Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-296
Chương 299: Tâm thần phân liệt
Ban đêm, Khương Lễ nghỉ ngơi bình thường, đã lâu rồi hô hấp khi ngủ mới ổn định như vậy.
Từ khi thiên hồn Xi Vưu thức tỉnh tới nay, Khương Lễ vẫn luôn duy trì giấc ngủ kéo dài trên mười tám tiếng. Nhưng sáng sớm hôm nay, cậu ta lại vô cùng có tinh thần đi xuống tầng ăn sáng, sắc mặt hồng hào phấn khởi, giống như trước đó chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Ngày thứ ba vẫn bình thường như trước, ngày thứ tư, ngày thứ năm... Một tuần sau, Phong Tiểu Tiểu vui mừng gọi điện cho ông Khương, báo tin con ông ta đã hồi phục. Đương nhiên, ông Khương tỏ vẻ vô cùng cảm kích với bác sĩ phụ trách Yến Khê và đồng chí trợ thủ Phong Tiểu Tiểu, cũng tuyên bố mình sẽ lập tức giải quyết nhiệm vụ trên tay, hôm sau sẽ tới đón Khương Lễ về nhà rồi mở tiệc chúc mừng.
Dương Nghiên mở tờ báo đang đặt trên đầu gối ra, nghe xong nội dung của cuộc điện thoại thì ngây ngốc mười giây, sau đó xì một tiếng, thản nhiên bỏ qua đoạn ký ức nhìn thấy trong tâm hồn Xi Vưu... Những gì đã qua, thì không cần quay trở lại.
***
Hiện nay, vấn đề tồn đọng của tiệm gốm tạm thời cũng đã xử lý xong. “Công ty thần đình” đã bắt đầu hoạt động. Lucifer đã được “vớt” trở lại, đang tĩnh dưỡng trong thần đình, chờ Phong Tiểu Tiểu nặn cho anh ta một thân thể mới. Tiểu Khương đã khôi phục lại trạng thái bình thường... Dương Nghiên đau khổ tăng ca tới đêm mới chỉnh đốn được một chút công việc gần đây, sau khi gõ chữ cuối cùng lên máy tính, anh ta vui vẻ vươn vai người một chút, đẩy máy tính ra định đi xuống tầng rót ly sữa để uống trước khi đi ngủ.
Cuối cùng, ngày mai anh ta cũng có thể về nhà, chuyện kế tiếp có thể giao cho Phong Tiểu Tiểu làm trước, đợt bận rộn kế tiếp cũng phải chờ đầu trọc từ biển Chết trở về đã, những chuyện vụn vặt khác cũng có thể từ từ xử lý sau.
Tự dưng cậu ấm phải làm việc không lương, không phúc lợi, không bảo hiểm lại có cảm giác vui mừng khi thấy được ánh rạng đông. Từ khi quen biết Phong Tiểu Tiểu, anh ta không còn được sống những ngày an nhàn ăn no chờ chết như trước kia nữa. Làm cậu ấm hơn hai mươi năm, lượng công việc trong khoảng thời gian này của anh ta quả thực là nhiều gấp mấy lần quãng đời lúc trước cộng lại.
Rốt cuộc cũng có được lúc thảnh thơi, thậm chí Dương Nghiên còn cảm thấy hạnh phúc này có chút không chân thật.
Anh ta lười biếng đi xuống cầu thang, Khương Lễ cũng đang ở dưới tầng một tập luyện bù những gì đợt trước đã bỏ lỡ. Từ khi nơi này của Phong Tiểu Tiểu bị quá nhiều yêu ma vào ở, vì suy xét đến đủ loại yếu tố nên tầng hầm ngầm được mở thêm một phòng tập luyện, tuy tạm thời còn chưa có thần ma nào để ý đến những dụng cụ tập luyện đó của người thường, nhưng ít nhất hiện tại Tiểu Khương đã dùng tới chúng.
