Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-297
Chương 300: Cha khương ngầu quá
Tuy đáp án không khiến Xi Vưu vừa lòng, nhưng vẫn có thể chấp nhận được.
Ít nhất Phong Hy cũng không thật sự hy vọng anh ta biến mất, chỉ cần không uy hiếp gì tới bạn của cô... đương nhiên, tên kia cũng coi như một cái tôi khác của anh ta... vậy đối phương cũng có thể chấp nhận anh ta.
Biết kết quả này, Xi Vưu cũng thỏa mãn.
Dương Nghiên im lặng nhẹ nhàng thở phào, có lẽ bởi vì mắt Thông Thiên từng đọc được đoạn ký ức viễn cổ kia, cho nên trong tình huống không uy hiếp đến Khương Lễ, thật ra anh ta cũng không kháng cự Xi Vưu. Nhưng không kháng cự thì không kháng cự, cái nên đả kích thì vẫn phải đả kích, thấy Xi Vưu ra vẻ đắc ý “quả nhiên Phong Hy vẫn chưa quên tình cảm khi xưa của chúng ta”, Dương Nghiên không nhịn được nói ra lời nói gây thù hận: “Vui cái gì, cô ấy cũng không phải hòn đá trong tay anh.”
Xi Vưu dùng vẻ mặt khinh bỉ “sao anh có thể nông cạn như vậy” nhìn Dương Nghiên, trào phúng hừ một tiếng: “Trong trí nhớ của Phong Hy không còn chuyện cũ đó cũng không sao, tôi sống lại thì vốn đã không phải trước kia nữa rồi. Cho dù luân hồi muôn đời ngàn thế, chẳng lẽ Phong Hy lại không phải là Phong Hy sao?”
Chút thiện lương cô vô tình bỏ ra hàng nghìn hàng vạn năm trước đã kéo anh ta ra khỏi cuộc sống hoảng loạn chưa từng có chỗ dừng chân. Hàng nghìn hàng vạn năm sau chuyển thế luân hồi, cô đã sớm quên chuyện đó, nhưng anh ta vẫn nhớ rõ... như vậy là đủ rồi.
Anh ta không cần cô nhớ ra anh ta, cũng không cần cô nhớ lại hồi ức cùng anh ta khi đó. Bãi biển hóa nương dâu, trời đất thay đổi, cái anh ta muốn, chỉ là có thể nắm chặt chút ấm áp của hòn đá đã từng nắm trong tay mà thôi.
“...” Những lời này, có hiệu quả y hệt những lời của Phục Hy... Tuy không biết giữa Dương Nghiên và Xi Vưu đang trao đổi cái gì, nhưng Phong Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy trầm mặc.
Đột nhiên có cảm giác bản thân thật chẳng ra gì...
Sau một phen rối rắm bận rộn kiểm tra thân thể toàn diện, rà quét Xi Vưu từ đầu tới chân, rốt cuộc Yến Khê không thể không uể oải thừa nhận, đúng là cái ý thức của thiên hồn dù suy yếu nhưng vẫn ổn định mà ở lại.
Tình trạng hiện tại của anh ta sẽ không gây ra uy hiếp gì với Khương Lễ, nhưng đồng thời, khi kết cấu tương đối ổn định thì việc gạt bỏ một ý thức sẽ không phải chuyện đơn giản, bởi vì rất có khả năng sẽ phá đi sự cân bằng, gây ra hậu quả xấu.
“... Dù sao mỗi ngày người bình thường vẫn luôn có thời gian nghỉ ngơi khi ngủ, trong khoảng thời gian này thân thể cũng nhàn rỗi, cho Xi Vưu dùng cũng không thành vấn đề.” Sau khi trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc Yến Khê cười gượng kết luận.
“Thật là một câu trả lời vô liêm sỉ.” Phong Tiểu Tiểu cảm thán, sau đó phát sầu: “Thật ra tôi thấy chỉ cần Tiểu Khương không có gì nguy hiểm đến tính mạng là được rồi, nhưng mấu chốt là cha Khương có thể chấp nhận được việc mình đột nhiên có thêm một đứa con trai hay không đây?”
“... Chắc là có thể, mua một tặng một, lời quá còn gì.” Dương Nghiên yên lặng châm điếu thuốc.
***
Ngày hôm sau, Khương Lễ trở lại thân thể của mình, chẳng biết nên nói là may mắn hay không, bởi bản thân Khương Lễ đã biết hết những chuyện đã xảy ra trong khi ý thức kia đi ra hoạt động.
Dựa theo cách nói của cậu ta, khi một nhân cách khác sử dụng thân thể của cậu ta, thì Khương Lễ giống như đang ở trong mơ để quan sát vậy. Hai ý thức thông qua tần số cao thấp để quyết định khi nào có thể sử dụng thân thể, nhưng không có tình huống bên nào áp đảo bên nào để giành lấy quyền không chế hoàn toàn.
Nói may mắn là vì, ít nhất Khương Lễ cũng có quyền được biết mọi việc khi không sử dụng thân thể.
Nhưng nói không may thì tất nhiên là vì khi đó cậu ta chỉ có thể bàng quan đứng ngoài quan sát, bất lực với những chuyện xảy ra bên ngoài.
Bởi vì chuyện tương đối phức tạp, Yến Khê vốn không có hứng thú gì với ông Khương cũng không thể không tham gia, ít nhất anh ta cũng phải chịu trách nhiệm trình bày tình huống trước mắt với người nhà của bệnh nhân do anh ta chủ trị.
Ông Khương còn chưa mở tiệc đã nghe được tin này, lúc này cả gian phòng vô cùng yên tĩnh, sắc mặt của ông Khương cũng vô cùng bình tĩnh.
Im lặng chậm rãi uống xong nửa chén trà, ông Khương vẫy tay gọi Khương Lễ vẫn luôn ngồi đối diện mình, tên kia chạy tới, ông Khương vỗ vỗ vai con trai, ra vẻ cổ vũ, hỏi: “Có cảm thấy không thích ứng được hay không?”
“Không có.” Khương Lễ ngoan ngoãn lắc đầu: “Trong thời gian ý thức của con làm chủ, vẫn có thể cảm nhận được tần suất tim đập, tốc độ chảy của máu, trạng thái cơ bắp và tư duy đều rất bình thường, cho nên chắc nhân cách kia nói không sai, trong thời gian con làm chủ thì sẽ không chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ bên ngoài, anh ta cũng không thể đột nhiên chiếm lấy thân thể.”
Phong Tiểu Tiểu yên lặng lau mồ hôi, đây tuyệt đối không phải số liệu mà người bình thường có thể tự đánh giá. Nhưng từ đó cũng có thể thấy được, quả thật Khương Lễ không ngây thơ trẻ con như biểu hiện bên ngoài. Khi bọn họ còn đang phân tích lời Xi Vưu nói là thật hay giả, cậu ta đã nhanh chóng dùng biện pháp của chính mình để kiểm tra một lượt... Nắm rõ tất cả tình hình trong tay mình, đây mới là nguyên tắc làm việc của nhà họ Khương, nếu không phải ông Khương chủ động hỏi, chắc cô thậm chí còn không biết thật ra Khương Lễ đã âm thầm chuẩn bị nhiều như vậy.
Ông Khương hài lòng mỉm cười, từ ái giao con trai cho một nhân viên nghiên cứu mặc áo trắng đột nhiên xuất hiện: “Cùng các bác đi làm kiểm tra sức khoẻ toàn diện đi, kiểm tra sóng điện não một chút.”
Khương Lễ nghe lời mà đi, ông Khương vẫn tiếp đãi khách giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy: “Phiền mọi người đã chờ lâu, con tôi phải lúc nữa mới đi ra, không bằng chúng ta đi ăn cơm trước đi.”
