Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-467
Chương 367: Trống rách (4)
Kết quả là hễ là người dỡ bỏ chướng ngại vật, quay về đều ăn no gậy, sau đó bị đá khỏi nha môn, đập vỡ bát cơm. Vì thế, tám trăm sai dịch của phủ Khai Phong bị đuổi đi một nửa, các đầu mục lớn nhỏ không còn một mống. Lúc đó, Thôi quan có khuyên can nói rằng như vậy không được, trị an của phủ Khai Phong còn phải dựa vào những người này.
Triệu Tông Hán lại hồn nhiên không thèm để ý, y có rất nhiều bạn bè... Năm đó Vô Ưu Động bị diệt, phần lớn bang chúng bị bắt sung quân, nhưng có vô số người trốn thoát, đợi sóng gió qua đi sẽ lại kéo bè kéo đảng làm xằng làm bậy. Sau khi Triệu Tông Hán về kinh, ca ca y đã được dân chúng coi là Thái tử, đương nhiên bọn họ lập lại bang một lần nữa, thanh thế lại càng lớn hơn xưa.
Triệu Tông Hán tưởng tượng ra mỹ cảnh, nếu đổi tất cả sai dịch lớn nhỏ của phủ Khai Phong thành người của mình, thì không phải sau này thành Biện Kinh sẽ trở thành thiên hạ của mình sao? Với tâm lý như vậy, y thu xếp cài thân tín vào khắp nơi trong nha môn. Triệu Tông Thực cũng không phải quan quá thân dân, căn bản y cũng không để những Ti tiện dịch này vào mắt, cũng không biết được tầm quan trọng của những người này, ngược lại, còn tình nguyện cho rằng đổi thành người nhà mình thì rất tốt.
Ai biết vừa qua được nửa tháng đã gặp khó khăn, Triệu Tông Thực mới nhận ra mình bị lừa. Đám binh tôm tướng cua kia của lão Thập lục chỉ ức hiếp dân chúng là giỏi, chứ bảo bọn họ đi phòng cướp bắt trộm thì vô dụng rồi...
- Lần này phải làm sao đây!
Trong mấy ngày liên tiếp, giọng của Triệu Tông Thực cũng khàn, chẳng còn chút khí khái nho nhã hiền vương lúc đầu, y căm tức nhìn Triệu Tông Hán và Triệu Tông Cầu nói:
- Bảo các ngươi tăng cường phòng vệ, sao để ngay cả nhà Đại Trung thừa cũng bị trộm?
Vừa rồi, Tuần bộ mới báo lại, trong nhà Ngự Sử Trung thừa Đường Giới cũng bị trộm. Nhất thời Triệu Tông Thực thấy trời đất quay cuồng, cho dù giỏi kiềm chế cũng phải nổi trận lôi đình.
Hai người tự biết đuối lý, không dám tranh luận, Triệu Tông Cầu nhỏ giọng nói:
- Nhà Đường Giới nghèo rớt mồng tơi, lần này tên trộm nhìn nhầm mục tiêu rồi.
- Đầu ngươi bị cửa kẹp à?
Triệu Tông Thực không kìm nổi, mắng:
- Cho dù chỉ bị trộm mất một đồng tiền thì cũng là nhà Ngự Sử Trung thừa bị trộm! Lão có thể không oán Phủ doãn ta đây sao?
- Chẳng lẽ nhà ai mất trộm cũng đều oán ca ca!
Triệu Tông Cầu trừng mắt lên:
- Vậy trong năm ngày này ca bị oán bao nhiêu?
- Giờ mới nghĩ đến hả?
Triệu Tông Thực cũng không còn hứng thú giáo huấn y nữa, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương nói:
- Tiếp tục tăng cường nhân số tuần tra, chỗ ở của quan viên ngũ phẩm trở lên phải luôn người canh chừng!
- Không có nhiều người như vậy...
