Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-128
Chương 127: Nhướng mày một câu
Translator: Nguyetmai
Tiêu Liên Nhi dừng lại tại bậc thang thứ nhất. Nàng ngẩng đầu nhìn đường núi đá xanh thật dài qua lớp mạng che.
Ngoại trừ tu sĩ Nguyên Anh trực tiếp bay đến bên ngoài nội sơn môn ra thì các tu sĩ cấp Nguyên Anh trở xuống đều đi bộ lên đỉnh Thiên Khung, để biểu hiện lòng tôn kính đối với Nguyên Đạo Tông. Trên đường núi rộng mười trượng là những cái bóng lướt vèo vèo, phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan không đủ kiên nhẫn để đi bộ.
Lúc mới nhập môn, mỗi một đệ tử của Nguyên Đạo Tông đều bước trên đường núi đá xanh để đi lên. Về sau lúc tu vi tăng, mỗi lần được chuyển sơn môn, cũng sẽ thành kính đi dọc theo đường núi đá xanh lên trên.
Năm xưa, khi nàng tiến vào Nguyên Đạo Tông, là Nhược Thủy đạo quân nắm tay nàng, đi từ bậc thứ nhất đến đỉnh núi, đi vào điện Bắc Thần dưới ánh mắt chăm chú của tất cả các đệ tử.
"Sư tôn, chúng ta lại cùng đi lần nữa." Trong lòng Tiêu Liên Nhi thầm nói: Nàng không đi một mình. Nàng đang đi cùng sư tôn Nhược Thủy đạo quân, từ bậc thang thứ nhất đi lên đỉnh núi để báo thù.
Bên cạnh nàng, một vài tán tu kỳ Luyện Khí thi thoảng phát ra tiếng bàn tán nho nhỏ và tiếng hâm mộ cảm thán.
"Sư phụ, nghe nói còn được cung cấp cơm linh mễ miễn phí đấy."
Advertisement / Quảng cáo
"Còn được tặng năm viên linh thạch nữa… Ôi, tu sĩ Trúc Cơ còn được hai mươi viên cơ."
Đây là những người tới hưởng ké chút hương hoa của Nguyên Đạo Tông. Tiêu Liên Nhi mỉm cười, tán tu thật không dễ dàng gì. Kiếp này lúc nàng còn ở Tiêu gia trang, chẳng phải nàng còn không có nổi một viên linh thạch đó sao?
"Vài thập niên trước, lúc Hàn chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông tiếp nhận chức vị chưởng giáo cũng mới có cảnh tượng như thế này."
"Mất đi hai tu sĩ Nguyên Anh, lại sắp có một vị Nguyên Anh mới sắp xuất quan. Làm gì có chuyện Nguyên Đạo Tông bị tổn thương nguyên khí chứ?"
Tiêu Liên Nhi nhìn chằm chằm đường núi đá xanh kéo dài vô tận phía trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, năm đó Hàn Tu Văn kế nhiệm chức chưởng giáo các môn phái cũng không tụ họp đông đủ như hôm nay. Chưa nói đến chuyện tất cả các đệ tử đều mặc áo bào mới, thì lượng linh thạch tặng cho tán tu cũng nhiều gấp đôi. Hôm nay là ngày xé rách bộ mặt thật của gã, nhiều người đến ăn mừng như vậy cũng tốt thôi.
Đi đến bên trong sơn môn, số tu sĩ đã ít đi rất nhiều. Trong sân của sơn môn có ít nhất năm trăm đệ tử nội môn đang đứng chào đón, ai nấy đều mũ mão chỉnh tề. Nam thì uy vũ hoặc tuấn mỹ, nữ thì đều trẻ trung xinh đẹp, lập tức khiến cho tu sĩ Kim Đan và Trúc Cơ thu lại khí thế phách lối của mình.
Xuyên qua lớp mạng che, Tiêu Liên Nhi nhìn thấy ba người quen. Đứng phía trước trong hàng ngũ Kim Đan chân nhân là Phù Tuyết chân nhân với gương mặt chỉ hơn hai mươi tuổi. Đứng trong hàng đệ tử Trúc Cơ là Tiêu Minh Y và Vương Đại Long.
Trước kia nàng không chú ý kĩ đến Phù Tuyết chân nhân, nên lúc này nhân cơ hội dừng lại nghỉ chân, liền nhìn một cái.
Khuôn mặt trái xoan, da mặt non mềm như đậu phụ mới làm. Đôi môi mím lại, cằm khẽ nâng lên, khiến cho người ta cảm thấy Phù Tuyết chân nhân đang nhìn người khác bằng nửa con mắt. Phù Tuyết chân nhân có được tu vi Kim Đan, đứng giữa một đám nam tu giống như sao vây quanh trăng vậy.
Tiêu Liên Nhi chỉ lướt mắt qua Tiêu Minh Y rồi nhìn sang Vương Đại Long. Từ biệt mấy năm, nhìn Vương Đại Long cũng không thay đổi nhiều lắm. Vóc dáng cao lớn hơi béo, nụ cười thật thà luôn ở trên mặt, tu vi đã là Trúc Cơ Hậu kỳ rồi.
Nàng thoáng do dự. Nàng định chỉ điểm một chút cho Vương Đại Long, để hắn thuận lợi kết đan, nhân tiện còn có thể nghe ngóng thêm tin tức, nhưng nếu làm như vậy sẽ liên lụy tới hắn.
Tiêu Liên Nhi bỏ suy nghĩ ấy đi, tiếp tục bước dọc theo đường núi đá xanh để đi lên.
Tu sĩ Nguyên Anh và đệ tử chân truyền cùng với chưởng môn, chưởng giáo những môn phái nhỏ sẽ không đi đường núi đá xanh này. Bình thường, họ đều sẽ cầm thiệp mời bay vào nội sơn môn luôn. Chỉ có mình Tiêu Liên Nhi đi bộ từ trung sơn môn vào nội sơn môn.
Ban đầu có nữ đệ tử Trúc Cơ ra đón, định dẫn Tiêu Liên Nhi vào quảng trường bên trong sơn môn nghỉ ngơi. Thấy nàng chỉ hơi dừng lại rồi đi men theo đường đá xanh ở bên cạnh quảng trường, nàng ta liền hô to: "Đạo hữu xin dừng bước!"
Tiêu Liên Nhi nhìn người đứng khắp trong sân, lại nhìn thẳng lên đỉnh núi, đường núi trống trải không một bóng người. Con đường này nàng muốn đi hết cùng Nhược Thủy đạo quân. Những đệ tử Kim Đan, Trúc Cơ này cũng muốn cản nàng sao?
Nàng dừng bước.
Nữ đệ tử kia cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình sau tấm mạng, tự dưng thấy lạnh hết sống lưng, giọng nói nhỏ lại: "Chỗ nghỉ ở bên này…"
Nói xong hai chữ cuối cùng, giọng nói của nàng ta đã nhỏ như muỗi kêu vậy.
Tiêu Liên Nhi không nói không rằng, đi lướt qua người nàng ta. Như có gió khẽ đẩy ra, nữ đệ tử đó bất giác lùi về phía sau một bước, ngơ ngác nhìn nàng không biết nói gì cho phải.
Trên quảng trường, các tu sĩ qua qua lại lại, các đệ tử tươi cười đón tiếp. Màn va chạm ngắn ngủi của nữ đệ tử và Tiêu Liên Nhi không khiến quá nhiều người để mắt tới, thứ khiến cho mọi người đều chú ý đến lại là chiếc áo Tuyết Tằm mà nàng đang mặc trên người.
Số tu sĩ có thể sử dụng tơ của Tuyết Tằm để làm áo không nhiều. Phù Tuyết chân nhân cũng mặc một chiếc, may theo kiểu dáng bào phục của Nguyên Đạo Tông. Tiêu Liên Nhi được coi như là nữ tu sĩ đầu tiên đứng trong sân nội sơn môn.
Tiêu Liên Nhi leo lên, ánh sáng mặt trời chiếu lên áo bào của nàng, làm ánh sắc màu của Tuyết Tằm. Vòng eo mảnh mai như liễu, mạng che trên mũ bay bay, dấy lên trí tưởng tượng của bao người. Phù Tuyết chân nhân liếc mắt một cái đã chú ý đến nàng, đương nhiên cũng thấy rõ nàng dùng khí đẩy nữ đệ tử Trúc Cơ ra. Ngay lúc Tiêu Liên Nhi bước một bước lên đường núi đá xanh, Phù Tuyết chân nhân bước ra nói: "Đạo hữu xin dừng bước."
Advertisement / Quảng cáo
Tiêu Liên Nhi dừng lại một lần nữa.
Ánh mắt của Phù Tuyết chân nhân nhìn chằm chằm vào mạng che, hận không thể lập tức lật ra xem dung mạo của nàng như thế nào. Phù Tuyết chân nhân lạnh lùng nói: "Lên trên nữa chính là nội sơn môn của tệ tông, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh và tu sĩ có thiệp mời mới có thể tiến vào. Người không có phận sự không được tự ý bước vào. Nếu ngươi cứ khăng khăng cố ý như vậy, đừng trách bản tông môn không khách khí với ngươi."
Phù Tuyết chân nhân không nhìn ra được tu vi của Tiêu Liên Nhi, hiển nhiên cho rằng tu vi của nàng cao nhất cũng chỉ là Kim Đan Hậu kỳ. Nào có ngờ rằng, lần này Tiêu Liên Nhi cố ý muốn lại được đi bộ lên núi với Nhược Thủy đạo quân một lần nữa chứ. Trên sân có ít nhất mười bảy, mười tám đệ tử Kim Đan, Phù Tuyết chân nhân thật sự không để Tiêu Liên Nhi vào mắt.
Chỉ có Nguyên Anh mới có thể lên trên đỉnh Thiên Khung sao? Tiêu Liên Nhi nở nụ cười giễu cợt. Nàng chậm rãi quay người, phóng uy thế thần thức của một tu sĩ Nguyên Anh ra.
Sau khi trùng sinh, nàng cực ít dùng thần thức. Lần trước phóng ra thần thức tại Nguyên Đạo Tông, đã là chuyện của mười năm trước rồi. Lần đó là vì muốn nhanh chóng thoát thân khi đối mặt với đệ tử điện Tông Vụ, còn lần này là vì báo thù. Nàng không hề có ý nương tay.
Cảm giác đột nhiên bị ném vào trong nước đá cùng với sợ hãi trước thực lực và sự uy hiếp thoáng chốc bao trùm cả quảng trường. Nhưng tất cả đều chỉ phóng thẳng tới đệ tử Nguyên Đạo Tông không chút nương tay.
Một số đệ tử Trúc Cơ có thần thức hơi yếu không chịu nổi, hai đầu gối mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất.
Những tu sĩ khách mời còn đứng trên sân chưa rời đi cũng giật nảy mình. Họ nhìn thấy một cô gái áo trắng thân hình nhỏ xinh lanh lợi đang đứng chắp tay sau lưng trên bậc thang thấp nhất ở đường núi đá xanh dẫn đến nội sơn môn. Tuy mũ mạng che khuất mặt mũi của nàng, nhưng lại không ngăn nổi khí thế khiếp người kia. Họ bỗng cảm thấy không phải nàng đang đứng trên bậc thang đá xanh mà là đang ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, nhìn lũ sâu kiến dưới chân vậy.
Năm trăm đệ tử được chọn ra đều là tinh anh, một chiêu đã không chống đỡ nổi, toàn thân quỵ xuống. Bị đàn áp ngay trước mặt một đám tán tu thế này khiến mặt ai cũng đỏ bừng lên, xấu hổ giận dữ vô cùng.
Chỉ còn lại tầm mười đệ tử Kim Đan đang cố cắn răng chịu đựng.
Nàng ta là tu sĩ Nguyên Anh! Nếu sớm biết tu vi của nàng ta như vậy, Phù Tuyết chân nhân sẽ không vì một chiếc áo Tuyết Tằm mà ra mặt. Phù Tuyết chân nhân chảy ròng ròng mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vừa hối tiếc vừa oán hận, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Tay Phù Tuyết chân nhân run lên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Không thể quỳ, một khi đã quỳ nhất định sẽ không ngẩng đầu lên được.
Mặt một đệ tử Kim Đan Hậu kỳ trương phồng thành cà tím, liều cả thần thức bị hao tổn, gọi pháp bảo ra, khàn giọng hô: "Khinh người quá đáng!"
Nàng có tu vi Nguyên Anh, vốn dĩ nên trở thành trưởng lão của Nguyên Đạo Tông. Tiêu Liên Nhi hừ lạnh một tiếng: "Đệ tử Nguyên Đạo Tông coi thường tôn trưởng, cũng nên bị giáo huấn một chút. Để các vị đạo hữu chê cười rồi."
Phù Tuyết chân nhân rút kiếm Tuyết Ưng ra, đảo ngược thân kiếm cắm vào trong đá xanh, miễn cưỡng chống đỡ không để cho mình quỳ xuống, run giọng nói: "Ngươi mà là tôn trưởng cái quái gì chứ!"
"Hỗn láo!" Tiêu Liên Nhi trách mắng.
Một luồng khí lớn như cầu vồng trong nháy mắt đánh về phía người Phù Tuyết chân nhân. Kiếm Tuyết Ưng trong tay bảo vệ chủ nhân, chim ưng trắng như tuyết nhanh chóng bay từ trong thân kiếm ra. Chỉ trong chớp mắt, ảo ảnh Tuyết Ưng đã bị luồng khí kia đánh vỡ tan. Thân kiếm đỡ lấy Phù Tuyết chân nhân gãy thành hai đoạn, Phù Tuyết chân nhân ngã bổ nhào trên mặt đất.
Đầu tiên là lấy thần thức ra thị uy, sau đó mới ra tay. Tất cả mọi người đều biết nàng là tu sĩ Nguyên Anh hàng thật giá thật.
Tiêu Liên Nhi vừa thu thần thức lại, chúng đệ tử đều cảm thấy ngọn núi lớn đang đè trên vai bỗng dời đi, trở nên dễ thở hơn, nhao nhau đứng lên. Nghe ngữ khí của nàng giống như là Nguyên Anh trưởng lão của bản tông. Bị trưởng lão bản tông giáo huấn, có gì mà xấu hổ chứ? Thế nhưng, chính bọn họ cũng không biết tông môn có thêm một nữ trưởng lão từ bao giờ, không khỏi quay sang nhìn nhau.
Uy thế của Tiêu Liên Nhi chỉ nhằm vào một người là Phù Tuyết đang ngã dưới đất, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi đã phục chưa?"
Phù Tuyết chân nhân bị thần thức của nàng ép tới nỗi nằm rạp trên mặt đất. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, còn khó chịu hơn là giết luôn mình đi. Phù Tuyết chân nhân liều mạng ngóc đầu lên, lớn giọng tố cáo: "Bản tông chưa từng có nữ Nguyên Anh trưởng lão, người là đồ giả mạo!"
Tu sĩ Nguyên Anh ra tay dạy bảo người khác thì không ai dám nói gì cả, nhưng ngươi giả mạo trưởng bối tông môn của người ta thì lại không được rồi.
Tiêu Liên Nhi chậm rãi nói: "Ai nói Nguyên Đạo Tông không có nữ tu sĩ kết anh. Dịch Khinh Trần hai mươi tám năm trước đã kết anh thành công. Với thân phận đó đương nhiên có thể dạy dỗ ngươi."
Advertisement / Quảng cáo
Ba chữ "Dịch Khinh Trần" như là ác mộng, cả sân nội sơn môn lặng ngắt như tờ.
Mới chưa tới ba mươi năm, đương nhiên Phù Tuyết chân nhân biết rõ Dịch Khinh Trần là ai. Phù Tuyết chân nhân đã từng vô cùng ngưỡng mộ Dịch Khinh Trần. Cùng là tu sĩ Kim Đan, Dịch Khinh Trần sinh ra trong danh môn thế gia, lại có năng lực trời sinh, là đồ đệ cưng của Nhược Thủy đạo quân, vợ hiền của của công tử Thương Lan Trúc. Dịch Khinh Trần là mây bay trên đỉnh núi, còn nàng ta chẳng khác nào cỏ dại tầm thường dưới chân núi. Phù Tuyết chân nhân mở to miệng, thân thể run rẩy, áo Tuyết Tằm trên người nổi lên từng lớp sáng như băng.
Ngoại trừ những đệ tử trẻ tuổi có thời gian gia nhập Nguyên Đạo Tông không quá dài như Tiêu Minh Y, người lớn tuổi một chút, thời gian ở tông môn lâu một chút, ai lại không biết cái tên Dịch Khinh Trần.
Mắt của đám tán tu cùng tu sĩ môn phái nhỏ đều tỏa sáng. Vở kịch Nguyên Đạo Tông xử lý Nguyên Anh trưởng lão đã cực kỳ hay rồi, không nghĩ tới lại một lần nữa được nghe tên Dịch Khinh Trần. Cái tên Tiêu Liên Nhi, nàng ta là ai, tán tu ở đây hầu hết đều chưa nghe nói đến. Trong lòng họ đều đang nghĩ, dám tới Nguyên Đạo Tông giả mạo là Dịch Khinh Trần, vợ của chưởng giáo Hàn Tu Văn, với tu vi Nguyên Anh của nàng, chắc không phải nói dối.
Chuyện của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông nghe có vẻ còn quan trọng hơn chuyện xử lý phản đồ, lại càng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các tu sĩ hơn.
Có tu sĩ thấy đệ tử Nguyên Đạo Tông đã giương vũ khí lên, sợ không được thấy trò hay vội cao giọng kêu to: "Có phải Dịch Khinh Trần tiên tử hay không, mời Hàn chưởng giáo nhìn qua là biết."
Tiêu Liên Nhi quay người bước lên đường núi đá xanh. Gió thổi làn váy tung bay, giọng nói thanh lãnh: "Hàn Tu Văn cũng xứng là chưởng giáo Nguyên Đạo Tông sao? Gã hại Dịch Khinh Trần tự nổ nguyên thần, giết chết Nhược Thủy đạo quân, hãm hại Thanh Phong trưởng lão. Loại người không bằng chó lợn đó, xứng đáng làm chưởng giáo Nguyên Đạo Tông hay sao? Hôm nay, Nguyên Đạo Tông mở rộng sơn môn, là để thanh lý môn hộ!"
"Hàn Tu Văn, Dịch Khinh Trần ta hôm nay cùng hồn phách của sư tôn trở về! Ngươi có sợ không?"
Giọng của nàng như tiếng sét đánh giữa trời quang. Hàn Tu Văn đang tiếp khách tại điện Bắc Thần bỗng nhiên kinh ngạc đứng lên.
Translator: Nguyetmai
Tiêu Liên Nhi dừng lại tại bậc thang thứ nhất. Nàng ngẩng đầu nhìn đường núi đá xanh thật dài qua lớp mạng che.
