Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-148
Chương 148: Tình yêu là một bát mì
Editor: Nguyetmai
Lời của Viêm Chân đạo quân như ma chú, chớp mắt như đảo ngược thời gian.
Khi đó, nàng còn là một con nhóc có kinh mạch bị tắc nghẽn vừa vào Nguyên Đạo Tông, vì tìm được nhẫn chứa đồ của kiếp trước mà mừng rỡ như điên.
Minh Triệt gặp Dư Quang trong rừng cây, hắn đã nhận ra được hơi thở của nàng.
Gặp nhau ắt có duyên.
Câu nói này giống như đang nói cả kiếp trước và kiếp này của nàng đều quấn lấy Minh Triệt vậy.
Nàng đã yêu, và cũng từng được yêu.
Khi đã nếm đủ loại cảm xúc, nàng mới thật sự hiểu rằng, được yêu nhiều hơn một chút thì càng có thể nếm được nhiều sự ngọt ngào và hạnh phúc hơn. Hai người ở bên nhau giống như nấu cơm cho nhau ăn vậy. Nàng dùng nước suối bình thường nấu cho hắn bát mì Dương Xuân. Hắn bê cho nàng bát mì gà, ở dưới mì còn lén lút để một quả trứng chần vàng óng thơm phức.
Advertisement / Quảng cáo
Khi ăn đến cuối cùng, nàng mới nhận ra thứ hắn cho nàng còn nhiều hơn, tốt hơn nữa.
Tình yêu của Minh Triệt giống như quả trứng chần ẩn giấu bên trong bát mì vậy.
Hắn chưa từng nói với nàng rằng hắn đã từng ngang ngược bắt Đan Tông chuyển đi chỗ khác, kéo bè kéo lũ dẫn theo đệ tử Ma Môn đến đánh nhau.
Thực ra có rất nhiều chuyện, hắn chưa từng nói với nàng.
Đến bây giờ Tiêu Liên Nhi mới biết, vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Đan Si trên lò luyện Thiên Địa giống hắn như đúc, thì hắn lại quay đầu chạy thẳng như thế. Nghĩ tới chuyện Cưu Thần Quân ném Minh Triệt vào trong lò luyện Thiên Địa luyện hóa, Tiêu Liên Nhi cảm thấy tim mình như run lên.
Phải đau khổ đến mức nào mà có thể khiến hắn thà xé lồng ngực lấy ra kiếm linh của bản thân, có thể khiến hắn trở nên hèn mọn như thế cầu xin nàng?
Chàng trai này luôn luôn cao ngạo, thờ ơ là thế, nhưng chỉ có trong khoảnh khắc ấy, hắn mới có thể lộ ra sự bi thương trước mặt nàng. Rồi sau đó chỉ một chớp mắt, lại nhìn nàng đầy tình cảm, như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay đúng không? Nếu như hắn lấy được Lôi Kiếp Tâm, có một cơ hội cải tử hoàn sinh, có lẽ dưới sự khống chế của Cưu Thần Quân, hắn vẫn có thể sẽ thoát được một kiếp.
Hắn chưa từng nói với nàng rằng hắn thích nàng từ khi nào, chưa từng nói hắn coi mạng của nàng còn quan trọng hơn mạng của bản thân. Hắn vẫn luôn như vậy, không chút do dự lấy Lôi Kiếp Tâm cứu mạng nàng.
Hắn sợ bị lửa thiêu đốt nhưng vì thỏa mãn nàng, lại không tiếc làm cho ngực mình bị thương, bị nung chảy đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương.
Cân nhắc đến chuyện nàng phải trở lại Nguyên Đạo Tông cứu Thanh Phong trưởng lão, hắn biết rõ là trở về núi Hắc Ma sẽ đối diện với nguy hiểm mà Ngân Giao mang đến, nhưng lại dùng một chiêu Ngàn Hoa Nhập Mộng để cho nàng yên tâm tu luyện.
Người Đạo Môn đều là kẻ ngốc. Nàng cũng là một kẻ ngốc. Cái gì mà Đạo Ma không chung đường, chẳng qua là vì không muốn bị người ta phỉ báng chỉ trích thôi. Nàng cứ thế mà trải qua mười năm, cũng đã bỏ lỡ mười năm.
Trên cuộc đời này làm gì có biện pháp để vẹn toàn đôi đường chứ? Cuối cùng thì sau tất cả, nàng cũng vì tình nghĩa sư đồ mà bỏ lỡ nhiều năm ở bên hắn.
Cảm giác chua xót dâng lên mũi, Tiêu Liên Nhi cầm tách trà lên uống như để che giấu cảm xúc của mình, uống cạn những giọt nước mắt đang muốn trào ra kia, nuốt ngược chúng vào trong.