Triệu Tông Hán nói:
- Trừ phi rút hết người trên phố về!
- Không thể rút...
Triệu Tông Thực từ từ khép hai mắt, vô lực nói:
- Hội đèn lồng chỉ còn hai ngày, nếu ở đây cũng rối loạn, không đợi người ta buộc tội, tự mình cũng không còn mặt mũi làm Phủ Doãn nữa.
- Vậy tìm đâu ra người đây?
Triệu Tông Hán buồn rầu nói:
- Nếu không, đi tìm Bộ Quân Ti mượn binh đi?
- Không được!
Triệu Tông Thực quả quyết lắc đầu. Đây là đô thành Đại Tống, muốn điều động ai đều cần phải có binh phù của Xu Mật Viện, mà Xu Mật Viện không được Hoàng đế gật đầu đã dùng binh phù đồng nghĩa với tạo phản. Cho nên muốn dùng quân đội thế nào cũng phải kinh động đến Hoàng đế, Xu Viện không thể.
Triệu Tông Thực biết, mấy đời tiền nhiệm chưa bao giờ phải thuyên chuyển đến quân đội, cũng không muốn phá lệ này, bằng không chẳng phải tỏ ra mình quá vô dụng?
- Đại ca nói, để Thị vệ của Vương phủ mặc chế phục của phủ Khai Phong ra ngoài?
Triệu Tông Cầu lóe lên một ý tưởng.
- Đó cũng là một chủ ý.
Triệu Tông Thực cũng thực sự không nghĩ ra cách nào khác. Nhữ Nam Vương phủ có mấy chục thị vệ, ở quý phủ của mình cũng có hơn một trăm thị vệ, cũng có thể dùng mà.
- Nói với Mạnh tiên sinh một tiếng, điều từ phủ ta ra... Tám mươi thị vệ.
- Ngoài nhà của đệ cũng có mấy chục người.
Triệu Tông Hán cũng góp một phần sức:
- Cộng lại cũng có hai trăm người, có thể giải quyết khẩn cấp.
- Đi đi...
Triệu Tông Thực không muốn nói thêm gì nữa.
Đảo mắt đã đến tối, đêm vừa buông, trăm ngàn hoa đăng đã sáng lên, từ trên cao nhìn xuống, thành Biện Kinh rực rỡ lộng lẫy như tiên cảnh.
- Khụ khụ...
Nghe thấy có tiếng ho khan bên trong, Chương Đôn mới lưu luyến không nỡ thu hồi ánh mắt, đóng cửa sổ.
Đây là sương phòng tầng bốn phía bắc của Phàn lầu, trên bàn là rượu và thức ăn tinh xảo, nhưng không có nữ nhân tiếp khách, chỉ có Bệnh Công tử Vương Bàng và Chương Đôn ngồi đối diện.
Vương Bàng sợ gió, nên ngồi góc cách xa cửa sổ nhất. Đợi đóng cửa sổ rồi mới đỡ ho.
- Phủ của Triệu Tông Thực hiện nay chỉ còn có hai phần thị vệ.
Chương Đôn nhỏ giọng nói:
- Trần Trọng Phương quả nhiên tâm cơ sâu nặng.
- Đúng vậy. Ta cũng đoán được đến Tết Nguyên Tiêu hắn sẽ ra tay.
Tuy Vương Bàng không xem ai vào mắt, nhưng nhắc tới Trần Khác cũng không khỏi khâm phục:
- Lại không ngờ hắn có thể làm ra chuyện cho người trộm nhà quan. Chiêu thức ấy quá độc ác mà? Không biết có bao nhiêu quan viên sẽ đánh giá lại Triệu Tông Thực, chỉ sợ cũng có khối người buộc tội y.
