Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-16
Chương 16
Cái phòng đó có duy nhất 1 cái tivi, tối ngày mở mấy cái chương trình cải lương ca nhạc tầm bậy tầm bạ theo sở thích của từng bác sỹ trực một. Mà cái trại này bác sỹ nào cũng già như quả cà, khó đăm đăm, nói chuyện nửa câu muốn hết chuyện. Duy nhất có một bà hôm tôi vô đầu tiên tương đối dễ chịu. Con nhỏ Mỹ Anh tối ngày căn đúng ca trực của bả, mon men tới xin vô thăm. Lần nào bả cũng gật đầu cái rụp.
Ngoài cái vụ xin thăm nuôi bất chợt đó, còn có một đường khác dễ hơn: mang cơm tới cho tôi ăn. Bác sỹ không đời nào đi ra căng tin bưng bo về cho tôi hết, nên toàn nhỏ Mỹ Anh làm. Con nhỏ bữa nào cũng lóc chóc đi lấy cơm thiệt sớm, ngồi coi tôi ăn trong y tế tới khi ăn xong mới chịu cầm cái bo không về. Kêu nhỏ đi ăn, lát qua dọn nhưng con nhỏ nhất định không có chịu. Đám bác sỹ mà đồng ý, dám nhỏ cầm 2 bo cơm vô ngồi ăn với tôi ở trỏng lắm.
Ngày thứ 3, tôi nghe trong người đỡ nhiều, chỉ còn sốt nhẹ, tính kêu xin về phòng nhưng lão bác sỹ già khọm già nhất định không chịu, kêu theo dõi nốt một ngày. Đang bực bội tính cầm cổ lão vặn ra thì nghe tiếng cửa mở. Chắc lại con nhỏ Mỹ Anh mang cơm tới - tôi đoán vậy. Nhưng lần này, người đang lúi húi bưng cơm vô lại là... con nhỏ Thư.
Thấy con nhỏ bữa nay mặt mũi coi bộ tươi tỉnh hơn hôm đòi ra mâm nhiều. Nhỏ make up nhẹ nhàng, mái tóc kiểu tomboy còn hơi ướt, bưng bo cơm đầy tú hụ, nhẹ nhàng lách vô. Lão bác sỹ càm ràm:
- Mỗi hôm một con nhỏ bưng cơm, mày đòi ra ngoài làm chi nữa!
Thiệt tình, lão hỏi một câu làm tôi buồn không để đâu cho hết. Bác sỹ trước hết phải có IQ cao chứ! Ra ngoài chơi với 2 con nhỏ không sướng hơn nằm một chỗ đợi tới giờ cơm mới được gặp sao! Thiệt tình, suy nghĩ chẳng có sâu xa chút nào hết, hèn chi có bằng bác sỹ mà phải vô cái trại nhỏ xíu này làm. Đang còn nghe bực bội, con nhỏ đã bước tới trước mặt tôi, kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng kêu:
- Anh ăn cơm đi nè, chắc chiều là về thôi mà!
Mắt con nhỏ nhìn tôi chăm chú, đầy một vẻ dịu dàng. Tôi cũng hơi bất ngờ với ánh mắt lúc đó của con nhỏ, nhưng chỉ cười trừ, lấy cái muỗng xúc cơm ăn. Thấy nhỏ vẫn ngồi im, tôi kêu:
- Em về ăn cơm đi Thư, lát qua lấy bo cũng được mà!
Nhỏ hơi ấp úng, rồi đỏ mặt:
- Em ăn cơm rồi mà!
Con nhỏ này lại xạo. Mới tới giờ cơm, đám học viên còn lục tục kêu nhau đi ăn mà sao nó ăn lúc nào lẹ dữ vậy trời. Nhưng thôi kệ, có nhỏ ngồi kế ăn cơm cũng thấy vô hơn. Nghĩ cái cảnh ăn cơm cùng lão bác sỹ già khọm kia muốn ói tại chỗ luôn chứ ăn gì nổi! Nghĩ vậy, tôi hăm hở xúc cơm ăn tiếp.
Con nhỏ chống tay vô cằm, nhìn tôi chăm chú như kiểu người ta đi sở thú nhìn con khỉ vậy. Hơi nhột à nha. Tính kêu nhỏ bộ em chưa thấy ai đẹp trai cỡ anh hay sao mà nhòm dữ vậy, con nhỏ đã lanh chanh hỏi trước:
- Sao bữa hôm đó anh liều quá vậy! Em với nhỏ Mỹ Anh sợ hết hồn luôn, may anh Ngọc ảnh xuống kịp đó!
Tôi nghe cũng hơi quê, lại cười trừ. Nhỏ lại hạ giọng, âm điệu có vẻ hơi ghen tị:
- Anh đối với nhỏ Mỹ Anh hết lòng ghê luôn, thiệt tình em không có dám nghĩ tới luôn!
Con lạy bà, bà nào cũng đòi nhiệt tình như vậy chắc tôi trốn trại luôn quá! Tính nói với nhỏ như vậy, nhưng nhìn cái gương mặt nhỏ lúc đó vừa thoáng ngượng ngùng, vừa thoáng một thứ ghen tị rất đàn bà, nhìn dễ thương lạ lùng. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, tôi chống cái muỗng xuống bo cơm, làm bộ trầm ngâm một lúc, kêu nhỏ:
- Em mà bỏ mâm, dám anh cũng làm như vậy luôn đó!
Thiệt tình giờ tôi đã hiểu tại sao cái đám đàn bà con gái lại mê phim Hàn Quốc như điếu đổ. Tại vì cái đám đó chuyên nói những câu trên trời dưới biển nghe lãng mạn một cây, mà ác một cái tụi đàn bà tin hết trơn hết trọi. Con nhỏ này cũng vậy. Nhỏ sững người hồi lâu, gương mặt đỏ lên, lí nhí:
- Em không có để anh làm như vậy!
Ngó cái bộ dạng mắc cỡ của nhỏ, tôi vừa vui vui vừa thấy... lo lo. Tự dưng buột miệng ra một câu lãng nhách nhưng nhỏ tin mới sợ! Nhưng lỡ rồi, có hối hận cũng là quá muộn màng. Thở dài một cái, tính cúi xuống ăn tiếp, lại nghe lão bác sỹ già làu bàu:
- Ăn lẹ lên đi, tán chuyện hoài!
Bực à nha. Tôi ăn mắc mớ gì tới lão, không muốn nhìn tôi ăn thì kí giấy cho tôi ra ngoài, tôi đâu muốn ở trong cái phòng y tế này làm gì cơ chứ! Đang tính ăn cho lẹ, nghe lão nói vậy tôi rà rà từng hạt một bỏ vô mồm. Lão bác sỹ cáu sườn, la:
- Càng nói càng chống đối, phải không?
Tôi nhún nhún vai:
- Người bịnh làm sao ăn nhanh được chú ơi!
Con nhỏ Thư cười khúc khích. Rồi không để ông bác sỹ già nổi nóng thêm, nhỏ dịu dàng kêu:
- Thôi được rồi, để em đút cho anh nha!
Mặc kệ gương mặt sững sờ vì sung sướng của tôi, nhỏ cầm lấy cái muỗng, xúc cơm đút cho tôi từng muỗng một. Lão bác sỹ già lại la chói lói:
- Làm cái gì đó, thằng đó khỏe như trâu sao phải đút!
Tôi nuốt lẹ miếng cơm, đá mắt về phía lão, thủng thẳng:
- Khỏe như trâu sao không cho tui về, bắt nằm đây làm chi!
Lão bác sỹ già á khẩu, im re. Tôi khoái trá ngó lão, ăn cơm con nhỏ đút. Cơm trại mà sao bữa nay ngon kì lạ!
Cái vụ để ghệ đút cơm, lại còn ghệ xinh đút hẳn hoi trong phòng y tế coi bộ có tác dụng trông thấy. Ngay chiều, lão bác sỹ kí rẹt rẹt lên cuốn sổ, tống tôi ra khỏi phòng. Hên ghê. Hít một hơi không khí trong lành vô buồng phổi, tôi lon ton xuống căng tin uống cafe. Nằm riết trong cái không khí toàn mùi thuốc sát trùng, không bệnh cũng thành bệnh luôn đó!
