Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-28
Chương 28: Tinh vệ và viêm đế
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Chắc chị cảm thấy kỳ quái lắm đúng không?” Vương Vi nghịch ngợm nháy mắt một cái, “Vì sao em biết những chuyện này nhưng cho tới giờ vẫn không nói cho người khác, thậm chí cả anh em và cô của em cũng không biết?”
Phong Tiểu Tiểu thở dài một hơi dài để bình tĩnh lại: “Đừng gọi là cô nữa, chuyện của mẹ em bọn chị đã biết rồi.”
“A?” Vương Vi ngẩn người, sau đó gượng cười, “Vậy thì thật là đáng tiếc, mẹ nhất định là rất tức giận.” Cô biết vị trí của mình ở trong lòng mẹ, đó chính là vết nhơ, là con chồng trước
Nếu như cô chết, mẹ cô nhất định hoan hô ăn mừng vì bỏ được một phiền phức
Nhưng tiếc là mỗi lần cổ đều được cứu, có lẽ cũng vì việc này mà mẹ cô tức giận không ít.
Hình như mình động đến nỗi đau của em gái này rồi thì phải? Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại: “Quay lại nói về chuyện tại sao em lại giúp anh Nhị giữ bí mật đi.” “Bởi vì em thích anh Dương.” Vương Vi mỉm cười, rất thản nhiên đáp.
Phong Tiểu Tiểu trầm mặc: “...” Bí mật quan trọng như vậy lại bởi vì lý do rẻ tiền như thế mà được bảo vệ cẩn thận? Anh giai Nhị Lang Thần này đúng là hồng nhan họa thủy, người gặp người thích, nhỉ? Vương Vi nhìn dáng vẻ không còn gì để nói của Phong Tiểu Tiểu, mỉm cười tiếp tục nói: “Thật ra cũng có những nguyên nhân khác..
Ví dụ nếu như em nói ra, chắc chắn chẳng có ai tin? Lại ví dụ như nếu quả thật có người tin, giữa giết em và giết chết con trai mình, chắc chắn ông Dương sẽ không chút do dự mà đưa ra lựa chọn đúng đắn phải không?” Phong Tiểu Tiểu lúc này mới gật đầu tỏ ra là đã hiểu: “Em nói quả thực đúng là như vậy.” Chứ giống như vừa rồi đem tình yêu tình báo ra làm cái cớ thật sự là quá đau trứng.
“Đúng rồi, tại sao chị lại gọi anh Dương là anh Nhị?” Vương Vi hiếu kỳ
“..
Cái này, có rất nhiều nguyên nhân...Nói hay không đây? Nếu không cần thiết, tốt nhất là không nên nói..
Quyết định xong, Phong Tiểu Tiểu lại một lần nữa bắt đầu cách mạng lừa đảo của mình: “Thật ra chị gọi như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì trước đây anh Nhị...”
Lại một lúc lâu sau, đúng lúc cậu em tóc đỏ sắc mặt không tốt trở lại phòng bệnh, vừa đẩy cửa ra, phát hiện em gái mình đã tỉnh lại, hơn nữa còn cùng Phong Tiểu Tiểu cười cười nói nói có vẻ rất tâm đầu ý hợp
Cậu em tóc đỏ trợn to hai mắt, biểu cảm khiếp sợ, lát sau lại mừng như điên
Nhưng lập tức cậu ta lại tỏ ra mơ hồ, không chỉ hoàn toàn không hiểu tại sao cô em gái sắp bị bác sĩ tuyên bố nên chuẩn bị hậu sự lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, càng không thể hiểu từ khi nào mà em gái mình lại thân với bạn gái Dương Nghiên đến mức độ này
Cậu em tóc đỏ đứng chặn ở cửa, nhanh chóng động não để suy đoán tình hình trước mắt, bà mẹ cậu em tóc đỏ đi qua đẩy đẩy người: “Thằng bé này, sao lại chặn cửa..
A!” Sau đó thì thêm một người chứng kiến cảnh tượng này mà khiếp sợ.