Trong mắt hai vị tính toán tâm cơ này, Trần Khác ban đầu ly gián quan hệ giữa Triệu Tông Thực và sai dịch phủ Khai Phong, nhìn như không có quan hệ gì. Thực ra trăm phương ngàn kế muốn khiến cho phủ Khai Phong tê liệt, các thủ hạ đóng giả làm đạo tặc mới tiện ra tay.
- Trong mấy đêm này khẳng định không ít kẻ đục nước béo cò. Chúng ta cũng sắp trở thành một trong số đó rồi.
Lòng Chương Đôn có tâm sự, chỉ thoáng cảm thán vài câu đã nhỏ giọng nói như muỗi kêu:
- Cuốn sách kia giấu ở đâu, đã biết rồi à?
- Ừ.
Vương Bàng gật gật đầu:
- Đại khái đã biết.
- Làm sao biết được?
Chương Đôn kinh hỉ hỏi lại:
- Không phải mật thám đã truyền tin vài ngày trước còn không tìm được sao?
- Là Triệu Tông Thực tự mình để lộ ra đấy.
Khóe miệng Vương Bàng cười đầy trào phúng:
- Mật thám phát hiện, nhiều ngày liền ngày nào y cũng tới Tàng thư lâu đọc sách một lát mới quay về phòng ngủ.
- Triệu Tông Thực hiếu học, ai ai cũng biết
Chương Đôn cười nói.
- Trước kia mỗi khi có thời gian rảnh y mới vào trong Tàng thư lâu. Tại sao từ khi có trận hỏa hoạn, y lại có tâm tư đến đó mỗi ngày?
Vương Bàng cười lạnh nói:
- Triệu Tông Tông thực có cái tính không cảm thấy an toàn, rõ ràng đã bị đám kẻ trộm này dọa rồi, ngày nào không đến xác thực cuốn sách đó còn thì y còn ngủ không yên.
- Cho dù là ở trong Tàng Thư lâu cũng không phải dễ tìm như vậy.
Chương Đôn nói.
- Ừ.
Vương Bàng gật đầu:
- Y nổi danh hiếu học, nghe nói phần lớn bổng lộc đều để mua sách, lại thêm Hoàng thượng ban tặng, người ngoài tặng, Tàng thư lâu nhà y chẳng khác gì hiệu sách. Muốn tìm ra một quyển sách nhỏ từ trong số đó cũng ngang với mò kim đáy bể.
- Vậy ngươi tính làm sao để tìm?
Tuy nói vậy, nhưng Chương Đôn vẫn tin tưởng Vương Bàng không gì không làm được.
- Ta khắc tự có phân phó. Cứ chờ diễn cho tốt là được.
Vương Bàng cũng không nói rõ ràng.
- Được. Khi nào ra tay?
Chương Đôn cười nói.
- Còn không phải lúc.
Vương Bàng lắc đầu nói:
- Đến canh bốn nói tiếp, khi đó hộ vệ quý phủ mệt mỏi nhất. Chúng ta chỉ có một cơ hội này, tuyệt đối không thể lỡ tay!
Thời gian đã qua canh ba, trên Nhất Phẩm lầu đã nằm chắc top ba của kinh thành, vẫn đèn đuốc sáng trưng, yến tiệc linh đình, xiêm áo thơm lừng, múa hát tưng bừng.
Nhưng bên trong phòng ở tầng cao nhất lại rất yên tĩnh, Trần gia huynh đệ cùng Tô Triệt đang bình thản uống rượu trò chuyện, hoàn toàn trái ngược với không khí náo nhiệt bên dưới.
- Trọng Phương, đệ nói là quan gia đã bày ra điệu bộ muốn để cho Tề Vương kế vị.
Trần Du không hiểu mới hỏi:
- Sao không trực tiếp cho y làm Thái tử, chẳng phải là đầu xuôi đuôi lọt ư?
- Đâu có đơn giản như vậy. Nhiều năm trước, cả triều đình và dân chúng đều xem Triệu Tông Thực là người kế vị, đằng sau y đã hình thành một thế lực hùng mạnh đủ để thay đổi cả triều đình,
Trần Khác lắc đầu cười khổ sở:
- Nếu mà đột nhiên lập Tề Vương lên thì cái thế lực này tất sẽ hoàn toàn thất vọng, thậm chí là vô cùng sợ hãi... Bọn họ lo sợ một ngày mà Tề Vương đăng cơ thì bản thân sẽ bị trả thù, ít nhất cũng bị hội người ủng hộ Tề Vương chèn sang một bên, vậy thì bọn họ không thể chịu đựng được. Nếu xử lí không thỏa đáng thì rất có khả năng đem lại hậu quả tai họa.
- Thật ra việc này cũng gần giống với đổi Thái tử.
Trần Thung buồn bã nói:
- Triệu Tông Tích không phải Thái tử mà hơn hẳn Thái tử, với tính cách thận trọng của quan gia, đương nhiên càng phải thận trọng hơn.
- Ta thấy có phần đáng lo.
Trần Du cười nói:
- Đệ xem lần dâng thư năm trước chẳng phải là thùng rỗng kêu to ư?
- Đó là vì bị Hàn Kỳ chèn ép, vả lại Triệu Tông Tích dẫu sao cũng làm đến Phủ Doãn Khai Phong, luôn có thể mang lại hi vọng cho bọn họ, thế nên mới không có nhiều đại quan tham gia.
Trần Khác nói:
- Không ai dám nói, quan gia một khi đâm thủng giấy dán cửa sổ, những người này liệu có liên kết lại để phản đối Tề Vương bảo vệ Tông Thực không, việc này vô cùng mạo hiểm lại có thể làm tổn hại đến uy tín của Tề Vương. Vì vậy bây giờ quan gia cho Tề Vương tăng vật đặt cược, mặc dù có hơi muộn nhưng muộn còn hơn không làm. Đợi đến khi uy tín của Tề Vương có thể lấn át Triệu Tông Thực thì tái lập Thái
Kết quả là hễ là người dỡ bỏ chướng ngại vật, quay về đều ăn no gậy, sau đó bị đá khỏi nha môn, đập vỡ bát cơm. Vì thế, tám trăm sai dịch của phủ Khai Phong bị đuổi đi một nửa, các đầu mục lớn nhỏ không còn một mống. Lúc đó, Thôi quan có khuyên can nói rằng như vậy không được, trị an của phủ Khai Phong còn phải dựa vào những người này.
Triệu Tông Hán lại hồn nhiên không thèm để ý, y có rất nhiều bạn bè... Năm đó Vô Ưu Động bị diệt, phần lớn bang chúng bị bắt sung quân, nhưng có vô số người trốn thoát, đợi sóng gió qua đi sẽ lại kéo bè kéo đảng làm xằng làm bậy. Sau khi Triệu Tông Hán về kinh, ca ca y đã được dân chúng coi là Thái tử, đương nhiên bọn họ lập lại bang một lần nữa, thanh thế lại càng lớn hơn xưa.
Triệu Tông Hán tưởng tượng ra mỹ cảnh, nếu đổi tất cả sai dịch lớn nhỏ của phủ Khai Phong thành người của mình, thì không phải sau này thành Biện Kinh sẽ trở thành thiên hạ của mình sao? Với tâm lý như vậy, y thu xếp cài thân tín vào khắp nơi trong nha môn. Triệu Tông Thực cũng không phải quan quá thân dân, căn bản y cũng không để những Ti tiện dịch này vào mắt, cũng không biết được tầm quan trọng của những người này, ngược lại, còn tình nguyện cho rằng đổi thành người nhà mình thì rất tốt.
Ai biết vừa qua được nửa tháng đã gặp khó khăn, Triệu Tông Thực mới nhận ra mình bị lừa. Đám binh tôm tướng cua kia của lão Thập lục chỉ ức hiếp dân chúng là giỏi, chứ bảo bọn họ đi phòng cướp bắt trộm thì vô dụng rồi...
- Lần này phải làm sao đây!
Trong mấy ngày liên tiếp, giọng của Triệu Tông Thực cũng khàn, chẳng còn chút khí khái nho nhã hiền vương lúc đầu, y căm tức nhìn Triệu Tông Hán và Triệu Tông Cầu nói:
- Bảo các ngươi tăng cường phòng vệ, sao để ngay cả nhà Đại Trung thừa cũng bị trộm?
Vừa rồi, Tuần bộ mới báo lại, trong nhà Ngự Sử Trung thừa Đường Giới cũng bị trộm. Nhất thời Triệu Tông Thực thấy trời đất quay cuồng, cho dù giỏi kiềm chế cũng phải nổi trận lôi đình.
Hai người tự biết đuối lý, không dám tranh luận, Triệu Tông Cầu nhỏ giọng nói:
- Nhà Đường Giới nghèo rớt mồng tơi, lần này tên trộm nhìn nhầm mục tiêu rồi.
- Đầu ngươi bị cửa kẹp à?
Triệu Tông Thực không kìm nổi, mắng:
- Cho dù chỉ bị trộm mất một đồng tiền thì cũng là nhà Ngự Sử Trung thừa bị trộm! Lão có thể không oán Phủ doãn ta đây sao?
- Chẳng lẽ nhà ai mất trộm cũng đều oán ca ca!
Triệu Tông Cầu trừng mắt lên:
- Vậy trong năm ngày này ca bị oán bao nhiêu?
- Giờ mới nghĩ đến hả?
Triệu Tông Thực cũng không còn hứng thú giáo huấn y nữa, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương nói:
- Tiếp tục tăng cường nhân số tuần tra, chỗ ở của quan viên ngũ phẩm trở lên phải luôn người canh chừng!
- Không có nhiều người như vậy...
Triệu Tông Hán nói:
- Trừ phi rút hết người trên phố về!
- Không thể rút...
Triệu Tông Thực từ từ khép hai mắt, vô lực nói:
- Hội đèn lồng chỉ còn hai ngày, nếu ở đây cũng rối loạn, không đợi người ta buộc tội, tự mình cũng không còn mặt mũi làm Phủ Doãn nữa.
- Vậy tìm đâu ra người đây?
Triệu Tông Hán buồn rầu nói:
- Nếu không, đi tìm Bộ Quân Ti mượn binh đi?
- Không được!
Triệu Tông Thực quả quyết lắc đầu. Đây là đô thành Đại Tống, muốn điều động ai đều cần phải có binh phù của Xu Mật Viện, mà Xu Mật Viện không được Hoàng đế gật đầu đã dùng binh phù đồng nghĩa với tạo phản. Cho nên muốn dùng quân đội thế nào cũng phải kinh động đến Hoàng đế, Xu Viện không thể.
Triệu Tông Thực biết, mấy đời tiền nhiệm chưa bao giờ phải thuyên chuyển đến quân đội, cũng không muốn phá lệ này, bằng không chẳng phải tỏ ra mình quá vô dụng?
- Đại ca nói, để Thị vệ của Vương phủ mặc chế phục của phủ Khai Phong ra ngoài?
Triệu Tông Cầu lóe lên một ý tưởng.
- Đó cũng là một chủ ý.
Triệu Tông Thực cũng thực sự không nghĩ ra cách nào khác. Nhữ Nam Vương phủ có mấy chục thị vệ, ở quý phủ của mình cũng có hơn một trăm thị vệ, cũng có thể dùng mà.
- Nói với Mạnh tiên sinh một tiếng, điều từ phủ ta ra... Tám mươi thị vệ.
- Ngoài nhà của đệ cũng có mấy chục người.
Triệu Tông Hán cũng góp một phần sức:
- Cộng lại cũng có hai trăm người, có thể giải quyết khẩn cấp.
