Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-35
Chương 35: Quên hết tất cả
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Khách khứa trong tiệm đưa mắt tìm kiếm, nghiêng đầu qua để hóng chuyện thì phát hiện thấy một người đàn ông trung niên đứng ở cửa ra vào.
Mặc dù có thấy hơi kỳ lạ là sao ban nãy không chú ý tới người đàn ông này, nhưng mọi người đều tự cho rằng lão này chắc vừa từ bên ngoài vào thôi. Điều khiến bọn họ tò mò hơn là sao người mới xuất hiện này lại đi chọc vào con mãnh thú anh Vũ - Kẻ mà mới mấy ngày ngắn ngủi đã có tiếng là hung hãn, thành phần nguy hiểm.
Mọi người tự giác kéo nhau ra sân vây xem. Trước sự chất vấn hung hăng của anh Vũ, đầu người đàn ông trung niên toát mồ hôi: “Cậu, cậu cậu… cậu không nên...”
“Không nên cái gì?” Anh Vũ hùng hổ dọa người, tay lôi điện thoại ra chuẩn bị gọi người tới bắt lão đi.
Thấy tình hình đã không thể giao lưu bình thường được nữa, Phong Tiểu Tiểu có thể đoán được đại khái người đàn ông trung niên kia rốt cuộc định làm gì. Nhưng tình huống hiện giờ tuyệt đối không thể nói ra trước mặt mọi người được, cô đành vội giảng hòa: “Anh Vũ, ông ấy không vi phạm luật lệ cộng đồng mà.”
Giả ngốc, đương nhiên phải giả bộ ngốc chứ!
Những người đang vây xem đều bị chấn động, sau đó là bao ánh mắt sùng bái nhìn vào Phong Tiểu Tiểu.
“...” Anh Vũ im lặng dường như không có lời nào để nói với Phong Tiểu Tiểu nữa... Mấu chốt không phải chuyện này kia mà.
Người đàn ông trung niên tựa hồ tìm được một tia cơ hội, bèn nói: “Đúng thế, đúng thế! Tôi không làm gì phạm pháp.”
Anh Vũ - người tự xưng là luôn tuân thủ pháp luật đúng là không dùng nổi hai chữ “xúc phạm” để định tội người ta. Quả thực, cái tinh thần nghiêm túc chấp hành luật pháp và quy định trị an khu dân cư của anh ta khiến người khác phát sợ. Nhưng nói ngược lại, nếu việc bạn làm không hề phạm pháp thì dù anh ta không ưa bạn cũng sẽ không đi vu oan giá họa hoặc bới lông tìm vết… Tuy là chuyện mắng vài câu thì kiểu gì cũng vẫn sẽ có.
Nếu người đàn ông trung niên này có tí võ vẽ thì khỏi cần bàn những thứ khác, nhưng khổ nỗi lão ta chỉ là người bình thường... Trầm lặng một hồi, cuối cùng anh Vũ “Chậc!” một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Anh ta lại đút tay vào túi, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên: “Lần này coi như cho qua.”
Anh Vũ cúi đầu nhìn lại sợi dây trên mắt cá chân mình rồi khom người xuống, dùng ngón tay ngoắc một cái, sợi chỉ đỏ lập tức bị đứt trước sự kinh ngạc tột độ của lão.
Trong khoảnh khắc sợi dây đứt, Phong Tiểu Tiểu phát hiện… “chất lượng hình ảnh” của sợi tơ hồng dường như cũng được nâng lên.
“...” Chắc đây vốn cũng là thứ người phàm không thể nhìn thấy được rồi.
Anh Vũ vân vê sợi chỉ đỏ hồi lâu cũng không thấy cái thứ này có huyền cơ gì, lẽ nào hành động ban nãy cũng chỉ đơn thuần là một hành vi nghệ thuật nào đó? Anh ta thuận tay vo sợi dây lại rồi đút vào túi, sau đó cảnh cáo lần cuối: “Sau này cấm ông buộc bất cứ thứ gì lên người khác, bằng không có thể tôi sẽ nghi ngờ ông gài tang vật đổ oan cho người ta... Hoặc tôi sẽ cho rằng đây là cách đánh dấu mục tiêu của tổ chức tội phạm nào đó, nghe rõ chưa hả?”
