Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-122
Chương 97: Lục y lai phỏng
Editor: Luna Huang
Lãnh Triệt chấn kinh đến thật lâu không nói, Ôn Nhu chỉ là ngón tay khẽ gõ trên bàn tiếp tục nói: "Đại Di có thập vạn đại sơn, tuy là không có tinh thiết chi khí, cũng có thể lương mộc chi giới, lẽ nào Vương gia không cảm thấy, có chút độ cứng của tài mộc có thể so với thiết khí sao? Ngay cả ngựa thuộc da, nếu Ôn Nhu nhớ không sai, Đại Di chi bắc tiểu quốc có chúc du mục, nghĩ như vậy tất không cần Ôn Nhu nhiều lời, Vương gia cũng biết được Ôn Nhu muốn nói cái gì."
Thời khắc này Ôn Nhu, Lãnh Triệt trên người nàng thấy được ánh sáng chói mắt trước nay chưa có, hắn tán thưởng qua tài trí của nàng, lại không biết nàng người mang đại tài, không thua bất kỳ một nam tử nào, thậm chí có thể nói không thua cho hắn, dục dục sinh huy, để hắn lần nữa khiếp sợ.
Ôn Nhu không có Lãnh Triệt nói, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt của Lãnh Triệt, sau đó chậm rãi đứng lên, bên trong nhà chậm rãi bước đi thong thả, ngôn ngữ như trước nặng nề, cực kỳ nghiêm túc: "Mà người có công ra trận giết địch, người canh tác cùng người có công, như vậy bảo đảm Đại Di ruộng tốt màu mỡ lương thực tăng mạnh, đầy đủ, có thể tập kết dân tâm, nếu có dân tâm, tuy là nước hủy, quốc chi tinh khí có thần diệc, phục quốc liền chỉ là chuyện sớm muộn, nếu dân tâm tán, tuy là quốc thổ vạn khoảnh, cũng sẽ tại triều tan vỡ, dân tâm là quan trọng nhất, đạo lý này Vương gia so với Ôn Nhu càng minh bạch."
"Về phần ——"
"Vương phi chậm đã!" Lãnh Triệt từ trên ghế hoắc mắt đứng lên, cắt đứt lời Ôn Nhu đang muốn nói, Ôn Nhu tức khắc xoay người nhìn hắn, chỉ thấy Lãnh Triệt hướng nàng đi tới, sau đó giữ tay của nàng lại.
"Đi." Lãnh Triệt kéo Ôn Nhu đi ra ngoài, hắn đã lời của nàng đánh thức tâm dâng trào, kích động không thôi, trong con ngươi của hắn Ôn Nhu đọc được hai chữ chấn động.
"Đi chỗ nào?" Ôn Nhu có chút không giải thích được, nhưng nhìn Lãnh Triệt kích động bộ dáng khiếp sợ, biết mình đăm chiêu suy nghĩ nhất định là giúp được hắn, tâm trạng tự giác mừng rỡ, tuy có không giải thích được, nhưng vẫn là nhẹ nhàng cười.
"Tiến cung cùng Vương Thượng nói rõ." Hắn cùng với Vương Thượng nghiên hồi lâu vẫn như cũ dạt không được sương mù dày đặc, bị một lời của nàng vạch trần, làm sao có thể không để hắn kích động, nàng nói, điều không phải hắn thật không ngờ, chỉ là muốn vẫn có chỗ hỗn độn, không giống trải qua nàng chỉ điểm như vậy rõ ràng sáng tỏ, hiện nay đáy lòng hắn chỉ có một nghĩ cách, đó là cùng nàng tiến cung, để Vương Thượng cũng nghe nàng kiến giải một chút, sau đó một lượt vi tương lai Đại Di định ra đối sách mới.
"Đầu gỗ" Ôn Nhu cười ra tiếng, rút tay mình trong tay Lãnh Triệt ra, cười nhìn hắn, cũng khôngcó ý tứ định muốn cùng hắn tiến cung diện thánh.
Lãnh Triệt bị Ôn Nhu khiến cho không khỏi cau mi lại, làm sao còn nói hắn là đầu gỗ? Hắn chỗ nào giống đầu gỗ?
Ôn Nhu nhìn dáng dấp không hiểu của Lãnh Triệt nghĩ buồn cười vừa đáng yêu, vây hắn cược bộ, giả bộ nghiêm túc nói: "Nơi nào thấy qua bản thân còn không có đem tất cả kế hoạch cùng định sách toàn bộ thanh lý liền vội vả muốn đi cùng người khác nói? Không phải đầu gỗ, vậy là cái gì? Triệt, ân?"
Lãnh Triệt không khỏi hạ mặt, cũng từ trong kích động chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn Ôn Nhu trước mắt, bỗng nhiên cười yếu ớt, trong nụ cười dẫn theo lau một cái tự giễu, nghĩ đến hắn còn không có bị kích động đến đế khó kiềm chế như vậy, nhất thời lại lại quên bản thân nên thanh lý rõ mới cùng Vương Thượng trao đổi.
"Cười cái gì?" Ôn Nhu nhịn không được liếc mắt Lãnh Triệt, nhìn con ngươi hắn thâm thúy, nghĩ cũng chỉ trước mặt nàng hắn mới có thể có tâm tính như vậy, nghĩ đến nàng nên để hắn lúc nào cũng như vậy mới tốt.
"Cười bản thân." Cười bản thân suy nghĩ không thấu đáo, ngày sau không thể tiếp tục như vậy nữa.
"Bản thân có gì buồn cười?"
"Cười bản thân không bằng A Nhu." Cũng chỉ có ở trước mặt nàng, hắn mới có thể không cố kỵ gì.
"Ai nói nữ tử không bằng nam tử, ngươi không bằng chỗ của ta, nên đi nhiều một chút." Ôn Nhu ngẩng đầu, cười đến mặt mày nhuộm xuân phong.
"A Nhu so với rất nhiều nam tử đều mạnh hơn." Ôn Nhu nói để Lãnh Triệt không khỏi buông lỏng nghiêm túc trong trọng tâm câu chuyện xuống, mỉm cười, không chút nghỉ ngợi nói.
"Ta cũng không có nói ta so với nam tử mạnh, ta chỉ so với Triệt ngươi mạnh." Ôn Nhu ngửa đầu ánh mắt trong trẻo nhìn Lãnh Triệt, đưa ngón trỏ ra chỉ vào tim hắn một cái, so với hắn cường, chẳng khác nào so với các nam tử khác cường.
"Thật không?" Con ngươi thâm thúy của Lãnh Triệt bỗng nhiên tiếu ý nặng nề, ôn như cầm tay của Ôn Nhu, "Có lẽ vậy."
Nếu nàng thích, liền chiếu theo đáp án nàng thích, hắn mặc kệ nàng mạnh hay yếu, chỉ cần có hắn. liền sẽ bảo hộ nàng.
"Sỏa đầu gỗ." Ôn Nhu liếc mắt Lãnh Triệt, vẫn là một sỏa đầu gỗ đến nói đùa cũng biết, "Đã dùng qua ngọ thiện?"
"Vẫn chưa."
"Vì sao còn chưa dùng bữa? Túc Dạ không phải là đã sớm đem ngọ thiện mang đến sao?" Ôn nhu bỗng nhiên xụ mặt xuống.
"Bận quá, đã quên." Lãnh Triệt buông ra tay của Ôn Nhu ra, xoay người liền đến sau bàn sách, không chút nào phát hiện trong mắt Ôn Nhu hơi giận hờn, còn chưa ngồi xuống liền cầm bút lông lên, chế pháp của Đại Di quả thực nên thay đổi, hắn phải mau chóng viết ra thảo cương, trong lòng nghĩ như vậy, liền có chút không yên tâm hỏi, "A Nhu dùng qua ngọ thiện rồi? Nếu là không có chưa thì mau đi dùng bữa đi, trễ một chút ta đên Yên Thủy các cùng nàng một lượt dùng bữa tối."
Thế nhưng bút lông trong tay hắn còn kịp chưa kịp viết từ kế tiếp, bút lông trong tay liền bị Ôn Nhu đoạt đi, ngẩng đầu nhìn lên, con mắt Ôn Nhu hàm chưa tức giận nhìn hắn, khóe miệng cong lên, lại nhìn không ra mỉm cười.
"Vương gia, còn viết sao?" Ôn Nhu trừng mắt Lãnh Triệt, kì thực suy nghĩ muốn hảo hảo răn dạy hắn một phen, cảm thấy hắn thực sự là trước sau như một không cho nàng bớt lo.
Một tiếng này "Vương gia" này của Ôn Nhu, lúc này Lãnh Triệt mới chú ý tới trong mắt nàng đang nổi lửa, mới ý thức tới nàng tức giận, tâm trạng không khỏi ấm áp, cười nói: "Không viết, ân, trước dùng ngọ thiện."
Ôn Nhu không chút nào nể mặt ném bút lông vào ngực hắn, Lãnh Triệt tuy rằng tiếp nhận bút lông, nhưng mà nước mcự dính đầy áo, trong nháy mắt bạch y như tuyết tràn ra một chút mực hoa, Lãnh Triệt nhìn bóng lưng Ôn Nhu xoay người rời đi, mỉm cười, cầm bút lông trong tay đặt trên nghiện mực, liền gọi Túc Dạ dọn thiện.