Dương Nghiên bình tĩnh lướt qua hai chướng ngại vật, nhìn vào bên trong, miễn cưỡng hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Mọi chuyện xong xuôi chưa?”
“Xong rồi.” Phong Tiểu Tiểu cười hì hì đứng lên, “Anh bên đấy cũng nói xong rồi hả? Vậy chúng ta đi thôi, không phải buổi tối anh còn mời người ta ăn cơm sao?”
Dương Nghiên gật đầu, chờ Phong Tiểu Tiểu qua đây sau đó cùng rời đi
Trước khi đóng cửa, còn nghe thấy cậu em tóc đỏ cùng bà mẹ hoàn hồn xong chạy ào vào cửa cùng nói: “Tiểu Vi, em tỉnh rồi à? Bla bla bla...”
Dương Nghiên đi lấy xe, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Cô với cô nhóc kia sao lại có cái dáng vẻ như hận gặp nhau quá muộn thế?” Như nghĩ đến cái gì đó, anh ta ngừng lại một chút rồi lại hỏi, “Cô nhóc tỉnh lại cũng thật là nhanh, cô không có bị bắt thóp đấy chứ?”
Còn bắt thóp gì nữa, sắp lộ hết rồi..
Phong Tiểu Tiểu tặc lưỡi hai tiếng: “Được rồi, cái này thì anh không cần quan tâm, Vương Vi đã sớm biết không ít chuyện hư hỏng của anh mấy năm trước rồi.”
“Tối ấy hả?” Dương Nghiên ù ù cạc cạc.
Vì vậy Phong Tiểu Tiểu đem lý do thoái thác của Vương Vi trước thuật lại một lần, Dương Nghiên trượt tay, suýt thì lái xe lao vào siêu thị ven đường.
“Kittttt.” Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên, sau khi đánh tay lái liên tục, nguy hiểm chồng chất nguy hiểm, xe mới được dừng ở ven đường
Dương Nghiên lau mồ hôi lạnh, Phong Tiểu Tiểu cũng lau mồ hôi lạnh, đơ ra nửa ngày mới phục hồi tinh thần: “Anh Nhị? Tuy nghe nói đại thần chết thì địa phủ cũng không dám nhận, nhưng ít nhất chúng ta cũng không thể chết quá thảm mà đúng không? Nhỡ cụt tay gãy chân bị bệnh viện nhặt về, lúc sống lại tôi cũng không dám lấy bùn sửa cho anh đâu!”
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!” Hiếm thấy Dương Nghiên dứt khoát thừa nhận mình sai, sau đó đỗ xe tắt máy rút chìa khóa
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Nghiên vẫn cảm thấy giống như mình nghe lầm, do dự hỏi: “Trước, ý cô là, lần tôi bệnh nặng mấy năm trước, Vương Vi đã từng thấy mắt Thông Thiên trên trán tôi?”
Mẹ kiếp! Nhược điểm của mình vậy mà lại bị người nắm nhiều năm như vậy? Còn nhớ rõ hồi đó, sau khi bệnh tình anh tốt lên không được bao lâu, bà mẹ kể thứ bảy liền muốn đem cái người gọi là cháu gái phương xa của bà ta giới thiệu cho anh
Bởi vì bà ta khăng khăng nói ánh tỉnh lại là nhờ bát tự của cô cháu gái kia tốt, vượng phu
Lúc đấy anh bị bám riết đến mất kiên nhẫn, cảm thấy hai người kia là loại ham hư vinh, quá đáng hơn là còn dám có ý đổ với mình.
Vì vậy anh liền không khách khí mà liên tục châm chọc hai người một lớn một nhỏ, sau đó gọi điện cho cơ quan nào đó, liên tiếp phá bĩnh mấy chỗ làm việc của cô gái kia, còn nói xấu người ta trong giới thượng lưu, còn..
Hiện tại ngẫm lại lúc ấy nguy hiểm biết bao, tuy lần đó người ta tái phát bệnh tim không phải do lỗi của mình, nhưng sau đó nhóc tóc đỏ quả thật có đầy đủ lý do để hận anh
Cũng may em gái kia có thể nhẫn nhịn, đến mức đó mà vẫn không nói ra chuyện của anh, đương nhiên cũng có khả năng là dù cô ta có nói ra cũng chả ai tin...
Phong Tiểu Tiểu nghe Dương Nghiện thuật lại những chiến tích vĩ đại của mình mà cũng thấy kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn người này, mãi một lúc lâu vẫn không nói lên lời: “Anh..
Đó chỉ là một cô gái mà thôi, anh có cần ác như vậy không?” Dương Nghiên ho khan vài tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ, cổ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Khi đó không phải trẻ tuổi nông nổi sao...” Có ai lúc còn trẻ chưa từng ngốc nghếch đâu? Hơn nữa, con người mà, đâu phải ai sinh ra là đã có thể chín chắn rộng lượng.
“.” Phong Tiểu Tiểu bái phục: “Tôi cảm thấy hay là chúng ta lại đi đặt hàng Vong Ưu Tán đi! Vốn còn muốn nói em gái này vì yêu mà nhẫn nhịn, nói cho anh biết để tạo bất ngờ cho anh, bây giờ xem ra cái này không phải là kinh hỉ mà là kinh dị mới đúng..
Dù sao nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm tung chuyện anh là tên biến thái ra ngoài rồi!” Người bình thường tức là trạng thái bình thường, những kẻ bất bình thường đều được gọi chung là biến thái..
Đương nhiên không tính cả cô, như cô thì được gọi là biến thân.
Dương Nghiên trừng mắt nhìn qua, Phong Tiểu Tiểu hợp tình hợp lý trừng lại - Vong Ưu Tán đắt như vậy, nếu không phải anh ta làm việc tuyệt tình như thế, cô đâu cần phải mất nhiều “máu” như vậy để giải quyết vụ này!
Chỉ thoáng chốc, Dương Nghiên là người thua trận trước
Bên phạm sai tất sẽ có chút chột dạ, trước đây so độ mặt dày thì anh với người ta không phân cao thấp, giờ lại bất đắc dĩ vì không đủ dày..
Bới bới tóc suy nghĩ một chút, Dương Nghiên lại mở miệng: “Vong Ưu Tán cũng vô dụng thôi.”
“???”
“Lúc cô em kia ở nhà tôi, tôi nhớ từng nghe được người làm trong nhà nói qua cô ta có một thói quen cổ quái, đó chính là thường viết nhật ký...”
“Vậy đó hẳn là thói quen tốt chứ!” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy không còn gì để nói, “Thời buổi bây giờ còn có được mấy người có thể kiên nhẫn viết nhật ký đầu?”
Dương Nghiên trừng Phong Tiểu Tiểu một cái, sau đó mới tiếp tục nói: “Nói cô ta dở hơi là vì cô ta không chỉ thường xuyên xem lại nhật ký của mình, mà còn mỗi lần viết hết một cuốn nhật ký thì đều sẽ in ra một bản gửi vào két bảo hiểm ngân hàng để lưu giữ, nói là muốn đến khi già rồi lại cầm về để hồi tưởng lại nhân sinh..
Mẹ kiếp! Tuổi còn nhỏ đã nghĩ đến hồi tưởng lại nhân sinh cái lông! Còn dùng két bảo hiểm ngân hàng...” Dương Nghiên hơi cáu kỉnh.
Phong Tiểu Tiểu nghe xong cũng hết cách
Vong Ưu Tán chỉ có tác dụng đối với ký ức con người, không có tác dụng đối với vết tích đã từng tồn tại chân thực
Cô em cổ quái này đúng là biết cách “chỉnh” người, xem ra trừ phi là khiến cô em này biến thành ngu ngốc luôn, nếu không chỉ là mất đi một phần ký ức cũng vẫn chưa đủ.
“Xem ra chúng ta chỉ có gửi hy vọng vào việc em gái kia đã đâm sâu rễ tình với anh?” Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ.
“Không sao.” Dương Nghiên bĩu môi nói, “Dù sao cô ta cũng không có chứng cứ, nói ra cũng không ai tin..
