Hiện giờ cả ba đều hận không thể đọc lại hồ sơ, dù cho không thể lưu lại ấn tượng tốt thì ít ra cũng đừng khiến người ta có ấn tượng sâu sắc như thế chứ.
Độ hảo cảm chắc chắn lại về số âm rồi có biết không hả!
“Được rồi, Tiểu Tôn đã muốn sống cuộc sống của người bình thường.” Phong Tiểu Tiểu cũng biết áp lực của ba người này tuyệt đối không nhỏ, bèn thoải mái vỗ vai một người trong đó an ủi, “Công và tư rõ ràng là được, cái gì cậu ta cần làm thì mấy người cứ để cậu ta làm, không giữ lương không nợ tiền chính là đã giúp Tiểu Tôn rất nhiều rồi. Cũng không cần đãi ngộ đặc biệt gì đâu.”
“Vậy sao được, bọn em...”
Tôn Nguyên Hạo không đợi ba ông chủ thể hiện quyết tâm đã bực mình cắt ngang: “Lằng nhà lằng nhằng y như đám đàn bà vậy, mấy người có phiền không hả?! Muốn lão Tôn này ăn bám thì chẳng khác gì đang ép buộc lão Tôn đây đi làm chỗ khác.”
Người phụ nữ duy nhất ở đây giận dữ trừng mắt nhìn Tôn Nguyên Hạo.
Ba gã thanh niên hấp tấp chạy sang một bên thì thầm với nhau, hồi lâu sau mới chạy sang vừa chùi mồ hôi lạnh vừa báo cáo: “Thật ra anh Tôn à, công sức của anh không nhỏ, theo lý thuyết tụi em nên chủ động tăng lương. Nhưng vì để nâng cao sự nhiệt tình trong công việc của anh, nên tạm thời vẫn chưa tăng vội, chỉ tăng phần trăm hoa hồng... Đương nhiên việc anh muốn tự lực cánh sinh không nhận đãi ngộ đặc biệt là chuyện tốt. Hay là anh nhân tiện đi thi giấy chứng nhận bartender hay gì gì đó đi, để bọn em tăng lương cơ bản lên mức cao nhất cho?”
Tôn Nguyên Hạo đang muốn nói thì bị Phong Tiểu Tiểu cắt ngang: “Được rồi, tăng lương chứ ai thèm bao nuôi một gã mặt đen như cậu đâu. Có đường thăng tiến lại không muốn, cậu cứ thích phải hao tâm tổn sức như bán hằng cấm xong kiếm ra số tiền chỉ đủ ăn cải trắng nhằm thể hiện sự gian khổ, giản dị à?! Cậu bớt lèo nhèo đi có được không, lằng nhà lằng nhằng y như bà cô già ấy!”
Tôn Nguyên Hạo: “...”
“Việc kiểm tra thi cử thì các cậu sắp xếp đi.” Phong Tiểu Tiểu trả được mối thù thì tâm trạng vô cùng sảng khoái. Cô thuận miệng tạm biệt ba người kia: “Tôi còn có việc phải đi trước đây. Anh Tôn của các cậu đi chỗ khác làm vừa không tiện lại làm không quen việc, vừa may chỗ này đều là người một nhà, lỡ như tôi có việc gì gấp gáp cần triệu hồi cậu ta thì có mấy cậu cũng tiện bề che giấu... Thế nên mấy cậu làm tốt lắm, không biết chừng Tôn Ngộ Không quyết định ở chỗ mấy cậu làm linh vật luôn đấy.”
Tôn Nguyên Hạo bĩu môi không ý kiến gì. Lúc gã mới biết ba ông chủ này và Phong Tiểu Tiểu quen biết nhau, tuy rằng nhất thời không tự nhiên cho lắm, nhưng cũng nghĩ đến chuyện này đầu tiên.
Có thể có công việc ổn định lâu dài lại không cần cố gắng giấu giếm thân phận của mình dù sao vẫn tốt hơn cứ ba ngày lại phải đi kiếm việc làm thêm hai lần.
Lỡ như lần sau lại bị bà chị vô liêm sỉ này quất một roi triệu hồi đến nơi khác, ít ra ông chủ còn có thể giúp đỡ bịa lý do rằng đây là tiết mục ảo thuật đặc biệt để chúc mừng gì đó... Thế nên thôi vậy, việc nhỏ không đáng kể, không cần tính toán quá nhiều.
Phong Tiểu Tiểu ra khỏi quán bar rồi xem giờ giấc. Dùng dằng một lát vậy thôi mà đã tốn một giờ, sắp đến bảy giờ rưỡi rồi, thêm tiếng rưỡi nữa là đến giờ giới nghiêm. Giờ này mà đến nhà Hoàng Dung thì hết đường trở về.
Không còn cách nào khác, Phong Tiểu Tiểu suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy chuyện này tương đối cấp bách, vì vậy cô lập tức gọi điện thoại nói với Dương Nghiên một tiếng, rồi gọi lại cho Hoàng Dung. Nghe đối phương bảo mình đang ở nhà mới bắt đầu xuất phát.
Quả nhiên khi taxi chạy đến trước cửa nhà họ Hoàng, đồng hồ trên điện thoại di động hiển thị đã qua tám giờ, xem ra tối nay khỏi về nhà rồi.
Phong Tiểu Tiểu bĩu môi trả tiền rồi xuống xe, sau đó lên lầu gõ cửa. Người ra mở cửa là Lâm Lôi đang mang tạp dề - nữ chủ nhân hiện tại của nhà họ Hoàng. Cô vừa thấy Phong Tiểu Tiểu liền giật mình một cái: “Nương... Cô Phong?!”
“... Cô cứ gọi Phong Tiểu Tiểu là được rồi.” Phong Tiểu Tiểu run rẩy nói, “Ở trước mặt người khác mà nhắc tới chữ nương (mẹ), không khéo người ta còn tưởng chúng ta có vấn đề về thần kinh đấy...” Nói rồi cô bỗng sửng sốt, “Ồ, sao hôm nay cô tỉnh sớm vậy!?”
Phong Tiểu Tiểu còn cho rằng đến nửa đêm thì Luy Tổ mới thức dậy, bằng không mình cũng chẳng cần chạy tới lúc tối muộn thế này làm gì.
Lâm Lôi cười cười lấy một đôi dép lê đưa sang: “Sau hôm gặp được mấy vị đại nhân ở sườn núi công viên, tình trạng của tôi vẫn luôn rất khá. Thời gian tỉnh táo cũng nhiều hơn một chút.”
“Phải chăng là khế ước của Bàn Cổ thất bại nên được tự động bồi thường?!” Phong Tiểu Tiểu đổi dép, vừa đi vào phòng khách vừa thuận miệng suy đoán, “Tôi nhớ trong hợp đồng của nhân gian đều có điều mục bồi thường vi phạm hợp đồng như vậy.”
Lâm Lôi đang ngoan ngoãn đi theo phía sau, nghe được lời này thì tay run lên, cô ngẩng đầu kinh ngạc: “Cô biết về khế ước sao?!”