• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Những mối tình trong trại cai nghiện (4 Viewers)

  • Chap-15

Chương 15





Hồi nhỏ, đám trẻ con ở phố hay ca cái câu: "Đời tui cô đơn nên hai tay dắt hai em", tui cũng có tham gia ca luôn. Ai dè một ngày, câu hát đó lại vận trúng cuộc đời mình. Mỗi bên tay một con beo đi liêu xiêu, đám bảo vệ ngó thấy cũng coi như đui luôn, chẳng thấy chạy ra hỏi han gì hết ráo. Thằng cha đội trưởng đội bảo vệ chính là đại lý rượu trong trại, tụi nó cũng có phần vậy!



Thiệt tình, cảm giác có 2 con beo 2 bên không sung sướng như tôi nghĩ trước giờ, chỉ thấy nặng bà cố. Mỗi em một tay đung đưa, tôi mệt muốn xỉu luôn. Con nhỏ Mỹ Anh coi bộ tỉnh táo hơn, chỉ hơi lơ mơ, còn nhỏ Thư chắc xỉn quắc cần câu luôn. Mấy tháng trời không đụng vô giọt rượu nào, giờ nó làm một hơi cỡ nửa ca một, không say mới là lạ. Con nhỏ đi không có vững, tựa hẳn vào người tôi nghe nóng hổi. Nhưng giờ tôi cũng chẳng có tâm trí gì mà thưởng thức thân hình con nhỏ. Tôi chỉ muốn đưa cả 2 con beo này vô chuồng thật lẹ, để nó sổng ra chắc nguyên trại tan hoang quá.



Con nhỏ bảo vệ cũng là một con nhỏ nhanh nhẹn. Nhác thấy mấy cái bóng, nó cũng hiểu ngay đây chính là sản phẩm của quá trình kiếm tiền của đám bảo vệ, vội vàng phụ tôi xốc nhỏ Mỹ Anh dìu vô buồng. Tôi nhẹ cả người, hai tay khẽ ôm nhỏ Thư, bế nó đặt vô trong phòng. Chân con nhỏ vừa chạm đất, cái tay nó đã níu chặt lấy cổ tôi, lè nhè la:



- Đừng bỏ em xuống. Vô với em đi!



Người say tôi chưa khi nào thấy có ai biết nói thầm hết trơn hết trọi. Con nhỏ cũng vậy. Nó nói với tôi mà như nói cho nguyên trại nghe. Giả dụ lúc nó chưa say, nghe được câu đó thì đỡ quá. Nhưng lúc này, nguyên một đám beo nữ nhìn tôi như sinh vật quý hiếm, còn con nhỏ bảo vệ trẻ tuổi cũng sượng sùng tới tận mang tai, kéo tay nhỏ:



- Nói linh tinh gì vậy Thư, vô giường ngay. Quản lý nhìn thấy là đi kỷ luật đó!



Trên đời này, không có gì vô ích bằng việc dọa dẫm mấy người say. Con nhỏ nghe xong coi bộ muốn gào lên à nha, nó vùng vẫy khỏi tay nhỏ bảo vệ, nhao người về phía tôi nức nở:



- Anh không được đi. Em không cho anh đi!



Tôi đưa mắt nhìn nhỏ bảo vệ một cái. Con nhỏ cũng đưa ánh mắt cầu cứu hướng về phía tôi. Nhỏ Thư có tiền sử quậy tưng trại, nhất là khi nó bị chút kích động, như mấy ngày đầu vô trại vậy. Tôi giằng nhẹ nhỏ Thư từ tay nhỏ bảo vệ, dỗ dành:



- Được rồi, em vô giường nằm đi, lát anh vô. Anh đi ra ngoài chút về liền, ha!



Nhỏ giang tay ôm tôi chặt cứng, ngả đầu lên vai tôi, hỏi đi hỏi lại:



- Thiệt không anh, anh nói thiệt không anh?



Tôi vốn không phải người thật thà gì lắm, nhưng quả thật lúc đó tôi ghét việc phải nói dối con nhỏ ghê gớm.



- Thiệt mà, xíu nữa anh vô liền. Em nằm đi ha, giường em đâu?



Nhỏ bảo vệ đứng sau ra hiệu chỉ chỉ vô cái giường kế con nhỏ Mỹ Anh. Tôi bồng nhỏ Thư vô tới đó, đặt xuống nhẹ nhàng. Con nhỏ nằm im re, thở đều đều. Gương mặt đỏ au như đang mỉm một nụ cười. Ngay sát nhỏ Thư, con nhỏ Mỹ Anh đang nằm ngủ ngon lành, cái gương mặt trẻ con nhìn như đang phụng phịu. Tôi quay lại, ngó đám beo trại đang xúm đông xúm đỏ quanh mình, ngó con nhỏ bảo vệ bộ dạng như vừa trút được gánh nặng trong lòng mà thiệt tình chỉ muốn hét to lên một câu: Nếu có một điều ước, tao ước nguyên đám tụi bay biến mất khỏi đây ngay lập tức!



Dù vậy, tôi cũng đủ lớn để hiểu chẳng có lão thần đèn chết tiệt nào tồn tại trên đời, đành gãi gãi tai ngượng nghịu quay qua nói với con nhỏ bảo vệ:



- Không ngờ tụi nhỏ uống Coca mà cũng say dữ vậy! Thôi tôi về nha. Mấy em coi giúp anh 2 con nhỏ này nha!



Một con beo trại mặt bự phấn cười hi hí:



- Coi cả 2 con beo của anh hả?



Chữ "của anh hả" nhỏ kéo dài ra nghe nhột muốn chết. Tôi cũng cười trừ, bước lẹ ra khỏi cái chuồng beo, kệ cho đám beo trại cười khúc khích đằng sau.



Sáng bảnh mắt, con nhỏ Thư đã chạy tới ngay trước cửa phòng tôi và lớn tiếng kêu... lão Ngọc. Lão già vừa ló đầu ra khỏi cửa, con nhỏ đã lôi tuột xuống dưới căng tin. Đập lão hay làm gì đó, tôi không rõ. Chỉ thấy quãng 5 phút sau, lão du đãng già đẩy cửa vô phòng, nét mặt chán nản:



- Vụ này tao không giúp mày được à nha. Con nhỏ Thư đang kêu đòi ra mâm đó! Tao nói với nó... mày là chủ mâm, có gì qua nói chuyện với nó đi!



Lão già dịch ngáp dài một cái, leo lên giường ngủ tiếp. Kệ xác tôi đứng như trời trồng giữa phòng, ngổn ngang tâm trạng.



Tôi lật đật khoác áo chạy xuống dưới căng tin. Thấy con nhỏ Thư mặt mày ủ dột, ngồi im re, tay cầm điếu thuốc. Cái dáng ngồi của con nhỏ tội nghiệp quá đỗi luôn. Điếu thuốc trên tay nhỏ cháy gần hết, nhỏ cũng chưa thèm gạt. Tôi bước nhẹ nhàng tới, ngồi xuống cạnh nhỏ:



- Có chuyện gì nói anh nghe đi Thư!



Mặt con nhỏ vẫn cúi gằm:



- Em nói với anh Ngọc rồi đó, em muốn ra mâm.



- Biết là chuyện đó rồi, nhưng tại sao lại vậy! Em ít nhất cũng phải cho anh biết lý do chứ!



Con nhỏ làm thinh hồi lâu, ném điếu thuốc đi, lấy cái chân dậm dậm. Giọng con nhỏ nghẹt lại:



- Bữa hôm qua em ẩu quá, lát nhỏ Mỹ Anh dậy biết chuyện, chắc nhỏ không nhìn mặt em quá!



Tôi cũng đoán con nhỏ hối hận vì chuyện bữa tối qua. Thiệt tình, tôi cũng không biết nhỏ Mỹ Anh sau khi biết vụ tối qua giữa tôi và nhỏ Thư, con nhỏ sẽ phản ứng thế nào. Con nhỏ còn con nít, tính lại hay ghen tuông, đòi hỏi nó phải thông cảm hay khoan dung tôi sợ rằng hơi khó. Nhưng để con nhỏ Thư sống tiếp tục kiểu như cũ, tôi không muốn. Chưa tính, khi nghĩ tới khả năng con nhỏ sẽ dạt qua một mâm khác, sống với tụi khác, tôi nghe trong lòng mình hẫng hụt như đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng. Tôi nhẹ giọng kêu nhỏ:



- Em không cần suy nghĩ nhiều vậy. Bữa qua em say, mà người say đâu có kiểm soát được. Lát anh kêu Mỹ Anh ra nói chuyện, con nhỏ cũng quý em, anh nghĩ chắc không sao đâu. Còn anh Ngọc nữa, lát anh kêu ảnh qua nói dùm, chuyện này cũng đâu to tát tới mức vậy.



Con nhỏ nhìn thẳng vô mắt tôi, kêu:



- Anh nói cho em nghe đi, bữa hôm qua em nói gì với anh?



Vụ này khó nha. Con nhỏ tự nói ra, xong giờ bắt tôi nhắc lại, tôi có phải máy ghi âm đâu chớ! Tôi làm mặt tỉnh, ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời:



- Chắc em nói linh tinh vài thứ đó thôi. Bữa tối qua anh say nên cũng đâu có nhớ!



Mắt con nhỏ vẫn ngó tôi đăm đăm.



- Anh nói xạo. Bữa hôm qua anh còn dìu em và nhỏ Mỹ Anh về tận phòng. Buổi sáng em nghe đám cùng phòng xì xào hoài, em cũng biết được chút đỉnh. Anh nói cho em nghe đi, được không?



Bộ dạng con nhỏ bữa nay lạnh lùng hệt như quan tòa, còn tôi đang là bị cáo đứng trước vành móng ngựa vậy. Tôi thở dài ngao ngán, thôi thì đằng nào con nhỏ cũng biết, giấu sao nổi mấy cái loa của tụi beo trại.



- Em muốn nghe thiệt hả?



Con nhỏ gật gật đầu, ánh mắt hết sức nghiêm túc. Tôi nhỏ giọng:



- Bữa qua em say, lúc anh đưa em vô phòng, em đòi kêu anh ở lại với em, có vậy thôi!



Gương mặt lạnh lùng của con nhỏ đỏ bừng lên. Cái giọng sắt đá hồi nãy trở thành lí nhí:



- Bộ em... nói vậy thiệt hả?



Tôi muốn đập đầu vô đại cái gì mà chết luôn cho rảnh. Nói gì xong cũng không nhớ, nói lại cho nghe thì cũng không tin. Đang tính kiếm cái gì mềm mềm đập đầu vô thì đổi ý cái roẹt. Chắc tôi nên kiếm cái gì cứng hơn một chút, bởi con nhỏ Mỹ Anh cũng đang đi xuống tới nơi!



Con nhỏ Mỹ Anh làm cái mặt lạnh te, xoay qua kêu tôi:



- Anh đi chỗ khác dùm em, em muốn nói chuyện với chị Thư!



Sao cái bộ dạng con nhỏ bữa nay nhìn... du côn giống lão Ngọc dữ. Tôi ngó cái tay con nhỏ một lúc, thấy nó không cầm theo bàn chải hay dao găm gì, mới tạm yên tâm chút. Thở dài một cái, bưng nguyên mớ tâm trạng ngổn ngang đi lên trên ghế đá, chờ đợi. Căng cái tai ra nghe coi có tiếng chửi thề hay đấm đá huỵch huỵch gì đó không để còn chạy vô can, mà kì lạ sao không nghe thấy gì hết trơn hết trọi.



2 con nhỏ nói chuyện gì với nhau mà lâu thiệt lâu. Tôi ngồi nghĩ ra đủ mọi thứ tầm bậy hết trơn. Có khi nào 2 con beo thống nhất chia sẻ cơ thể đẹp trai của tôi, nhỏ Mỹ Anh ngày chẵn, nhỏ Thư ngày lẻ, chủ nhật cho tôi nghỉ không ta? Thiệt tình nghĩ cái tình huống đó cũng thấy... khoan khoái kì lạ, có điều trên đời này làm gì có chuyện tốt đẹp dữ vậy. Hay biết đâu 2 con nhỏ hẹn nhau cột tay đâm bo không chừng... Nghĩ tới đây tôi rùng mình à nha, cơ thể mịn màng của con nhỏ Mỹ Anh mà có thêm vài vết sẹo tròn tròn như trên mình lão Ngọc uổng lắm. Chưa tính, còn cả con nhỏ Thư nữa chớ!



