Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-469
Chương 368: Hỏa hoạn (2)
- Vậy y đâu?
Triệu Tông Cầu lớn giọng hỏi:
- Ai thấy Chu Hắc Thất?
Đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, nhưng đều không biết người này đã đi đâu rồi.
- Là ai cõng ta ra ngoài?
Mạnh Dương nghiêm mặt hỏi, trông không giống dáng vẻ của người muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng mình.
- Hình như là Chu Hắc Thất...
Đám thị vệ lí nhí trả lời.
- Vậy cái khăn kia là ai đưa cho ta?
- Hình như là Chu Hắc Thất...
- Người này có vấn đề rồi.
Mạnh Dương căm hận nói:
- Chắc chắn là gian tế!
Bà đỡ lâu năm lại làm rơi đứa trẻ sơ sinh (công việc lâu năm thành thạo lại xảy ra sơ suất), Mạnh tiên sinh cả đời cẩn thận, ai ngờ lại ở vào chỗ chết người thế này chứ.
- Đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung.
Triệu Tông Cầu đằng đằng sát khí nói:
- Thế nào ta cũng phải chém y ra làm trăm nghìn mảnh.
Nói rồi lại gào lên giận dữ:
- Còn ngây ra đấy làm gì, mau đi tìm người cho ta!
- Khoan đã.
Mạnh Dương nghĩ ngợi, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Lục soát kĩ càng, xem trên mặt đất còn có các loại sách hay không, chỉ cần có chữ thì mang hết lại đây, ai dám giấu đi, nghiêm trị không tha!
- Tuân lệnh.
Đám thị vệ xôn xao vâng lệnh rồi tản ra.
- Tiên sinh chớ vội.
Lã Huệ Khanh luôn yên lặng đứng bên lắng nghe giờ mới lên tiếng:
- Suy xét tới lúc cứu hỏa hỗn loạn vậy, có người sẽ nhân cơ hội mà đục nước béo cò, tôi đã sớm cho người gác ở cửa lớn, cho nên chỉ có thể vào mà không thể ra.
Triệu Tông Thực nghe vậy vui mừng nói:
- Vẫn là Cát Phụ suy nghĩ chu đáo.
Lúc này mới thấy yên lòng hơn.
- Nhà của Chu Hắc Thất ở thành nam.
Mạnh Dương suy nghĩ kỹ càng rồi nói:
- Khẩn trương phái người đi kiểm tra, cho dù y không có ở nhà thì trước hết hãy bắt giữ người nhà y rồi nói.
- Ta xin đi.
Triệu Tông Cầu xung phong đảm nhận, đem theo vài thị vệ cùng đi.
- Còn nữa...
Mạnh Dương suy nghĩ rồi cắn răng nói:
- Tranh thủ lúc cửa thành còn chưa mở, mau chóng chặn ở các cửa thành ở phủ Khai Phong, không để cho y trốn thoát.
- Việc này...
Triệu Tông Thực cau mày nói:
- Việc hạ lệnh không thành vấn đề, nhưng thành Biện Kinh có mười mấy cửa thành, hai thủy môn, một ngày có ít nhất mấy vạn người xuất kinh, kiểm tra từng người mà nói chắc chắn sẽ gây ra việc lớn, lúc ấy phải giải thích như thế nào đây?
- Cứ nói là Tết Nguyên tiêu đạo tặc hoành hành, để không làm ảnh hưởng tới không khí ngày Tết mới phải chuẩn bị sẵn sàng, như vậy cũng có thể khiến cho mấy tên giám quan câm miệng lại.
Mạnh Dương nói:
- Bây giờ năm mới vừa qua, đương nhiên là muốn thắt chặt toàn thành, không thể để bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật được! Đề phòng kẻ xấu nghe tin trốn ra ngoài, nên phải cố kiểm tra ngay ở cửa thành.
Ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Sau khi trời sáng, Vương gia sẽ thông báo cho Hình Bộ, để cho bọn họ phái người cùng phối hợp truy lùng.
- Như vậy thật tốt.