Nghiêm túc mà nói thì cô ta cũng chỉ biết một bí mật của chúng ta, nhưng cũng chẳng thể chia sẻ bí mật này với người khác, cũng không thể tạo thành uy hiếp
Ngược lại, nếu cô ta nói ra thì sẽ gặp phiền phức lớn đấy, bởi vì không ai tin cả..
Nếu thật sự đến lúc đó, tôi sẽ liên hệ các anh em đáng tin tổng thẳng cô ta vào bệnh viện tâm thần...”
Phong Tiểu Tiểu không còn lại gì để nói, dựng ngón cái: “Quả nhiên là không bằng súc sinh!”
Dương Nghiền đảo mắt xem thường nhưng không nói gì nữa, anh biết lời này của Phong Tiểu Tiểu không phải mỉa mai gì, chỉ là trêu chọc
Là người thì đều ích kỷ, nếu như Vương Vi vẫn không để lộ chuyện của hai người, vậy thì mọi người tất nhiên sẽ nước sông không phạm nước giếng
Nhưng ngược lại, nếu đối phương muốn dùng cái này để uy hiếp nhằm đạt được mục đích nào đó, thậm chí là động tới lợi ích của anh, đến lúc đó mọi người sẽ thực sự trở mặt thành thù, cho dù không phải anh chết tôi sống..
Nhưng ít nhất cũng sẽ đạp kẻ kia xuống đến mức không thể ngóc đầu lên được.
Dương Nghiên không cao quý đến mức sẽ mềm lòng, đồng tình với kẻ thù mà hy sinh chính mình, Phong Tiểu Tiểu cũng vậy
Vì vậy hai người nhất trí ý kiến, thành công đi đến kết luận cuối cùng.
Về bệnh tình của Vương Vi..
Chuyện kia lại không liên quan gì đến chuyện này cả
Việc nghĩ cách bảo toàn mạng sống của cô nàng là quyết định trước kia, hơn nữa Phong Tiểu Tiểu đã đồng ý với cậu em tóc đỏ
Cho dù Vương Vi thật sự phản bội, cô cũng sẽ cứu người trước rồi mới ném vào bệnh viện tâm thần
Hai chuyện khác nhau, không thể đánh đồng.
Xe lại khởi động lần nữa, hai người tới khách sạn đã hẹn trước đặt một bàn tiệc rượu, tiếp đãi đoàn người hỗ trợ tra biển số xe tới ăn
Sau khi tan tiệc, Dương Nghiên trở về nhà họ Dương, Phong Tiểu Tiểu trở về tiệm gốm, thuận tiện gọi điện cho Thành Hoàng để báo chuyện sinh hồn đã giải quyết xong
Chờ đến đêm đã về khuya, Đường Cần mòn mỏi ngóng trông ở cửa nhưng chỉ thấy một mình Phong Tiểu Tiểu trở về, lập tức tan nát cõi lòng: “Anh Dương không trở về sao?”
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu quay lại nhìn phía sau, rồi mới quay đầu lại hỏi: “Rõ ràng thế còn gì, anh ta đã nói trước là không về rồi, chẳng lẽ còn chơi trốn tìm với tôi sao?” Đường Cần nghẹn ngào rơi lệ, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà nhìn chằm chằm ngoài cửa
Phong Tiểu Tiểu nhìn anh ta, rồi trực tiếp lướt qua người này để vào nhà: “Anh nhớ anh ta hả?” Cô ngừng lại một chút mới nói tiếp, “Mở cửa làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt..
Anh muốn gọi người đến cướp đúng không?”
Nhớ cái lông! Đường Cần yên lặng lau nước mắt, cuối cùng rũ đóng cửa lại: “Bao giờ thì anh Dương trở về?” “Cái này không nói chắc được
Chậm thì ba, năm ngày, lâu thì ba năm năm...” Đây cũng không phải là nhà anh ta, cô lại chẳng phải bà xã của anh ta
Người ta có nhà không ở, việc quái gì cứ phải nhảy vào nhà người khác?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Phong Tiểu Tiểu thở dài một hơi dài để bình tĩnh lại: “Đừng gọi là cô nữa, chuyện của mẹ em bọn chị đã biết rồi.”
