Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-103
Chương 102: Lá bồ Đề rụng
Translator: Nguyetmai
Nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, còn không phải là người trong Ma Môn. Theo lý thì không nên vô lễ với trưởng lão Nguyên Anh của Ma Môn như thế. Nhưng lúc này Tiêu Liên Nhi vốn không để ý tới những lễ nghĩa ấy. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét run, lạnh đến nỗi muốn tự ôm chặt lấy chính mình.
Họa trưởng lão chỉ cho là nàng bị kinh hãi khi thấy chưởng giáo tông môn của mình giết chết Nhược Thủy đạo quân, ông không trách nàng, điềm đạm nói: "Tiêu cô nương, Nhược Thủy đạo quân bỏ mình rồi. Tối hôm qua thiếu quân đã vào điện Thiên Xu xác nhận."
Tối qua Minh Triệt đã vào điện Thiên Xu ư? Tối qua nàng không hề gặp hắn, hóa ra hắn xông vào Tù Long Trận để gặp sư tôn ư? Tiêu Liên Nhi ngoái đầu lại nhìn Minh Triệt một cách đờ đẫn. Nàng rất muốn xin hắn đưa mình vào điện Thiên Xu. Nhưng nàng chỉ mím chặt môi, giữ lời nói trong lòng, chẳng hề bật ra dù chỉ một câu.
"Ừ, tối hôm qua ta đã lén đi xem rồi. Thấy tình hình thì có lẽ Nhược Thủy đạo quân đã Hóa Thần thất bại từ lâu, chỉ là không công khai mà thôi." Minh Triệt nghĩ Tiêu Liên Nhi chỉ là bị tin tức này dọa sợ nên cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm. Hắn nhìn hình ảnh đang dần dần tan biến, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhược Thủy đạo quân đã Hóa Thần thất bại, cớ sao Hàn Tu Văn còn phải giấu ám chiêu trong cơ thể ông ấy, rồi mới kích nổ chân khí giết ông ấy chứ?"
Họa trưởng lão đáp: "Với ký ức lấy được từ Hàn Tu Văn thì có thể vẽ ra bức hình như thế. Nhưng đương nhiên, khi thần thức tiến vào trận pháp dẫn dụ của ta thì có lẽ gã phát hiện ra, tâm trí kiên định, cũng chưa loại trừ khả năng những ký ức này chỉ là ảo tưởng của hắn."
"Ta biết tại sao đấy." Minh Triệt cười lạnh nói: "Chắc hẳn Hàn Tu Văn phát hiện Thanh Phong đã vào điện Thiên Xu, cho nên hắn giết Nhược Thủy đạo quân, nhằm đổ tội danh này lên đầu Thanh Phong. Nói cách khác, Hàn Tu Văn đã sớm gặp Nhược Thủy đạo quân ở điện Thiên Xu trước cả Thanh Phong rồi, còn giấu ám chiêu trong kinh mạch của ông ấy nữa. Tu sĩ Nguyên Anh chỉ cần thần thức có thể đi tới bên trong phạm vi kích nổ ám chiêu, thì sẽ có thể giết người không một tiếng động."
Trên mặt hắn dần hiện lên vẻ nặng nề, trong mắt ánh lên hai chữ nghiêm túc: "Nhưng tại sao? Tại sao Hàn Tu Văn phải làm như vậy? Đây mới là vấn đề quan trọng."
Tiêu Liên Nhi đờ đẫn nghe. Trong chốc lát, nàng đã hiểu mọi chuyện.
Advertisement / Quảng cáo
Nàng nhớ lại chuyện sau khi kết đan thất bại rồi trở về đỉnh Thiên Khung, Thanh Phong đã đồng ý hôn sự. Nhớ lại tối hôm đó, thần thức của Thanh Phong đã tới cảnh báo.
Sư tôn và sư phụ của nàng đã biết tất cả mọi chuyện, nên đều liều mình bảo vệ nàng. Một người bị giết, một người bị bắt. Còn nàng, vẫn còn ngu ngốc thu thập nguyên liệu Tăng Nguyên Đan khắp nơi. Tìm đủ nguyên liệu thì có ích gì? Sư tôn cũng chẳng thể sống thêm ba trăm năm.
Không, nàng vẫn còn cách!
Đột nhiên, nàng chẳng muốn nghe tiếp nữa, chẳng muốn đứng đây để nghe Minh Triệt từ từ phân tích. Nàng sợ trong một khoảnh khắc nào đó hắn sẽ hiểu rõ mọi chuyện, rồi đưa mắt nhìn mình. Hiện tại nàng không thể chết được, nàng cũng không muốn thấy hắn phải khó xử.
Nàng nhẹ nhàng rút tay mình ra: "Ta muốn yên tĩnh một lát."