Minh Triệt đóng vai đệ tử Vạn Thú Môn lấy quả Đan trêu chọc mình và Hư Cốc. Minh Triệt cầm lấy đùi dê rừng to. Minh Triệt nhoài người trên núi đá cầm cành cây xanh mà cười với mình. Minh Triệt ôm lấy mình ngắm ánh trăng như mưa đó... bây giờ thế nào rồi? Tiêu Liên Nhi không dám nghĩ tiếp, nàng không muốn rơi nước mắt trước mặt Viêm Chân đạo quân.
Nàng chỉ biết rằng, nàng phải tìm được linh vật hệ Kim, tái tạo lại cơ thể để lên Thượng Tiên giới cứu hắn. Không ai có thể ngăn cản nàng được.
Bốn phía quanh ngọn núi xanh yên lặng như tờ, trước mắt nàng là một chiếc bàn gỗ, hương thơm linh trà tỏa ra, Viêm Chân đạo quân nhìn nàng bằng ánh mắt rất tò mò. Cảm xúc kích động trong lòng Tiêu Liên Nhi dần bình tĩnh lại.
Nàng uống một hơi cạn sạch linh trà, nói sang một đề tài khác, "Người Thượng Tiên giới đến, tu vi của chúng ta chỉ như trứng chọi đá thôi. Đất đai của Ma Môn là do Thượng Tiên giới vỡ vụn mà ra, bây giờ đã được chuyển đi toàn bộ. Minh Triệt và Vũ Nguyệt tiên tử cùng tất cả mọi người Ma Môn đều đã được chuyển đi."
Minh Triệt và mẹ của hắn quả nhiên đến từ Thượng Tiên giới, trong lòng Viêm Chân rất kích động, nói đầy nghi hoặc: "Người trong Ma Môn cũng có đệ tử Luyện Khí, ví dụ như Thượng Quan Tiểu Bạch, tiểu đệ tử kỳ Luyện Khí của Hoa Tri Hiểu ấy, cũng có thể lên Thượng Tiên giới sao?"
Thượng Quan Tiểu Bạch có thể đi, vì sao Minh Triệt không dẫn Tiêu Liên Nhi đi cùng?
Nàng lại phải lợi dụng Minh Triệt rồi. Hắn chính là chỗ dựa vững chắc sau lưng nàng. Nàng dựa vào hắn để huênh hoang, dựa vào hắn mà kiêu ngạo, dựa vào hắn để chấn nhiếp tu sĩ Đạo Môn của Hạ Tiên giới, dẹp tan mọi trở ngại cho nàng. Tiêu Liên Nhi mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua bầu trời, như thể sau lưng ta có chỗ dựa đó, thản nhiên nói: "Công pháp tu luyện của người trong Ma Môn không giống với Đạo Môn. Chỉ cần có thể vượt qua gió bão hư không là tu sĩ của Hạ Tiên giới có thể lên Thượng Tiên giới."
Ý là, ta không tu luyện những công pháp kia, chỉ có thể đợi nguyên anh thoát xác hóa thần mới có thể vượt qua gió bão hư không.
Nàng từ núi Hắc Ma trở về, ai cũng sẽ nghi ngờ nàng lấy được lợi ích gì đó, nhưng Viêm Chân không dám hỏi nhiều. Có lẽ Tiêu Liên Nhi sẽ trở thành người đầu tiên sau năm ngàn năm của Hạ Tiên giới hóa thần phi tiên. Nói không chừng cũng sẽ giống như sao băng, xuyên qua gió bão hư không mà tới, không thể tùy tiện đắc tội được.
Advertisement / Quảng cáo
Viêm Chân khẽ thở dài: "Nếu như tu sĩ Đạo Môn có thể tu luyện công pháp Ma Môn thì tốt quá. Tu sĩ Hạ Tiên giới muốn hóa thần đúng là không dễ chút nào. Mấy tháng gần đây, Đạo Môn đã có sáu vị tu sĩ Nguyên Anh biến mất."
"Hả?" Tiêu Liên Nhi kinh hãi đến biến sắc, "Chuyện là như thế nào?"
"Nếu không phải Ma Môn bị giam ở trong cấm chế, có lẽ món nợ này lại bị trút lên đầu Minh Triệt." Viêm Chân đạo quân vô cùng lo lắng, "Sáu vị tu sĩ Nguyên Anh chết đi một cách lặng lẽ. Lúc vị tu sĩ cuối cùng chết đi, ở hiện trường chỉ tìm thấy một ít tro bụi màu trắng, giống như là sau khi chết bị thiêu sạch vậy."
Tiêu Liên Nhi chợt nhớ lại lúc Hàn Tu Văn chết. Đan điền của gã bị xuyên thủng thành một lỗ thủng lớn, Thạch Thanh Phong rất bình tĩnh đứng bên cạnh gã. Một ngọn lửa tím đốt Hàn Tu Văn thành tro bụi, một cơn gió thổi qua liền bay sạch sẽ.