Đợi hoài, đợi hoài, cuối cùng thì cái bóng con nhỏ Mỹ Anh cũng hiện ra. Nét mặt con nhỏ vẫn lạnh băng băng, nhỏ cúi cái đầu xuống đi ra chỗ tôi, ngồi xuống cách tôi xa lắc. Giọng của nhỏ bữa nay nói chuyện với tôi hệt như nói chuyện với đám cắt cơn ra vậy:



- Em biết hết chuyện hôm qua rồi. Em cũng nói với chị Thư không có chuyện gì hết, em không có trách bả!



Tôi nghe vừa mừng mừng nhưng lại vừa... nghi nghi nha. Không lẽ trong cuộc sống, luôn có quá trời sự ưu ái dành cho những người đẹp trai? Có điều, nhìn cái nét mặt con nhỏ thì không phải đơn giản vậy.



- Bữa qua anh nói gì với bả? Làm gì với bả?



Xong rồi nha. Nhỏ không đi trách nhỏ Thư, mà chuyển mục tiêu qua tôi luôn mới ngộ. Tôi gãi gãi đầu:



- Hôm qua Thư say quá, nói năng lung tung cả mà. Anh dìu nhỏ vô giường, dỗ vài câu thôi! Em hỏi nhỏ Minh bảo vệ thì biết mà!



Mắt nhỏ quắc lên nhìn tôi dữ tợn:



- Anh dìu hả? Sao anh không dám nói thiệt là anh bế bả đặt vô giường?



Thiệt tình, mấy con beo trường trại này toàn là thứ quỷ thôi mà. Dìu với bế đâu có khác gì nhau, tại sao tụi nó phải phân biệt tách bạch ra vậy chớ! Tôi làm mặt tỉnh, kêu:



- Em biết đó, hôm qua nhỏ say dữ lắm, đi đâu có nổi. Anh chỉ nghĩ làm sao đưa nhỏ vô giường cho lẹ thôi, còn dìu hay ẵm gì anh cũng không để ý!




Câu trả lời như vậy quá chuẩn luôn - tôi nghĩ vậy. Nhưng ánh mắt con nhỏ lại biến đổi - ngân ngấn nước, vừa giận dữ vừa ghen tuông. Tôi bắt đầu thấy chân ríu lại rồi nha.



- Anh hay quá ha. Anh quan tâm tới người ta dữ ha. Em cũng say vậy, nhưng ai đưa em vô giường?



Thôi xong. Bữa hôm qua con nhỏ bảo vệ lanh chanh phụ tôi đưa nhỏ Mỹ Anh vô chớ không phải tôi. Con nhỏ nghe tường thuật lại vụ đó, nó không nổi cơn ghen mới lạ. Tôi lắp bắp, tính giải thích câu gì đó mà nghĩ không ra được gì hợp lý hết trơn hết trọi. Con nhỏ ngó cái bộ dạng cà lăm của tôi, coi bộ càng uất ức:



- Em là bạn gái của anh nhưng anh không thèm lo, anh đi lo cho người khác trước. Anh ẵm người ta vô tới tận giường, còn em thì anh để cho nhỏ bảo vệ dìu vô. Anh coi vậy có được không?



Nước mắt con nhỏ bắt đầu chảy dài dài. Thiệt tình tôi thấy mình oan quá xá. Cái lúc nguy hiểm như vầy, lỡ giáp mặt quản lý là nguyên 3 đứa lĩnh trọn luôn, thời gian đâu mà phân biệt nhỏ nào với nhỏ nào. Tôi chống chế:



- Tối qua đông người coi như vậy, lại nguy hiểm nữa, anh thiệt tình cũng không có tâm trí mà để ý tới mấy chuyện đó mà Mỹ Anh...



Ngày này là ngày gì mà tôi nói ra câu nào cũng bị hố hết trơn hết trọi. Con nhỏ nghe xong, mím chặt môi lại, gằn giọng:



- Ừ ha, anh không có tâm trí để ý tới tôi, bởi anh còn bận ôm với an ủi bả cơ mà! Cái gì mà "em vô giường đi, lát anh vô" phải không?