“A?” Vương Vi ngẩn người, sau đó gượng cười, “Vậy thì thật là đáng tiếc, mẹ nhất định là rất tức giận.” Cô biết vị trí của mình ở trong lòng mẹ, đó chính là vết nhơ, là con chồng trước
Nếu như cô chết, mẹ cô nhất định hoan hô ăn mừng vì bỏ được một phiền phức
Nhưng tiếc là mỗi lần cổ đều được cứu, có lẽ cũng vì việc này mà mẹ cô tức giận không ít.
Hình như mình động đến nỗi đau của em gái này rồi thì phải? Phong Tiểu Tiểu ngẫm lại: “Quay lại nói về chuyện tại sao em lại giúp anh Nhị giữ bí mật đi.” “Bởi vì em thích anh Dương.” Vương Vi mỉm cười, rất thản nhiên đáp.
Phong Tiểu Tiểu trầm mặc: “...” Bí mật quan trọng như vậy lại bởi vì lý do rẻ tiền như thế mà được bảo vệ cẩn thận? Anh giai Nhị Lang Thần này đúng là hồng nhan họa thủy, người gặp người thích, nhỉ? Vương Vi nhìn dáng vẻ không còn gì để nói của Phong Tiểu Tiểu, mỉm cười tiếp tục nói: “Thật ra cũng có những nguyên nhân khác..
Ví dụ nếu như em nói ra, chắc chắn chẳng có ai tin? Lại ví dụ như nếu quả thật có người tin, giữa giết em và giết chết con trai mình, chắc chắn ông Dương sẽ không chút do dự mà đưa ra lựa chọn đúng đắn phải không?” Phong Tiểu Tiểu lúc này mới gật đầu tỏ ra là đã hiểu: “Em nói quả thực đúng là như vậy.” Chứ giống như vừa rồi đem tình yêu tình báo ra làm cái cớ thật sự là quá đau trứng.
“Đúng rồi, tại sao chị lại gọi anh Dương là anh Nhị?” Vương Vi hiếu kỳ
“..
Cái này, có rất nhiều nguyên nhân...Nói hay không đây? Nếu không cần thiết, tốt nhất là không nên nói..
Quyết định xong, Phong Tiểu Tiểu lại một lần nữa bắt đầu cách mạng lừa đảo của mình: “Thật ra chị gọi như vậy, nguyên nhân chủ yếu là vì trước đây anh Nhị...”
Lại một lúc lâu sau, đúng lúc cậu em tóc đỏ sắc mặt không tốt trở lại phòng bệnh, vừa đẩy cửa ra, phát hiện em gái mình đã tỉnh lại, hơn nữa còn cùng Phong Tiểu Tiểu cười cười nói nói có vẻ rất tâm đầu ý hợp
Cậu em tóc đỏ trợn to hai mắt, biểu cảm khiếp sợ, lát sau lại mừng như điên
Nhưng lập tức cậu ta lại tỏ ra mơ hồ, không chỉ hoàn toàn không hiểu tại sao cô em gái sắp bị bác sĩ tuyên bố nên chuẩn bị hậu sự lại đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, càng không thể hiểu từ khi nào mà em gái mình lại thân với bạn gái Dương Nghiên đến mức độ này
Cậu em tóc đỏ đứng chặn ở cửa, nhanh chóng động não để suy đoán tình hình trước mắt, bà mẹ cậu em tóc đỏ đi qua đẩy đẩy người: “Thằng bé này, sao lại chặn cửa..
A!” Sau đó thì thêm một người chứng kiến cảnh tượng này mà khiếp sợ.
Dương Nghiên bình tĩnh lướt qua hai chướng ngại vật, nhìn vào bên trong, miễn cưỡng hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Mọi chuyện xong xuôi chưa?”
“Xong rồi.” Phong Tiểu Tiểu cười hì hì đứng lên, “Anh bên đấy cũng nói xong rồi hả? Vậy chúng ta đi thôi, không phải buổi tối anh còn mời người ta ăn cơm sao?”
