Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-141
Chương 140: Chuyện cũ ngày xưa
Editor: Nguyetmai
Quay đầu lại, Minh Triệt thấy một bên khuôn mặt hoàn mỹ của Vũ Nguyệt Tiên Tử - đệ nhất mỹ nhân Tiên giới. Hắn đã từng cảm thấy thế gian này sẽ không còn cô gái nào có thể xinh đẹp hơn Vũ Nguyệt. Bây giờ nhìn lại, dung nhan xinh đẹp đó cũng khó có thể khiến cho tâm hồn hắn lay động. Điều hắn có thể nhớ, vẫn chỉ là cảm giác mát lạnh trong nháy mắt khi nàng ta xuyên qua vô số Nghiệp Hỏa vô sắc vớt hắn lên mà thôi.
Vũ Nguyệt ăn một viên Huyễn Thần Đan của Đan Si, trong tâm trí nàng ta chỉ còn có ma đầu kia. Hắn từng muốn liều lĩnh đổi quả Lang Ngọc để nàng ta tỉnh táo lại. Lúc này lại nhìn nàng ta vui vẻ nhảy cẫng lên thế kia, mà hắn thì không còn thời gian nữa.
Minh Triệt ủ rũ.
Có lẽ đây là số mạng của hắn.
Ngân Giao lấy quả Lang Ngọc để dụ, lấy tung tích của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần để ép buộc.
Lúc hắn chưa tìm được Dịch Khinh Trần, nếu như hắn có được một viên Lôi Kiếp Tâm có thể cải tử hoàn sinh thì khi gặp lại Cưu Thần Quân, hắn cũng có thể giữ được tính mạng.
Tìm được Lôi Kiếp Tâm, nhưng hắn lại dùng để cứu mạng Tiêu Liên Nhi. Không biết từ bao giờ, hình bóng như ánh lưu ly trong suốt của nàng đã in dấu vào lòng hắn. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng nàng lại là Dịch Khinh Trần mà hắn đau khổ tìm kiếm.
Hắn sẽ không giết nàng, cũng không có Lôi Kiếp Tâm để bảo mệnh.
Hắn vốn cho là ít nhất cũng còn mấy chục năm nữa. Mấy chục năm không dài, nhưng cũng đủ để sống một đời tốt đẹp như chốn phàm trần.
Advertisement / Quảng cáo
Cuối cùng Ngân Giao cũng không chờ nổi, trốn ra khỏi Vườn hoa Thiên Thần, gia nhập dưới trướng Cưu Thần Quân.
Cưu Thần Quân hứa hẹn dùng tinh huyết chưa tản đi trong cánh của Thủy Thiên Giao để khiến cho con cháu của nó sống lại. Từ đó, Ngân Giao trở thành nanh vuốt của Cưu Thần Quân.
Minh Triệt thầm nghĩ, hắn vẫn quá ngây thơ. Sớm biết thế này, hắn sẽ không đem cánh của Thủy Thiên Giao cho nó. Nhưng ai có thể ngờ được, một con Giao trông vườn của Diệu Nhật Thần Quân lại đi đầu nhập dưới trướng Cưu Thần Quân chứ?
Ngân Giao đột nhiên tới, chẳng qua là làm người đưa tin của Cưu Thần Quân một lần mà thôi.
"Người phụ nữ của ta, vườn hoa của ta, ta sẽ đích thân đón về Thượng Tiên giới."
Ngân Giao ném cấm chế Cưu Thần Quân luyện ra, vung một bình Băng Hỏa xuống. Nó chỉ chờ tới lúc ngọn núi này bị tan thành bột mịn, khiến cho kết giới không còn tồn tại nữa. Vùng đất này khác hẳn với thế giới ở Hạ Tiên giới, nó sẽ tách ra khỏi bộ rễ cắm xuống mấy vạn năm trước. Giống như bí cảnh được tạo thành từ vô số mảnh vỡ vậy, nó sẽ theo Hạ Tiên giới tràn ngập khí bẩn mà trôi về hư không. Khi đó, Cưu Thần Quân sẽ xuất hiện, đón lấy Vườn hoa Tiểu Thiên Thần này mang về Thượng Tiên giới.
Nàng ta tỉnh lại, cũng tốt.
Nếu như Vũ Nguyệt Tiên Tử không tỉnh lại, Minh Triệt thà dốc hết toàn lực của Ma Môn, đánh một trận với Cưu Thần Quân, ngọc đá cùng vỡ, cũng để trả lại ơn cứu mạng của nàng ta lúc trước.
Nàng ta tỉnh lại, nàng ta ngóng trông Cưu Thần Quân đón nàng ta về Tiên giới.
Nàng ta là một nửa chủ nhân của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần này.
