Edward "Ed" Warren Miney (sinh ngày 7 tháng 9 năm 1926 – mất ngày 23 tháng 8 năm 2006) và Lorraine Rita Warren (sinh ngày 31 tháng 1 năm 1927 – mất ngày 18 tháng 4 năm 2019) là những nhà điều tra nghiên cứu về hiện tượng siêu linh và là tác giả của những cuốn sách về các trường hợp quỷ ám nổi bật.
Edward là cựu chiến binh của Hải quân Hoa Kỳ trong Thế chiến thứ 2 và là cựu nhân viên cảnh sát, sau này ông tự tìm hiểu về ngành quỷ học, trở thành tác giả sách và nhà thuyết trình. Vợ của ông, Lorraine, là một nhà ngoại cảm tự xưng và cùng làm việc với người chồng. Năm 1952, họ thành lập Hội Nghiên cứu hầu đồng New England (N.E.S.P.R), là nhóm săn ma lâu đời nhất ở New England. Họ có một kho tàng sách về các hiện tượng siêu linh và những báo cáo khác nhau về hoạt động tâm linh của những cuộc điều tra bí mật mà họ đã thực hiện. Họ tuyên bố đã từng điều tra hơn 10.000 trường hợp trong suốt sự nghiệp của mình. Gia đình Warren là một trong số những điều tra viên đầu tiên trong vụ việc gây tranh cãi tại ngôi nhà ở Amityville. Nhà Warren còn chịu trách nhiệm trong việc đào tạo nhiều nhà quỷ học bao gồm
Dave Considine, Lou Gentile, và cháu của họ là
John Zaffis. Ngoài công việc điều tra, Lorraine còn điều hành
The Warren's Occult Museum (Bảo tàng siêu nhiên của gia đình Warren) ở sau ngôi nhà của bà tại
Monroe, Connecticut với sự trợ giúp của người con rể, Tony Spera.
Quỷ học (Demonology) là môn nghiên cứu các phương pháp về ma quỷ hay tìm hiểu tín ngưỡng về ma quỷ. Môn nghiên cứu này là một nhánh của thần học liên hệ đến các tồn tại siêu nhiên mà không phải thần linh. Nó nghiên cứu cả với những sinh thể thánh thiện không nằm trong vòng sùng bái hoặc giới hạn trong đó như các vị thần, và mọi loại sinh vật quái ác. Người chuyên môn hành nghề về quỷ học được gọi là quỷ học gia hay nhà quỷ học. Ma quỷ, khi được coi là linh hồn, có thể thuộc về cả hai hạng linh hồn được quan niệm vật linh nguyên thủy thừa nhận; ngoài ra, chúng có thể là người (nhân loại), hoặc có thể không phải con người (phi nhân), linh hồn có thể xuất ly hoặc linh hồn lìa khỏi xác mà chưa bao giờ ở trong một cơ thể.
Theo CNN, hai vợ chồng đi hết nơi này đến nơi khác để nghiên cứu các hiện tượng huyền bí siêu linh, viết sách và thuyết giảng.
“Người ta gọi cho chúng tôi tới để xác định xem liệu những gì diễn ra trong ngôi nhà họ là sự thật, hay nó chỉ là trong đầu họ mà ra, hay người ta dựng chuyện nên", bà trả lời trên tờ Telegraph, vào năm 2013. Trong khi người chồng áp dụng các phương pháp của cảnh sát - xuất phát từ người cha - như đặt câu hỏi và ghi chép, thì Lorraine làm việc hoàn toàn dựa theo bản năng.
“Tất cả mọi thứ đến với tôi rất tự nhiên", bà nói.
Khi đến một căn nhà để “săn ma" thì Lorraine sẽ bảo chủ nhà để tự bà đi quanh căn nhà, mà không biết trước gì về những gì họ đã trải nghiệm, để xem những gì bà có thể nhận biết được.
“Và tôi sẽ ngồi trên giường - nơi người ta dành ra một phần ba cuộc đời họ, đó là nơi bạn có được những cảm nhận tốt nhất - rồi những cái tên và những điều cần nhìn thấy sẽ đến với tôi", bà tiết lộ.
Hai vợ chồng Warrens không lấy “phí" săn ma. Họ sống cuộc sống khiêm tốn từ những buổi thuyết giảng và từ việc bán tranh của chồng bà (ngoài là nhà quỷ học, Ed còn có năng khiếu vẽ). Sau này, họ kiếm tiền dựa vào bản quyền phim điện ảnh và truyền hình, bản quyền sách, và tiền khách trả khi tham quan bảo tàng chứa các vật liên quan đến ma ám họ thu thập được.
"Thảm án tại Amityville và thế lực đằng sau"
Là một trong những ngôi nhà ma ám nổi tiếng trên thế giới, Amityville được biết đến bởi vụ án mạng kinh hoàng cùng những bí ẩn chưa có lời giải. Từ cuối thập niên 70 đến nay đã có đến hàng chục phim kinh dị xoay quanh địa điểm nổi tiếng này, điều đó cho thấy sức hút về ngôi nhà Amityville này vẫn chưa hề hạ nhiệt. Cùng tìm hiểu lại về vụ thảm sát trong đêm và những câu chuyện kì lạ liên tục diễn ra tại đây.
Được công chúng gọi dưới cái tên Ngôi nhà Amityville, nhưng thực chất ngôi nhà nằm ở 112 Ocean Avenue, một hạt thuộc thị trấn Babylon, Suffolk County, New York. Ngôi nhà này chỉ thực sự trở nên nổi tiếng sau vụ án mạng kinh hoàng chết 6 mạng người. Đó là buổi tối 13/11/1974, sở cảnh sát hạt Suffolk nhận được một cuộc gọi từ khu dân cư Amityville. Một cảnh kinh hoàng đang chờ các cảnh sát trong ngôi nhà 112 Ocean Avenue: 6 thành viên trong ngôi nhà đều bị bắn chết khi đang nằm trên giường.
Theo điều tra của cảnh sát, bố của Ronald là một người đàn ông độc đoán, bảo thủ và thường xuyên bạo hành vợ con. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến tính cách và quá trình trưởng thành của tên tội phạm tương lai. Trong suốt thời gian dài, hắn phải tìm đến thuốc phiện và bia rượu để có thể giữ vững tinh thần ổn định.
Thế nhưng, chất kích thích khiến Ronald suy sụp cả về tinh thần lẫn thể chất. Thậm chí có lần, hắn còn đe dọa bố mình sẽ bắn bố mình bằng khẩu súng lục trên tay. Ông bà DeFeo lúc đó chỉ biết chu cấp tiền với hy vọng có thể xoa dịu bản tính hung hăng và giúp con trai họ sống thoải mái tinh thần hơn. Năm 18 tuổi, Ronald được bố mẹ giúp đỡ mở một tiệm sửa xe để kinh doanh làm ăn nhưng hắn lại rất ít khi lui tới đây.
Ngày 13/11/1974, Ronald cảm thấy hơi chán nên quyết định đóng cửa tiệm từ trưa và rủ một vài người bạn đến quán bar uống rượu giải sầu. Tại đây, hắn luôn miệng than thở về chuyện gia đình không như ý muốn và rời đi lúc tối muộn. Từ sau ngày hôm đó, cuộc sống ở thị trấn Amityville không bao giờ có thể trở lại bình yên được nữa.
Các cuộc điều tra của cảnh sát đã tiết lộ, Ronald DeFeo Junior là sát nhân đã giết cha mẹ và bốn người anh em bằng một khẩu súng trường. Vụ án được khép lại với việc Ronald DeFeo Junior vẫn còn bị giam giữ với án tù 150 năm. Ronald DeFeo Junior trước đó đã khai với quan tòa, hắn giết chết cha mẹ và bốn anh chị em sau khi nghe thấy những “giọng nói” như bùa mê buộc hắn phải giết người vang lên từ ngôi nhà và tội ác cứ thế xảy ra đầy kinh hoàng.
Chỉ hơn một năm sau vụ thảm sát, chủ của một công ty địa ốc George Lutz cùng với vợ là Kathy đã bỏ ngoài tai quá khứ khủng khiếp và kiên quyết cho rằng đây chính là “Ngôi nhà mơ ước của mình”. Khi đó, ngôi nhà vẫn giữ nguyên hiện trạng lúc trước, kể cả đồ nội thất cũng của người chủ cũ. Và cả đồ của DeFeo vẫn còn đó. Nhưng thật ra đó cũng không phải đồ của gia đình DeFeo, họ cũng chỉ nhận được nó khi chuyển về sống tại ngôi nhà. Chủ mới của ngôi nhà - George Lutz cũng đã nghe nói về các vụ giết người, vì vậy, để an toàn, họ gọi linh mục đến cầu nguyện cho ngôi nhà. Những rắc rối bắt đầu khi các linh mục lần lượt bị đuổi khỏi nhà bởi một giọng nói bí ẩn và đầy sự tức giận, sau đó, trên người các linh mục xuất hiện một mụn nước nhỏ. Các vị linh mục đã rời đi và để lại những lời cân nhắc cho gia đình nhưng một lần nữa họ lại lắc đầu và kiên quyết ở lại.
Đó là một quyết định sai lầm của họ, khi càng ngày những loạt rắc rối nghiêm trọng đã đổ xuống gia đình George Lutz.
- -Bà Kathy là người đầu tiên bị dọa chết khiếp khi bị những cánh tay vô hình xiết chặt lấy cổ bà, hay trên da xuất hiện đầy những vết bỏng, chồng của bà thì nghe thấy những âm thanh bí ẩn..
- -Elly (con gái) thì luôn nghe thấy tiếng động lạ ngoài vườn nhà mình. Nhưng khi kiểm tra lại, George không thấy ai ẩn nấp ngoài vườn cả, tuy nhiên sau khi xem lại camera chống trộm, họ nhận ra có một cậu bé ngoài của sổ đang nhìn vào phòng, với đôi mất đỏ hoe và vô cùng tức giận.
- -Thậm chí một trong những đứa trẻ là Daniel còn khẳng định mình bị ma ám.
Chưa dừng ở đó, ngày nào cũng vậy, George Lutz đều giật mình tỉnh dậy vào lúc 3h15’, người ướt đẫm mồ hôi, và rợn người hơn khi chính lúc đó là “Giờ chết” của gia đình DeFeo. Anh còn thấy một thứ gì đó thấp thoáng hiện ra thấp thoáng ngay nhà kho.
Và khi người chồng George phát hiện ra một căn phòng bí mật màu đỏ rực gọi là “Phòng Đỏ” do con chó của gia đình tìm ra thì cả gia đình nhà Lutz khiếp đảm cực độ và cố liên lạc đến linh mục Công Giáo địa phương chỉ để nhận ra rằng đường dây điện thoại bị cắt đứt, gián đoạn mỗi khi họ cố gọi đi.
Báo cáo đến chính quyền địa phương về những hiện tượng kỳ lạ trên, gia đình Lutz được yêu cầu làm bài kiểm tra bằng chiếc máy nói dối và nhận được kết quả rằng tất cả họ đều nói sự thật. Ngay lập tức thám tử địa phương là Stephen Kaplan, được điều tới để điều tra về căn nhà. Nhưng các hiện tượng kì lạ vẫn không ngừng tiếp diễn. Đã có lực gì đó rất mạnh làm tung cánh cửa khỏi bản lề vào ban đêm. Kathy phát hiện trên ngực cô có đốm đỏ bất thường, và khi cô tỉnh dậy thì thấy mình đã bị xoay ngang so với lúc đầu. Còn George đã thấy một thứ gì đó hiện ra và biến mất ngay lập tức trong nhà kho. Một chất nhờn màu xanh lá tiết ra từ những bức tường.
Và cứ sau mỗi đêm, họ nhận ra rằng, mọi thứ trên bức tường đã lộn ngược so với ngày hôm qua.
Cuối cùng, trong một đêm mà các hiện tượng ma quái trên diễn ra một cách dồn dập, họ đã quyết định chuyển nhà, ngay trong đêm và tính ra họ chỉ ở tại đây đúng 28 ngày.
Câu chuyện Amityville một lần nữa trở nên nổi tiếng hơn sau khi Daniel Lutz “một trong những người con của bà Kathy, người đã giữ im lặng suốt 37 năm qua” quyết định thuật lại hết những sự việc đã xảy ra. Daniel Lutz - khi ấy mới 10 tuổi - giờ đã bước vào tuổi trung niên với đôi mắt trũng sâu, sắc lạnh và nụ cười bất an. Ông nói rằng những ký ức về ngôi nhà của quỷ và quãng thời gian gia đình ông sống ở đó luôn ám ảnh và đeo bám ông. Ông đổ lỗi cho cha dượng George là người mở cửa cho những thế lực đen tối hiện diện và không thể kiểm soát. Ngôi nhà 6 phòng ngủ, có bể bơi và nhà thuyền đáng ra đã là ngôi nhà mơ ước của họ, nhưng cuối cùng lại trở thành cơn ác mộng.