Dương Nghiên gật đầu, chờ Phong Tiểu Tiểu qua đây sau đó cùng rời đi
Trước khi đóng cửa, còn nghe thấy cậu em tóc đỏ cùng bà mẹ hoàn hồn xong chạy ào vào cửa cùng nói: “Tiểu Vi, em tỉnh rồi à? Bla bla bla...”
Dương Nghiên đi lấy xe, vừa khởi động xe vừa hỏi: “Cô với cô nhóc kia sao lại có cái dáng vẻ như hận gặp nhau quá muộn thế?” Như nghĩ đến cái gì đó, anh ta ngừng lại một chút rồi lại hỏi, “Cô nhóc tỉnh lại cũng thật là nhanh, cô không có bị bắt thóp đấy chứ?”
Còn bắt thóp gì nữa, sắp lộ hết rồi..
Phong Tiểu Tiểu tặc lưỡi hai tiếng: “Được rồi, cái này thì anh không cần quan tâm, Vương Vi đã sớm biết không ít chuyện hư hỏng của anh mấy năm trước rồi.”
“Tối ấy hả?” Dương Nghiên ù ù cạc cạc.
Vì vậy Phong Tiểu Tiểu đem lý do thoái thác của Vương Vi trước thuật lại một lần, Dương Nghiên trượt tay, suýt thì lái xe lao vào siêu thị ven đường.
“Kittttt.” Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên, sau khi đánh tay lái liên tục, nguy hiểm chồng chất nguy hiểm, xe mới được dừng ở ven đường
Dương Nghiên lau mồ hôi lạnh, Phong Tiểu Tiểu cũng lau mồ hôi lạnh, đơ ra nửa ngày mới phục hồi tinh thần: “Anh Nhị? Tuy nghe nói đại thần chết thì địa phủ cũng không dám nhận, nhưng ít nhất chúng ta cũng không thể chết quá thảm mà đúng không? Nhỡ cụt tay gãy chân bị bệnh viện nhặt về, lúc sống lại tôi cũng không dám lấy bùn sửa cho anh đâu!”
“Ngoài ý muốn, ngoài ý muốn!” Hiếm thấy Dương Nghiên dứt khoát thừa nhận mình sai, sau đó đỗ xe tắt máy rút chìa khóa
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Nghiên vẫn cảm thấy giống như mình nghe lầm, do dự hỏi: “Trước, ý cô là, lần tôi bệnh nặng mấy năm trước, Vương Vi đã từng thấy mắt Thông Thiên trên trán tôi?”
Mẹ kiếp! Nhược điểm của mình vậy mà lại bị người nắm nhiều năm như vậy? Còn nhớ rõ hồi đó, sau khi bệnh tình anh tốt lên không được bao lâu, bà mẹ kể thứ bảy liền muốn đem cái người gọi là cháu gái phương xa của bà ta giới thiệu cho anh
Bởi vì bà ta khăng khăng nói ánh tỉnh lại là nhờ bát tự của cô cháu gái kia tốt, vượng phu
Lúc đấy anh bị bám riết đến mất kiên nhẫn, cảm thấy hai người kia là loại ham hư vinh, quá đáng hơn là còn dám có ý đổ với mình.
Vì vậy anh liền không khách khí mà liên tục châm chọc hai người một lớn một nhỏ, sau đó gọi điện cho cơ quan nào đó, liên tiếp phá bĩnh mấy chỗ làm việc của cô gái kia, còn nói xấu người ta trong giới thượng lưu, còn..
Hiện tại ngẫm lại lúc ấy nguy hiểm biết bao, tuy lần đó người ta tái phát bệnh tim không phải do lỗi của mình, nhưng sau đó nhóc tóc đỏ quả thật có đầy đủ lý do để hận anh
Cũng may em gái kia có thể nhẫn nhịn, đến mức đó mà vẫn không nói ra chuyện của anh, đương nhiên cũng có khả năng là dù cô ta có nói ra cũng chả ai tin...