Mấy vị trưởng lão canh giữ bên ngoài cổng tròn đã sớm ngây dại. Chính nàng ta đã mang bọn họ từ rừng rậm Nam Hoang về đây, giúp cho bọn họ có thể hóa hình thành người. Một người xinh đẹp, lương thiện như nàng ta, chỉ cần một câu nói thôi, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện chết vì nàng ta.
Bát Phương Thiên Thần Tướng. Nhất Bách Thanh Y Bộc. Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ. Ba ngàn đệ tử, là do các trưởng lão thu nhận.
Tất cả đều không phải người của hắn.
Minh Triệt khom người vái Vũ Nguyệt Tiên Tử một cái, "Lúc tiên tử ngủ say, ta xem người như mẹ mình, trông coi bảo hộ khu vườn này hơn một vạn năm. Bây giờ tiên tử đã tỉnh, nửa khu vườn Tiểu Thiên Thần này cũng sẽ trở lại Thượng Tiên giới. Tiên tử nguyện ý đi theo Cưu Thần Quân, Minh Triệt xin phép cáo từ rời đi."
Trong lòng hắn cố giữ lấy một tia hy vọng duy nhất.
Hy vọng Vũ Nguyệt nói một tiếng "được", hắn sẽ có thể trở lại bên cạnh Tiêu Liên Nhi. Nếu như nàng muốn hóa thần phi tiên, hắn sẽ cùng với nàng. Nếu như nàng muốn sống yên ổn tám trăm năm tuổi thọ ở Hạ Tiên giới, hắn cũng sẽ cùng với nàng.
Đôi mắt rực rỡ như sao của Vũ Nguyệt nhìn qua hắn rồi chậm rãi lắc đầu, "Không được."
Minh Triệt đứng thẳng, lòng hơi nặng nề, "Vì sao?"
"Lúc trước cứu ngươi, vốn chỉ là do ta làm bậy nên hỏng mất chuyện tốt của Cưu lang. Khi không có hy vọng quay lại Thượng Tiên giới, ta mới để ngươi tùy ý ngưng kết thành người." Vũ Nguyệt khẽ thở dài một hơi, "Ngươi là kiếm linh mà Cưu lang vất vả lắm mới bắt được. Chàng luôn mong ngóng có thể trở thành thiên hạ đệ nhất của Tiên giới, chiến thắng Diệu Nhật. Chỉ có ngươi mới có thể giúp chàng một tay. Ta mà thả ngươi đi, chính là sẽ phụ lại tâm ý của chàng khi liều lĩnh cứu ta về Tiên giới."
Ánh mắt Minh Triệt dần sa sầm xuống, trong đôi mắt hiện lên đốm màu vàng kim. Hắn vô cùng bi ai, "Người là Đan Thần của Tiên giới, lại không giải được Huyễn Thần Đan mà mình đã ăn phải. Vì một ma đầu khiến cho Tiên giới long trời lở đất như Cưu Thần Quân mà ngay cả một chút lòng lương thiện người cũng không có sao? Chỉ cần hắn muốn, không cần phân định đúng sai, người đều sẽ giúp hắn sao?"
"Chàng là thần của Vũ Nguyệt ta, chàng muốn gì, đương nhiên ta đều sẽ thỏa mãn chàng!" Trong mắt Vũ Nguyệt Tiên Tử lộ ra vẻ tự hào và kiêu ngạo.
Cả đời này, người vĩnh viễn đừng ăn quả Lang Ngọc nữa. Vĩnh viễn đừng ăn!
Minh Triệt thầm nghĩ như vậy, rồi lại vô cùng khổ sở, "Lúc trước người vì Đan Si, vung kiếm muốn bổ lò luyện Thiên Địa, trong lúc vô tình đã cứu ta ra. Bây giờ ta đã ngưng kết làm người được ba trăm bốn mươi năm. Ta không còn là kiếm linh được sinh ra lúc cơn bão hư không chia cắt Thượng Hạ Tiên giới nữa. Người tạo khuôn mặt cho ta. Ta yêu thương người không thay đổi, cảm tạ ơn của người, luôn coi người như mẹ mình, dốc toàn lực nghĩ cách cứu người thoát khỏi huyễn cảnh. Nếu người tự trở về Thượng Tiên giới thì ta không còn sức lực giúp người nữa. Nhưng người lại vì lấy lòng Cưu Thần Quân mà muốn cho ta phải chịu đựng Nghiệp Hỏa ngàn năm, trở thành kiếm nô để Cưu Thần Quân tạo nghiệt cho Tiên giới sao? Vậy thì từ ngày hôm nay, ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Trong mắt Vũ Nguyệt Tiên Tử thoáng lóe lên vẻ mê muội, nàng ta cười khẽ một tiếng, "Chỉ mới làm người hơn ba trăm năm thôi mà, có thể trở thành kiếm nô của Cưu lang là vinh hạnh của ngươi mới đúng. Ta sẽ không để ngươi đi đâu cả."
