• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nhược Y (6 Viewers)

  • Chương 2:

Tôi đội trùy mạo chầm chậm đi tới cây cầu cách Lâm phủ không xa.

Tiểu thương bên đường mời gọi, người qua lại vội vàng, nhưng tôi không chút vội vã.

Bởi tôi biết thái tử mặc thường phục sắp đi qua nơi này.

Lâm Nhược Uyển mua chuộc cung nhân của Đông cung, nên biết thời gian và con đường mà thái tử sẽ xuất cung.

Ả nhớ được thời gian, nhưng lại nhầm địa điểm, nên mới gặp phải tiểu quận vương ăn chơi kia.

May là tôi trải qua một đời, không những không nhớ nhầm, mà còn biết thái tử thật sự thích gì.

Dưới gốc cây bên cầu, bóng hoa dập dềnh.

Tôi bày một bàn cờ, quân trắng đen đan xen, ngón tay ngọc điều khiển thế cục.

Gió khe khẽ phất qua, vén lên lớp vải sa mềm mỏng manh dưới trùy mạo, chợt hé lộ góc mặt trắng nõn.

Tiếng bước chân sau lưng khẽ chững lại.

Tôi mỉm cười, dùng ngón tay khuấy quân cờ hệt như đang vắt óc suy nghĩ.

Thật lâu sau, một giọng nam ôn hòa ấm áp vang lên từ phía sau.

“Quân trắng di chuyển như thế này là có thể phá được tử cục.”

Một bàn tay gầy guộc dừng trước mặt tôi.

Trên đốt ngón tay di chuyển quân trắng có đeo chiếc nhẫn ngọc có giá trị liên thành.

Cá đã cắn câu.

Tôi vờ vui mừng khẽ reo lên, rồi lại vội bụm miệng, nhanh chóng đứng dậy hành lễ.

“Đa tạ công tử.”

Sau lớp mạng che mặt mỏng là khuôn mặt tuấn tú ôn hòa của thái tử.

Chàng đứng thẳng như cây trúc xanh, tựa như đang chăm chú nhìn tôi, và cười ôn hòa thong dong: “Cô nương có kỳ nghệ rất tốt.”

Ở tiền kiếp, tôi làm quận vương phi nên thường xuyên tiến cung dự gia yến, có gặp mặt thái tử vài lần.

Sau này tôi từng mượn tay tiểu quận vương làm mưu sĩ cho thái tử, giúp thái tử đoạt vị.

Thái tử là công tử văn nhã, với tôi, chàng dành cho tôi sự tôn trọng và tị hiềm với em dâu, cũng thân thiết và quân tâm với người nhà.

Mùa hè thưởng băng, mùa đông thưởng rượu mơ.

Lại càng có một loại thân thiết khó mà nói rõ được.

Vả lại chàng rất lạnh nhạt với Lâm Nhược Uyển.

“Cô nương rất giống một cố nhân của tôi, nàng ấy cũng thiện cờ.”

Thái tử đột nhiên lên tiếng như muốn tìm kiếm điều gì đó.

Rồi chàng lại đưa ra lời mời: “Liệu cô nương có thể đánh cờ với tôi được không?”

Tôi nhớ tới người trong mộng của thái tử theo lời đồn, bèn khẽ gật đầu: “Mời công tử.”

Ngày đó, tôi đánh cờ với thái tử tới khi mặt trời sắp lặn mới thôi.

Trước khi rời đi, thái tử có đôi chút do dự.

Chàng rũ mắt xuống, cởi ngọc bội bên hông đưa cho tôi.

“Lâm cô nương, tôi thua rồi, nên gán ngọc bội này cho cô nương. Xin cô nương hãy cất kỹ.”

Trong lúc đánh cờ tôi có vờ vô tình tiết lộ gia thế cho chàng biết.

Chàng biết được thân phận của tôi.

Khi về tới Lâm phủ, em họ Lâm Nhược Uyển đang chờ tôi hồi lâu.

Ả đã thay bộ xiêm y khác, mái tóc ướt sũng buông xõa, nước hồ vẫn còn đang nhỏ xuống.

“Chị đi đâu thế! Không có sự chấp thuận của tôi mà chị dám ra ngoài ư?”

Lâm Nhược Uyển dò xét tôi với vẻ chán ghét, trong giọng nói che giấu sự kinh hoảng.

Thấy tôi cầm trùy mạo trong tay, ả mới thở phào một hơi, lại hơi phiền chán kéo chiếc khăn tay.

“Mấy hôm nữa, tiểu quận vương, con trai độc nhất của trưởng công chúa, sẽ tới cầu hôn.”

“Chị phải nói với bà nội là là muốn gả cho hắn, nghe rõ chưa!”

Ả luôn coi thường tôi.

Trước mặt người ngoài, ả là nhị tiểu thư Lâm phủ nhu nhược ngây thơ.

Duy chỉ có trước mặt tôi, là ả hà hiếp nhục mạ tôi không chút kiêng dè.

Không leo bám được thái tự là lấy tôi ra làm kẻ chịu tội thay.

Tôi nghiêng người né tránh ả: “Không phải em luôn muốn gả vào nhà quyền quý ư? Quận vương phủ cũng không tệ, em có thể tự gả vào đó được mà.”

Lâm Nhược Uyển sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, ả tức giận gần ch..ết, đập vỡ mấy chung trà liền.

Ngày hôm sau, phần thưởng Đông cung ban cho được đưa tới Lâm phủ.

Phần thưởng ấy như nước chất đầy cả một sân.

Thím hai khiếp sợ không thôi, mà Lâm Nhược Uyển thì che mặt khẽ khóc, khuôn mặt đầy vui mừng.

“Mẹ ơi, con gái cuối cùng đã có ngày ngẩng đầu rồi, thái tử điện hạ yêu thích con gái, con gái chắc chắn sắp được làm thái tử phi rồi!”

Giọng ả quá vang dội, khiến đại thái giám Đông cung xấu hổ quá, vội khẽ ho một tiếng.

“Đây là cờ cổ mà thái tử điện hạ thưởng riêng cho đại cô nương Lâm phủ, để đại cô nương thưởng thức.”

“Điện hạ có nhờ nô tài gửi lời cho đại cô nương, ba ngày sau muốn tiếp tục chơi cờ với đại cô nương.”

Tiểu viện lập tức tĩnh lặng trong chớp mắt.

Nụ cười tức thì cứng ngắc trên mặt Lâm Nhược Uyển, vẻ mặt vui sướng của ả như sắp nứt toác.

Ả trợn mắt há hốc mồm.

Mấy năm nay ả dốc hết tâm tư nịnh nọt lấy lòng thái tử, thậm chí suýt nữa thì rơi vào trong tay mấy gã chơi bời đàng đi//ếm, ấy thế mà thái tử vẫn đối xử thờ ơ lạnh nhạt với ả.

Ả không ngờ là người bị ả coi thường là tôi lại bất ngờ giành được sự thưởng thức của thái tử.

Lúc này Lâm Nhược Uyển rơi lệ thật.

“Mẹ ơi! Tiểu quận vương chính là gã công tử ăn chơi tai tiếng nhất kinh thành, con không muốn gả cho hắn, con muốn gả cho thái tử! Lâm Nhược Nghi thật vô liêm sỉ, đi cướp nam nhân với cả em mình!”

Ả rưng rưng nước mắt, thím hai thấy thế lập tức nghiến răng nghiến lợi.

“Uyển Nhi chớ sợ, để mẹ nhốt con ti//ện nhân đó trong phủ. Ba ngày sau, con thay thế nó đi gặp thái tử!”

Tỳ nữ bị tôi mua chuộc lặng lẽ tới báo những gì mình nghe được cho tôi biết.

Như để lấy lòng tôi, tỳ nữ đó còn nhỏ giọng nhắc nhở: “Đại cô nương phải đề phòng chi thứ hai gây bất lợi cho người đấy.”

Tôi cười thưởng cho cô ta hai lượng bạc.

Mấy trò hề vặt vãnh của Lâm Nhược Uyển này, tôi hoàn toàn không e sợ chút nào.

Ả không phải một cô gái thông minh.

Nếu thông minh thì đã không có chuyện ả lấy lòng thái tử mấy lần mà không thành rồi.

Không làm được thái tử phi thì có thể làm thiếp hầu.

Nếu thông minh, kiếp trước ả mất trăm phương nghìn kế mới vào được Đông cung, đã không rơi vào kết cục bị phế bỏ đuổi khỏi cung, phải đi làm đạo cô rồi.

Ả quen thói tham lam, lại làm bộ làm tịch, giỏi giả vờ giả vịt.

Kiếp trước, sau khi cưới được tôi, tiểu quận vương trèo lên cao nhanh như gió, thành tâm phúc của thái tử.

Ả ghen ghét quá, không thể chịu được cảnh tôi sống tốt, mấy lần muốn hại ch//ết tôi.

Sau đó lại càng muốn thay thế tôi.

Tôi xoa trán, thờ ơ nghĩ, đời này nên cho ả một kết thúc thế nào mới tốt đây.

Thím hai và Lâm Nhược Uyển muốn đối phó tôi.

Mà đúng lúc tôi cũng muốn cho ả leo càng cao ngã càng đau, chết càng thảm càng tốt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom