Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-42
Chương 42: Phòng khám thú cưng ái tâm
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Một vùng máu đỏ tươi lan ra trước ngực Hoàng Giam Ngôn. Anh ta nhắm mắt, ngã gục xuống với biểu cảm không thể tưởng tượng được, có vẻ như bản thân anh ta cũng không hiểu được tại sao mình lại phải xông lên đỡ đạn.
Ông Hoàng hét lên đầy phẫn nộ rồi phóng về trước ôm lấy con trai, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không thể định thần.
Điền Tố nghe thấy tiếng súng thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hoàng Giam Ngôn ngã xuống, cô cũng ngây ra. Nhưng ngay sau đó, cô chưa kịp đau lòng thì đã suýt sợ chết khiếp.
Hoàng Giam Ngôn ngã vào vòng tay của ông Hoàng. Một màn sương đen kịt bốc lên quanh người anh ta như nước sôi đang bốc hơi kéo theo tóc và áo quần của ông Hoàng cũng bay lên. Ông Hoàng kinh ngạc định thần lại, nhìn sương đen như nước thủy triều nhanh chóng tràn ngập khắp các ngóc ngách trong phòng.
Điền Tố nhìn thấy cảnh tưởng quen thuộc này suýt nữa thì bật khóc. Cô vội vã hét lên với ông Hoàng: “Bác trai mau tránh ra!”
“Hả?” Ông Hoàng từ khi bị bắt cóc vẫn rất bình tĩnh, xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng giờ đây cũng khó mà không ngơ ngác. Ông thật sự không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Apolus cười điên cuồng đầy phấn khích. Hắn ta dựa vào cảm giác bắn liên tiếp mấy phát vào vị trí lúc nãy trong màn sương đen, nhưng mỗi viên đạn bắn ra đều như thể biến mất không dấu vết, chẳng hiểu đã đi hướng nào. Apolus run bắn lên đến nỗi giọng cười cũng thay đổi: “Ối, trời ơi trời ơi! Kungfu thiên triều thật thần kỳ!”
“…” ĐM! Đã bảo hiểu lầm rồi mà!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Apolus hiểu lầm như vậy cũng không có gì lạ. Sự hiểu biết của người nước ngoài về võ công của Trung Quốc đều đến từ phim ảnh. Mà phim ảnh bây giờ thì càng ngày càng phi thực tế. Lúc luyện công, đỉnh đầu bốc khói đã là cơ bản. Khi đánh nhau, đánh ra một chưởng là có bóng rồng xuất hiện, lại còn chém một kiếm là sóng thần dâng cao. Cải lão hoàn đồng, lên trời xuống đất, dịch chuyển tức thời… Còn có mỹ nữ thướt tha nhỏ nhắn với tiên khí bay bay nhất định sẽ có hai ống tay áo dài với uy lực long trời lở đất. Có quỷ mới biết lúc ra ngoài bọn họ thường nhét vải ở đâu, lẽ nào là ngực?
Trong lúc ông Hoàng suy nghĩ lung tung vì không thể hiểu nổi chuyện kỳ lạ này thì Hoàng Giam Ngôn đang trong vòng tay ông đột nhiên cử động. Ông Hoàng vội ngưng ngay việc suy ngẫm, cúi đầu xuống. Nhìn qua lớp sương đen đang dần tan, ông ngạc nhiên nhận ra con trai mình hình như trẻ ra… Ừ, còn đẹp trai hơn nữa?
Lẽ nào bị trúng đạn một lần lại có thể được lợi như vậy?
Ông Hoàng đang băn khoăn thì “Hoàng Giam Ngôn” đã đột nhiên mở to hai mắt, hai đồng tử lóe lên ánh sáng màu vàng… Không phải nói quá, thật sự là có ánh sáng.
“Ha ha…” Bàn Cổ đẩy ông Hoàng ra, đứng lên cảm nhận không khí đang tự do lưu chuyển, còn có cả việc cấm chế đã biến mất. Lòng hắn vui mừng không sao diễn tả nổi.
Chủ cơ thể mình đang sống nhờ đã chết, vậy là hắn đương nhiên trở thành chủ nhân mới của cơ thể chứ không còn là một linh hồn sống trọ nữa.
Bây giờ hắn vừa là Bàn Cổ, cũng là “Hoàng Giam Ngôn” về mặt luật pháp. Cấm chế của Phục Hy đương nhiên cũng theo đó mà mất tác dụng, không tìm ra được “hồn khác” ban đầu.
