Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-34
Chương 34: Thái thượng lão quân
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Nhớ lại những điều vừa nghe được, tổng kết lại thì có mấy cái tình báo tương đối đáng chú ý.
Điểm thứ nhất, Phục Hy thức tỉnh sớm hơn so với mọi người, ký ức đầy đủ hơn, đây là điều chắc chắn. Hơn nữa, điều càng khiến Phong Tiểu Tiểu cảm thấy toát mồ hôi hơn chính là đối phương dường như còn đang tìm kiếm pháp thân của Nữ Oa trên khắp cái đất nước này, giả thiết này khiến Nữ Oa cảm thấy có chút nổi da gà.
Cô không nghĩ đối phương tìm kiếm mình vài chục năm như vậy là vì tình đồng bọn hay cùng chung nguồn gốc gì. Qua xưng hô “vợ ngài Phong” trong miệng cậu của Đường Cần, cô vẫn không dám chắc Phục Hy có phải là tàn hồn hay không, nhỡ đâu người ta thật sự giữ được toàn bộ ký ức tình cảm, nhỡ đâu người ta thật sự tìm được cô… Chỉ cần tưởng tượng đến một ngày nào đó, nửa đêm tỉnh lại hoặc mở cửa ra đột nhiên nhìn thấy có một người đàn ông xa lạ ngồi trong phòng cô, mỉm cười thâm tình với cô và nói: “Chào em, anh là chồng em…” Nhất thời Phong Tiểu Tiểu bỗng thấy suy sụp không thôi.
Điểm thứ hai, nơi dừng chân của Phục Hy dường như là thay đổi có quy luật, đầu tiên phải là phong thủy tốt, phong thủy này khả năng còn phải có quan hệ nhất định với Nữ Oa, ví như quê ông bác ở Thiểm Tây kia, theo Phong Tiểu Tiểu hiểu biết thì ở đó có mấy cái di tích có liên quan tới Nữ Oa, nghe nói núi Hoàng ở Bình Lợi còn được xưng là quê hương của Nữ Oa.
Đương nhiên nơi được xưng là di tích của Nữ Oa có không ít, theo quy luật cứ một giáp lại chuyển nhà của Phục Hy, nói không chứng chủ hồn của Nữ Oa thượng cổ cũng chỉ là bạn lữ hành, là thuộc loại nhàn không có việc gì làm thì lại đi khắp nơi du ngoạn núi sông.
Điểm thứ ba tương đối quan trọng cũng tương đối tiếc nuối chính là, trên cái bình của cậu Đường Cần vốn có manh mối về nơi dừng chân tiếp theo của Phục Hy, nhưng đang tiếc giờ cái bình đã bị vỡ, cho nên manh mối này cũng coi như mất luôn…
Điều duy nhất Phong Tiểu Tiểu cảm thấy không hiểu chính là, Lý Trường đi trời nam đất bắc, thâm sơn cùng cốc vài chục năm để tìm kiếm, ngay cả Nữ Oa chưa thức tỉnh như cô cũng tìm được để mà nhận nuôi, thế mà mục tiêu đã thức tỉnh tương đối nổi bật là Phục Hy thì cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp?
Sau khi nói ra nghi vấn, Dương Nghiên cũng suy nghĩ: “Đại khái là chắc đã gặp rồi, nhưng có khi Phục Hy không muốn gặp ông ta, nên che giấu chân thân của mình cũng nên?”
Trong tiểu thuyết cơ bản cũng có giả thiết như vậy, công lực, pháp lực hay nội lực, dù sao thì là lực gì, bình thường bên tu vi thấp hơn sẽ không thể nhìn thấu được bên có tu vi cao hơn. Nếu dựa theo giả thiết của Dương Nghiên, vậy việc Lý Trường đến giờ vẫn chưa gặp được Phục Hy cũng có thể hiểu được.
“Nhưng vì sao người ta không muốn gặp Lý Trường?” Phong Tiểu Tiểu đưa ra nghi vấn mới.
