Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-41
Chương 41: Tìm cách chữa trị
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Từ khi thân phận của bạn gái trước bị vạch trần, không thể không nói em họ nhà Tiểu Cần quả thực đã bị sốc.
Tuy rằng không thể nói cô gái lừa đảo kia là mối tình đầu của cậu ta, nhưng dù sao cũng là người mà cậu em họ đó thương yêu thật lòng, thậm chí còn lên kết hoạch kết hôn - trông xinh xắn, đủ dịu dàng, có bằng cấp và năng lực cao… Đúng là tình nhân trong mộng của bao người rồi còn gì nữa!
Kết quả, cậu ta không ngờ người bạn gái tốt như vậy lại bị vạch trần cô nàng tiếp cận mình là vì có mục đích. Hiện thực tàn khốc như vậy khiến cậu thiếu niên ngây thơ làm sao có thể chấp nhận nổi?
Thân là một gã đàn ông, cậu em họ cũng biết sĩ diện. Trước ánh mắt ẩn chứa lo lắng của anh họ và cha mẹ, dù cậu ta muốn hộc máu cũng chỉ có thể cố nén lại, ra vẻ thản nhiên, thiếu mỗi điều nói ông đây căn bản không thật sự thích kẻ lừa đảo kia. Nhưng mỗi khi đêm khuya thanh tĩnh, cậu ta lại ôm tim cào phổi cắn góc chăn lăn lộn… Có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ thông được! Bản thân cậu ta có điều kiện tốt như vậy, sao lại không được người ta thích?
Ước chừng khoảng thời gian điều dưỡng trái tim bị tổn thương tình cảm này mấy tháng, mãi đến khi anh ta bất ngờ gặp được một giáo viên nhà trẻ dịu dàng hiền thục - Điền Tố thì rốt cuộc mới được sự dịu dàng thiện lương của đối phương an ủi vết thương lòng, thoát khỏi bóng ma trong quá khứ.
Phong Tiểu Tiểu cũng coi như người quen của gia đình ông cậu Đường Cần, nếu đã gặp ở siêu thị, vậy xuất phát từ lễ phép tất nhiên cần phải chào hỏi.
Nhưng ngay lúc hai đám người chạm mặt, đầu tiên là Dương Nghiên chớp mắt sửng sốt một cái, kế tiếp chính là bạn gái phía sau người em họ cũng chớp mắt mấy cái, ngẩn người..
Dương Nghiên như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm cô bạn gái kia hồi lâu, sau đó cong khóe môi cười: “Hờ…”
Đường Cần mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, vừa thấy phản ứng này thì trong nháy mắt cũng bày ra vẻ cảnh giác - này là ý gì? Thái độ gì vậy? Chẳng lẽ bạn gái mới của em họ cũng là yêu ma quỷ quái?
Cô bạn gái thì nhìn Dương Nghiên bằng vẻ không thể tin, sau đó thì lệ rơi đầy mặt. Làm ơn buông tha! Nhị thiếu gia, sao cậu cũng ở đây vậy!!!
Thật ra, nếu người quen cũ trên thiên đình nhìn thấy Dương Nghiên bây giờ thì nhất định có thể hiểu rõ, vẻ ngoài bây giờ của đối phương và lúc anh ta làm Nhị Lang Thần cơ bản không khác nhau là mấy, cùng lắm cũng chỉ ít cơ bắp hơn một chút và quần áo trên người từ áo giáp biến thành thường phục mà thôi.
Thân là cô gái ốc đồng từng xui xẻo bị Trương Tam tiện tay bắt cóc tới nhân gian làm việc nhà mấy năm, tất nhiên Điền Tố không thể không có ấn tượng sâu sắc với Dương Nghiên được.
Năm đó người ta cua trai, cô phải làm việc vặt, không cẩn thận bị Trương Tam bắt cóc xuống nhân gian giúp đỡ chị ta ngụy trang thành người vợ hiền lương thục đức, bị bắt trốn ở lu nước làm osin mười mấy năm cho già trẻ lớn bé nhà họ Dương. Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày thiên đình phát hiện ra Trương Tam hạ phàm đi cua trai, điều động binh mã đến vây bắt tiên nữ Vân Hoa - kẻ làm mất hình tượng của thiên đình, lúc đó Điền Tố mới tìm được cơ hội lấy lại cuộc sống tự do…
Đương nhiên cô không có khả năng quay trở lại thiên đình, thứ nhất vì tiên căn của cô đã bị hạ cấm chế, ngay từ đầu chủ yếu cũng là do Trương Tam đề phòng cô gái này thừa dịp mình không ở nhà sẽ lén lút trở về thiên đình. Thứ hai, dù nói thế nào thì cô cũng là cấp dưới của tiên nữ Vân Hoa. Dù thiên đình có mang chút phong kiến quan liêu, điều mà những kẻ trên cao đó chú ý nhất chính là chủ nhục thần phải chết… Chưa nói đến việc tiên nữ Trương Tam làm có đúng hay không, dù sao chủ nhân của cô gặp xui xẻo, cô muốn tùy cơ ứng biến coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi bản thân tự chạy về tiếp tục làm tiên nữ thì chính là bất trung.
Chắc chắn không thể khiển trách thẳng mặt, nhưng âm thầm trách cứ thì tuyệt đối không thể thiếu.
Cho nên, Điền Tố - thiếu nữ bị vứt bỏ cứ như vậy mà lưu lạc ở nhân gian, dựa vào kinh nghiệm làm việc nhà phong phú, thỉnh thoảng đi làm công cho nhà giàu này nọ, hoặc là trốn trong núi sâu tu luyện. Trong quá trình đó có kết bạn với một đám bạn bè cũng số khổ giống mình, lúc cả đám rảnh rỗi thì tụ tập một chỗ mở đại hội phê phán và lên án, chủ đề đại khái chính là “Tám nhảm về những năm tháng chúng ta gặp phải đám người cực phẩm” vân vân… Lăn lộn mấy ngàn năm, chờ lúc cô càng tu luyện càng cảm thấy không thể tiến thêm được nữa mới biết không ngờ đã đến thời đại mạt pháp, tình cờ lại biết được tin toàn bộ thiên đình đã phá vỡ hư không, di chuyển đến thế giới khác, bấy giờ thì tất cả đều đã trần ai lạc định…
Phong Tiểu Tiểu còn chưa phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa Điền Tố và Dương Nghiên, khách sáo chào hỏi hai người lớn nhà người ta, sau đó lại tán gẫu vài câu với Đường Cần đang không yên lòng, sau đó chuẩn bị chạy lấy người.
Dương Nghiên đẩy xe hàng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, trước khi đi chỉ liếc bạn gái cậu em họ một cái đầy ý tứ sâu xa… Ngay lập tức, Điền Tố hít sâu vào một hơi, “bịch bịch bịch” ôm ngực lùi lại ba bước.
“…” Đường Cần cũng muốn ôm ngực. Phản ứng này rõ ràng là có vấn đề!
Trong quá trình tiếp tục mua đồ trong siêu thị, Dương Nghiên bình tĩnh cầm thịt tươi và rau xanh trước đó Phong Tiểu Tiểu chọn trúng nhưng lại phải nhịn đau trả lại, bỏ lại vào xe một lần nữa.
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu: “Anh Nhị làm gì vậy?! Không phải nói không có người biết nấu cơm sao? Chúng ta vẫn nên đặt bàn tiệc thì hơn.” Chắc không phải tên này tự dưng nổi hứng muốn nấu nướng, muốn dùng bữa cơm giao thừa để luyện tập tay nghề, thuận tiện bắt cái đám có sẵn dạ dày có công năng mạnh này thử đồ ăn cho anh ta đấy chứ!!!