“Đúng là cảm ơn cậu nhiều.” Bàn Cổ cảm ơn Apolus rất chân thành. Sau đó, hắn vung tay một cái trông có vẻ rất tùy ý. Apolus thích thú đáp, “Ồ, cảm ơn tôi? Đúng là trải nghiệm hiếm có. Trước giờ chưa từng có người chết nào nói với tôi…”
Apolus không còn cơ hội nói cho xong những lời dang dở. Hắn ta bất ngờ phát hiện cơ thể mình hình như đang trở nên không bình thường, tầm nhìn hình như cũng rời rạc, hỗn loạn. Tiếp theo đó, hắn ta mất đi ý thức…
Ông Hoàng mở to mắt nhìn tên nước ngoài tóc xám trong phút chốc biến thành tro bụi, cơ thể cứ như một đống cát bị thổi bay mất. Cảnh tượng này khiến ông phải tròn mắt kinh hãi, niềm hạnh phúc khi vừa nhìn thấy “con trai” đứng lên trở lại đã mất hẳn. Bởi vì ông phát hiện đây vốn không thể là sức mạnh của con trai mình.
Đối với cha con họ Hoàng, Apolus là một tên khó nhằn. Nhưng với Bàn Cổ, tên đó chỉ như một con kiến mà hắn chẳng cần phải dùng đến rìu Khai Thiên cũng có thể nghiền chết.
Điền Tố chạy qua kéo lấy ông Hoàng. Cô bùng nổ sức mạnh, đẩy ông đẩy ra cách xa ba bốn mét, sau đó cản bà Hoàng đang muốn xông qua. Xong chuyện, cô mới cẩn trọng nhìn Bàn Cổ: “Đại thần…”
Bàn Cổ liếc mắt qua, “hừ” một tiếng: “Phép lịch sự của cô đâu?”
“…” Khóe miệng Điền Tố giật giật. Cô cúi người bái lạy rồi mở miệng: “Đại thần…”
“Ha ha ha ha!” Bàn Cổ cười sảng khoái, “Cái tên Phục Hy khốn kiếp muốn phong ấn ông, kết quả vẫn là để ông xông ra được đấy thôi!”
“…” Ngài rốt cuộc có định nghe người ta nói không?
Ông Hoàng kéo Điền Tố, khuôn mặt già nua run lên, ông hỏi: “Con trai tôi, nó…” Xem như ông đã nhìn ra rồi, tên ngáo này tuyệt đối không phải là của con trai ông.
“… Chết rồi.” Điền Tố cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau cú sốc khi nhìn thấy Bàn Cổ. Cô nghĩ đến Hoàng Giam Ngôn ban nãy giúp mình đỡ đạn, lúc này mới thấy đau lòng: “Phát súng lúc nãy… Tóm lại, đứng trước mặt bác lúc này là một người khác.”
Bà Hoàng mơ hồ không hiểu gì. Cơ thể ông Hoàng hơi lảo đảo, sau đó ông hít một hơi thật sâu, thả tay ra, nhắm mắt lại và không nói thêm gì nữa.
Bàn Cổ nghe thấy mấy người bên này đang bàn luận chuyện sống chết của Hoàng Giam Ngôn liền dừng cười và nhìn sang Điền Tố: “Đừng nói bổn tọa không cho cô cơ hội. Ba hồn của kẻ phàm nhân này vẫn còn trong người ta, nếu các người cần, cho các người cũng không sao, nhưng…”
Điền Tố quỳ ngay xuống. Cô đưa hai ngón tay lên trán mình, nhanh chóng lấy ra một chiếc vỏ ốc đồng to bằng hạt lạc trong suốt, sáng như bạch ngọc. Cô không nghe thêm gì cả mà dùng hai tay nâng vỏ ốc giơ cao quá đầu: “Tạ ơn đại thần, xin để người đó vào trong vỏ này là được!”
“…”
Bàn Cổ nói lời giữ lời, trả lại ba hồn cho Hoàng Giam Ngôn cũng xem như kết thúc một mối nhân quả. Dù vốn dĩ hắn muốn gây khó dễ với người ta một lát, nhưng lại nghe thấy bên ngoài căn nhà đã bắt đầu có tiếng người hốt hoảng la hét. Hình như vì chuyện vụ nổ mà đã có người dân gần đó chạy đến. Thế là hắn cũng không còn tâm trạng làm khó người khác nữa… Quan trọng hơn là hắn còn phải giả dạng con trai thêm vài phút, đỡ ông bà Hoàng ra khỏi cửa rồi mới tìm cơ hội thoát thân.