Quỷ già đang ngồi co giò chơi cờ tướng, cái mặt tập trung thấy ghét. 3 hôm tôi nằm trại, lão lượn lờ quanh được 2 lần, 1 lần hỏi còn thuốc lá không, lần thứ 2 hỏi... còn sống không? Thiệt tình thứ du đãng gì đâu! Có điều, ra ngoài nhìn thấy lão vẫn vui vẻ như vậy, tôi cũng thấy mừng. Tưởng không có tôi lão buồn tới treo cổ tự sát chớ!
Lò dò bước ra chỗ lão. Đám lu xu bu nịnh nọt thấy vậy lui ra, chừa cho tôi một chỗ ngay kế lão. Lão này làm cái gì cũng có nguyên đám bâu theo như ruồi, từ tập tạ cho tới đánh cờ. Làm như ngồi kế lão cũng được hưởng một chút số má hay sao đó! Tôi mò tay vô túi lão, móc điếu thuốc. Lão quỷ già ngẩng đầu lên, gắt:
- Thằng quỷ, làm tao hết hồn! Ủa mày ra rồi hả?
Hay thiệt, mắng một câu rồi mới nhận ra em út lành bệnh. Tôi cũng nản với lão già, chả thèm nói gì, châm lửa đốt điếu thuốc. Ngó quanh quất một hồi, sao con nhỏ Mỹ Anh với con nhỏ Thư bữa nay làm biếng uống cafe luôn, không thấy nhỏ nào ló mặt dưới căng tin. Tôi khều khều lão già:
- Nhỏ Thư với nhỏ Mỹ Anh đâu rồi anh già?
Lão già bực bội:
- Bộ mày trả tiền tao nuôi beo hay sao tối ngày hỏi tao?
Ai sợ lão bực chứ tôi không có sợ chút xíu nào hết. Tôi tỉnh bơ hỏi tiếp:
- Thì mới ra em mới kiếm anh hỏi chớ! Tụi nó đi đâu vậy?
Lão cũng thua tôi luôn, càu nhàu:
- Một con trong chuồng, một con ngoài đời!
Cái gì mà ngoài đời? Lão già này giỡn mặt tôi hả, hay đang mải đánh cờ trả lời lộn? Ngó cái mặt đờ đẫn của tôi, lão xua xua tay:
- Nhỏ Mỹ Anh về phép rồi, mày biến đi đừng làm phiền tao. Có chuyện gì kiếm con beo sơ cua của mày mà hỏi!
Tôi chả thèm làm phiền lão nữa, chạy biến đi kiếm nhỏ Thư. Sao lại có cái vụ về phép đột ngột như vầy chứ!
Cái trại tôi ở có cho nghỉ phép, đa số trại nào cũng vậy hết, tuy nhiên nếu ở trại khác dựa trên thành tích lao động và học tập tốt, trại tôi chỉ cần... đút tiền vô là về hết. Kể cả có đang nằm buồng kỷ luật, nhà lên đấm vào mồm đám quản lý trại ít tiền là trở thành học viên gương mẫu, đủ điều kiện để về phép chơi cùng gia đình. Nhưng vụ này thường cũng khá lâu lắc, phải mất cỡ 1 tuần mới xong, mà kì lạ nhất là con nhỏ cũng chẳng biết gì về cái kì nghỉ phép này thì phải. Nếu như nhỏ biết, chẳng có lí do gì để nhỏ giấu tôi!
Nhỏ Thư đang hí hoáy làm gì đó trong phòng, nghe tôi kêu ngoài cửa lon ton chạy ra. Nghển cổ ngó vô phòng, thấy trên giường con nhỏ Mỹ Anh vẫn còn nguyên đống đồ đạc, tôi mới tạm yên tâm. Không thấy đám đồ đạc, nghĩa là con nhỏ về hẳn luôn - mà nếu vậy chắc tôi điên cuồng đập tan cái trung tâm này ra mà trốn về lắm. Hoặc nếu không có sức làm cái vụ đó, chắc tôi cũng ráng nuốt lưỡi lam vô mà chuyển viện, đặng về đời kiếm con nhỏ!
Nhỏ Thư ngó tôi, đôi mắt có vẻ vui vui. Nhỏ chạy ra ngồi kế tôi, vừa lấy tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình vừa hỏi:
- Anh kiếm em hỏi chuyện nhỏ Mỹ Anh hả?
Tôi gật gật đầu. Cũng hơi mắc cỡ chút xíu, bởi hồi trưa vừa thân mật với nhỏ xong, giờ lại đi kiếm nhỏ hỏi chuyện về... con ghệ khác. Nhưng nhỏ tỏ ra như không có gì, cười cười trả lời:
- Sớm nay thấy kêu nhỏ ra ngoài quản lý, em tưởng nhỏ nghe điện thoại, ai dè đi hồi lâu không thấy về, cũng không thấy dọn đồ luôn. Mãi sau mấy người bảo vệ mới kêu gia đình nhỏ tới đón đi phép. Không biết có chuyện gì mà gấp ghê anh ha!
Tôi nghe buồn buồn. Tính ra ngoài là kiếm nhỏ ngay, ai dè lại không gặp được. Đi phép ở trại này nhiều lắm là 5-7 ngày, cũng không phải là lâu, nhưng tôi vẫn cảm thấy quãng thời gian không có nhỏ như vậy cũng là đã quá dài. Nhỏ Thư thấy gương mặt tôi buồn buồn, kéo tay kêu:
- Nhỏ về chắc có việc mà anh, hơn nữa được về chơi với gia đình chắc nhỏ cũng vui đó. Em muốn còn không được nè! Mình đi xuống uống cafe đi anh.
Tôi cũng thở dài một cái, đứng dậy đi theo nhỏ. Dù sao, mấy ngày thiếu nhỏ Mỹ Anh, bên tôi vẫn còn có con nhỏ Thư, cũng đỡ ha!
Có điều, tính là tính vậy, còn thực tế xảy ra lại chẳng giống những gì tôi đoán một chút xíu nào...
Mấy tvùng tam giác trời ở cạnh nhỏ Mỹ Anh trong trại, nhỏ giống như đã trở thành một phần cuộc sống của tôi vậy. Tôi đi đâu cũng thấy dáng hình của nhỏ hết trơn. Xuống uống cafe, lại nhớ cái miệng xinh xắn của nhỏ há ra, đợi tôi đút sữa chua. Xuống bới cơm, lại nhớ cái tay nhỏ lúc nào cũng tranh bới dùm tôi. Ra ghế đá ngồi, nhớ cái tay của nhỏ mân mê lỗ tai tôi. Buồn bã ra sân coi tụi nó đá banh, lại nhớ cái miệng của nhỏ lóc chóc tán chuyện cùng tôi. Tôi cứ lang thang vật vờ như cái bóng đi khắp trại. Nhỏ Thư thấy tôi buồn, nhỏ biết, nhỏ cũng ráng làm tôi vui nhưng càng ở gần nhỏ, tôi càng nhớ con nhỏ Mỹ Anh hơn. Thiệt tình, lúc đầu tôi ngỡ mình cũng có chút tình cảm với nhỏ Thư, không dè tới khi nhỏ Mỹ Anh đi, tôi mới hiểu nhỏ đã mang theo cả trái tim tôi...
Du đãng già thấy cái mặt tôi buồn thỉu buồn thiu, coi bộ cũng không muốn chọc. Chỉ thi thoảng càm ràm:
- Mày khùng dữ dội, con nhỏ đi có mấy hôm mà bày đặt bỏ bo. Nó về chắc mày trốn trại luôn hả?
Tôi kệ xác lão. Du đãng già dịch làm sao hiểu nổi tâm trạng của kẻ đang yêu? Tôi bắt chước lão, tối ngày ôm cuốn truyện, tới bữa cũng xuống đút vô miệng vài thìa cho lão đỡ kêu ca, rồi lại bỏ lên phòng. Riết như vậy mấy ngày, tôi ốm như thằng mới cắt cơn ra vậy. Nhỏ Thư coi bộ lo lắng, nhưng nhỏ thấy tôi như vậy chỉ lặng im ngồi kế bên cạnh mỗi lúc tôi ăn, ép tôi ăn thêm vài thứ đồ lặt vặt. Thấy nhỏ quan tâm mình như vậy, tôi cũng ráng ăn cho nhỏ vui lòng, dù chẳng thấy ngon lành gì hết trơn hết trọi.