Tôi muốn có trong tay một khẩu Shotgun quá xá, để lao vô phòng xả đạn điên cuồng vô mấy con beo trời đánh. Thứ gái gì đâu vừa xấu người vừa xấu nết, tả cho con nhỏ cũng tả tận tình tới từng chi tiết mới ác thiệt là ác. Nhưng tình thế hiện tại chỉ cho phép tôi gượng gạo mà giải thích:



- Nhỏ say quá, anh mà không nói vậy chắc nhỏ quậy tưng lên đó em!



Con nhỏ không thèm đáp lời, bưng cái mặt khóc. Giọng nghèn nghẹt vọng ra từ kẽ tay:



- Anh khỏi phải giải thích nữa. Bả mới vô mâm mấy bữa, anh đã không thèm để ý gì tới em. Em bị say, anh cũng mặc cho người khác dìu em. Vô trong phòng, bao nhiêu đứa nó dòm như vậy, anh cũng thản nhiên ôm ấp bả, hứa hẹn với bả, chẳng để ý gì tới mặt mũi của em... Em... em...



Tiếng "Em" của con nhỏ cà lăm cà lăm một hồi, tôi chưa nghĩ ra nó tính nói "em" làm sao hết trơn hết trọi. Đang đoán tới đoán lui thì nhỏ nhìn thẳng vô tôi, làm cái mặt hết sức quyết đoán, nói rành rọt:



- Em không muốn nhìn mặt anh nữa!



Tiếng sét trong vườn hoang à nha! Tôi sững người. Không nghĩ con nhỏ luôn thương mình, luôn yêu mình không điều kiện lại có thể nói ra cái ngôn từ lạnh lùng tới cỡ vậy. Đầu tôi nóng bừng. Một cảm giác hẫng hụt trào lên. Cả một cơn bực tức hiếm thấy cũng từ từ bốc hỏa lên đầu. Tính tôi trước giờ hiền, nhưng bù lại tôi cục súc một cây. Cái vụ này rõ ràng tôi đâu có sai gì trời! Sao con nhỏ này cứ ép tôi quá đáng vậy! Gương mặt tôi lạnh lùng hẳn đi:



- Em nói thiệt không Mỹ Anh? Vụ này không có đem ra giỡn được nha!



Con nhỏ nghinh lên, bộ dạng nó cũng muốn phát hỏa giống tôi:



- Em nói thiệt đó! Anh cặp với bả đi, anh thích bả mà. Em rút lui!



Con nhỏ tính dợm người đứng dậy thiệt nha. Tôi nghe một chút lo sợ khó tả, và quá trời bực dọc. Tôi nắm áo nhỏ lại, đôi mắt chiếu thẳng vô mặt nhỏ, gằn giọng:



- Em không tin anh chút xíu nào phải không?



Nhỏ vùng vẫy mạnh, la:



- Em không tin anh!



Đầu tôi dễ chừng muốn nứt ra một lỗ để xì bớt khói lắm. Thái độ ngang ngạnh bất thường của con nhỏ khiến tôi nóng tới điên người. Có điều, tôi thấy mình có một phần chân truyền bản lãnh của lão Ngọc, đó là càng nóng nảy tôi lại càng lạnh lùng. Tôi cúi xuống dưới chân, rút một viên gạch chỉ kè vườn hoa cầm trên tay, hỏi lại:



- Em không tin anh hả?



Không cần đợi con nhỏ trả lời, mặc cho gương mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt của con nhỏ, tôi dang tay đập thật mạnh viên gạch vô... trán mình. Thiệt tình tôi lúc đó muốn đập cả con nhỏ luôn, nhưng như vậy tôi thấy đau lòng quá xá. Thôi thì đập đại vô cái đầu mình, đằng nào thì tôi cũng điên lên muốn đập nguyên cái búa vô đầu cho hả bực. Nghe "chát" một tiếng, cái đầu tôi ong ong, trên tóc đã thấy ươn ướt. Sắc mặt con nhỏ tái nhợt đi, tôi nhìn mà cảm thấy cũng hài lòng quá xá. Gằn giọng hỏi thêm con nhỏ một tiếng nữa:



- Em vẫn không tin anh hả?



Cái câu đó giống như thần chú của tụi đạo sỹ à nha. Dứt lời, viên gạch lại tự đập thẳng xuống đầu tôi một cái đau thấy ớn. Cảm giác nguyên một đường dài trên đầu tét ra, viên gạch vỡ thành hai mảnh bay tuột khỏi tay. Tôi nghe trước mắt hoa bướm bắt đầu mở hội, tai ù đi. Chỉ nghe con nhỏ la lên thảm thiết:



- Em tin rồi, em tin rồi mà. Trời ơi máu quá trời kìa, anh Ngọc ơi!



"Sao nó không tin sớm hơn hả trời?" Tôi chỉ nghĩ được đúng như vậy, trước khi... xỉu lại trận!



( Kể thêm cho các bạn mấy chuyện ngoài lề: vụ tự xử trong trường trại nhiều ghê gớm lắm chứ không có hiếm hoi như ở ngoài xã hội. Ở các trường có lao động, có có cả một điều nằm trong danh sách cấm vi phạm: hủy hoại thân thể. Tụi nó sẵn sàng làm gãy chân hoặc gẫy tay để nghỉ không phải đi làm hoặc đạt được điều gì đó. Ba cái vụ nuốt kim loại, lấy kim thêu đâm vô người (vụ này cực kì nguy hiểm bởi kim chạy lòng vòng khắp người được) thì nhiều vô số. Thời gian ngắn ngủi mình ở trong trại, ít nhất chứng kiến tận mắt 4 trường hợp dạng tự xử. 1 trường hợp đánh cán bộ bị nhốt kỷ luật, tuyệt thực 10 ngày, ban giám đốc năn nỉ nó không nổi, lúc cho nó ra còn có bộ xương lép kẹp. Trường hợp khác, trong lúc trại đang xây lò dò tới coi đám thợ làm, rồi cầm luôn con dao... rạch thẳng vô bụng một đường dài để được chuyển viện. Cha nội này gia đình lâu không tới thăm nên sinh quẫn, tính làm vậy để ép nhà lên. Trường hợp nữa ghê rợn hơn là một thằng cha mới vô trại được dăm bữa nhưng cũng thuộc dạng số má, kêu đàn em ra, ngửa cánh tay đặt lên giường, quay cái khuỷu tay lên trên, bắt nó dẫm lên cho gãy. Khổ nhục kế để gia đình phải cho về. Còn 3 cái vụ ân oán xích mích trong trại hoặc mắc lỗi với anh lớn anh đại, bị bắt quỳ xuống tự đập tét đầu mình hoặc để cho lính đám du đãng sút vô ngực thì nhiều vô kể. Ở ngoài xã hội nghe vậy thấy lạ, chứ trong trường trại đó là việc... quá thường +_+)



Đau thiệt chứ không có đau giỡn à nha. Tôi tính kêu vậy. Nghe dưới lưng êm êm, mùi không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng, tôi biết mình đang nằm trong phòng y tế. Trên đầu bó nguyên một tảng lù lù, nhức thấy ớn. Người cũng nóng hầm hập, chân tay bải hoải.



Hé cái mắt ra, thấy một cái bóng loắt choắt đang chắp tay sau đít, đi đi lại lại trong phòng. Học viên bình thường không có bệnh tật gì sức mấy được vô trỏng. Chỉ có lão quỷ già chứ không ai khác. Lão quỷ chép chép cái miệng, than:



- Thằng nhóc này coi bộ vậy mà yếu xìu. Đập có mỗi viên gạch vô cũng xỉu. Vô dụng thiệt!



Uất ức à nha. Thấy lão đi đi lại lại coi bộ sốt ruột, tôi còn tưởng lão có ý tốt quan tâm tới tôi chớ! Tính vùng dậy hét: "Ông thử cầm gạch đập vô đầu coi có xỉu không", chợt nhớ lão này đâm lộn còn không gục, nói gì ba vụ gạch đá tầm bậy, đành ỉu xìu bỏ cuộc. Lại nghe bà bác sỹ nhẹ nhàng:



- Ngọc đừng nói vậy. Vết thương thằng nhỏ cũng lớn đó, mà còn đang sợ bị nhiễm trùng. Nãy giờ nó sốt cao quá trời!



