Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
nhat-ky-truong-thanh-cua-nu-oa-49
Chương 50: Long vương tới cửa
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
Vẻ ngoài của tiên nữ Trương Tam làm người ta không nhìn ra tuổi, làn da căng bóng nhẵn nhụi, nhưng khí chất toàn thân từ trong ra ngoài lại lộ ra vẻ trầm ổn, nói hơn hai mươi cũng đúng, mà hơn ba mươi cũng được. Ngược lại, ngũ quan xinh đẹp hơn nhiều so với đám Phong Tiểu Tiểu tưởng tượng. Chẳng dính miếng nào tới cái gì gọi là cao quý lạnh lùng như Thiên Sơn Tuyết Liên xuất trần tao nhã cả. Đôi mắt tinh xảo, đôi môi đầy đặn, kính mát gác trên đầu, tóc xoăn buộc cao, trang phục đỏ chót chẳng thấy giống tiên nữ chút nào, trông còn giống yêu nữ hơn. Hoàn toàn phá vỡ hình ảnh truyền thống của thần tiên trong thần thoại mà người đời thường nghĩ đến.
“Chị Trương Tam?” Cuối cùng, khi cả đám không tìm thấy ai khác mặc đồ đỏ nữa, Phong Tiểu Tiểu không chút do dự tiến lên hỏi.
Quả nhiên cô gái áo đỏ ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn Phong Tiểu Tiểu cùng đám người đằng sau, nở nụ cười: “Quả nhiên là Nữ Oa, bạn bè sau lưng cũng không đơn giản chút nào.”
“Đâu có đâu có, đều là tình cờ gặp được, duyện phận thôi.” Phong Tiểu Tiểu cũng cười, thuận miệng hàn huyên vài câu. Sau đó, đoàn người mang theo tiên nữ Trương Tam, kéo va ly đi ra ngoài cửa đại sảnh: “Chị Tam muốn ăn cơm trước hay tìm chỗ nghỉ ngơi trước?”
“Nghỉ ngơi làm gì, buổi sáng lên máy bay, đi có mấy tiếng đã tới rồi, ra đường dạo phố gặp phải kẹt xe thì cũng chỉ tốn chừng ấy thời gian thôi.” Tiên nữ Trương Tam phất phất tay hào sảng nói, “Lâu rồi tôi không gặp Nhị Lang, cứ đi gặp con tôi trước đi, sau đó mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.”
Hỏi cũng không không cần hỏi, chỉ cần liếc mắt một cái là chị ta đã biết con trai nhà mình tuyệt đối không có trong đoàn người này, không phải thần giao cách cảm linh tinh gì đó, chủ yếu là do hơi thở của pháp thân thần hồn tản ra không giống thôi.
Ngao Tiềm đang giúp Trương Tam bỏ hành lý vào cốp xe, vừa nghe lời này nhịn không được ho vài tiếng, có vẻ như thấy không quen khi nghe người ta gọi Dương Nghiên là “con trai”. Biểu cảm trên mặt bối rối liếc hai người phụ nữ đang nói chuyện, sau đó yên lặng chui vào trong xe.
Không có tài xế chuyên dụng là Dương Nghiên ở đây, ghế lái cùng ghế phụ lái biến thành vợ chồng Thành Hoàng, còn Phong Tiểu Tiểu và Trương Tam ngồi ghế sau, chờ xe khởi động mới có chút khó xử cười: “Anh Nhị bây giờ còn đang ở nhà, đi đón anh ấy có chút… không tiện.”
“Có gì không tiện?” Tiên nữ Trương Tam nhìn đồng hồ trên di động, “Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, nó ăn ở nhà cũng là ăn, đi ra ngoài ăn với chúng ta cũng là ăn mà.”