Đáy lòng Ôn Nhu như trước tức giận, nàng làm sao cũng nghĩ không thông vì sao hắn là có thể dễ dàng khiến nàng nổi giận như vậy, nàng là một người đối với tức giận có thể nói là vô cùng keo kiệt, thế nào lúc gặp phải hắn nàng cảm giác mình giống mình rồi.
"Vương phi." Giữa lúc Ôn Nhu muốn ra khỏi Tây Uyển, phía sau truyền đến thanh âm cung kính của Túc Dạ, nghỉ chân, xoay người.
"Đại quản sự? Có việc?" Hắn không phải là hầu hạ Triệt dùng bữa sao?
"Không có gì, chỉ là thay thay nói với Vương phi." Túc Dạ cúi đầu, tựa hồ đang cười, bất quá không dám để Ôn Nhu thấy.
"Đại quản sự nói thẳng là được." Ôn nhu có loại dự cảm xấu, bởi vì nàng nhìn ra được Túc Dạ đang cười, có thể để cho Túc Dạ cười còn có thể có cái gì tốt để nói?
"Gia nói, để Vương phi nộ, hắn tối nay chắc chắn bồi Vương phi." Hắn nhìn gia tựa hồ là suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được câu này, sau đó để hắn đuổi theo nói với Vương phi, khuôn mặt gia luôn luôn chỉ biết lãnh, có thể nói ra những lời quan tâm người khác như vậy, gia thâm tư thục lự rồi, làm sao có thể để cho hắn không cười?
Kỳ thực hắn nghĩ, lời này căn bản nói với Vương phi, nếu để cho Vương phi nghe được chỉ sợ sẽ càng giận, chỉ là nếu gia lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
"Trở về nói với hắn, tối nay không cho phép hắn bước vào Yên Thủy các một bước!" Đột nhiên sắc mặt Ôn Nhu cứng đờ, sau đó phất tay áo xoay người, sỏa đầu gỗ này! Lời như vậy không thể không để Túc Dạ đến truyền?
"Vâng, Túc Dạ minh bạch." Túc Dạ nén cười đáp, gia có nhân tình vị là chuyện tốt, đúng là chuyện tốt.
Ôn Nhu luôn luôn tĩnh táo thế nhưng bị người đối với cảm tình phản ứng trì độn như Lãnh Triệt đánh bại, nhưng trong lo lắng còn có một tia ấm áp vị ngọt, để cho nàng tức giận, lại để cho nàng mừng rỡ.
Xoay người nhìn mai bên người, tuyết áp trên cành mai đã không còn, nguyên bản tuyết trên nền đất cũng đã tan rã, đã qua đông, ngày xuân lập tức ở ngay trước mắt.
"Vương phi." Ôn Nhu khó khăn lắm mới ra khỏi Tây Uyển, trước mặt liền gặp được Duẫn Nhi, nhìn hai má của nàng hơi đỏ, nghĩ là đã đứng đây đợi lâu, "Nô tỳ gặp qua Vương phi."
"Làm sao vậy, không phải là cho ngươi không cần theo hầu sao, thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?" Nếu như vô sự, Duẫn Nhi sẽ không đến đây đợi nàng.
"Hồi Vương phi, thật ra không có xảy ra chuyện gì, chỉ là có một cô nương tự xưng là Trầm tiểu thư đến đây tìm Vương phi, nô tỳ không thể đến Tây Uyển tìm Vương phi, không thể làm gì khác hơn là ở đây chờ Vương phi đi ra."
"Trầm tiểu thư?" Ôn Nhu khia cước bộ hướng trước bước, trong trí nhớ của nàng không có Trầm tiểu thư gì, thì như thế nào sẽ tìm đến nàng?
"Đúng vậy, nói là Trầm tiểu thư của Binh bộ Thượng thư, nô tỳ không dám chậm trễ, liền tiến đến mời Trầm tiểu thư, hiện nay đang ở tiền thính chờ Vương phi." Duẫn Nhi cung kính đáp trả.
Trầm tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư? Trong đầu Ôn Nhu đột nhiên dần hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử, là Lục Y? Tuy chỉ là gặp mặt một lần, thế nhưng nàng đối với nữ tử gọi là Lục Y kia có được hảo cảm không nói ra được.
"Có thể có chậm trễ?"
"Nô tỳ không dám."
"Theo ta đên tiền thính."
"Vâng."