Hai tay Minh Triệt vỗ một cái, Loan Nguyệt Luân bắn về phía Vũ Nguyệt Tiên Tử, người hắn thì bay ra ngoài vườn hoa.
"Dùng phương pháp luyện khí của ta để đối phó với ta sao?" Vũ Nguyệt điểm một cái về phía Loan Nguyệt Luân, leng keng hai tiếng, Loan Nguyệt Luân như vầng trăng kia rơi xuống mặt đất, rồi bỗng biến mất không thấy đâu nữa.
Ngoài cổng tròn, các trưởng lão Ma Môn thấy hai người đột nhiên trở mặt thì ngây ra như phỗng.
Advertisement / Quảng cáo
Minh Triệt lớn tiếng quát, "Ở chung vạn năm, giờ các ngươi cũng không để ý tới tình nghĩa mà muốn ngăn ta sao?"
Tiếng quát khẽ của Vũ Nguyệt Tiên Tử cũng đồng thời vang lên, "Giữ hắn lại!"
Ánh mắt các trưởng lão Ma Môn đờ đẫn, một tầng ánh sáng như băng tuyết bao phủ lấy hắn bay ra ngoài cung điện.
"Lớn mật!"
Tiếng quát của Vũ Nguyệt Tiên Tử chấn động cả tòa kết giới. Nàng ta bay lên không trung, váy áo biến ảo ra từng mảng sương mù phiêu đãng. Ánh mắt nhìn chằm chằm về một góc áo bào đen bay vùn vụt kia, tay bắt pháp quyết như lan.
Sương mù ở trước mắt dần dày hơn, hương thơm kỳ dị tản ra. Mùi hương kia có khả năng khiến giòn xương mềm gân, thiêu đốt chân khí trong vô hình.
Minh Triệt bước một chân vào trong vách núi có con sông đang chảy. Một luồng chân khí màu vàng óng giống như thủy triều cuốn qua. Nước sông chảy ngược, trong nháy mắt đã dựng thẳng đứng như một tấm màn nước.
Hắn nhìn thấy được sơn động, nhìn thấy có một bóng trắng xuất hiện trong sơn động âm u.
Sáu con yêu thú sau lưng hắn biến thành nguyên hình. Gió mạnh và móng vuốt xuyên thấu vào trong màn nước. Sau khi tiếng vang đinh tai nhức óc qua đi, màn nước bị xé nát.
Minh Triệt quay đầu lại.
Hình bóng hắn dần bị bao phủ trong sương mù. Nhìn kĩ thì sương mù này lại bị khí băng tuyết do Loan Nguyệt Luân biến thành ngăn lại. Hai con mắt hắn dần biến thành màu vàng kim, khí thế toàn thân như một thanh bảo kiếm rời khỏi vỏ, giọng hắn đầy sắc bén, "Ở chung hơn một vạn năm, ta không muốn làm tổn thương các ngươi."
Sáu trưởng lão của Ma Môn dừng lại trên không trung, nhưng tất cả đều đồng thanh, "Tiên tử có ơn hóa hình cho chúng ta. Thiếu quân, chúng ta chỉ có một con đường là lấy cái chết để báo đáp."
Biết rằng không ngăn được hắn, nhưng lại không thể không cản lại. Hắn vừa ra tay một cái thì bọn họ không chết cũng sẽ bị thương. Minh Triệt đang do dự, các trưởng lão Ma Môn cũng đang do dự.
"Các ngươi không phải là đối thủ của hắn." Vũ Nguyệt Tiên Tử đi tới trước mặt Minh Triệt, mỉm cười nói, "Ngươi cũng là người thông minh. Biết ánh trăng ngưng tụ từ Loan Nguyệt Luân có thể ngăn được Nghiệp Hỏa và Phệ Cốt Hương của ta. Vậy thì thử một chút xem Chân Hỏa ba màu thế nào đi."
Trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng ta đang nâng một giọt nước trong suốt lớn hơn một tấc. Ba màu đỏ, vàng, lam quay cuồng trong giọt nước đó.
"Tiên tử! Xin tha mạng cho thiếu quân!" Các trưởng lão Ma Môn sợ hãi lui về sau mấy trượng, quỳ rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
"Cấm chế của Diệu Nhật cũng bị Chân Hỏa ba màu này hòa tan ra một cái khe, vì thế nên ta mới có thể mang theo các ngươi rời khỏi rừng rậm Nam Hoang khi mới khai mở linh trí. Minh Triệt, ta không muốn tự tay luyện hóa ngươi. Chẳng biết tại sao, ta luôn không nỡ từ bỏ khuôn mặt này của ngươi. Ngươi đừng ép ta ra tay." Vũ Nguyệt từ tốn nói.