“…” Không phải vấn đề này… Phong Tiểu Tiểu quay đầu ra đằng sau một cái rồi lại quay trở về, cười gượng, “Chủ yếu ông Dương có ở nhà…” Quan trọng hơn là sợ bà tiên nữ này tới địa bàn của người ta lại nói lung tung, ví dụ không cẩn thận nhìn Dương Nghiên mà hô lên “con trai” hay mấy đại từ nhân xưng linh tinh gì đó…
“Vậy thì sao…” Tiên nữ Trương Tam khó hiểu, sau đó mới bừng tỉnh, “Tôi hiểu rồi!”
Chị hiểu được là tốt rồi!
Phong Tiểu Tiểu vừa lau xong mồ hôi đang chuẩn bị thở phào, tiên nữ Trương Tam lại vẫy vẫy tay: “Ông ta chăm sóc con tôi nhiều năm như vậy, quả thật nên thưởng cái gì đó, nhưng bây giờ tôi không mang theo linh đan gì tốt, cho nên thôi cứ ghi tạc trước đã vậy.” Trương Tam tỏ vẻ đương nhiên cho rằng phàm nhân chỉ là con kiến, được nuôi con của chị chính là quang vinh, bây giờ chị không mang theo thứ tốt, sau này sẽ thưởng bù. Hoàn toàn không ý thức được mình có thể sẽ bị ông Dương xem là đồ điên mà đá ra khỏi cửa.
“…” Phong Tiểu Tiểu suýt chút nữa phun hai ngụm máu lên mặt đối phương.
Hai người ngồi đằng trước nhìn Phong Tiểu Tiểu qua gương chiếu hậu với vẻ đồng tình, đối mặt với mối quan hệ phức tạp như vậy, suy cho cùng nên bàng quan hay ra tay giúp Dương Nghiên vượt qua cơn sóng dữ này đây?! Phong Tiểu Tiểu cố kiềm chế tâm tình vui sướng rạo rực khi thấy người gặp họa lại, cuối cùng mới quyết định là không đổ thêm dầu vào lửa nữa, có một Đường Cần “trúng đạn” là đủ rồi, thật sự không cần thiết khiến nhiều người cảm thấy rối rắm khi được thể nghiệm cái sự thật vượt quá thường thức gọi là thần tiên chuyển thế kia nữa.
Cô nháy mắt với Ngao Tiềm, Ngao Tiềm ngầm hiểu cười khổ một tiếng, ho khan nói: “Vị này… Cô Trương Tam, thật ra là vì chúng tôi không muốn lộ ra với người ngoài, cho nên đón Dương Nghiên đi ăn cơm thì được, nhưng tuyệt đối đừng gọi cậu ấy là con trai linh tinh ở trước mặt người thường…”
Năm đó Trương Tam cũng từng có tiền án lén xuống trần gian, bằng không Dương Tiễn ở đâu mà chui ra? Vừa nghe lời này liền hiểu, thân phận làm mẹ của chị ta đã không thể mang ra công khai, đừng nói đứa con trai mình vẫn chưa nhận kia, nếu để lão cha đương nhiệm của thằng bé biết, có lẽ khi đó lại khiến mọi chuyện càng thêm loạn.
“Người thân của mọi người còn chưa biết chuyện này sao?! Thật ra lâu lâu hiện thân có thể giúp nâng cao tín ngưỡng và…” Nói đến giữa chừng, như là đột nhiên nhớ đến điều gì đó, Trương Tam u buồn gật đầu thở dài một tiếng, “Được rồi, hiện giờ quy luật biến hóa, quả thật chư thần rất khó được thờ phụng hương khói, tôi hiểu rồi, mọi người yên tâm.”
***
Khi đoàn người tới nhà Dương Nghiên thì anh ta vẫn chưa dậy, ông Dương lại có nhà, nhưng đã tập mãi thành quen nên không đánh thức thằng con làm gì. Thấy Phong Tiểu Tiểu dẫn đám người tới, ông gật đầu coi như chào hỏi, sau đó không quan tâm đám người kia mà tiếp tục đọc báo.