Tiền thính Bạch vương phủ, một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi ở quý vị, chỉ thấy nàng người mặc một bộ đạm lục sắc thêu liên văn, thân lưu vân váy nhuộm cùng mày nhưng lại đậm hơn, mỹ nhân kế, yên chi nhạt, ngồi ngay thẳng, nói không hơn khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng khí độ nhã nhặn lịch sự thanh nhã muốn giấu cũng không giấu được, có thể nói là chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, đến Ôn Nhu cũng có đến ba phần tán thưởng.
"Trầm tiểu thư đến, Ôn Nhu để Trầm tiểu thư đợi lâu, quả nhiên là Ôn Nhu thất kính." Ôn Nhu bước vào tiền thính, đầu tiên là bị khí chất của Lục Y mê hoặc, sau đó mới xin lỗi cười nói.
"Lục Y gặp qua Bạch vương phi, Bạch vương phi an hảo." Nghe được thanh âm ôn nhu, Trầm Lục Y lập tức từ trên ghế đứng lên, hướng Ôn Nhu phúc phúc thân.
"Trầm cô nương không cần đa lễ, ngồi là được rồi." Ôn Nhu hướng Trầm Lục Y làm một động tác đỡ, liền ngồi xuống chủ vị, liền có thị nữ nhanh nhẫu đặt một ly trà nóng ở bàn nhỏ bên tay nàng.
"Lục Y tạ qua Bạch vương phi." Trầm Lục Y mỉm cười, lại ngồi xuống ghế.
"Chẳng hay Trầm cô nương tìm đến Ôn Nhu, vì chuyện gì?" Ôn Nhu tuy là có thể phỏng đoán nhân tâm, thế nhưng chỉ gặp mặt một lần, thật đoán không ra Trầm Lục Y tìm nàng vì chuyện gì.
"Ta..." Trầm Lục Y có chút muốn nói lại thôi.
"Sáng nay trong vương phủ trừ tử có làm điểm tâm mùi vị không tệ, Yên Thủy các ta vẫn còn một ít, không biết Trầm cô nương có có hứng thú đến Yên Thủy các của ta nếm thử?" Ôn Nhu cười đến nhu hòa.
"Lục Y từ nhỏ liền thích điểm tâm, có thể nếm thử điểm tâm của Bạch vương phủ, vô cùng tốt, như vậy Lục Y liền tạ qua Bạch vương phi trước."
"Đã như vậy, Trầm cô nương theo ta đến Yên Thủy các."
Ôn Nhu nói xong, cùng Trầm Lục Y một lượt bước về phương hướng Yên Thủy các.
"Trầm cô nương, có gì bất tiện không thể nói trước mặt người?" Đến Yên Thủy các, Ôn Nhu để Duẫn Nhi mang điểm tâm sáng này chưa dùng đến, Duẫn Nhi đi, Ôn Nhu liền nhìn đáy mắt Trầm Lục Y có chút sầu bi hỏi.
"Bạch vương phi chỉ cần gọi khêu danh của Lục Y là được, Vương phi vẫn khách khí xưng hô Lục Y, nhưng thật ra Lục Y rất là câu nệ." Trầm Lục Y nhợt nhạt cười, con ngươi nàng tựa hồ hàm chứa sầu bi khóe miệng nàng cười yếu ớt, bỗng nhiên để ôn nhu nhận ra được lệ mỹ nhân, khiến kẻ khác thiết hận không thôi, cùng lần đầu nhìn thấy thì trắng trong thuần khiết đạm nhiên, một loại vị đạo say hoặc lòng người.
Mà nàng mới có thể nhìn được đáy mắt sầu bi của Trầm Lục Y, bởi vì nàng nhìn ra được, Trầm Lục Y đang cực lực che giấu loại sầu bi này dưới đáy lòng, nàng vì sao mà sầu bi?
"Cũng không biết Lục Y năm nay bao nhiêu xuân xanh?"
"Lục Y năm nay mười tám/"
"Ôn Nhu năm nay cũng mười tám, đã như vậy, Lục Y cũng không nên gọi ta là Bạch vương phi, ngày sau chúng ta liền lấy khuê danh làm xưng hô thế nào?"
"Cúng kính không bằng tuân mệnh." Trầm Lục Y cười đến dịu dàng.
Trong tay Trầm Lục Y đang cầm một ly trà, hé ra ảnh ngược của khuôn mặt sầu bi trong nước trà thâm lục.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------
Hiện mình còn đang theo bộ các bộ sau được đăng trên web Vọng Thư Uyển.