Minh Triệt quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, thấy ở sâu trong hang động sau kết giới đang có một bóng trắng bay tới. Hắn vỗ một chưởng xuống khiến đất lìa núi sập. Không thể nào đếm nổi có bao nhiêu đất đá lăn xuống, chặn lại phía bên kia sơn động.
"Được." Hắn đáp chỉ một chữ, lạnh lùng nói, "Giao ta cho Cưu Thần Quân. Từ nay, ta không nợ người điều gì nữa."
Minh Triệt thu Loan Nguyệt Luân lại. Sương mù đang xoay quanh người hắn liền ngấm vào thân thể hắn.
Vũ Nguyệt Tiên Tử phân phó Cầm trưởng lão, "Trông chừng hắn. Chờ thần quân đến, ta sẽ đưa các ngươi đi Thượng Tiên giới. Ta về cung."
Các trưởng lão hóa thành hình người. Cầm trưởng lão bước về phía Minh Triệt một bước, "Thiếu quân, đắc tội rồi. Mời ngài đi thôi."
Ánh mắt Minh Triệt nhìn về phía Hoa Tri Hiểu, bị sáu người vây quanh rời đi.
Hoa Tri Hiểu không hề động đậy, chờ đến khi đám người đi hết, nàng ta mới ném một thẻ ngọc, bày một kết giới ra sau đó vỗ nhẹ một cái, dời đống đất đá chồng chất kia ra chỗ khác.
Tiêu Liên Nhi đứng bên ngoài kết giới, lo lắng nhìn nàng ta.
Thần thức của nàng không xuyên thấu được tầng kết giới này, nàng không nghe được động tĩnh bên trong, chỉ thấy Minh Triệt nghịch chuyển nước sông, sau đó bị các trưởng lão Ma Môn hiện nguyên hình vây quanh. Khi nàng bay tới gần cửa thì cửa hang đã bị chặn lại rồi. Đã có một lần bị thương vì công kích kết giới, nàng không dám ra tay tùy tiện nữa. Nàng chỉ hối hận lúc trước không đòi Minh Triệt đưa thêm cho mấy tấm huyết phù.
Một tấm huyết phù bay ra từ tay Hoa Tri Hiểu, dán bên trên kết giới. Bàn tay nàng ta kết hoa ấn đánh tới, lách người đi vào, tiện tay thu huyết phù lại, trầm giọng nói, "Đi theo ta!"
Advertisement / Quảng cáo
Hai người bay thẳng đến cung điện ở huyễn cảnh Minh Triệt bày ra, Hoa Tri Hiểu ngồi phịch xuống giường, "Xong rồi!"
Trong lòng Tiêu Liên Nhi lo lắng, nhưng vẫn cố bình tĩnh ngồi bên cạnh nàng ta, khẽ hỏi, "Sao các trưởng lão lại ra tay với Minh Triệt? Rốt cuộc Ma Môn đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Tri Hiểu bực bội phe phẩy cây quạt tròn, "Vũ Nguyệt Tiên Tử tỉnh lại, muốn đưa thiếu quân cho Cưu Thần Quân làm kiếm nô. Cô ở lại đây, đừng đi đâu cả. Ta về thăm dò tin tức rồi lại đến gặp cô."
"Ta đi cùng với bà!" Tiêu Liên Nhi thốt lên.
"Cô cứ chờ trước đã." Hoa Tri Hiểu nói rồi lập tức rời đi.
Tiêu Liên Nhi giữ ống tay áo nàng ta lại, "Chẳng phải Ma Môn còn có đệ tử khác sao? Ta trà trộn vào bên trong được không? Ta muốn gặp chàng."
"Không được!" Hoa Tri Hiểu cương quyết từ chối, "Nhược Thủy chỉ có một đứa đồ đệ bảo bối là cô, ta không thể để cho cô mạo hiểm được. Thiếu quân chặn cửa động lại cũng là có ý này."
Tiêu Liên Nhi còn muốn cầu xin nữa, nhưng Hoa Tri Hiểu biết được nên nghiêm nghị nói, "Cô muốn gộp thêm cả mình vào hay là muốn ta thăm dò tin tức chính xác rồi cứu hắn?"
Tiêu Liên Nhi buông lỏng tay ra, khẽ nói với Hoa Tri Hiểu, "Bà có gặp được chàng thì nói giúp ta rằng ta không giận chàng đâu."
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, lòng Hoa Tri Hiểu mềm nhũn xuống, "Ta biết rồi!"