Có khi nào là Thạch Thanh Phong làm không? Mặc dù hơi thở của Thạnh Thanh Phong khiến nàng vô cùng khó chịu, nhưng Tiêu Liên Nhi cũng không dám khẳng định điều này mà tùy tiện buộc tội Thạch Thanh Phong.
"Thủy Nguyệt đạo quân đang nghĩ đến điều gì?"
Tiêu Liên Nhi khẽ lắc đầu: "Chuyện này nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không có cách nào phán đoán. Nếu đúng như đạo quân nói, thật sự có hung thủ đã nhắm vào tu sĩ Nguyên Anh, vậy thì mong Viêm Chân đạo quân hãy chú ý cẩn thận hơn."
Viêm Chân đạo quân cười nói: "Nếu không phải biết được cô đang ở núi Ma Môn thì ta cũng không dám tin cô. Bây giờ tu sĩ Nguyên Anh ai ai cũng cảm thấy bất an. Ba tông bốn môn đã liên thủ bày binh bố trận rồi. Phong Hạo đạo quân, sư đệ của Tuyệt Kiếm đạo quân - chưởng giáo Kiếm Tông đã trấn thủ thành Tử Tiêu nhiều năm. Nhân đại thọ năm trăm năm tuổi, ông ta đã phát thiếp mời khắp nơi. Thực ra là muốn mời các tu sĩ Nguyên Anh của những môn phái nhỏ và tán tu tới thành Tử Tiêu tránh nạn. Dù sao thì ba tông bốn môn cũng có đại trận bảo vệ, tu sĩ Nguyên Anh sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Tiêu Liên Nhi hiểu ngay: "Gần đây nhiều tu sĩ Nguyên Anh biến mất như vậy, nếu như Nguyên Anh trong các môn phái nhỏ cùng nhau tập trung ở thành Tử Tiêu, ba tông bốn môn lại bảo vệ chặt chẽ cửa ra vào, vậy thì hung thủ chỉ có thể ra tay ở thành Tử Tiêu."
Viêm Chân đạo quân lấy thiệp mời ra, mỉm cười nói: "Thủy Nguyệt đạo quân có đồng ý hộ tống lão đạo đến đó không?"
Tiêu Liên Nhi đang muốn tới Kiếm Tông, lại gặp phải loại hung thủ lặng lẽ sát hại tu sĩ Nguyên Anh thế này, cùng đi cũng tốt. Nàng lập tức đồng ý ngay.
Ngày hôm sau, nàng gửi cho Thanh Phong trưởng lão một con hạc giấy truyền âm, một lần nữa nhắc nhở ông đề phòng Thạch Thanh Phong, sau đó cùng Viêm Chân đạo quân đạp lên thuyền mây bay đến Kiếm Tông.
Lý do lớn nhất khiến ba tông bốn môn trở thành thủ lĩnh đạo môn là vì có nhiều trưởng lão Nguyên Anh. Ngoại trừ Đan Tông có địa vị khác thường ra, lúc trước Nguyên Đạo Tông có sáu vị tu sĩ Nguyên Anh, xếp ở vị trí thứ ba. Tu sĩ Nguyên Anh của bốn môn đa số đều có ba đến bốn vị. Kiếm Tông có bảy vị tu sĩ Nguyên Anh, xếp ở vị trí thứ hai.
Một vài tông môn cỡ trung hay gia tộc tu tiên thường dựa vào một vị tu sĩ Nguyên Anh trấn thủ. Bây giờ lão tổ Nguyên Anh của gia tộc tu tiên biến mất, thực lực đột ngột hạ thấp. Những tông môn bình thường áp đảo thì bây giờ cũng nổi lên dã tâm chiếm đoạt tranh giành địa bàn linh mạch.
Trên đường đi, Tiêu Liên Nhi và Viêm Chân đạo quân nhìn thấy vô số sự phân tranh nổi lên. Trong lòng hai người thầm than, có Ma Môn tồn tại, Đạo Môn đoàn kết với nhau thì còn có vẻ khá ôn hòa. Giờ Ma Môn biến mất, tu sĩ Nguyên Anh cũng biến mất, đại lục Thương Lan đã sinh ra hỗn loạn.
Hai người đi về hướng Đông trước sau đó mới vòng sang hướng Bắc. Trên đường đi, họ lại nghe được tin có bốn vị tu sĩ Nguyên Anh của môn phái nhỏ và gia tộc tu tiên liên tục biến mất.
"Quả nhiên là nhằm vào tu sĩ Nguyên Anh. Bốn vị Nguyên Anh đó đều đang trên đường đi tới thành Tử Tiêu thì bị sát hại. Như vậy, tu sĩ Nguyên Anh chỉ còn ở trong ba tông bốn môn." Thần sắc trong mắt Viêm Chân đạo quân vô cùng nghiêm túc.