Dương Nghiên bưng sữa từ bếp đi ra, thuận miệng chào hỏi Khương Lễ đang ở trước ti vi: “Xem ti vi à? Tôi ngủ trước đây, ngày mai cậu còn phải về nhà, không có việc gì thì đi ngủ sớm đi.”
Nói xong, anh ta định đi lên tầng, nhưng không đợi anh ta xoay người, Khương Lễ đã quay đầu lại, dùng ánh mắt khó hiểu đánh giá Dương Nghiên... Lúc ở trên cầu thang, Dương Nghiên cảm thấy ánh nhìn này quá áp lực, liền nhíu mày nhìn lại, lúc này mới cảm thấy hình như không khí có chút kỳ lạ.
Khương Lễ quá yên tĩnh, cái cảm giác cậu ta giống như động vật nhỏ thuần khiết đã hoàn toàn biến mất, ngược lại giống như là đã tiến hóa thành mãnh thú nguy hiểm... Tuy im lặng, nhưng toàn thân trên dưới đã chuẩn bị sẵn sàng chờ hành động, ánh mắt của cậu ta nhìn chằm chằm khiến Dương Nghiên có cảm giác giống như bị biến thành con mồi trong tầm ngắm vậy.
Dương Nghiên trầm ngâm, dừng bước một chút, một lần nữa bưng sữa từ trên cầu thang đi xuống, đứng trước mặt Khương Lễ đánh giá ánh mắt của đối phương nửa phút, sau đó nhíu mày, nửa nghi ngờ nửa thăm dò hỏi: “... Xi Vưu?”
Khóe môi “Khương Lễ” cong lên, trên khuôn mặt thanh tú quen thuộc lộ ra nụ cười trào phúng mà Dương Nghiên tuyệt đối không quen: “Ánh mắt không tệ.”
“...” Tay Dương Nghiên thầm run lên, mặt ngoài ra vẻ bình tĩnh, nhưng trong đầu đã có một đám “thảo nê mã”(*) gào thét chạy qua.
Đệt!!!
(*) Trong tiếng Trung, cụm “Thảo nê mã” phát âm gần giống với câu chửi “đmm”.
Anh ta chỉ hỏi thử một chút mà thôi, không cần phải chuẩn như vậy chứ?
Âm thầm hít sâu vào một hơi để bình tĩnh lại, Dương Nghiên bí mật liếc mắt lên tầng, đặt chén sữa lên bàn, ngồi xuống trước mặt “Khương Lễ”, cố gắng bình tĩnh hòa nhã: “... Tôi nhớ Yến Khê nói hẳn là anh đã biến mất rồi mà?”
Dựa theo cách nói của con hồ ly chết tiệt kia, sau khi thiên hồn bị phong ấn, trí nhớ của kiếp trước cũng sẽ bị phong ấn lại, một linh hồn không nên bị biến thành hai người, điều này không phù hợp với quy luật của thiên đạo, cũng không hợp lẽ thường.
“Khương Lễ” trầm ngâm hồi lâu, châm biếm cười: “Tôi cũng vốn cho là mình sẽ biến mất...”
Trong ảo cảnh cuối cùng, anh ta lại lần nữa thấy Nữ Oa biến mất khỏi bên cạnh mình, sự tuyệt vọng khi ấy vốn đã đủ khiến anh ta không muốn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.
Nhưng khi ý thức sắp rơi vào nơi sâu vô tận, bỗng nhiên cảnh tượng trước khi rơi vào ảo cảnh lại vụt hiện ra trong đầu. Anh ta nhớ tới cảnh bóng dáng quen thuộc kia bước vào kết giới, cũng nhớ ra Phong Hy vẫn đang còn sống và đứng ở trước mặt mình.
Chính cảnh tượng đó đã cho anh ta một con đường sống.
Anh ta còn chưa nhận được đáp án của cô, thì sao đã có thể chết được?
Anh ta muốn hỏi cô một câu, sau khi đầu thai chuyển thế, đối với cô, anh ta có còn không bằng Hoàng Đế như trước không?
