Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 3
Tối hôm đó, lão thái quân gọi tôi tới ăn tối.
Bà ta sinh được hai đứa con trai, là cha tôi và chú hai, đích và thứ của Lâm phủ.
Mấy người cô thứ xuất trong phủ đều bị bà ta gả đi thật xa.
Bởi vậy Lâm phủ thành nơi bà ta có thể lấy thúng úp voi.
Bà ta không thích mẹ tôi, chỉ vì mẹ tôi chỉ sinh một đứa con gái là tôi, mà phụ thân tôi còn thề là không nạp thiếp.
Sau khi phụ thân gặp bất trắc qua đời, bà ta lại càng cảm thấy mẹ tôi đã khắc ch//ết phụ thân, nên dùng đủ mọi cách làm khó và nh//ục mạ mẹ, cuối cùng khiến mẹ uất ức quá mà qua đời.
Còn tôi ư, bà ta coi như không thấy.
Bà ta ưa thích Lâm Nhược Uyển dẻo miệng hơn, để mặc con gái đích tôn là tôi bị chi thứ hai giày vò.
Sau khi cha mẹ qua đời, tôi còn nhỏ tuổi bị thím hai chế giễu, bị Lâm Nhược Uyển tát, bèn chạy đi tìm lão thái quân với khuôn mặt sưng đỏ.
Bà ta chặn tôi ngoài cửa, lạnh lùng nói.
“Đại cô nương, cha mẹ ngươi qua đời, không ai dạy dỗ, thím hai dạy ngươi quy tắc cũng là lẽ đương nhiên. Về học cho tốt, đừng quấy rầy bà già này nghỉ ngơi.”
Sau đó bà ta sai người đuổi tôi ra ngoài.
Từ đó trở đi tôi biết tôi đã không còn chỗ dựa nào ở Lâm phủ này nữa.
Dựa vào những thiện duyên của phụ thân lúc sinh thời, tôi lặng lẽ ngày ngày ra phủ, theo phu tử học bài, góp nhặt kiến thức, sau đó lại mặc nam trang theo chưởng quỹ học cách xử lý chuyện làm ăn, rồi kết giao bạn bè như thế nào.
Rất khổ, rất mệt, nhưng tôi lại vui vẻ chịu đựng.
Cũng chính vì thế mà tôi mới có thể làm gia sản cha mẹ để lại tăng lên gấp bội, mới mua được tỳ nữ tạp dịch từ trên xuống dưới, kiếp trước mới có thể cố nâng tiểu quận vương vô dụng lên.
Mà Lâm Nhược Uyển sợ khổ sợ mệt, chỉ thích hưởng thụ, không có nhan sắc, chẳng có nội tại.
“Khụ…”
Lão thái quân khẽ ho một tiếng, thím hai lập tức hiểu ý bưng ống nhổ lên.
Mọi người đặt đũa xuống, nghe tiếng lão thái quân ho nhổ đàm.
“Bà nội ơi, cháu tìm sơn trà hảo hạng từ phía nam để bà nhuận họng, giúp bà thoải mái hơn đây ạ.”
Lâm Nhược Uyển khôn khéo lấy lòng.
Lão thái quân tươi cười ra mặt.
“Uyển Nhi, cháu có hiếu như vậy, lại thông minh xinh đẹp, cho dù là thái tử thì cũng vẫn xứng đôi.”
Rồi bà ta lại quay sang chỉ trích tôi: “Nhược Nghi, cháu không nên che giấu, kỳ nghệ tốt như vậy thì cũng nên dạy cho em gái mình với chứ.”
Lâm Nhược Uyển cũng nghĩ như thế.
Ả nhìn chằm chằm tôi đầy ghen tị, trong mắt là sự oán hận.
Thím hai cười nói: “Giờ học cũng chưa muộn, đại cô nương có chịu không thôi?”
Ba người đồng loạt nhìn tôi, sắc mặt khác nhau.
Tôi thì mỉm cười không chút hoang mang: “Con học chơi cờ với Vương sư phụ.”
Lâm Nhược Uyển không hiểu ý tôi là gì.
Vương sư phụ là tiên sinh dạy kỳ nghệ trong phủ hồi trước, sau này về quê dưỡng lão rồi.
Tôi bổ sung: “Nếu lúc trước em gái kiên trì học tiếp, không bỏ dở nửa chừng, nay cần gì con dạy chứ?”
“Dựa theo tính cách của em ấy, con cũng không dạy được.”
Lâm Nhược Uyển tức tới mức mặt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, trông rất đáng thương.
Lão thái quân nổi giận, cầm quải trượng định đánh tôi.
Tôi ngồi yên không động đậy, chỉ thản nhiên nói: “Nếu thái tử điện hạ hỏi con là vết thương trên người do đâu, con sẽ nói là vì con không chịu thay em gả cho tiểu quận vương nên bị bà nội đánh.”
Tất cả mọi người lại lập tức biến sắc.
Lão thái quân cũng buông lỏng quải trượng trọng tay, khiến nó rơi xuống đất vang lên tiếng cạch.
Tôi thầm cười khẩy rồi quay đầu bước đi.
Tới tối, em gái ngượng ngịu chạy tới sân viện của tôi.
Ả cầm mấy hộp son và hương tới nói xin lỗi tôi.
“Chị ạ, em sẽ kiếm cách bịt miệng tiểu quận xương, kính xin chị đừng kể cho ai. Chúng ta đều là cô nương Lâm phủ, nếu em hỏng thanh danh rồi, chị cũng không gả vào Đông cung được.”
“Mấy hộp này đều là phấn và son của Đới Xuân Lâm nổi danh nhất kinh thành, dùng tốt lắm, em cũng đang dùng chúng, kính xin chị vui lòng nhận cho em.”
Ả vờ ngoan ngoãn, đôi mắt ửng đỏ trông rất đáng thương.
Niêm phong giấy bao đều còn nguyên vẹn chưa có dấu hiệu bị bóc, chỉ là mặt lưng của hộp phấn có một cái lỗ khá nhỏ.
Tôi gọi tỳ nữ cận thân tới: “Gọi Bích Hà trong viện của Lâm Nhược Uyển tới đây.”
Thím hai và Lâm Nhược Uyển cho rằng thấy tôi chưa từng dùng phấn thơm Đới Xuân Lâm là có thể dùng nó để hãm hại tôi.
Tiếc rằng kiến thức của tôi hơn xa bọn họ.
Tôi chờ xem bọn họ tự nếm trái đắng.
---
Ba ngày chớp mắt qua đi, đã tới ngày hẹn chơi cờ với thái tử.
Trước khi đi, Lâm Nhược Uyển bám lấy tôi.
Ả cười muốn trang điểm cho tôi, còn muốn tô son điểm phấn giúp tôi.
“Chị à, sao chị không dùng phấn thơm em tặng chị vậy? Chắc chắn thái tử điện hạ sẽ thích lắm.”
Hộp phấn chưa bóc ra vẫn còn đang được để yên trên một góc của đài trang điểm.
Tôi lắc đầu: “Chị chưa dùng bao giờ nên không muốn dùng nó.”
Lâm Nhược Uyển ghé sát mặt tới trước mặt tôi.
Trên khuôn mặt trắng nõn là lớp phấn nhãn nhụi, mùi thơm xộc vào mũi.
Ả chớp chớp mắt: “Chị à, em biết ngay chị chưa dùng bao giờ mà. Chị xem, hôm nay em có thoa phấn này, trông có phải rất đẹp không?”
Vừa nói ả vừa bóc hộp phấn thơm ra, rồi cẩn thận bôi lên mặt cho tôi.
Tỳ nữ muốn ngăn cản thì cũng không kịp.
Tôi ngồi yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn nụ cười đắc chí trên mặt ả trong gương đồng.
Dường như có một thứ mùi khác thường phả tới, rất nhạt, nhưng lại nhanh chóng tan đi.
Qua nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng tôi đã ăn vận thỏa đáng.
Lâm Nhược Uyển bám lấy tôi đòi theo tôi cùng đi gặp thái tử.
Bà tử mà lão thái quân phái tới cũng nửa uy hiếp nửa dỗ dành để tôi dẫn ả theo.
“Đại cô nương ạ, chỉ để nhị cô nương lộ mặt trước điện hạ mà thôi. Nếu chút tình cảm chị em đó mà cũng không để ý thì thanh danh đại cô nương sẽ không dễ nghe đâu.”
Tôi hỏi đầy thâm sâu: “Em thật sự muốn đi?”