<QUỶ Y SỦNG PHI>
<CỰC PHẨM HẠ ĐƯỜNG PHI>
Hy vọng mọi người ủng hộ
Editor: Luna Huang
Lãnh Triệt chấn kinh đến thật lâu không nói, Ôn Nhu chỉ là ngón tay khẽ gõ trên bàn tiếp tục nói: "Đại Di có thập vạn đại sơn, tuy là không có tinh thiết chi khí, cũng có thể lương mộc chi giới, lẽ nào Vương gia không cảm thấy, có chút độ cứng của tài mộc có thể so với thiết khí sao? Ngay cả ngựa thuộc da, nếu Ôn Nhu nhớ không sai, Đại Di chi bắc tiểu quốc có chúc du mục, nghĩ như vậy tất không cần Ôn Nhu nhiều lời, Vương gia cũng biết được Ôn Nhu muốn nói cái gì."
Thời khắc này Ôn Nhu, Lãnh Triệt trên người nàng thấy được ánh sáng chói mắt trước nay chưa có, hắn tán thưởng qua tài trí của nàng, lại không biết nàng người mang đại tài, không thua bất kỳ một nam tử nào, thậm chí có thể nói không thua cho hắn, dục dục sinh huy, để hắn lần nữa khiếp sợ.
Ôn Nhu không có Lãnh Triệt nói, nhìn chăm chú vào hai tròng mắt của Lãnh Triệt, sau đó chậm rãi đứng lên, bên trong nhà chậm rãi bước đi thong thả, ngôn ngữ như trước nặng nề, cực kỳ nghiêm túc: "Mà người có công ra trận giết địch, người canh tác cùng người có công, như vậy bảo đảm Đại Di ruộng tốt màu mỡ lương thực tăng mạnh, đầy đủ, có thể tập kết dân tâm, nếu có dân tâm, tuy là nước hủy, quốc chi tinh khí có thần diệc, phục quốc liền chỉ là chuyện sớm muộn, nếu dân tâm tán, tuy là quốc thổ vạn khoảnh, cũng sẽ tại triều tan vỡ, dân tâm là quan trọng nhất, đạo lý này Vương gia so với Ôn Nhu càng minh bạch."
"Về phần ——"
"Vương phi chậm đã!" Lãnh Triệt từ trên ghế hoắc mắt đứng lên, cắt đứt lời Ôn Nhu đang muốn nói, Ôn Nhu tức khắc xoay người nhìn hắn, chỉ thấy Lãnh Triệt hướng nàng đi tới, sau đó giữ tay của nàng lại.
"Đi." Lãnh Triệt kéo Ôn Nhu đi ra ngoài, hắn đã lời của nàng đánh thức tâm dâng trào, kích động không thôi, trong con ngươi của hắn Ôn Nhu đọc được hai chữ chấn động.
"Đi chỗ nào?" Ôn Nhu có chút không giải thích được, nhưng nhìn Lãnh Triệt kích động bộ dáng khiếp sợ, biết mình đăm chiêu suy nghĩ nhất định là giúp được hắn, tâm trạng tự giác mừng rỡ, tuy có không giải thích được, nhưng vẫn là nhẹ nhàng cười.
"Tiến cung cùng Vương Thượng nói rõ." Hắn cùng với Vương Thượng nghiên hồi lâu vẫn như cũ dạt không được sương mù dày đặc, bị một lời của nàng vạch trần, làm sao có thể không để hắn kích động, nàng nói, điều không phải hắn thật không ngờ, chỉ là muốn vẫn có chỗ hỗn độn, không giống trải qua nàng chỉ điểm như vậy rõ ràng sáng tỏ, hiện nay đáy lòng hắn chỉ có một nghĩ cách, đó là cùng nàng tiến cung, để Vương Thượng cũng nghe nàng kiến giải một chút, sau đó một lượt vi tương lai Đại Di định ra đối sách mới.
"Đầu gỗ" Ôn Nhu cười ra tiếng, rút tay mình trong tay Lãnh Triệt ra, cười nhìn hắn, cũng khôngcó ý tứ định muốn cùng hắn tiến cung diện thánh.
Lãnh Triệt bị Ôn Nhu khiến cho không khỏi cau mi lại, làm sao còn nói hắn là đầu gỗ? Hắn chỗ nào giống đầu gỗ?
Ôn Nhu nhìn dáng dấp không hiểu của Lãnh Triệt nghĩ buồn cười vừa đáng yêu, vây hắn cược bộ, giả bộ nghiêm túc nói: "Nơi nào thấy qua bản thân còn không có đem tất cả kế hoạch cùng định sách toàn bộ thanh lý liền vội vả muốn đi cùng người khác nói? Không phải đầu gỗ, vậy là cái gì? Triệt, ân?"