- Đi đi...
Triệu Tông Thực không muốn nói thêm gì nữa.
Đảo mắt đã đến tối, đêm vừa buông, trăm ngàn hoa đăng đã sáng lên, từ trên cao nhìn xuống, thành Biện Kinh rực rỡ lộng lẫy như tiên cảnh.
- Khụ khụ...
Nghe thấy có tiếng ho khan bên trong, Chương Đôn mới lưu luyến không nỡ thu hồi ánh mắt, đóng cửa sổ.
Đây là sương phòng tầng bốn phía bắc của Phàn lầu, trên bàn là rượu và thức ăn tinh xảo, nhưng không có nữ nhân tiếp khách, chỉ có Bệnh Công tử Vương Bàng và Chương Đôn ngồi đối diện.
Vương Bàng sợ gió, nên ngồi góc cách xa cửa sổ nhất. Đợi đóng cửa sổ rồi mới đỡ ho.
- Phủ của Triệu Tông Thực hiện nay chỉ còn có hai phần thị vệ.
Chương Đôn nhỏ giọng nói:
- Trần Trọng Phương quả nhiên tâm cơ sâu nặng.
- Đúng vậy. Ta cũng đoán được đến Tết Nguyên Tiêu hắn sẽ ra tay.
Tuy Vương Bàng không xem ai vào mắt, nhưng nhắc tới Trần Khác cũng không khỏi khâm phục:
- Lại không ngờ hắn có thể làm ra chuyện cho người trộm nhà quan. Chiêu thức ấy quá độc ác mà? Không biết có bao nhiêu quan viên sẽ đánh giá lại Triệu Tông Thực, chỉ sợ cũng có khối người buộc tội y.
Trong mắt hai vị tính toán tâm cơ này, Trần Khác ban đầu ly gián quan hệ giữa Triệu Tông Thực và sai dịch phủ Khai Phong, nhìn như không có quan hệ gì. Thực ra trăm phương ngàn kế muốn khiến cho phủ Khai Phong tê liệt, các thủ hạ đóng giả làm đạo tặc mới tiện ra tay.
- Trong mấy đêm này khẳng định không ít kẻ đục nước béo cò. Chúng ta cũng sắp trở thành một trong số đó rồi.
Lòng Chương Đôn có tâm sự, chỉ thoáng cảm thán vài câu đã nhỏ giọng nói như muỗi kêu:
- Cuốn sách kia giấu ở đâu, đã biết rồi à?
- Ừ.
Vương Bàng gật gật đầu:
- Đại khái đã biết.
- Làm sao biết được?
Chương Đôn kinh hỉ hỏi lại:
- Không phải mật thám đã truyền tin vài ngày trước còn không tìm được sao?
- Là Triệu Tông Thực tự mình để lộ ra đấy.
Khóe miệng Vương Bàng cười đầy trào phúng:
- Mật thám phát hiện, nhiều ngày liền ngày nào y cũng tới Tàng thư lâu đọc sách một lát mới quay về phòng ngủ.
- Triệu Tông Thực hiếu học, ai ai cũng biết
Chương Đôn cười nói.
- Trước kia mỗi khi có thời gian rảnh y mới vào trong Tàng thư lâu. Tại sao từ khi có trận hỏa hoạn, y lại có tâm tư đến đó mỗi ngày?
Vương Bàng cười lạnh nói:
- Triệu Tông Tông thực có cái tính không cảm thấy an toàn, rõ ràng đã bị đám kẻ trộm này dọa rồi, ngày nào không đến xác thực cuốn sách đó còn thì y còn ngủ không yên.
- Cho dù là ở trong Tàng Thư lâu cũng không phải dễ tìm như vậy.
Chương Đôn nói.
- Ừ.