Lần này Dương Nghiên cũng nghiêm túc tự hỏi lâu hơn, sau đó muốn dùng ngôn từ tương đối chuẩn xác biểu đạt ý nghĩ của mình: “Là thế này… Địa vị của Phục Hy ở thần giới hẳn là tương đương với tổ thần đi, mà Lý Trường thì tương đương với thư ký bên người Ngọc Hoàng như Thái Bạch Kim Tinh, hơn nữa còn là tàn hồn, lại không có quá nhiều liên quan đến Phục Hy… Nói cách khác, giống như vị thái thượng nào đó đi du sơn ngoạn thủy đây đó, gặp được thái giám về hưu của hoàng đế đương nhiệm chưa từng nói chuyện, cô thấy ông ta có thể cố ý đi làm quen với người thái giám đó hay không?”
“Chắc chắn là không, vướng chân vướng tay, hơn nữa về hưu rồi thì cũng chẳng dùng đến nữa.” Phong Tiểu Tiểu như bừng tỉnh, “Ý anh là Phục Hy chẳng thèm để ý đến Lý Trường?”
“Chính là ý này.” Dương Nghiên gật gật đầu, giơ điện thoại trong tay lên, “Có muốn gọi cho Lý Trường báo tình hình không?”
“Tôi cảm thấy so với như vậy, hay là anh tìm thời gian rảnh bảo Đường Cần dẫn anh đi gặp cậu anh ta đi.” Phong Tiểu Tiểu thở dài, “Nếu ký ức của ông bác kia không quá mơ hồ, mắt Thông Thiên hẳn là còn có thể nhìn được dáng vẻ đại khái của Phục Hy.”
“Cách vài chục năm rồi, cái này cũng không chắc chắn, nhưng qua đó xem chút cũng được.” Dương Nghiên tỏ ý sao cũng được, cất di động lại tiếp tục đùa chim sẻ, “Mấy ngày tới tôi ở lại chỗ Ngao Tiềm phục kích, xem lúc nào gặp ông bác kia ra ngoài thì đọc luôn.”
Ngao Tiềm vui mừng: “Ừ, trước cuộc thi đấu thú cưng cũng cần gia tăng huấn luyện, mấy nhóc trong tiệm của anh còn chưa thành thạo phân biệt mệnh lệnh và động tác kỹ năng.”
“…”
“…”
“Khụ!” Dương Nghiên ho khan một cái, thuận tay ném ngọc bài cho Phong Tiểu Tiểu, “Vụ sinh phách này giao cho cô trước, bên phía Vương Vi cũng thế, nếu tra được tin tức, tôi sẽ cho người đến tiệm gốm tìm cô.”
“Người anh em Dương Nghiên muốn ở lại sao?” Thành Hoàng khoác áo khoác lớn đi bộ tới, đúng lúc nghe được hai câu cuối, cười nhiệt tình hoan nghênh, “Này được nha, buổi tối mấy anh em cùng uống rượu, vợ anh mấy ngày nay đều tăng ca không ở nhà…” Nói cách khác là anh ta không chịu nổi tịch mịch.
“Chị ấy lại đi câu hồn à?” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng tiếp chuyện.
“Còn không phải sao.” Thành Hoàng kéo ghế ngồi xuống, “Lần trước không phải có vụ bách quỷ dạ hành sao, bởi vì cửa âm giới đóng lại không có quỷ sai đi xua đuổi, hiện tại có không ít quỷ hồn du đãng bên ngoài, nếu đổi là nơi khác thì quỷ hồn đã sớm tiêu tán, nhưng bởi vì gần lễ Hàn Y nên âm khí cũng chưa tan hết, chúng nó được tẩm bổ đến dễ chịu quá mà… Vợ tôi nghĩ có thể câu được con nào hay con nấy, nếu không chờ mấy ngày nữa âm khí tan, chúng nó ở ngoài phố bị hồn bay phách tán thì rất thảm, cứu một con quỷ còn hơn xây bảy tầng tháp mà!”
Được đấy nhỉ, mọi người đều có việc để làm, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy bản thân nhàn nhã đến đáng xấu hổ.
Nói đến quỷ hồn, Thành Hoàng thuận miệng hỏi Dương Nghiên: “Đúng rồi, vụ cô gái ế kia thế nào rồi? Lệ quỷ đã sắp thành hình rồi đấy.”
Dương Nghiên nháy mắt cảm thấy số mình thật bi thương, trong phim truyện hay tiểu thuyết thì lệ quỷ đều là có thâm thù đại hận, sao giờ đến xã hội hiện đại, đến quan tâm vấn đề chung thân đại sự của con cái cũng có thể hình thành chấp niệm mãnh liệt như thế vậy?
Dương Nghiên buồn bực châm điếu thuốc, còn chưa hút mấy hơi đã bị Ngao Tiềm tươi cười dập luôn: “Chỗ tôi có động vật nhỏ đó.”
Cúi đầu nhìn đám động vật nhỏ ngơ ngác bên chân, Dương Nghiên đánh phải kiềm chế, ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi không muốn giúp, tôi cũng đã gặp cô gái kia rồi, cũng chấp nhận gia đình người ta, vốn định tùy tiện giới thiệu vài người, dù sao giám đốc tổ trưởng độc thân ở công ty tôi cũng không ít, nhưng… Chúng ta phải nói rõ, tôi đã dùng mắt thứ ba nhìn qua, cô gái kia không kết hôn không phải bởi vì điều kiện quá cao, mà bởi vì cô ta đã sớm thầm mến người khác.”
“Đây là chuyện tốt mà!” Thành Hoàng vỗ đùi, “Là ai? Chỉ cần không phải thuộc loại du côn lưu manh đại gian đại ác, tôi sẽ kéo tới cho cô ta, tốt xấu cũng có thể siêu độ một vong linh, là chuyện tốt.”
“Người ta gia thế trong sạch, cũng chịu được khổ, có bằng cấp cao, dáng người cao ráo, diện mạo được, cũng có trách nhiệm, không có thói quen xấu…” Dương Nghiên cứ nói một cái ánh mắt Thành Hoàng lại sáng lên một chút, nghe đến chậc chậc vài tiếng, “Điều kiện tốt như vậy thì phải nhanh chóng theo đuổi chứ, thật là một em gái ngốc.”
“Chỉ có duy nhất một vấn đề.” Dương Nghiên bất đắc dĩ thở dài, “Người ta đã có vợ, còn có một cô con gái ba tuổi rồi.”
“Hử…”
Cũng khó trách, đàn ông tốt như vậy không có người đoạt mới là lạ.
“Anh Ngao lên đi.” Phong Tiểu Tiểu đang vươn người nhìn Ngao Tiềm điền số căn cước và ngày sinh ở phần thông tin chủ nhân trên bản báo danh tham gia cuộc thi thú cưng, phát hiện Ngao Tiềm vậy mà cũng gần ba mươi, vì thế thuận miệng cười nói, “Kém ba tuổi, cô gái kia hơn anh ba tuổi.”
Ngòi bút của Ngao Tiềm khựng lại, dừng bút bất đắc dĩ xoa mũi: “Tiểu Tiểu, tạm thời anh còn chưa muốn kết hôn.”
Dương Nghiên liền hùa vào chỉ trích: “Đúng vậy, hơn nữa Ngao Tiềm đang thầm mến Tiểu Y mà, đừng có phá rối!” Có lý nào đi đẩy người trong nhà ra ngoài tác hợp cho người khác.
“Xin lỗi, quên mất.” Phong Tiểu Tiểu vỗ đầu một cái, vô cùng sảng khoái nhận sai.
Ngao Tiềm vừa định đặt bút, liền khựng lại lần nữa, ánh mắt khi ngẩng đầu càng buồn bực hơn: “Mấy người…”
“Bọn em cam đoan không nói ra đâu.” Nụ cười trong sự chu đáo của Phong Tiểu Tiểu còn xen lẫn cả vẻ gian manh.
“…”
Câu chuyện bỗng lệch xa khỏi chủ đề chính, cho dù là Phục Hy tiếng tăm lẫy lừng, trong miệng bọn họ cùng lắm cũng chỉ duy trì ba bốn phút độ chú ý mà thôi. Chờ thêm vài giờ nữa, Phong Tiểu Tiểu và Ngao Tiềm ra khỏi cửa hàng, lúc này chỉ còn tâm trạng thoải mái khi “tám” chuyện xong, hoàn toàn không còn sự rung động khiếp sợ khi lần đầu nghe thấy Phục Hy hiện thế nữa.
Quỷ quái đầy đường đã thành một đặc sắc của phố Thành Hoàng, nhiều lúc Phong Tiểu Tiểu cảm thấy cô gặp được người sống ở nơi này còn lạ hơn so với gặp quỷ, cũng không phải nói là nơi này ít người, mà mấu chốt là mấy sinh vật âm giới hình thù kỳ quái rất chiếm khung hình, chỉ cần hơi không chú ý cái là dễ dàng khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của người thường.
Nhưng cũng chính bởi vì nơi này đông quỷ quái, từ góc độ mà xem xét thì nơi này cũng coi như là con phố có môi trường, không khí tốt nhất… Người thường làm chuyện xấu, công đức quá thấp, đừng nói là ở lại lâu dài, cho dù chỉ là đi lại một chút trong phố thì nói không chừng cũng sẽ mất luôn ba hồn bảy vía, cứ như vậy, không khí có thể không tốt được sao.
Đương nhiên trộm cướp vặt gì đó không tính, ví như khi anh ra ngoài tiện tay ngắt cành cây nhà hàng xóm, cái này hoàn toàn không cần phải xuống mười tám tầng địa ngục hoặc bị cắn nuốt hồn phách rồi nhả lại, tục ngữ nói nước quá trong thì không có cá, cái khác không nói, nếu trong quá thì cửa hàng mạt chược của Thành Hoàng còn làm ăn thế nào được?
Mới đi được một đoạn, Phong Tiểu Tiểu liền phát hiện một đám quỷ ngồi xổm tụ thành một vòng tròn ở góc đường, cụm đầu ghé tai không biết đang thảo luận cái gì.
“Đám quỷ kia, đang định làm chuyện xấu gì thế!” Phong Tiểu Tiểu tò mò đi qua nhìn, liền thấy giữa đám quỷ có một nắm sương mù xanh trắng nhỏ bằng ngón tay, dường như có sinh mệnh mà kinh hoàng nhảy loạn, đáng tiếc nó va trái đụng phải nhưng vẫn không thể ra khỏi vòng vây của lũ quỷ, lúc Phong Tiểu Tiểu đi đến, sương mù còn không ngừng bay vòng tại chỗ.
Đám quỷ giật mình, ngẩng đầu vừa thấy là Phong Tiểu Tiểu liền thở phào, vội xởi lởi tiếp đón: “Đại thần mau nhìn này, lại là sinh phách.” Vừa nói vừa chỉ tay vào đám sương mù nọ.
Không nghĩ tới bên này vừa nói, sinh phách kia cảm giác được Phong Tiểu Tiểu tới gần, giống như rốt cuộc tìm được tổ chức, vội vã xẹt một cái bay vào trong quần áo Phong Tiểu Tiểu rồi biến mất, đám quỷ lập tức thất vọng, canh giữ nửa ngày còn chưa thảo luận xong chia phần thế nào, kết quả đã bị người khác đoạt mất…
Phong Tiểu Tiểu cũng giật mình, sờ soạng cả người từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng tìm được cái ngọc bài vốn để chứa sinh phách lúc đầu, rót linh lực vào bên trong xem xét, sắc mặt trở nên quái dị: “Í, là sinh phách của cùng một người?”
Ba hồn bảy phách, đối phương đã đánh mất hai phách, đây là người vừa tới phố Thành Hoàng đi làm hay đang chuẩn bị vào ở? Lần trước đến đây đã khiến thân thể đối phương bị suy yếu, vậy mà còn dám tới?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Điểm thứ nhất, Phục Hy thức tỉnh sớm hơn so với mọi người, ký ức đầy đủ hơn, đây là điều chắc chắn. Hơn nữa, điều càng khiến Phong Tiểu Tiểu cảm thấy toát mồ hôi hơn chính là đối phương dường như còn đang tìm kiếm pháp thân của Nữ Oa trên khắp cái đất nước này, giả thiết này khiến Nữ Oa cảm thấy có chút nổi da gà.
Cô không nghĩ đối phương tìm kiếm mình vài chục năm như vậy là vì tình đồng bọn hay cùng chung nguồn gốc gì. Qua xưng hô “vợ ngài Phong” trong miệng cậu của Đường Cần, cô vẫn không dám chắc Phục Hy có phải là tàn hồn hay không, nhỡ đâu người ta thật sự giữ được toàn bộ ký ức tình cảm, nhỡ đâu người ta thật sự tìm được cô… Chỉ cần tưởng tượng đến một ngày nào đó, nửa đêm tỉnh lại hoặc mở cửa ra đột nhiên nhìn thấy có một người đàn ông xa lạ ngồi trong phòng cô, mỉm cười thâm tình với cô và nói: “Chào em, anh là chồng em…” Nhất thời Phong Tiểu Tiểu bỗng thấy suy sụp không thôi.
Điểm thứ hai, nơi dừng chân của Phục Hy dường như là thay đổi có quy luật, đầu tiên phải là phong thủy tốt, phong thủy này khả năng còn phải có quan hệ nhất định với Nữ Oa, ví như quê ông bác ở Thiểm Tây kia, theo Phong Tiểu Tiểu hiểu biết thì ở đó có mấy cái di tích có liên quan tới Nữ Oa, nghe nói núi Hoàng ở Bình Lợi còn được xưng là quê hương của Nữ Oa.
Đương nhiên nơi được xưng là di tích của Nữ Oa có không ít, theo quy luật cứ một giáp lại chuyển nhà của Phục Hy, nói không chứng chủ hồn của Nữ Oa thượng cổ cũng chỉ là bạn lữ hành, là thuộc loại nhàn không có việc gì làm thì lại đi khắp nơi du ngoạn núi sông.
Điểm thứ ba tương đối quan trọng cũng tương đối tiếc nuối chính là, trên cái bình của cậu Đường Cần vốn có manh mối về nơi dừng chân tiếp theo của Phục Hy, nhưng đang tiếc giờ cái bình đã bị vỡ, cho nên manh mối này cũng coi như mất luôn…
Điều duy nhất Phong Tiểu Tiểu cảm thấy không hiểu chính là, Lý Trường đi trời nam đất bắc, thâm sơn cùng cốc vài chục năm để tìm kiếm, ngay cả Nữ Oa chưa thức tỉnh như cô cũng tìm được để mà nhận nuôi, thế mà mục tiêu đã thức tỉnh tương đối nổi bật là Phục Hy thì cho đến bây giờ vẫn chưa từng gặp?
Sau khi nói ra nghi vấn, Dương Nghiên cũng suy nghĩ: “Đại khái là chắc đã gặp rồi, nhưng có khi Phục Hy không muốn gặp ông ta, nên che giấu chân thân của mình cũng nên?”
Trong tiểu thuyết cơ bản cũng có giả thiết như vậy, công lực, pháp lực hay nội lực, dù sao thì là lực gì, bình thường bên tu vi thấp hơn sẽ không thể nhìn thấu được bên có tu vi cao hơn. Nếu dựa theo giả thiết của Dương Nghiên, vậy việc Lý Trường đến giờ vẫn chưa gặp được Phục Hy cũng có thể hiểu được.
“Nhưng vì sao người ta không muốn gặp Lý Trường?” Phong Tiểu Tiểu đưa ra nghi vấn mới.
Lần này Dương Nghiên cũng nghiêm túc tự hỏi lâu hơn, sau đó muốn dùng ngôn từ tương đối chuẩn xác biểu đạt ý nghĩ của mình: “Là thế này… Địa vị của Phục Hy ở thần giới hẳn là tương đương với tổ thần đi, mà Lý Trường thì tương đương với thư ký bên người Ngọc Hoàng như Thái Bạch Kim Tinh, hơn nữa còn là tàn hồn, lại không có quá nhiều liên quan đến Phục Hy… Nói cách khác, giống như vị thái thượng nào đó đi du sơn ngoạn thủy đây đó, gặp được thái giám về hưu của hoàng đế đương nhiệm chưa từng nói chuyện, cô thấy ông ta có thể cố ý đi làm quen với người thái giám đó hay không?”
“Chắc chắn là không, vướng chân vướng tay, hơn nữa về hưu rồi thì cũng chẳng dùng đến nữa.” Phong Tiểu Tiểu như bừng tỉnh, “Ý anh là Phục Hy chẳng thèm để ý đến Lý Trường?”
“Chính là ý này.” Dương Nghiên gật gật đầu, giơ điện thoại trong tay lên, “Có muốn gọi cho Lý Trường báo tình hình không?”
“Tôi cảm thấy so với như vậy, hay là anh tìm thời gian rảnh bảo Đường Cần dẫn anh đi gặp cậu anh ta đi.” Phong Tiểu Tiểu thở dài, “Nếu ký ức của ông bác kia không quá mơ hồ, mắt Thông Thiên hẳn là còn có thể nhìn được dáng vẻ đại khái của Phục Hy.”
“Cách vài chục năm rồi, cái này cũng không chắc chắn, nhưng qua đó xem chút cũng được.” Dương Nghiên tỏ ý sao cũng được, cất di động lại tiếp tục đùa chim sẻ, “Mấy ngày tới tôi ở lại chỗ Ngao Tiềm phục kích, xem lúc nào gặp ông bác kia ra ngoài thì đọc luôn.”
Ngao Tiềm vui mừng: “Ừ, trước cuộc thi đấu thú cưng cũng cần gia tăng huấn luyện, mấy nhóc trong tiệm của anh còn chưa thành thạo phân biệt mệnh lệnh và động tác kỹ năng.”
“…”
“…”
“Khụ!” Dương Nghiên ho khan một cái, thuận tay ném ngọc bài cho Phong Tiểu Tiểu, “Vụ sinh phách này giao cho cô trước, bên phía Vương Vi cũng thế, nếu tra được tin tức, tôi sẽ cho người đến tiệm gốm tìm cô.”
“Người anh em Dương Nghiên muốn ở lại sao?” Thành Hoàng khoác áo khoác lớn đi bộ tới, đúng lúc nghe được hai câu cuối, cười nhiệt tình hoan nghênh, “Này được nha, buổi tối mấy anh em cùng uống rượu, vợ anh mấy ngày nay đều tăng ca không ở nhà…” Nói cách khác là anh ta không chịu nổi tịch mịch.
“Chị ấy lại đi câu hồn à?” Phong Tiểu Tiểu thuận miệng tiếp chuyện.
“Còn không phải sao.” Thành Hoàng kéo ghế ngồi xuống, “Lần trước không phải có vụ bách quỷ dạ hành sao, bởi vì cửa âm giới đóng lại không có quỷ sai đi xua đuổi, hiện tại có không ít quỷ hồn du đãng bên ngoài, nếu đổi là nơi khác thì quỷ hồn đã sớm tiêu tán, nhưng bởi vì gần lễ Hàn Y nên âm khí cũng chưa tan hết, chúng nó được tẩm bổ đến dễ chịu quá mà… Vợ tôi nghĩ có thể câu được con nào hay con nấy, nếu không chờ mấy ngày nữa âm khí tan, chúng nó ở ngoài phố bị hồn bay phách tán thì rất thảm, cứu một con quỷ còn hơn xây bảy tầng tháp mà!”
Được đấy nhỉ, mọi người đều có việc để làm, Phong Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy bản thân nhàn nhã đến đáng xấu hổ.
Nói đến quỷ hồn, Thành Hoàng thuận miệng hỏi Dương Nghiên: “Đúng rồi, vụ cô gái ế kia thế nào rồi? Lệ quỷ đã sắp thành hình rồi đấy.”
Dương Nghiên nháy mắt cảm thấy số mình thật bi thương, trong phim truyện hay tiểu thuyết thì lệ quỷ đều là có thâm thù đại hận, sao giờ đến xã hội hiện đại, đến quan tâm vấn đề chung thân đại sự của con cái cũng có thể hình thành chấp niệm mãnh liệt như thế vậy?
Dương Nghiên buồn bực châm điếu thuốc, còn chưa hút mấy hơi đã bị Ngao Tiềm tươi cười dập luôn: “Chỗ tôi có động vật nhỏ đó.”
Cúi đầu nhìn đám động vật nhỏ ngơ ngác bên chân, Dương Nghiên đánh phải kiềm chế, ngẩng đầu bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi không muốn giúp, tôi cũng đã gặp cô gái kia rồi, cũng chấp nhận gia đình người ta, vốn định tùy tiện giới thiệu vài người, dù sao giám đốc tổ trưởng độc thân ở công ty tôi cũng không ít, nhưng… Chúng ta phải nói rõ, tôi đã dùng mắt thứ ba nhìn qua, cô gái kia không kết hôn không phải bởi vì điều kiện quá cao, mà bởi vì cô ta đã sớm thầm mến người khác.”
“Đây là chuyện tốt mà!” Thành Hoàng vỗ đùi, “Là ai? Chỉ cần không phải thuộc loại du côn lưu manh đại gian đại ác, tôi sẽ kéo tới cho cô ta, tốt xấu cũng có thể siêu độ một vong linh, là chuyện tốt.”
“Người ta gia thế trong sạch, cũng chịu được khổ, có bằng cấp cao, dáng người cao ráo, diện mạo được, cũng có trách nhiệm, không có thói quen xấu…” Dương Nghiên cứ nói một cái ánh mắt Thành Hoàng lại sáng lên một chút, nghe đến chậc chậc vài tiếng, “Điều kiện tốt như vậy thì phải nhanh chóng theo đuổi chứ, thật là một em gái ngốc.”
“Chỉ có duy nhất một vấn đề.” Dương Nghiên bất đắc dĩ thở dài, “Người ta đã có vợ, còn có một cô con gái ba tuổi rồi.”
“Hử…”
Cũng khó trách, đàn ông tốt như vậy không có người đoạt mới là lạ.
“Anh Ngao lên đi.” Phong Tiểu Tiểu đang vươn người nhìn Ngao Tiềm điền số căn cước và ngày sinh ở phần thông tin chủ nhân trên bản báo danh tham gia cuộc thi thú cưng, phát hiện Ngao Tiềm vậy mà cũng gần ba mươi, vì thế thuận miệng cười nói, “Kém ba tuổi, cô gái kia hơn anh ba tuổi.”
Ngòi bút của Ngao Tiềm khựng lại, dừng bút bất đắc dĩ xoa mũi: “Tiểu Tiểu, tạm thời anh còn chưa muốn kết hôn.”
Dương Nghiên liền hùa vào chỉ trích: “Đúng vậy, hơn nữa Ngao Tiềm đang thầm mến Tiểu Y mà, đừng có phá rối!” Có lý nào đi đẩy người trong nhà ra ngoài tác hợp cho người khác.
“Xin lỗi, quên mất.” Phong Tiểu Tiểu vỗ đầu một cái, vô cùng sảng khoái nhận sai.
Ngao Tiềm vừa định đặt bút, liền khựng lại lần nữa, ánh mắt khi ngẩng đầu càng buồn bực hơn: “Mấy người…”
“Bọn em cam đoan không nói ra đâu.” Nụ cười trong sự chu đáo của Phong Tiểu Tiểu còn xen lẫn cả vẻ gian manh.
“…”
Câu chuyện bỗng lệch xa khỏi chủ đề chính, cho dù là Phục Hy tiếng tăm lẫy lừng, trong miệng bọn họ cùng lắm cũng chỉ duy trì ba bốn phút độ chú ý mà thôi. Chờ thêm vài giờ nữa, Phong Tiểu Tiểu và Ngao Tiềm ra khỏi cửa hàng, lúc này chỉ còn tâm trạng thoải mái khi “tám” chuyện xong, hoàn toàn không còn sự rung động khiếp sợ khi lần đầu nghe thấy Phục Hy hiện thế nữa.
Quỷ quái đầy đường đã thành một đặc sắc của phố Thành Hoàng, nhiều lúc Phong Tiểu Tiểu cảm thấy cô gặp được người sống ở nơi này còn lạ hơn so với gặp quỷ, cũng không phải nói là nơi này ít người, mà mấu chốt là mấy sinh vật âm giới hình thù kỳ quái rất chiếm khung hình, chỉ cần hơi không chú ý cái là dễ dàng khiến người ta xem nhẹ sự tồn tại của người thường.
Nhưng cũng chính bởi vì nơi này đông quỷ quái, từ góc độ mà xem xét thì nơi này cũng coi như là con phố có môi trường, không khí tốt nhất… Người thường làm chuyện xấu, công đức quá thấp, đừng nói là ở lại lâu dài, cho dù chỉ là đi lại một chút trong phố thì nói không chừng cũng sẽ mất luôn ba hồn bảy vía, cứ như vậy, không khí có thể không tốt được sao.
Đương nhiên trộm cướp vặt gì đó không tính, ví như khi anh ra ngoài tiện tay ngắt cành cây nhà hàng xóm, cái này hoàn toàn không cần phải xuống mười tám tầng địa ngục hoặc bị cắn nuốt hồn phách rồi nhả lại, tục ngữ nói nước quá trong thì không có cá, cái khác không nói, nếu trong quá thì cửa hàng mạt chược của Thành Hoàng còn làm ăn thế nào được?
Mới đi được một đoạn, Phong Tiểu Tiểu liền phát hiện một đám quỷ ngồi xổm tụ thành một vòng tròn ở góc đường, cụm đầu ghé tai không biết đang thảo luận cái gì.
“Đám quỷ kia, đang định làm chuyện xấu gì thế!” Phong Tiểu Tiểu tò mò đi qua nhìn, liền thấy giữa đám quỷ có một nắm sương mù xanh trắng nhỏ bằng ngón tay, dường như có sinh mệnh mà kinh hoàng nhảy loạn, đáng tiếc nó va trái đụng phải nhưng vẫn không thể ra khỏi vòng vây của lũ quỷ, lúc Phong Tiểu Tiểu đi đến, sương mù còn không ngừng bay vòng tại chỗ.
Đám quỷ giật mình, ngẩng đầu vừa thấy là Phong Tiểu Tiểu liền thở phào, vội xởi lởi tiếp đón: “Đại thần mau nhìn này, lại là sinh phách.” Vừa nói vừa chỉ tay vào đám sương mù nọ.
Không nghĩ tới bên này vừa nói, sinh phách kia cảm giác được Phong Tiểu Tiểu tới gần, giống như rốt cuộc tìm được tổ chức, vội vã xẹt một cái bay vào trong quần áo Phong Tiểu Tiểu rồi biến mất, đám quỷ lập tức thất vọng, canh giữ nửa ngày còn chưa thảo luận xong chia phần thế nào, kết quả đã bị người khác đoạt mất…
Phong Tiểu Tiểu cũng giật mình, sờ soạng cả người từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng tìm được cái ngọc bài vốn để chứa sinh phách lúc đầu, rót linh lực vào bên trong xem xét, sắc mặt trở nên quái dị: “Í, là sinh phách của cùng một người?”
Ba hồn bảy phách, đối phương đã đánh mất hai phách, đây là người vừa tới phố Thành Hoàng đi làm hay đang chuẩn bị vào ở? Lần trước đến đây đã khiến thân thể đối phương bị suy yếu, vậy mà còn dám tới?