“Khương Lễ” nhìn trán Dương Nghiên lặng im hiện ra một đường kẻ máu, cười lạnh: “Khi mới thức tỉnh tôi mất hết can đảm, có người hỏi bên tai tôi rằng có phải là tôi không cam lòng hay không, tôi trả lời là có, vì thế nên tỉnh lại, tôi chỉ muốn tìm Hoàng Đế đòi công bằng và thắng bại của vạn năm trước... Nhưng hiện tại thì khác, anh yên tâm, tôi đã không còn quan tâm tới Hoàng Đế, nên tất nhiên sẽ không để ý tới người nọ.”
Dương Nghiên nghe hiểu ý này, đối phương gần như đã giải thích rõ, lúc trước khi anh ta tỉnh lại thì muốn dùng thân thể này đi báo thù, cho nên mới hành động cực đoan. Nhưng lần này người ta có mục đích khác, nên tất nhiên sẽ không đi theo con đường thô bạo nữa...
“Nhưng tôi không tin anh lắm...” Dương Nghiên cũng thành thật, nhún vai nói thẳng, đưa tay nắm vào hư không, kéo Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao ra để ngang đùi: “Có thể cho tôi biết lý do của việc anh sẽ không gây loạn nữa không?”
Người này từng có tiền án, anh ta đề phòng một chút cũng dễ hiểu!
“Khương Lễ” nhíu mày, hơi bất mãn vì sự sự mạo phạm này. Nhưng nghĩ lại, trong trí nhớ mơ hồ, hình như người này là bạn của Nữ Oa... Vì thế vẫn rất kiên nhẫn giải thích: “Anh không cần đề phòng...” Nói xong dừng lại một chút, dường như vẫn có chút không cam lòng, nhưng vì muốn khiến đối phương yên tâm nên anh ta vẫn miễn cưỡng mở miệng tiếp tục nói: “Bản lĩnh của con cháu họ Yến tất nhiên là đáng tin. Thần hồn của tôi đã bị phong ấn, nhưng ý thức và ký ức vẫn chưa biến mất. Hiện giờ tôi không thể động đậy trong thân thể này, mỗi ngày chỉ có mấy tiếng tỉnh táo thôi.”
Dương Nghiên không hiểu lắm, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Ý anh là, thiên hồn quả thật đã bị phong ấn, cho nên hiện tại anh mới không thể nghiền áp ý thức của Tiểu Khương như trước. Nhưng ý thức của anh vẫn chưa biến mất, vẫn còn ở lại... Hay nói cách khác, bây giờ đang có hai ý thức trong cùng một thân thể?”
“Khương Lễ” gật đầu: “Đúng!”
Đúng cái lông ấy!!!
Dương Nghiên suýt nữa thốt ra câu chửi bậy - mẹ nó, đây không phải tâm thần phân liệt trong truyền thuyết đó sao?
Không thể nhịn được nữa thì không cần phải nhịn, Dương Nghiên nhìn chằm chằm “Khương Lễ”, vận khí nửa phút, rốt cuộc không nhịn được nữa gọi cho Yến Khê chửi ầm lên: “Tên hồ ly tinh nhà ngươi có bản lĩnh gì vậy? Hiện tại Xi Vưu đang ở trước mặt tôi nói chuyện lý tưởng cuộc đời, có phải anh nên cho tôi một câu giải thích hay không?”
“...”
***
Nửa giờ sau, Phong Tiểu Tiểu bị gọi dậy, Yến Khê bị gọi đến, bốn bên chạm mặt ở phòng khách mở cuộc họp.
Ánh mắt “Khương Lễ” lưu luyến nhìn chằm chằm về phía Phong Tiểu Tiểu, không nói lời nào. Yến Khê cau mày nhìn chằm chằm “Khương Lễ”, không nói lời nào. Dương Nghiên giải thích tình huống với Phong Tiểu Tiểu, Phong Tiểu Tiểu rối rắm cạn lời.
Sau khi hiểu biết tình hình trước mắt, Phong Tiểu Tiểu cũng có chút buồn bực: “Vậy rốt cuộc việc này xem như là tốt hay không tốt đây?”