Đối với các mối quan hệ bạn bè của con trai, ông Dương thực sự rất thoải mái, bất kể có nói như thế nào thì con trai trưởng thành cần có không gian riêng tư, cho nên ông không nhiệt tình cũng không ngăn cản, trừ phi người nhà sau lưng đứa bạn đó cần chính mình ra mặt, nếu không thì ông Dương đều áp dụng thái độ không thèm quan tâm.
Đương nhiên, với Phong Tiểu Tiểu thì ông vẫn có thể tán gẫu vài câu, dù sao đây cũng là cô gái đầu tiên mà thằng con mình bày tỏ thái độ khác thường, nhưng hôm nay đi sau cô gái này lại có nhiều người như vậy, ông Dương cũng chẳng có tâm trạng mà hàn huyên gì.
Phong Tiểu Tiểu cũng không để ý đến ông Dương, tự nhiên như ở nhà lôi kéo Ngao Tiềm lên phòng Dương Nghiên đá cửa.
Đáng tiếc, cửa nhà người ta kiên cố hơn nhà mình, có lẽ còn có hiệu quả cách âm, Phong Tiểu Tiểu đập mười phút cũng không có tác dụng gì. Lúc này, cô mới thấy hơi xấu hổ khi chủ vẫn còn ở dưới lầu mà lại ngang nhiên phá cửa nhà người ta, vì vậy đành uất nghẹn đi xuống.
Ông Dương ở dưới lầu đọc xong báo, ngửa đầu nhìn lên nửa ngày, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, thấy hai người vừa xuống liền vui vẻ: “Sao, nhà của bác trang hoàng không tồi chứ hả.”
Lời này có ý gì thì chỉ cần không phải là ngốc thì đều hiểu, Phong Tiểu Tiểu cũng không khách sáo mà khen: “Quả thật không tồi, cháu đi ra ngoài một lát.”
“Đi đâu?” Ông Dương vỗ vỗ tờ báo cầm lấy ly trà.
“Ra xe lấy chìa khóa.” Thật ra là đi ra vườn hoa lấy bùn.
“Phụt…” Ông Dương liền bị sặc, trước mặt nhiều người như vậy mà chẳng thèm giữ hình tượng gì cứ thế phun hết nước ra. Nước trà tí tách chảy xuống cằm cũng không để ý, nhìn Phong Tiểu Tiểu với biểu cảm kinh hãi: “Con trai bác đưa chìa khóa phòng nó cho cháu?!”
“Có gì không đúng sao ạ?”
“…” Đương nhiên là không đúng. Ông Dương muốn nói lại thôi, nghĩ một chút vẫn không nhịn được phải hỏi: “Nó cũng đưa chìa khóa biệt thự nhà bác cho cháu nữa à?”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm trong chốc lát, nếu là vân tay thì cô cũng hết cách, nhưng chìa khóa thì phẩy tay cái là có thể nặn ra được, chấp luôn các loại khóa… Vì thế rất thành thật gật đầu: “Vân tay không được, chìa khóa thì có ạ.”
Vẻ mặt ông Dương biến đổi thất thường một lúc lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp thở dài: “Bỏ đi, lát nữa bác đưa cháu đi lấy dấu vân tay!” Lại còn nói chỉ là bạn bè bình thường?! Bạn bè bình thường cái mông, ngay cả chìa khóa nhà cũng đã đưa cho người ta, không chừng sau này cả mật khẩu két sắt, cả sổ ngân hàng cũng nói cho người ta luôn!
Đương nhiên, ông Dương không sợ nhà mình bị trộm, dù sao ông cũng không quan tâm chút tài sản trong biệt thự này, thứ đáng giá đều ở trong két sắt, mật mã chìa khóa chỉ có một mình ông giữ, cho dù về sau hai đứa có chia tay, cùng lắm cũng chỉ cần đổi mật khẩu ở cửa là xong…
Ông Dương muốn gào thét, con trai ngoan đáng tin mình nuôi hơn hai mươi năm, ngay cả thời kì phản nghịch cũng chưa có, vậy mà không ngờ một lần yêu đương lại kích động đến thế, mới có mấy tháng đã trao đổi chìa khóa nhà với người ta rồi?
Phong Tiểu Tiểu dẫn Ngao Tiềm ra ngoài dưới ánh mắt quỷ dị như “nhìn con dâu” của ông Dương, Ngao Tiềm nãy giờ vẫn không mở miệng, chờ đến khi ra vườn đứng chắn cho Phong Tiểu Tiểu để cô lấy bùn mới nhịn không được mà hỏi: “Nghe anh Nhị nói thì không phải em đã có được Tức Nhưỡng rồi sao?” Cho nên mất công đi ra một chuyến làm gì chứ.
Ngụy thục nữ Phong Tiểu Tiểu đang diễn sâu cảnh xem hoa mà thực chất là đang đào đất sửng sốt, sắc mặt chợt biến: “Đệch! Quên mất!”
“…”
Quay lại biệt thự, ông Dương vẫn còn đang rối rắm, Phong Tiểu Tiểu lên lầu mở cửa, Ngao Tiềm thì bị ông Dương kéo lại rồi dạy dỗ một hồi về đạo lý “vợ bạn không thể cướp”. Sau đó còn nhân cơ hội mà hỏi thăm về tiến triển tình cảm giữa Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu, xem tình huống thế nào để còn quyết định ủng hộ, khoanh tay đứng nhìn hay là chia rẽ uyên ương.
Ngao Tiềm dở khóc dở cười, Phong Tiểu Tiểu làm ngơ trước ánh mắt cầu xin cứu viện của anh, đi thẳng lên lầu, chỉ chốc lát, lỗ khóa trên cửa phòng Dương Nghiên đã bị nhét đầy bùn đất. Đất trở nên cứng và xoay một vòng, cửa phòng dễ dàng bị mở ra. Trong nháy mắt, khi Phong Tiểu Tiểu bước vào cửa, vẻ mặt ông Dương như thể thế giới vỡ vụn, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Sau hai phút vẫn dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện trên lầu, ông Dương liền nghe thấy tiếng kêu thất thanh của con trai mình, sau đó mọi âm thanh lại lắng xuống.
“… Thanh niên bây giờ thật kích thích.” Ông Dương rối rắm than thở, “Tốt xấu gì cũng nên đóng cửa lại đã chứ.”
Lúc Phong Tiểu Tiểu đi xuống lầu thì đúng lúc nghe được câu sau, liền hỏi: “Đóng cửa cái gì?”
Ông Dương liếc cô một cái: “Sao xuống nhanh vậy?’
“Nói nhảm, anh… Dương thay quần áo, cháu không xuống không lẽ đứng xem.”
Ông Dương lẩm bẩm hai tiếng rồi im lặng. Lát sau Dương Nghiên vệ sinh thay quần áo xong, sắc mặt u ám đi xuống lầu. Vừa đến chân cầu thang, Phong Tiểu Tiểu còn chưa có động tĩnh gì, ông Dương đã cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, ngay sau đó liền thấy cô gái xinh đẹp ngồi trên sô pha nãy giờ đã ôm chặt con trai mình rơi lệ đầy mặt nói: “Tiểu Nghiên! Em nhớ anh lắm(*)… Hu hu hu hu…”
Ông Dương dụi mắt, lại dụi mắt, há hốc mồm suýt thì trật quai hàm. Ông nhìn Phong Tiểu Tiểu, người này chưa phản ứng gì, còn ra vẻ chờ xem kịch vui, lại nhìn con mình, sau khi sửng sốt thì rõ ràng là đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn khi nghĩ đến chuyện gì đó…
Tình huống này là sao?! Ông Dương rối rắm quá.
