06.
Tôi đã đoán ra kết quả này ngay từ đầu.
Em trai tôi bắt đầu học tán thủ từ khi năm tuổi.
Nó từng khiêu chiến tuyển thủ hạng nặng một trăm cân, đánh đến mức người ta nôn bánh hẹ chiên ăn hôm trước ra bằng hết. Thế nên để đối phó với A Hạo ấy à, dễ như ăn kẹo.
Tôi đã luyện thuần thục khả năng diễn trò cả nghìn lần, xách góc váy xông tới, vỗ mạnh lên cánh tay bị thương của A Hạo:
"Trời ơi anh A Hạo, anh không sao chớ?”
A Hạo: ...
Các khách mời nữ khác cũng lần lượt tới hỏi thăm.
Tôi thấy anh ta đứng còn không vững, nhưng thân là một người đàn ông, A Hạo vẫn kiên cường khoát tay:
"Không sao đâu. Không ngờ Tiểu Trần giỏi như vậy đấy. Chẳng qua tôi đánh trước hai trận rồi nên mất sức thôi, bằng không sẽ không bị đánh ngã xuống như thế.”
Em trai tôi:
"Ha ha, yếu như gà."
Sau đó, nó nhìn tôi như muốn nói:
Chị, tên đàn ông này không được đâu.
Sau cùng, em trai tôi giành hạng nhất, A Hạo xếp thứ hai.
Năm khách mời nữ chúng tôi đứng thành hàng theo chỉ đạo của tổ đạo diễn, chờ các chàng trai phía đối diện lựa chọn.
Còn chưa bắt đầu, Lâm Mạt đã nhiệt tình nháy mắt với em trai tôi:
"Tiểu Trần, đợi lát nữa nhất định phải chọn em nha, em chờ ăn một bữa thật ngon với anh đó.”
Thông thường, khi nhà gái đã mặt dày ám chỉ như thế thì nhà trai sẽ nể mặt mà đồng ý.
Huống hồ hôm nay còn là buổi quay đầu tiên.
Nhưng em trai tôi đâu có giống người thường. Nó nhìn Lâm Mạt một cái, trong mắt dần dần hiện lên sự mơ hồ:
"Bà chị, chị là ai vậy?”
Lâm Mạt: ...
Em trai tôi mù mặt, ít khi để ý đến người khác. Cho dù một tiếng trước mới chào hỏi nó đi chăng nữa, nó quay đầu là quên hết sạch.
Bầu không khí ở hiện trường trở nên rất lúng túng.
Tôi bắt đầu nhớ lại tất cả những chuyện đau khổ trong đời mình, cố hết sức nín cười mới có thể duy trì, không làm sụp đổ hình tượng.
07.
Sau đó, em trai tôi chọn ăn bữa tối hải sản với tôi trước ánh mắt căm hận của Lâm Mạt.
A Hạo và Lâm Mạt tạo thành CP.
Chúng tôi đứng dậy ra ngoài theo yêu cầu của tổ tiết mục.
Lâm Mạt chạy tới kéo tay tôi, nhìn qua thân thiện nhưng rõ ràng miệng cười như không cười:
"Cố Mặc Trần chọn cô chắc chắn là do hai người ký hợp đồng CP, tính cách như anh ấy sẽ không thích loại thảo mai giả tạo giống cô đâu. Cô chứ chờ đấy, chờ bị vả mặt đi.”
Cô ta nói có lý.
Lần trước, trong buổi họp báo ra mắt phim mới của Cố Mặc Trần, nó đáng lẽ phải tạo CP với nữ chính, thế nhưng vì nó không nghe nổi giọng của cô ấy nên trước khi đi còn khó chịu nói một câu:
"Lần sau lúc nói chuyện thì phiền cô bỏ cái dép trong cổ họng ra cái.”
Bộ phim đó là bộ phim thần tượng mà Lâm Mạt cướp đi vai nữ thứ của tôi.
Chính là nhờ phúc của nữ chính kẹt dép trong cổ họng kia nên Lâm Mạt mới có thể dễ dàng cướp đi vai diễn của tôi như vậy.
Bởi vì Lâm Mạt nói chuyện với tôi nên tốc độ đi của hai chúng tôi chậm lại.
Em trai tôi là một người nóng nảy, thấy chúng tôi đi chậm thì cực kì không kiên nhẫn chậc chậc mấy tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Ánh mắt nó nhìn về phía tôi, rồi lại nhìn sang Lâm Mạt:
”Bà chị làm sao thế hả, nhanh cái chân lên đi chứ! Ăn uống không tích cực, suy nghĩ có vấn đề!"
Lâm Mạt bị chỉ trích đỏ bừng mặt, không dám phản bác. A Hạo thấy thế thì bước đến diễn vai anh hùng cứu người đẹp:
"Sao cậu không nói Cố Lưu Tiên ấy, không phải hai cô ấy đều nói chuyện làm trễ nải thời gian sao?”
Em trai tôi nhíu mày, lạnh lùng nhìn về phía A Hạo, ánh mắt đầy cảnh giác:
"Liên quan quái gì đến anh. Chuyện của chị Cố nhà tôi, anh quản nhiều thế làm gì?"
A Hạo: …
Không phải chứ, vẻ mặt em trai tôi nhìn như đang sợ A Hạo có ý với tôi ấy, chuyện gì xảy ra vậy trời?
08.
Sau khi năm nhóm khách mời đến nhà hàng, chúng tôi ngồi xuống theo các món ăn đã được tổ đạo diễn sắp xếp trước.
Trước mặt em trai tôi là một bữa tiệc hải sản chất lượng cao, cực kì hấp dẫn, khiến cho Lâm Mạt ngồi bên kia liên tục nhìn sang.
Những vị khách khác cũng khoa trương khen ngợi.
Sau khi ngồi xuống, bầu không khí giữa bốn nhóm khách mời khác dần dần lan toả những bong bóng nhỏ màu hồng.
Mà tôi và em trai tôi...
Cố Mặc Trần vừa ngồi xuống đã bắt đầu theo thói quen lấy điện thoại di động ra chơi.
Bản thân nó không thấy có gì sai cả.
Hồi còn ở nhà, hai chúng tôi tẩn nhau suốt ngày để tranh giành đồ ăn, lần nào nó cũng bị tôi đè đầu, không ngóc lên nổi.
Thành ra đến giờ nó quen luôn, mỗi lần ăn cơm với tôi thì nó sẽ chờ tôi ăn xong rồi mới ăn đồ thừa, đã thế còn không chê mà ăn rất ngon miệng.
Thế nhưng dù sao cũng đang ghi hình, tôi cười tủm tỉm cầm dao nĩa lên:
"Tiểu Trần, mau ăn đi, đừng chơi điện thoại di động nữa."
Em trai tôi không thèm ngẩng đầu lên, thản nhiên nói:
"Chị ăn trước đi, chừa cho em một ít là được.”
Nó vừa dứt lời thì “ầm” một tiếng, tôi “lỡ tay” đập nĩa lên đĩa, tiếp tục nhấn mạnh:
“Ăn đi.”
Em trai tôi: ...
Nó yên lặng cầm dao nĩa bên cạnh lên, nhìn cả bàn tiệc hải sản, không dám động đậy.
Tôi xiên một món lên hỏi:
"Ăn cái này không?”
Em trai tôi lắc đầu:
"Không ăn!"
Tôi hài lòng ăn xong món đó, chỉ sang mấy con tôm to:
"Cái này thì sao?”
Em trai tôi tiếp tục lắc đầu:
"Không ăn."
Tôi gật gật đầu, ăn một hai con rồi đánh giá nó:
"Em kén ăn quá ha.”
Nói xong, tôi nhìn về phía mấy bông cải xanh bên cạnh dùng để trang trí:
"Cái này thì sao?"
Em trai tôi cẩn thận hỏi tôi:
"... Có thể ăn không?"
09.
Quay cả một ngày, đến mười giờ tối mới kết thúc.
Bởi vì là ngày quay đầu tiên nên tổ đạo diễn không làm khó, để chúng tôi làm quen với nhau xong thì thả chúng tôi về phòng khách sạn.
Sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường lướt Weibo.
Tôi mở acc phụ ra, bấm theo dõi chương trình, kéo xuống đã thấy rất nhiều bình luận trên trang chủ của show.
"Cố Lưu Tiên mà cũng tham gia show yêu đương á, tôi cứ nhìn dáng vẻ giả tạo của cô ta là thấy buồn nôn dã man.”
"Không phải cô ta thích giả vờ sao, đúng lúc trong show có Lâm Mạt là một người thẳng thắn đó. Lần này nhất định có thể dạy cho cô ta một bài học!”
"Tổ tiết mục hiểu nhất là cách tạo đề tài, lần này có kịch hay để xem rồi."
Tôi đắp mặt nạ, không hề có hình tượng nằm ườn ra, dùng acc phụ phản hồi những bình luận đó:
"Cố Lưu Tiên đẹp như vậy, cô ấy không tham gia show tình cảm mới là lạ đó.”
"Ai dạy ai vẫn chưa biết đâu nhé."
Nhấn gửi xong, tay của tôi tiếp tục lướt xuống:
"Các khách mời nam sẽ không thích Cố Lưu Tiên chớ?"
"Bông sen trắng giả tạo đó ai mà thích nổi? Huống chi Cố Mặc Trần cũng tham gia chương trình này, anh ấy mặc kệ bạn thích khóc hay yếu đuối thì đều đối xử bình đẳng."
"Ha ha ha ha, mong chờ được xem cảnh Cố Lưu Tiên bị Cố Mặc Trần bắt nạt đến mức bật khóc quá đi.”
Vẫn có cư dân mạng nhắc tôi và em trai chung với nhau.
Tôi còn chưa phản bác lại bình luận này thì đã thấy Cố Mặc Trần tự nhiên đi vào phòng mình.
Nhìn dáng vẻ nhút nhát như chú gà con kia của nó, tôi nghĩ đến bình luận mình vừa mới đọc.
Bị bắt nạt khóc hả?
Chưa biết ai bắt nạt ai đâu.
Cố Mặc Trần cẩn thận đóng cửa lại, vẻ mặt muốn nói lại thôi:
"Chị."
Tôi dậm chân:
"Nói."
Cố Mặc Trần:
"......"
Cái đầu trống rỗng của nó nghĩ hoài không ra, tại sao ban ngày chị mình hẵng còn dịu dàng mà giờ thô lỗ quá vậy?
10.
Em trai tôi ngồi trong phòng tôi hơn nửa tiếng đồng hồ.
Sau khi hai chúng tôi bàn bạc, vẫn nhất trí quyết định không công khai mối quan hệ của hai chúng tôi với tổ tiết mục và khách mời.
Trước khi nó đi, tôi nhắc nhở kĩ càng:
"Khán giả cả nước đang nhìn chằm chằm đấy, mày đừng có để lộ sự sợ hãi khi thấy chị nữa, hiểu chưa hả?”
Em trai tôi ngoan như gà con, gật đầu:
"Em biết rồi."
Tôi gật đầu hài lòng.
Trưa hôm sau, em trai tôi nằm ườn ra trên sofa, không kiên nhẫn thúc giục:
"Ai nấu cơm thế, còn không mau nấu đi. Đói chết ông đây rồi.”
Lâm Mạt chỉ sang tôi và một khách mời nữ khác:
"Đến lượt hai người họ."
Nghe thế, em trai tôi lập tức bật dậy, sau đó xoa xoa tay, vẻ mặt bối rối nói:
"Không thì bữa trưa hôm nay để tôi làm ha?”
Lâm Mạt nhìn nó:
"Anh còn biết nấu cơm cơ á Mặc Trần, không ngờ đó nha. Nhưng mà bây giờ đến lượt Cố Lưu Tiên, nếu anh thích nấu cơm thì tối nay có thể giúp em nấu nè.”
Em trai tôi không để ý tới cô ta, vẻ mặt bi tráng sâu sắc nhìn tôi.
Dường như nó đang nhớ đến lời nhắc nhở của tôi tối qua, cố gắng nhịn xuống không để lộ sự sợ hãi.
Vì thế, nó dùng ánh mắt bi thương nhìn tôi làm trứng xào cà chua lẫn cả vỏ trứng, nhân lúc tôi không chú ý mới gắp vỏ trứng ra.
「......」
Nhìn tôi cắt khoai tây chiên rồi chiên giòn trong chảo dầu nóng, nó cầm lên thử:
“Khoai tây chiên này ngon đó.”
Sau đó tiện tay đổ sốt cà chua vào trong đĩa.
「......」
Đến khi tôi chuẩn bị gây họa cho đĩa thịt cuối cùng, nó không nhịn nổi nữa mà kéo tôi sang một bên.
Đối mặt với ống kính máy quáy, nó cố gắng duy trì hình tượng độc mồm độc miệng:
"Cố Lưu Tiên, chị yên tĩnh một lúc được không? Chị xem chị làm ra toàn đồ ăn hắc ám gì đâu không, lần nào cũng phải để tôi chữa cháy cho chị.”
Tôi nhăn nhó:
"Vậy ư, vậy cảm ơn Tiểu Trần nhiều lắm."
Nó cười ha hả:
"Nếu chị có em trai, chắc chắn lúc nào nó cũng phải lẽo đẽo theo sau chị để dọn dẹp mớ lộn xộn chị bày ra. Ví dụ như chị đi học làm giả điểm thi suýt nữa bị ba mẹ phát hiện là nó phải thay chị sửa thành tích. Lại ví dụ như có thằng nhóc lưu manh muốn tà lưa chị, cũng là nó ra mặt đuổi đi giùm cho. Lại ví dụ như chị vào giới giải trí hai năm vẫn phải đóng vai phụ, mỗi lần nhận được tài nguyên đều là nó đi đề cử với đạo diễn mới có..."
Bình luận facebook