Dương Nghiên cầm một hộp cá hồi cười sâu khôn lường: “Không sao, sẽ có cao nhân ra tay xuống bếp.”
“???”
Khoảng mười phút sau, dưới ánh mắt đánh giá quỷ dị của cậu mợ và em họ, Đường Cần thấp thỏm, kiên trì kéo em vợ tương lai nhà mình ra một góc, sau đó lượn mấy vòng, rốt cuộc cũng tìm được nhóm ba người còn chưa đi dạo siêu thị xong kia, khô khan chào hỏi: “Tình cờ ghê, mọi ngươi cũng mua cá à?! Ha ha ha ha…”
Thật ra anh ta chỉ muốn thử xem, khi cả nhà cậu mình không ở đây, mấy người trước mặt này sẽ nói chuyện gì với em vợ mình?
Đệch! Nếu bà chị này cũng là phần tử khủng bố quốc tế gì đó thì quay về anh ta nhất định sẽ dẫn cậu em họ của mình đi dâng hương ăn chay mấy tháng, giá trị nhân phẩm kiểu này quả thực không thể thấp hơn được nữa rồi.
Điền Tố bị đồng đội heo bán đứng, vốn không biết là có chuyện gì, hiện tại chỉ có thể mặt mũi trắng bệch run rẩy.
Dương Nghiên không tiếp lời, Phong Tiểu Tiểu cũng cảm thấy không khí có chút là lạ. Vì thế cô lôi kéo Khương Lễ lùi ra sau nửa bước, quan sát Dương Nghiên vẻ mặt cao thâm mỉm cười nhìn Điền Tố.
Cô gái ốc đồng xui xẻo hít sâu một cái, lại hít sâu một cái, cuối cùng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Dương Nghiên ngay trước mặt ông anh họ tương lai: “Nhị Nhị Nhị Nhị thiếu gia…”
Mọi người: “…”
Đây là tình huống gì vậy? Câu chuyện máu chó về cô bé lọ lem, người hầu và đại thiếu gia nhà quyền thế hả?!
Không đúng! Cô ấy gọi là “Nhị” thiếu gia!
Đường Cần bị chấn động đến mức hai mắt nổi đầy sao, suýt nữa thì nghi ngờ cậu em họ bị đội nón xanh (cắm sừng), sau đó anh ta bỗng nhiên ngộ ra, kinh hãi quay đầu nhìn cô em dâu họ: “Em biết anh ta là Nhị Lang Thần sao?”
Cô gái ốc đồng u oán nhìn Đường Cần, ánh mắt như khóc như tố cáo: “… Anh cũng biết sao? Anh cố tình dẫn em tới?!”
Đừng như vậy mà anh họ! Quả nhiên thương nhớ trần tục thì đều không có kết cục tốt, sớm biết thế người ta đã không yêu đương gì với em trai nhà anh rồi!
Lương tâm nhỏ của Đường Cần run rẩy một cái, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn ôm ngực quay đầu, dè dặt hỏi Dương Nghiên: “Em vợ tôi… Là chủng loại gì vậy?!”
Tuy rằng nghe nói có nhiều nữ yêu bị thần tiên thu phục làm người hầu, nhưng cũng đừng là cái thứ gì kỳ quái nhé!
Nhân thú là không có kết quả gì tốt đẹp đâu!
Phong Tiểu Tiểu nghe xong vài câu thì cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liên hệ với nội dung cuộc đối thoại trước đó, lúc này mới bừng tỉnh, vội giải thích giúp: “Vị này chính là tố nữ Bạch Thủy thời Hán Trung, tiểu tiên trên thiên đình đúng không?” Chiến sĩ thi đua cấp mười - cô gái ốc đồng đây sao?
Mắt Đường Cần sáng lên, lập tức từ u ám biến thành xuân về hoa nở… Niềm vui lớn như vậy sao?!
Điền Tố chần chừ nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, không rõ lai lịch của cô gái có thể khiến Nhị Lang Thần giúp đẩy xe hàng kia là thế nào: “Cô là…”
Dương Nghiên mỉm cười đang muốn giới thiệu, đối phương đã ảo tưởng xong, nói một câu liền khiến Dương Nghiên nghẹn lại: “Vợ của Nhị thiếu đúng không ạ?!”
“…” Lấy tay ấn gân xanh đang nổi trên đầu lại, khóe miệng Dương Nghiên giật nhẹ: “Vị này chính là Nữ Oa, bên cạnh chính là Xi Vưu.”
Điền Tố lập tức kinh hãi, tay đè lên trái tim nhỏ, kinh hoàng há miệng nói không thành lời.
Thấy cái nên giới thiệu đã giới thiệu xong, cái nên biết cũng đã biết kha khá, cuối cùng Đường Cần cũng trút bỏ được một mối tâm sự, lúc này thấy thế nào cũng cô em dâu này thuận mắt, bèn lôi kéo người ta tính tạm biệt: “Mọi người tiếp tục đi dạo đi, cậu tôi vẫn đang chờ, qua năm mới mời mọi người tới nhà ăn cơm nha.”
Dương Nghiên mới buồn bực một phen, không muốn nhiều lời chỉ phất phất tay. Ngược lại, Phong Tiểu Tiểu rất nhiệt tình, hiểu được lời ẩn ý lúc trước của Dương Nghiên, mặt dày huơ cây củ cải trong tay về phía Điền Tố: “Nhất định nhất định! Em Điền Tố cũng tới nhà ngồi chơi chút nha, đặc biệt là hôm tất niên ấy… Hiện tại chị Tam ở ngay trong tiệm chúng tôi đó, Tiểu Đường biết đường…” Anh chị đều sẽ chờ em đó cưng ~”
Cả người Điền Tố lảo đảo một cái, không thể tin nổi quay đầu lại nhìn, chờ xác nhận mình không nghe nhầm cũng không hiểu sai, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà khóc ròng chạy đi.
“Đến lúc đó cô ấy sẽ đến chứ?!” Phong Tiểu Tiểu tiện tay ném củ cải vào xe đẩy, hỏi Dương Nghiên với vẻ không chắc chắn.
“Chắc chắn chạy không thoát.” Ngược lại, Dương Nghiên khá là tự tin.
Sau khi càn quét được kha khá nguyên liệu nấu ăn, cộng thêm một đống bánh kẹo Khương Lễ mang đến, sau cùng còn giữ lời hứa tìm trong siêu thị gian hàng đồ nam để mua cái áo khoác... Bao lớn bao nhỏ đầy ắp thành quả chiến đấu, cuối cùng ba người mới dẹp đường hồi phủ.
Về đến tiệm gốm, trận pháp vẫn chưa được khởi động, không gian bên trong tiệm vẫn chưa biến hóa, nhưng Phong Tiểu Tiểu tinh mắt phát hiện ra tầng hai có thêm một cánh cửa - vô cùng lớn, cao đến ba mét, từ góc tường chạy thẳng đến trần tầng hai, có độ rộng bằng khoảng sải tay của hai người.
Cánh cửa bằng đồng thau, mang phong cách cổ xưa được điêu khắc tinh tế, bộ vòng đập cửa hình thú… Nhìn đi nhìn lại cũng không thấy giống với kiểu chính quy.
“… Cái cửa này là?!” Phong Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở bên cạnh phòng ngủ của mình, hai bên chỉ cách một cái khung cửa, cô quyết định vẫn nên trực tiếp hỏi thì hơn.
Phục Hy bình tĩnh: “Đây là cửa lớn đi thông với thần đình mới của phương Đông.”
“Phụt…”
Ông anh! Cánh cửa quan trọng như vậy làm ơn có thể đừng làm thành dáng vẻ phô trương như thế có được không?