Lãnh Triệt không khỏi hạ mặt, cũng từ trong kích động chậm rãi bình tĩnh lại, nhìn Ôn Nhu trước mắt, bỗng nhiên cười yếu ớt, trong nụ cười dẫn theo lau một cái tự giễu, nghĩ đến hắn còn không có bị kích động đến đế khó kiềm chế như vậy, nhất thời lại lại quên bản thân nên thanh lý rõ mới cùng Vương Thượng trao đổi.
"Cười cái gì?" Ôn Nhu nhịn không được liếc mắt Lãnh Triệt, nhìn con ngươi hắn thâm thúy, nghĩ cũng chỉ trước mặt nàng hắn mới có thể có tâm tính như vậy, nghĩ đến nàng nên để hắn lúc nào cũng như vậy mới tốt.
"Cười bản thân." Cười bản thân suy nghĩ không thấu đáo, ngày sau không thể tiếp tục như vậy nữa.
"Bản thân có gì buồn cười?"
"Cười bản thân không bằng A Nhu." Cũng chỉ có ở trước mặt nàng, hắn mới có thể không cố kỵ gì.
"Ai nói nữ tử không bằng nam tử, ngươi không bằng chỗ của ta, nên đi nhiều một chút." Ôn Nhu ngẩng đầu, cười đến mặt mày nhuộm xuân phong.
"A Nhu so với rất nhiều nam tử đều mạnh hơn." Ôn Nhu nói để Lãnh Triệt không khỏi buông lỏng nghiêm túc trong trọng tâm câu chuyện xuống, mỉm cười, không chút nghỉ ngợi nói.
"Ta cũng không có nói ta so với nam tử mạnh, ta chỉ so với Triệt ngươi mạnh." Ôn Nhu ngửa đầu ánh mắt trong trẻo nhìn Lãnh Triệt, đưa ngón trỏ ra chỉ vào tim hắn một cái, so với hắn cường, chẳng khác nào so với các nam tử khác cường.
"Thật không?" Con ngươi thâm thúy của Lãnh Triệt bỗng nhiên tiếu ý nặng nề, ôn như cầm tay của Ôn Nhu, "Có lẽ vậy."
Nếu nàng thích, liền chiếu theo đáp án nàng thích, hắn mặc kệ nàng mạnh hay yếu, chỉ cần có hắn. liền sẽ bảo hộ nàng.
"Sỏa đầu gỗ." Ôn Nhu liếc mắt Lãnh Triệt, vẫn là một sỏa đầu gỗ đến nói đùa cũng biết, "Đã dùng qua ngọ thiện?"
"Vẫn chưa."
"Vì sao còn chưa dùng bữa? Túc Dạ không phải là đã sớm đem ngọ thiện mang đến sao?" Ôn nhu bỗng nhiên xụ mặt xuống.
"Bận quá, đã quên." Lãnh Triệt buông ra tay của Ôn Nhu ra, xoay người liền đến sau bàn sách, không chút nào phát hiện trong mắt Ôn Nhu hơi giận hờn, còn chưa ngồi xuống liền cầm bút lông lên, chế pháp của Đại Di quả thực nên thay đổi, hắn phải mau chóng viết ra thảo cương, trong lòng nghĩ như vậy, liền có chút không yên tâm hỏi, "A Nhu dùng qua ngọ thiện rồi? Nếu là không có chưa thì mau đi dùng bữa đi, trễ một chút ta đên Yên Thủy các cùng nàng một lượt dùng bữa tối."
Thế nhưng bút lông trong tay hắn còn kịp chưa kịp viết từ kế tiếp, bút lông trong tay liền bị Ôn Nhu đoạt đi, ngẩng đầu nhìn lên, con mắt Ôn Nhu hàm chưa tức giận nhìn hắn, khóe miệng cong lên, lại nhìn không ra mỉm cười.
"Vương gia, còn viết sao?" Ôn Nhu trừng mắt Lãnh Triệt, kì thực suy nghĩ muốn hảo hảo răn dạy hắn một phen, cảm thấy hắn thực sự là trước sau như một không cho nàng bớt lo.
Một tiếng này "Vương gia" này của Ôn Nhu, lúc này Lãnh Triệt mới chú ý tới trong mắt nàng đang nổi lửa, mới ý thức tới nàng tức giận, tâm trạng không khỏi ấm áp, cười nói: "Không viết, ân, trước dùng ngọ thiện."
Ôn Nhu không chút nào nể mặt ném bút lông vào ngực hắn, Lãnh Triệt tuy rằng tiếp nhận bút lông, nhưng mà nước mcự dính đầy áo, trong nháy mắt bạch y như tuyết tràn ra một chút mực hoa, Lãnh Triệt nhìn bóng lưng Ôn Nhu xoay người rời đi, mỉm cười, cầm bút lông trong tay đặt trên nghiện mực, liền gọi Túc Dạ dọn thiện.
Đáy lòng Ôn Nhu như trước tức giận, nàng làm sao cũng nghĩ không thông vì sao hắn là có thể dễ dàng khiến nàng nổi giận như vậy, nàng là một người đối với tức giận có thể nói là vô cùng keo kiệt, thế nào lúc gặp phải hắn nàng cảm giác mình giống mình rồi.
"Vương phi." Giữa lúc Ôn Nhu muốn ra khỏi Tây Uyển, phía sau truyền đến thanh âm cung kính của Túc Dạ, nghỉ chân, xoay người.
"Đại quản sự? Có việc?" Hắn không phải là hầu hạ Triệt dùng bữa sao?
"Không có gì, chỉ là thay thay nói với Vương phi." Túc Dạ cúi đầu, tựa hồ đang cười, bất quá không dám để Ôn Nhu thấy.
"Đại quản sự nói thẳng là được." Ôn nhu có loại dự cảm xấu, bởi vì nàng nhìn ra được Túc Dạ đang cười, có thể để cho Túc Dạ cười còn có thể có cái gì tốt để nói?
"Gia nói, để Vương phi nộ, hắn tối nay chắc chắn bồi Vương phi." Hắn nhìn gia tựa hồ là suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra được câu này, sau đó để hắn đuổi theo nói với Vương phi, khuôn mặt gia luôn luôn chỉ biết lãnh, có thể nói ra những lời quan tâm người khác như vậy, gia thâm tư thục lự rồi, làm sao có thể để cho hắn không cười?
Kỳ thực hắn nghĩ, lời này căn bản nói với Vương phi, nếu để cho Vương phi nghe được chỉ sợ sẽ càng giận, chỉ là nếu gia lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể làm theo.
"Trở về nói với hắn, tối nay không cho phép hắn bước vào Yên Thủy các một bước!" Đột nhiên sắc mặt Ôn Nhu cứng đờ, sau đó phất tay áo xoay người, sỏa đầu gỗ này! Lời như vậy không thể không để Túc Dạ đến truyền?
"Vâng, Túc Dạ minh bạch." Túc Dạ nén cười đáp, gia có nhân tình vị là chuyện tốt, đúng là chuyện tốt.
Ôn Nhu luôn luôn tĩnh táo thế nhưng bị người đối với cảm tình phản ứng trì độn như Lãnh Triệt đánh bại, nhưng trong lo lắng còn có một tia ấm áp vị ngọt, để cho nàng tức giận, lại để cho nàng mừng rỡ.
Xoay người nhìn mai bên người, tuyết áp trên cành mai đã không còn, nguyên bản tuyết trên nền đất cũng đã tan rã, đã qua đông, ngày xuân lập tức ở ngay trước mắt.
"Vương phi." Ôn Nhu khó khăn lắm mới ra khỏi Tây Uyển, trước mặt liền gặp được Duẫn Nhi, nhìn hai má của nàng hơi đỏ, nghĩ là đã đứng đây đợi lâu, "Nô tỳ gặp qua Vương phi."
"Làm sao vậy, không phải là cho ngươi không cần theo hầu sao, thế nhưng đã xảy ra chuyện gì?" Nếu như vô sự, Duẫn Nhi sẽ không đến đây đợi nàng.
"Hồi Vương phi, thật ra không có xảy ra chuyện gì, chỉ là có một cô nương tự xưng là Trầm tiểu thư đến đây tìm Vương phi, nô tỳ không thể đến Tây Uyển tìm Vương phi, không thể làm gì khác hơn là ở đây chờ Vương phi đi ra."
"Trầm tiểu thư?" Ôn Nhu khia cước bộ hướng trước bước, trong trí nhớ của nàng không có Trầm tiểu thư gì, thì như thế nào sẽ tìm đến nàng?
"Đúng vậy, nói là Trầm tiểu thư của Binh bộ Thượng thư, nô tỳ không dám chậm trễ, liền tiến đến mời Trầm tiểu thư, hiện nay đang ở tiền thính chờ Vương phi." Duẫn Nhi cung kính đáp trả.
Trầm tiểu thư nhà Binh bộ Thượng thư? Trong đầu Ôn Nhu đột nhiên dần hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử, là Lục Y? Tuy chỉ là gặp mặt một lần, thế nhưng nàng đối với nữ tử gọi là Lục Y kia có được hảo cảm không nói ra được.
"Có thể có chậm trễ?"
"Nô tỳ không dám."
"Theo ta đên tiền thính."
"Vâng."
Tiền thính Bạch vương phủ, một nữ tử trẻ tuổi đang ngồi ở quý vị, chỉ thấy nàng người mặc một bộ đạm lục sắc thêu liên văn, thân lưu vân váy nhuộm cùng mày nhưng lại đậm hơn, mỹ nhân kế, yên chi nhạt, ngồi ngay thẳng, nói không hơn khuynh quốc khuynh thành, thế nhưng khí độ nhã nhặn lịch sự thanh nhã muốn giấu cũng không giấu được, có thể nói là chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, đến Ôn Nhu cũng có đến ba phần tán thưởng.
"Trầm tiểu thư đến, Ôn Nhu để Trầm tiểu thư đợi lâu, quả nhiên là Ôn Nhu thất kính." Ôn Nhu bước vào tiền thính, đầu tiên là bị khí chất của Lục Y mê hoặc, sau đó mới xin lỗi cười nói.
"Lục Y gặp qua Bạch vương phi, Bạch vương phi an hảo." Nghe được thanh âm ôn nhu, Trầm Lục Y lập tức từ trên ghế đứng lên, hướng Ôn Nhu phúc phúc thân.
"Trầm cô nương không cần đa lễ, ngồi là được rồi." Ôn Nhu hướng Trầm Lục Y làm một động tác đỡ, liền ngồi xuống chủ vị, liền có thị nữ nhanh nhẫu đặt một ly trà nóng ở bàn nhỏ bên tay nàng.
"Lục Y tạ qua Bạch vương phi." Trầm Lục Y mỉm cười, lại ngồi xuống ghế.
"Chẳng hay Trầm cô nương tìm đến Ôn Nhu, vì chuyện gì?" Ôn Nhu tuy là có thể phỏng đoán nhân tâm, thế nhưng chỉ gặp mặt một lần, thật đoán không ra Trầm Lục Y tìm nàng vì chuyện gì.
"Ta..." Trầm Lục Y có chút muốn nói lại thôi.
"Sáng nay trong vương phủ trừ tử có làm điểm tâm mùi vị không tệ, Yên Thủy các ta vẫn còn một ít, không biết Trầm cô nương có có hứng thú đến Yên Thủy các của ta nếm thử?" Ôn Nhu cười đến nhu hòa.
"Lục Y từ nhỏ liền thích điểm tâm, có thể nếm thử điểm tâm của Bạch vương phủ, vô cùng tốt, như vậy Lục Y liền tạ qua Bạch vương phi trước."
"Đã như vậy, Trầm cô nương theo ta đến Yên Thủy các."
Ôn Nhu nói xong, cùng Trầm Lục Y một lượt bước về phương hướng Yên Thủy các.
"Trầm cô nương, có gì bất tiện không thể nói trước mặt người?" Đến Yên Thủy các, Ôn Nhu để Duẫn Nhi mang điểm tâm sáng này chưa dùng đến, Duẫn Nhi đi, Ôn Nhu liền nhìn đáy mắt Trầm Lục Y có chút sầu bi hỏi.
"Bạch vương phi chỉ cần gọi khêu danh của Lục Y là được, Vương phi vẫn khách khí xưng hô Lục Y, nhưng thật ra Lục Y rất là câu nệ." Trầm Lục Y nhợt nhạt cười, con ngươi nàng tựa hồ hàm chứa sầu bi khóe miệng nàng cười yếu ớt, bỗng nhiên để ôn nhu nhận ra được lệ mỹ nhân, khiến kẻ khác thiết hận không thôi, cùng lần đầu nhìn thấy thì trắng trong thuần khiết đạm nhiên, một loại vị đạo say hoặc lòng người.
Mà nàng mới có thể nhìn được đáy mắt sầu bi của Trầm Lục Y, bởi vì nàng nhìn ra được, Trầm Lục Y đang cực lực che giấu loại sầu bi này dưới đáy lòng, nàng vì sao mà sầu bi?
"Cũng không biết Lục Y năm nay bao nhiêu xuân xanh?"
"Lục Y năm nay mười tám/"
"Ôn Nhu năm nay cũng mười tám, đã như vậy, Lục Y cũng không nên gọi ta là Bạch vương phi, ngày sau chúng ta liền lấy khuê danh làm xưng hô thế nào?"
"Cúng kính không bằng tuân mệnh." Trầm Lục Y cười đến dịu dàng.
Trong tay Trầm Lục Y đang cầm một ly trà, hé ra ảnh ngược của khuôn mặt sầu bi trong nước trà thâm lục.
-----------Phân Cách Tuyến Luna Huang----------
Hiện mình còn đang theo bộ các bộ sau được đăng trên web Vọng Thư Uyển.
<QUỶ Y SỦNG PHI>
<CỰC PHẨM HẠ ĐƯỜNG PHI>
Hy vọng mọi người ủng hộ
Bình luận facebook