• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi (1 Viewer)

  • chap-121

Chương 96: Tư lượng đối sách




Editor: Luna Huang



Trên bàn của Ôn Nhu xếp chồng sách cao cao, đây là nàng cố ý để Túc Dạ từ kho Tây Uyển mang điển tịch ghi chép dân sinh cùng quân tranh của Đại Di từ trước đến nay, còn có thư tịch ghi chép những quốc gia khác có liên quan đến Phong chi đại lục, Ôn Nhu một bên tinh tế đọc, một bên ghi chú gì đó trên giấy, suy tư, Ôn Nhu càng nhíu mi lên, lấy thêm mấy quyển còn thừa lại chưa kịp xem, đại đồng tiểu dị, không khỏi gác bút lông trên tay lại, lấy tay đè huyệt thái dương xuống hơi thu mắt về.



Di quốc rơi đến đến các tiểu quốc quanh thân cũng dám tùy ý khi dễ, quốc nội tất có mầm tai hoạ khiến Đại Di suy thoái, nàng vốn tưởng rằng Đại Di bất quá là yếu, lại không nghĩ rằng sẽ yếu như vậy, nếu không làm gì đó, ắt sẽ bị nước khác thôn phệ.



"Vương phi, người nên dùng cơm trưa rồi." Ngay lúc Ôn Nhu nhắm mắt suy nghĩ, thanh âm cung kính của Duẫn nhi vang lên bên tai.



"Ân." Ôn Nhu khẽ gật đầu.



"Vương phi người hai ngày này không ngủ xem sách, nếu để cho vương gia biết, sẽ không cao hứng." Duẫn nhi nhỏ giọng tả oán nói, vương gia hai ngày này bận rộn đến không thể phân thân đến Yên Thủy các, Vương phi liền ôm những cuốn sách này mà sống, nàng khuyên bao nhiêu cũng như không khuyên.



"Vương gia đã dùng qua ngọ thiện?" Ôn Nhu lại không đem lời nói của Duẫn nhi cho vào trong tai, hỏi.



"Đại quản sự Túc Dạ đã mang cho vương gia rồi, Vương phi không cần lo lắng." Duẫn nhi còn tưởng rằng Ôn Nhu là lo lắng cho Lãnh Triệt chưa dùng thiện, xem ra Vương phi cuối cùng cũng đem tâm tư từ trong sách ra rồi.



"Đem ngọ thiện bưng tới đi, ta ở chỗ này dùng liền đi Tây Uyển một chuyến, Duẫn nhi ngươi không cần ở bên hầu hạ." Việc khẩn cấp, không thể kéo dài được.



"Vương phi, người dùng xong ngọ thiện phải hảo hảo nghỉ ngơi một chút..."



"Nói nhiều, nhanh đi đem ngọ thiện bưng tới."



"Vâng, nô tỳ làm ngay." Duẫn nhi bất đắc dĩ lui xuống.



Dùng qua ngọ thiện, Ôn Nhu đang muốn ra khỏi phòng, Duẫn nhi liền vội vàng đem áo khoác khoác lên vai nàng, Ôn Nhu khẽ vuốt cằm, đi.



Công thự Tây Uyển, tất cả quan viên lui tới không ngớt, cũng đâu vào đấy, nhất là bận rộn vì quan lễ của Vương Thượng, hai là vì chuyện chuẩn bị cho Vương Thượng nạp phi, hai sự kiện trên được xem là đại sự, không được qua loa.



Mọi người đều cúi đầu bận rộn chuyện của mình, cũng không ai chú ý tới Ôn Nhu xuất hiện, Ôn Nhu cũng là mới lần đầu tiên thấy được Đại Di trật tự cùng bận rộn, xem ra mọi chuyện lớn nhỏ của Đại Di đều trên tay hắn, đều có thể ngay ngắn rõ ràng.



Ôn Nhu nhợt nhạt cười, tiếng đến gian phòng thứ hai dành riêng cho thừa tướng Bạch vương xử lý công việc, nhẹ nhàng gõ gõ cửa liền bước qua cửa, vừa bước qua cửa chính là một biển sách, để cho nàng nhất thời tìm không được Lãnh Triệt ở nơi nào.