Hàn Tu Văn giết Nhược Thủy, hãm hại Thanh Phong, chỉ dựa vào ký ức mà Ma Môn thăm dò của gã thì chẳng coi là chứng cứ. Gã là chưởng giáo của một tông môn, Thanh Phong trưởng lão muốn thuận lợi thoát tội cũng không dễ dàng như vậy. Để Tiêu Liên Nhi đi nghỉ ngơi cũng tốt, hắn còn có một số chuyện chưa nghĩ được rõ ràng. Minh Triệt gật nhẹ đầu, sai một ma nữ Thiên Luân đưa nàng đi nghỉ ngơi.
Đi tới cửa, Tiêu Liên Nhi không kìm được ngoảnh lại nhìn hắn một cái.
Trong điện đường hoa lệ, Minh Triệt được các trưởng lão Ma Môn bảo vệ xung quanh. Nàng nhớ lại lần đầu gặp Minh Triệt trong khu rừng bên ngoài sơn môn. Gặp nhau tức là có duyên, nàng và hắn gặp nhau là duyên hay nghiệt?
Hắn nhìn thấy đôi mắt nàng mở to. Bộ đồ trắng như tuyết làm bật lên vẻ yếu đuối của nàng như một đóa hoa, chỉ trong thoáng chốc sẽ héo úa. Minh Triệt thầm than trong lòng, lại cười với nàng, thần thức truyền âm nói: "Đừng lo, sẽ có cách cứu sư phụ của nàng."
Tiêu Liên Nhi cúi đầu xuống, quay người đi ra ngoài.
Đi vào thì khó nhưng đi ra lại rất dễ dàng. Đeo mặt nạ huyễn thú lên, nàng thay đổi một dung nhan khác. Những người canh giữ bên ngoài quảng trường cho rằng nàng là người trong Ma Môn, lại nhớ đến lời dặn dò của chưởng giáo đạo quân, nên không ngăn cản nàng.
Bước vào trấn nhỏ tạm thời, Tiêu Liên Nhi thay bộ trang phục của Nguyên Đạo Tông rồi bay lên đỉnh Thiên Khung.
Tu sĩ tới xem Đạo Ma tỷ võ quá nhiều, đệ tử tinh anh đều bị điều tới nơi tỷ võ. Cả Nguyên Đạo Tông chỉ còn lại một tu sĩ Nguyên Anh là Thiên Toàn trưởng lão tọa trấn, đại trận hộ sơn cũng đã mở ra. Nhưng Hàn Tu Văn và mấy trưởng lão vẫn tạm thời che giấu tin tức nên những đệ tử canh núi không hề biết chuyện. Thấy Tiêu Liên Nhi giơ ngọc bài nội môn ra thì cung kính cho nàng đi vào.
Nội sơn môn rõ ràng là ngoài lỏng trong chặt. Nàng tránh khỏi những đệ tử tuần tra. Xa xa, nàng nhìn điện Dao Quang bị phong tỏa và điện Thiên Xu khuất trong sương mù, thả thần thức ra, tránh khỏi một đội đệ tử tuần tra rồi bước vào cửa lớn của điện Tông Vụ.
Khu viện nằm sau cửa trong là nơi cất giữ ngọc bài bản mệnh của đệ tử nội môn ở điện Tông Vụ. Trên đường dẫn vào khu viện, bên phải có một hẻm nhỏ hẻo lánh, cuối hẻm là Từ Đường.
Phần lớn đệ tử canh giữ ở cửa trong dẫn vào điện Tông Vụ. Nàng dễ dàng rẽ vào hẻm nhỏ bên phải đó.
Con hẻm như thể không có điểm cuối, cho dù nàng đi bao lâu cũng mãi chẳng đến được cửa Từ Đường.
Từ Đường là nơi mà không phải ai cũng có thể tiến vào.
Tiêu Liên Nhi dừng bước, thả thần thức ra: "Đệ tử của Nhược Thủy đạo quân… Dịch Khinh Trần, cầu kiến Mộc Diệp lão nhân."
Cuối cùng cũng nói ra ba chữ Dịch Khinh Trần, Tiêu Liên Nhi bỗng chốc cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Kiếp này hay kiếp trước, thì nàng vẫn là nàng. Nỗi nhục nhã mà Hàn Tu Văn cho nàng kiếp trước, kiếp này nàng sẽ dùng máu để rửa sạch.
Nàng không nhớ được Nhược Thủy đạo quân đã bế quan vào ngày nào của mấy chục năm trước. Buổi tối trước khi bế quan "chết", sư tôn gọi nàng vào phòng luyện đan của điện Thiên Xu. Hôm đó trăng như cái lưỡi liềm bạc, trên trời ánh sao thưa thớt nhưng sáng rõ.