Tất cả tu sĩ Nguyên Anh của đại lục Thương Lan gộp lại không quá ba mươi người. Mấy tháng gần đây lại liên tiếp biến mất mười người.
Kiểm kê những tu sĩ Nguyên Anh còn lại, Viêm Chân phát hiện những tu sĩ Nguyên Anh đó đều tập trung ở ba tông bốn môn.
Không tìm ra hung thủ, mọi người đều đứng ngồi không yên.
Sau một tháng, Tiêu Liên Nhi cùng Viêm Chân đã đến thành Tử Tiêu.
Thành Tử Tiêu của Kiếm Tông là tòa thành trì đứng đầu của đại lục Thương Lan. Thành trì này lớn gấp mười lần thành Thanh Dương, cư trú hơn trăm vạn người. Hơn mười mấy quốc gia nhỏ phàm tục đều phụ thuộc vào Kiếm Tông, người phụ trách quản lý thành Tử Tiêu là Phong Hạo, sư đệ của chưởng giáo Kiếm Tông, cũng là tu sĩ Nguyên Anh. Nói ông ta áp đảo quốc vương hay thái thượng hoàng của các quốc gia nhỏ cũng không sai.
Lễ mừng thọ của Phong Hạo đạo quân, vậy mà lại gặp phải chuyện có người không ngừng giết hại tu sĩ Nguyên Anh. Do đó thành Tử Tiêu phòng bị vô cùng nghiêm ngặt. Kiếm Tông điều thêm bốn vị trưởng lão Nguyên Anh tới phủ thành chủ.
Advertisement / Quảng cáo
Ba tông bốn môn đều phái hai tu sĩ Nguyên Anh tới với ý đồng hành cùng đi với nhau.
Tiêu Liên Nhi nhận ra đệ tử tới đón mình và Viêm Chân đạo Quân là Phong Trảm. Phong Trảm thoáng sững sờ một chút, cũng nhận ra nàng. Mấy năm trước cùng nhau vào bí cảnh, ở lối vào Tiêu Minh Y tát Tiêu Liên Nhi một cái, khiến Phong Trảm có ấn tượng rất sâu với Tiêu Liên Nhi. Bây giờ hắn ta mới kết đan, Tiêu Liên Nhi đã là Nguyên Anh rồi.
Nhớ lại kiếp trước của nàng, Phong Trảm lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên: "Thủy Nguyệt đạo quân có tài năng trời sinh đã đành, nhưng ta thật không ngờ tu vi của Tử Diễm đạo quân cũng tiến triển nhanh chóng một cách khác thường như vậy".
Phong Trảm là đệ tử chân truyền của chưởng giáo Kiếm Tông. Mấy tháng trước lúc Tiêu Liên Nhi quay trở lại Nguyên Đạo Tông, hắn ta cùng sư bá trưởng bối cũng có ở đỉnh Thiên Khung, biết Tiêu Liên Nhi là Dịch Khinh Trần chuyển thế.
Lông mày Tiêu Liên Nhi cau lại: "Tử Diễm đạo quân ư?"
Phong Trảm cười nói: "Nghe nói sau khi Nguyên Đạo Tông lập chưởng môn mới, đạo quân liền đi núi Hắc Ma thăm dò động tĩnh. Thạch Thanh Phong lấy đạo hiệu là Tử Diễm. Hắn tới cùng với Thiên Quyền trưởng lão, cho nên Nguyên Đạo Tông đã có ba vị đạo quân tới rồi."
Thạch Thanh Phong cũng tới ư? Tiêu Liên Nhi cười nói: "Từ núi Hắc Ma ra, ta gặp được Viêm Chân đạo quân, vừa khéo đồng hành cùng ông luôn."
Đan Tông chỉ có duy nhất Viêm Chân đạo quân, tìm người đi cùng cũng tốt. Phong Trảm dẫn nàng và Viêm Chân đạo quân đến phòng cho khách nghỉ ngơi, nói xong thời gian tổ chức tiệc tối liền cáo lui.
Tiêu Liên Nhi và Viêm Chân đạo quân ở hai phòng cạnh nhau. Vườn hoa nằm giữa hai căn phòng. Vì Minh Triệt, Viêm Chân đạo quân tin nàng không phải là hung thủ, Tiêu Liên Nhi cũng tín nhiệm Viêm Chân đạo quân nhiều hơn một chút. Nàng quyết định nói ra sự hoài nghi trong lòng mình cho Viêm Chân đạo quân nghe. Thạch Thanh Phong không tới thì thôi, nhưng hắn lại đến. Tiêu Liên Nhi cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở Viêm Chân đạo quân một tiếng.
Nàng ra khỏi cửa viện, đi vào vườn hoa.
Editor: Nguyetmai
Lời của Viêm Chân đạo quân như ma chú, chớp mắt như đảo ngược thời gian.
Khi đó, nàng còn là một con nhóc có kinh mạch bị tắc nghẽn vừa vào Nguyên Đạo Tông, vì tìm được nhẫn chứa đồ của kiếp trước mà mừng rỡ như điên.
Minh Triệt gặp Dư Quang trong rừng cây, hắn đã nhận ra được hơi thở của nàng.
Gặp nhau ắt có duyên.
Câu nói này giống như đang nói cả kiếp trước và kiếp này của nàng đều quấn lấy Minh Triệt vậy.
Nàng đã yêu, và cũng từng được yêu.
Khi đã nếm đủ loại cảm xúc, nàng mới thật sự hiểu rằng, được yêu nhiều hơn một chút thì càng có thể nếm được nhiều sự ngọt ngào và hạnh phúc hơn. Hai người ở bên nhau giống như nấu cơm cho nhau ăn vậy. Nàng dùng nước suối bình thường nấu cho hắn bát mì Dương Xuân. Hắn bê cho nàng bát mì gà, ở dưới mì còn lén lút để một quả trứng chần vàng óng thơm phức.
Advertisement / Quảng cáo
Khi ăn đến cuối cùng, nàng mới nhận ra thứ hắn cho nàng còn nhiều hơn, tốt hơn nữa.
Tình yêu của Minh Triệt giống như quả trứng chần ẩn giấu bên trong bát mì vậy.
Hắn chưa từng nói với nàng rằng hắn đã từng ngang ngược bắt Đan Tông chuyển đi chỗ khác, kéo bè kéo lũ dẫn theo đệ tử Ma Môn đến đánh nhau.
Thực ra có rất nhiều chuyện, hắn chưa từng nói với nàng.
Đến bây giờ Tiêu Liên Nhi mới biết, vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt của Đan Si trên lò luyện Thiên Địa giống hắn như đúc, thì hắn lại quay đầu chạy thẳng như thế. Nghĩ tới chuyện Cưu Thần Quân ném Minh Triệt vào trong lò luyện Thiên Địa luyện hóa, Tiêu Liên Nhi cảm thấy tim mình như run lên.
Phải đau khổ đến mức nào mà có thể khiến hắn thà xé lồng ngực lấy ra kiếm linh của bản thân, có thể khiến hắn trở nên hèn mọn như thế cầu xin nàng?
Chàng trai này luôn luôn cao ngạo, thờ ơ là thế, nhưng chỉ có trong khoảnh khắc ấy, hắn mới có thể lộ ra sự bi thương trước mặt nàng. Rồi sau đó chỉ một chớp mắt, lại nhìn nàng đầy tình cảm, như không có chuyện gì xảy ra.
Hắn đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay đúng không? Nếu như hắn lấy được Lôi Kiếp Tâm, có một cơ hội cải tử hoàn sinh, có lẽ dưới sự khống chế của Cưu Thần Quân, hắn vẫn có thể sẽ thoát được một kiếp.
Hắn chưa từng nói với nàng rằng hắn thích nàng từ khi nào, chưa từng nói hắn coi mạng của nàng còn quan trọng hơn mạng của bản thân. Hắn vẫn luôn như vậy, không chút do dự lấy Lôi Kiếp Tâm cứu mạng nàng.
Hắn sợ bị lửa thiêu đốt nhưng vì thỏa mãn nàng, lại không tiếc làm cho ngực mình bị thương, bị nung chảy đến nỗi có thể nhìn thấy cả xương.
Cân nhắc đến chuyện nàng phải trở lại Nguyên Đạo Tông cứu Thanh Phong trưởng lão, hắn biết rõ là trở về núi Hắc Ma sẽ đối diện với nguy hiểm mà Ngân Giao mang đến, nhưng lại dùng một chiêu Ngàn Hoa Nhập Mộng để cho nàng yên tâm tu luyện.
Người Đạo Môn đều là kẻ ngốc. Nàng cũng là một kẻ ngốc. Cái gì mà Đạo Ma không chung đường, chẳng qua là vì không muốn bị người ta phỉ báng chỉ trích thôi. Nàng cứ thế mà trải qua mười năm, cũng đã bỏ lỡ mười năm.
Trên cuộc đời này làm gì có biện pháp để vẹn toàn đôi đường chứ? Cuối cùng thì sau tất cả, nàng cũng vì tình nghĩa sư đồ mà bỏ lỡ nhiều năm ở bên hắn.
Cảm giác chua xót dâng lên mũi, Tiêu Liên Nhi cầm tách trà lên uống như để che giấu cảm xúc của mình, uống cạn những giọt nước mắt đang muốn trào ra kia, nuốt ngược chúng vào trong.
Minh Triệt đóng vai đệ tử Vạn Thú Môn lấy quả Đan trêu chọc mình và Hư Cốc. Minh Triệt cầm lấy đùi dê rừng to. Minh Triệt nhoài người trên núi đá cầm cành cây xanh mà cười với mình. Minh Triệt ôm lấy mình ngắm ánh trăng như mưa đó... bây giờ thế nào rồi? Tiêu Liên Nhi không dám nghĩ tiếp, nàng không muốn rơi nước mắt trước mặt Viêm Chân đạo quân.
Nàng chỉ biết rằng, nàng phải tìm được linh vật hệ Kim, tái tạo lại cơ thể để lên Thượng Tiên giới cứu hắn. Không ai có thể ngăn cản nàng được.
Bốn phía quanh ngọn núi xanh yên lặng như tờ, trước mắt nàng là một chiếc bàn gỗ, hương thơm linh trà tỏa ra, Viêm Chân đạo quân nhìn nàng bằng ánh mắt rất tò mò. Cảm xúc kích động trong lòng Tiêu Liên Nhi dần bình tĩnh lại.
Nàng uống một hơi cạn sạch linh trà, nói sang một đề tài khác, "Người Thượng Tiên giới đến, tu vi của chúng ta chỉ như trứng chọi đá thôi. Đất đai của Ma Môn là do Thượng Tiên giới vỡ vụn mà ra, bây giờ đã được chuyển đi toàn bộ. Minh Triệt và Vũ Nguyệt tiên tử cùng tất cả mọi người Ma Môn đều đã được chuyển đi."
Minh Triệt và mẹ của hắn quả nhiên đến từ Thượng Tiên giới, trong lòng Viêm Chân rất kích động, nói đầy nghi hoặc: "Người trong Ma Môn cũng có đệ tử Luyện Khí, ví dụ như Thượng Quan Tiểu Bạch, tiểu đệ tử kỳ Luyện Khí của Hoa Tri Hiểu ấy, cũng có thể lên Thượng Tiên giới sao?"
Thượng Quan Tiểu Bạch có thể đi, vì sao Minh Triệt không dẫn Tiêu Liên Nhi đi cùng?
Nàng lại phải lợi dụng Minh Triệt rồi. Hắn chính là chỗ dựa vững chắc sau lưng nàng. Nàng dựa vào hắn để huênh hoang, dựa vào hắn mà kiêu ngạo, dựa vào hắn để chấn nhiếp tu sĩ Đạo Môn của Hạ Tiên giới, dẹp tan mọi trở ngại cho nàng. Tiêu Liên Nhi mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua bầu trời, như thể sau lưng ta có chỗ dựa đó, thản nhiên nói: "Công pháp tu luyện của người trong Ma Môn không giống với Đạo Môn. Chỉ cần có thể vượt qua gió bão hư không là tu sĩ của Hạ Tiên giới có thể lên Thượng Tiên giới."
Ý là, ta không tu luyện những công pháp kia, chỉ có thể đợi nguyên anh thoát xác hóa thần mới có thể vượt qua gió bão hư không.
Nàng từ núi Hắc Ma trở về, ai cũng sẽ nghi ngờ nàng lấy được lợi ích gì đó, nhưng Viêm Chân không dám hỏi nhiều. Có lẽ Tiêu Liên Nhi sẽ trở thành người đầu tiên sau năm ngàn năm của Hạ Tiên giới hóa thần phi tiên. Nói không chừng cũng sẽ giống như sao băng, xuyên qua gió bão hư không mà tới, không thể tùy tiện đắc tội được.
Advertisement / Quảng cáo
Viêm Chân khẽ thở dài: "Nếu như tu sĩ Đạo Môn có thể tu luyện công pháp Ma Môn thì tốt quá. Tu sĩ Hạ Tiên giới muốn hóa thần đúng là không dễ chút nào. Mấy tháng gần đây, Đạo Môn đã có sáu vị tu sĩ Nguyên Anh biến mất."
"Hả?" Tiêu Liên Nhi kinh hãi đến biến sắc, "Chuyện là như thế nào?"
"Nếu không phải Ma Môn bị giam ở trong cấm chế, có lẽ món nợ này lại bị trút lên đầu Minh Triệt." Viêm Chân đạo quân vô cùng lo lắng, "Sáu vị tu sĩ Nguyên Anh chết đi một cách lặng lẽ. Lúc vị tu sĩ cuối cùng chết đi, ở hiện trường chỉ tìm thấy một ít tro bụi màu trắng, giống như là sau khi chết bị thiêu sạch vậy."
Tiêu Liên Nhi chợt nhớ lại lúc Hàn Tu Văn chết. Đan điền của gã bị xuyên thủng thành một lỗ thủng lớn, Thạch Thanh Phong rất bình tĩnh đứng bên cạnh gã. Một ngọn lửa tím đốt Hàn Tu Văn thành tro bụi, một cơn gió thổi qua liền bay sạch sẽ.