"Đem đồ bên trái bàn sách là được." Ngay lúc Ôn Nhu tìm kiếm thân ảnh của Lãnh Triệt, phía bên phải trong thính tử đằng sau giá sách truyền đến thanh âm lạnh như băng bất cẩu ngôn tiếu của Lãnh Triệt, Ôn Nhu mỉm cười liền bước đến nơi của Lãnh Triệt.



"Đồ đã buông xuống, thừa tướng đại nhân còn có gì phân phó?" Ôn Nhu đi tới bên ngoài giá sách, nhìn Lãnh Triệt như trước cũng không ngẩng đầu lên đang lất lật xem quyện sách trong tay, mi tâm cau lại, tựa hồ đang suy tư vấn đề, không khỏi cười nói.



"A Nhu?" Âm thanh cười khẽ của Ôn Nhu để Lãnh Triệt ngẩng đầu lên, lọt vào trong tầm mắt là mặt mày mỉm cười của nàng, mi tâm trong nháy mắt xoè ra, gắp quyển sách trên tay lại bước ra, "A Nhu như thế nào đến?"



"Hai ngày này quốc sự quá nhiều, không có bồi nàng, trách ta rồi?" Lãnh Triệt luôn luôn ánh mắt lạnh như băng khi nhìn đến Ôn Nhu chậm rãi trở nên nhu hòa, trong giọng nói mang theo vị đạo xin lỗi.



"Thật đúng là một ngày không gặp quân, như cách ba thu." Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt đầu gỗ lại cảm thấy vừa đáng yêu, nhịn không được trêu ghẹo nói, nam nhân này, quả nhiên là đụng đến chuyện liên quan đến tình ái, sẽ trở nên vô cùng đầu gỗ, lẽ nào hắn thật cảm thấy nàng sẽ vì hắn hai ngày này không bồi mình mà cố ý chạy đến trách hắn?



Quả nhiên, mặt Lãnh Triệt bỗng nhiên hơi ửng đỏ, nhất thời cũng không biết nên như thế nào nói tiếp mới tốt, chọc cho Ôn Nhu không nhịn cười được, "Tưởng thật?"



"Không có." Lời nói của Lãnh Triệt ra cửa miệng, cùng trên mặt hắn đỏ ửng, có thật không có loại cảm giác giấu đầu lòi đuôi, để Ôn Nhu càng cảm thấy vui vẻ, cảm thấy hắn khả ái.



"Được rồi, Triệt, ta cũng không nói đùa với ngươi nữa, tới tìm ngươi, là muốn cùng ngươi nói chuyện." Ôn Nhu thu hồi nụ cười ở khóe miệng, thần tình bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, "Có thể ngồi xuống nói tỉ mỉ?"



Ôn Nhu chợt thay đổi thần tình để Lãnh Triệt biết nàng muốn nói tất nhiên sẽ không phải việc nhỏ, cũng hồi phục nghiêm túc cùng tĩnh táo, mặt hướng dựa vào bắc mà đưa tới hai ghế thái sư, dùng thái độ đối đãi với tri thức chi sĩ để đối với Ôn Nhu làm một động tác "Thỉnh", "Vương phi, mời ngồi."



"Vương gia, có từng nghĩ tới Đại Di tại sao lại yếu đến mức tiểu quốc cũng dám mơ ước?" Ôn Nhu cũng không quanh co lòng vòng, nghiêm nghị ngồi xuống trên ghế, đi thẳng vào vấn đề.



"Cửu tích chi bệnh, triều đình hỗn loạn, nhìn như một mảnh tao nhã, kì thực quốc nghèo dân yếu, thương thị khó khăn, vô tinh tráng chi binh, vô hoàn mỹ khí giới, vô kiên cố hậu viên(Luna: quân tiếp viện)" Lãnh Triệt trầm giọng nói, nhãn thần âm trầm đến đáng sợ.