Nàng cảm thấy hơi sợ hãi. Nếu như bế quan bình thường, khi nàng trở về điện Thiên Xu dập đầu, nếu không phải đang vào lúc tu luyện quan trọng thì thế nào sư tôn cũng sẽ truyền âm cho nàng vài câu bằng thần thức. Thế nhưng bế quan "chết" thì khác, cho dù nàng có tới, sư tôn cũng không rảnh mà để ý tới nàng. Phòng ngự ở điện Thiên Xu được triển khai toàn bộ, không một ai biết được tình hình bên trong.
"Vi sư đã ở Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn, dùng một trăm năm để Hóa Thần là đủ rồi."
"Sư phụ bế quan 'chết', nếu con gặp phải việc gì khó thì hãy đến Từ Đường gặp Mộc Diệp lão nhân. Mặc dù Ẩn Lão không hỏi tới chuyện trong tông môn, chỉ hưởng đãi ngộ như khách khanh trưởng lão*, nhưng dù sao cũng là con người. Nể mặt vi sư, ông ấy sẽ gặp con."
Advertisement / Quảng cáo
(*) Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Nàng không vào được Tù Long Trận. Nàng cũng chẳng vào được viện Giới Luật. Người duy nhất nàng có thể xin giúp đỡ cũng chỉ có Mộc Diệp lão nhân ở Từ Đường mà thôi.
Không gian trước mặt có chấn động rất nhỏ, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới.
Lần này, nàng rất nhanh đã đi tới được phía cuối hẻm nhỏ. Hai cánh cửa gỗ màu xám trắng xuất hiện trước mắt nàng, so với điện Bắc Thần và bảy đại điện nguy nga tráng lệ thì nơi này chẳng khác gì một ngôi nhà tồi tàn.
Tiêu Liên Nhi biết phía sau hai cánh cửa gỗ bình thường ấy là nơi mà vị tổ sư dựng nên Nguyên Đạo Tông từng ở. Sau khi ông ấy đi về cõi tiên thì nơi này đã chuyển thành Từ Đường.
Nàng quỳ xuống: "Chưởng giáo Hàn Tu Văn giết Nhược Thủy đạo quân, giá họa cho Thanh Phong trưởng lão. Bây giờ đệ tử không đủ năng lực, xin Mộc Diệp lão nhân ra mặt chủ trì công đạo."
Cửa gỗ lẳng lặng mở ra.
Trong tiểu viện, cây bồ đề cành lá tươi tốt, ánh nắng chiếu qua lá xanh in thành những vệt loang lổ trên mặt đất. Mộc Diệp lão nhân lặng đi nhìn Tiêu Liên Nhi: "Từ sau khi tổ sư gia đi về cõi tiên thì tông môn cũng có Ẩn Lão, nhưng chưa bao giờ xen vào chuyện của tông môn. Vạn năm qua đều là như thế. Ta không giúp được gì cho ngươi."
Tiêu Liên Nhi thình lình ngẩng đầu lên: "Ẩn Lão luôn là khách khanh trưởng lão của Nguyên Đạo Tông, được tổ sư lập tông ban tặng pháp bảo, cớ sao lại muốn khoanh tay đứng nhìn?"
"Hỗn láo!" Mộc Diệp lão nhân mắng.
Một luồng sức mạnh từ trong cánh cửa đánh tới, vai của Tiêu Liên Nhi trĩu xuống, như đang phải gánh vác cả ngọn núi. Nàng giãy giụa lên tiếng: "Người là Ẩn Lão bảo vệ Nguyên Đạo Tông, có trách nhiệm giám sát chưởng giáo. Vì sao đã biết sự thật mà lại không ra tay ngăn cản?"
"Quy củ là vậy, lão hủ cũng bất lực. Nể mặt Nhược Thủy, ta đã gặp ngươi một lần. Ngươi đi đi."
Áp lực trên vai nhẹ đi, cửa gỗ lẳng lặng đóng lại.
Tiêu Liên Nhi nhảy lên khỏi mặt đất, dùng sức đập vào cửa gỗ: "Ta không đi! Người không thể đuổi ta đi được! Người không thể bỏ mặc mọi chuyện như thế!"
Một vệt sáng vụt qua cửa gỗ, đẩy nàng ngã văng lên bức tường đối diện.
Miệng nàng hộc ra một búng máu, ngã lăn trên đất, trong mắt ánh lên căm hận, hét lớn: "Vì sao?"
Trong cánh cửa truyền đến giọng nói mỉa mai của Mộc Diệp lão nhân: "Kiếp trước ngươi ngây thơ khờ khạo, nhìn lầm người. Kiếp này ngươi lại gửi gắm hi vọng vào người Nhược Thủy. Nhược Thủy vừa chết là ngươi tới xin Ẩn Lão giúp đỡ. Ngươi gieo xuống nhân, chẳng lẽ lại muốn người khác đi nếm quả của ngươi hay sao?"