Phong Tiểu Tiểu nghe Dương Nghiện thuật lại những chiến tích vĩ đại của mình mà cũng thấy kinh ngạc, trợn mắt há mồm nhìn người này, mãi một lúc lâu vẫn không nói lên lời: “Anh..
Đó chỉ là một cô gái mà thôi, anh có cần ác như vậy không?” Dương Nghiên ho khan vài tiếng, cảm thấy có chút xấu hổ, cổ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Khi đó không phải trẻ tuổi nông nổi sao...” Có ai lúc còn trẻ chưa từng ngốc nghếch đâu? Hơn nữa, con người mà, đâu phải ai sinh ra là đã có thể chín chắn rộng lượng.
“.” Phong Tiểu Tiểu bái phục: “Tôi cảm thấy hay là chúng ta lại đi đặt hàng Vong Ưu Tán đi! Vốn còn muốn nói em gái này vì yêu mà nhẫn nhịn, nói cho anh biết để tạo bất ngờ cho anh, bây giờ xem ra cái này không phải là kinh hỉ mà là kinh dị mới đúng..
Dù sao nếu đổi lại là tôi, tôi đã sớm tung chuyện anh là tên biến thái ra ngoài rồi!” Người bình thường tức là trạng thái bình thường, những kẻ bất bình thường đều được gọi chung là biến thái..
Đương nhiên không tính cả cô, như cô thì được gọi là biến thân.
Dương Nghiên trừng mắt nhìn qua, Phong Tiểu Tiểu hợp tình hợp lý trừng lại - Vong Ưu Tán đắt như vậy, nếu không phải anh ta làm việc tuyệt tình như thế, cô đâu cần phải mất nhiều “máu” như vậy để giải quyết vụ này!
Chỉ thoáng chốc, Dương Nghiên là người thua trận trước
Bên phạm sai tất sẽ có chút chột dạ, trước đây so độ mặt dày thì anh với người ta không phân cao thấp, giờ lại bất đắc dĩ vì không đủ dày..
Bới bới tóc suy nghĩ một chút, Dương Nghiên lại mở miệng: “Vong Ưu Tán cũng vô dụng thôi.”
“???”
“Lúc cô em kia ở nhà tôi, tôi nhớ từng nghe được người làm trong nhà nói qua cô ta có một thói quen cổ quái, đó chính là thường viết nhật ký...”
“Vậy đó hẳn là thói quen tốt chứ!” Phong Tiểu Tiểu cảm thấy không còn gì để nói, “Thời buổi bây giờ còn có được mấy người có thể kiên nhẫn viết nhật ký đầu?”
Dương Nghiên trừng Phong Tiểu Tiểu một cái, sau đó mới tiếp tục nói: “Nói cô ta dở hơi là vì cô ta không chỉ thường xuyên xem lại nhật ký của mình, mà còn mỗi lần viết hết một cuốn nhật ký thì đều sẽ in ra một bản gửi vào két bảo hiểm ngân hàng để lưu giữ, nói là muốn đến khi già rồi lại cầm về để hồi tưởng lại nhân sinh..
Mẹ kiếp! Tuổi còn nhỏ đã nghĩ đến hồi tưởng lại nhân sinh cái lông! Còn dùng két bảo hiểm ngân hàng...” Dương Nghiên hơi cáu kỉnh.
Phong Tiểu Tiểu nghe xong cũng hết cách
Vong Ưu Tán chỉ có tác dụng đối với ký ức con người, không có tác dụng đối với vết tích đã từng tồn tại chân thực
Cô em cổ quái này đúng là biết cách “chỉnh” người, xem ra trừ phi là khiến cô em này biến thành ngu ngốc luôn, nếu không chỉ là mất đi một phần ký ức cũng vẫn chưa đủ.
“Xem ra chúng ta chỉ có gửi hy vọng vào việc em gái kia đã đâm sâu rễ tình với anh?” Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ.
“Không sao.” Dương Nghiên bĩu môi nói, “Dù sao cô ta cũng không có chứng cứ, nói ra cũng không ai tin..