"Vương gia có thể có nghĩ tới thế nào để Đại Di thoát khỏi loại cục diện này?" Ôn Nhu cũng nghiêm túc dị thường, nàng muốn giúp hắn, nàng phải giúp hắn, nhất định phải cùng hắn mặt đối mặt đem cục diện phân tích rõ ràng, "Vương gia đại tài của triều đình, Ôn Nhu ở đây liền không lo nhiều lời, cũng không nói lời vô ích, Ôn Nhu chỉ là muốn hỏi, Đại Di có ruộng tốt, lại tại sao lại quốc nghèo dân yếu? Thôn dự định xã lân của Đại Di bình thường phát sinh việc cử tộc dùng binh khí đánh nhau, trong quân lại làm sao vô tinh tráng chi binh? Đại Di có thập vạn đại sơn, lại vì sao vô hoàn mỹ khí giới? Còn có một triều đình Đại Di nghiêm túc, làm sao lại vô kiên cố hậu viên?"



Thanh âm của Ôn Nhu không lớn, lúc này lại như sóng cuồn cuộn gột rửa lòng của Lãnh Triệt, chấn động đến hắn hầu như nói không ra lời, khiếp sợ nhìn Ôn Nhu, sau đó bỗng dưng từ trên ghế đứng lên, hướng Ôn Nhu nghiêm nghị ôm quyền khom người: "Dám thỉnh Vương phi dạy ta."



Những thứ nàng nói, chính là vấn đề Đại Di cần phải giải quyết, hắn không phải chưa nghĩ qua vấn đề này, chỉ là nghĩ không có nàng nghĩ tới thấu triệt, phương pháp giải quyết cũng vẫn chỉ trong tham khảo, còn có triều đình Đại Di nghiêm túc thanh minh là quan trọng, thế nhưng còn phải đối mặt với rất nhiều cần giải quyết, trước khi độc tố trong cơ thể hắn còn chưa thanh trừ, hắn cũng đã sớm suy nghĩ, thế nhưng chỉ cần hắn suy nghĩ sâu xa liền sẽ cảm thấy đau đầu như nứt ra, căn bản không phải do hắn có thể nghĩ ra phương pháp giải quyết hữu hiệu, hôm nay độc tố trong cơ thể hắn có thể trừ, lại liên tiếp tới chuyện của Thanh vương biến loạn cùng thái hậu, chỉ là trước mắt chính là triều đình Hải quốc rung chuyển, bọn họ nhất thiết phải nắm cơ hội này hảo hảo sửa trị toàn bộ Đại Di một phen, trong lúc này, nàng đề ra vấn đề liền có vẻ càng quan trọng hơn, trước mặt Đại Di quan trọng nhất.



Hiện nay mặc dù hắn tìm thật nhiều manh mối, nhưng vẫn chưa thể tinh tế thấy hết được, mà nàng nói, giống như là vì hắn mở thông một con đường phiền phức, trong nháy mắt để tất cả nghĩ cách của hắn đều rõ ràng, chuyện trọng yếu hơn, hắn muốn nghe một chút ý kiến của nàng, hắn cảm thấy, nàng chắc chắn để hắn kinh hỉ.



"Một quốc gia có thể chiêu hiền đãi sĩ khí độ, tương lai Đại Di thật khiến cho người ta mỏi mắt mong chờ." Không chút nào không chút nào keo kiệt khen, lang lảnh khí độ khí độ như nam tử, "Ôn Nhu không tin vương gia không thể nào ứng đối, mà nếu vương gia nhìn được như vậy, Ôn Nhu liền cùng vương gia nói một chút cũng không sao."



"Nguyện nghe kỳ tường." Quốc sự chi nội vô hí ngôn, lúc này hai người, không giống quân, không giống phu thê, chỉ giống tri thức chi sĩ.



"Ngoại trừ cùng vương gia đếnTào thành, Ôn Nhu có thể nói chưa từng ra khỏi đế đô, Ôn Nhu cứ cho là không ra khỏi đế đô, Ôn Nhu cũng biết Đại Di có đất đai lãnh thổ màu mỡ, vô luận nói như thế nào, cũng không đến mức quốc nghèo dân yếu, vương gia có thể giải thích nghi hoặc cho Ôn Nhu?"