Yến Khê là hồ ly ngàn năm mà cũng bị giật mình bởi hình thức ở chung kỳ dị của nhà họ Khương. Tộc hồ ly của bọn họ rất che chở cho lớp nhỏ, nếu đổi là con của anh ta gặp phải chuyện này, anh ta đã sớm giết người ta tới mười tám tầng trời, chứ đâu thể bình tĩnh mà mời người ta ăn cơm như vậy?
Yến Khê cảm thấy hứng thú híp mắt, mỉm cười với ông Khương: “Trong nhà bác Khương có vẻ thật kỳ diệu.”
Ông Khương khách sáo nói: “Ngại quá, chuyện làm ăn của nhà tôi phải cạnh tranh tương đối khốc liệt, hơn nữa vài năm gần đây tình hình trong ngành càng thêm ác liệt, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với tình huống xấu nhất có thể xảy ra... Thật ra nếu cậu Xi Vưu kia không có ác ý gì với con tôi hoặc nhà họ Khương thì tôi cũng không khó chấp nhận sự thật này lắm, dù sao thì cũng tốt hơn rất nhiều so với tình huống tệ nhất mà tôi tưởng tượng ra rồi, không phải sao?”
Coi như nhà mình có thêm một một cao thủ... Dù sao cũng giống như lời giải thích của đám người Phong Tiểu Tiểu, lúc đối phương sử dụng thân thể đều là lúc ý thức của Khương Lễ đã rơi vào hôn mê, ông ta cứ coi như con mình bị mộng du là được.
Phong Tiểu Tiểu thở phào: “Bác Khương nghĩ thoáng thật.”
Cha Khương nhìn Phong Tiểu Tiểu với ý tứ sâu xa: “Cũng không biết vợ tương lai của A Lễ có chấp nhận được điểm này hay không...” Đổi một góc độ khác, nếu A Lễ thật sự lập gia đình với người phụ nữ khác, cho dù người đó nghĩ thoáng thế nào thì trong lòng vẫn sẽ nghỉ luẩn quẩn về việc trong người cậu ta còn có một nhân cách khác, không chừng lúc động phòng còn có thể sẽ máu tươi đầy giường... Nói như vậy, nếu cuối cùng cô bé này không gả cho con ông, có vẻ như nếu nhà họ Khương muốn có đời tiếp theo thì chỉ có thể dùng tinh trùng của A Lễ để thụ tinh trong ống nghiệm.
Dương Nghiên nhìn cái là biết ông già kia không có ý tốt gì, liền ho khan một tiếng giả ngu chen ngang đề tài: “Có gì mà không thể chấp nhận. Con gái bây giờ đều thích biến hóa khôn lường, có thể gả cho Tiểu Khương thì bọn họ vui vẻ còn không kịp ấy chứ. Trong môi trường pháp luật và xã hội theo xu hướng bất lợi cho chế độ phụ hệ thế này, đây không phải là thực hiện giấc mộng có hậu cung của bọn họ sao.”
“...” Ông Khương bình tĩnh đẩy gọng kính viền vàng trên sống mũi, mặt vô cảm vươn tay lên trên bàn mời: “Ha ha, ăn cơm thôi, không nói nữa.”
Phong Tiểu Tiểu chọc chọc Dương Nghiên hạ giọng: “Anh Nhị, anh thắng!” Người này đã chiếm ưu thế tuyệt đối trong cuộc nói chuyện không có liêm sỉ này.
Dương Nghiên bình tĩnh dùng khuỷu tay huých ngược trở lại - Mẹ nó! Anh ta hoàn toàn không thấy điều này có gì đáng để tự hào cả.
***
Ăn cơm xong, lại rảnh rỗi ngồi một lát, chờ Khương Lễ hoàn thành kiểm tra và nhận được kết luận đã an toàn, khi đám người trở lại phòng khách trong tiệm gốm thì cũng đã sắp ba bốn giờ chiều rồi.
Ông Khương vốn định đón Khương Lễ về nhà luôn, nhưng suy xét đến ý nguyện của một nhân cách khác nên vẫn để con mình tiếp tục ở lại chỗ Phong Tiểu Tiểu.
Vì thế, sau khi giao nhiệm vụ của quý tiếp theo cho Khương Lễ, cha Khương bình tĩnh chấp nhận hiện thực, tự mình tiễn đám người ra cửa, hoàn toàn không có chút tiếc nuối hoặc không cam lòng nào: “A Lễ, lúc ở nhà cô Phong phải khách sáo một chút, đừng gây thêm phiền phức cho người ta.”
Khương Lễ vừa lật xem tờ nhiệm vụ vừa ngoan ngoãn gật đầu: “Con biết rồi, nhưng cha ơi...” Cậu ta ngẩng đầu, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cha mình: “Có phải nhiệm vụ quý này nhiều hơn một chút đúng không?”
Cha Khương mỉm cười hòa nhã, vỗ nhẹ đầu chó của con trai: “Không nhiều, trước kia con có một mình, bây giờ không phải có thêm một người nữa rồi sao... Nên cho gấp đôi nhiệm vụ là chuyện bình thường, về sau con phải làm quen, Xi Vưu cũng cần phải có nguồn thu nhập của mình chứ.” Dựa vào đâu mà con ông ta phải làm việc một mình, còn người kia chỉ cần ăn chầu ở chực rồi cả ngày chỉ nghĩ việc tán gái?
Khương Lễ giật mình, không nói nên lời, không hiểu là thấy ấm ức hay gì nữa. Sau khi nội tâm giãy giụa một hồi lâu thì mới nói: “Cha, A Vưu muốn nói chuyện với cha.”
A Vưu?
Phong Tiểu Tiểu còn chưa kịp phản ứng xem đây là tên ai thì sắc mặt Khương Lễ đã biến đổi, biểu cảm chó con nháy mắt đổi thành thú dữ khát máu, đứa trẻ ngoan ngoãn nháy mắt biến thành thiếu niên phản nghịch, dùng vẻ mặt bạo ngược ném tờ nhiệm vụ trong tay ra ngoài, rống lên: “Tôi đường đường là ma thần, vậy mà ông dám bảo tôi đi làm cái loại chuyện ám sát hạ lưu như vậy sao?”
Ông Khương không vội vã không nóng nảy: “Tiền không phải vạn năng, nhưng ít ra vẫn được chín ngàn chín trăm chín mươi chín(1)... Anh không có thu nhập, chẳng lẽ muốn để cô Phong nuôi anh à?”
(1) Ở đây là so sánh với con số vạn trong từ vạn năng.
Xi Vưu: “...”
“Tôi luôn luôn đối xử bình đẳng với con mình.” Ông Khương mỉm cười nháy mắt hạ gục Xi Vưu: “Muốn kết hôn hả? Thế nhà mới, xe mới, chi phí sinh hoạt, đồ hiệu... chắc anh không định để con gái nhà người ta phải gánh vác khoản đó đấy chứ?”
“...”
“Hay là, thật ra A Vưu còn có sở trường kiếm tiền nào khác mà cha không biết?” Ông Khương vỗ nhẹ đầu chó của đứa con trai khác, hoàn toàn không sợ uy danh ma thần, vẻ mặt hiền lành từ ái như người kia vốn là con ruột của ông ta vậy.
Xi Vưu yên lặng đưa tay hút một cái, cầm lại tờ nhiệm vụ, xoay người bước đi, đi được một nửa lại dừng bước, quay đầu trừng mắt: “Đừng đối xử với tôi giống như thằng con ngốc của ông.”
Bình luận facebook