Lão già dịch lại tặc lưỡi:



- Ba cái vết này ngang muỗi chích mà lớn nỗi gì? Sao thằng quỷ này nằm hoài vậy, liệu... có chết không bác sỹ?



Tôi nghe tức cành hông, la:



- Anh nói cái gì đó anh Ngọc!



Lão quỷ quay đầu lại, cười nhe, coi bộ chẳng mắc cỡ gì hết ráo:



- May quá, cuối cùng mày cũng dậy rồi. Tao mừng quá trời mừng luôn!



Cơn giận trong lòng tôi cũng nguội bớt đi chút xíu. Ít ra cũng phải nói được một câu như vậy chớ. Lão thấy nét mặt tôi dịu đi, tỉnh khô nói tiếp:



- 2 con beo của mày làm phiền tao muốn bể cái đầu luôn, mày tỉnh lại thì đỡ cho tao quá!



Chẳng thèm để ý tới nét mặt chưng hửng của tôi, lão xoay lưng lại nghênh ngang đi thẳng ra ngoài cửa, la:



- Thằng quỷ đó tỉnh rồi đó, khóc lóc cái gì nữa! Nó đang tập thể hình ở trỏng đó!



2 gương mặt sũng nước lò dò thò vô buồng y tế. Cái giọng nhão nhoẹt của con nhỏ Mỹ Anh vang lên:



- Con vô một chút xíu được không cô?



Bả thấy cái mặt của nó tội nghiệp quá hay sao đó nên cũng đành gật đầu. Ưu đãi đặc biệt đó nha. Con nhỏ len lén đi vô cạnh tôi, cái mặt cúi gằm, mãi mới lí nhí được một câu:



- Anh có đau không?



Tính kêu con nhỏ thử cầm viên gạch táng vô đầu coi cái cảm giác nó thế nào, nhưng nhìn mặt nhỏ tội nghiệp quá tôi nói không nổi. Tôi hơi nhỏm dậy, nghe cái đầu đau muốn kêu trời luôn nhưng vẫn phải cố ráng nở một nụ cười:



- Không có đau bằng lúc em kêu bỏ anh đâu!



Mặt con nhỏ thoáng đỏ lên, cái tay nắm vô tay tôi:



- Em bực lên em nói vậy mà, bộ anh tin thiệt hả!



Tôi thở dài. Giờ này không đóng phim tình cảm lãng mạn cho nhỏ xem thì còn đợi lúc nào nữa. Tôi nhìn vô mắt nhỏ, ánh mắt chân thành tới tột đỉnh:



- Anh không biết thiệt hay không, nhưng anh chỉ biết bằng giá nào cũng không được để mất em!



Con nhỏ trúng đòn hiểm, quỵ liền. Nhỏ gục đầu vô ngực tôi thút thít khóc:



- Lần sau anh không có được làm vậy nghe anh. Làm vậy em cũng không chịu nổi đâu!



Tôi nở trong lòng một nụ cười khoái trá. Ít ra cái giá tôi trả đó cũng mua được một thứ đâu có tệ. Nhỏ Thư cũng đang đứng khép nép ở ngoài, đôi mắt nhìn vô trong, nửa lo lắng, nửa như ghen tị. Lại thở dài. Thiệt tình, có một con beo đã muốn bể đầu, có tới 2 con nữa, tôi cũng không biết cuộc sống của tôi mai mốt ra sao!



Phòng y tế của trại có duy nhất 2 cái giường bênh, nhưng chẳng mấy khi có người nằm. Trường hợp nặng chút thì chuyển viện, nhẹ hơn thì tụi nó uống thuốc xong xin ra ngoài liền chớ nằm ở đó làm gì, buồn thúi ruột. Tôi là trường hợp đặc biệt: nhẹ không ra nhẹ, nặng cũng không ra nặng. Chuyển viện không cho, về phòng cũng không cho nốt. Bởi vậy đành nghiến răng nằm thêm ở cái phòng y tế buồn tới nhức đầu đó vài bữa.

Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom