01.
Tôi là bông sen trắng (*) nổi tiếng trong làng giải trí, theo yêu cầu của người hâm mộ tham gia một show tình cảm.
(*) Bạch liên hoa: danh từ để chỉ những cô gái sở hữu vẻ ngoài có vẻ vô hại, luôn tỏ ra vô tội, ngây thơ.
Để giữ hình tượng yếu đuối của mình, khi xe bảo mẫu thả tất cả hành lý của tôi xuống trước cửa khách sạn, tôi nhìn lên cầu thang với vẻ mặt buồn bã:
"Nhiều đồ quá mà, mình không nhấc lên được, bây giờ phải làm sao đây.”
Trong khách sạn có hai người đàn ông và một cô gái. Một người đàn ông định tiến lên giúp đỡ, nhưng rồi bị cô gái kia cản lại.
Cô ta khoanh tay đứng trên bậc thềm, từ trên cao nhìn xuống cười nhạo:
"Giả vờ gì chứ, có mỗi hai cái vali mà cũng không xách nổi à?”
Đây là nữ diễn viên Lâm Mạt, nổi tiếng với hình tượng thẳng thắn nghĩ gì nói nấy, trước đây từng cướp một bộ phim của tôi.
Hai chúng tôi là kình địch trong giới giải trí.
Tôi không để ý tới cô ta, nói với người đàn ông định giúp mình:
"Thật sự rất nặng đó, có thể nhờ anh giúp một tay không?"
Lâm Mạt lại ngăn cản:
"A Hạo, đừng đi, người phụ nữ này thích xào CP lắm, anh cẩn thận kẻo bị cô ta quấn lấy."
Tôi: ?
Đây không phải show tình cảm à?
Lâm Mạt nhìn vẻ mặt sắp nổi giận của tôi, cười lạnh:
"Sao nào, giả vờ không nổi nữa hả, đồ bông sen trắng ghê tởm.”
Yếu đuối chỉ là hình tượng, trong trường hợp gặp phải một vài tình huống đặc thù thì vẫn có thể OOC một chút.
(*): OOC = Out of Character, ý chỉ hành động khác với thiết lập tính cách vốn có.
Tôi từ từ kéo hành lý lên.
Đúng lúc này, một chiếc xe bảo mẫu dừng trước cửa khách sạn.
Cửa xe mở ra, một giọng nói hung dữ lập tức vang lên:
"Mẹ kiếp, chỗ quái quỷ nào đây hả? Ngồi trong xe lâu voãi, đau hết cả mông. Nếu biết trước thì tôi còn lâu mới tham gia cái chương trình chết tiệt này!"
Nghe thế, cả người tôi chấn động, chậm rãi quay đầu.
Một thiếu niên bước xuống, tóc nhuộm màu bạch kim, vẻ bực mình cáu kỉnh trên mặt lập tức biến mất khi nhìn thấy tôi.
Nó gần như buột miệng kêu lên:
“Chị—“
02.
Tôi híp mắt, mỉm cười với nó:
“Chị cái gì?"
Đồng tử Cố Mặc Trần co rút, vội vàng chữa cháy:
"Tiết kiệm năng lượng và bảo vệ môi trường, ha ha, tổ tiết mục rất tiết kiệm năng lượng, rất thân thiện với môi trường!"
Trợ lý đang định dỗ dành Cố Mặc Trần: "...."
Anh ta không hiểu vì sao Cố Mặc Trần đột nhiên thay đổi thái độ.
Trong giới giải trí, không một ai biết Cố Mặc Trần là em trai của tôi.
Trước đây khi bước chân vào giới này, hai chúng tôi sợ đối phương vướng phải scandal sẽ liên lụy đến mình, thống nhất từ đầu với nhau sẽ không công khai quan hệ chị em.
Vào giới hai năm, chúng tôi vẫn luôn cố gắng tránh mặt nhau, ai ngờ hôm nay lại đụng phải ở đây.
Tôi tiếp tục chiến đấu với đống hành lý của mình.
Trong khoảnh khắc Lâm Mạt nhìn thấy Cố Mặc Trần, hai mắt cô ta toả sáng.
Em trai tôi đẹp trai, diễn xuất tốt lại còn biết hát. Chẳng qua tính tình nó nóng nảy, là đỉnh lưu nổi lên từ scandal, bất cứ ai có thể ké fame của nó thì đều tạo được độ hot nhất định.
Lâm Mạt lướt ngang qua tôi như một cơn gió, tiện thể làm đổ vali của tôi.
Tôi xoa mi tâm, kìm nén sự tức giận nói với cô ta:
"Cô làm đổ hành lý của tôi rồi."
Lâm Mạt quay đầu lại nhìn tôi một cái, không hề dừng bước:
"Vậy thì cô tự dựng lên đi, mỗi tí chuyện cỏn con như thế mà còn cần tôi dạy cô hả? Giả vờ vừa vừa thôi.”
Tôi tiếp tục nói:
"Nhưng cô vẫn nên nhặt lên cho tôi chứ, là do cô làm đổ mà?”
Lâm Mạt trợn trắng mắt:
"Sao cô lại yếu đuối như thế hả, một đống hành lý rách nát mà lề mề mất bao nhiêu lâu! Thay vì lãng phí thời gian ở đây thì tự xách hành lí vào đi, không ai thèm giúp cô đâu.”
Cô ta nói xong thì cực kì nhiệt tình đi đến bên cạnh Cố Mặc Trần:
"Ngồi xe mệt lắm hả, mau vào trong nghỉ ngơi đi.”
03.
Có câu “tay hung không đánh mặt cười”, Cố Mặc Trần tuy rằng không kiên nhẫn với Lâm Mạt nhưng cũng không có lý do mắng cô ta.
Nó đang định đi theo Lâm Mạt vào khách sạn thì nhìn thấy tôi mỉm cười, cười ha hả nhìn chằm chằm vào nó.
Ánh mắt này...
Cánh tay Cố Mặc Trần lập tức nổi một lớp da gà, nó nhớ đến tin tức trong giới nói về sự bất hoà giữa tôi và Lâm Mạt.
Sau đó, khi thấy cô ta sắp sửa dựa vào mình, Cố Mặc Trần vội vã né ngay, động tác nhanh như tránh bệnh truyền nhiễm nào đó vậy.
Lâm Mạt xấu hổ đứng đó.
Trong bầu không khí ngưng đọng, tôi xách vali, cười tủm tỉm hỏi nó:
"Mệt không?"
Cố Mặc Trần:
"Không dám mệt."
Tôi cười dịu dàng hơn:
"Nếu không mệt thì tới giúp tôi xách vali đi.”
Cả người thiếu niên tóc bạch kim điên cuồng run rẩy.
Lâm Mạt trừng mắt nhìn tôi:
"Cô không có tay à?”
Nói xong, cô ta cười vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cố Mặc Trần ngay cả cô ta còn không thèm để ý, chắc chắn sẽ không nể mặt tôi...
Thế nhưng một giây sau, Lâm Mật nhìn thấy nó giống như một người máy nghe lời, đi tới xách hành lý của tôi lên:
"Đi thôi."
Lâm Mạt: ???
Tôi giả tạo nói cảm ơn:
"Cám ơn nha, Tiểu Trần, em tốt bụng quá."
Cố Mặc Trần:
"......"
Nó đi bên cạnh tôi, dùng âm lượng đủ để tôi và nó nghe thấy nói:
"Chị à, chị đừng như thế, em sợ lắm."
04.
Sau khi quay hình buổi sáng, rất nhanh đã đến bữa trưa.
Đây là show tình cảm nên đương nhiên tổ tiết mục phải tạo đề tài.
Đạo diễn muốn tăng sự kịch tính cho chương trình, chuẩn bị năm bữa ăn theo cấp bậc.
Năm khách mời nam sẽ thông qua hình thức đấu võ để giành thứ hạng, sau khi thắng lợi có thể lựa chọn một khách mời nữ đi ăn cùng mình.
Trong phòng đấm bốc, bốn chàng trai khác cởi áo khoác ngoài, để lộ thân hình cường tráng tràn ngập hormone.
Chỉ có em trai tôi mặc áo vest màu đen, hai cánh tay vừa trắng vừa nhỏ, ghét bỏ nhìn bọn họ một cái.
A Hạo cực kì tài giỏi, sau khi đánh bại hai vị khách nam trên sân khấu thì làm một động tác kiêu ngạo nhìn sang bên này.
Tôi không có hứng thú gì với hai lạng thịt nạc trên người anh ta, thế nhưng vì duy trì hình tượng nên vẫn đặt hai tay lên miệng, tạo thành cái loa, vặn vẹo eo nũng nịu hô một tiếng:
"Anh A Hạo cố lên nha."
Ban đầu ánh mắt của anh ta nhìn Lâm Mạt, nghe thấy tiếng cổ vũ của tôi thì nhịn không được nhìn thoáng qua tôi.
Camera đúng lúc quay đến, A Hạo tự cảm thấy mình đẹp trai vuốt tóc, cười sảng khoái với tôi.
Tôi, Lâm Mạt và Cố Mặc Trần nhất thời căng thẳng cả người.
Tôi cố nén cảm giác muốn nôn, giả vờ thẹn thùng cười một cái.
Lâm Mạt đứng bên cạnh tôi châm chọc khiêu khích:
"Sen trắng chết tiệt, chỉ biết giả vờ trước mặt đàn ông. Dáng vẻ này của cô cũng chỉ quyến rũ được mỗi A Hạo chưa từng tiếp xúc với phụ nữ mà thôi…”
Cô ta còn chưa nói hết câu, em trai tôi đột nhiên dùng một tay chống xuống thềm sàn đấu, lấy đà tung người nhảy lên.
Nó lắc lắc hai cánh tay, vẻ mặt cực kì khó chịu, đeo găng tay boxing lên nói với A Hạo:
"Sao anh dám liếc mắt đưa tình với chị ấy? Anh muốn chết à!"
Lâm Mạt: ...?
05.
Nhìn chung, các chị gái trên toàn thế giới đều có sức mạnh huyết thống có thể đè đầu em trai mình.
Tương tự như thế, em trai trên toàn thế giới cũng có một loại thái độ đối với những tên đàn ông muốn dụ dỗ chị gái mình:
Mẹ kiếp, chỉ bằng anh cũng dám tán tỉnh chị tôi? Mười người như anh còn chả xứng nữa là!
Bởi vì em trai tôi quá ngông cuồng, há miệng ra là đắc tội vô số người nên trong giới giải trí có không ít người thầm ghét nó.
A Hạo là một trong số ấy, chẳng qua bình thường ngại mặt mũi nên không bộc lộ ra.
Nhưng bây giờ là em trai tôi chủ động chui đầu vào lưới.
Anh ta mím môi, ánh mắt sâu xa nhìn tôi.
Tôi: ?
Anh ta hình như tưởng rằng em trai tôi để ý tôi nên mới khơi dậy ý chí chiến đấu của nó.
A Hạo nói:
"Tiểu Trần, em vẫn nên đợi đến cuối hẵng lên, em nhìn cơ thể của em đi. Anh chỉ sợ đánh hỏng em thôi.”
Em trai tôi sốt ruột nói:
"Bớt lèm bèm đi, lắm mồm như đàn bà vậy.”
A Hạo nhíu mày:
"Tiểu Trần, chọc giận anh không tốt cho em đâu.”
Anh ta vừa dứt lời, em trai tôi lập tức vung một đấm sang.
A Hạo theo bản năng lùi về phía sau tránh đi, thế nhưng vẫn bị đánh trúng cằm khiến anh ta tức đến tái mặt.
Em trai tôi xoay cổ tay, dùng giọng điệu mỉa mai khích đểu nói:
"Chọc giận tôi… tốt cho anh đó."
A Hạo:
"......"
Anh ta nổi giận, cánh tay cơ bắp phình lên, xông về phía em trai tôi.
Tôi túm váy, khẩn trương đến mức không dám thở.
Lâm Mạt nhìn chằm chằm tôi:
"Bây giờ mới biết sợ à? Không biết là con khốn nào khơi mào tranh chấp đó ha. Nếu Cố Mặc Trần bị thương thì hơn hai mươi triệu fan của anh ấy có thể mắng chet cô luôn. Cô cứ chờ giải nghệ đi, đồ thảo mai chet tiệt!”
Trong khi tình huống chiến đấu trên sân khấu trở nên ác liệt, tôi chậm rãi quay đầu, giọng điệu bối rối nhưng dịu dàng, chân thành nói:
"Thế, nếu A Hạo bị thương thì sao, fan của anh ấy có mắng tôi không?"
Lâm Mạt: ?
Khuôn mặt của cô ta từ từ hiện ra một dấu chấm hỏi.
Vài giây sau, trên đài vang lên một tiếng kêu thảm thiết, A Hạo trực tiếp bị đánh ngã khỏi sàn đấu.
Bình luận facebook