Triệu Tông Thực vừa nghe thấy lý lẽ rất đầy đủ, liền gật đầu nói:
- Cứ làm như vậy đi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, phía Đông đã hơi lộ ra màu trắng bạc của mặt trời.
Trong lòng sốt ruột như kiến bò trên chảo vậy, Triệu Tông Thực và Mạnh Dương đều không biết khi nào đại hỏa mới được dập tắt? Bọn họ bây giờ chỉ muốn biết hai việc, một là tung tích của Chu Hắc Thất, hai là tung tích của cuốn sổ kia!
Thế mà kết quả lại làm người ta thấy vọng, thị vệ tìm một lượt Vương phủ cũng không tìm thấy Chu Hắc Thất, sách tìm thấy cũng không ít nhưng không phải cuốn sổ mà bọn họ cần tìm.
Lúc này trời đã sáng, thị vệ lại có phát hiện mới:
- Vương gia, trên tường phía nam phát hiện có dấu vét tích leo trèo, Chu Hắc Thất hẳn là chạy thoát từ chỗ này.
- Hừ.
Lã Huệ Khanh nghe vậy giẫm chân nói:
- Lúc ấy người của Vương phủ quá ít, chỉ chú ý tới phía trước và sau cửa lớn, ai ngờ rằng tường cao ba trượng thế này cũng không an toàn.
Triệu Tông Thực nghe vậy thấy lòng như dao cắt, chửi thầm rằng, nếu ta không làm chức Phủ doãn Khai Phong quái gở đó thì sao xảy ra sự tình này chứ.
Lúc này Triệu Tông Cầu đem theo người quay lại, tức giận hổn hển nói:
- Đến cọng lông người trong nhà tên trộm đó cũng không có. Nghe hàng xóm bảo đêm qua bọn họ ra phố ngắm đèn, đến giờ vẫn chưa thấy quay về.
- Đúng là mưu đồ đã lâu, cả nhà đã trốn đi rồi.
Mạnh Dương cười lạnh nói:
- Như vậy cũng tốt, người càng đông thì càng dễ bị phát hiện.
- Ừm.
Triệu Tông Thực gật đầu nói:
- Các cửa thành đều đã thông báo rồi, thị vệ trong phủ cũng phái đi rồi, bọn họ có chạy đằng trời.
- Đúng.
Mạnh Dương gật đầu, trong lòng lại có một nỗi lo sợ không yên... Gã biết cho dù có chặn bọn họ ở trong thành nhưng thành có 150 vạn nhân khẩu, việc này cũng như là mò kim đáy bể vậy. Càng gay go đó là, cho dù may mắn mà tìm thấy người, quyển sổ kia cũng đã tám phần không còn nữa rồi.
Nếu nó nằm trong tay kẻ thù thì... Mạnh Dương không lạnh mà thấy rét run, răng không chịu được mà va vào nhâu lập cập.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Triệu Tông Thực lại oán hận nói:
- Tiên sinh nghĩ quá cũng nhiều chuyện, không bằng một mồi lửa đốt hết sạch luôn.
Mạnh Dương ngay tức khắc trợn mắt nhìn thẳng, ngươi xem “sổ ghi chép chuyển vận” kia như là vận mệnh vậy. Ta lúc đầu nếu không phải cứu thì cũng sẽ oán ta như vậy thôi.
Nhưng trông coi nhiều người như vậy, gã cũng không cách nào nói gì, chỉ có thể buồn bực nói:
- Ngàn vạn lần đều là do lỗi của ta, đợi đến khi sự việc kết thúc rồi, xin Vương gia trách phạt.
- Hừ.
Triệu Tông Thực than thở:
- Ta cũng không oán tiên sinh... Bỏ đi, mọi người đều mệt rồi, đi về ngủ trước đã, đợi có tin tức rồi nói tiếp.
- Vương gia, có cho tuần phủ về không ạ?
Lã Huệ Khanh xin chỉ thị.
- Bảo chúng ngậm miệng lại, ai dám tiết lộ một chút tin tức...
Mạnh Dương vẫn phiền muộn, vẫn muốn lo nghĩ thay cho Triệu Tông Thực.