Đi quanh trại mãi cũng chán thí mồ. Tôi lượn lên giáo vụ chút, coi có tin tức gì của con nhỏ hay không. Ông thầy Bảo ngó thấy cái mặt tôi, la:
- Sao mày ốm dữ vậy Long? Bịnh hả?
Tôi gật gật. Bịnh quá đi chứ. Thiệt tình cái nỗi khổ khi thiếu con nhỏ chẳng khác gì một cơn bệnh nặng. Tôi gục đầu vô bàn cái bộp, lè nhè hỏi ông thầy:
- Mấy ngày nữa con nhỏ Mỹ Anh về hả thầy?
Ổng ngẫm nghĩ một chút, kêu:
- Chắc tầm 2-3 ngày nữa. Để con nhỏ đi chơi cho thoải mái, sao vắng nó mày cứ vật vờ như thằng nghiện đói thuốc vậy Long?
Tôi gục gặc đầu:
- Em nghiện con nhỏ mà thầy!
Ông thầy bĩu môi, chẳng lý gì tới tôi nữa, quăng bao thuốc lên bàn coi tivi. Tôi lượm bao thuốc, châm một điếu nhả khói mù trời. Đang nằm phiêu theo làn khói, bà giáo vụ già ngó cái đầu ra, gọi:
- Long hả? Vô đây con!
Chuyện gì nữa đây trời! Tôi mệt mỏi lê chân vô phòng trong. Quá trời giấy tờ bút màu luôn, chắc lại có vụ báo tường nữa. Bả nhìn cái mặt ủ rũ của tôi, động viên:
- Đàn ông con trai gì mà yếu đuối quá trời. Con nhỏ nó đi có vài bữa sao con nhìn như cái xác vầy hả Long?
Tôi ngó bả chằm chặp. Bả không biết gì về cái thứ gọi là tâm bệnh hết trơn hết trọi. Bà làm bộ như không thấy, kéo cái tay la:
- Ngồi vẽ dùm cô mấy bức minh họa đi. Sắp sinh nhật trường đó con!
Thiệt tình, bả bỗ bã và gần gũi như kiểu người trong nhà như vầy, tôi từ chối không có nổi. Mà chỉ mình bả thôi nha, tâm trạng tôi lúc này đố có ai nhờ vả được gì. Du đãng già lên cơn nghiền kẹo còn phải tự lóc cóc xuống mua, nói gì tới ai! Tôi uể oải cầm lấy cây viết màu, tô tô một hồi, ra ngay chóc cái bóng dáng con nhỏ. Bả thở dài, sờ sờ lên trán. Bộ tôi giống thằng bị sốt lắm hay sao trời!
Tôi nằm ngay đơ lên bàn giáo vụ, kệ bả muốn nghĩ gì thì nghĩ. Vô cái phòng này, tôi lại càng thấy nhớ nhỏ da diết hơn. Dù sao, đây cũng là cái phòng kỷ niệm không thể quên được của tụi tôi. Lần đầu tiên đụng chạm...
Đang còn nằm mải miết với những suy nghĩ lộn bậy trong đầu, đã nghe tiếng bước chân chầm chậm đi tới. Là ai tôi cũng mặc kệ, giờ tôi chẳng thiết quan tâm tới cái gì trên đời hết. Nhưng cái bước chân nhẹ nhàng đó đang tiến lại gần tôi, cái mùi dầu thơm quen thuộc của nhỏ Thư xộc vô cánh mũi tôi. Bàn tay nhỏ đặt khẽ lên vai tôi, nắm nhè nhẹ. Tôi quay đầu lại. Nhỏ Thư đang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng và trìu mến hơn khi nào hết. Giọng nhỏ nhẹ nhàng:
- Anh là người kì lạ nhất mà em biết đó Long.
Tôi cười gượng, cũng không hiểu sao nhỏ nói với mình những điều đó để làm gì. Cũng chẳng hỏi tại sao con nhỏ lại nói tôi là kì lạ. Nhỏ mỉm cười, bàn tay rất tự nhiên đưa lên vuốt má tôi:
- Thấy anh như vầy, em càng yêu anh hơn!
Nghe câu này, dù đang hấp hối cũng phải nhảy bật dậy đó nha. Nhỏ nhìn vô khuôn mặt sửng sốt của tôi, ánh mắt trở nên xa xăm:
- Kiếm được một người đàn ông yêu mình hết lòng như nhỏ Thư, chắc em cũng sẽ sung sướng lắm!
Mặc kệ tôi im re không nói được tiếng nào, nhỏ vuốt nhẹ lên trên mái tóc lòa xòa không chải của tôi:
- Em thích cái kiểu si tình của anh với Mỹ Anh, thích cái cách anh chăm sóc cho Mỹ Anh, thích cái cách anh đau khổ vì xa nhỏ, và em cũng thích anh nữa. Nếu như ở ngoài, em chẳng ngại ngần để tranh giành anh với Mỹ Anh đâu, nhưng em biết ở trong này em không làm vậy được. Mỹ Anh đối xử quá tốt với em, em không làm việc đó nổi. Nhưng mà, em lúc nào cũng sẵn sàng chờ để làm người thay thế cho nhỏ. Chỉ là người thay thế cũng được, anh à!
Thiệt tình, với tính cách của tôi lúc bình thường, dám tôi kêu nhỏ "thế thân" Mỹ Anh dùm tôi vụ BJ lắm, nhưng thứ nhất tâm sinh lý đang không được tốt, cái thứ hai là những lời con nhỏ nói đang khiến tôi thật sự cảm động. Tôi cũng lờ mờ biết nhỏ thích tôi, nhưng không nghĩ nhỏ lại nói thẳng với tôi mọi điều như vậy. Nhất là chấp nhận làm một thứ "thế thân" tội nghiệp. Tôi nghe trong lòng có một thứ cảm xúc đan xen mãnh liệt. Một chút ngọt ngào, một chút cảm động, một chút thương cảm và một chút gì đó... nuối tiếc. Tôi nhìn vô mắt nhỏ - con mắt trong veo như đang chờ đợi một lời của tôi - nói nhẹ nhàng:
- Cảm ơn em nha Thư!
Nghe xong câu trả lời vô thưởng vô phạt của tôi, nhỏ vẫn mỉm cười. Nhưng cái cười của nhỏ có một phần chua chát. Rồi đột nhiên, nhỏ xoay qua tôi, hỏi:
- Em có thể ôm anh một lần không?
Tôi nhìn gương mặt buồn bã của nhỏ hồi lâu, khẽ gật đầu, dang đôi tay ôm nhỏ vô lòng. Cánh tay nhỏ xiết vô lưng tôi thật chặt. Bên tai tôi, tiếng của nhỏ thì thầm:
- Em xạo anh đó, đây là lần thứ 2 rồi!
Cuối cùng, rốt cuộc cũng tới ngày con nhỏ hết phép. Tôi hết đứng lên lại ngồi xuống, hết châm thuốc lại dập thuốc bên cái ghế đá nhìn ra cổng trại. Thiệt tình không có cái thứ cảm giác nào khó chịu bằng cảm giác chờ đợi hết trơn. Quỷ già đi đánh cờ tướng, nhỏ Thư vô phòng, còn mình tôi ngồi thù lù như con cóc cụ từ khi tập thể dục buổi sáng xong. Hễ cái cửa vừa mở, tim tôi lại đập mạnh một cái. Nhưng lần lượt, hết bảo vệ vô lại tới giáo vụ vô, giáo vụ vô xong lại tới y tế vô, y tế vô xong thì người mới vô, thiệt tình tôi muốn chửi thề quá xá. Ngày này ngày gì mà cứ ra vô liên tục như con thoi vậy!
Tới giờ cơm trưa, quỷ già cho một thằng nhóc ác xuống kêu tôi ăn cơm, tôi cũng mặc. Ăn uống gì tầm này nữa trời. Quỷ già thấy tôi không chịu xuống, bỏ cả bo cơm phăm phăm chạy xuống, la chói lói:
- Đi ăn cơm hay đợi tao xách cổ lên ăn!
Tôi uể oải đứng dậy, dù biết chắc lão sức mấy nhấc nổi tôi! Vừa nhấc cái thân hình nặng trĩu lên khỏi ghế đá, cái cửa trại lại kêu một tiếng kèn kẹt. Y tế hay bảo vệ gì thì vô nốt đi - tôi ngán ngẩm đoán vậy. Nhưng không, lần này là con nhỏ!
Tôi muốn chạy ra ôm con nhỏ quá trời mà sao cái chân bước đi không nổi. Con nhỏ mới thay bộ đồ trại, nhưng vẻ mặt và kiểu tóc của nó vẫn tràn ngập một thứ "mùi đời". Nhỏ trang điểm nhẹ, tóc vừa làm xoăn nhìn hơi già dặn đi một chút, nhưng lại quyến rũ hơn nhiều. Cái miệng phớt hồng của nhỏ nhoẻn cười khi thấy bộ dạng của tôi, nhưng trong một thoáng, đôi mặt của nhỏ có cái ánh nhìn gì xa xôi và lạ lẫm lắm. Tôi chưa thấy nhỏ nhìn tôi bằng ánh mắt đó bao giờ... Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cái ánh mắt ấy lại hiện đầy ra vẻ lo lắng, quan tâm. Nhỏ chạy lẹ tới gần tôi, nắm tay tôi lắc lắc:
- Bộ giận em hả, sao thấy em về không nói gì hết vậy?
Cái chút khó hiểu của tôi về ánh mắt ban đầu của nhỏ cũng nhanh chóng bị biến mất tiêu. Chưa kịp trả lời, lão già dịch đã lanh chanh:
- Giận cái gì, nó bỏ bo nguyên tuần chắc đang đói muốn xỉu, sức mấy mà giận!
Con nhỏ hoảng hốt la:
- Sao anh lại bỏ ăn cả tuần? Anh vẫn còn đau hả?
Vừa nói, nhỏ vừa rờ rờ lên cái đầu tôi. Lão già cười khùng khục:
- Nó đau nhưng mà đau lòng đó! Em đi nó không chịu làm gì hết trơn, suốt ngày làm cái bộ đi đứng như thằng khùng, anh sợ muốn chết luôn!
Mắt con nhỏ ươn ướt, nắm tay tôi mạnh hơn, gắt:
- Anh không biết thương em gì hết! Em đi có mấy bữa mà anh như vầy hả?
Tôi cười trừ, kéo nhỏ xuống nhà ăn. Suốt quãng đường, nhỏ săm soi tôi thấy ớn, miệng la bai bải. Hăm chỉ 1 tuần sau mà tôi không mập lên như cũ, nhỏ sẽ cho tôi biết tay. Hừ, thứ gì của con nhỏ tôi chẳng biết, nói gì tay!
Xuống tới căng tin, nhỏ Thư đang ngồi ăn một mình buồn thiu. Thấy nhỏ Mỹ Anh, gương mặt nhỏ cũng lộ vẻ mừng rỡ, la:
- Em về rồi hả?
Nhỏ Mỹ Anh cũng cười re. 2 con beo thản nhiên xáp vô nhau ngồi ríu rít, mặc cho tôi chán nản buông mông xuống ngồi cạnh lão quỷ già. Quỷ già liếc xéo qua, gắt:
- Beo về rồi không đi ăn đi, còn ngồi đó ám tao hoài!
Thiệt tình, từ ngày nhỏ đi tới giờ, tôi mới thấy mùi vị cơm trong miệng nó thế nào! 2 con nhỏ thấy tôi ăn ngấu nghiến, coi bộ cũng hài lòng. Thi thoảng, con nhỏ Mỹ Anh lại liếc qua nhỏ Thư, ánh mắt cũng lạ lùng chẳng khác gì ánh mắt khi nhỏ nhìn tôi lúc ban đầu. Tôi nghe trên trán nhột nhột - đừng có thêm vụ gạch đá nào nữa nghen! Tôi dũng cảm được một lần thôi đó!
Ăn hết bo cơm, tôi nhanh nhanh chóng chóng kêu nhỏ chạy lên ghế đá ngồi nói chuyện một lúc, kẻo lát đám bảo vệ lại đuổi lên trên phòng bắt ngủ trưa. Không dè, nhỏ ỏn ẻn kêu:
- Em còn chưa tắm mà, lát em về phòng với chị Thư nói chuyện chút xíu nữa, anh để tới chiều đi. Phạt anh vì cái tội dám bỏ bo!
Chả đợi tôi càu nhàu, nhỏ lon ton khoác tay con nhỏ Thư đi lên phòng. Du đãng già thấy cái mặt tiu nghỉu của tôi, cúi đầu cười khùng khục từng tràng nghe dễ ghét thấy ớn!
Tôi cũng dắt quỷ già lên phòng. Thiệt tình lão cũng có hay chọc quê tôi xíu, nhưng có nhiều chuyện nếu không nói với lão, tôi cũng chẳng biết nói với ai. Trưa nay, quyết tâm cho lão già dịch khỏi ngủ trưa luôn!
- Anh đã yêu bao giờ chưa anh Ngọc? - Tôi mở đầu cuộc nói chuyện với lão như vậy.
- Chuyện đó hả? Xê ra tao đi ngủ, thằng nhóc ác!
Thiệt tình nói chuyện với lão già này bực dọc không để đâu cho hết. Cũng hên mặt tôi dày, hơn nữa tôi lại chẳng sợ lão, cứ chui đại vô mền, nằm tranh luôn gối lão. Lão già quỷ đẩy tôi một hồi không ra, bực bội kêu:
- Có gì thì nói lẹ đi, bàn chuyện tình yêu qua kiếm thằng quỷ xăm rồng rắn đầy mình mà bàn! Yêu với chả đương!
Thằng quỷ xăm rồng rắn lão nói không rõ là lão Thắng hay Nam tàu, nhưng chuyện của tôi mắc mớ gì tới mấy lão đó. Tôi chơi giọng năn nỉ:
- Chuyện này chỉ có anh mới hiểu được, người khác làm sao mà hiểu nổi!
Lão quỷ già tính ưa nịnh một cây, nghe tán tụng sự hiểu biết của mình cũng có vẻ giãn cái mặt ra một chút. Tôi tranh thủ thời cơ, thủ thỉ tiếp:
- Anh thấy con nhỏ Thư thế nào?
Lão gãi gãi cằm:
- Cũng được, con nhỏ đẹp, cũng ngoan, không đua đòi. Gái vậy trong trại là đồ hiếm rồi! Mà tự dưng hỏi tao về con nhỏ đó là sao?
Tôi liếm môi, định bụng làm cho lão té ngửa một phen:
- Nhỏ bữa trước nói thích em đó anh!
Không dè, người té ngửa là tôi mới ác. Lão già dịch khịt mũi:
- Tưởng gì mới, tao biết từ lâu rồi. Bộ tưởng tao nhìn không ra hả? Cái mặt con nhỏ đó từ ngày vô mâm cứ làm bộ lạnh lùng, nhưng giấu ai chớ giấu sao nổi mắt tao?
Coi cái mặt dương dương đắc ý của lão già quỷ, tôi cũng thấy ghét, nhưng phục lão cũng phục thiệt. Lão này tinh ranh khủng khiếp, không có gì qua mặt được lão hết trơn.
- Vậy em phải làm gì giờ?
Lão quay qua dòm tôi lom lom:
- Làm gì à? Chia lịch ra, mỗi ngày 1 con, nếu khỏe 2 con luôn một ngày, tính cái gì nữa?
Tôi nhăn mặt:
- Không giỡn nha anh. Em hỏi thiệt mà!
Lão làm bộ nghiêm nghị, cái giọng trầm lại:
- Nếu không chịu, mày chỉ có nước học theo tao thôi!
Tò mò à nha. Học theo lão già cái gì vậy trời? Tôi đưa ánh mắt dò hỏi chiếu qua lão. Lão trợn mắt:
- Như tao giờ nè, không nuôi con beo nào hết trơn. Bỏ luôn 2 con đi vậy là xong, khỏi nhức đầu.
Thiệt tình, có lẽ tôi sai lầm lớn khi đem chuyện này ra bàn với lão. Như kiểu thấu hiểu nỗi thất vọng của tôi, lão già an ủi:
- Vẫn còn cách khác, đó là học tập luôn tao thời trẻ. Thời trai trẻ của tao, mình tao nuôi 3 con beo một lúc không xi nhê gì hết!
Tôi chán nản tới tột bậc, lê gót về giường, ném lại cho lão một câu:
- Trưa rồi đừng nổ nữa anh ơi. Có mỗi thím Trang cũng không dám cua, bày đặt nuôi 3 con beo!
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
Cái phòng đó có duy nhất 1 cái tivi, tối ngày mở mấy cái chương trình cải lương ca nhạc tầm bậy tầm bạ theo sở thích của từng bác sỹ trực một. Mà cái trại này bác sỹ nào cũng già như quả cà, khó đăm đăm, nói chuyện nửa câu muốn hết chuyện. Duy nhất có một bà hôm tôi vô đầu tiên tương đối dễ chịu. Con nhỏ Mỹ Anh tối ngày căn đúng ca trực của bả, mon men tới xin vô thăm. Lần nào bả cũng gật đầu cái rụp.
Ngoài cái vụ xin thăm nuôi bất chợt đó, còn có một đường khác dễ hơn: mang cơm tới cho tôi ăn. Bác sỹ không đời nào đi ra căng tin bưng bo về cho tôi hết, nên toàn nhỏ Mỹ Anh làm. Con nhỏ bữa nào cũng lóc chóc đi lấy cơm thiệt sớm, ngồi coi tôi ăn trong y tế tới khi ăn xong mới chịu cầm cái bo không về. Kêu nhỏ đi ăn, lát qua dọn nhưng con nhỏ nhất định không có chịu. Đám bác sỹ mà đồng ý, dám nhỏ cầm 2 bo cơm vô ngồi ăn với tôi ở trỏng lắm.
Ngày thứ 3, tôi nghe trong người đỡ nhiều, chỉ còn sốt nhẹ, tính kêu xin về phòng nhưng lão bác sỹ già khọm già nhất định không chịu, kêu theo dõi nốt một ngày. Đang bực bội tính cầm cổ lão vặn ra thì nghe tiếng cửa mở. Chắc lại con nhỏ Mỹ Anh mang cơm tới - tôi đoán vậy. Nhưng lần này, người đang lúi húi bưng cơm vô lại là... con nhỏ Thư.
Thấy con nhỏ bữa nay mặt mũi coi bộ tươi tỉnh hơn hôm đòi ra mâm nhiều. Nhỏ make up nhẹ nhàng, mái tóc kiểu tomboy còn hơi ướt, bưng bo cơm đầy tú hụ, nhẹ nhàng lách vô. Lão bác sỹ càm ràm:
- Mỗi hôm một con nhỏ bưng cơm, mày đòi ra ngoài làm chi nữa!
Thiệt tình, lão hỏi một câu làm tôi buồn không để đâu cho hết. Bác sỹ trước hết phải có IQ cao chứ! Ra ngoài chơi với 2 con nhỏ không sướng hơn nằm một chỗ đợi tới giờ cơm mới được gặp sao! Thiệt tình, suy nghĩ chẳng có sâu xa chút nào hết, hèn chi có bằng bác sỹ mà phải vô cái trại nhỏ xíu này làm. Đang còn nghe bực bội, con nhỏ đã bước tới trước mặt tôi, kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng kêu:
- Anh ăn cơm đi nè, chắc chiều là về thôi mà!
Mắt con nhỏ nhìn tôi chăm chú, đầy một vẻ dịu dàng. Tôi cũng hơi bất ngờ với ánh mắt lúc đó của con nhỏ, nhưng chỉ cười trừ, lấy cái muỗng xúc cơm ăn. Thấy nhỏ vẫn ngồi im, tôi kêu:
- Em về ăn cơm đi Thư, lát qua lấy bo cũng được mà!
Nhỏ hơi ấp úng, rồi đỏ mặt:
- Em ăn cơm rồi mà!
Con nhỏ này lại xạo. Mới tới giờ cơm, đám học viên còn lục tục kêu nhau đi ăn mà sao nó ăn lúc nào lẹ dữ vậy trời. Nhưng thôi kệ, có nhỏ ngồi kế ăn cơm cũng thấy vô hơn. Nghĩ cái cảnh ăn cơm cùng lão bác sỹ già khọm kia muốn ói tại chỗ luôn chứ ăn gì nổi! Nghĩ vậy, tôi hăm hở xúc cơm ăn tiếp.
Con nhỏ chống tay vô cằm, nhìn tôi chăm chú như kiểu người ta đi sở thú nhìn con khỉ vậy. Hơi nhột à nha. Tính kêu nhỏ bộ em chưa thấy ai đẹp trai cỡ anh hay sao mà nhòm dữ vậy, con nhỏ đã lanh chanh hỏi trước:
- Sao bữa hôm đó anh liều quá vậy! Em với nhỏ Mỹ Anh sợ hết hồn luôn, may anh Ngọc ảnh xuống kịp đó!
Tôi nghe cũng hơi quê, lại cười trừ. Nhỏ lại hạ giọng, âm điệu có vẻ hơi ghen tị:
- Anh đối với nhỏ Mỹ Anh hết lòng ghê luôn, thiệt tình em không có dám nghĩ tới luôn!
Con lạy bà, bà nào cũng đòi nhiệt tình như vậy chắc tôi trốn trại luôn quá! Tính nói với nhỏ như vậy, nhưng nhìn cái gương mặt nhỏ lúc đó vừa thoáng ngượng ngùng, vừa thoáng một thứ ghen tị rất đàn bà, nhìn dễ thương lạ lùng. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, tôi chống cái muỗng xuống bo cơm, làm bộ trầm ngâm một lúc, kêu nhỏ:
- Em mà bỏ mâm, dám anh cũng làm như vậy luôn đó!
Thiệt tình giờ tôi đã hiểu tại sao cái đám đàn bà con gái lại mê phim Hàn Quốc như điếu đổ. Tại vì cái đám đó chuyên nói những câu trên trời dưới biển nghe lãng mạn một cây, mà ác một cái tụi đàn bà tin hết trơn hết trọi. Con nhỏ này cũng vậy. Nhỏ sững người hồi lâu, gương mặt đỏ lên, lí nhí:
- Em không có để anh làm như vậy!
Ngó cái bộ dạng mắc cỡ của nhỏ, tôi vừa vui vui vừa thấy... lo lo. Tự dưng buột miệng ra một câu lãng nhách nhưng nhỏ tin mới sợ! Nhưng lỡ rồi, có hối hận cũng là quá muộn màng. Thở dài một cái, tính cúi xuống ăn tiếp, lại nghe lão bác sỹ già làu bàu:
- Ăn lẹ lên đi, tán chuyện hoài!
Bực à nha. Tôi ăn mắc mớ gì tới lão, không muốn nhìn tôi ăn thì kí giấy cho tôi ra ngoài, tôi đâu muốn ở trong cái phòng y tế này làm gì cơ chứ! Đang tính ăn cho lẹ, nghe lão nói vậy tôi rà rà từng hạt một bỏ vô mồm. Lão bác sỹ cáu sườn, la:
- Càng nói càng chống đối, phải không?
Tôi nhún nhún vai:
- Người bịnh làm sao ăn nhanh được chú ơi!
Con nhỏ Thư cười khúc khích. Rồi không để ông bác sỹ già nổi nóng thêm, nhỏ dịu dàng kêu:
- Thôi được rồi, để em đút cho anh nha!
Mặc kệ gương mặt sững sờ vì sung sướng của tôi, nhỏ cầm lấy cái muỗng, xúc cơm đút cho tôi từng muỗng một. Lão bác sỹ già lại la chói lói:
- Làm cái gì đó, thằng đó khỏe như trâu sao phải đút!
Tôi nuốt lẹ miếng cơm, đá mắt về phía lão, thủng thẳng:
- Khỏe như trâu sao không cho tui về, bắt nằm đây làm chi!
Lão bác sỹ già á khẩu, im re. Tôi khoái trá ngó lão, ăn cơm con nhỏ đút. Cơm trại mà sao bữa nay ngon kì lạ!
Cái vụ để ghệ đút cơm, lại còn ghệ xinh đút hẳn hoi trong phòng y tế coi bộ có tác dụng trông thấy. Ngay chiều, lão bác sỹ kí rẹt rẹt lên cuốn sổ, tống tôi ra khỏi phòng. Hên ghê. Hít một hơi không khí trong lành vô buồng phổi, tôi lon ton xuống căng tin uống cafe. Nằm riết trong cái không khí toàn mùi thuốc sát trùng, không bệnh cũng thành bệnh luôn đó!
Quỷ già đang ngồi co giò chơi cờ tướng, cái mặt tập trung thấy ghét. 3 hôm tôi nằm trại, lão lượn lờ quanh được 2 lần, 1 lần hỏi còn thuốc lá không, lần thứ 2 hỏi... còn sống không? Thiệt tình thứ du đãng gì đâu! Có điều, ra ngoài nhìn thấy lão vẫn vui vẻ như vậy, tôi cũng thấy mừng. Tưởng không có tôi lão buồn tới treo cổ tự sát chớ!
Lò dò bước ra chỗ lão. Đám lu xu bu nịnh nọt thấy vậy lui ra, chừa cho tôi một chỗ ngay kế lão. Lão này làm cái gì cũng có nguyên đám bâu theo như ruồi, từ tập tạ cho tới đánh cờ. Làm như ngồi kế lão cũng được hưởng một chút số má hay sao đó! Tôi mò tay vô túi lão, móc điếu thuốc. Lão quỷ già ngẩng đầu lên, gắt:
- Thằng quỷ, làm tao hết hồn! Ủa mày ra rồi hả?
Hay thiệt, mắng một câu rồi mới nhận ra em út lành bệnh. Tôi cũng nản với lão già, chả thèm nói gì, châm lửa đốt điếu thuốc. Ngó quanh quất một hồi, sao con nhỏ Mỹ Anh với con nhỏ Thư bữa nay làm biếng uống cafe luôn, không thấy nhỏ nào ló mặt dưới căng tin. Tôi khều khều lão già:
- Nhỏ Thư với nhỏ Mỹ Anh đâu rồi anh già?
Lão già bực bội:
- Bộ mày trả tiền tao nuôi beo hay sao tối ngày hỏi tao?
Ai sợ lão bực chứ tôi không có sợ chút xíu nào hết. Tôi tỉnh bơ hỏi tiếp:
- Thì mới ra em mới kiếm anh hỏi chớ! Tụi nó đi đâu vậy?
Lão cũng thua tôi luôn, càu nhàu:
- Một con trong chuồng, một con ngoài đời!
Cái gì mà ngoài đời? Lão già này giỡn mặt tôi hả, hay đang mải đánh cờ trả lời lộn? Ngó cái mặt đờ đẫn của tôi, lão xua xua tay:
- Nhỏ Mỹ Anh về phép rồi, mày biến đi đừng làm phiền tao. Có chuyện gì kiếm con beo sơ cua của mày mà hỏi!
Tôi chả thèm làm phiền lão nữa, chạy biến đi kiếm nhỏ Thư. Sao lại có cái vụ về phép đột ngột như vầy chứ!
Cái trại tôi ở có cho nghỉ phép, đa số trại nào cũng vậy hết, tuy nhiên nếu ở trại khác dựa trên thành tích lao động và học tập tốt, trại tôi chỉ cần... đút tiền vô là về hết. Kể cả có đang nằm buồng kỷ luật, nhà lên đấm vào mồm đám quản lý trại ít tiền là trở thành học viên gương mẫu, đủ điều kiện để về phép chơi cùng gia đình. Nhưng vụ này thường cũng khá lâu lắc, phải mất cỡ 1 tuần mới xong, mà kì lạ nhất là con nhỏ cũng chẳng biết gì về cái kì nghỉ phép này thì phải. Nếu như nhỏ biết, chẳng có lí do gì để nhỏ giấu tôi!
Nhỏ Thư đang hí hoáy làm gì đó trong phòng, nghe tôi kêu ngoài cửa lon ton chạy ra. Nghển cổ ngó vô phòng, thấy trên giường con nhỏ Mỹ Anh vẫn còn nguyên đống đồ đạc, tôi mới tạm yên tâm. Không thấy đám đồ đạc, nghĩa là con nhỏ về hẳn luôn - mà nếu vậy chắc tôi điên cuồng đập tan cái trung tâm này ra mà trốn về lắm. Hoặc nếu không có sức làm cái vụ đó, chắc tôi cũng ráng nuốt lưỡi lam vô mà chuyển viện, đặng về đời kiếm con nhỏ!
Nhỏ Thư ngó tôi, đôi mắt có vẻ vui vui. Nhỏ chạy ra ngồi kế tôi, vừa lấy tay vuốt vuốt mái tóc ngắn của mình vừa hỏi:
- Anh kiếm em hỏi chuyện nhỏ Mỹ Anh hả?
Tôi gật gật đầu. Cũng hơi mắc cỡ chút xíu, bởi hồi trưa vừa thân mật với nhỏ xong, giờ lại đi kiếm nhỏ hỏi chuyện về... con ghệ khác. Nhưng nhỏ tỏ ra như không có gì, cười cười trả lời:
- Sớm nay thấy kêu nhỏ ra ngoài quản lý, em tưởng nhỏ nghe điện thoại, ai dè đi hồi lâu không thấy về, cũng không thấy dọn đồ luôn. Mãi sau mấy người bảo vệ mới kêu gia đình nhỏ tới đón đi phép. Không biết có chuyện gì mà gấp ghê anh ha!
Tôi nghe buồn buồn. Tính ra ngoài là kiếm nhỏ ngay, ai dè lại không gặp được. Đi phép ở trại này nhiều lắm là 5-7 ngày, cũng không phải là lâu, nhưng tôi vẫn cảm thấy quãng thời gian không có nhỏ như vậy cũng là đã quá dài. Nhỏ Thư thấy gương mặt tôi buồn buồn, kéo tay kêu:
- Nhỏ về chắc có việc mà anh, hơn nữa được về chơi với gia đình chắc nhỏ cũng vui đó. Em muốn còn không được nè! Mình đi xuống uống cafe đi anh.
Tôi cũng thở dài một cái, đứng dậy đi theo nhỏ. Dù sao, mấy ngày thiếu nhỏ Mỹ Anh, bên tôi vẫn còn có con nhỏ Thư, cũng đỡ ha!
Có điều, tính là tính vậy, còn thực tế xảy ra lại chẳng giống những gì tôi đoán một chút xíu nào...
Mấy tvùng tam giác trời ở cạnh nhỏ Mỹ Anh trong trại, nhỏ giống như đã trở thành một phần cuộc sống của tôi vậy. Tôi đi đâu cũng thấy dáng hình của nhỏ hết trơn. Xuống uống cafe, lại nhớ cái miệng xinh xắn của nhỏ há ra, đợi tôi đút sữa chua. Xuống bới cơm, lại nhớ cái tay nhỏ lúc nào cũng tranh bới dùm tôi. Ra ghế đá ngồi, nhớ cái tay của nhỏ mân mê lỗ tai tôi. Buồn bã ra sân coi tụi nó đá banh, lại nhớ cái miệng của nhỏ lóc chóc tán chuyện cùng tôi. Tôi cứ lang thang vật vờ như cái bóng đi khắp trại. Nhỏ Thư thấy tôi buồn, nhỏ biết, nhỏ cũng ráng làm tôi vui nhưng càng ở gần nhỏ, tôi càng nhớ con nhỏ Mỹ Anh hơn. Thiệt tình, lúc đầu tôi ngỡ mình cũng có chút tình cảm với nhỏ Thư, không dè tới khi nhỏ Mỹ Anh đi, tôi mới hiểu nhỏ đã mang theo cả trái tim tôi...
Du đãng già thấy cái mặt tôi buồn thỉu buồn thiu, coi bộ cũng không muốn chọc. Chỉ thi thoảng càm ràm:
- Mày khùng dữ dội, con nhỏ đi có mấy hôm mà bày đặt bỏ bo. Nó về chắc mày trốn trại luôn hả?
Tôi kệ xác lão. Du đãng già dịch làm sao hiểu nổi tâm trạng của kẻ đang yêu? Tôi bắt chước lão, tối ngày ôm cuốn truyện, tới bữa cũng xuống đút vô miệng vài thìa cho lão đỡ kêu ca, rồi lại bỏ lên phòng. Riết như vậy mấy ngày, tôi ốm như thằng mới cắt cơn ra vậy. Nhỏ Thư coi bộ lo lắng, nhưng nhỏ thấy tôi như vậy chỉ lặng im ngồi kế bên cạnh mỗi lúc tôi ăn, ép tôi ăn thêm vài thứ đồ lặt vặt. Thấy nhỏ quan tâm mình như vậy, tôi cũng ráng ăn cho nhỏ vui lòng, dù chẳng thấy ngon lành gì hết trơn hết trọi.
Đi quanh trại mãi cũng chán thí mồ. Tôi lượn lên giáo vụ chút, coi có tin tức gì của con nhỏ hay không. Ông thầy Bảo ngó thấy cái mặt tôi, la:
- Sao mày ốm dữ vậy Long? Bịnh hả?
Tôi gật gật. Bịnh quá đi chứ. Thiệt tình cái nỗi khổ khi thiếu con nhỏ chẳng khác gì một cơn bệnh nặng. Tôi gục đầu vô bàn cái bộp, lè nhè hỏi ông thầy:
- Mấy ngày nữa con nhỏ Mỹ Anh về hả thầy?
Ổng ngẫm nghĩ một chút, kêu:
- Chắc tầm 2-3 ngày nữa. Để con nhỏ đi chơi cho thoải mái, sao vắng nó mày cứ vật vờ như thằng nghiện đói thuốc vậy Long?
Tôi gục gặc đầu:
- Em nghiện con nhỏ mà thầy!
Ông thầy bĩu môi, chẳng lý gì tới tôi nữa, quăng bao thuốc lên bàn coi tivi. Tôi lượm bao thuốc, châm một điếu nhả khói mù trời. Đang nằm phiêu theo làn khói, bà giáo vụ già ngó cái đầu ra, gọi:
- Long hả? Vô đây con!
Chuyện gì nữa đây trời! Tôi mệt mỏi lê chân vô phòng trong. Quá trời giấy tờ bút màu luôn, chắc lại có vụ báo tường nữa. Bả nhìn cái mặt ủ rũ của tôi, động viên:
- Đàn ông con trai gì mà yếu đuối quá trời. Con nhỏ nó đi có vài bữa sao con nhìn như cái xác vầy hả Long?
Tôi ngó bả chằm chặp. Bả không biết gì về cái thứ gọi là tâm bệnh hết trơn hết trọi. Bà làm bộ như không thấy, kéo cái tay la:
- Ngồi vẽ dùm cô mấy bức minh họa đi. Sắp sinh nhật trường đó con!
Thiệt tình, bả bỗ bã và gần gũi như kiểu người trong nhà như vầy, tôi từ chối không có nổi. Mà chỉ mình bả thôi nha, tâm trạng tôi lúc này đố có ai nhờ vả được gì. Du đãng già lên cơn nghiền kẹo còn phải tự lóc cóc xuống mua, nói gì tới ai! Tôi uể oải cầm lấy cây viết màu, tô tô một hồi, ra ngay chóc cái bóng dáng con nhỏ. Bả thở dài, sờ sờ lên trán. Bộ tôi giống thằng bị sốt lắm hay sao trời!
Tôi nằm ngay đơ lên bàn giáo vụ, kệ bả muốn nghĩ gì thì nghĩ. Vô cái phòng này, tôi lại càng thấy nhớ nhỏ da diết hơn. Dù sao, đây cũng là cái phòng kỷ niệm không thể quên được của tụi tôi. Lần đầu tiên đụng chạm...
Đang còn nằm mải miết với những suy nghĩ lộn bậy trong đầu, đã nghe tiếng bước chân chầm chậm đi tới. Là ai tôi cũng mặc kệ, giờ tôi chẳng thiết quan tâm tới cái gì trên đời hết. Nhưng cái bước chân nhẹ nhàng đó đang tiến lại gần tôi, cái mùi dầu thơm quen thuộc của nhỏ Thư xộc vô cánh mũi tôi. Bàn tay nhỏ đặt khẽ lên vai tôi, nắm nhè nhẹ. Tôi quay đầu lại. Nhỏ Thư đang nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng và trìu mến hơn khi nào hết. Giọng nhỏ nhẹ nhàng:
- Anh là người kì lạ nhất mà em biết đó Long.
Tôi cười gượng, cũng không hiểu sao nhỏ nói với mình những điều đó để làm gì. Cũng chẳng hỏi tại sao con nhỏ lại nói tôi là kì lạ. Nhỏ mỉm cười, bàn tay rất tự nhiên đưa lên vuốt má tôi:
- Thấy anh như vầy, em càng yêu anh hơn!
Nghe câu này, dù đang hấp hối cũng phải nhảy bật dậy đó nha. Nhỏ nhìn vô khuôn mặt sửng sốt của tôi, ánh mắt trở nên xa xăm:
- Kiếm được một người đàn ông yêu mình hết lòng như nhỏ Thư, chắc em cũng sẽ sung sướng lắm!
Mặc kệ tôi im re không nói được tiếng nào, nhỏ vuốt nhẹ lên trên mái tóc lòa xòa không chải của tôi:
- Em thích cái kiểu si tình của anh với Mỹ Anh, thích cái cách anh chăm sóc cho Mỹ Anh, thích cái cách anh đau khổ vì xa nhỏ, và em cũng thích anh nữa. Nếu như ở ngoài, em chẳng ngại ngần để tranh giành anh với Mỹ Anh đâu, nhưng em biết ở trong này em không làm vậy được. Mỹ Anh đối xử quá tốt với em, em không làm việc đó nổi. Nhưng mà, em lúc nào cũng sẵn sàng chờ để làm người thay thế cho nhỏ. Chỉ là người thay thế cũng được, anh à!
Thiệt tình, với tính cách của tôi lúc bình thường, dám tôi kêu nhỏ "thế thân" Mỹ Anh dùm tôi vụ BJ lắm, nhưng thứ nhất tâm sinh lý đang không được tốt, cái thứ hai là những lời con nhỏ nói đang khiến tôi thật sự cảm động. Tôi cũng lờ mờ biết nhỏ thích tôi, nhưng không nghĩ nhỏ lại nói thẳng với tôi mọi điều như vậy. Nhất là chấp nhận làm một thứ "thế thân" tội nghiệp. Tôi nghe trong lòng có một thứ cảm xúc đan xen mãnh liệt. Một chút ngọt ngào, một chút cảm động, một chút thương cảm và một chút gì đó... nuối tiếc. Tôi nhìn vô mắt nhỏ - con mắt trong veo như đang chờ đợi một lời của tôi - nói nhẹ nhàng:
- Cảm ơn em nha Thư!
Nghe xong câu trả lời vô thưởng vô phạt của tôi, nhỏ vẫn mỉm cười. Nhưng cái cười của nhỏ có một phần chua chát. Rồi đột nhiên, nhỏ xoay qua tôi, hỏi:
- Em có thể ôm anh một lần không?
Tôi nhìn gương mặt buồn bã của nhỏ hồi lâu, khẽ gật đầu, dang đôi tay ôm nhỏ vô lòng. Cánh tay nhỏ xiết vô lưng tôi thật chặt. Bên tai tôi, tiếng của nhỏ thì thầm:
- Em xạo anh đó, đây là lần thứ 2 rồi!
Cuối cùng, rốt cuộc cũng tới ngày con nhỏ hết phép. Tôi hết đứng lên lại ngồi xuống, hết châm thuốc lại dập thuốc bên cái ghế đá nhìn ra cổng trại. Thiệt tình không có cái thứ cảm giác nào khó chịu bằng cảm giác chờ đợi hết trơn. Quỷ già đi đánh cờ tướng, nhỏ Thư vô phòng, còn mình tôi ngồi thù lù như con cóc cụ từ khi tập thể dục buổi sáng xong. Hễ cái cửa vừa mở, tim tôi lại đập mạnh một cái. Nhưng lần lượt, hết bảo vệ vô lại tới giáo vụ vô, giáo vụ vô xong lại tới y tế vô, y tế vô xong thì người mới vô, thiệt tình tôi muốn chửi thề quá xá. Ngày này ngày gì mà cứ ra vô liên tục như con thoi vậy!
Tới giờ cơm trưa, quỷ già cho một thằng nhóc ác xuống kêu tôi ăn cơm, tôi cũng mặc. Ăn uống gì tầm này nữa trời. Quỷ già thấy tôi không chịu xuống, bỏ cả bo cơm phăm phăm chạy xuống, la chói lói:
- Đi ăn cơm hay đợi tao xách cổ lên ăn!
Tôi uể oải đứng dậy, dù biết chắc lão sức mấy nhấc nổi tôi! Vừa nhấc cái thân hình nặng trĩu lên khỏi ghế đá, cái cửa trại lại kêu một tiếng kèn kẹt. Y tế hay bảo vệ gì thì vô nốt đi - tôi ngán ngẩm đoán vậy. Nhưng không, lần này là con nhỏ!
Tôi muốn chạy ra ôm con nhỏ quá trời mà sao cái chân bước đi không nổi. Con nhỏ mới thay bộ đồ trại, nhưng vẻ mặt và kiểu tóc của nó vẫn tràn ngập một thứ "mùi đời". Nhỏ trang điểm nhẹ, tóc vừa làm xoăn nhìn hơi già dặn đi một chút, nhưng lại quyến rũ hơn nhiều. Cái miệng phớt hồng của nhỏ nhoẻn cười khi thấy bộ dạng của tôi, nhưng trong một thoáng, đôi mặt của nhỏ có cái ánh nhìn gì xa xôi và lạ lẫm lắm. Tôi chưa thấy nhỏ nhìn tôi bằng ánh mắt đó bao giờ... Nhưng chỉ trong thoáng chốc, cái ánh mắt ấy lại hiện đầy ra vẻ lo lắng, quan tâm. Nhỏ chạy lẹ tới gần tôi, nắm tay tôi lắc lắc:
- Bộ giận em hả, sao thấy em về không nói gì hết vậy?
Cái chút khó hiểu của tôi về ánh mắt ban đầu của nhỏ cũng nhanh chóng bị biến mất tiêu. Chưa kịp trả lời, lão già dịch đã lanh chanh:
- Giận cái gì, nó bỏ bo nguyên tuần chắc đang đói muốn xỉu, sức mấy mà giận!
Con nhỏ hoảng hốt la:
- Sao anh lại bỏ ăn cả tuần? Anh vẫn còn đau hả?
Vừa nói, nhỏ vừa rờ rờ lên cái đầu tôi. Lão già cười khùng khục:
- Nó đau nhưng mà đau lòng đó! Em đi nó không chịu làm gì hết trơn, suốt ngày làm cái bộ đi đứng như thằng khùng, anh sợ muốn chết luôn!
Mắt con nhỏ ươn ướt, nắm tay tôi mạnh hơn, gắt:
- Anh không biết thương em gì hết! Em đi có mấy bữa mà anh như vầy hả?
Tôi cười trừ, kéo nhỏ xuống nhà ăn. Suốt quãng đường, nhỏ săm soi tôi thấy ớn, miệng la bai bải. Hăm chỉ 1 tuần sau mà tôi không mập lên như cũ, nhỏ sẽ cho tôi biết tay. Hừ, thứ gì của con nhỏ tôi chẳng biết, nói gì tay!
Xuống tới căng tin, nhỏ Thư đang ngồi ăn một mình buồn thiu. Thấy nhỏ Mỹ Anh, gương mặt nhỏ cũng lộ vẻ mừng rỡ, la:
- Em về rồi hả?
Nhỏ Mỹ Anh cũng cười re. 2 con beo thản nhiên xáp vô nhau ngồi ríu rít, mặc cho tôi chán nản buông mông xuống ngồi cạnh lão quỷ già. Quỷ già liếc xéo qua, gắt:
- Beo về rồi không đi ăn đi, còn ngồi đó ám tao hoài!
Thiệt tình, từ ngày nhỏ đi tới giờ, tôi mới thấy mùi vị cơm trong miệng nó thế nào! 2 con nhỏ thấy tôi ăn ngấu nghiến, coi bộ cũng hài lòng. Thi thoảng, con nhỏ Mỹ Anh lại liếc qua nhỏ Thư, ánh mắt cũng lạ lùng chẳng khác gì ánh mắt khi nhỏ nhìn tôi lúc ban đầu. Tôi nghe trên trán nhột nhột - đừng có thêm vụ gạch đá nào nữa nghen! Tôi dũng cảm được một lần thôi đó!
Ăn hết bo cơm, tôi nhanh nhanh chóng chóng kêu nhỏ chạy lên ghế đá ngồi nói chuyện một lúc, kẻo lát đám bảo vệ lại đuổi lên trên phòng bắt ngủ trưa. Không dè, nhỏ ỏn ẻn kêu:
- Em còn chưa tắm mà, lát em về phòng với chị Thư nói chuyện chút xíu nữa, anh để tới chiều đi. Phạt anh vì cái tội dám bỏ bo!
Chả đợi tôi càu nhàu, nhỏ lon ton khoác tay con nhỏ Thư đi lên phòng. Du đãng già thấy cái mặt tiu nghỉu của tôi, cúi đầu cười khùng khục từng tràng nghe dễ ghét thấy ớn!
Tôi cũng dắt quỷ già lên phòng. Thiệt tình lão cũng có hay chọc quê tôi xíu, nhưng có nhiều chuyện nếu không nói với lão, tôi cũng chẳng biết nói với ai. Trưa nay, quyết tâm cho lão già dịch khỏi ngủ trưa luôn!
- Anh đã yêu bao giờ chưa anh Ngọc? - Tôi mở đầu cuộc nói chuyện với lão như vậy.
- Chuyện đó hả? Xê ra tao đi ngủ, thằng nhóc ác!
Thiệt tình nói chuyện với lão già này bực dọc không để đâu cho hết. Cũng hên mặt tôi dày, hơn nữa tôi lại chẳng sợ lão, cứ chui đại vô mền, nằm tranh luôn gối lão. Lão già quỷ đẩy tôi một hồi không ra, bực bội kêu:
- Có gì thì nói lẹ đi, bàn chuyện tình yêu qua kiếm thằng quỷ xăm rồng rắn đầy mình mà bàn! Yêu với chả đương!
Thằng quỷ xăm rồng rắn lão nói không rõ là lão Thắng hay Nam tàu, nhưng chuyện của tôi mắc mớ gì tới mấy lão đó. Tôi chơi giọng năn nỉ:
- Chuyện này chỉ có anh mới hiểu được, người khác làm sao mà hiểu nổi!
Lão quỷ già tính ưa nịnh một cây, nghe tán tụng sự hiểu biết của mình cũng có vẻ giãn cái mặt ra một chút. Tôi tranh thủ thời cơ, thủ thỉ tiếp:
- Anh thấy con nhỏ Thư thế nào?
Lão gãi gãi cằm:
- Cũng được, con nhỏ đẹp, cũng ngoan, không đua đòi. Gái vậy trong trại là đồ hiếm rồi! Mà tự dưng hỏi tao về con nhỏ đó là sao?
Tôi liếm môi, định bụng làm cho lão té ngửa một phen:
- Nhỏ bữa trước nói thích em đó anh!
Không dè, người té ngửa là tôi mới ác. Lão già dịch khịt mũi:
- Tưởng gì mới, tao biết từ lâu rồi. Bộ tưởng tao nhìn không ra hả? Cái mặt con nhỏ đó từ ngày vô mâm cứ làm bộ lạnh lùng, nhưng giấu ai chớ giấu sao nổi mắt tao?
Coi cái mặt dương dương đắc ý của lão già quỷ, tôi cũng thấy ghét, nhưng phục lão cũng phục thiệt. Lão này tinh ranh khủng khiếp, không có gì qua mặt được lão hết trơn.
- Vậy em phải làm gì giờ?
Lão quay qua dòm tôi lom lom:
- Làm gì à? Chia lịch ra, mỗi ngày 1 con, nếu khỏe 2 con luôn một ngày, tính cái gì nữa?
Tôi nhăn mặt:
- Không giỡn nha anh. Em hỏi thiệt mà!
Lão làm bộ nghiêm nghị, cái giọng trầm lại:
- Nếu không chịu, mày chỉ có nước học theo tao thôi!
Tò mò à nha. Học theo lão già cái gì vậy trời? Tôi đưa ánh mắt dò hỏi chiếu qua lão. Lão trợn mắt:
- Như tao giờ nè, không nuôi con beo nào hết trơn. Bỏ luôn 2 con đi vậy là xong, khỏi nhức đầu.
Thiệt tình, có lẽ tôi sai lầm lớn khi đem chuyện này ra bàn với lão. Như kiểu thấu hiểu nỗi thất vọng của tôi, lão già an ủi:
- Vẫn còn cách khác, đó là học tập luôn tao thời trẻ. Thời trai trẻ của tao, mình tao nuôi 3 con beo một lúc không xi nhê gì hết!
Tôi chán nản tới tột bậc, lê gót về giường, ném lại cho lão một câu:
- Trưa rồi đừng nổ nữa anh ơi. Có mỗi thím Trang cũng không dám cua, bày đặt nuôi 3 con beo!
Đăng bởi:
Miêu tiểu miêu
Bình luận facebook