Editor: Nguyetmai
Quay đầu lại, Minh Triệt thấy một bên khuôn mặt hoàn mỹ của Vũ Nguyệt Tiên Tử - đệ nhất mỹ nhân Tiên giới. Hắn đã từng cảm thấy thế gian này sẽ không còn cô gái nào có thể xinh đẹp hơn Vũ Nguyệt. Bây giờ nhìn lại, dung nhan xinh đẹp đó cũng khó có thể khiến cho tâm hồn hắn lay động. Điều hắn có thể nhớ, vẫn chỉ là cảm giác mát lạnh trong nháy mắt khi nàng ta xuyên qua vô số Nghiệp Hỏa vô sắc vớt hắn lên mà thôi.
Vũ Nguyệt ăn một viên Huyễn Thần Đan của Đan Si, trong tâm trí nàng ta chỉ còn có ma đầu kia. Hắn từng muốn liều lĩnh đổi quả Lang Ngọc để nàng ta tỉnh táo lại. Lúc này lại nhìn nàng ta vui vẻ nhảy cẫng lên thế kia, mà hắn thì không còn thời gian nữa.
Minh Triệt ủ rũ.
Có lẽ đây là số mạng của hắn.
Ngân Giao lấy quả Lang Ngọc để dụ, lấy tung tích của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần để ép buộc.
Lúc hắn chưa tìm được Dịch Khinh Trần, nếu như hắn có được một viên Lôi Kiếp Tâm có thể cải tử hoàn sinh thì khi gặp lại Cưu Thần Quân, hắn cũng có thể giữ được tính mạng.
Tìm được Lôi Kiếp Tâm, nhưng hắn lại dùng để cứu mạng Tiêu Liên Nhi. Không biết từ bao giờ, hình bóng như ánh lưu ly trong suốt của nàng đã in dấu vào lòng hắn. Quanh đi quẩn lại, cuối cùng nàng lại là Dịch Khinh Trần mà hắn đau khổ tìm kiếm.
Hắn sẽ không giết nàng, cũng không có Lôi Kiếp Tâm để bảo mệnh.
Hắn vốn cho là ít nhất cũng còn mấy chục năm nữa. Mấy chục năm không dài, nhưng cũng đủ để sống một đời tốt đẹp như chốn phàm trần.
Advertisement / Quảng cáo
Cuối cùng Ngân Giao cũng không chờ nổi, trốn ra khỏi Vườn hoa Thiên Thần, gia nhập dưới trướng Cưu Thần Quân.
Cưu Thần Quân hứa hẹn dùng tinh huyết chưa tản đi trong cánh của Thủy Thiên Giao để khiến cho con cháu của nó sống lại. Từ đó, Ngân Giao trở thành nanh vuốt của Cưu Thần Quân.
Minh Triệt thầm nghĩ, hắn vẫn quá ngây thơ. Sớm biết thế này, hắn sẽ không đem cánh của Thủy Thiên Giao cho nó. Nhưng ai có thể ngờ được, một con Giao trông vườn của Diệu Nhật Thần Quân lại đi đầu nhập dưới trướng Cưu Thần Quân chứ?
Ngân Giao đột nhiên tới, chẳng qua là làm người đưa tin của Cưu Thần Quân một lần mà thôi.
"Người phụ nữ của ta, vườn hoa của ta, ta sẽ đích thân đón về Thượng Tiên giới."
Ngân Giao ném cấm chế Cưu Thần Quân luyện ra, vung một bình Băng Hỏa xuống. Nó chỉ chờ tới lúc ngọn núi này bị tan thành bột mịn, khiến cho kết giới không còn tồn tại nữa. Vùng đất này khác hẳn với thế giới ở Hạ Tiên giới, nó sẽ tách ra khỏi bộ rễ cắm xuống mấy vạn năm trước. Giống như bí cảnh được tạo thành từ vô số mảnh vỡ vậy, nó sẽ theo Hạ Tiên giới tràn ngập khí bẩn mà trôi về hư không. Khi đó, Cưu Thần Quân sẽ xuất hiện, đón lấy Vườn hoa Tiểu Thiên Thần này mang về Thượng Tiên giới.
Nàng ta tỉnh lại, cũng tốt.
Nếu như Vũ Nguyệt Tiên Tử không tỉnh lại, Minh Triệt thà dốc hết toàn lực của Ma Môn, đánh một trận với Cưu Thần Quân, ngọc đá cùng vỡ, cũng để trả lại ơn cứu mạng của nàng ta lúc trước.
Nàng ta tỉnh lại, nàng ta ngóng trông Cưu Thần Quân đón nàng ta về Tiên giới.
Nàng ta là một nửa chủ nhân của Vườn hoa Tiểu Thiên Thần này.
Mấy vị trưởng lão canh giữ bên ngoài cổng tròn đã sớm ngây dại. Chính nàng ta đã mang bọn họ từ rừng rậm Nam Hoang về đây, giúp cho bọn họ có thể hóa hình thành người. Một người xinh đẹp, lương thiện như nàng ta, chỉ cần một câu nói thôi, bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện chết vì nàng ta.
Bát Phương Thiên Thần Tướng. Nhất Bách Thanh Y Bộc. Thập Bát Thiên Luân Ma Nữ. Ba ngàn đệ tử, là do các trưởng lão thu nhận.
Tất cả đều không phải người của hắn.
Minh Triệt khom người vái Vũ Nguyệt Tiên Tử một cái, "Lúc tiên tử ngủ say, ta xem người như mẹ mình, trông coi bảo hộ khu vườn này hơn một vạn năm. Bây giờ tiên tử đã tỉnh, nửa khu vườn Tiểu Thiên Thần này cũng sẽ trở lại Thượng Tiên giới. Tiên tử nguyện ý đi theo Cưu Thần Quân, Minh Triệt xin phép cáo từ rời đi."
Trong lòng hắn cố giữ lấy một tia hy vọng duy nhất.
Hy vọng Vũ Nguyệt nói một tiếng "được", hắn sẽ có thể trở lại bên cạnh Tiêu Liên Nhi. Nếu như nàng muốn hóa thần phi tiên, hắn sẽ cùng với nàng. Nếu như nàng muốn sống yên ổn tám trăm năm tuổi thọ ở Hạ Tiên giới, hắn cũng sẽ cùng với nàng.
Đôi mắt rực rỡ như sao của Vũ Nguyệt nhìn qua hắn rồi chậm rãi lắc đầu, "Không được."
Minh Triệt đứng thẳng, lòng hơi nặng nề, "Vì sao?"
"Lúc trước cứu ngươi, vốn chỉ là do ta làm bậy nên hỏng mất chuyện tốt của Cưu lang. Khi không có hy vọng quay lại Thượng Tiên giới, ta mới để ngươi tùy ý ngưng kết thành người." Vũ Nguyệt khẽ thở dài một hơi, "Ngươi là kiếm linh mà Cưu lang vất vả lắm mới bắt được. Chàng luôn mong ngóng có thể trở thành thiên hạ đệ nhất của Tiên giới, chiến thắng Diệu Nhật. Chỉ có ngươi mới có thể giúp chàng một tay. Ta mà thả ngươi đi, chính là sẽ phụ lại tâm ý của chàng khi liều lĩnh cứu ta về Tiên giới."
Ánh mắt Minh Triệt dần sa sầm xuống, trong đôi mắt hiện lên đốm màu vàng kim. Hắn vô cùng bi ai, "Người là Đan Thần của Tiên giới, lại không giải được Huyễn Thần Đan mà mình đã ăn phải. Vì một ma đầu khiến cho Tiên giới long trời lở đất như Cưu Thần Quân mà ngay cả một chút lòng lương thiện người cũng không có sao? Chỉ cần hắn muốn, không cần phân định đúng sai, người đều sẽ giúp hắn sao?"
"Chàng là thần của Vũ Nguyệt ta, chàng muốn gì, đương nhiên ta đều sẽ thỏa mãn chàng!" Trong mắt Vũ Nguyệt Tiên Tử lộ ra vẻ tự hào và kiêu ngạo.
Cả đời này, người vĩnh viễn đừng ăn quả Lang Ngọc nữa. Vĩnh viễn đừng ăn!
Minh Triệt thầm nghĩ như vậy, rồi lại vô cùng khổ sở, "Lúc trước người vì Đan Si, vung kiếm muốn bổ lò luyện Thiên Địa, trong lúc vô tình đã cứu ta ra. Bây giờ ta đã ngưng kết làm người được ba trăm bốn mươi năm. Ta không còn là kiếm linh được sinh ra lúc cơn bão hư không chia cắt Thượng Hạ Tiên giới nữa. Người tạo khuôn mặt cho ta. Ta yêu thương người không thay đổi, cảm tạ ơn của người, luôn coi người như mẹ mình, dốc toàn lực nghĩ cách cứu người thoát khỏi huyễn cảnh. Nếu người tự trở về Thượng Tiên giới thì ta không còn sức lực giúp người nữa. Nhưng người lại vì lấy lòng Cưu Thần Quân mà muốn cho ta phải chịu đựng Nghiệp Hỏa ngàn năm, trở thành kiếm nô để Cưu Thần Quân tạo nghiệt cho Tiên giới sao? Vậy thì từ ngày hôm nay, ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt!"
Trong mắt Vũ Nguyệt Tiên Tử thoáng lóe lên vẻ mê muội, nàng ta cười khẽ một tiếng, "Chỉ mới làm người hơn ba trăm năm thôi mà, có thể trở thành kiếm nô của Cưu lang là vinh hạnh của ngươi mới đúng. Ta sẽ không để ngươi đi đâu cả."
Hai tay Minh Triệt vỗ một cái, Loan Nguyệt Luân bắn về phía Vũ Nguyệt Tiên Tử, người hắn thì bay ra ngoài vườn hoa.
"Dùng phương pháp luyện khí của ta để đối phó với ta sao?" Vũ Nguyệt điểm một cái về phía Loan Nguyệt Luân, leng keng hai tiếng, Loan Nguyệt Luân như vầng trăng kia rơi xuống mặt đất, rồi bỗng biến mất không thấy đâu nữa.
Ngoài cổng tròn, các trưởng lão Ma Môn thấy hai người đột nhiên trở mặt thì ngây ra như phỗng.
Advertisement / Quảng cáo
Minh Triệt lớn tiếng quát, "Ở chung vạn năm, giờ các ngươi cũng không để ý tới tình nghĩa mà muốn ngăn ta sao?"
Tiếng quát khẽ của Vũ Nguyệt Tiên Tử cũng đồng thời vang lên, "Giữ hắn lại!"
Ánh mắt các trưởng lão Ma Môn đờ đẫn, một tầng ánh sáng như băng tuyết bao phủ lấy hắn bay ra ngoài cung điện.
"Lớn mật!"
Tiếng quát của Vũ Nguyệt Tiên Tử chấn động cả tòa kết giới. Nàng ta bay lên không trung, váy áo biến ảo ra từng mảng sương mù phiêu đãng. Ánh mắt nhìn chằm chằm về một góc áo bào đen bay vùn vụt kia, tay bắt pháp quyết như lan.
Sương mù ở trước mắt dần dày hơn, hương thơm kỳ dị tản ra. Mùi hương kia có khả năng khiến giòn xương mềm gân, thiêu đốt chân khí trong vô hình.
Minh Triệt bước một chân vào trong vách núi có con sông đang chảy. Một luồng chân khí màu vàng óng giống như thủy triều cuốn qua. Nước sông chảy ngược, trong nháy mắt đã dựng thẳng đứng như một tấm màn nước.
Hắn nhìn thấy được sơn động, nhìn thấy có một bóng trắng xuất hiện trong sơn động âm u.
Sáu con yêu thú sau lưng hắn biến thành nguyên hình. Gió mạnh và móng vuốt xuyên thấu vào trong màn nước. Sau khi tiếng vang đinh tai nhức óc qua đi, màn nước bị xé nát.
Minh Triệt quay đầu lại.
Hình bóng hắn dần bị bao phủ trong sương mù. Nhìn kĩ thì sương mù này lại bị khí băng tuyết do Loan Nguyệt Luân biến thành ngăn lại. Hai con mắt hắn dần biến thành màu vàng kim, khí thế toàn thân như một thanh bảo kiếm rời khỏi vỏ, giọng hắn đầy sắc bén, "Ở chung hơn một vạn năm, ta không muốn làm tổn thương các ngươi."
Sáu trưởng lão của Ma Môn dừng lại trên không trung, nhưng tất cả đều đồng thanh, "Tiên tử có ơn hóa hình cho chúng ta. Thiếu quân, chúng ta chỉ có một con đường là lấy cái chết để báo đáp."
Biết rằng không ngăn được hắn, nhưng lại không thể không cản lại. Hắn vừa ra tay một cái thì bọn họ không chết cũng sẽ bị thương. Minh Triệt đang do dự, các trưởng lão Ma Môn cũng đang do dự.
"Các ngươi không phải là đối thủ của hắn." Vũ Nguyệt Tiên Tử đi tới trước mặt Minh Triệt, mỉm cười nói, "Ngươi cũng là người thông minh. Biết ánh trăng ngưng tụ từ Loan Nguyệt Luân có thể ngăn được Nghiệp Hỏa và Phệ Cốt Hương của ta. Vậy thì thử một chút xem Chân Hỏa ba màu thế nào đi."
Trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng ta đang nâng một giọt nước trong suốt lớn hơn một tấc. Ba màu đỏ, vàng, lam quay cuồng trong giọt nước đó.
"Tiên tử! Xin tha mạng cho thiếu quân!" Các trưởng lão Ma Môn sợ hãi lui về sau mấy trượng, quỳ rạp trên mặt đất, run lẩy bẩy.
"Cấm chế của Diệu Nhật cũng bị Chân Hỏa ba màu này hòa tan ra một cái khe, vì thế nên ta mới có thể mang theo các ngươi rời khỏi rừng rậm Nam Hoang khi mới khai mở linh trí. Minh Triệt, ta không muốn tự tay luyện hóa ngươi. Chẳng biết tại sao, ta luôn không nỡ từ bỏ khuôn mặt này của ngươi. Ngươi đừng ép ta ra tay." Vũ Nguyệt từ tốn nói.
Minh Triệt quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, thấy ở sâu trong hang động sau kết giới đang có một bóng trắng bay tới. Hắn vỗ một chưởng xuống khiến đất lìa núi sập. Không thể nào đếm nổi có bao nhiêu đất đá lăn xuống, chặn lại phía bên kia sơn động.
"Được." Hắn đáp chỉ một chữ, lạnh lùng nói, "Giao ta cho Cưu Thần Quân. Từ nay, ta không nợ người điều gì nữa."
Minh Triệt thu Loan Nguyệt Luân lại. Sương mù đang xoay quanh người hắn liền ngấm vào thân thể hắn.
Vũ Nguyệt Tiên Tử phân phó Cầm trưởng lão, "Trông chừng hắn. Chờ thần quân đến, ta sẽ đưa các ngươi đi Thượng Tiên giới. Ta về cung."
Các trưởng lão hóa thành hình người. Cầm trưởng lão bước về phía Minh Triệt một bước, "Thiếu quân, đắc tội rồi. Mời ngài đi thôi."
Ánh mắt Minh Triệt nhìn về phía Hoa Tri Hiểu, bị sáu người vây quanh rời đi.
Hoa Tri Hiểu không hề động đậy, chờ đến khi đám người đi hết, nàng ta mới ném một thẻ ngọc, bày một kết giới ra sau đó vỗ nhẹ một cái, dời đống đất đá chồng chất kia ra chỗ khác.
Tiêu Liên Nhi đứng bên ngoài kết giới, lo lắng nhìn nàng ta.
Thần thức của nàng không xuyên thấu được tầng kết giới này, nàng không nghe được động tĩnh bên trong, chỉ thấy Minh Triệt nghịch chuyển nước sông, sau đó bị các trưởng lão Ma Môn hiện nguyên hình vây quanh. Khi nàng bay tới gần cửa thì cửa hang đã bị chặn lại rồi. Đã có một lần bị thương vì công kích kết giới, nàng không dám ra tay tùy tiện nữa. Nàng chỉ hối hận lúc trước không đòi Minh Triệt đưa thêm cho mấy tấm huyết phù.
Một tấm huyết phù bay ra từ tay Hoa Tri Hiểu, dán bên trên kết giới. Bàn tay nàng ta kết hoa ấn đánh tới, lách người đi vào, tiện tay thu huyết phù lại, trầm giọng nói, "Đi theo ta!"
Advertisement / Quảng cáo
Hai người bay thẳng đến cung điện ở huyễn cảnh Minh Triệt bày ra, Hoa Tri Hiểu ngồi phịch xuống giường, "Xong rồi!"
Trong lòng Tiêu Liên Nhi lo lắng, nhưng vẫn cố bình tĩnh ngồi bên cạnh nàng ta, khẽ hỏi, "Sao các trưởng lão lại ra tay với Minh Triệt? Rốt cuộc Ma Môn đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Tri Hiểu bực bội phe phẩy cây quạt tròn, "Vũ Nguyệt Tiên Tử tỉnh lại, muốn đưa thiếu quân cho Cưu Thần Quân làm kiếm nô. Cô ở lại đây, đừng đi đâu cả. Ta về thăm dò tin tức rồi lại đến gặp cô."
"Ta đi cùng với bà!" Tiêu Liên Nhi thốt lên.
"Cô cứ chờ trước đã." Hoa Tri Hiểu nói rồi lập tức rời đi.
Tiêu Liên Nhi giữ ống tay áo nàng ta lại, "Chẳng phải Ma Môn còn có đệ tử khác sao? Ta trà trộn vào bên trong được không? Ta muốn gặp chàng."
"Không được!" Hoa Tri Hiểu cương quyết từ chối, "Nhược Thủy chỉ có một đứa đồ đệ bảo bối là cô, ta không thể để cho cô mạo hiểm được. Thiếu quân chặn cửa động lại cũng là có ý này."
Tiêu Liên Nhi còn muốn cầu xin nữa, nhưng Hoa Tri Hiểu biết được nên nghiêm nghị nói, "Cô muốn gộp thêm cả mình vào hay là muốn ta thăm dò tin tức chính xác rồi cứu hắn?"
Tiêu Liên Nhi buông lỏng tay ra, khẽ nói với Hoa Tri Hiểu, "Bà có gặp được chàng thì nói giúp ta rằng ta không giận chàng đâu."
Nhìn đôi mắt đỏ bừng của nàng, lòng Hoa Tri Hiểu mềm nhũn xuống, "Ta biết rồi!"
Bình luận facebook