Nét mặt “Khương Lễ” dịu dàng nhìn Phong Tiểu Tiểu: “Phong Hy, rốt cuộc tôi cũng được gặp lại em.”
“Xin gọi tôi là Phong Tiểu Tiểu, cám ơn.” Phong Tiểu Tiểu sửa đúng xưng hô, sau đó nhíu mày: “Khương... Xi Vưu, hiện tại anh cảm thấy thế nào?”
“Cũng không tệ lắm, tuy thân thể yếu hơn so với tưởng tượng của tôi, nhưng dùng quen thì cũng coi như tạm được.” “Khương Lễ” giật giật cánh tay, có vẻ đã thích ứng, sau đó bất mãn nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ một chút: “Chờ sau này có đủ ba hồn thì tất nhiên tôi sẽ có cách để khôi phục thần thông.”
Phong Tiểu Tiểu buồn rầu, thật sự không biết có nên cổ vũ lòng cầu tiến này của đối phương một chút hay không: “... Thật ra không cần chăm chỉ như thế cũng được.”
Mặc dù mạnh mẽ là chuyện tốt, nhưng nếu Xi Vưu thật sự chiếm sân nhà, như vậy không phải Tiểu Khương sẽ lại bị cắn nuốt hay sao?
Yến Khê tỏ vẻ vô cùng bất mãn với sự cố ngoài ý muốn xuất hiện trong công việc của mình, đây quả thực là sỉ nhục tính chất chuyên nghiệp của anh ta. Hơn nữa, ánh mắt khiển trách của Dương Nghiên và Phong Tiểu Tiểu thật sự quá sắc bén, Yến Khê cũng không tiện nói gì, liền không khách sáo hỏi thẳng Xi Vưu: “Sao anh không chết?”
Ánh mắt khinh miệt của Xi Vưu liếc qua: “Cửu Lê của tôi đối đãi với Thanh Khâu cũng không tệ, cũng không cần cậu giúp ban phúc gì, nhưng cậu làm việc như thế, có phải quá khiến lòng người ta nguội lạnh hay không?”
Yến Khê nghẹn lời, mẹ nó, bị người ta chỉ trích như vậy thật đúng là... Thật đúng là khiến anh ta không nói được lời nào.
Tuy có thể đường đường chính chính nói về kiếp trước kiếp này, nhưng chuyện này được coi là đạo lý để tuyên truyền thì còn có thể, chứ nếu thật sự muốn đào móc ra thì cũng không cần thiết.
Dù sao Yến Khê cũng chỉ thuận theo góc độ quy luật thiên đạo để trình bày, nhưng không thể bắt ép mỗi người đều phải vì điều “nên là” như thế mà hy sinh.
Nếu như lúc trước phong ấn được thiên hồn này thì chuyện cũng xem như đã xong. Chỉ là hiện tại để lại tác dụng phụ như vậy nên rõ ràng lúc này đối phương đã không còn tính uy hiếp với chủ hồn kiếp này nữa. Dưới tình huống như vậy mà mình còn tiếp tục đuổi tận giết tuyệt... đừng nói là Xi Vưu không thể nhẫn nhịn mà ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy có chút vô lý.
Xử xong Yến Khê, Xi Vưu quay đầu, thái độ rõ ràng thấp thỏm hơn chút, chần chừ hỏi Phong Tiểu Tiểu: “Phong Hy... Em cũng muốn tôi biến mất sao?”
Tim Dương Nghiên vọt lên, nháy mắt nhìn qua, cũng không biết nên hy vọng đối phương gật đầu hay lắc đầu. Ngược lại, Phong Tiểu Tiểu cũng không mấy do dự, nhún vai cảm thán: “Cái này không dễ nói. Cá nhân tôi cảm thấy anh và Tiểu Khương vốn là cùng một người, nhưng nếu anh muốn khiến Tiểu Khương biến mất, như vậy chắc chắn là không được!”
Bình luận facebook