_Mặc dù câu chuyện này hiện vẫn còn gây tranh cãi nhưng nó đã trở thành cảm hứng cho rất nhiều đề tài văn học và điện ảnh ăn khách, ngôi nhà ngày càng trở nên nổi tiếng hơn và nó đã trở thành một địa điểm du lịch thú vị.
"Uẩn khúc phía sau theo quá trình điều tra của Ed và Lorraine Warren"
Ngay sau sự kiện trên, nhà Warren đã được mời bởi chính quyền tới khám nghiệm và điều tra những hiện tượng bí ẩn trong căn nhà đó và chụp được một bức ảnh ma quái của một cậu bé mắt lóe sáng lẩn khuất, đội khám nghiệm bắt đầu đi đến gần lời giải đáp, nhà Warren tin rằng họ đã tìm ra được thế lực nào đã tạo ra những hiện tượng tâm linh cực đoan lên ngôi nhà này.
Sau một cuộc nghiên cứu cẩn thận và chi tiết, họ tìm hiểu ra rằng mảnh đất này từng được sở hữu bởi John Ketcham, người được tin rằng thường thực hiện những nghi lễ tà phái. Thể theo lời nguyện cầu cuối cùng của y, Ketcham được chôn tại chính mảnh đất của hắn, nơi sau này ngôi nhà hiện tại được xây lên. Xa xưa hơn nữa về quá khứ, mảnh đất này cũng được người da đỏ Shinicock dùng làm nơi chứa người bệnh, kẻ điên của bộ tộc, những người sau đó bị bỏ rơi lại rồi chết trong đau đớn và cô độc.
Theo tìm hiểu của mình,
vào năm 1622, một người đàn ông tên John Ketcham được sinh ra ở Anh. Ông là người con thứ hai trong bốn người con của Edward Ketcham và Mary Hall. Gia đình này sau đó di cư đến Ipswitch, Massachusetts khi anh khoảng 20 tuổi. Năm 1646, anh ta kết hôn và một năm sau, anh mua lại một mảnh đất từ bố vợ. John Ketcham được biết là không liên quan tới bất kì loại tà thuật hay phù thủy nào. Tuy nhiên, vào tháng 11 năm 1974, Ronald DeFeo đã sát hại sáu thành viên trong gia đình anh tại
112 Ocean Avenue ở Amityville. Luật sư bào chữa của DeFeo, William Weber tuyên bố rằng nghiên cứu của ông cho thấy ngôi nhà nơi xảy ra vụ án mạng được xây dựng trên mảnh đất thuộc sở hữu trước đây của John Ketcham. Trong khi gia đình Ketcham sở hữu rất nhiều đất đai ở Amityville và có một mảnh đất tại Đại lộ Ketcham trong thị trấn, nơi được tin rằng chính là mảnh đất hiện tại ở 112 Ocean Avenue. Vì sao lại có 1 đại lộ tên Ketcham? Đại lộ Ketcham thực chất được đặt tên theo Zebulon Ketcham, người sau này trở thành một nhân vật có tầm cỡ tại Amityville, và cũng chính là hậu duệ của John Ketcham. Thực chất Ketcham là một gia đình rất nổi tiếng sống ở Amityville trong thế kỷ 18. Nhiều tòa nhà lịch sử cũng thuộc sở hữu của họ và hiện tại là bảo tàng ở Amityville. Tuy nhiên, các thành viên còn sống phủ nhận rằng không bao giờ có phù thủy hoặc những cá nhân liên quan tới tà thuật trong gia đình của mình. Về việc họ có từng sở hữu lô đất ở Ocean Ave hay không. chưa bao giờ được xác minh một cách công khai.
"Đêm đầu tiên của tôi và Ed tại căn nhà này đem lại cho tôi một cảm giác quái dị, kinh hãi đến lạ thường. Điều lạ thường hơn là tôi không biết mình đang kinh hãi thứ gì." - Trích từ cuộc phỏng vấn của Lorraine với tờ CNN năm 2016
Đến nay, để mà nói về độ xác thực trong câu chuyện của Ed và Lorraine Warren thì rất khó để xác nhận, khi mà cả 2 người bọn họ cùng phần lớn những người được mời tới để điều tra căn nhà đều đã qua đời vì tuổi già. Kỳ án lần này mình xin phép tạm dừng tại đây và sự xác thực của câu chuyện này mình xin để các bạn trả lời.
Bình luận facebook