Tổ thần đã mất trái tim và một mạch máu cảm thấy đau thương không chịu nổi đó biết không!
Xã hội trước đây đơn thuần biết bao, lời hứa ngàn vàng, cam kết chỉ cần viết đại một bản là được, rất nhiều chuyện trong ước định không cần phải nói rõ ra. Đâu có giống bây giờ? Đâu đâu cũng có kẻ lách sơ hở của hợp đồng!
Bàn Cổ cẩn thận đặt ba hồn của Hoàng Giam Ngôn vào trong vỏ ốc ngọc rồi đóng lại. Điền Tố vốn chưa hoàn toàn hồi phục giờ lại bị thương nặng nên sắc mặt cô càng xanh xao hơn. Cô nhỏ nhẹ nói sơ với ông Hoàng về tình hình của Hoàng Giam Ngôn. Hai người họ nghe không hiểu những điều khác, chỉ nghe thấy: “… Về chỗ của chúng tôi có thể tạo lại được cơ thể…” Thế là cả hai lập tức hồi phục tinh thần, không quan tâm đến chuyện khác, chỉ một lòng muốn cùng Điền Tố về tiệm gốm.
Bàn Cổ bĩu môi, hắn định sau khi ra ngoài, rời khỏi đám đông rồi sẽ tìm cơ hội chuồn đi. Hắn đang dìu ông Hoàng ra cửa không chút thành ý thì bị Điền Tố gọi lại.
“Đại thần.” Điền Tố không muốn dọa hai người kia nên không gọi tôn hiệu Bàn Cổ, cô chỉ cẩn thận hỏi, “Lát nữa ngài cùng tôi về tiệm gốm chứ?”
“Nực cười!” Bàn Cổ dõng dạc đáp, “Bổn tọa sao có thể trở về tự chui đầu vào lưới?”
Nhân lúc bây giờ Phục Hy và Nữ Oa không có ở bên, đương nhiên phải dứt khoát bỏ chạy! Từ giờ trời cao biển rộng, tự do bay nhảy…
Bàn Cổ còn chưa kịp hoan hỉ, phấn chấn xong thì Điền Tố đã tình bĩnh nói một câu, kéo hắn về thực tại: “Xác của Apolus đã biến mất. Nếu như ngài không có cách giải thích thì bác trai, bác gái và cả ngài đều sẽ thành đối tượng tình nghi trong vụ giết người…” Cô vừa nói vừa chỉ vào cái xác đã bị lãng quên trong phòng.
Bàn Cổ: “…”
“Nhưng nếu quay về, để anh Vũ giúp ngài chứng minh thân phận người nhà nước rồi phái người điều tra hiện trường, đương nhiên có thể còn cần nhờ nương nương tạo ra một xác chết… Sau quá trình xác định thông tin cái chết của Apolus, ngài và hai bác sẽ có thể bình yên thoát thân.” Điền Tố bình tĩnh nói hết những lời tiếp đó.
Bàn Cổ lại lần nữa: “…”
Điền Tố cúi đầu nói với tư thế của kẻ dưới: “Đương nhiên, nếu như ngài định lát nữa xông thẳng ra rồi sau đó bị thế giới người trần truy nã, những lời vừa nãy xem như A Tố chưa nói…”
“… Ông về!” Bàn Cổ nghiến răng.
Mọe!
Không sao, dù gì thì Phục Hy vẫn còn đang bế quan. Mặc dù tạm thời quay về, nhưng đại khái mình vẫn còn có cơ hội bỏ trốn… Ừ, chỉ cần Tiểu Oa không phát điên…
Sau khi đạt được sự thống nhất, Bàn Cổ miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, lúc này tâm trạng của hắn xấu đến mức không muốn dìu người nữa.
Ông bà Hoàng mặc dù không hiểu về tình hình cho lắm nhưng vẫn điều chỉnh tâm trạng, bước ra cùng với Điền Tố.
Quả nhiên, sau khi mọi người phát hiện ra vụ nổ mà hai người nhà họ Hoàng lại bình an vô sự, hàng xóm láng giềng đã cùng nhau an ủi, chúc phúc họ. Tiếp đó, xác của chủ nhân phòng bên bị phát hiện, tiếng la thất thanh lại lập tức vang lên.
May mà danh tiếng của ông bà Hoàng vốn không tệ, nên không có ai nghĩ rằng là do bọ họ làm cả.
Ngay sau đó, phía chấp pháp gấp rút vào cuộc điều tra. Theo kịch bản của Điền Tố cung cấp, Bàn Cổ ra mặt yêu cầu liên lạc với anh Vũ, kể lại câu chuyện anh hùng rằng mình về nhà thăm người thân thì vô tình gặp Apolus. Sau khi phóng hỏa giết người, hắn ta định bỏ chạy lại bị mình khống chế, trong lúc không cẩn thận mình đã khiến hắn ta mất mạng…
Cùng lúc đó, Điền Tố mượn điện thoại liên lạc với người thân, gấp rút liên lạc với Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng ra khỏi thần đình. Cô kể lại sự việc một cách mập mờ, thầm ám chỉ việc phía mình đang cần một cái xác.
Phong Tiểu Tiểu dẫn theo Tinh Vệ nhanh chóng đến thành phố S, cô thuê xe mang cái xác mình tạo ra đến đồn cảnh sát gần đó.
Sau khi anh Vũ giáo huấn Bàn Cổ một trận xong, khẳng định đối phương dũng cảm có công, đồng thời phê bình đối phương không thể bắt sống mà lại xử lý theo thói quen xấu của giang hồ. Tiếp đó anh Vũ chuyển điện thoại cho bộ chấp pháp, kiểm tra xác nhận thân phận “Hoàng Giam Ngôn”.
Cuối cùng, một hàng người bị đưa lên xe cảnh sát chở đến đồn cảnh sát nào đó của thành phố S đồng thời cũng là nơi Phong Tiểu Tiểu đã mang xác đến.
“Đồng chí cảnh sát, đây là Apolus.” Phong Tiểu Tiểu chỉ vào “Apolus” trong phòng. Sau đó cô không quan tâm đến việc cảnh sát lèm bèm, phàn nàn “Sao xác lại phải chia ra vận chuyển” này nọ nữa. Cô chỉ nhìn Bàn Cổ, nửa cười nửa không.
Bàn Cổ rụt đầu, hắn có dự cảm không lành.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Ông Hoàng hét lên đầy phẫn nộ rồi phóng về trước ôm lấy con trai, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không thể định thần.
Điền Tố nghe thấy tiếng súng thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hoàng Giam Ngôn ngã xuống, cô cũng ngây ra. Nhưng ngay sau đó, cô chưa kịp đau lòng thì đã suýt sợ chết khiếp.
Hoàng Giam Ngôn ngã vào vòng tay của ông Hoàng. Một màn sương đen kịt bốc lên quanh người anh ta như nước sôi đang bốc hơi kéo theo tóc và áo quần của ông Hoàng cũng bay lên. Ông Hoàng kinh ngạc định thần lại, nhìn sương đen như nước thủy triều nhanh chóng tràn ngập khắp các ngóc ngách trong phòng.
Điền Tố nhìn thấy cảnh tưởng quen thuộc này suýt nữa thì bật khóc. Cô vội vã hét lên với ông Hoàng: “Bác trai mau tránh ra!”
“Hả?” Ông Hoàng từ khi bị bắt cóc vẫn rất bình tĩnh, xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng giờ đây cũng khó mà không ngơ ngác. Ông thật sự không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Apolus cười điên cuồng đầy phấn khích. Hắn ta dựa vào cảm giác bắn liên tiếp mấy phát vào vị trí lúc nãy trong màn sương đen, nhưng mỗi viên đạn bắn ra đều như thể biến mất không dấu vết, chẳng hiểu đã đi hướng nào. Apolus run bắn lên đến nỗi giọng cười cũng thay đổi: “Ối, trời ơi trời ơi! Kungfu thiên triều thật thần kỳ!”
“…” ĐM! Đã bảo hiểu lầm rồi mà!
Có điều nói đi cũng phải nói lại, Apolus hiểu lầm như vậy cũng không có gì lạ. Sự hiểu biết của người nước ngoài về võ công của Trung Quốc đều đến từ phim ảnh. Mà phim ảnh bây giờ thì càng ngày càng phi thực tế. Lúc luyện công, đỉnh đầu bốc khói đã là cơ bản. Khi đánh nhau, đánh ra một chưởng là có bóng rồng xuất hiện, lại còn chém một kiếm là sóng thần dâng cao. Cải lão hoàn đồng, lên trời xuống đất, dịch chuyển tức thời… Còn có mỹ nữ thướt tha nhỏ nhắn với tiên khí bay bay nhất định sẽ có hai ống tay áo dài với uy lực long trời lở đất. Có quỷ mới biết lúc ra ngoài bọn họ thường nhét vải ở đâu, lẽ nào là ngực?
Trong lúc ông Hoàng suy nghĩ lung tung vì không thể hiểu nổi chuyện kỳ lạ này thì Hoàng Giam Ngôn đang trong vòng tay ông đột nhiên cử động. Ông Hoàng vội ngưng ngay việc suy ngẫm, cúi đầu xuống. Nhìn qua lớp sương đen đang dần tan, ông ngạc nhiên nhận ra con trai mình hình như trẻ ra… Ừ, còn đẹp trai hơn nữa?
Lẽ nào bị trúng đạn một lần lại có thể được lợi như vậy?
Ông Hoàng đang băn khoăn thì “Hoàng Giam Ngôn” đã đột nhiên mở to hai mắt, hai đồng tử lóe lên ánh sáng màu vàng… Không phải nói quá, thật sự là có ánh sáng.
“Ha ha…” Bàn Cổ đẩy ông Hoàng ra, đứng lên cảm nhận không khí đang tự do lưu chuyển, còn có cả việc cấm chế đã biến mất. Lòng hắn vui mừng không sao diễn tả nổi.
Chủ cơ thể mình đang sống nhờ đã chết, vậy là hắn đương nhiên trở thành chủ nhân mới của cơ thể chứ không còn là một linh hồn sống trọ nữa.
Bây giờ hắn vừa là Bàn Cổ, cũng là “Hoàng Giam Ngôn” về mặt luật pháp. Cấm chế của Phục Hy đương nhiên cũng theo đó mà mất tác dụng, không tìm ra được “hồn khác” ban đầu.
“Đúng là cảm ơn cậu nhiều.” Bàn Cổ cảm ơn Apolus rất chân thành. Sau đó, hắn vung tay một cái trông có vẻ rất tùy ý. Apolus thích thú đáp, “Ồ, cảm ơn tôi? Đúng là trải nghiệm hiếm có. Trước giờ chưa từng có người chết nào nói với tôi…”
Apolus không còn cơ hội nói cho xong những lời dang dở. Hắn ta bất ngờ phát hiện cơ thể mình hình như đang trở nên không bình thường, tầm nhìn hình như cũng rời rạc, hỗn loạn. Tiếp theo đó, hắn ta mất đi ý thức…
Ông Hoàng mở to mắt nhìn tên nước ngoài tóc xám trong phút chốc biến thành tro bụi, cơ thể cứ như một đống cát bị thổi bay mất. Cảnh tượng này khiến ông phải tròn mắt kinh hãi, niềm hạnh phúc khi vừa nhìn thấy “con trai” đứng lên trở lại đã mất hẳn. Bởi vì ông phát hiện đây vốn không thể là sức mạnh của con trai mình.
Đối với cha con họ Hoàng, Apolus là một tên khó nhằn. Nhưng với Bàn Cổ, tên đó chỉ như một con kiến mà hắn chẳng cần phải dùng đến rìu Khai Thiên cũng có thể nghiền chết.
Điền Tố chạy qua kéo lấy ông Hoàng. Cô bùng nổ sức mạnh, đẩy ông đẩy ra cách xa ba bốn mét, sau đó cản bà Hoàng đang muốn xông qua. Xong chuyện, cô mới cẩn trọng nhìn Bàn Cổ: “Đại thần…”
Bàn Cổ liếc mắt qua, “hừ” một tiếng: “Phép lịch sự của cô đâu?”
“…” Khóe miệng Điền Tố giật giật. Cô cúi người bái lạy rồi mở miệng: “Đại thần…”
“Ha ha ha ha!” Bàn Cổ cười sảng khoái, “Cái tên Phục Hy khốn kiếp muốn phong ấn ông, kết quả vẫn là để ông xông ra được đấy thôi!”
“…” Ngài rốt cuộc có định nghe người ta nói không?
Ông Hoàng kéo Điền Tố, khuôn mặt già nua run lên, ông hỏi: “Con trai tôi, nó…” Xem như ông đã nhìn ra rồi, tên ngáo này tuyệt đối không phải là của con trai ông.
“… Chết rồi.” Điền Tố cuối cùng cũng hoàn hồn lại sau cú sốc khi nhìn thấy Bàn Cổ. Cô nghĩ đến Hoàng Giam Ngôn ban nãy giúp mình đỡ đạn, lúc này mới thấy đau lòng: “Phát súng lúc nãy… Tóm lại, đứng trước mặt bác lúc này là một người khác.”
Bà Hoàng mơ hồ không hiểu gì. Cơ thể ông Hoàng hơi lảo đảo, sau đó ông hít một hơi thật sâu, thả tay ra, nhắm mắt lại và không nói thêm gì nữa.
Bàn Cổ nghe thấy mấy người bên này đang bàn luận chuyện sống chết của Hoàng Giam Ngôn liền dừng cười và nhìn sang Điền Tố: “Đừng nói bổn tọa không cho cô cơ hội. Ba hồn của kẻ phàm nhân này vẫn còn trong người ta, nếu các người cần, cho các người cũng không sao, nhưng…”
Điền Tố quỳ ngay xuống. Cô đưa hai ngón tay lên trán mình, nhanh chóng lấy ra một chiếc vỏ ốc đồng to bằng hạt lạc trong suốt, sáng như bạch ngọc. Cô không nghe thêm gì cả mà dùng hai tay nâng vỏ ốc giơ cao quá đầu: “Tạ ơn đại thần, xin để người đó vào trong vỏ này là được!”
“…”
Bàn Cổ nói lời giữ lời, trả lại ba hồn cho Hoàng Giam Ngôn cũng xem như kết thúc một mối nhân quả. Dù vốn dĩ hắn muốn gây khó dễ với người ta một lát, nhưng lại nghe thấy bên ngoài căn nhà đã bắt đầu có tiếng người hốt hoảng la hét. Hình như vì chuyện vụ nổ mà đã có người dân gần đó chạy đến. Thế là hắn cũng không còn tâm trạng làm khó người khác nữa… Quan trọng hơn là hắn còn phải giả dạng con trai thêm vài phút, đỡ ông bà Hoàng ra khỏi cửa rồi mới tìm cơ hội thoát thân.
Tổ thần đã mất trái tim và một mạch máu cảm thấy đau thương không chịu nổi đó biết không!
Xã hội trước đây đơn thuần biết bao, lời hứa ngàn vàng, cam kết chỉ cần viết đại một bản là được, rất nhiều chuyện trong ước định không cần phải nói rõ ra. Đâu có giống bây giờ? Đâu đâu cũng có kẻ lách sơ hở của hợp đồng!
Bàn Cổ cẩn thận đặt ba hồn của Hoàng Giam Ngôn vào trong vỏ ốc ngọc rồi đóng lại. Điền Tố vốn chưa hoàn toàn hồi phục giờ lại bị thương nặng nên sắc mặt cô càng xanh xao hơn. Cô nhỏ nhẹ nói sơ với ông Hoàng về tình hình của Hoàng Giam Ngôn. Hai người họ nghe không hiểu những điều khác, chỉ nghe thấy: “… Về chỗ của chúng tôi có thể tạo lại được cơ thể…” Thế là cả hai lập tức hồi phục tinh thần, không quan tâm đến chuyện khác, chỉ một lòng muốn cùng Điền Tố về tiệm gốm.
Bàn Cổ bĩu môi, hắn định sau khi ra ngoài, rời khỏi đám đông rồi sẽ tìm cơ hội chuồn đi. Hắn đang dìu ông Hoàng ra cửa không chút thành ý thì bị Điền Tố gọi lại.
“Đại thần.” Điền Tố không muốn dọa hai người kia nên không gọi tôn hiệu Bàn Cổ, cô chỉ cẩn thận hỏi, “Lát nữa ngài cùng tôi về tiệm gốm chứ?”
“Nực cười!” Bàn Cổ dõng dạc đáp, “Bổn tọa sao có thể trở về tự chui đầu vào lưới?”
Nhân lúc bây giờ Phục Hy và Nữ Oa không có ở bên, đương nhiên phải dứt khoát bỏ chạy! Từ giờ trời cao biển rộng, tự do bay nhảy…
Bàn Cổ còn chưa kịp hoan hỉ, phấn chấn xong thì Điền Tố đã tình bĩnh nói một câu, kéo hắn về thực tại: “Xác của Apolus đã biến mất. Nếu như ngài không có cách giải thích thì bác trai, bác gái và cả ngài đều sẽ thành đối tượng tình nghi trong vụ giết người…” Cô vừa nói vừa chỉ vào cái xác đã bị lãng quên trong phòng.
Bàn Cổ: “…”
“Nhưng nếu quay về, để anh Vũ giúp ngài chứng minh thân phận người nhà nước rồi phái người điều tra hiện trường, đương nhiên có thể còn cần nhờ nương nương tạo ra một xác chết… Sau quá trình xác định thông tin cái chết của Apolus, ngài và hai bác sẽ có thể bình yên thoát thân.” Điền Tố bình tĩnh nói hết những lời tiếp đó.
Bàn Cổ lại lần nữa: “…”
Điền Tố cúi đầu nói với tư thế của kẻ dưới: “Đương nhiên, nếu như ngài định lát nữa xông thẳng ra rồi sau đó bị thế giới người trần truy nã, những lời vừa nãy xem như A Tố chưa nói…”
“… Ông về!” Bàn Cổ nghiến răng.
Mọe!
Không sao, dù gì thì Phục Hy vẫn còn đang bế quan. Mặc dù tạm thời quay về, nhưng đại khái mình vẫn còn có cơ hội bỏ trốn… Ừ, chỉ cần Tiểu Oa không phát điên…
Sau khi đạt được sự thống nhất, Bàn Cổ miễn cưỡng bước ra khỏi phòng, lúc này tâm trạng của hắn xấu đến mức không muốn dìu người nữa.
Ông bà Hoàng mặc dù không hiểu về tình hình cho lắm nhưng vẫn điều chỉnh tâm trạng, bước ra cùng với Điền Tố.
Quả nhiên, sau khi mọi người phát hiện ra vụ nổ mà hai người nhà họ Hoàng lại bình an vô sự, hàng xóm láng giềng đã cùng nhau an ủi, chúc phúc họ. Tiếp đó, xác của chủ nhân phòng bên bị phát hiện, tiếng la thất thanh lại lập tức vang lên.
May mà danh tiếng của ông bà Hoàng vốn không tệ, nên không có ai nghĩ rằng là do bọ họ làm cả.
Ngay sau đó, phía chấp pháp gấp rút vào cuộc điều tra. Theo kịch bản của Điền Tố cung cấp, Bàn Cổ ra mặt yêu cầu liên lạc với anh Vũ, kể lại câu chuyện anh hùng rằng mình về nhà thăm người thân thì vô tình gặp Apolus. Sau khi phóng hỏa giết người, hắn ta định bỏ chạy lại bị mình khống chế, trong lúc không cẩn thận mình đã khiến hắn ta mất mạng…
Cùng lúc đó, Điền Tố mượn điện thoại liên lạc với người thân, gấp rút liên lạc với Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng ra khỏi thần đình. Cô kể lại sự việc một cách mập mờ, thầm ám chỉ việc phía mình đang cần một cái xác.
Phong Tiểu Tiểu dẫn theo Tinh Vệ nhanh chóng đến thành phố S, cô thuê xe mang cái xác mình tạo ra đến đồn cảnh sát gần đó.
Sau khi anh Vũ giáo huấn Bàn Cổ một trận xong, khẳng định đối phương dũng cảm có công, đồng thời phê bình đối phương không thể bắt sống mà lại xử lý theo thói quen xấu của giang hồ. Tiếp đó anh Vũ chuyển điện thoại cho bộ chấp pháp, kiểm tra xác nhận thân phận “Hoàng Giam Ngôn”.
Cuối cùng, một hàng người bị đưa lên xe cảnh sát chở đến đồn cảnh sát nào đó của thành phố S đồng thời cũng là nơi Phong Tiểu Tiểu đã mang xác đến.
“Đồng chí cảnh sát, đây là Apolus.” Phong Tiểu Tiểu chỉ vào “Apolus” trong phòng. Sau đó cô không quan tâm đến việc cảnh sát lèm bèm, phàn nàn “Sao xác lại phải chia ra vận chuyển” này nọ nữa. Cô chỉ nhìn Bàn Cổ, nửa cười nửa không.
Bàn Cổ rụt đầu, hắn có dự cảm không lành.