"Vương phi nói không sai, Đại Di quả thực lãnh thổ màu mỡ, Vương phi chung quy cũng là người trong khêu phòng, trên giấy cuối cùng là cạn, Vương phi chỉ biết một mà không biết hai, mặc dù thổ địa Đại Di đông đảo màu mỡ, thế nhưng Đại Di bị lũ lụt tàn phá, một khi hồng thủy đột kích, cho dù ruộng tốt nhiều hơn nữa, cũng sẽ ở sớm chiều bị hủy bởi bị hủy bởi hồng thủy vỡ đê, hơn nữa triều đình Đại Di có thái hậu chấp chưởng mười năm, cứ cho là may mắn tránh khỏi hồng thủy chi tập, Vương phi nên nhớ, thái hậu sẽ giúp Đại Di tránh khỏi hồng thủy chi tập sao? Ruộng tốt vô thu, bách tính sinh kế lấy cái gì đảm bảo? Tuy cứu tế, hàng năm như vậy, coi như là có băn Đại Di, chỉ sợ từ lâu bị hủy rồi."



Mâu quang Lãnh Triệt nặng nề, khẩu khí băng lãnh, lúc tiên đế tại thế, hắn liền dâng tấu qua chuyện lũ lụt thống trị ở Di quốc khẩn yếu, thế nhưng khi đó tiên đế hoa mắt ù tai, lúc tại hắn thần trí thanh minh muốn ứng đối với lũ, cũng sẽ bị thái hậu đem việc này đè xuống, tấu chương của hắn dâng cứ như vậy mà bị chím sâu dưới đáy biển, may mà tiên đế ngay lúc quan trọng nhất đem Đại Di chi quyền giao cho hắn, hắn mới có thể âm thầm kinh doanh vì Đại Di, bất luận dân sinh, bất luận triêu trì, một phòng thái hậu hãm hại tân đế, hai muốn đảm bảo Đại Di không bị thái hậu hạ độc thủ, ba muốn bách tính Đại Di không vì sinh kế mà phát sinh bạo loạn, hôm nay có thể bảo trụ Đại Di đã làm cho hắn tận lực mệt mỏi, còn có thể làm cái gì đeẻ Đại Di cường thịnh? Tuy cường thịnh, cũng sẽ bị thái hậu cùng phe đảng làm hỏng, chỉ có thể từ từ mà tới thôi.



Chỉ cần tay cầm thực quyền của Đại Di, hắn trước hết đem lũ lụt thống trị, như vậy mới bảo đảm dân sinh không lo, dân sinh không lo, mới có thể để triều đình không lo, may mà hắn tìm được phương pháp thống trị lũ lụt, đồng thời giấu thái hậu mà tiến hành, hiện nay, nên hoàn thành, cuối cùng cũng đã bảy năm, cuối cùng cũng hoàn thành.



Nhưng mà, Lãnh Triệt nói xong gợn sóng không sợ hãi, Ôn Nhu lại nghe kinh ngạc, nàng đương nhiên biết sức uy hiếp của lũ lụt đối với bách tính, mà thời tiết là vấn đề lớn nhất, nếu không có triều đình tiếp tế tương đối bạo phát dân loạn, mà hắn dĩ nhiên có thể trong lũ lụt nhiều năm bảo trụ Đại Di không ngã, bảo trụ dân sinh bất loạn, đây có thể thấy được năng lực của hắn có bao nhiêu.



Nhưng hôm nay có nàng, nàng sẽ không lại để cho hắn một mình ứng đối.



"Vương gia nếu nghĩ đến vấn đề này, không biết có thể sớm có ứng đối?" Ôn Nhu nhìn dáng dấp tĩnh táo của Lãnh Triệt, biết được hắn đã ứng đối lũ lụt chi sách, lấy khả năng của hắn, nàng không tin hắn sẽ không nghĩ không ra.



"Vương phi cũng biết vì sao ta phải đích thân đến Tào thành một chuyến?"



"Tào thành cùng một chuyện trị lũ lụt có quan hệ?"