Người đàn ông trung niên nước mắt lã chã... Đây là tơ hồng mà, ôi mẹ ơi, tơ hồng lương duyên thượng hạng trời ban đấy!
Người thường chưa nói là có được buộc tơ hồng hay không, đến tư cách nhìn nó một lần còn chưa chắc đã có. Nếu không phải là nhân duyên ba kiếp hoặc được ông trời tác hợp, cậu nghĩ cứ tùy tiện chỉ cần kết hôn thì đều là có tơ hồng buộc lại chắc?!
Buông lời cảnh cáo xong, anh Vũ bỏ đi một cách ngang tàng, bá đạo. Người đàn ông trung niên thì được khán giả đang vây quanh với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái giống như kiểu “Thoát khỏi miệng cọp trong gang tấc, hiếm thấy lắm đấy!”. Tiếp đó, Phong Tiểu Tiểu liền kéo lão qua khu phòng ở tư nhân phía sau.
Dương Nghiên đang đọc báo ở phòng khách, giương mắt lên thì thấy Phong Tiểu Tiểu dắt về một Nguyệt Lão. Anh nhướng mày, đặt báo xuống, kinh ngạc: “Nhặt ở đâu về thế?”
Người đàn ông trung niên vô cùng bi phẫn: “Tôi đến buộc tơ hồng, nào ngờ lại có kẻ miệt thị ý trời... Ồ! Nhị Lang Chân Quân?!”
Người đàn ông trung niên hít một hơi khí lạnh, Dương Nghiên nhìn thấy biểu cảm của lão thì cũng nở nụ cười. Dương Nghiên mở thông thiên nhãn để thăm dò thông tin nhưng bị cự tuyệt bởi linh trí của đối phương nên bèn hỏi: “Ông được Bàn Cổ đánh thức à?”
Sau đêm giao thừa, thần đình được xây dựng, quy định thừa nhận lực tín ngưỡng được ban bố, các pháp thân tàn hồn trong nước tất nhiên sẽ dần dần thức tỉnh và về vị trí cũ. Tuy nhiên, quá trình đó cũng cần phải tích lũy theo tuần tự thời gian, có lúc còn cần thêm một chút may mắn để được đánh thức.
Vào lúc này, những người có thể sớm trở về vị trí cũ, ngoài bị Bàn Cổ cưỡng chế thức tỉnh ra thì chỉ có khả năng là do Phục Hy làm phép hoặc Lý Trường dùng bùa triện đánh thức thôi.
Phục Hy và Lý Trường vẫn đang bế quan dưới cây Thế Giới. Vậy chuyện Nguyệt Lão đột nhiên xuất hiện thì chỉ có thể là do Bàn Cổ đánh thức, cơ bản không cần nghĩ tới khả năng khác... Hơn nữa ngoài Bàn Cổ ra, trong não bộ của những thần tộc khác cũng không có chuyện bị gieo cấm chế ngăn cản mắt Thông Thiên của anh...
Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc quan sát bộ dạng luống cuống của người đàn ông trung niên: “Thật không ngờ đấy, có thể được anh Bàn nhìn trúng thì đều là người vô cùng có năng lực, lẽ nào ông có đại sát chiêu gì?”
“Cũng chưa biết chừng đâu.” Dương Nghiên cũng nổi hứng, bỏ báo xuống đến giúp phân tích: “Nguyệt Lão cai quản nhân duyên. Tình yêu ấy mà, chính là cái thứ vô tình, vô liêm sỉ, vô lý nhất, bát nháo nhất. Giả dụ chỗ chúng ta có một kẻ bất khuất thân thủ cao cường, Nguyệt Lão buộc cho kẻ đó một sợi tơ hồng khiến hắn khổ sở yêu đơn phương cô em thuộc hạ của Bàn Cổ, tiếp đó tất nhiên là... he he, cô hiểu mà.”
Hiểu cái cóc khô ấy!
“Oan uổng quá nương nương ơi!” Bị Phong Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm, người đàn ông trung niên toát mồ hôi đầm đìa, vội khóc lóc giãi bày: “Ma quỷ thần tiên đều không bị trói buộc bởi dây tơ hồng, người tu hành kỵ nhất là vướng víu nhân quả. Bình thường họ đã mong lánh đời, nếu tôi lại đi buộc dây tơ hồng thế thì khác nào ngang nhiên đi chuốc hận thù... Hai người nghĩ xem, vốn dĩ họ đang nỗ lực khắc chế thất tình lục dục, thế mà tôi vô duyên vô cớ làm loạn, vậy chẳng phải là tự kéo tai vạ lên đầu thì là gì!”
Trừ khi Thiên đạo chỉ định để một người nào đó gặp phải tình kiếp hoặc tâm ma, bằng không Nguyệt Lão nào dám tự tiện buộc dây tơ hồng lên người những nhân vật hung hãn ấy.
Hơn nữa, tơ hồng nhân duyên cũng là một loại thần lực được điều khiển, dù là người phàm hay thần tiên yêu ma, người mà pháp lực càng cao thì khả năng chống đỡ với kẻ cấp thấp hơn cũng càng cao. Đến sổ Sinh Tử người ta còn thoát được thì ai mà thèm để cái sợi dây bé tẹo này vào mắt?!
Nói cách khác, mấy người có năng lực mạnh mà yêu đương thì chắc chắn không phải do tác dụng của sợi tơ hồng.
“Nghiêm túc nào, đừng có mà đánh trống lảng!” Phong Tiểu Tiểu tiến đến trước sô-pha. Cô ngồi xuống, gõ gõ lên bàn trà, nghiêm túc hỏi: “Thế ông tự nói xem, Bàn Cổ đánh thức ông rốt cuộc là định cho ông làm gì?”
“...” Mặt người đàn ông trung niên ngoài tức nghẹn ra còn có vẻ ngại ngùng: “Thực ra tôi chỉ là người được thêm vào...”
Phong Tiểu Tiểu im lặng nửa phút, tay ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi hỏi lại: “Ông vừa nói gì cơ?”
“Tôi nói tôi chỉ vô tình được đánh thức mà thôi.” Người đàn ông trung niên chẳng thèm đếm xỉa cái gì nữa, tự mình kể hết lịch sử đen rồi khóc không ra nước mắt: “Vốn dĩ Tổ thần muốn đánh thức Tôn đại thánh, mà trùng hợp là ở thế giới này, nhà của tôi lại ở ngay sát nhà Tôn đại thánh. Cho nên lúc thần lực của Tổ thần bao phủ cả khu vực ấy thì trùng hợp thay tôi cũng thức tỉnh theo...”
“...” Dương Nghiên cũng im lặng mất nửa phút, hỏi: “... Vậy Bàn Cổ có biết chuyện ông kéo thấp chỉ số IQ của tổ chức khủng bố giới thần - ma không?”
Người đàn ông trung niên mang vẻ mặt đầy ưu thương nhìn về phía Phong Tiểu Tiểu: “Sau khi thức tỉnh, tôi nào dám không đi bái kiến Tổ thần Bàn Cổ. Nhưng Tổ thần lại không để tôi làm gì cả... Tôi có nghe phong thanh về cuộc cạnh tranh giữa nương nương và Tổ thần, có điều Tổ thần bảo tôi đừng có nhúng tay vào... chắc là không vừa mắt với tôi... Cho nên tôi muốn tự mình đi tác hợp nhân duyên để tích chút công đức...” Nhân tiện làm người qua đường đi thăm thú vài nơi... Nào ngờ lần đầu ra tay đã thảm hại như thế này.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên nhìn nhau, lại quay đầu mơ hồ: “Cạnh tranh gì?” Sao cô chưa từng nghe đến việc này vậy?
“Nương nương không biết ư?” Người đàn ông trung niên còn ngạc nhiên hơn cả cô.
“Tôi chưa từng nghe gì về việc này cả.” Phong Tiểu Tiểu trả lời chắc như đinh đóng cột.
Người đàn ông trung niên ngẩn ra: “Nương nương mới thức tỉnh nên còn có thể hiểu được. Nhưng Tổ thần Phục Hy hẳn là biết nguyên nhân chứ, ngài ấy không nói gì với nương nương sao?”
Phong Tiểu Tiểu cố gắng nhớ lại phản ứng của Phục Hy sau khi nghe nói Bàn Cổ tỉnh lại.
Người đàn ông trung niên nhìn biểu hiện của Phong Tiểu Tiểu thì cảm thấy đúng là cô không biết gì cả. Lão lưỡng lự một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: “Thực ra tôi cũng không nghe được gì nhiều... Hình như là Tổ thần Bàn Cổ và nương nương từng cá cược với nhau. Nếu Tổ thần Bàn Cổ tạo ra được thế gian thì nương nương và Tổ thần Phục Hy sẽ đồng ý với ngài ấy một việc. Nhưng sau khi ngài ấy tạo ra thế gian, nương nương đã đến thế gian rong chơi, còn kéo cả Tổ thần Phục Hy theo. Cuối cùng thì hai người chẳng ai thèm để ý đến Tổ thần Bàn Cổ nữa, cho nên...”
Thế có nghĩa là hai đứa “trẩu tre” chơi bời high quá nên đã quên sạch sành sanh lời hứa lúc đầu, khiến cho Bàn Cổ tức giận...
Dương Nghiên: “...”
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Yên lặng, yên lặng tới khủng khiếp.
Xấu hổ, xấu hổ tới vô cùng.
Người đàn ông trung niên thực không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Phong Tiểu Tiểu.
Lúc đầu nghe nói Bàn Cổ muốn hủy diệt nhân gian, lão còn kinh ngạc. Nhưng sau khi biết lý do thì lại càng thấy khó tin tới gục ngã.
Đây còn đâu là Tổ thần lạnh lùng đẹp đẽ cao sang nữa mẹ ơi! Đây rõ ràng là kiểu giận hờn “mấy người không chơi với tui, hừ” của đám trẩu tre ngáo ngơ mà.
Mãi một lúc lâu sau, Dương Nghiên định thần lại trước. Anh ta che miệng cố gắng kiềm chế câu nói thô tục suýt văng ra, cố kiềm chế lại cho giọng điệu ổn định rồi mới hỏi: “Cho nên cái gọi là cuộc cạnh tranh kia chính là Bàn Cổ đối đầu với Tiểu Tiểu, Phục Hy. Sau đó bên nào thắng thì phải nghe bên đó, đúng không?”
Nhân gian vô tội mà, các đừng có như vậy chứ!
Người đàn ông trung niên dù không có mắt Thông Thiên thì cũng nhìn ra Dương Nghiên đã cạn lời. Nước mắt lão đầm đìa, bộ dạng kích động, ra sức gật đầu như gặp được tri âm tri kỷ: “Đúng thế, đúng thế... cũng gần giống với trận chiến Phong Thần năm đó. Tổ thần và nương nương mỗi bên tự kêu gọi các tướng tham chiến. Nếu thế gian bị hủy diệt thì Tổ thần thắng, nếu thế gian còn thì nương nương thắng... Sau đó, những người tham chiến đều gặp may mắn lớn, được phong là thần ở thời mới.”
Đáng thương thay, sức chiến đấu của lão không được để mắt tới, cho nên ngay từ đầu Bàn Cổ đã hoàn toàn không xếp lão vào danh sách tham chiến rồi.
Dương Nghiên đỡ trán vừa thở dài vừa rên rỉ: “... Sao tự nhiên tôi lại có cảm giác mình bị kéo tụt hạng thế này.”
Phong Tiểu Tiểu trừng mắt.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Mặc dù có thấy hơi kỳ lạ là sao ban nãy không chú ý tới người đàn ông này, nhưng mọi người đều tự cho rằng lão này chắc vừa từ bên ngoài vào thôi. Điều khiến bọn họ tò mò hơn là sao người mới xuất hiện này lại đi chọc vào con mãnh thú anh Vũ - Kẻ mà mới mấy ngày ngắn ngủi đã có tiếng là hung hãn, thành phần nguy hiểm.
Mọi người tự giác kéo nhau ra sân vây xem. Trước sự chất vấn hung hăng của anh Vũ, đầu người đàn ông trung niên toát mồ hôi: “Cậu, cậu cậu… cậu không nên...”
“Không nên cái gì?” Anh Vũ hùng hổ dọa người, tay lôi điện thoại ra chuẩn bị gọi người tới bắt lão đi.
Thấy tình hình đã không thể giao lưu bình thường được nữa, Phong Tiểu Tiểu có thể đoán được đại khái người đàn ông trung niên kia rốt cuộc định làm gì. Nhưng tình huống hiện giờ tuyệt đối không thể nói ra trước mặt mọi người được, cô đành vội giảng hòa: “Anh Vũ, ông ấy không vi phạm luật lệ cộng đồng mà.”
Giả ngốc, đương nhiên phải giả bộ ngốc chứ!
Những người đang vây xem đều bị chấn động, sau đó là bao ánh mắt sùng bái nhìn vào Phong Tiểu Tiểu.
“...” Anh Vũ im lặng dường như không có lời nào để nói với Phong Tiểu Tiểu nữa... Mấu chốt không phải chuyện này kia mà.
Người đàn ông trung niên tựa hồ tìm được một tia cơ hội, bèn nói: “Đúng thế, đúng thế! Tôi không làm gì phạm pháp.”
Anh Vũ - người tự xưng là luôn tuân thủ pháp luật đúng là không dùng nổi hai chữ “xúc phạm” để định tội người ta. Quả thực, cái tinh thần nghiêm túc chấp hành luật pháp và quy định trị an khu dân cư của anh ta khiến người khác phát sợ. Nhưng nói ngược lại, nếu việc bạn làm không hề phạm pháp thì dù anh ta không ưa bạn cũng sẽ không đi vu oan giá họa hoặc bới lông tìm vết… Tuy là chuyện mắng vài câu thì kiểu gì cũng vẫn sẽ có.
Nếu người đàn ông trung niên này có tí võ vẽ thì khỏi cần bàn những thứ khác, nhưng khổ nỗi lão ta chỉ là người bình thường... Trầm lặng một hồi, cuối cùng anh Vũ “Chậc!” một tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng. Anh ta lại đút tay vào túi, liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên: “Lần này coi như cho qua.”
Anh Vũ cúi đầu nhìn lại sợi dây trên mắt cá chân mình rồi khom người xuống, dùng ngón tay ngoắc một cái, sợi chỉ đỏ lập tức bị đứt trước sự kinh ngạc tột độ của lão.
Trong khoảnh khắc sợi dây đứt, Phong Tiểu Tiểu phát hiện… “chất lượng hình ảnh” của sợi tơ hồng dường như cũng được nâng lên.
“...” Chắc đây vốn cũng là thứ người phàm không thể nhìn thấy được rồi.
Anh Vũ vân vê sợi chỉ đỏ hồi lâu cũng không thấy cái thứ này có huyền cơ gì, lẽ nào hành động ban nãy cũng chỉ đơn thuần là một hành vi nghệ thuật nào đó? Anh ta thuận tay vo sợi dây lại rồi đút vào túi, sau đó cảnh cáo lần cuối: “Sau này cấm ông buộc bất cứ thứ gì lên người khác, bằng không có thể tôi sẽ nghi ngờ ông gài tang vật đổ oan cho người ta... Hoặc tôi sẽ cho rằng đây là cách đánh dấu mục tiêu của tổ chức tội phạm nào đó, nghe rõ chưa hả?”
Người đàn ông trung niên nước mắt lã chã... Đây là tơ hồng mà, ôi mẹ ơi, tơ hồng lương duyên thượng hạng trời ban đấy!
Người thường chưa nói là có được buộc tơ hồng hay không, đến tư cách nhìn nó một lần còn chưa chắc đã có. Nếu không phải là nhân duyên ba kiếp hoặc được ông trời tác hợp, cậu nghĩ cứ tùy tiện chỉ cần kết hôn thì đều là có tơ hồng buộc lại chắc?!
Buông lời cảnh cáo xong, anh Vũ bỏ đi một cách ngang tàng, bá đạo. Người đàn ông trung niên thì được khán giả đang vây quanh với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái giống như kiểu “Thoát khỏi miệng cọp trong gang tấc, hiếm thấy lắm đấy!”. Tiếp đó, Phong Tiểu Tiểu liền kéo lão qua khu phòng ở tư nhân phía sau.
Dương Nghiên đang đọc báo ở phòng khách, giương mắt lên thì thấy Phong Tiểu Tiểu dắt về một Nguyệt Lão. Anh nhướng mày, đặt báo xuống, kinh ngạc: “Nhặt ở đâu về thế?”
Người đàn ông trung niên vô cùng bi phẫn: “Tôi đến buộc tơ hồng, nào ngờ lại có kẻ miệt thị ý trời... Ồ! Nhị Lang Chân Quân?!”
Người đàn ông trung niên hít một hơi khí lạnh, Dương Nghiên nhìn thấy biểu cảm của lão thì cũng nở nụ cười. Dương Nghiên mở thông thiên nhãn để thăm dò thông tin nhưng bị cự tuyệt bởi linh trí của đối phương nên bèn hỏi: “Ông được Bàn Cổ đánh thức à?”
Sau đêm giao thừa, thần đình được xây dựng, quy định thừa nhận lực tín ngưỡng được ban bố, các pháp thân tàn hồn trong nước tất nhiên sẽ dần dần thức tỉnh và về vị trí cũ. Tuy nhiên, quá trình đó cũng cần phải tích lũy theo tuần tự thời gian, có lúc còn cần thêm một chút may mắn để được đánh thức.
Vào lúc này, những người có thể sớm trở về vị trí cũ, ngoài bị Bàn Cổ cưỡng chế thức tỉnh ra thì chỉ có khả năng là do Phục Hy làm phép hoặc Lý Trường dùng bùa triện đánh thức thôi.
Phục Hy và Lý Trường vẫn đang bế quan dưới cây Thế Giới. Vậy chuyện Nguyệt Lão đột nhiên xuất hiện thì chỉ có thể là do Bàn Cổ đánh thức, cơ bản không cần nghĩ tới khả năng khác... Hơn nữa ngoài Bàn Cổ ra, trong não bộ của những thần tộc khác cũng không có chuyện bị gieo cấm chế ngăn cản mắt Thông Thiên của anh...
Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc quan sát bộ dạng luống cuống của người đàn ông trung niên: “Thật không ngờ đấy, có thể được anh Bàn nhìn trúng thì đều là người vô cùng có năng lực, lẽ nào ông có đại sát chiêu gì?”
“Cũng chưa biết chừng đâu.” Dương Nghiên cũng nổi hứng, bỏ báo xuống đến giúp phân tích: “Nguyệt Lão cai quản nhân duyên. Tình yêu ấy mà, chính là cái thứ vô tình, vô liêm sỉ, vô lý nhất, bát nháo nhất. Giả dụ chỗ chúng ta có một kẻ bất khuất thân thủ cao cường, Nguyệt Lão buộc cho kẻ đó một sợi tơ hồng khiến hắn khổ sở yêu đơn phương cô em thuộc hạ của Bàn Cổ, tiếp đó tất nhiên là... he he, cô hiểu mà.”
Hiểu cái cóc khô ấy!
“Oan uổng quá nương nương ơi!” Bị Phong Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm, người đàn ông trung niên toát mồ hôi đầm đìa, vội khóc lóc giãi bày: “Ma quỷ thần tiên đều không bị trói buộc bởi dây tơ hồng, người tu hành kỵ nhất là vướng víu nhân quả. Bình thường họ đã mong lánh đời, nếu tôi lại đi buộc dây tơ hồng thế thì khác nào ngang nhiên đi chuốc hận thù... Hai người nghĩ xem, vốn dĩ họ đang nỗ lực khắc chế thất tình lục dục, thế mà tôi vô duyên vô cớ làm loạn, vậy chẳng phải là tự kéo tai vạ lên đầu thì là gì!”
Trừ khi Thiên đạo chỉ định để một người nào đó gặp phải tình kiếp hoặc tâm ma, bằng không Nguyệt Lão nào dám tự tiện buộc dây tơ hồng lên người những nhân vật hung hãn ấy.
Hơn nữa, tơ hồng nhân duyên cũng là một loại thần lực được điều khiển, dù là người phàm hay thần tiên yêu ma, người mà pháp lực càng cao thì khả năng chống đỡ với kẻ cấp thấp hơn cũng càng cao. Đến sổ Sinh Tử người ta còn thoát được thì ai mà thèm để cái sợi dây bé tẹo này vào mắt?!
Nói cách khác, mấy người có năng lực mạnh mà yêu đương thì chắc chắn không phải do tác dụng của sợi tơ hồng.
“Nghiêm túc nào, đừng có mà đánh trống lảng!” Phong Tiểu Tiểu tiến đến trước sô-pha. Cô ngồi xuống, gõ gõ lên bàn trà, nghiêm túc hỏi: “Thế ông tự nói xem, Bàn Cổ đánh thức ông rốt cuộc là định cho ông làm gì?”
“...” Mặt người đàn ông trung niên ngoài tức nghẹn ra còn có vẻ ngại ngùng: “Thực ra tôi chỉ là người được thêm vào...”
Phong Tiểu Tiểu im lặng nửa phút, tay ngoáy ngoáy lỗ tai, rồi hỏi lại: “Ông vừa nói gì cơ?”
“Tôi nói tôi chỉ vô tình được đánh thức mà thôi.” Người đàn ông trung niên chẳng thèm đếm xỉa cái gì nữa, tự mình kể hết lịch sử đen rồi khóc không ra nước mắt: “Vốn dĩ Tổ thần muốn đánh thức Tôn đại thánh, mà trùng hợp là ở thế giới này, nhà của tôi lại ở ngay sát nhà Tôn đại thánh. Cho nên lúc thần lực của Tổ thần bao phủ cả khu vực ấy thì trùng hợp thay tôi cũng thức tỉnh theo...”
“...” Dương Nghiên cũng im lặng mất nửa phút, hỏi: “... Vậy Bàn Cổ có biết chuyện ông kéo thấp chỉ số IQ của tổ chức khủng bố giới thần - ma không?”
Người đàn ông trung niên mang vẻ mặt đầy ưu thương nhìn về phía Phong Tiểu Tiểu: “Sau khi thức tỉnh, tôi nào dám không đi bái kiến Tổ thần Bàn Cổ. Nhưng Tổ thần lại không để tôi làm gì cả... Tôi có nghe phong thanh về cuộc cạnh tranh giữa nương nương và Tổ thần, có điều Tổ thần bảo tôi đừng có nhúng tay vào... chắc là không vừa mắt với tôi... Cho nên tôi muốn tự mình đi tác hợp nhân duyên để tích chút công đức...” Nhân tiện làm người qua đường đi thăm thú vài nơi... Nào ngờ lần đầu ra tay đã thảm hại như thế này.
Phong Tiểu Tiểu và Dương Nghiên nhìn nhau, lại quay đầu mơ hồ: “Cạnh tranh gì?” Sao cô chưa từng nghe đến việc này vậy?
“Nương nương không biết ư?” Người đàn ông trung niên còn ngạc nhiên hơn cả cô.
“Tôi chưa từng nghe gì về việc này cả.” Phong Tiểu Tiểu trả lời chắc như đinh đóng cột.
Người đàn ông trung niên ngẩn ra: “Nương nương mới thức tỉnh nên còn có thể hiểu được. Nhưng Tổ thần Phục Hy hẳn là biết nguyên nhân chứ, ngài ấy không nói gì với nương nương sao?”
Phong Tiểu Tiểu cố gắng nhớ lại phản ứng của Phục Hy sau khi nghe nói Bàn Cổ tỉnh lại.
Người đàn ông trung niên nhìn biểu hiện của Phong Tiểu Tiểu thì cảm thấy đúng là cô không biết gì cả. Lão lưỡng lự một lúc rồi mới chậm rãi mở miệng: “Thực ra tôi cũng không nghe được gì nhiều... Hình như là Tổ thần Bàn Cổ và nương nương từng cá cược với nhau. Nếu Tổ thần Bàn Cổ tạo ra được thế gian thì nương nương và Tổ thần Phục Hy sẽ đồng ý với ngài ấy một việc. Nhưng sau khi ngài ấy tạo ra thế gian, nương nương đã đến thế gian rong chơi, còn kéo cả Tổ thần Phục Hy theo. Cuối cùng thì hai người chẳng ai thèm để ý đến Tổ thần Bàn Cổ nữa, cho nên...”
Thế có nghĩa là hai đứa “trẩu tre” chơi bời high quá nên đã quên sạch sành sanh lời hứa lúc đầu, khiến cho Bàn Cổ tức giận...
Dương Nghiên: “...”
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Yên lặng, yên lặng tới khủng khiếp.
Xấu hổ, xấu hổ tới vô cùng.
Người đàn ông trung niên thực không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Phong Tiểu Tiểu.
Lúc đầu nghe nói Bàn Cổ muốn hủy diệt nhân gian, lão còn kinh ngạc. Nhưng sau khi biết lý do thì lại càng thấy khó tin tới gục ngã.
Đây còn đâu là Tổ thần lạnh lùng đẹp đẽ cao sang nữa mẹ ơi! Đây rõ ràng là kiểu giận hờn “mấy người không chơi với tui, hừ” của đám trẩu tre ngáo ngơ mà.
Mãi một lúc lâu sau, Dương Nghiên định thần lại trước. Anh ta che miệng cố gắng kiềm chế câu nói thô tục suýt văng ra, cố kiềm chế lại cho giọng điệu ổn định rồi mới hỏi: “Cho nên cái gọi là cuộc cạnh tranh kia chính là Bàn Cổ đối đầu với Tiểu Tiểu, Phục Hy. Sau đó bên nào thắng thì phải nghe bên đó, đúng không?”
Nhân gian vô tội mà, các đừng có như vậy chứ!
Người đàn ông trung niên dù không có mắt Thông Thiên thì cũng nhìn ra Dương Nghiên đã cạn lời. Nước mắt lão đầm đìa, bộ dạng kích động, ra sức gật đầu như gặp được tri âm tri kỷ: “Đúng thế, đúng thế... cũng gần giống với trận chiến Phong Thần năm đó. Tổ thần và nương nương mỗi bên tự kêu gọi các tướng tham chiến. Nếu thế gian bị hủy diệt thì Tổ thần thắng, nếu thế gian còn thì nương nương thắng... Sau đó, những người tham chiến đều gặp may mắn lớn, được phong là thần ở thời mới.”
Đáng thương thay, sức chiến đấu của lão không được để mắt tới, cho nên ngay từ đầu Bàn Cổ đã hoàn toàn không xếp lão vào danh sách tham chiến rồi.
Dương Nghiên đỡ trán vừa thở dài vừa rên rỉ: “... Sao tự nhiên tôi lại có cảm giác mình bị kéo tụt hạng thế này.”
Phong Tiểu Tiểu trừng mắt.