(*) Vì xưng hô trong tiếng Trung chỉ có “wo” với “ni” tức là “ta” và “ngươi”. Do vậy, trong tình huống này Trương Tam gọi “Ta nhớ ngươi lắm” với nghĩa là “Mẹ nhớ con lắm” nhưng lúc này ông Dương lại như nghe thành “Em (tôi) nhớ anh lắm”.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Xem ảnh 2
“Chị Trương Tam?” Cuối cùng, khi cả đám không tìm thấy ai khác mặc đồ đỏ nữa, Phong Tiểu Tiểu không chút do dự tiến lên hỏi.
Quả nhiên cô gái áo đỏ ngẩng đầu lên khỏi màn hình điện thoại, nhìn Phong Tiểu Tiểu cùng đám người đằng sau, nở nụ cười: “Quả nhiên là Nữ Oa, bạn bè sau lưng cũng không đơn giản chút nào.”
“Đâu có đâu có, đều là tình cờ gặp được, duyện phận thôi.” Phong Tiểu Tiểu cũng cười, thuận miệng hàn huyên vài câu. Sau đó, đoàn người mang theo tiên nữ Trương Tam, kéo va ly đi ra ngoài cửa đại sảnh: “Chị Tam muốn ăn cơm trước hay tìm chỗ nghỉ ngơi trước?”
“Nghỉ ngơi làm gì, buổi sáng lên máy bay, đi có mấy tiếng đã tới rồi, ra đường dạo phố gặp phải kẹt xe thì cũng chỉ tốn chừng ấy thời gian thôi.” Tiên nữ Trương Tam phất phất tay hào sảng nói, “Lâu rồi tôi không gặp Nhị Lang, cứ đi gặp con tôi trước đi, sau đó mọi người cùng nhau ăn bữa cơm.”
Hỏi cũng không không cần hỏi, chỉ cần liếc mắt một cái là chị ta đã biết con trai nhà mình tuyệt đối không có trong đoàn người này, không phải thần giao cách cảm linh tinh gì đó, chủ yếu là do hơi thở của pháp thân thần hồn tản ra không giống thôi.
Ngao Tiềm đang giúp Trương Tam bỏ hành lý vào cốp xe, vừa nghe lời này nhịn không được ho vài tiếng, có vẻ như thấy không quen khi nghe người ta gọi Dương Nghiên là “con trai”. Biểu cảm trên mặt bối rối liếc hai người phụ nữ đang nói chuyện, sau đó yên lặng chui vào trong xe.
Không có tài xế chuyên dụng là Dương Nghiên ở đây, ghế lái cùng ghế phụ lái biến thành vợ chồng Thành Hoàng, còn Phong Tiểu Tiểu và Trương Tam ngồi ghế sau, chờ xe khởi động mới có chút khó xử cười: “Anh Nhị bây giờ còn đang ở nhà, đi đón anh ấy có chút… không tiện.”
“Có gì không tiện?” Tiên nữ Trương Tam nhìn đồng hồ trên di động, “Cũng sắp tới giờ cơm trưa rồi, nó ăn ở nhà cũng là ăn, đi ra ngoài ăn với chúng ta cũng là ăn mà.”
“…” Không phải vấn đề này… Phong Tiểu Tiểu quay đầu ra đằng sau một cái rồi lại quay trở về, cười gượng, “Chủ yếu ông Dương có ở nhà…” Quan trọng hơn là sợ bà tiên nữ này tới địa bàn của người ta lại nói lung tung, ví dụ không cẩn thận nhìn Dương Nghiên mà hô lên “con trai” hay mấy đại từ nhân xưng linh tinh gì đó…
“Vậy thì sao…” Tiên nữ Trương Tam khó hiểu, sau đó mới bừng tỉnh, “Tôi hiểu rồi!”
Chị hiểu được là tốt rồi!
Phong Tiểu Tiểu vừa lau xong mồ hôi đang chuẩn bị thở phào, tiên nữ Trương Tam lại vẫy vẫy tay: “Ông ta chăm sóc con tôi nhiều năm như vậy, quả thật nên thưởng cái gì đó, nhưng bây giờ tôi không mang theo linh đan gì tốt, cho nên thôi cứ ghi tạc trước đã vậy.” Trương Tam tỏ vẻ đương nhiên cho rằng phàm nhân chỉ là con kiến, được nuôi con của chị chính là quang vinh, bây giờ chị không mang theo thứ tốt, sau này sẽ thưởng bù. Hoàn toàn không ý thức được mình có thể sẽ bị ông Dương xem là đồ điên mà đá ra khỏi cửa.
“…” Phong Tiểu Tiểu suýt chút nữa phun hai ngụm máu lên mặt đối phương.
Hai người ngồi đằng trước nhìn Phong Tiểu Tiểu qua gương chiếu hậu với vẻ đồng tình, đối mặt với mối quan hệ phức tạp như vậy, suy cho cùng nên bàng quan hay ra tay giúp Dương Nghiên vượt qua cơn sóng dữ này đây?! Phong Tiểu Tiểu cố kiềm chế tâm tình vui sướng rạo rực khi thấy người gặp họa lại, cuối cùng mới quyết định là không đổ thêm dầu vào lửa nữa, có một Đường Cần “trúng đạn” là đủ rồi, thật sự không cần thiết khiến nhiều người cảm thấy rối rắm khi được thể nghiệm cái sự thật vượt quá thường thức gọi là thần tiên chuyển thế kia nữa.
Cô nháy mắt với Ngao Tiềm, Ngao Tiềm ngầm hiểu cười khổ một tiếng, ho khan nói: “Vị này… Cô Trương Tam, thật ra là vì chúng tôi không muốn lộ ra với người ngoài, cho nên đón Dương Nghiên đi ăn cơm thì được, nhưng tuyệt đối đừng gọi cậu ấy là con trai linh tinh ở trước mặt người thường…”
Năm đó Trương Tam cũng từng có tiền án lén xuống trần gian, bằng không Dương Tiễn ở đâu mà chui ra? Vừa nghe lời này liền hiểu, thân phận làm mẹ của chị ta đã không thể mang ra công khai, đừng nói đứa con trai mình vẫn chưa nhận kia, nếu để lão cha đương nhiệm của thằng bé biết, có lẽ khi đó lại khiến mọi chuyện càng thêm loạn.
“Người thân của mọi người còn chưa biết chuyện này sao?! Thật ra lâu lâu hiện thân có thể giúp nâng cao tín ngưỡng và…” Nói đến giữa chừng, như là đột nhiên nhớ đến điều gì đó, Trương Tam u buồn gật đầu thở dài một tiếng, “Được rồi, hiện giờ quy luật biến hóa, quả thật chư thần rất khó được thờ phụng hương khói, tôi hiểu rồi, mọi người yên tâm.”
***
Khi đoàn người tới nhà Dương Nghiên thì anh ta vẫn chưa dậy, ông Dương lại có nhà, nhưng đã tập mãi thành quen nên không đánh thức thằng con làm gì. Thấy Phong Tiểu Tiểu dẫn đám người tới, ông gật đầu coi như chào hỏi, sau đó không quan tâm đám người kia mà tiếp tục đọc báo.
Đối với các mối quan hệ bạn bè của con trai, ông Dương thực sự rất thoải mái, bất kể có nói như thế nào thì con trai trưởng thành cần có không gian riêng tư, cho nên ông không nhiệt tình cũng không ngăn cản, trừ phi người nhà sau lưng đứa bạn đó cần chính mình ra mặt, nếu không thì ông Dương đều áp dụng thái độ không thèm quan tâm.