"Đúng vậy, âm thầm kinh doanh bảy năm, tỷ lệ lũ lụt ở Đại Di phát sinh cao phải xây kênh dẫn nước, từ nam hướng bắc, kênh rạch Đại Di ngang dọc chằng chịt, dẫn nước vào kênh, có thể có thống trị lũ lụt, bảo đảm không lo tưới tiêu, mà Tào thành, là thành trì cuối cùng có kênh chảy qua, mà đứng vững, đến đâu xuân năm nay xây dựng, đến lúc đó, một khi kênh dẫn nước cào, Đại Di chắc chắn ốc dã thiên lý!" Lãnh Triệt hiển nhiên có chút kích động, giọng chìm có nhiều hơn một tia kích động mà thành run, "Cho nên, Tào thành tuyệt không nị hủy, càng không thể rơi vào tay của Hải quốc, bằng không bảy năm kinh doanh liền hủy hoại trong chốc lát!"



Bảy năm kinh doanh... Thảo nào phải thường xuyên trưng tập sức dân... Nguyên lai là vì xây kênh rạch, bởi vì không thể để cho thái hậu có phát giác, kinh doanh bảy năm.... Tánh mạng của hắn có thể còn được bao nhiêu cái bảy năm...



"Ôn Nhu bội phục..." Đáy lòng Ôn Nhu thản nhiên sinh ra một phần đau lòng, một phần kính nể.



"Đầu xuân năm nay là thông kênh, có thể nói là còn để cho bách tính có một mảnh gia viên tốt." Khóe miệng Lãnh Triệt khó có được vung lên một nụ cười vui mừng, tiện đà vừa nhìn về phía Ôn Nhu, "Mà Vương phi nói tinh tráng chi binh, cùng chuyện dùng binh khí đánh nhau có liên quan gì với nhau?"



Nói đến chuyện dùng binh khí đánh nhau, Lãnh Triệt không khỏi cau mi lại, cử tộc dùng binh khí đánh nhau lài phong khí ở Đại Di đã tồn tại lâu, nếu muốn trị tội cử tộc chi tội, mà nếu trị rồi, bờ ruộng ai canh tác, chớ nói bờ ruộng không người canh tác, còn phát sinh hậu quả quan bức dân phản, dân loạn, đây là căn bản Đại Di hiện nay chống không nỗi.



"Có thể dùng binh khí đánh nhau người tất tinh tráng, mà có thể dùng binh khí đánh nhau, vì sao không thể tòng quân báo quốc?" Ôn Nhu thấy trong suy nghĩ của Lãnh Triệt, dừng một chút vừa tiếp tục nói: "Xin hỏi vương gia, quân công Đại Di thưởng thế nào?"



"Thưởng cho người có công." Ở Phong chi đại lục các quốc gia đều như vậy thưởng cho quân công, có gì không ổn?



"Như vậy đó là nói, vô luận tướng sĩ giết bao nhiêu địch, hoặc là tử trận, hoặc là vì già, bị thương tàn phế mà bị cắt giảm, công lao đều không được ghi nhận?"



"Đúng là như vậy."



"Vương gia thử nghĩ, như vậy có công vô thưởng, lão không chỗ nào nuôi, còn thế nào để tinh tráng cả nước nghĩa bất dung từ muốn tòng quân đồng thời vì Đại Di cống hiến, vì Đại Di đấu tranh anh dũng?" Ánh mắt của Ôn Nhu thanh, "Tòng quân chi chi đơn giản có ba loại người, một loại là vì giải quyết ấm no, một loại là cam nguyện vì nước vì nước cống hiến, cuối cùng một loại, không phải là muốn tranh nhất quân công tước vị làm rạng rỡ tổ tông, mà là định luận phong thưởng, thế nào có thể để cho quốc gia đầy hứa hẹn như Đại Di nghĩa vô phản cố tinh tráng chi chi binh?"



Lời nói của Ôn Nhu phảng phất như một tảng đá lớn ném trên mặt hồ bình tĩnh, kích động dẹp loạn rung động.



Lãnh Triệt lại một lần nữa kinh hãi, toàn bộ đại lục đều như vậy, không có ai thay đổi chế độ tưởng quân công, đó là hắn, cũng chưa từng nghĩ tới, mà nàng, từ từ châu ngọc!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom