-
Mở đầu
Anh đã gặp được một kẻ lừa gạt, lừa toàn bộ của anh.
Phong của anh, xe của anh, thẻ tín dụng của anh, người nhà của anh, áo khoác của anh... nói tóm lại, những vật đã từng là của anh, cho dù là cái cúc trên áo sơ mi cũng là vật sở hữu của kẻ lừa gạt này ── xem này, bây giờ kẻ lừa gạt này còn ôm chăn bông của anh không thả!
Kẻ lừa gạt này vô cùng xấu xa, không chỉ lừa gạt toàn bộ của anh, còn ý lại vào anh, đợi đến khi anh phát hiện ra toàn bộ thì đã quá muộn, suy nghĩ của anh giống như là bị đổi trắng thay đen toàn bộ ── Nếu như trước kì nghỉ lễ Nô – en, anh biết sau kì nghỉ cuộc sống của mình sẽ đi ngược lại với kế hoạch thì nhất định anh sẽ nghĩ là ông trời đang đùa giỡn với mình. Nếu như không phải là người bên cạnh anh điên rồi, trừ phi anh không còn là anh. Nếu anh không phải là Tần Bích Vũ, cuộc sống tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bất kì việc ngoài ý muốn của anh! (Ốc: Thực sự là không hiểu đoạn này a nói gì >__<
Đúng, bản thân là người gương mẫu điển hình nhất mà nhà họ Tần vẫn kiêu ngạo, cuộc sống của Tần Bích Vũ như một cỗ máy tuyệt đối không được phạm sai lầm nào, mỗi linh kiện đều ở vị trí của nó. Anh tuyệt đối sẽ không phóng túng mình, tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ tỳ vết nào xuất hiện. Thậm chí vì sắm vai con thứ hoàn mỹ trong nhà, từ nhỏ anh đã lập chí trở thành một học giả xuất sắc, vừa vẻ vang cho gia đình, vừa không tranh giành với sự nghiệp kinh doanh của anh cả. Từ trước đến nay, muốn thay đổi kế hoạch là chuyện vô cùng khó khăn, quả thật anh đã làm được. Bây giờ anh đã là chủ nhiệm khoa kinh tế đại học Saint Laurent, cũng là giáo sư khách mời của nhiều đại học có tiếng.
Anh biết mình là người bảo thủ và nghiêm túc, phiền toái và cố chấp. Sau vài lần gặp mặt bạn gái thời đại học, anh sửa đổi kế hoạch lập gia đình vào lúc 28 tuổi. Kinh nghiệm mấy lần ỡm ờ lui tới, anh nhận định con gái là một sinh vật phiền toái, dù không phiền toái thì cũng không ai chấp nhận một người đàn ông không thú vị chỉ biết làm nghiên cứu. Dù sao đi nữa thì anh cũng chỉ là con thứ, dưới anh còn bốn đứa em trai, trong nhà không cần anh nối dõi, anh quyết định kế hoạch cả đời độc thân mới là cuộc sống thích hợp nhất dành cho anh. Từ đó những bước đi sai lầm và lãng phí sinh mệnh cũng được lược bớt, khoan dung có thể là bạn lớn nhất của anh trong tương lai (??? =___= ko hiểu luông)
Nhưng mà anh lại gặp phải kẻ lừa gạt. Đáng sợ nhất là anh cảm thấy mình dùng từ “kẻ lừa gạt” để gọi cô là tội đáng chết vạn lần; đáng sợ nhất là anh tin rằng, nếu như thời gian quay lại thì anh vẫn cam tâm tình nguyện tươi cười mà nhảy vào cạm bẫy mà kể lừa gạt đặt sẵn; đáng sợ nhất là, bây giờ là năm giờ sáng, ngoài cửa sổ tuyết đang rơi mà anh không thể nào đoạt được chăn bông từ trong ngực của kẻ lừa gạt....
Được rồi, bây giờ tất cả đều thuộc về kẻ lừa gạt này, bao gồm cả chăn bông, và cả người đàn ông không thú vị là anh.
Kẻ lừa gạt vừa phiền não vừa dễ thương này, rõ ràng đồng ý với anh là sẽ không đợi, nhưng mà vẫn chơi xấu, lúc đêm khuya anh buồn ngủ mở cửa vào phòng thì thấy cô bĩu môi nói cô sợ tối không ngủ một mình.
Tần Bích Vũ đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô, hình như trong giấc ngủ cô vẫn cảm nhận được, giống như là thú cưng cọ cọ vào bàn tay dầy của anh, ưm một tiếng rồi kề vào mặt anh. Ngay sau đó bọn họ như gấu koala và cây. Tất nhiên kẻ lừa đảo là con gấu koala đó rồi.
Rõ ràng là anh đã ôm vô số lần, thậm chí có những tiếp xúc thân mật hơn cả ôm cũng làm rồi nhưng mà lúc cô đến gần nhịp tim của anh vẫn đập nhanh, cảm giác nóng ran cả khuôn mặt và lỗ tai.
Sợ cô lạnh, anh vội vàng ôm chặt lấy cô, cô lẩm nhẩm, làu bàu giống như đang nói mớ, anh nhẹ nhàng xoa lưng trấn an.
Cô gái trong ngực như tỉnh lại như không, lông mi dài mở ra, môi anh đào bật một tiếng than nhẹ, sau đó làm một việc luôn khiến Tần Bích Vũ đỏ mặt, dáng vẻ ngây thơ đẩy ngã anh...
Ặc, không đúng, cô đang ngủ, dáng người lại nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với anh, tại sao anh lại có thể bị đụng ngã? Mỗi lần cô giở trò lưu manh trên người anh đều như vậy, mà lúc anh đang nghi ngờ đã bị lột hết sạch….
Kẻ lừa gạt, lại giả bộ ngủ.
Tần Bích Vũ nuốt một tiếng rên rỉ vào mặc cho con thú nhỏ đang ở trên người anh gặm cắn và ma sát, cho dù dục vọng như lửa lan trên đồng cỏ, mồ hôi ngưng tụ trêntrán, anh vẫn giữ được một chút tỉnh táo, không ngừng thở gấp.
Dù sao cô cũng còn nhỏ nên thích náo là đương nhiên. Anh nghĩ.
Dù sao thể lực và dáng người của anh và cô khác xa nhau, nam nữ khác nhau, không cẩn thận một chút là anh có thể làm cô bị đau, anh nhường cô là điều cần làm. Anh lại muốn.
Dù sao bọn họ mới kết hôn mới mấy năm ngắn ngủi, cô luôn nhiệt tình như vậy là điều nên làm. Anh nghĩ.
Dù sao……..
“Anh không yêu em hả?”. Cô vợ nhỏ thấy anh không động thì ngẩng đầu lên, mắt to sáng ngời, điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Gặp quỷ, nếu như anh còn lý trí thì sẽ biết cô đang giả bộ đáng thương! Cánh tay trắng noãn mảnh khảnh đốt lửa trên người anh, nếu như giây phút này anh còn lý trí thì nhất định anh không phải là đàn ông!
Tần Bích Vũ khé nguyền rủa một tiếng, xoay người đẩy ngã tiểu ác ma không biết sống chết, dùng tư thái dũng mãnh hôn cô. Rất dễ dàng lột bộ đồ ngủ của cô, một lát sau, cả người cô đã trần truồng mặc anh định đoạt.
Lý trí và lễ giáo của anh từ trước đến nay đều mất hết, cô luôn có thể biến anh thành dã thú.
Kẻ lừa đảo ngọt ngào, lấy toàn bộ của anh đi!
Phong của anh, xe của anh, thẻ tín dụng của anh, người nhà của anh, áo khoác của anh... nói tóm lại, những vật đã từng là của anh, cho dù là cái cúc trên áo sơ mi cũng là vật sở hữu của kẻ lừa gạt này ── xem này, bây giờ kẻ lừa gạt này còn ôm chăn bông của anh không thả!
Kẻ lừa gạt này vô cùng xấu xa, không chỉ lừa gạt toàn bộ của anh, còn ý lại vào anh, đợi đến khi anh phát hiện ra toàn bộ thì đã quá muộn, suy nghĩ của anh giống như là bị đổi trắng thay đen toàn bộ ── Nếu như trước kì nghỉ lễ Nô – en, anh biết sau kì nghỉ cuộc sống của mình sẽ đi ngược lại với kế hoạch thì nhất định anh sẽ nghĩ là ông trời đang đùa giỡn với mình. Nếu như không phải là người bên cạnh anh điên rồi, trừ phi anh không còn là anh. Nếu anh không phải là Tần Bích Vũ, cuộc sống tuyệt đối không có khả năng xuất hiện bất kì việc ngoài ý muốn của anh! (Ốc: Thực sự là không hiểu đoạn này a nói gì >__<
Đúng, bản thân là người gương mẫu điển hình nhất mà nhà họ Tần vẫn kiêu ngạo, cuộc sống của Tần Bích Vũ như một cỗ máy tuyệt đối không được phạm sai lầm nào, mỗi linh kiện đều ở vị trí của nó. Anh tuyệt đối sẽ không phóng túng mình, tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ tỳ vết nào xuất hiện. Thậm chí vì sắm vai con thứ hoàn mỹ trong nhà, từ nhỏ anh đã lập chí trở thành một học giả xuất sắc, vừa vẻ vang cho gia đình, vừa không tranh giành với sự nghiệp kinh doanh của anh cả. Từ trước đến nay, muốn thay đổi kế hoạch là chuyện vô cùng khó khăn, quả thật anh đã làm được. Bây giờ anh đã là chủ nhiệm khoa kinh tế đại học Saint Laurent, cũng là giáo sư khách mời của nhiều đại học có tiếng.