Đương nhiên, với Phong Tiểu Tiểu thì ông vẫn có thể tán gẫu vài câu, dù sao đây cũng là cô gái đầu tiên mà thằng con mình bày tỏ thái độ khác thường, nhưng hôm nay đi sau cô gái này lại có nhiều người như vậy, ông Dương cũng chẳng có tâm trạng mà hàn huyên gì.
Phong Tiểu Tiểu cũng không để ý đến ông Dương, tự nhiên như ở nhà lôi kéo Ngao Tiềm lên phòng Dương Nghiên đá cửa.
Đáng tiếc, cửa nhà người ta kiên cố hơn nhà mình, có lẽ còn có hiệu quả cách âm, Phong Tiểu Tiểu đập mười phút cũng không có tác dụng gì. Lúc này, cô mới thấy hơi xấu hổ khi chủ vẫn còn ở dưới lầu mà lại ngang nhiên phá cửa nhà người ta, vì vậy đành uất nghẹn đi xuống.
Ông Dương ở dưới lầu đọc xong báo, ngửa đầu nhìn lên nửa ngày, vẻ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa, thấy hai người vừa xuống liền vui vẻ: “Sao, nhà của bác trang hoàng không tồi chứ hả.”
Lời này có ý gì thì chỉ cần không phải là ngốc thì đều hiểu, Phong Tiểu Tiểu cũng không khách sáo mà khen: “Quả thật không tồi, cháu đi ra ngoài một lát.”
“Đi đâu?” Ông Dương vỗ vỗ tờ báo cầm lấy ly trà.
“Ra xe lấy chìa khóa.” Thật ra là đi ra vườn hoa lấy bùn.
“Phụt…” Ông Dương liền bị sặc, trước mặt nhiều người như vậy mà chẳng thèm giữ hình tượng gì cứ thế phun hết nước ra. Nước trà tí tách chảy xuống cằm cũng không để ý, nhìn Phong Tiểu Tiểu với biểu cảm kinh hãi: “Con trai bác đưa chìa khóa phòng nó cho cháu?!”
“Có gì không đúng sao ạ?”
“…” Đương nhiên là không đúng. Ông Dương muốn nói lại thôi, nghĩ một chút vẫn không nhịn được phải hỏi: “Nó cũng đưa chìa khóa biệt thự nhà bác cho cháu nữa à?”
Phong Tiểu Tiểu ngẫm trong chốc lát, nếu là vân tay thì cô cũng hết cách, nhưng chìa khóa thì phẩy tay cái là có thể nặn ra được, chấp luôn các loại khóa… Vì thế rất thành thật gật đầu: “Vân tay không được, chìa khóa thì có ạ.”
Vẻ mặt ông Dương biến đổi thất thường một lúc lâu, cuối cùng đành thỏa hiệp thở dài: “Bỏ đi, lát nữa bác đưa cháu đi lấy dấu vân tay!” Lại còn nói chỉ là bạn bè bình thường?! Bạn bè bình thường cái mông, ngay cả chìa khóa nhà cũng đã đưa cho người ta, không chừng sau này cả mật khẩu két sắt, cả sổ ngân hàng cũng nói cho người ta luôn!
Đương nhiên, ông Dương không sợ nhà mình bị trộm, dù sao ông cũng không quan tâm chút tài sản trong biệt thự này, thứ đáng giá đều ở trong két sắt, mật mã chìa khóa chỉ có một mình ông giữ, cho dù về sau hai đứa có chia tay, cùng lắm cũng chỉ cần đổi mật khẩu ở cửa là xong…
Ông Dương muốn gào thét, con trai ngoan đáng tin mình nuôi hơn hai mươi năm, ngay cả thời kì phản nghịch cũng chưa có, vậy mà không ngờ một lần yêu đương lại kích động đến thế, mới có mấy tháng đã trao đổi chìa khóa nhà với người ta rồi?