Vương Bàng gật đầu:
- Y nổi danh hiếu học, nghe nói phần lớn bổng lộc đều để mua sách, lại thêm Hoàng thượng ban tặng, người ngoài tặng, Tàng thư lâu nhà y chẳng khác gì hiệu sách. Muốn tìm ra một quyển sách nhỏ từ trong số đó cũng ngang với mò kim đáy bể.
- Vậy ngươi tính làm sao để tìm?
Tuy nói vậy, nhưng Chương Đôn vẫn tin tưởng Vương Bàng không gì không làm được.
- Ta khắc tự có phân phó. Cứ chờ diễn cho tốt là được.
Vương Bàng cũng không nói rõ ràng.
- Được. Khi nào ra tay?
Chương Đôn cười nói.
- Còn không phải lúc.
Vương Bàng lắc đầu nói:
- Đến canh bốn nói tiếp, khi đó hộ vệ quý phủ mệt mỏi nhất. Chúng ta chỉ có một cơ hội này, tuyệt đối không thể lỡ tay!
Thời gian đã qua canh ba, trên Nhất Phẩm lầu đã nằm chắc top ba của kinh thành, vẫn đèn đuốc sáng trưng, yến tiệc linh đình, xiêm áo thơm lừng, múa hát tưng bừng.
Nhưng bên trong phòng ở tầng cao nhất lại rất yên tĩnh, Trần gia huynh đệ cùng Tô Triệt đang bình thản uống rượu trò chuyện, hoàn toàn trái ngược với không khí náo nhiệt bên dưới.
- Trọng Phương, đệ nói là quan gia đã bày ra điệu bộ muốn để cho Tề Vương kế vị.
Trần Du không hiểu mới hỏi:
- Sao không trực tiếp cho y làm Thái tử, chẳng phải là đầu xuôi đuôi lọt ư?
- Đâu có đơn giản như vậy. Nhiều năm trước, cả triều đình và dân chúng đều xem Triệu Tông Thực là người kế vị, đằng sau y đã hình thành một thế lực hùng mạnh đủ để thay đổi cả triều đình,
Trần Khác lắc đầu cười khổ sở:
- Nếu mà đột nhiên lập Tề Vương lên thì cái thế lực này tất sẽ hoàn toàn thất vọng, thậm chí là vô cùng sợ hãi... Bọn họ lo sợ một ngày mà Tề Vương đăng cơ thì bản thân sẽ bị trả thù, ít nhất cũng bị hội người ủng hộ Tề Vương chèn sang một bên, vậy thì bọn họ không thể chịu đựng được. Nếu xử lí không thỏa đáng thì rất có khả năng đem lại hậu quả tai họa.
- Thật ra việc này cũng gần giống với đổi Thái tử.
Trần Thung buồn bã nói:
- Triệu Tông Tích không phải Thái tử mà hơn hẳn Thái tử, với tính cách thận trọng của quan gia, đương nhiên càng phải thận trọng hơn.
- Ta thấy có phần đáng lo.
Trần Du cười nói:
- Đệ xem lần dâng thư năm trước chẳng phải là thùng rỗng kêu to ư?
- Đó là vì bị Hàn Kỳ chèn ép, vả lại Triệu Tông Tích dẫu sao cũng làm đến Phủ Doãn Khai Phong, luôn có thể mang lại hi vọng cho bọn họ, thế nên mới không có nhiều đại quan tham gia.
Trần Khác nói:
- Không ai dám nói, quan gia một khi đâm thủng giấy dán cửa sổ, những người này liệu có liên kết lại để phản đối Tề Vương bảo vệ Tông Thực không, việc này vô cùng mạo hiểm lại có thể làm tổn hại đến uy tín của Tề Vương. Vì vậy bây giờ quan gia cho Tề Vương tăng vật đặt cược, mặc dù có hơi muộn nhưng muộn còn hơn không làm. Đợi đến khi uy tín của Tề Vương có thể lấn át Triệu Tông Thực thì tái lập Thái
Bình luận facebook