Ngoại trừ tu sĩ Nguyên Anh trực tiếp bay đến bên ngoài nội sơn môn ra thì các tu sĩ cấp Nguyên Anh trở xuống đều đi bộ lên đỉnh Thiên Khung, để biểu hiện lòng tôn kính đối với Nguyên Đạo Tông. Trên đường núi rộng mười trượng là những cái bóng lướt vèo vèo, phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ và Kim Đan không đủ kiên nhẫn để đi bộ.
Lúc mới nhập môn, mỗi một đệ tử của Nguyên Đạo Tông đều bước trên đường núi đá xanh để đi lên. Về sau lúc tu vi tăng, mỗi lần được chuyển sơn môn, cũng sẽ thành kính đi dọc theo đường núi đá xanh lên trên.
Năm xưa, khi nàng tiến vào Nguyên Đạo Tông, là Nhược Thủy đạo quân nắm tay nàng, đi từ bậc thứ nhất đến đỉnh núi, đi vào điện Bắc Thần dưới ánh mắt chăm chú của tất cả các đệ tử.
"Sư tôn, chúng ta lại cùng đi lần nữa." Trong lòng Tiêu Liên Nhi thầm nói: Nàng không đi một mình. Nàng đang đi cùng sư tôn Nhược Thủy đạo quân, từ bậc thang thứ nhất đi lên đỉnh núi để báo thù.
Bên cạnh nàng, một vài tán tu kỳ Luyện Khí thi thoảng phát ra tiếng bàn tán nho nhỏ và tiếng hâm mộ cảm thán.
"Sư phụ, nghe nói còn được cung cấp cơm linh mễ miễn phí đấy."
Advertisement / Quảng cáo
"Còn được tặng năm viên linh thạch nữa… Ôi, tu sĩ Trúc Cơ còn được hai mươi viên cơ."
Đây là những người tới hưởng ké chút hương hoa của Nguyên Đạo Tông. Tiêu Liên Nhi mỉm cười, tán tu thật không dễ dàng gì. Kiếp này lúc nàng còn ở Tiêu gia trang, chẳng phải nàng còn không có nổi một viên linh thạch đó sao?
"Vài thập niên trước, lúc Hàn chưởng giáo của Nguyên Đạo Tông tiếp nhận chức vị chưởng giáo cũng mới có cảnh tượng như thế này."
"Mất đi hai tu sĩ Nguyên Anh, lại sắp có một vị Nguyên Anh mới sắp xuất quan. Làm gì có chuyện Nguyên Đạo Tông bị tổn thương nguyên khí chứ?"
Tiêu Liên Nhi nhìn chằm chằm đường núi đá xanh kéo dài vô tận phía trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, năm đó Hàn Tu Văn kế nhiệm chức chưởng giáo các môn phái cũng không tụ họp đông đủ như hôm nay. Chưa nói đến chuyện tất cả các đệ tử đều mặc áo bào mới, thì lượng linh thạch tặng cho tán tu cũng nhiều gấp đôi. Hôm nay là ngày xé rách bộ mặt thật của gã, nhiều người đến ăn mừng như vậy cũng tốt thôi.
Đi đến bên trong sơn môn, số tu sĩ đã ít đi rất nhiều. Trong sân của sơn môn có ít nhất năm trăm đệ tử nội môn đang đứng chào đón, ai nấy đều mũ mão chỉnh tề. Nam thì uy vũ hoặc tuấn mỹ, nữ thì đều trẻ trung xinh đẹp, lập tức khiến cho tu sĩ Kim Đan và Trúc Cơ thu lại khí thế phách lối của mình.
Xuyên qua lớp mạng che, Tiêu Liên Nhi nhìn thấy ba người quen. Đứng phía trước trong hàng ngũ Kim Đan chân nhân là Phù Tuyết chân nhân với gương mặt chỉ hơn hai mươi tuổi. Đứng trong hàng đệ tử Trúc Cơ là Tiêu Minh Y và Vương Đại Long.
Trước kia nàng không chú ý kĩ đến Phù Tuyết chân nhân, nên lúc này nhân cơ hội dừng lại nghỉ chân, liền nhìn một cái.
Khuôn mặt trái xoan, da mặt non mềm như đậu phụ mới làm. Đôi môi mím lại, cằm khẽ nâng lên, khiến cho người ta cảm thấy Phù Tuyết chân nhân đang nhìn người khác bằng nửa con mắt. Phù Tuyết chân nhân có được tu vi Kim Đan, đứng giữa một đám nam tu giống như sao vây quanh trăng vậy.
Tiêu Liên Nhi chỉ lướt mắt qua Tiêu Minh Y rồi nhìn sang Vương Đại Long. Từ biệt mấy năm, nhìn Vương Đại Long cũng không thay đổi nhiều lắm. Vóc dáng cao lớn hơi béo, nụ cười thật thà luôn ở trên mặt, tu vi đã là Trúc Cơ Hậu kỳ rồi.
Nàng thoáng do dự. Nàng định chỉ điểm một chút cho Vương Đại Long, để hắn thuận lợi kết đan, nhân tiện còn có thể nghe ngóng thêm tin tức, nhưng nếu làm như vậy sẽ liên lụy tới hắn.
Tiêu Liên Nhi bỏ suy nghĩ ấy đi, tiếp tục bước dọc theo đường núi đá xanh để đi lên.
Tu sĩ Nguyên Anh và đệ tử chân truyền cùng với chưởng môn, chưởng giáo những môn phái nhỏ sẽ không đi đường núi đá xanh này. Bình thường, họ đều sẽ cầm thiệp mời bay vào nội sơn môn luôn. Chỉ có mình Tiêu Liên Nhi đi bộ từ trung sơn môn vào nội sơn môn.
Ban đầu có nữ đệ tử Trúc Cơ ra đón, định dẫn Tiêu Liên Nhi vào quảng trường bên trong sơn môn nghỉ ngơi. Thấy nàng chỉ hơi dừng lại rồi đi men theo đường đá xanh ở bên cạnh quảng trường, nàng ta liền hô to: "Đạo hữu xin dừng bước!"
Tiêu Liên Nhi nhìn người đứng khắp trong sân, lại nhìn thẳng lên đỉnh núi, đường núi trống trải không một bóng người. Con đường này nàng muốn đi hết cùng Nhược Thủy đạo quân. Những đệ tử Kim Đan, Trúc Cơ này cũng muốn cản nàng sao?
Nàng dừng bước.
Nữ đệ tử kia cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình sau tấm mạng, tự dưng thấy lạnh hết sống lưng, giọng nói nhỏ lại: "Chỗ nghỉ ở bên này…"
Nói xong hai chữ cuối cùng, giọng nói của nàng ta đã nhỏ như muỗi kêu vậy.
Tiêu Liên Nhi không nói không rằng, đi lướt qua người nàng ta. Như có gió khẽ đẩy ra, nữ đệ tử đó bất giác lùi về phía sau một bước, ngơ ngác nhìn nàng không biết nói gì cho phải.
Trên quảng trường, các tu sĩ qua qua lại lại, các đệ tử tươi cười đón tiếp. Màn va chạm ngắn ngủi của nữ đệ tử và Tiêu Liên Nhi không khiến quá nhiều người để mắt tới, thứ khiến cho mọi người đều chú ý đến lại là chiếc áo Tuyết Tằm mà nàng đang mặc trên người.
Số tu sĩ có thể sử dụng tơ của Tuyết Tằm để làm áo không nhiều. Phù Tuyết chân nhân cũng mặc một chiếc, may theo kiểu dáng bào phục của Nguyên Đạo Tông. Tiêu Liên Nhi được coi như là nữ tu sĩ đầu tiên đứng trong sân nội sơn môn.
Tiêu Liên Nhi leo lên, ánh sáng mặt trời chiếu lên áo bào của nàng, làm ánh sắc màu của Tuyết Tằm. Vòng eo mảnh mai như liễu, mạng che trên mũ bay bay, dấy lên trí tưởng tượng của bao người. Phù Tuyết chân nhân liếc mắt một cái đã chú ý đến nàng, đương nhiên cũng thấy rõ nàng dùng khí đẩy nữ đệ tử Trúc Cơ ra. Ngay lúc Tiêu Liên Nhi bước một bước lên đường núi đá xanh, Phù Tuyết chân nhân bước ra nói: "Đạo hữu xin dừng bước."
Advertisement / Quảng cáo
Tiêu Liên Nhi dừng lại một lần nữa.
Ánh mắt của Phù Tuyết chân nhân nhìn chằm chằm vào mạng che, hận không thể lập tức lật ra xem dung mạo của nàng như thế nào. Phù Tuyết chân nhân lạnh lùng nói: "Lên trên nữa chính là nội sơn môn của tệ tông, chỉ có tu sĩ Nguyên Anh và tu sĩ có thiệp mời mới có thể tiến vào. Người không có phận sự không được tự ý bước vào. Nếu ngươi cứ khăng khăng cố ý như vậy, đừng trách bản tông môn không khách khí với ngươi."
Phù Tuyết chân nhân không nhìn ra được tu vi của Tiêu Liên Nhi, hiển nhiên cho rằng tu vi của nàng cao nhất cũng chỉ là Kim Đan Hậu kỳ. Nào có ngờ rằng, lần này Tiêu Liên Nhi cố ý muốn lại được đi bộ lên núi với Nhược Thủy đạo quân một lần nữa chứ. Trên sân có ít nhất mười bảy, mười tám đệ tử Kim Đan, Phù Tuyết chân nhân thật sự không để Tiêu Liên Nhi vào mắt.
Chỉ có Nguyên Anh mới có thể lên trên đỉnh Thiên Khung sao? Tiêu Liên Nhi nở nụ cười giễu cợt. Nàng chậm rãi quay người, phóng uy thế thần thức của một tu sĩ Nguyên Anh ra.
Sau khi trùng sinh, nàng cực ít dùng thần thức. Lần trước phóng ra thần thức tại Nguyên Đạo Tông, đã là chuyện của mười năm trước rồi. Lần đó là vì muốn nhanh chóng thoát thân khi đối mặt với đệ tử điện Tông Vụ, còn lần này là vì báo thù. Nàng không hề có ý nương tay.
Cảm giác đột nhiên bị ném vào trong nước đá cùng với sợ hãi trước thực lực và sự uy hiếp thoáng chốc bao trùm cả quảng trường. Nhưng tất cả đều chỉ phóng thẳng tới đệ tử Nguyên Đạo Tông không chút nương tay.
Một số đệ tử Trúc Cơ có thần thức hơi yếu không chịu nổi, hai đầu gối mềm nhũn nằm rạp trên mặt đất.
Những tu sĩ khách mời còn đứng trên sân chưa rời đi cũng giật nảy mình. Họ nhìn thấy một cô gái áo trắng thân hình nhỏ xinh lanh lợi đang đứng chắp tay sau lưng trên bậc thang thấp nhất ở đường núi đá xanh dẫn đến nội sơn môn. Tuy mũ mạng che khuất mặt mũi của nàng, nhưng lại không ngăn nổi khí thế khiếp người kia. Họ bỗng cảm thấy không phải nàng đang đứng trên bậc thang đá xanh mà là đang ngạo nghễ đứng trên đỉnh núi, nhìn lũ sâu kiến dưới chân vậy.
Năm trăm đệ tử được chọn ra đều là tinh anh, một chiêu đã không chống đỡ nổi, toàn thân quỵ xuống. Bị đàn áp ngay trước mặt một đám tán tu thế này khiến mặt ai cũng đỏ bừng lên, xấu hổ giận dữ vô cùng.
Chỉ còn lại tầm mười đệ tử Kim Đan đang cố cắn răng chịu đựng.
Nàng ta là tu sĩ Nguyên Anh! Nếu sớm biết tu vi của nàng ta như vậy, Phù Tuyết chân nhân sẽ không vì một chiếc áo Tuyết Tằm mà ra mặt. Phù Tuyết chân nhân chảy ròng ròng mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng vừa hối tiếc vừa oán hận, hai tay siết chặt thành nắm đấm. Tay Phù Tuyết chân nhân run lên, trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Không thể quỳ, một khi đã quỳ nhất định sẽ không ngẩng đầu lên được.
Mặt một đệ tử Kim Đan Hậu kỳ trương phồng thành cà tím, liều cả thần thức bị hao tổn, gọi pháp bảo ra, khàn giọng hô: "Khinh người quá đáng!"
Nàng có tu vi Nguyên Anh, vốn dĩ nên trở thành trưởng lão của Nguyên Đạo Tông. Tiêu Liên Nhi hừ lạnh một tiếng: "Đệ tử Nguyên Đạo Tông coi thường tôn trưởng, cũng nên bị giáo huấn một chút. Để các vị đạo hữu chê cười rồi."
Phù Tuyết chân nhân rút kiếm Tuyết Ưng ra, đảo ngược thân kiếm cắm vào trong đá xanh, miễn cưỡng chống đỡ không để cho mình quỳ xuống, run giọng nói: "Ngươi mà là tôn trưởng cái quái gì chứ!"
"Hỗn láo!" Tiêu Liên Nhi trách mắng.
Một luồng khí lớn như cầu vồng trong nháy mắt đánh về phía người Phù Tuyết chân nhân. Kiếm Tuyết Ưng trong tay bảo vệ chủ nhân, chim ưng trắng như tuyết nhanh chóng bay từ trong thân kiếm ra. Chỉ trong chớp mắt, ảo ảnh Tuyết Ưng đã bị luồng khí kia đánh vỡ tan. Thân kiếm đỡ lấy Phù Tuyết chân nhân gãy thành hai đoạn, Phù Tuyết chân nhân ngã bổ nhào trên mặt đất.
Đầu tiên là lấy thần thức ra thị uy, sau đó mới ra tay. Tất cả mọi người đều biết nàng là tu sĩ Nguyên Anh hàng thật giá thật.
Tiêu Liên Nhi vừa thu thần thức lại, chúng đệ tử đều cảm thấy ngọn núi lớn đang đè trên vai bỗng dời đi, trở nên dễ thở hơn, nhao nhau đứng lên. Nghe ngữ khí của nàng giống như là Nguyên Anh trưởng lão của bản tông. Bị trưởng lão bản tông giáo huấn, có gì mà xấu hổ chứ? Thế nhưng, chính bọn họ cũng không biết tông môn có thêm một nữ trưởng lão từ bao giờ, không khỏi quay sang nhìn nhau.
Uy thế của Tiêu Liên Nhi chỉ nhằm vào một người là Phù Tuyết đang ngã dưới đất, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi đã phục chưa?"
Phù Tuyết chân nhân bị thần thức của nàng ép tới nỗi nằm rạp trên mặt đất. Bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, còn khó chịu hơn là giết luôn mình đi. Phù Tuyết chân nhân liều mạng ngóc đầu lên, lớn giọng tố cáo: "Bản tông chưa từng có nữ Nguyên Anh trưởng lão, người là đồ giả mạo!"
Tu sĩ Nguyên Anh ra tay dạy bảo người khác thì không ai dám nói gì cả, nhưng ngươi giả mạo trưởng bối tông môn của người ta thì lại không được rồi.
Tiêu Liên Nhi chậm rãi nói: "Ai nói Nguyên Đạo Tông không có nữ tu sĩ kết anh. Dịch Khinh Trần hai mươi tám năm trước đã kết anh thành công. Với thân phận đó đương nhiên có thể dạy dỗ ngươi."
Advertisement / Quảng cáo
Ba chữ "Dịch Khinh Trần" như là ác mộng, cả sân nội sơn môn lặng ngắt như tờ.
Mới chưa tới ba mươi năm, đương nhiên Phù Tuyết chân nhân biết rõ Dịch Khinh Trần là ai. Phù Tuyết chân nhân đã từng vô cùng ngưỡng mộ Dịch Khinh Trần. Cùng là tu sĩ Kim Đan, Dịch Khinh Trần sinh ra trong danh môn thế gia, lại có năng lực trời sinh, là đồ đệ cưng của Nhược Thủy đạo quân, vợ hiền của của công tử Thương Lan Trúc. Dịch Khinh Trần là mây bay trên đỉnh núi, còn nàng ta chẳng khác nào cỏ dại tầm thường dưới chân núi. Phù Tuyết chân nhân mở to miệng, thân thể run rẩy, áo Tuyết Tằm trên người nổi lên từng lớp sáng như băng.
Ngoại trừ những đệ tử trẻ tuổi có thời gian gia nhập Nguyên Đạo Tông không quá dài như Tiêu Minh Y, người lớn tuổi một chút, thời gian ở tông môn lâu một chút, ai lại không biết cái tên Dịch Khinh Trần.
Mắt của đám tán tu cùng tu sĩ môn phái nhỏ đều tỏa sáng. Vở kịch Nguyên Đạo Tông xử lý Nguyên Anh trưởng lão đã cực kỳ hay rồi, không nghĩ tới lại một lần nữa được nghe tên Dịch Khinh Trần. Cái tên Tiêu Liên Nhi, nàng ta là ai, tán tu ở đây hầu hết đều chưa nghe nói đến. Trong lòng họ đều đang nghĩ, dám tới Nguyên Đạo Tông giả mạo là Dịch Khinh Trần, vợ của chưởng giáo Hàn Tu Văn, với tu vi Nguyên Anh của nàng, chắc không phải nói dối.
Chuyện của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông nghe có vẻ còn quan trọng hơn chuyện xử lý phản đồ, lại càng có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của các tu sĩ hơn.
Có tu sĩ thấy đệ tử Nguyên Đạo Tông đã giương vũ khí lên, sợ không được thấy trò hay vội cao giọng kêu to: "Có phải Dịch Khinh Trần tiên tử hay không, mời Hàn chưởng giáo nhìn qua là biết."
Tiêu Liên Nhi quay người bước lên đường núi đá xanh. Gió thổi làn váy tung bay, giọng nói thanh lãnh: "Hàn Tu Văn cũng xứng là chưởng giáo Nguyên Đạo Tông sao? Gã hại Dịch Khinh Trần tự nổ nguyên thần, giết chết Nhược Thủy đạo quân, hãm hại Thanh Phong trưởng lão. Loại người không bằng chó lợn đó, xứng đáng làm chưởng giáo Nguyên Đạo Tông hay sao? Hôm nay, Nguyên Đạo Tông mở rộng sơn môn, là để thanh lý môn hộ!"
"Hàn Tu Văn, Dịch Khinh Trần ta hôm nay cùng hồn phách của sư tôn trở về! Ngươi có sợ không?"
Giọng của nàng như tiếng sét đánh giữa trời quang. Hàn Tu Văn đang tiếp khách tại điện Bắc Thần bỗng nhiên kinh ngạc đứng lên.
Bình luận facebook