Phong Tiểu Tiểu dẫn Ngao Tiềm ra ngoài dưới ánh mắt quỷ dị như “nhìn con dâu” của ông Dương, Ngao Tiềm nãy giờ vẫn không mở miệng, chờ đến khi ra vườn đứng chắn cho Phong Tiểu Tiểu để cô lấy bùn mới nhịn không được mà hỏi: “Nghe anh Nhị nói thì không phải em đã có được Tức Nhưỡng rồi sao?” Cho nên mất công đi ra một chuyến làm gì chứ.
Ngụy thục nữ Phong Tiểu Tiểu đang diễn sâu cảnh xem hoa mà thực chất là đang đào đất sửng sốt, sắc mặt chợt biến: “Đệch! Quên mất!”
“…”
Quay lại biệt thự, ông Dương vẫn còn đang rối rắm, Phong Tiểu Tiểu lên lầu mở cửa, Ngao Tiềm thì bị ông Dương kéo lại rồi dạy dỗ một hồi về đạo lý “vợ bạn không thể cướp”. Sau đó còn nhân cơ hội mà hỏi thăm về tiến triển tình cảm giữa Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu, xem tình huống thế nào để còn quyết định ủng hộ, khoanh tay đứng nhìn hay là chia rẽ uyên ương.
Ngao Tiềm dở khóc dở cười, Phong Tiểu Tiểu làm ngơ trước ánh mắt cầu xin cứu viện của anh, đi thẳng lên lầu, chỉ chốc lát, lỗ khóa trên cửa phòng Dương Nghiên đã bị nhét đầy bùn đất. Đất trở nên cứng và xoay một vòng, cửa phòng dễ dàng bị mở ra. Trong nháy mắt, khi Phong Tiểu Tiểu bước vào cửa, vẻ mặt ông Dương như thể thế giới vỡ vụn, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng tan biến.
Sau hai phút vẫn dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện trên lầu, ông Dương liền nghe thấy tiếng kêu thất thanh của con trai mình, sau đó mọi âm thanh lại lắng xuống.
“… Thanh niên bây giờ thật kích thích.” Ông Dương rối rắm than thở, “Tốt xấu gì cũng nên đóng cửa lại đã chứ.”
Lúc Phong Tiểu Tiểu đi xuống lầu thì đúng lúc nghe được câu sau, liền hỏi: “Đóng cửa cái gì?”
Ông Dương liếc cô một cái: “Sao xuống nhanh vậy?’
“Nói nhảm, anh… Dương thay quần áo, cháu không xuống không lẽ đứng xem.”
Ông Dương lẩm bẩm hai tiếng rồi im lặng. Lát sau Dương Nghiên vệ sinh thay quần áo xong, sắc mặt u ám đi xuống lầu. Vừa đến chân cầu thang, Phong Tiểu Tiểu còn chưa có động tĩnh gì, ông Dương đã cảm thấy trước mắt nhoáng lên một cái, ngay sau đó liền thấy cô gái xinh đẹp ngồi trên sô pha nãy giờ đã ôm chặt con trai mình rơi lệ đầy mặt nói: “Tiểu Nghiên! Em nhớ anh lắm(*)… Hu hu hu hu…”
Ông Dương dụi mắt, lại dụi mắt, há hốc mồm suýt thì trật quai hàm. Ông nhìn Phong Tiểu Tiểu, người này chưa phản ứng gì, còn ra vẻ chờ xem kịch vui, lại nhìn con mình, sau khi sửng sốt thì rõ ràng là đã tỏ vẻ mất kiên nhẫn khi nghĩ đến chuyện gì đó…
Tình huống này là sao?! Ông Dương rối rắm quá.
(*) Vì xưng hô trong tiếng Trung chỉ có “wo” với “ni” tức là “ta” và “ngươi”. Do vậy, trong tình huống này Trương Tam gọi “Ta nhớ ngươi lắm” với nghĩa là “Mẹ nhớ con lắm” nhưng lúc này ông Dương lại như nghe thành “Em (tôi) nhớ anh lắm”.