Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Nhật Ký Vả Mặt Của Tiêu Tổng - Chương 12: Năm triệu, trừ thẳng vào lương!
Mấy ngày kế tiếp, Cao Hy Hy thực sự bận đến sứt đầu mẻ trán. Tiêu Sinh yêu cầu rất cao trong công việc, mà bản kế hoạch kinh doanh lần này lại tối quan trọng đối với Công ty. Mặc dù biết Công ty đang chú trọng hạng mục đầu tư này, Cao Hy Hy vẫn có cảm giác Tiêu Sinh đang cố tình làm khó dễ mình.
Thật đáng ghét! Đã yếu sinh lý lại còn biến thái như vậy!
Tất nhiên những lời chửi rủa này Cao Hy Hy cũng chỉ để trong đầu, bởi vì lương tháng này của cô cũng chỉ còn có hơn một nửa sau vài lần “lỡ dại” nói xấu Tiêu Sinh.
Thời gian này, ngày nào Công ty cũng chong đèn đến tận đêm. Có mấy lần La Sơn đến Công ty lấy tài liệu để chuẩn bị cho các buổi họp đột xuất vào sáng hôm sau, anh ta đều trông thấy Tiêu Sinh và Cao Hy Hy cãi vã không ngừng về bản kế hoạch kinh doanh mà Phòng Kế hoạch đã nộp. Không thể không nói, Cao Hy Hy đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám cãi tay đôi với Tiêu Sinh. Ấy thế mà, La Sơn không hề thấy Tiêu Sinh tỏ vẻ tức giận.
Nói đúng hơn là hắn không hoàn toàn tức giận, đâu đó vẫn có vài phần bất lực và nhún nhường. Tiêu Sinh trước nay luôn là kẻ máu lạnh nhưng thét ra lửa ở Công ty. Mỗi một lời hắn nói đều có trọng lượng cực đại, không ai có thể cự cãi. Thế nhưng không hiểu vì sao, Cao Hy Hy lại trở thành trường hợp ngoại lệ đầu tiên ở Công ty này. Có lẽ chính Tiêu Sinh cũng không nhận ra sự thay đổi của mình.
Sáng hôm đó, Cao Hy Hy vừa bước chân vào Công ty thì gặp Tiêu Sinh ở trong thang máy. Tiêu Sinh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng và lãnh đạm như cũ, không nhanh không chậm mà nói với cô:
“Cao Hy Hy, dự án lần này vô cùng quan trọng đối với Công ty, ngày mai sẽ chính thức họp Hội đồng cổ đông để quyết định tiến độ đầu tư, cô nhất định phải làm cho tốt!”
Cao Hy Hy khẽ nuốt nước bọt, cô biết dự án lần này tối quan trọng, cô và Tiêu Sinh cũng đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, thế nhưng, thuyết trình trước mặt Đại hội đồng cổ đông lại là chuyện khác.
“Tôi biết!”
Cao Hy Hy hít sâu vào một hơi, vừa lúc thang máy lên đến tầng cao nhất. Trước giờ họp, Cao Hy Hy hay có thói quen uống một chút cà phê, vừa hay phòng trà lại đang vắng vẻ.
Cao Hy Hy đặt tập tài liệu xuống bàn, sau đó đến bên cạnh máy pha cà phê, tự pha cho mình một ly nóng hổi. Bỗng dưng, từ phía sau lưng cô, một bóng người bất thình lình xuất hiện, xô cô ngã về phía trước.
“Á!”
Cao Hy Hy đang bưng ly cà phê nóng, vì bị đẩy mà làm đổ thứ chất lỏng màu nâu đặc sệt kia lên áo sơ mi và chân váy màu xanh nhạt.
“Lạc Gia Hân, chị điên à?” Cao Hy Hy tức giận xoay người về phía sau, nhận ra kẻ vừa chơi xấu mình không ai khác chính là Lạc Gia Hân
Lạc Gia Hân nhếch miệng cười, vẽ ra một khuôn mặt giả tạo rồi nói:
“Tôi có làm gì đâu, là do cô không cẩn thận. Mười lăm phút nữa bắt đầu họp rồi, chậc chậc, cô phải làm sao đây?”
Cao Hy Hy vừa tức giận lại vừa ấm ức, nhưng cô không có nhiều thời gian tranh cãi với hạng người như Lạc Gia Hân. Cao Hy Hy hít sâu vào một hơi, sau đó nhanh chóng ôm tài liệu chạy vào nhà vệ sinh nữ.
Lạc Gia Hân khoanh tay đứng nhìn, rồi lại nhếch miệng cười một cách đắc ý. Cô ta nhớ trước đây, Cao Hy Hy chưa từng dám phản kháng cô ta và Tiêu Sinh, thế nhưng hiện tại không biết ai đã cho cô ăn gan hùm mật gấu, mà hết lần này đến lần khác, cô đáp trả cô ta một cách gay gắt hơn bao giờ hết.