Có khi nào là Thạch Thanh Phong làm không? Mặc dù hơi thở của Thạnh Thanh Phong khiến nàng vô cùng khó chịu, nhưng Tiêu Liên Nhi cũng không dám khẳng định điều này mà tùy tiện buộc tội Thạch Thanh Phong.
"Thủy Nguyệt đạo quân đang nghĩ đến điều gì?"
Tiêu Liên Nhi khẽ lắc đầu: "Chuyện này nếu không tận mắt nhìn thấy, ta cũng không có cách nào phán đoán. Nếu đúng như đạo quân nói, thật sự có hung thủ đã nhắm vào tu sĩ Nguyên Anh, vậy thì mong Viêm Chân đạo quân hãy chú ý cẩn thận hơn."
Viêm Chân đạo quân cười nói: "Nếu không phải biết được cô đang ở núi Ma Môn thì ta cũng không dám tin cô. Bây giờ tu sĩ Nguyên Anh ai ai cũng cảm thấy bất an. Ba tông bốn môn đã liên thủ bày binh bố trận rồi. Phong Hạo đạo quân, sư đệ của Tuyệt Kiếm đạo quân - chưởng giáo Kiếm Tông đã trấn thủ thành Tử Tiêu nhiều năm. Nhân đại thọ năm trăm năm tuổi, ông ta đã phát thiếp mời khắp nơi. Thực ra là muốn mời các tu sĩ Nguyên Anh của những môn phái nhỏ và tán tu tới thành Tử Tiêu tránh nạn. Dù sao thì ba tông bốn môn cũng có đại trận bảo vệ, tu sĩ Nguyên Anh sẽ an toàn hơn rất nhiều."
Tiêu Liên Nhi hiểu ngay: "Gần đây nhiều tu sĩ Nguyên Anh biến mất như vậy, nếu như Nguyên Anh trong các môn phái nhỏ cùng nhau tập trung ở thành Tử Tiêu, ba tông bốn môn lại bảo vệ chặt chẽ cửa ra vào, vậy thì hung thủ chỉ có thể ra tay ở thành Tử Tiêu."
Viêm Chân đạo quân lấy thiệp mời ra, mỉm cười nói: "Thủy Nguyệt đạo quân có đồng ý hộ tống lão đạo đến đó không?"
Tiêu Liên Nhi đang muốn tới Kiếm Tông, lại gặp phải loại hung thủ lặng lẽ sát hại tu sĩ Nguyên Anh thế này, cùng đi cũng tốt. Nàng lập tức đồng ý ngay.
Ngày hôm sau, nàng gửi cho Thanh Phong trưởng lão một con hạc giấy truyền âm, một lần nữa nhắc nhở ông đề phòng Thạch Thanh Phong, sau đó cùng Viêm Chân đạo quân đạp lên thuyền mây bay đến Kiếm Tông.
Lý do lớn nhất khiến ba tông bốn môn trở thành thủ lĩnh đạo môn là vì có nhiều trưởng lão Nguyên Anh. Ngoại trừ Đan Tông có địa vị khác thường ra, lúc trước Nguyên Đạo Tông có sáu vị tu sĩ Nguyên Anh, xếp ở vị trí thứ ba. Tu sĩ Nguyên Anh của bốn môn đa số đều có ba đến bốn vị. Kiếm Tông có bảy vị tu sĩ Nguyên Anh, xếp ở vị trí thứ hai.
Một vài tông môn cỡ trung hay gia tộc tu tiên thường dựa vào một vị tu sĩ Nguyên Anh trấn thủ. Bây giờ lão tổ Nguyên Anh của gia tộc tu tiên biến mất, thực lực đột ngột hạ thấp. Những tông môn bình thường áp đảo thì bây giờ cũng nổi lên dã tâm chiếm đoạt tranh giành địa bàn linh mạch.
Trên đường đi, Tiêu Liên Nhi và Viêm Chân đạo quân nhìn thấy vô số sự phân tranh nổi lên. Trong lòng hai người thầm than, có Ma Môn tồn tại, Đạo Môn đoàn kết với nhau thì còn có vẻ khá ôn hòa. Giờ Ma Môn biến mất, tu sĩ Nguyên Anh cũng biến mất, đại lục Thương Lan đã sinh ra hỗn loạn.
Hai người đi về hướng Đông trước sau đó mới vòng sang hướng Bắc. Trên đường đi, họ lại nghe được tin có bốn vị tu sĩ Nguyên Anh của môn phái nhỏ và gia tộc tu tiên liên tục biến mất.
"Quả nhiên là nhằm vào tu sĩ Nguyên Anh. Bốn vị Nguyên Anh đó đều đang trên đường đi tới thành Tử Tiêu thì bị sát hại. Như vậy, tu sĩ Nguyên Anh chỉ còn ở trong ba tông bốn môn." Thần sắc trong mắt Viêm Chân đạo quân vô cùng nghiêm túc.
Tất cả tu sĩ Nguyên Anh của đại lục Thương Lan gộp lại không quá ba mươi người. Mấy tháng gần đây lại liên tiếp biến mất mười người.
Kiểm kê những tu sĩ Nguyên Anh còn lại, Viêm Chân phát hiện những tu sĩ Nguyên Anh đó đều tập trung ở ba tông bốn môn.
Không tìm ra hung thủ, mọi người đều đứng ngồi không yên.
Sau một tháng, Tiêu Liên Nhi cùng Viêm Chân đã đến thành Tử Tiêu.
Thành Tử Tiêu của Kiếm Tông là tòa thành trì đứng đầu của đại lục Thương Lan. Thành trì này lớn gấp mười lần thành Thanh Dương, cư trú hơn trăm vạn người. Hơn mười mấy quốc gia nhỏ phàm tục đều phụ thuộc vào Kiếm Tông, người phụ trách quản lý thành Tử Tiêu là Phong Hạo, sư đệ của chưởng giáo Kiếm Tông, cũng là tu sĩ Nguyên Anh. Nói ông ta áp đảo quốc vương hay thái thượng hoàng của các quốc gia nhỏ cũng không sai.
Lễ mừng thọ của Phong Hạo đạo quân, vậy mà lại gặp phải chuyện có người không ngừng giết hại tu sĩ Nguyên Anh. Do đó thành Tử Tiêu phòng bị vô cùng nghiêm ngặt. Kiếm Tông điều thêm bốn vị trưởng lão Nguyên Anh tới phủ thành chủ.
Advertisement / Quảng cáo
Ba tông bốn môn đều phái hai tu sĩ Nguyên Anh tới với ý đồng hành cùng đi với nhau.
Tiêu Liên Nhi nhận ra đệ tử tới đón mình và Viêm Chân đạo Quân là Phong Trảm. Phong Trảm thoáng sững sờ một chút, cũng nhận ra nàng. Mấy năm trước cùng nhau vào bí cảnh, ở lối vào Tiêu Minh Y tát Tiêu Liên Nhi một cái, khiến Phong Trảm có ấn tượng rất sâu với Tiêu Liên Nhi. Bây giờ hắn ta mới kết đan, Tiêu Liên Nhi đã là Nguyên Anh rồi.
Nhớ lại kiếp trước của nàng, Phong Trảm lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên: "Thủy Nguyệt đạo quân có tài năng trời sinh đã đành, nhưng ta thật không ngờ tu vi của Tử Diễm đạo quân cũng tiến triển nhanh chóng một cách khác thường như vậy".
Phong Trảm là đệ tử chân truyền của chưởng giáo Kiếm Tông. Mấy tháng trước lúc Tiêu Liên Nhi quay trở lại Nguyên Đạo Tông, hắn ta cùng sư bá trưởng bối cũng có ở đỉnh Thiên Khung, biết Tiêu Liên Nhi là Dịch Khinh Trần chuyển thế.
Lông mày Tiêu Liên Nhi cau lại: "Tử Diễm đạo quân ư?"
Phong Trảm cười nói: "Nghe nói sau khi Nguyên Đạo Tông lập chưởng môn mới, đạo quân liền đi núi Hắc Ma thăm dò động tĩnh. Thạch Thanh Phong lấy đạo hiệu là Tử Diễm. Hắn tới cùng với Thiên Quyền trưởng lão, cho nên Nguyên Đạo Tông đã có ba vị đạo quân tới rồi."
Thạch Thanh Phong cũng tới ư? Tiêu Liên Nhi cười nói: "Từ núi Hắc Ma ra, ta gặp được Viêm Chân đạo quân, vừa khéo đồng hành cùng ông luôn."
Đan Tông chỉ có duy nhất Viêm Chân đạo quân, tìm người đi cùng cũng tốt. Phong Trảm dẫn nàng và Viêm Chân đạo quân đến phòng cho khách nghỉ ngơi, nói xong thời gian tổ chức tiệc tối liền cáo lui.
Tiêu Liên Nhi và Viêm Chân đạo quân ở hai phòng cạnh nhau. Vườn hoa nằm giữa hai căn phòng. Vì Minh Triệt, Viêm Chân đạo quân tin nàng không phải là hung thủ, Tiêu Liên Nhi cũng tín nhiệm Viêm Chân đạo quân nhiều hơn một chút. Nàng quyết định nói ra sự hoài nghi trong lòng mình cho Viêm Chân đạo quân nghe. Thạch Thanh Phong không tới thì thôi, nhưng hắn lại đến. Tiêu Liên Nhi cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở Viêm Chân đạo quân một tiếng.
Nàng ra khỏi cửa viện, đi vào vườn hoa.
Bình luận facebook