- Thuộc hạ đã dặn dò rồi.
Lã Huệ Khanh nói:
- Thuộc hạ đã lệnh cho bọn họ cùng theo dõi nhau, nếu có người nào dám nói bậy, người tố cáo sẽ được trọng thưởng 10 vạn tiền.
- Ừ, Cát Phủ làm việc không có gì để nói.
Triệu Tông Thực gật đầu, trong lòng nghĩ rằng dù sao cũng thấy Lã Huệ Khanh cũng đáng tin, cũng coi như một niềm an ủi nhỏ.
Phủ Tề Vương và phủ Khánh Lăng quận vương cách nhau không xa. Tối qua ở chỗ Triệu Tông Thực nhuộm đỏ cả góc trời, Triệu Tông Thích hiển nhiên sẽ không nhìn ra, y vẫn hảo tâm cho người đi cứu hỏa, nhưng lại bị ngăn ở ngoài cửa.
Đám thị vệ quay về thở hổn hển bẩm báo, thật sự không biết lòng người, đáng bị hỏa thiêu.
Triệu Tông Tích lại cười nói rằng:
- Người ta không yên tâm về các ngươi, có điều hai nhà cách nhau gần như vậy, nếu ta không quan tâm hỏi han thì thật sự là nói không được. Nhưng cử người đi rồi bọn họ lại không cần thì là chuyện không liên quan đến ta rồi.
Trải qua mấy năm khó khăn thử thách, vị tiểu Vương gia của ngày trước đã hoàn toàn thành thục.
- Cử người chú ý tốt vào, phòng bị hỏa hoạn đến chỗ chúng ta.
Triệu Tông Tích ngáp rồi nói:
- Những người còn lại đều đi ngủ đi.
- Tuân lệnh.
Thị vệ trả lời rồi tản ra.
Đám thị vệ đi rồi, sắc mặt của Triệu Tông Tích nghiêm túc lại, tay chắp sau lưng đi tới đi lui trong thư phòng, dường như còn đợi người nào đó.
Đợi hơn nửa canh giờ làm y không chịu được phải dựa vào ghế ngủ gật. Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thị vệ nhỏ giọng nói:
- Huyền Ngọc đại sư trở về rồi.
- Mau mau mời vào.
Triệu Tông Thực xoa xoa mặt, tinh thần phấn chấn nói.
Mới vừa ngồi xuống, một người đàn ông toàn thân là trang phục màu đen, đầu đeo khăn đen lặng lẽ không nói tiến vào, đúng là đồng hương hảo hữu Trần Khác, cậu em vợ Huyền Ngọc hòa thượng của Tô Thức. Năm đó Huyền Ngọc ở Đại Lý học Phật pháp, thật ra cũng có ý của triều đình là thay Trần Khác giám sát Đại Lý, kết quả là ở Đại Lý năm năm.
Lần này Điền Vương vào kinh lo lắng sẽ gặp nguy hiểm, khẩn cầu vị tuyệt thế cao thủ hộ tống, Huyền Ngọc từ chối không được, cũng muốn gặp mặt bạn bè nên cùng ông ta đến.
Triệu Tông Tích và Huyền Ngọc cũng là bạn cũ, không cần khách sáo, trực tiếp hỏi luôn:
- Thật đúng như Trọng Phương nói, nhà Triệu Tông Thực quả nhiên xảy ra chuyện.
- Là có người phóng hỏa.
Huyền Ngọc thản nhiên nói:
- Bần tăng dựa theo chỉ bảo của Vương gia, mai phục tại viện tường của Khánh Lăng quận vương phủ, thấy có người vận chuyển dầu hỏa, đốt ở sân sau của Vương phủ.
- Sau đó thì sao?
Triệu Tông Tích hỏi.
- Sau đó thấy người phóng hỏa kia dùng phi trảo trèo qua tường trốn ra khỏi vương phủ.
Huyền Ngọc nói:
- Bần tăng liền đuổi theo, chỉ thấy gã rẽ đông rẽ tây, sau đó nhảy xuống cống thoát nước.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó bần tăng liền bám theo, dưới cống thoát nước đó một đoạn liền thấy người kia dừng chân lại, qua thời gian uống một chén trà, người liên hệ với gã cuối cùng cũng xuất hiện... Người này thật ra sớm đã có mặt, nhưng rất cẩn trọng, võ công cũng rất cao, y luôn âm thầm quan sát, chắc chắn không có ai cùng đi mới hiện thân.
Triệu Tông Tích cười nói:
- Y không phát hiện ra ngươi sao?
- Bần tăng ở Đại Lý đã năm năm, học đến quy tức của Thiên Long tự.
Huyền Ngọc không muốn khoe ra chỉ là trình bày sự thật mà nói:
- Nếu không cũng bị gã phát hiện rồi.
- Họ nói như thế nào?
Triệu Tông Tích trở lại chủ đề chính.
- Người liên hệ hỏi gã phóng hỏa chưa? Người này trả lời là rồi, tiếp đến lại hỏi, người nhà tôi vẫn mạnh khỏe chứ?
Huyền Ngọc nói:
- Ngươi yên tâm, ta đã bố trí xong cho bọn họ rồi, tuyệt đối sẽ không tìm thấy được, cũng không úy khuất đến họ đâu.
- Người phóng hỏa kia dường như rất tin tưởng vào người liên hệ này, không nói gì mà lấy một cái hộp từ trong bụng ra đưa cho gã. Chính là như vậy.
Trí nhớ của Huyền Ngọc vô cùng tốt, hồi ức không sai tí nào, nói tiếp:
- Sau khi người này mở ra xem liền thu lại và nói: Qua mấy ngày ta sẽ sắp xếp cho người ra khỏi thành, ngươi cứ làm theo chỉ dẫn thì sẽ bình an vô sự. Một tháng sau cả gia đình nhà ngươi có thể gặp nhau ở phía Nam, đương nhiên sẽ là với thân phận mới.
- Vậy y đâu?
Triệu Tông Cầu lớn giọng hỏi:
- Ai thấy Chu Hắc Thất?
Đám thị vệ ngơ ngác nhìn nhau, nhưng đều không biết người này đã đi đâu rồi.
- Là ai cõng ta ra ngoài?
Mạnh Dương nghiêm mặt hỏi, trông không giống dáng vẻ của người muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng mình.
- Hình như là Chu Hắc Thất...
Đám thị vệ lí nhí trả lời.
- Vậy cái khăn kia là ai đưa cho ta?
- Hình như là Chu Hắc Thất...
- Người này có vấn đề rồi.
Mạnh Dương căm hận nói:
- Chắc chắn là gian tế!
Bà đỡ lâu năm lại làm rơi đứa trẻ sơ sinh (công việc lâu năm thành thạo lại xảy ra sơ suất), Mạnh tiên sinh cả đời cẩn thận, ai ngờ lại ở vào chỗ chết người thế này chứ.
- Đúng là đồ ăn cây táo rào cây sung.
Triệu Tông Cầu đằng đằng sát khí nói:
- Thế nào ta cũng phải chém y ra làm trăm nghìn mảnh.
Nói rồi lại gào lên giận dữ:
- Còn ngây ra đấy làm gì, mau đi tìm người cho ta!
- Khoan đã.
Mạnh Dương nghĩ ngợi, nhưng vẫn cắn răng nói:
- Lục soát kĩ càng, xem trên mặt đất còn có các loại sách hay không, chỉ cần có chữ thì mang hết lại đây, ai dám giấu đi, nghiêm trị không tha!
- Tuân lệnh.
Đám thị vệ xôn xao vâng lệnh rồi tản ra.
- Tiên sinh chớ vội.
Lã Huệ Khanh luôn yên lặng đứng bên lắng nghe giờ mới lên tiếng:
- Suy xét tới lúc cứu hỏa hỗn loạn vậy, có người sẽ nhân cơ hội mà đục nước béo cò, tôi đã sớm cho người gác ở cửa lớn, cho nên chỉ có thể vào mà không thể ra.
Triệu Tông Thực nghe vậy vui mừng nói:
- Vẫn là Cát Phụ suy nghĩ chu đáo.
Lúc này mới thấy yên lòng hơn.
- Nhà của Chu Hắc Thất ở thành nam.
Mạnh Dương suy nghĩ kỹ càng rồi nói:
- Khẩn trương phái người đi kiểm tra, cho dù y không có ở nhà thì trước hết hãy bắt giữ người nhà y rồi nói.
- Ta xin đi.
Triệu Tông Cầu xung phong đảm nhận, đem theo vài thị vệ cùng đi.
- Còn nữa...
Mạnh Dương suy nghĩ rồi cắn răng nói:
- Tranh thủ lúc cửa thành còn chưa mở, mau chóng chặn ở các cửa thành ở phủ Khai Phong, không để cho y trốn thoát.
- Việc này...
Triệu Tông Thực cau mày nói:
- Việc hạ lệnh không thành vấn đề, nhưng thành Biện Kinh có mười mấy cửa thành, hai thủy môn, một ngày có ít nhất mấy vạn người xuất kinh, kiểm tra từng người mà nói chắc chắn sẽ gây ra việc lớn, lúc ấy phải giải thích như thế nào đây?
- Cứ nói là Tết Nguyên tiêu đạo tặc hoành hành, để không làm ảnh hưởng tới không khí ngày Tết mới phải chuẩn bị sẵn sàng, như vậy cũng có thể khiến cho mấy tên giám quan câm miệng lại.
Mạnh Dương nói:
- Bây giờ năm mới vừa qua, đương nhiên là muốn thắt chặt toàn thành, không thể để bọn chúng ung dung ngoài vòng pháp luật được! Đề phòng kẻ xấu nghe tin trốn ra ngoài, nên phải cố kiểm tra ngay ở cửa thành.
Ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Sau khi trời sáng, Vương gia sẽ thông báo cho Hình Bộ, để cho bọn họ phái người cùng phối hợp truy lùng.
- Như vậy thật tốt.
Triệu Tông Thực vừa nghe thấy lý lẽ rất đầy đủ, liền gật đầu nói:
- Cứ làm như vậy đi.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, phía Đông đã hơi lộ ra màu trắng bạc của mặt trời.
Trong lòng sốt ruột như kiến bò trên chảo vậy, Triệu Tông Thực và Mạnh Dương đều không biết khi nào đại hỏa mới được dập tắt? Bọn họ bây giờ chỉ muốn biết hai việc, một là tung tích của Chu Hắc Thất, hai là tung tích của cuốn sổ kia!
Thế mà kết quả lại làm người ta thấy vọng, thị vệ tìm một lượt Vương phủ cũng không tìm thấy Chu Hắc Thất, sách tìm thấy cũng không ít nhưng không phải cuốn sổ mà bọn họ cần tìm.
Lúc này trời đã sáng, thị vệ lại có phát hiện mới:
- Vương gia, trên tường phía nam phát hiện có dấu vét tích leo trèo, Chu Hắc Thất hẳn là chạy thoát từ chỗ này.
- Hừ.
Lã Huệ Khanh nghe vậy giẫm chân nói:
- Lúc ấy người của Vương phủ quá ít, chỉ chú ý tới phía trước và sau cửa lớn, ai ngờ rằng tường cao ba trượng thế này cũng không an toàn.
Triệu Tông Thực nghe vậy thấy lòng như dao cắt, chửi thầm rằng, nếu ta không làm chức Phủ doãn Khai Phong quái gở đó thì sao xảy ra sự tình này chứ.
Lúc này Triệu Tông Cầu đem theo người quay lại, tức giận hổn hển nói:
- Đến cọng lông người trong nhà tên trộm đó cũng không có. Nghe hàng xóm bảo đêm qua bọn họ ra phố ngắm đèn, đến giờ vẫn chưa thấy quay về.
- Đúng là mưu đồ đã lâu, cả nhà đã trốn đi rồi.
Mạnh Dương cười lạnh nói:
- Như vậy cũng tốt, người càng đông thì càng dễ bị phát hiện.