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Tuy rằng không thể nói cô gái lừa đảo kia là mối tình đầu của cậu ta, nhưng dù sao cũng là người mà cậu em họ đó thương yêu thật lòng, thậm chí còn lên kết hoạch kết hôn - trông xinh xắn, đủ dịu dàng, có bằng cấp và năng lực cao… Đúng là tình nhân trong mộng của bao người rồi còn gì nữa!
Kết quả, cậu ta không ngờ người bạn gái tốt như vậy lại bị vạch trần cô nàng tiếp cận mình là vì có mục đích. Hiện thực tàn khốc như vậy khiến cậu thiếu niên ngây thơ làm sao có thể chấp nhận nổi?
Thân là một gã đàn ông, cậu em họ cũng biết sĩ diện. Trước ánh mắt ẩn chứa lo lắng của anh họ và cha mẹ, dù cậu ta muốn hộc máu cũng chỉ có thể cố nén lại, ra vẻ thản nhiên, thiếu mỗi điều nói ông đây căn bản không thật sự thích kẻ lừa đảo kia. Nhưng mỗi khi đêm khuya thanh tĩnh, cậu ta lại ôm tim cào phổi cắn góc chăn lăn lộn… Có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ thông được! Bản thân cậu ta có điều kiện tốt như vậy, sao lại không được người ta thích?
Ước chừng khoảng thời gian điều dưỡng trái tim bị tổn thương tình cảm này mấy tháng, mãi đến khi anh ta bất ngờ gặp được một giáo viên nhà trẻ dịu dàng hiền thục - Điền Tố thì rốt cuộc mới được sự dịu dàng thiện lương của đối phương an ủi vết thương lòng, thoát khỏi bóng ma trong quá khứ.
Phong Tiểu Tiểu cũng coi như người quen của gia đình ông cậu Đường Cần, nếu đã gặp ở siêu thị, vậy xuất phát từ lễ phép tất nhiên cần phải chào hỏi.
Nhưng ngay lúc hai đám người chạm mặt, đầu tiên là Dương Nghiên chớp mắt sửng sốt một cái, kế tiếp chính là bạn gái phía sau người em họ cũng chớp mắt mấy cái, ngẩn người..
Dương Nghiên như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm cô bạn gái kia hồi lâu, sau đó cong khóe môi cười: “Hờ…”
Đường Cần mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, vừa thấy phản ứng này thì trong nháy mắt cũng bày ra vẻ cảnh giác - này là ý gì? Thái độ gì vậy? Chẳng lẽ bạn gái mới của em họ cũng là yêu ma quỷ quái?
Cô bạn gái thì nhìn Dương Nghiên bằng vẻ không thể tin, sau đó thì lệ rơi đầy mặt. Làm ơn buông tha! Nhị thiếu gia, sao cậu cũng ở đây vậy!!!
Thật ra, nếu người quen cũ trên thiên đình nhìn thấy Dương Nghiên bây giờ thì nhất định có thể hiểu rõ, vẻ ngoài bây giờ của đối phương và lúc anh ta làm Nhị Lang Thần cơ bản không khác nhau là mấy, cùng lắm cũng chỉ ít cơ bắp hơn một chút và quần áo trên người từ áo giáp biến thành thường phục mà thôi.
Thân là cô gái ốc đồng từng xui xẻo bị Trương Tam tiện tay bắt cóc tới nhân gian làm việc nhà mấy năm, tất nhiên Điền Tố không thể không có ấn tượng sâu sắc với Dương Nghiên được.
Năm đó người ta cua trai, cô phải làm việc vặt, không cẩn thận bị Trương Tam bắt cóc xuống nhân gian giúp đỡ chị ta ngụy trang thành người vợ hiền lương thục đức, bị bắt trốn ở lu nước làm osin mười mấy năm cho già trẻ lớn bé nhà họ Dương. Khó khăn lắm mới chờ được đến ngày thiên đình phát hiện ra Trương Tam hạ phàm đi cua trai, điều động binh mã đến vây bắt tiên nữ Vân Hoa - kẻ làm mất hình tượng của thiên đình, lúc đó Điền Tố mới tìm được cơ hội lấy lại cuộc sống tự do…
Đương nhiên cô không có khả năng quay trở lại thiên đình, thứ nhất vì tiên căn của cô đã bị hạ cấm chế, ngay từ đầu chủ yếu cũng là do Trương Tam đề phòng cô gái này thừa dịp mình không ở nhà sẽ lén lút trở về thiên đình. Thứ hai, dù nói thế nào thì cô cũng là cấp dưới của tiên nữ Vân Hoa. Dù thiên đình có mang chút phong kiến quan liêu, điều mà những kẻ trên cao đó chú ý nhất chính là chủ nhục thần phải chết… Chưa nói đến việc tiên nữ Trương Tam làm có đúng hay không, dù sao chủ nhân của cô gặp xui xẻo, cô muốn tùy cơ ứng biến coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi bản thân tự chạy về tiếp tục làm tiên nữ thì chính là bất trung.
Chắc chắn không thể khiển trách thẳng mặt, nhưng âm thầm trách cứ thì tuyệt đối không thể thiếu.
Cho nên, Điền Tố - thiếu nữ bị vứt bỏ cứ như vậy mà lưu lạc ở nhân gian, dựa vào kinh nghiệm làm việc nhà phong phú, thỉnh thoảng đi làm công cho nhà giàu này nọ, hoặc là trốn trong núi sâu tu luyện. Trong quá trình đó có kết bạn với một đám bạn bè cũng số khổ giống mình, lúc cả đám rảnh rỗi thì tụ tập một chỗ mở đại hội phê phán và lên án, chủ đề đại khái chính là “Tám nhảm về những năm tháng chúng ta gặp phải đám người cực phẩm” vân vân… Lăn lộn mấy ngàn năm, chờ lúc cô càng tu luyện càng cảm thấy không thể tiến thêm được nữa mới biết không ngờ đã đến thời đại mạt pháp, tình cờ lại biết được tin toàn bộ thiên đình đã phá vỡ hư không, di chuyển đến thế giới khác, bấy giờ thì tất cả đều đã trần ai lạc định…
Phong Tiểu Tiểu còn chưa phát hiện sóng ngầm mãnh liệt giữa Điền Tố và Dương Nghiên, khách sáo chào hỏi hai người lớn nhà người ta, sau đó lại tán gẫu vài câu với Đường Cần đang không yên lòng, sau đó chuẩn bị chạy lấy người.
Dương Nghiên đẩy xe hàng không phát biểu bất cứ ý kiến gì, trước khi đi chỉ liếc bạn gái cậu em họ một cái đầy ý tứ sâu xa… Ngay lập tức, Điền Tố hít sâu vào một hơi, “bịch bịch bịch” ôm ngực lùi lại ba bước.
“…” Đường Cần cũng muốn ôm ngực. Phản ứng này rõ ràng là có vấn đề!
Trong quá trình tiếp tục mua đồ trong siêu thị, Dương Nghiên bình tĩnh cầm thịt tươi và rau xanh trước đó Phong Tiểu Tiểu chọn trúng nhưng lại phải nhịn đau trả lại, bỏ lại vào xe một lần nữa.
Phong Tiểu Tiểu khó hiểu: “Anh Nhị làm gì vậy?! Không phải nói không có người biết nấu cơm sao? Chúng ta vẫn nên đặt bàn tiệc thì hơn.” Chắc không phải tên này tự dưng nổi hứng muốn nấu nướng, muốn dùng bữa cơm giao thừa để luyện tập tay nghề, thuận tiện bắt cái đám có sẵn dạ dày có công năng mạnh này thử đồ ăn cho anh ta đấy chứ!!!
Dương Nghiên cầm một hộp cá hồi cười sâu khôn lường: “Không sao, sẽ có cao nhân ra tay xuống bếp.”
“???”
Khoảng mười phút sau, dưới ánh mắt đánh giá quỷ dị của cậu mợ và em họ, Đường Cần thấp thỏm, kiên trì kéo em vợ tương lai nhà mình ra một góc, sau đó lượn mấy vòng, rốt cuộc cũng tìm được nhóm ba người còn chưa đi dạo siêu thị xong kia, khô khan chào hỏi: “Tình cờ ghê, mọi ngươi cũng mua cá à?! Ha ha ha ha…”
Thật ra anh ta chỉ muốn thử xem, khi cả nhà cậu mình không ở đây, mấy người trước mặt này sẽ nói chuyện gì với em vợ mình?
Đệch! Nếu bà chị này cũng là phần tử khủng bố quốc tế gì đó thì quay về anh ta nhất định sẽ dẫn cậu em họ của mình đi dâng hương ăn chay mấy tháng, giá trị nhân phẩm kiểu này quả thực không thể thấp hơn được nữa rồi.
Điền Tố bị đồng đội heo bán đứng, vốn không biết là có chuyện gì, hiện tại chỉ có thể mặt mũi trắng bệch run rẩy.
Dương Nghiên không tiếp lời, Phong Tiểu Tiểu cũng cảm thấy không khí có chút là lạ. Vì thế cô lôi kéo Khương Lễ lùi ra sau nửa bước, quan sát Dương Nghiên vẻ mặt cao thâm mỉm cười nhìn Điền Tố.
Cô gái ốc đồng xui xẻo hít sâu một cái, lại hít sâu một cái, cuối cùng lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc với Dương Nghiên ngay trước mặt ông anh họ tương lai: “Nhị Nhị Nhị Nhị thiếu gia…”
Mọi người: “…”
Đây là tình huống gì vậy? Câu chuyện máu chó về cô bé lọ lem, người hầu và đại thiếu gia nhà quyền thế hả?!
Không đúng! Cô ấy gọi là “Nhị” thiếu gia!
Đường Cần bị chấn động đến mức hai mắt nổi đầy sao, suýt nữa thì nghi ngờ cậu em họ bị đội nón xanh (cắm sừng), sau đó anh ta bỗng nhiên ngộ ra, kinh hãi quay đầu nhìn cô em dâu họ: “Em biết anh ta là Nhị Lang Thần sao?”
Cô gái ốc đồng u oán nhìn Đường Cần, ánh mắt như khóc như tố cáo: “… Anh cũng biết sao? Anh cố tình dẫn em tới?!”
Đừng như vậy mà anh họ! Quả nhiên thương nhớ trần tục thì đều không có kết cục tốt, sớm biết thế người ta đã không yêu đương gì với em trai nhà anh rồi!
Lương tâm nhỏ của Đường Cần run rẩy một cái, mặc dù có chút xấu hổ, nhưng vẫn ôm ngực quay đầu, dè dặt hỏi Dương Nghiên: “Em vợ tôi… Là chủng loại gì vậy?!”
Tuy rằng nghe nói có nhiều nữ yêu bị thần tiên thu phục làm người hầu, nhưng cũng đừng là cái thứ gì kỳ quái nhé!
Nhân thú là không có kết quả gì tốt đẹp đâu!
Phong Tiểu Tiểu nghe xong vài câu thì cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liên hệ với nội dung cuộc đối thoại trước đó, lúc này mới bừng tỉnh, vội giải thích giúp: “Vị này chính là tố nữ Bạch Thủy thời Hán Trung, tiểu tiên trên thiên đình đúng không?” Chiến sĩ thi đua cấp mười - cô gái ốc đồng đây sao?
Mắt Đường Cần sáng lên, lập tức từ u ám biến thành xuân về hoa nở… Niềm vui lớn như vậy sao?!
Điền Tố chần chừ nhìn Phong Tiểu Tiểu một cái, không rõ lai lịch của cô gái có thể khiến Nhị Lang Thần giúp đẩy xe hàng kia là thế nào: “Cô là…”
Dương Nghiên mỉm cười đang muốn giới thiệu, đối phương đã ảo tưởng xong, nói một câu liền khiến Dương Nghiên nghẹn lại: “Vợ của Nhị thiếu đúng không ạ?!”
“…” Lấy tay ấn gân xanh đang nổi trên đầu lại, khóe miệng Dương Nghiên giật nhẹ: “Vị này chính là Nữ Oa, bên cạnh chính là Xi Vưu.”
Điền Tố lập tức kinh hãi, tay đè lên trái tim nhỏ, kinh hoàng há miệng nói không thành lời.
Thấy cái nên giới thiệu đã giới thiệu xong, cái nên biết cũng đã biết kha khá, cuối cùng Đường Cần cũng trút bỏ được một mối tâm sự, lúc này thấy thế nào cũng cô em dâu này thuận mắt, bèn lôi kéo người ta tính tạm biệt: “Mọi người tiếp tục đi dạo đi, cậu tôi vẫn đang chờ, qua năm mới mời mọi người tới nhà ăn cơm nha.”
Dương Nghiên mới buồn bực một phen, không muốn nhiều lời chỉ phất phất tay. Ngược lại, Phong Tiểu Tiểu rất nhiệt tình, hiểu được lời ẩn ý lúc trước của Dương Nghiên, mặt dày huơ cây củ cải trong tay về phía Điền Tố: “Nhất định nhất định! Em Điền Tố cũng tới nhà ngồi chơi chút nha, đặc biệt là hôm tất niên ấy… Hiện tại chị Tam ở ngay trong tiệm chúng tôi đó, Tiểu Đường biết đường…” Anh chị đều sẽ chờ em đó cưng ~”
Cả người Điền Tố lảo đảo một cái, không thể tin nổi quay đầu lại nhìn, chờ xác nhận mình không nghe nhầm cũng không hiểu sai, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà khóc ròng chạy đi.
“Đến lúc đó cô ấy sẽ đến chứ?!” Phong Tiểu Tiểu tiện tay ném củ cải vào xe đẩy, hỏi Dương Nghiên với vẻ không chắc chắn.
“Chắc chắn chạy không thoát.” Ngược lại, Dương Nghiên khá là tự tin.
Sau khi càn quét được kha khá nguyên liệu nấu ăn, cộng thêm một đống bánh kẹo Khương Lễ mang đến, sau cùng còn giữ lời hứa tìm trong siêu thị gian hàng đồ nam để mua cái áo khoác... Bao lớn bao nhỏ đầy ắp thành quả chiến đấu, cuối cùng ba người mới dẹp đường hồi phủ.
Về đến tiệm gốm, trận pháp vẫn chưa được khởi động, không gian bên trong tiệm vẫn chưa biến hóa, nhưng Phong Tiểu Tiểu tinh mắt phát hiện ra tầng hai có thêm một cánh cửa - vô cùng lớn, cao đến ba mét, từ góc tường chạy thẳng đến trần tầng hai, có độ rộng bằng khoảng sải tay của hai người.
Cánh cửa bằng đồng thau, mang phong cách cổ xưa được điêu khắc tinh tế, bộ vòng đập cửa hình thú… Nhìn đi nhìn lại cũng không thấy giống với kiểu chính quy.
“… Cái cửa này là?!” Phong Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm vào cánh cửa ở bên cạnh phòng ngủ của mình, hai bên chỉ cách một cái khung cửa, cô quyết định vẫn nên trực tiếp hỏi thì hơn.
Phục Hy bình tĩnh: “Đây là cửa lớn đi thông với thần đình mới của phương Đông.”
“Phụt…”
Ông anh! Cánh cửa quan trọng như vậy làm ơn có thể đừng làm thành dáng vẻ phô trương như thế có được không?