Nghiêm túc mà nói thì cô ta cũng chỉ biết một bí mật của chúng ta, nhưng cũng chẳng thể chia sẻ bí mật này với người khác, cũng không thể tạo thành uy hiếp
Ngược lại, nếu cô ta nói ra thì sẽ gặp phiền phức lớn đấy, bởi vì không ai tin cả..
Nếu thật sự đến lúc đó, tôi sẽ liên hệ các anh em đáng tin tổng thẳng cô ta vào bệnh viện tâm thần...”
Phong Tiểu Tiểu không còn lại gì để nói, dựng ngón cái: “Quả nhiên là không bằng súc sinh!”
Dương Nghiền đảo mắt xem thường nhưng không nói gì nữa, anh biết lời này của Phong Tiểu Tiểu không phải mỉa mai gì, chỉ là trêu chọc
Là người thì đều ích kỷ, nếu như Vương Vi vẫn không để lộ chuyện của hai người, vậy thì mọi người tất nhiên sẽ nước sông không phạm nước giếng
Nhưng ngược lại, nếu đối phương muốn dùng cái này để uy hiếp nhằm đạt được mục đích nào đó, thậm chí là động tới lợi ích của anh, đến lúc đó mọi người sẽ thực sự trở mặt thành thù, cho dù không phải anh chết tôi sống..
Nhưng ít nhất cũng sẽ đạp kẻ kia xuống đến mức không thể ngóc đầu lên được.
Dương Nghiên không cao quý đến mức sẽ mềm lòng, đồng tình với kẻ thù mà hy sinh chính mình, Phong Tiểu Tiểu cũng vậy
Vì vậy hai người nhất trí ý kiến, thành công đi đến kết luận cuối cùng.
Về bệnh tình của Vương Vi..
Chuyện kia lại không liên quan gì đến chuyện này cả
Việc nghĩ cách bảo toàn mạng sống của cô nàng là quyết định trước kia, hơn nữa Phong Tiểu Tiểu đã đồng ý với cậu em tóc đỏ
Cho dù Vương Vi thật sự phản bội, cô cũng sẽ cứu người trước rồi mới ném vào bệnh viện tâm thần
Hai chuyện khác nhau, không thể đánh đồng.
Xe lại khởi động lần nữa, hai người tới khách sạn đã hẹn trước đặt một bàn tiệc rượu, tiếp đãi đoàn người hỗ trợ tra biển số xe tới ăn
Sau khi tan tiệc, Dương Nghiên trở về nhà họ Dương, Phong Tiểu Tiểu trở về tiệm gốm, thuận tiện gọi điện cho Thành Hoàng để báo chuyện sinh hồn đã giải quyết xong
Chờ đến đêm đã về khuya, Đường Cần mòn mỏi ngóng trông ở cửa nhưng chỉ thấy một mình Phong Tiểu Tiểu trở về, lập tức tan nát cõi lòng: “Anh Dương không trở về sao?”
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu quay lại nhìn phía sau, rồi mới quay đầu lại hỏi: “Rõ ràng thế còn gì, anh ta đã nói trước là không về rồi, chẳng lẽ còn chơi trốn tìm với tôi sao?” Đường Cần nghẹn ngào rơi lệ, nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà nhìn chằm chằm ngoài cửa
Phong Tiểu Tiểu nhìn anh ta, rồi trực tiếp lướt qua người này để vào nhà: “Anh nhớ anh ta hả?” Cô ngừng lại một chút mới nói tiếp, “Mở cửa làm gì vậy, đêm hôm khuya khoắt..
Anh muốn gọi người đến cướp đúng không?”
Nhớ cái lông! Đường Cần yên lặng lau nước mắt, cuối cùng rũ đóng cửa lại: “Bao giờ thì anh Dương trở về?” “Cái này không nói chắc được
Chậm thì ba, năm ngày, lâu thì ba năm năm...” Đây cũng không phải là nhà anh ta, cô lại chẳng phải bà xã của anh ta
Người ta có nhà không ở, việc quái gì cứ phải nhảy vào nhà người khác?