Cao Hy Hy ôm một bụng tức chạy vào nhà vệ sinh. Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến cuộc họp, cô không thể đến trễ. Cao Hy Hy lập tức cởi áo sơ mi của mình, dùng nước rửa tay thay cho bột giặt để giặt sạch vết bẩn chối mắt kia. Cao Hy Hy dồn hết sự căm giận trong lòng mình vào động tác trên tay, khiến màu nâu trên áo cũng dần dần nhạt bớt.
Reng!
“Đúng lúc này lại gọi điện, đúng là biến thái!”
Cao Hy Hy điên cuồng vò áo, bên cạnh là màn hình điện thoại hiển thị tên Tiêu Sinh. Cô biết hắn đang hối thúc cô vào trong phòng họp nên đã quyết định mặc kệ hắn.
Reng!
“Sao dai như đỉa đói vậy? Tên mắc dịch!”
Cao Hy Hy vừa tức giận lại vừa gấp gáp, nhìn thấy người gọi đến vẫn là Tiêu Sinh thì cơn giận như tăng lên gấp bội. Cô quyết định ngó lơ hắn.
Lần này, Tiêu Sinh không gọi nữa, mà gửi đến cho Cao Hy Hy một tin nhắn.
“Tôi để sẵn áo và váy bên ngoài nhà vệ sinh, mau lấy mà thay ra đi, rồi vào phòng họp.”
Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, sửng sốt mà đọc đi đọc lại tin nhắn của Tiêu Sinh. Hắn mua áo váy cho cô ư? Không phải chứ? Hay là hắn đang bày trò chọc phá cô?
Mặc dù trong lòng cất chứa rất nhiều hoài nghi, nhưng Cao Hy Hy vẫn quyết định bước ra ngoài nhà vệ sinh để xem xét tình hình. Quả nhiên, bên ngoài cửa có để sẵn một bọc quần áo mới tinh. Cao Hy Hy cẩn thận đem túi đồ kia vào bên trong, rồi mở ra ngắm nghía một hồi. Đúng nhãn hiệu mà cô thường hay mặc, kiểu dáng cũng rất phù hợp với phong cách thời trang gần đây của cô, hơn nữa, kích cỡ lại vừa khít.
Ting!
Điện thoại Cao Hy Hy một lần nữa rung lên, cô hấp tấp mở màn hình, đập vào mắt lại là tin nhắn khá… biến thái của Tiêu Sinh.
“Tôi lo sợ cô không làm tốt buổi thuyết trình sáng nay, nên đành phải nhọc công La Sơn một chuyến. Năm triệu, trừ thẳng vào lương.”
“Chết tiệt! Ai mượn anh mua bộ đồ những năm triệu chứ?”
Thật đáng ghét! Đã yếu sinh lý lại còn biến thái như vậy!
Tất nhiên những lời chửi rủa này Cao Hy Hy cũng chỉ để trong đầu, bởi vì lương tháng này của cô cũng chỉ còn có hơn một nửa sau vài lần “lỡ dại” nói xấu Tiêu Sinh.
Thời gian này, ngày nào Công ty cũng chong đèn đến tận đêm. Có mấy lần La Sơn đến Công ty lấy tài liệu để chuẩn bị cho các buổi họp đột xuất vào sáng hôm sau, anh ta đều trông thấy Tiêu Sinh và Cao Hy Hy cãi vã không ngừng về bản kế hoạch kinh doanh mà Phòng Kế hoạch đã nộp. Không thể không nói, Cao Hy Hy đúng là ăn gan hùm mật gấu, dám cãi tay đôi với Tiêu Sinh. Ấy thế mà, La Sơn không hề thấy Tiêu Sinh tỏ vẻ tức giận.
Nói đúng hơn là hắn không hoàn toàn tức giận, đâu đó vẫn có vài phần bất lực và nhún nhường. Tiêu Sinh trước nay luôn là kẻ máu lạnh nhưng thét ra lửa ở Công ty. Mỗi một lời hắn nói đều có trọng lượng cực đại, không ai có thể cự cãi. Thế nhưng không hiểu vì sao, Cao Hy Hy lại trở thành trường hợp ngoại lệ đầu tiên ở Công ty này. Có lẽ chính Tiêu Sinh cũng không nhận ra sự thay đổi của mình.
Sáng hôm đó, Cao Hy Hy vừa bước chân vào Công ty thì gặp Tiêu Sinh ở trong thang máy. Tiêu Sinh vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng và lãnh đạm như cũ, không nhanh không chậm mà nói với cô:
“Cao Hy Hy, dự án lần này vô cùng quan trọng đối với Công ty, ngày mai sẽ chính thức họp Hội đồng cổ đông để quyết định tiến độ đầu tư, cô nhất định phải làm cho tốt!”
Cao Hy Hy khẽ nuốt nước bọt, cô biết dự án lần này tối quan trọng, cô và Tiêu Sinh cũng đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đó, thế nhưng, thuyết trình trước mặt Đại hội đồng cổ đông lại là chuyện khác.