Tiêu Liên Nhi thốt lên một cách căm phẫn: "Đúng! Ta từng muốn sư tôn giúp ta, sư tôn không còn nữa, ta tới nhờ người! Đó là vì ta không thể một bước lên trời, thoáng chốc có được tu vi Nguyên Anh. Ta đang cố gắng, cố gắng để mình trở nên mạnh mẽ… Sư tôn đã không chờ được tới ngày ta trở thành cường giả rồi. Không lấy được chứng cứ về những việc Hàn Tu Văn làm, chẳng lẽ ta phải trơ mắt ra nhìn sư phụ Thanh Phong bị xử lý một cách oan ức sao? Người đã mất rồi thì đệ tử báo thù còn có ý nghĩa gì nữa? Tiên Đạo, vẻn vẹn chỉ là để Hóa Thần trường sinh hay sao?"
Phía sau cửa gỗ là một sự im lặng.
Tiêu Liên Nhi chậm rãi đứng lên, lau đi vết máu trên môi, nói từng câu từng chữ: "Nếu như Ẩn Lão còn có lương tâm, ta không cầu xin điều gì khác, nhưng xin Ẩn Lão tạm thời bảo vệ sư phụ Thanh Phong của ta an toàn! Thù của sư phụ, thù kiếp trước, tự ta sẽ báo!"
Nàng thi lễ về phía cửa gỗ rồi quay người rời đi.
Trong viện, Mộc Diệp lão nhân nhìn những chiếc lá rụng trên bệ đá.
"… Sáu, bảy, tám. Còn thiếu một chiếc nữa." Mộc Diệp lão nhân thở dài.
Nhưng đúng lúc này, cây bồ đề bất chợt phát sáng, lại bay xuống một lá bồ đề nữa. Ông ngạc nhiên, vươn tay đỡ lấy chiếc lá bồ đề rơi xuống, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, thấp thoáng nở một nụ cười: "Nhược Thủy ơi Nhược Thủy, đồ đệ bảo bối của ông tình kiếp quấn thân, nhưng lại là người có phúc."
Advertisement / Quảng cáo
Chín chiếc lá bồ đề phiêu dạt bay ra khỏi tiểu viện, dừng lại trước mặt Tiêu Liên Nhi. Nàng giật mình ngoảnh lại, trong đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng của Mộc Diệp lão nhân: "Bồ đề bỗng chốc rơi xuống chín chiếc lá, bộ Đại Diệp Bồ Đề Ấn này có duyên với ngươi. Lão hủ sẽ bảo vệ Thanh Phong mười năm, làm trái quy củ vì ngươi, ngươi cũng phải trả giá mười năm, thế nào?"
Sư phụ tạm thời không sao, Tiêu Liên Nhi chua xót rơi lệ. Nàng quay người quỳ xuống, cung kính dập đầu: "Đệ tử cảm ơn tiền bối."
Chín chiếc lá bồ đề thoáng chốc đã bay vào thức hải qua mi tâm của Tiêu Liên Nhi. Trong đầu nàng đồng thời có thêm pháp quyết Đại Diệp Bồ Đề Ấn.
Nàng ra khỏi con hẻm, gặp ngay mấy tên đệ tử tuần tra của điện Tông Vụ tiến vào. Thấy nàng đi từ trong hẻm ra, hơn nữa gương mặt lạ hoắc, đám người kinh hãi, rối rít lấy vũ khí ra vây quanh nàng: "Ngươi là đệ tử của điện nào mà lại dám xông vào Từ Đường?"
"Ẩn Lão tông môn. Tránh ra!" Tiêu Liên Nhi lạnh lùng thả thần thức uy áp của tu sĩ Nguyên Anh ra.
Cơ thể đám đệ tử lạnh lẽo như bị ngâm trong nước tuyết, rối rít lui về phía sau rồi cúi người hành lễ. Tiêu Liên Nhi bay vụt khỏi đó.
…
"Ta hiểu rồi." Minh Triệt nói một cách ngắn gọn: "Có ba người biết tung tích của Dịch Khinh Trần. Nhược Thủy đạo quân, Hàn Tu Văn và Thanh Phong. Giết Nhược Thủy, hãm hại Thanh Phong, nhất định là do hai người họ đã bắt được nhược điểm của Hàn Tu Văn, khiến gã không thể không diệt trừ hai người này thật nhanh chóng. Nhược điểm này là gì đây?"
Hắn mỉm cười: "Dịch Khinh Trần."
Translator: Nguyetmai
Nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ, còn không phải là người trong Ma Môn. Theo lý thì không nên vô lễ với trưởng lão Nguyên Anh của Ma Môn như thế. Nhưng lúc này Tiêu Liên Nhi vốn không để ý tới những lễ nghĩa ấy. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân rét run, lạnh đến nỗi muốn tự ôm chặt lấy chính mình.
Họa trưởng lão chỉ cho là nàng bị kinh hãi khi thấy chưởng giáo tông môn của mình giết chết Nhược Thủy đạo quân, ông không trách nàng, điềm đạm nói: "Tiêu cô nương, Nhược Thủy đạo quân bỏ mình rồi. Tối hôm qua thiếu quân đã vào điện Thiên Xu xác nhận."
Tối qua Minh Triệt đã vào điện Thiên Xu ư? Tối qua nàng không hề gặp hắn, hóa ra hắn xông vào Tù Long Trận để gặp sư tôn ư? Tiêu Liên Nhi ngoái đầu lại nhìn Minh Triệt một cách đờ đẫn. Nàng rất muốn xin hắn đưa mình vào điện Thiên Xu. Nhưng nàng chỉ mím chặt môi, giữ lời nói trong lòng, chẳng hề bật ra dù chỉ một câu.
"Ừ, tối hôm qua ta đã lén đi xem rồi. Thấy tình hình thì có lẽ Nhược Thủy đạo quân đã Hóa Thần thất bại từ lâu, chỉ là không công khai mà thôi." Minh Triệt nghĩ Tiêu Liên Nhi chỉ là bị tin tức này dọa sợ nên cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm. Hắn nhìn hình ảnh đang dần dần tan biến, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Nhược Thủy đạo quân đã Hóa Thần thất bại, cớ sao Hàn Tu Văn còn phải giấu ám chiêu trong cơ thể ông ấy, rồi mới kích nổ chân khí giết ông ấy chứ?"
Họa trưởng lão đáp: "Với ký ức lấy được từ Hàn Tu Văn thì có thể vẽ ra bức hình như thế. Nhưng đương nhiên, khi thần thức tiến vào trận pháp dẫn dụ của ta thì có lẽ gã phát hiện ra, tâm trí kiên định, cũng chưa loại trừ khả năng những ký ức này chỉ là ảo tưởng của hắn."
"Ta biết tại sao đấy." Minh Triệt cười lạnh nói: "Chắc hẳn Hàn Tu Văn phát hiện Thanh Phong đã vào điện Thiên Xu, cho nên hắn giết Nhược Thủy đạo quân, nhằm đổ tội danh này lên đầu Thanh Phong. Nói cách khác, Hàn Tu Văn đã sớm gặp Nhược Thủy đạo quân ở điện Thiên Xu trước cả Thanh Phong rồi, còn giấu ám chiêu trong kinh mạch của ông ấy nữa. Tu sĩ Nguyên Anh chỉ cần thần thức có thể đi tới bên trong phạm vi kích nổ ám chiêu, thì sẽ có thể giết người không một tiếng động."
Trên mặt hắn dần hiện lên vẻ nặng nề, trong mắt ánh lên hai chữ nghiêm túc: "Nhưng tại sao? Tại sao Hàn Tu Văn phải làm như vậy? Đây mới là vấn đề quan trọng."
Tiêu Liên Nhi đờ đẫn nghe. Trong chốc lát, nàng đã hiểu mọi chuyện.
Advertisement / Quảng cáo
Nàng nhớ lại chuyện sau khi kết đan thất bại rồi trở về đỉnh Thiên Khung, Thanh Phong đã đồng ý hôn sự. Nhớ lại tối hôm đó, thần thức của Thanh Phong đã tới cảnh báo.
Sư tôn và sư phụ của nàng đã biết tất cả mọi chuyện, nên đều liều mình bảo vệ nàng. Một người bị giết, một người bị bắt. Còn nàng, vẫn còn ngu ngốc thu thập nguyên liệu Tăng Nguyên Đan khắp nơi. Tìm đủ nguyên liệu thì có ích gì? Sư tôn cũng chẳng thể sống thêm ba trăm năm.
Không, nàng vẫn còn cách!
Đột nhiên, nàng chẳng muốn nghe tiếp nữa, chẳng muốn đứng đây để nghe Minh Triệt từ từ phân tích. Nàng sợ trong một khoảnh khắc nào đó hắn sẽ hiểu rõ mọi chuyện, rồi đưa mắt nhìn mình. Hiện tại nàng không thể chết được, nàng cũng không muốn thấy hắn phải khó xử.
Nàng nhẹ nhàng rút tay mình ra: "Ta muốn yên tĩnh một lát."
Hàn Tu Văn giết Nhược Thủy, hãm hại Thanh Phong, chỉ dựa vào ký ức mà Ma Môn thăm dò của gã thì chẳng coi là chứng cứ. Gã là chưởng giáo của một tông môn, Thanh Phong trưởng lão muốn thuận lợi thoát tội cũng không dễ dàng như vậy. Để Tiêu Liên Nhi đi nghỉ ngơi cũng tốt, hắn còn có một số chuyện chưa nghĩ được rõ ràng. Minh Triệt gật nhẹ đầu, sai một ma nữ Thiên Luân đưa nàng đi nghỉ ngơi.
Đi tới cửa, Tiêu Liên Nhi không kìm được ngoảnh lại nhìn hắn một cái.
Trong điện đường hoa lệ, Minh Triệt được các trưởng lão Ma Môn bảo vệ xung quanh. Nàng nhớ lại lần đầu gặp Minh Triệt trong khu rừng bên ngoài sơn môn. Gặp nhau tức là có duyên, nàng và hắn gặp nhau là duyên hay nghiệt?
Hắn nhìn thấy đôi mắt nàng mở to. Bộ đồ trắng như tuyết làm bật lên vẻ yếu đuối của nàng như một đóa hoa, chỉ trong thoáng chốc sẽ héo úa. Minh Triệt thầm than trong lòng, lại cười với nàng, thần thức truyền âm nói: "Đừng lo, sẽ có cách cứu sư phụ của nàng."
Tiêu Liên Nhi cúi đầu xuống, quay người đi ra ngoài.
Đi vào thì khó nhưng đi ra lại rất dễ dàng. Đeo mặt nạ huyễn thú lên, nàng thay đổi một dung nhan khác. Những người canh giữ bên ngoài quảng trường cho rằng nàng là người trong Ma Môn, lại nhớ đến lời dặn dò của chưởng giáo đạo quân, nên không ngăn cản nàng.
Bước vào trấn nhỏ tạm thời, Tiêu Liên Nhi thay bộ trang phục của Nguyên Đạo Tông rồi bay lên đỉnh Thiên Khung.
Tu sĩ tới xem Đạo Ma tỷ võ quá nhiều, đệ tử tinh anh đều bị điều tới nơi tỷ võ. Cả Nguyên Đạo Tông chỉ còn lại một tu sĩ Nguyên Anh là Thiên Toàn trưởng lão tọa trấn, đại trận hộ sơn cũng đã mở ra. Nhưng Hàn Tu Văn và mấy trưởng lão vẫn tạm thời che giấu tin tức nên những đệ tử canh núi không hề biết chuyện. Thấy Tiêu Liên Nhi giơ ngọc bài nội môn ra thì cung kính cho nàng đi vào.
Nội sơn môn rõ ràng là ngoài lỏng trong chặt. Nàng tránh khỏi những đệ tử tuần tra. Xa xa, nàng nhìn điện Dao Quang bị phong tỏa và điện Thiên Xu khuất trong sương mù, thả thần thức ra, tránh khỏi một đội đệ tử tuần tra rồi bước vào cửa lớn của điện Tông Vụ.
Khu viện nằm sau cửa trong là nơi cất giữ ngọc bài bản mệnh của đệ tử nội môn ở điện Tông Vụ. Trên đường dẫn vào khu viện, bên phải có một hẻm nhỏ hẻo lánh, cuối hẻm là Từ Đường.
Phần lớn đệ tử canh giữ ở cửa trong dẫn vào điện Tông Vụ. Nàng dễ dàng rẽ vào hẻm nhỏ bên phải đó.
Con hẻm như thể không có điểm cuối, cho dù nàng đi bao lâu cũng mãi chẳng đến được cửa Từ Đường.
Từ Đường là nơi mà không phải ai cũng có thể tiến vào.
Tiêu Liên Nhi dừng bước, thả thần thức ra: "Đệ tử của Nhược Thủy đạo quân… Dịch Khinh Trần, cầu kiến Mộc Diệp lão nhân."
Cuối cùng cũng nói ra ba chữ Dịch Khinh Trần, Tiêu Liên Nhi bỗng chốc cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Kiếp này hay kiếp trước, thì nàng vẫn là nàng. Nỗi nhục nhã mà Hàn Tu Văn cho nàng kiếp trước, kiếp này nàng sẽ dùng máu để rửa sạch.
Nàng không nhớ được Nhược Thủy đạo quân đã bế quan vào ngày nào của mấy chục năm trước. Buổi tối trước khi bế quan "chết", sư tôn gọi nàng vào phòng luyện đan của điện Thiên Xu. Hôm đó trăng như cái lưỡi liềm bạc, trên trời ánh sao thưa thớt nhưng sáng rõ.
Nàng cảm thấy hơi sợ hãi. Nếu như bế quan bình thường, khi nàng trở về điện Thiên Xu dập đầu, nếu không phải đang vào lúc tu luyện quan trọng thì thế nào sư tôn cũng sẽ truyền âm cho nàng vài câu bằng thần thức. Thế nhưng bế quan "chết" thì khác, cho dù nàng có tới, sư tôn cũng không rảnh mà để ý tới nàng. Phòng ngự ở điện Thiên Xu được triển khai toàn bộ, không một ai biết được tình hình bên trong.
"Vi sư đã ở Nguyên Anh Hậu kỳ viên mãn, dùng một trăm năm để Hóa Thần là đủ rồi."
"Sư phụ bế quan 'chết', nếu con gặp phải việc gì khó thì hãy đến Từ Đường gặp Mộc Diệp lão nhân. Mặc dù Ẩn Lão không hỏi tới chuyện trong tông môn, chỉ hưởng đãi ngộ như khách khanh trưởng lão*, nhưng dù sao cũng là con người. Nể mặt vi sư, ông ấy sẽ gặp con."
Advertisement / Quảng cáo
(*) Khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Nàng không vào được Tù Long Trận. Nàng cũng chẳng vào được viện Giới Luật. Người duy nhất nàng có thể xin giúp đỡ cũng chỉ có Mộc Diệp lão nhân ở Từ Đường mà thôi.
Không gian trước mặt có chấn động rất nhỏ, nàng hít sâu một hơi, chậm rãi đi tới.
Lần này, nàng rất nhanh đã đi tới được phía cuối hẻm nhỏ. Hai cánh cửa gỗ màu xám trắng xuất hiện trước mắt nàng, so với điện Bắc Thần và bảy đại điện nguy nga tráng lệ thì nơi này chẳng khác gì một ngôi nhà tồi tàn.
Tiêu Liên Nhi biết phía sau hai cánh cửa gỗ bình thường ấy là nơi mà vị tổ sư dựng nên Nguyên Đạo Tông từng ở. Sau khi ông ấy đi về cõi tiên thì nơi này đã chuyển thành Từ Đường.
Nàng quỳ xuống: "Chưởng giáo Hàn Tu Văn giết Nhược Thủy đạo quân, giá họa cho Thanh Phong trưởng lão. Bây giờ đệ tử không đủ năng lực, xin Mộc Diệp lão nhân ra mặt chủ trì công đạo."
Cửa gỗ lẳng lặng mở ra.
Trong tiểu viện, cây bồ đề cành lá tươi tốt, ánh nắng chiếu qua lá xanh in thành những vệt loang lổ trên mặt đất. Mộc Diệp lão nhân lặng đi nhìn Tiêu Liên Nhi: "Từ sau khi tổ sư gia đi về cõi tiên thì tông môn cũng có Ẩn Lão, nhưng chưa bao giờ xen vào chuyện của tông môn. Vạn năm qua đều là như thế. Ta không giúp được gì cho ngươi."
Tiêu Liên Nhi thình lình ngẩng đầu lên: "Ẩn Lão luôn là khách khanh trưởng lão của Nguyên Đạo Tông, được tổ sư lập tông ban tặng pháp bảo, cớ sao lại muốn khoanh tay đứng nhìn?"
"Hỗn láo!" Mộc Diệp lão nhân mắng.
Một luồng sức mạnh từ trong cánh cửa đánh tới, vai của Tiêu Liên Nhi trĩu xuống, như đang phải gánh vác cả ngọn núi. Nàng giãy giụa lên tiếng: "Người là Ẩn Lão bảo vệ Nguyên Đạo Tông, có trách nhiệm giám sát chưởng giáo. Vì sao đã biết sự thật mà lại không ra tay ngăn cản?"
"Quy củ là vậy, lão hủ cũng bất lực. Nể mặt Nhược Thủy, ta đã gặp ngươi một lần. Ngươi đi đi."
Áp lực trên vai nhẹ đi, cửa gỗ lẳng lặng đóng lại.
Tiêu Liên Nhi nhảy lên khỏi mặt đất, dùng sức đập vào cửa gỗ: "Ta không đi! Người không thể đuổi ta đi được! Người không thể bỏ mặc mọi chuyện như thế!"
Một vệt sáng vụt qua cửa gỗ, đẩy nàng ngã văng lên bức tường đối diện.
Miệng nàng hộc ra một búng máu, ngã lăn trên đất, trong mắt ánh lên căm hận, hét lớn: "Vì sao?"
Trong cánh cửa truyền đến giọng nói mỉa mai của Mộc Diệp lão nhân: "Kiếp trước ngươi ngây thơ khờ khạo, nhìn lầm người. Kiếp này ngươi lại gửi gắm hi vọng vào người Nhược Thủy. Nhược Thủy vừa chết là ngươi tới xin Ẩn Lão giúp đỡ. Ngươi gieo xuống nhân, chẳng lẽ lại muốn người khác đi nếm quả của ngươi hay sao?"
Tiêu Liên Nhi thốt lên một cách căm phẫn: "Đúng! Ta từng muốn sư tôn giúp ta, sư tôn không còn nữa, ta tới nhờ người! Đó là vì ta không thể một bước lên trời, thoáng chốc có được tu vi Nguyên Anh. Ta đang cố gắng, cố gắng để mình trở nên mạnh mẽ… Sư tôn đã không chờ được tới ngày ta trở thành cường giả rồi. Không lấy được chứng cứ về những việc Hàn Tu Văn làm, chẳng lẽ ta phải trơ mắt ra nhìn sư phụ Thanh Phong bị xử lý một cách oan ức sao? Người đã mất rồi thì đệ tử báo thù còn có ý nghĩa gì nữa? Tiên Đạo, vẻn vẹn chỉ là để Hóa Thần trường sinh hay sao?"
Phía sau cửa gỗ là một sự im lặng.
Tiêu Liên Nhi chậm rãi đứng lên, lau đi vết máu trên môi, nói từng câu từng chữ: "Nếu như Ẩn Lão còn có lương tâm, ta không cầu xin điều gì khác, nhưng xin Ẩn Lão tạm thời bảo vệ sư phụ Thanh Phong của ta an toàn! Thù của sư phụ, thù kiếp trước, tự ta sẽ báo!"
Nàng thi lễ về phía cửa gỗ rồi quay người rời đi.
Trong viện, Mộc Diệp lão nhân nhìn những chiếc lá rụng trên bệ đá.
"… Sáu, bảy, tám. Còn thiếu một chiếc nữa." Mộc Diệp lão nhân thở dài.
Nhưng đúng lúc này, cây bồ đề bất chợt phát sáng, lại bay xuống một lá bồ đề nữa. Ông ngạc nhiên, vươn tay đỡ lấy chiếc lá bồ đề rơi xuống, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, thấp thoáng nở một nụ cười: "Nhược Thủy ơi Nhược Thủy, đồ đệ bảo bối của ông tình kiếp quấn thân, nhưng lại là người có phúc."
Advertisement / Quảng cáo
Chín chiếc lá bồ đề phiêu dạt bay ra khỏi tiểu viện, dừng lại trước mặt Tiêu Liên Nhi. Nàng giật mình ngoảnh lại, trong đầu truyền đến giọng nói lạnh như băng của Mộc Diệp lão nhân: "Bồ đề bỗng chốc rơi xuống chín chiếc lá, bộ Đại Diệp Bồ Đề Ấn này có duyên với ngươi. Lão hủ sẽ bảo vệ Thanh Phong mười năm, làm trái quy củ vì ngươi, ngươi cũng phải trả giá mười năm, thế nào?"
Sư phụ tạm thời không sao, Tiêu Liên Nhi chua xót rơi lệ. Nàng quay người quỳ xuống, cung kính dập đầu: "Đệ tử cảm ơn tiền bối."
Chín chiếc lá bồ đề thoáng chốc đã bay vào thức hải qua mi tâm của Tiêu Liên Nhi. Trong đầu nàng đồng thời có thêm pháp quyết Đại Diệp Bồ Đề Ấn.
Nàng ra khỏi con hẻm, gặp ngay mấy tên đệ tử tuần tra của điện Tông Vụ tiến vào. Thấy nàng đi từ trong hẻm ra, hơn nữa gương mặt lạ hoắc, đám người kinh hãi, rối rít lấy vũ khí ra vây quanh nàng: "Ngươi là đệ tử của điện nào mà lại dám xông vào Từ Đường?"
"Ẩn Lão tông môn. Tránh ra!" Tiêu Liên Nhi lạnh lùng thả thần thức uy áp của tu sĩ Nguyên Anh ra.
Cơ thể đám đệ tử lạnh lẽo như bị ngâm trong nước tuyết, rối rít lui về phía sau rồi cúi người hành lễ. Tiêu Liên Nhi bay vụt khỏi đó.
…
"Ta hiểu rồi." Minh Triệt nói một cách ngắn gọn: "Có ba người biết tung tích của Dịch Khinh Trần. Nhược Thủy đạo quân, Hàn Tu Văn và Thanh Phong. Giết Nhược Thủy, hãm hại Thanh Phong, nhất định là do hai người họ đã bắt được nhược điểm của Hàn Tu Văn, khiến gã không thể không diệt trừ hai người này thật nhanh chóng. Nhược điểm này là gì đây?"
Hắn mỉm cười: "Dịch Khinh Trần."
Bình luận facebook