Anh biết mình là người bảo thủ và nghiêm túc, phiền toái và cố chấp. Sau vài lần gặp mặt bạn gái thời đại học, anh sửa đổi kế hoạch lập gia đình vào lúc 28 tuổi. Kinh nghiệm mấy lần ỡm ờ lui tới, anh nhận định con gái là một sinh vật phiền toái, dù không phiền toái thì cũng không ai chấp nhận một người đàn ông không thú vị chỉ biết làm nghiên cứu. Dù sao đi nữa thì anh cũng chỉ là con thứ, dưới anh còn bốn đứa em trai, trong nhà không cần anh nối dõi, anh quyết định kế hoạch cả đời độc thân mới là cuộc sống thích hợp nhất dành cho anh. Từ đó những bước đi sai lầm và lãng phí sinh mệnh cũng được lược bớt, khoan dung có thể là bạn lớn nhất của anh trong tương lai (??? =___= ko hiểu luông)
Nhưng mà anh lại gặp phải kẻ lừa gạt. Đáng sợ nhất là anh cảm thấy mình dùng từ “kẻ lừa gạt” để gọi cô là tội đáng chết vạn lần; đáng sợ nhất là anh tin rằng, nếu như thời gian quay lại thì anh vẫn cam tâm tình nguyện tươi cười mà nhảy vào cạm bẫy mà kể lừa gạt đặt sẵn; đáng sợ nhất là, bây giờ là năm giờ sáng, ngoài cửa sổ tuyết đang rơi mà anh không thể nào đoạt được chăn bông từ trong ngực của kẻ lừa gạt....
Được rồi, bây giờ tất cả đều thuộc về kẻ lừa gạt này, bao gồm cả chăn bông, và cả người đàn ông không thú vị là anh.
Kẻ lừa gạt vừa phiền não vừa dễ thương này, rõ ràng đồng ý với anh là sẽ không đợi, nhưng mà vẫn chơi xấu, lúc đêm khuya anh buồn ngủ mở cửa vào phòng thì thấy cô bĩu môi nói cô sợ tối không ngủ một mình.
Tần Bích Vũ đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô, hình như trong giấc ngủ cô vẫn cảm nhận được, giống như là thú cưng cọ cọ vào bàn tay dầy của anh, ưm một tiếng rồi kề vào mặt anh. Ngay sau đó bọn họ như gấu koala và cây. Tất nhiên kẻ lừa đảo là con gấu koala đó rồi.
Rõ ràng là anh đã ôm vô số lần, thậm chí có những tiếp xúc thân mật hơn cả ôm cũng làm rồi nhưng mà lúc cô đến gần nhịp tim của anh vẫn đập nhanh, cảm giác nóng ran cả khuôn mặt và lỗ tai.
Sợ cô lạnh, anh vội vàng ôm chặt lấy cô, cô lẩm nhẩm, làu bàu giống như đang nói mớ, anh nhẹ nhàng xoa lưng trấn an.
Cô gái trong ngực như tỉnh lại như không, lông mi dài mở ra, môi anh đào bật một tiếng than nhẹ, sau đó làm một việc luôn khiến Tần Bích Vũ đỏ mặt, dáng vẻ ngây thơ đẩy ngã anh...
Ặc, không đúng, cô đang ngủ, dáng người lại nhỏ nhắn hơn rất nhiều so với anh, tại sao anh lại có thể bị đụng ngã? Mỗi lần cô giở trò lưu manh trên người anh đều như vậy, mà lúc anh đang nghi ngờ đã bị lột hết sạch….
Kẻ lừa gạt, lại giả bộ ngủ.
Tần Bích Vũ nuốt một tiếng rên rỉ vào mặc cho con thú nhỏ đang ở trên người anh gặm cắn và ma sát, cho dù dục vọng như lửa lan trên đồng cỏ, mồ hôi ngưng tụ trêntrán, anh vẫn giữ được một chút tỉnh táo, không ngừng thở gấp.
Dù sao cô cũng còn nhỏ nên thích náo là đương nhiên. Anh nghĩ.
Dù sao thể lực và dáng người của anh và cô khác xa nhau, nam nữ khác nhau, không cẩn thận một chút là anh có thể làm cô bị đau, anh nhường cô là điều cần làm. Anh lại muốn.
Dù sao bọn họ mới kết hôn mới mấy năm ngắn ngủi, cô luôn nhiệt tình như vậy là điều nên làm. Anh nghĩ.
Dù sao……..
“Anh không yêu em hả?”. Cô vợ nhỏ thấy anh không động thì ngẩng đầu lên, mắt to sáng ngời, điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Gặp quỷ, nếu như anh còn lý trí thì sẽ biết cô đang giả bộ đáng thương! Cánh tay trắng noãn mảnh khảnh đốt lửa trên người anh, nếu như giây phút này anh còn lý trí thì nhất định anh không phải là đàn ông!
Tần Bích Vũ khé nguyền rủa một tiếng, xoay người đẩy ngã tiểu ác ma không biết sống chết, dùng tư thái dũng mãnh hôn cô. Rất dễ dàng lột bộ đồ ngủ của cô, một lát sau, cả người cô đã trần truồng mặc anh định đoạt.
Lý trí và lễ giáo của anh từ trước đến nay đều mất hết, cô luôn có thể biến anh thành dã thú.
Kẻ lừa đảo ngọt ngào, lấy toàn bộ của anh đi!
Bình luận facebook