Lâm Nhược Uyển gật đầu.
Thế là tôi cũng gật đầu đồng ý.
Mặt trời lên cao, tiết trời khá đẹp.
Thái tử ngồi an nhiên trên ghế đá bên cầu, chỉ là bên người có thêm rất nhiều thị vệ.
Một người phụ nữ ăn vận như ma ma của Đông cung nhưng lại toát lên khí chất ung dung lẳng lặng đứng sau lưng chàng.
“Là ma ma hầu hạ ta từ nhỏ.” Thái tử giới thiệu.
Nhưng tôi nhận ra bà ấy.
Bà ấy là em gái ruột của hoàng hậu nương nương, chính phi của Tần vương, có thân phận rất tôn quý.
Tôi hành lễ với thái tử, gò má ửng hồng: “Thỉnh an điện hạ. Hôm qua dân nữ không biết điện hạ có thân phận quý trọng nên đã sơ suất lễ nghĩa, kính xin điện hạ thứ lỗi.”
Năm phần ngại ngùng của nữ nhi gia, năm phần đoan trang lễ phép, tôi đắn đo rất chuẩn.
Đôi mắt Tấn vương phi tỏa sáng.
Không có trùy mạo che chắn, khuôn mặt tuấn tú của thái tử càng thêm rõ ràng.
Chàng vẫn mỉm cười ôn hòa ấm áp, khẽ giơ tay dìu tôi một phen.
Chang đang định mở miệng thì Lâm Nhược Uyển đột nhiên nói xen vào.
“Dân nữ Lâm Nhược Uyển cũng thỉnh an điện hạ, nguyện điện hạ vạn sự thuận lòng, an khang vui vẻ.”
Không những thế, ả còn lấy ra một chiếc túi hương uyên ương, nâng hai tay đưa tới trước mặt thái tử.
“Dân nữ đặc biệt may một túi thơm cho điện hạ, hiến tặng riêng cho điện hạ.”
Lâm Nhược Uyển chưa từng tới gần thái tử như thế.
Ả kích động ra mặt, đôi tay run run, đôi mắt khẽ ngước, dịu dàng liếc mắt đưa tình với thái tử.
Túi thơm uyên ương có ý cầu ái.
Nếu là ở dân gian thì có lẽ đã thành một đoạn giai thoại rồi.
Nhưng hoàng gia chọn dâu thì thứ coi trọng nhất là quy tắc thể thống.
Tần vương phi nhíu mày, nhìn ả với ánh mắt toát lên vẻ không kiên nhẫn và khinh miệt.
Lâm Nhược Uyển chờ mong được thái tử thương xót, nhưng lại mất mặt mà không biết, nên đã bị loại.
Tôi kéo tay ả lại.
“Em họ có kiến thức hạn hẹp, hành vi không hợp, kính xin điện hạ thứ lỗi.”
Lâm Nhược Uyển suýt thì nghiến răng.
Thậm chí ả còn muốn mắng tôi.
“Lâm Nhược Nghi! Chị còn chưa lên làm thái tử phi mà đã định quyết thay cho điện hạ rồi!”
Tôi ung dung nói: “Em họ, xin hãy ăn nói cẩn thận.”
Lâm Nhược Uyển tức gần ch//ết.
Dưới sự phụ trợ của ả, tôi trông lại càng đoan trang nền nã, hiểu rõ lý lẽ.
Tôi biết hoàng hậu thích nữ tử như thế. Ở tiền kiếp, thái tử phi mà bà chọn cũng là như vậy.
Tôi còn biết hoàng thượng không mong muốn thái tử cưới một thái tử phi tới từ nhà quyền quý, để tránh ngoại thích lớn mạnh kiêu căng như của nhà hoàng hậu.
Tần vương phi thầm đưa tới ánh mắt thưởng thức.
Tôi lại càng cảm thấy chắc chắn hơn.
Thái tử không để ý tới Lâm Nhược Uyển, trong mắt chỉ có tôi.
“Lâm cô nương, ngày ấy ván cờ mới hạ được một nửa, nay liệu có thể quyết thắng bại được không?”
Tôi khẽ cười: “Được.”
Cuối cùng, tôi thoáng liếc thấy Lâm Nhược Uyển không cam lòng siết chặt chiếc túi thơm uyên ương trong tay.