“Tôi biết!”
Cao Hy Hy hít sâu vào một hơi, vừa lúc thang máy lên đến tầng cao nhất. Trước giờ họp, Cao Hy Hy hay có thói quen uống một chút cà phê, vừa hay phòng trà lại đang vắng vẻ.
Cao Hy Hy đặt tập tài liệu xuống bàn, sau đó đến bên cạnh máy pha cà phê, tự pha cho mình một ly nóng hổi. Bỗng dưng, từ phía sau lưng cô, một bóng người bất thình lình xuất hiện, xô cô ngã về phía trước.
“Á!”
Cao Hy Hy đang bưng ly cà phê nóng, vì bị đẩy mà làm đổ thứ chất lỏng màu nâu đặc sệt kia lên áo sơ mi và chân váy màu xanh nhạt.
“Lạc Gia Hân, chị điên à?” Cao Hy Hy tức giận xoay người về phía sau, nhận ra kẻ vừa chơi xấu mình không ai khác chính là Lạc Gia Hân
Lạc Gia Hân nhếch miệng cười, vẽ ra một khuôn mặt giả tạo rồi nói:
“Tôi có làm gì đâu, là do cô không cẩn thận. Mười lăm phút nữa bắt đầu họp rồi, chậc chậc, cô phải làm sao đây?”
Cao Hy Hy vừa tức giận lại vừa ấm ức, nhưng cô không có nhiều thời gian tranh cãi với hạng người như Lạc Gia Hân. Cao Hy Hy hít sâu vào một hơi, sau đó nhanh chóng ôm tài liệu chạy vào nhà vệ sinh nữ.
Lạc Gia Hân khoanh tay đứng nhìn, rồi lại nhếch miệng cười một cách đắc ý. Cô ta nhớ trước đây, Cao Hy Hy chưa từng dám phản kháng cô ta và Tiêu Sinh, thế nhưng hiện tại không biết ai đã cho cô ăn gan hùm mật gấu, mà hết lần này đến lần khác, cô đáp trả cô ta một cách gay gắt hơn bao giờ hết.
Cao Hy Hy ôm một bụng tức chạy vào nhà vệ sinh. Chỉ còn mười lăm phút nữa là đến cuộc họp, cô không thể đến trễ. Cao Hy Hy lập tức cởi áo sơ mi của mình, dùng nước rửa tay thay cho bột giặt để giặt sạch vết bẩn chối mắt kia. Cao Hy Hy dồn hết sự căm giận trong lòng mình vào động tác trên tay, khiến màu nâu trên áo cũng dần dần nhạt bớt.
Reng!
“Đúng lúc này lại gọi điện, đúng là biến thái!”
Cao Hy Hy điên cuồng vò áo, bên cạnh là màn hình điện thoại hiển thị tên Tiêu Sinh. Cô biết hắn đang hối thúc cô vào trong phòng họp nên đã quyết định mặc kệ hắn.
Reng!
“Sao dai như đỉa đói vậy? Tên mắc dịch!”
Cao Hy Hy vừa tức giận lại vừa gấp gáp, nhìn thấy người gọi đến vẫn là Tiêu Sinh thì cơn giận như tăng lên gấp bội. Cô quyết định ngó lơ hắn.
Lần này, Tiêu Sinh không gọi nữa, mà gửi đến cho Cao Hy Hy một tin nhắn.
“Tôi để sẵn áo và váy bên ngoài nhà vệ sinh, mau lấy mà thay ra đi, rồi vào phòng họp.”
Cao Hy Hy chớp mắt mấy cái, sửng sốt mà đọc đi đọc lại tin nhắn của Tiêu Sinh. Hắn mua áo váy cho cô ư? Không phải chứ? Hay là hắn đang bày trò chọc phá cô?
Mặc dù trong lòng cất chứa rất nhiều hoài nghi, nhưng Cao Hy Hy vẫn quyết định bước ra ngoài nhà vệ sinh để xem xét tình hình. Quả nhiên, bên ngoài cửa có để sẵn một bọc quần áo mới tinh. Cao Hy Hy cẩn thận đem túi đồ kia vào bên trong, rồi mở ra ngắm nghía một hồi. Đúng nhãn hiệu mà cô thường hay mặc, kiểu dáng cũng rất phù hợp với phong cách thời trang gần đây của cô, hơn nữa, kích cỡ lại vừa khít.
Ting!
Điện thoại Cao Hy Hy một lần nữa rung lên, cô hấp tấp mở màn hình, đập vào mắt lại là tin nhắn khá… biến thái của Tiêu Sinh.
“Tôi lo sợ cô không làm tốt buổi thuyết trình sáng nay, nên đành phải nhọc công La Sơn một chuyến. Năm triệu, trừ thẳng vào lương.”
“Chết tiệt! Ai mượn anh mua bộ đồ những năm triệu chứ?”
Bình luận facebook