- Ừm.
Triệu Tông Thực gật đầu nói:
- Các cửa thành đều đã thông báo rồi, thị vệ trong phủ cũng phái đi rồi, bọn họ có chạy đằng trời.
- Đúng.
Mạnh Dương gật đầu, trong lòng lại có một nỗi lo sợ không yên... Gã biết cho dù có chặn bọn họ ở trong thành nhưng thành có 150 vạn nhân khẩu, việc này cũng như là mò kim đáy bể vậy. Càng gay go đó là, cho dù may mắn mà tìm thấy người, quyển sổ kia cũng đã tám phần không còn nữa rồi.
Nếu nó nằm trong tay kẻ thù thì... Mạnh Dương không lạnh mà thấy rét run, răng không chịu được mà va vào nhâu lập cập.
Nhìn thấy dáng vẻ này, Triệu Tông Thực lại oán hận nói:
- Tiên sinh nghĩ quá cũng nhiều chuyện, không bằng một mồi lửa đốt hết sạch luôn.
Mạnh Dương ngay tức khắc trợn mắt nhìn thẳng, ngươi xem “sổ ghi chép chuyển vận” kia như là vận mệnh vậy. Ta lúc đầu nếu không phải cứu thì cũng sẽ oán ta như vậy thôi.
Nhưng trông coi nhiều người như vậy, gã cũng không cách nào nói gì, chỉ có thể buồn bực nói:
- Ngàn vạn lần đều là do lỗi của ta, đợi đến khi sự việc kết thúc rồi, xin Vương gia trách phạt.
- Hừ.
Triệu Tông Thực than thở:
- Ta cũng không oán tiên sinh... Bỏ đi, mọi người đều mệt rồi, đi về ngủ trước đã, đợi có tin tức rồi nói tiếp.
- Vương gia, có cho tuần phủ về không ạ?
Lã Huệ Khanh xin chỉ thị.
- Bảo chúng ngậm miệng lại, ai dám tiết lộ một chút tin tức...
Mạnh Dương vẫn phiền muộn, vẫn muốn lo nghĩ thay cho Triệu Tông Thực.
- Thuộc hạ đã dặn dò rồi.
Lã Huệ Khanh nói:
- Thuộc hạ đã lệnh cho bọn họ cùng theo dõi nhau, nếu có người nào dám nói bậy, người tố cáo sẽ được trọng thưởng 10 vạn tiền.
- Ừ, Cát Phủ làm việc không có gì để nói.
Triệu Tông Thực gật đầu, trong lòng nghĩ rằng dù sao cũng thấy Lã Huệ Khanh cũng đáng tin, cũng coi như một niềm an ủi nhỏ.
Phủ Tề Vương và phủ Khánh Lăng quận vương cách nhau không xa. Tối qua ở chỗ Triệu Tông Thực nhuộm đỏ cả góc trời, Triệu Tông Thích hiển nhiên sẽ không nhìn ra, y vẫn hảo tâm cho người đi cứu hỏa, nhưng lại bị ngăn ở ngoài cửa.
Đám thị vệ quay về thở hổn hển bẩm báo, thật sự không biết lòng người, đáng bị hỏa thiêu.
Triệu Tông Tích lại cười nói rằng:
- Người ta không yên tâm về các ngươi, có điều hai nhà cách nhau gần như vậy, nếu ta không quan tâm hỏi han thì thật sự là nói không được. Nhưng cử người đi rồi bọn họ lại không cần thì là chuyện không liên quan đến ta rồi.
Trải qua mấy năm khó khăn thử thách, vị tiểu Vương gia của ngày trước đã hoàn toàn thành thục.
- Cử người chú ý tốt vào, phòng bị hỏa hoạn đến chỗ chúng ta.
Triệu Tông Tích ngáp rồi nói:
- Những người còn lại đều đi ngủ đi.
- Tuân lệnh.
Thị vệ trả lời rồi tản ra.
Đám thị vệ đi rồi, sắc mặt của Triệu Tông Tích nghiêm túc lại, tay chắp sau lưng đi tới đi lui trong thư phòng, dường như còn đợi người nào đó.
Đợi hơn nửa canh giờ làm y không chịu được phải dựa vào ghế ngủ gật. Đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, thị vệ nhỏ giọng nói:
- Huyền Ngọc đại sư trở về rồi.
- Mau mau mời vào.
Triệu Tông Thực xoa xoa mặt, tinh thần phấn chấn nói.
Mới vừa ngồi xuống, một người đàn ông toàn thân là trang phục màu đen, đầu đeo khăn đen lặng lẽ không nói tiến vào, đúng là đồng hương hảo hữu Trần Khác, cậu em vợ Huyền Ngọc hòa thượng của Tô Thức. Năm đó Huyền Ngọc ở Đại Lý học Phật pháp, thật ra cũng có ý của triều đình là thay Trần Khác giám sát Đại Lý, kết quả là ở Đại Lý năm năm.
Lần này Điền Vương vào kinh lo lắng sẽ gặp nguy hiểm, khẩn cầu vị tuyệt thế cao thủ hộ tống, Huyền Ngọc từ chối không được, cũng muốn gặp mặt bạn bè nên cùng ông ta đến.
Triệu Tông Tích và Huyền Ngọc cũng là bạn cũ, không cần khách sáo, trực tiếp hỏi luôn:
- Thật đúng như Trọng Phương nói, nhà Triệu Tông Thực quả nhiên xảy ra chuyện.
- Là có người phóng hỏa.
Huyền Ngọc thản nhiên nói:
- Bần tăng dựa theo chỉ bảo của Vương gia, mai phục tại viện tường của Khánh Lăng quận vương phủ, thấy có người vận chuyển dầu hỏa, đốt ở sân sau của Vương phủ.
- Sau đó thì sao?
Triệu Tông Tích hỏi.
- Sau đó thấy người phóng hỏa kia dùng phi trảo trèo qua tường trốn ra khỏi vương phủ.
Huyền Ngọc nói:
- Bần tăng liền đuổi theo, chỉ thấy gã rẽ đông rẽ tây, sau đó nhảy xuống cống thoát nước.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó bần tăng liền bám theo, dưới cống thoát nước đó một đoạn liền thấy người kia dừng chân lại, qua thời gian uống một chén trà, người liên hệ với gã cuối cùng cũng xuất hiện... Người này thật ra sớm đã có mặt, nhưng rất cẩn trọng, võ công cũng rất cao, y luôn âm thầm quan sát, chắc chắn không có ai cùng đi mới hiện thân.
Triệu Tông Tích cười nói:
- Y không phát hiện ra ngươi sao?
- Bần tăng ở Đại Lý đã năm năm, học đến quy tức của Thiên Long tự.
Huyền Ngọc không muốn khoe ra chỉ là trình bày sự thật mà nói:
- Nếu không cũng bị gã phát hiện rồi.
- Họ nói như thế nào?
Triệu Tông Tích trở lại chủ đề chính.
- Người liên hệ hỏi gã phóng hỏa chưa? Người này trả lời là rồi, tiếp đến lại hỏi, người nhà tôi vẫn mạnh khỏe chứ?
Huyền Ngọc nói:
- Ngươi yên tâm, ta đã bố trí xong cho bọn họ rồi, tuyệt đối sẽ không tìm thấy được, cũng không úy khuất đến họ đâu.
- Người phóng hỏa kia dường như rất tin tưởng vào người liên hệ này, không nói gì mà lấy một cái hộp từ trong bụng ra đưa cho gã. Chính là như vậy.
Trí nhớ của Huyền Ngọc vô cùng tốt, hồi ức không sai tí nào, nói tiếp:
- Sau khi người này mở ra xem liền thu lại và nói: Qua mấy ngày ta sẽ sắp xếp cho người ra khỏi thành, ngươi cứ làm theo chỉ dẫn thì sẽ bình an vô sự. Một tháng sau cả gia đình nhà ngươi có thể gặp nhau ở phía Nam, đương nhiên sẽ là với thân phận mới.
Bình luận facebook