Bà ta sinh được hai đứa con trai, là cha tôi và chú hai, đích và thứ của Lâm phủ.
Mấy người cô thứ xuất trong phủ đều bị bà ta gả đi thật xa.
Bởi vậy Lâm phủ thành nơi bà ta có thể lấy thúng úp voi.
Bà ta không thích mẹ tôi, chỉ vì mẹ tôi chỉ sinh một đứa con gái là tôi, mà phụ thân tôi còn thề là không nạp thiếp.
Sau khi phụ thân gặp bất trắc qua đời, bà ta lại càng cảm thấy mẹ tôi đã khắc ch//ết phụ thân, nên dùng đủ mọi cách làm khó và nh//ục mạ mẹ, cuối cùng khiến mẹ uất ức quá mà qua đời.
Còn tôi ư, bà ta coi như không thấy.
Bà ta ưa thích Lâm Nhược Uyển dẻo miệng hơn, để mặc con gái đích tôn là tôi bị chi thứ hai giày vò.
Sau khi cha mẹ qua đời, tôi còn nhỏ tuổi bị thím hai chế giễu, bị Lâm Nhược Uyển tát, bèn chạy đi tìm lão thái quân với khuôn mặt sưng đỏ.
Bà ta chặn tôi ngoài cửa, lạnh lùng nói.
“Đại cô nương, cha mẹ ngươi qua đời, không ai dạy dỗ, thím hai dạy ngươi quy tắc cũng là lẽ đương nhiên. Về học cho tốt, đừng quấy rầy bà già này nghỉ ngơi.”
Sau đó bà ta sai người đuổi tôi ra ngoài.
Từ đó trở đi tôi biết tôi đã không còn chỗ dựa nào ở Lâm phủ này nữa.
Dựa vào những thiện duyên của phụ thân lúc sinh thời, tôi lặng lẽ ngày ngày ra phủ, theo phu tử học bài, góp nhặt kiến thức, sau đó lại mặc nam trang theo chưởng quỹ học cách xử lý chuyện làm ăn, rồi kết giao bạn bè như thế nào.
Rất khổ, rất mệt, nhưng tôi lại vui vẻ chịu đựng.
Cũng chính vì thế mà tôi mới có thể làm gia sản cha mẹ để lại tăng lên gấp bội, mới mua được tỳ nữ tạp dịch từ trên xuống dưới, kiếp trước mới có thể cố nâng tiểu quận vương vô dụng lên.
Mà Lâm Nhược Uyển sợ khổ sợ mệt, chỉ thích hưởng thụ, không có nhan sắc, chẳng có nội tại.
“Khụ…”
Lão thái quân khẽ ho một tiếng, thím hai lập tức hiểu ý bưng ống nhổ lên.
Mọi người đặt đũa xuống, nghe tiếng lão thái quân ho nhổ đàm.
“Bà nội ơi, cháu tìm sơn trà hảo hạng từ phía nam để bà nhuận họng, giúp bà thoải mái hơn đây ạ.”
Lâm Nhược Uyển khôn khéo lấy lòng.
Lão thái quân tươi cười ra mặt.
“Uyển Nhi, cháu có hiếu như vậy, lại thông minh xinh đẹp, cho dù là thái tử thì cũng vẫn xứng đôi.”
Rồi bà ta lại quay sang chỉ trích tôi: “Nhược Nghi, cháu không nên che giấu, kỳ nghệ tốt như vậy thì cũng nên dạy cho em gái mình với chứ.”
Lâm Nhược Uyển cũng nghĩ như thế.
Ả nhìn chằm chằm tôi đầy ghen tị, trong mắt là sự oán hận.
Thím hai cười nói: “Giờ học cũng chưa muộn, đại cô nương có chịu không thôi?”
Ba người đồng loạt nhìn tôi, sắc mặt khác nhau.
Tôi thì mỉm cười không chút hoang mang: “Con học chơi cờ với Vương sư phụ.”
Lâm Nhược Uyển không hiểu ý tôi là gì.
Vương sư phụ là tiên sinh dạy kỳ nghệ trong phủ hồi trước, sau này về quê dưỡng lão rồi.
Tôi bổ sung: “Nếu lúc trước em gái kiên trì học tiếp, không bỏ dở nửa chừng, nay cần gì con dạy chứ?”
“Dựa theo tính cách của em ấy, con cũng không dạy được.”
Lâm Nhược Uyển tức tới mức mặt đỏ bừng, nước mắt rơi xuống, trông rất đáng thương.
Lão thái quân nổi giận, cầm quải trượng định đánh tôi.
Tôi ngồi yên không động đậy, chỉ thản nhiên nói: “Nếu thái tử điện hạ hỏi con là vết thương trên người do đâu, con sẽ nói là vì con không chịu thay em gả cho tiểu quận vương nên bị bà nội đánh.”
Tất cả mọi người lại lập tức biến sắc.
Lão thái quân cũng buông lỏng quải trượng trọng tay, khiến nó rơi xuống đất vang lên tiếng cạch.
Tôi thầm cười khẩy rồi quay đầu bước đi.
Tới tối, em gái ngượng ngịu chạy tới sân viện của tôi.
Ả cầm mấy hộp son và hương tới nói xin lỗi tôi.
“Chị ạ, em sẽ kiếm cách bịt miệng tiểu quận xương, kính xin chị đừng kể cho ai. Chúng ta đều là cô nương Lâm phủ, nếu em hỏng thanh danh rồi, chị cũng không gả vào Đông cung được.”
“Mấy hộp này đều là phấn và son của Đới Xuân Lâm nổi danh nhất kinh thành, dùng tốt lắm, em cũng đang dùng chúng, kính xin chị vui lòng nhận cho em.”
Ả vờ ngoan ngoãn, đôi mắt ửng đỏ trông rất đáng thương.
Niêm phong giấy bao đều còn nguyên vẹn chưa có dấu hiệu bị bóc, chỉ là mặt lưng của hộp phấn có một cái lỗ khá nhỏ.
Tôi gọi tỳ nữ cận thân tới: “Gọi Bích Hà trong viện của Lâm Nhược Uyển tới đây.”
Thím hai và Lâm Nhược Uyển cho rằng thấy tôi chưa từng dùng phấn thơm Đới Xuân Lâm là có thể dùng nó để hãm hại tôi.
Tiếc rằng kiến thức của tôi hơn xa bọn họ.
Tôi chờ xem bọn họ tự nếm trái đắng.
---
Ba ngày chớp mắt qua đi, đã tới ngày hẹn chơi cờ với thái tử.
Trước khi đi, Lâm Nhược Uyển bám lấy tôi.
Ả cười muốn trang điểm cho tôi, còn muốn tô son điểm phấn giúp tôi.
“Chị à, sao chị không dùng phấn thơm em tặng chị vậy? Chắc chắn thái tử điện hạ sẽ thích lắm.”
Hộp phấn chưa bóc ra vẫn còn đang được để yên trên một góc của đài trang điểm.
Tôi lắc đầu: “Chị chưa dùng bao giờ nên không muốn dùng nó.”
Lâm Nhược Uyển ghé sát mặt tới trước mặt tôi.
Trên khuôn mặt trắng nõn là lớp phấn nhãn nhụi, mùi thơm xộc vào mũi.
Ả chớp chớp mắt: “Chị à, em biết ngay chị chưa dùng bao giờ mà. Chị xem, hôm nay em có thoa phấn này, trông có phải rất đẹp không?”
Vừa nói ả vừa bóc hộp phấn thơm ra, rồi cẩn thận bôi lên mặt cho tôi.
Tỳ nữ muốn ngăn cản thì cũng không kịp.
Tôi ngồi yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn nụ cười đắc chí trên mặt ả trong gương đồng.
Dường như có một thứ mùi khác thường phả tới, rất nhạt, nhưng lại nhanh chóng tan đi.
Qua nửa tiếng đồng hồ sau, cuối cùng tôi đã ăn vận thỏa đáng.
Lâm Nhược Uyển bám lấy tôi đòi theo tôi cùng đi gặp thái tử.
Bà tử mà lão thái quân phái tới cũng nửa uy hiếp nửa dỗ dành để tôi dẫn ả theo.
“Đại cô nương ạ, chỉ để nhị cô nương lộ mặt trước điện hạ mà thôi. Nếu chút tình cảm chị em đó mà cũng không để ý thì thanh danh đại cô nương sẽ không dễ nghe đâu.”
Tôi hỏi đầy thâm sâu: “Em thật sự muốn đi?”
Lâm Nhược Uyển gật đầu.
Thế là tôi cũng gật đầu đồng ý.
Mặt trời lên cao, tiết trời khá đẹp.
Thái tử ngồi an nhiên trên ghế đá bên cầu, chỉ là bên người có thêm rất nhiều thị vệ.
Một người phụ nữ ăn vận như ma ma của Đông cung nhưng lại toát lên khí chất ung dung lẳng lặng đứng sau lưng chàng.
“Là ma ma hầu hạ ta từ nhỏ.” Thái tử giới thiệu.
Nhưng tôi nhận ra bà ấy.
Bà ấy là em gái ruột của hoàng hậu nương nương, chính phi của Tần vương, có thân phận rất tôn quý.
Tôi hành lễ với thái tử, gò má ửng hồng: “Thỉnh an điện hạ. Hôm qua dân nữ không biết điện hạ có thân phận quý trọng nên đã sơ suất lễ nghĩa, kính xin điện hạ thứ lỗi.”
Năm phần ngại ngùng của nữ nhi gia, năm phần đoan trang lễ phép, tôi đắn đo rất chuẩn.
Đôi mắt Tấn vương phi tỏa sáng.
Không có trùy mạo che chắn, khuôn mặt tuấn tú của thái tử càng thêm rõ ràng.
Chàng vẫn mỉm cười ôn hòa ấm áp, khẽ giơ tay dìu tôi một phen.
Chang đang định mở miệng thì Lâm Nhược Uyển đột nhiên nói xen vào.
“Dân nữ Lâm Nhược Uyển cũng thỉnh an điện hạ, nguyện điện hạ vạn sự thuận lòng, an khang vui vẻ.”
Không những thế, ả còn lấy ra một chiếc túi hương uyên ương, nâng hai tay đưa tới trước mặt thái tử.
“Dân nữ đặc biệt may một túi thơm cho điện hạ, hiến tặng riêng cho điện hạ.”
Lâm Nhược Uyển chưa từng tới gần thái tử như thế.
Ả kích động ra mặt, đôi tay run run, đôi mắt khẽ ngước, dịu dàng liếc mắt đưa tình với thái tử.
Túi thơm uyên ương có ý cầu ái.
Nếu là ở dân gian thì có lẽ đã thành một đoạn giai thoại rồi.
Nhưng hoàng gia chọn dâu thì thứ coi trọng nhất là quy tắc thể thống.
Tần vương phi nhíu mày, nhìn ả với ánh mắt toát lên vẻ không kiên nhẫn và khinh miệt.
Lâm Nhược Uyển chờ mong được thái tử thương xót, nhưng lại mất mặt mà không biết, nên đã bị loại.
Tôi kéo tay ả lại.
“Em họ có kiến thức hạn hẹp, hành vi không hợp, kính xin điện hạ thứ lỗi.”
Lâm Nhược Uyển suýt thì nghiến răng.
Thậm chí ả còn muốn mắng tôi.
“Lâm Nhược Nghi! Chị còn chưa lên làm thái tử phi mà đã định quyết thay cho điện hạ rồi!”
Tôi ung dung nói: “Em họ, xin hãy ăn nói cẩn thận.”
Lâm Nhược Uyển tức gần ch//ết.
Dưới sự phụ trợ của ả, tôi trông lại càng đoan trang nền nã, hiểu rõ lý lẽ.
Tôi biết hoàng hậu thích nữ tử như thế. Ở tiền kiếp, thái tử phi mà bà chọn cũng là như vậy.
Tôi còn biết hoàng thượng không mong muốn thái tử cưới một thái tử phi tới từ nhà quyền quý, để tránh ngoại thích lớn mạnh kiêu căng như của nhà hoàng hậu.
Tần vương phi thầm đưa tới ánh mắt thưởng thức.
Tôi lại càng cảm thấy chắc chắn hơn.
Thái tử không để ý tới Lâm Nhược Uyển, trong mắt chỉ có tôi.
“Lâm cô nương, ngày ấy ván cờ mới hạ được một nửa, nay liệu có thể quyết thắng bại được không?”
Tôi khẽ cười: “Được.”
Cuối cùng, tôi thoáng liếc thấy Lâm Nhược Uyển không cam lòng siết chặt chiếc túi thơm uyên ương trong tay.
Bình luận facebook