11.
Tôi suýt chút nữa không duy trì nổi nụ cười gượng gạo trên mặt.
Cố Mặc Trần kể những chuyện này, đều là những việc từ nhỏ tới lớn nó phải dọn dẹp đống lộn xộn tôi bày ra.
Không đợi nó nói xong, tôi dịu dàng vuốt ve bả vai nó, đến khi thấy cả người nó chấn động, thức thời ngậm miệng thì mới hài lòng gật đầu:
"Vậy chắc chắn là em có một chị gái siêu dịu dàng tốt bụng, mỗi lần em bỏ thừa thức ăn thì sẽ ăn hết giúp em.”
Nó giật giật khóe miệng:
"Chị có chắc là bỏ thừa không?”
Tôi tiếp tục:
"Khi em còn nhỏ, mỗi ngày sẽ đưa em đi học rồi đón em về.”
Nó cười ha hả:
"Đúng thế, ngày nào không ăn đồ ăn vặt ở cổng trường em là lập tức ngứa ngáy khó chịu.”
"Mỗi lần em đến tiệm net chơi game đều giấu bố mẹ cho em.”
"Tất cả là nhờ sự đẹp trai của quản lý tiệm net mà.”
Tôi càng nói càng khó chịu, giọng nói dịu dàng cũng càng ngày càng trầm xuống.
Thế nhưng Cố Mặc Trần không hề nhận ra, vẫn cứ lải nhải phản bác tôi.
Dịu dàng chỉ là hình tượng của tôi thôi.
Một giây sau, tôi đột nhiên cao giọng:
"Cố Mặc Trần, em nói lại lần nữa xem?”
Nóc nhà dường như rung lên mấy cái, phòng ăn và phòng bếp ban nãy ồn ào bấy giờ đã lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn tôi, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người tôi không dưới ba lần.
Một lúc lâu sau, Lâm Mạt đột nhiên cười mỉa mai:
"Ối, thế này là bị Mặc Trần chọc cho thẹn quá hoá giận nên lộ bộ mặt thật sao? Tôi đã bảo mà, cô ta là cái đồ thảo mai giả tạo chet tiệt, bông sen trắng…”
Cô ta còn chưa nói xong ba chữ “bông sen trắng” thì tôi quay đầu, thuận tay dùng dao băm nát một củ hành tây, cười tủm tỉm nói:
"Có chỗ cho cô xen vào à, đồ đàn bà lưỡi dài, đã lắm mồm lại còn hay lải nhải.”
Lâm Mạt: ???
12.
Nghe thế, cô ta tức giận đến méo cả mặt, thế nhưng không biết vì lí do gì mà không đáp trả tôi, thậm chí còn nhẫn nhịn mỉm cười cho qua chuyện.
Buổi trưa ăn cơm, mọi người nhìn một bàn đồ ăn thê thảm, không ai động đũa.
Nghệ sĩ vốn dĩ rất chú trọng quản lý vóc dáng của mình, họ thường chỉ qua loa ăn vài miếng cho xong bữa là được.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi xuống bếp, thấy bọn họ không nể mặt như vậy thì không khỏi nâng cằm, buồn bã thở dài.
Một giây sau, Cố Mặc Trần ngồi đối diện tôi đột nhiên tăng tốc độ ăn cơm.
Nó ăn vừa nhanh vừa vội, cứ như tám đời rồi chưa được ăn no, khiến cho mọi người bắt đầu nảy sinh một ảo giác rằng tôi nấu ăn rất ngon.
Nhưng mà khi ánh mắt mọi người nhìn về phía nó, thiếu niên luôn luôn ngông cuồng kiêu ngạo hất cằm:
"Nhìn tôi làm gì? Ăn đi chứ. Sao hả, chê không ngon à?”
Các khách mời còn lại: Đáng lẽ không nên nhìn cậu ta, tạo nghiệt mà.
Họ lặng lẽ cầm bát lên.
Ngày hôm nay sau khi kết thúc ghi hình, tôi vẫn nằm lướt Weibo như thường, phát hiện acc phụ có thêm một vài bình luận, đa số đều phản bác tôi:
"Tôi công nhận Cố Lưu Tiên đẹp, nhưng nhân phẩm của cô ta thì không nha.”
"Tâm cơ thâm sâu lại còn hẹp hòi, tôi ghét nhất kiểu người giả tạo như thế.”
"Cô ta còn muốn ké fame Cố Mặc Trần hả? Tuy rằng Cố Mặc Trần miệng thối, nhưng dù sao người ta vẫn bỏ xa cô ta mấy con phố nhá.”
Bình thường antifan đều mắng tôi ở tài khoản chính, dù sao đó cũng là tài khoản do công ty điều hành, tôi không thấy thì tâm không phiền.
Thế nhưng bây giờ họ mắng cả acc phụ của tôi, hừ, ai nhịn nổi chứ!
Tôi lập tức hóa thành anh hùng bàn phím, bùm bùm đáp trả một loạt bình luận, xong xuôi mới thấy cả người sảng khoái.
......
Vào ngày thứ năm quay hình, nhóm đạo diễn đã đăng tải các video clip đầu tiên và bắt đầu phát sóng chương trình trên các trang web lớn.
Bởi vì có đỉnh lưu như em trai tôi, hơn nữa còn có drama trước đây của tôi và Lâm Mạt nên chương trình vừa phát sóng đã lập tức hấp dẫn một lượng lớn quần chúng hóng hớt.
Không chỉ là fan của các nhà mà còn có các blogger độc miệng đang chờ lấy tư liệu đăng bài, cả những nghệ sĩ chuẩn bị đẩy bài kiếm nhiệt độ nữa. Ai nấy đều như hổ rình mồi ngồi canh trước máy tính.
13.
Ngày chương trình phát sóng, tất cả mọi người hiếm khi không gây chuyện, ăn cơm xong thì quay về phòng nghỉ ngơi.
Mấy đêm nay ngày nào tôi cũng lướt Weibo, cứ tắm rửa xong là quen thói mở điện thoại di động.
Tôi bấm vào trang chủ của show để đọc bình luận, quả nhiên, bên dưới toàn là mắng tôi.
"Nhìn Cố Lưu Tiên bao nhiêu lần vẫn thấy ghét cái điệu bộ giả vờ giả vịt của cô ta.”
"Tại sao cô ta phải nói chuyện như thế nhỉ? Không thấy ghê tởm ư? Vẻ ngoài xinh đẹp mà cứ hễ mở mồm ra là chỉ muốn bóp chet luôn.”
"Hai cái vali nhỏ như thế mà còn đòi người khác giúp mình, đáng đời cô ta bị Lâm Mạt mắng. Đừng nhịn cô ta làm gì!”
"Mẹ kiếp, sao Cố Mặc Trần lại để ý tới cô ta chứ.”
"Chắc là thấy cô ta đáng thương chăng? Cũng có thể là do công ty yêu cầu đó, không thấy vẻ mặt anh ấy khó chịu lắm hả.”
"Chỉ có tôi cảm thấy cách Cố Mặc Trần và Cố Lưu Tiên ở chung rất kì cục sao?”
“Có mà cái cô Cố Lưu Tiên kì cục ấy, cô ta không nên tham gia show này đâu. Chả hiểu sao chương trình lại mời cô ta luôn á?”
Sau khi tôi cân nhắc khả năng chiến đấu, thấy số lượng mắng mình quá đông đảo thì cười lạnh tắt điện thoại đi, chuẩn bị đắp mặt nạ đi ngủ.
Nhưng mà vừa mới đắp mặt nạ lên, người đại diện ngàn năm không quan tâm gì tới tôi đột nhiên gọi đến.
Tôi vừa mới bắt máy, anh ta đã gào thét nói:
"Mau lên xem hot search đi, cô được đó Cố Lưu Tiên, thế mà cũng lên được hot search?”
Nghe thế, phản ứng đầu tiên của tôi là anti-fan nào lợi hại quá vậy, mắng tôi mắng lên cả hot search luôn.
Tôi mở weibo ra với tâm thế hóng chuyện, ai dè lại thấy hashtag # Cố Mặc Trần Cố Lưu Tiên, chuyện xưa của đôi vợ chồng # to đùng treo trên hot search, phía sau là một chữ "hot" nhìn qua rất lạc lõng.
Một giây sau, cửa phòng của tôi mở ra, em trai tôi ôm máy tính bảng phi vào, hoảng hốt như kiến bò trên chảo nóng:
"Toang rồi chị ơi, hai chúng ta lên hot search kìa. Chuyện xưa của đôi vợ chồng là cái quần què gì vậy?”
14.
Hai chúng tôi cùng nhau nhấp vào tìm kiếm phần xu hướng, bài đăng có nhiều lượt thích và bình luận nhất là một bài đăng có tựa:
"Những khoảnh khắc tương tác ngọt ngào của cặp đôi trong show tình cảm.”
Trong bài đăng đó, những khoảnh khắc từ khi tôi và em trai tôi xuất hiện trước cửa khách sạn đều được chụp lại, mỗi ảnh chụp màn hình còn kèm theo một dòng ghi chú:
"Mọi người đều biết tính tình Cố Mặc Trần nóng nảy, trong giới anh ta nổi tiếng không nể mặt ai bao giờ, bất kể là nữ diễn viên hạng A hay là ảnh hậu.
Ông vua nhỏ vậy mà chịu xách vali cho Cố Lưu Tiên, còn vì ngăn cản Cố Lưu Tiên xào CP với A Hạo mà bộc phát tiềm năng cực lớn, đánh A Hạo ngã khỏi sàn đấu.
Anh ta biết rõ Cố Lưu Tiên nấu cơm khó ăn, thế mà vẫn tình nguyện ăn món cô ấy nấu! Đây là cái gì, là tình yêu chứ gì nữa!”
Khuôn mặt tôi sa sầm.
Không, đây là sự áp chế bẩm sinh của các chị gái với em trai mình.
Nhưng người hâm mộ hiển nhiên không biết, họ lấy hình ảnh tôi tương tác với nó làm thành gif lặp đi lặp lại:
"Á á, lần đầu tiên tôi thấy Cố Mặc Trần dịu dàng với một cô gái như thế đó, hoá ra anh ấy thích kiểu sen trắng nhu nhược này!”
"Hai người họ đứng chung khung hình rất đẹp mắt nha. Tuy rằng thi thoảng nhìn không giống một cặp đang yêu đương cho lắm, lúc ở chung cũng không có cảm giác bong bóng hồng phấn ngọt ngào, nhưng ai bảo kiểu nhẹ nhàng như nước chảy này không phải tình yêu chớ?”
"Trai đẹp gái xinh, nếu thật sự ở bên nhau thì quá đỉnh.”
"Không ngờ luôn á, nam sinh kiêu ngạo khí phách như Cố Mặc Trần đứng trước mặt cô gái mình thích ngoan quá đi, đáng yêu quá đi.”
"Cún con nghe lời, ai mà không thích cơ chứ. Cố Lưu Tiên nhìn nhu nhược như thế mà lại trị được cậu ta."
"Lầu trên cảm thấy Cố Lưu Tiên nhu nhược thật hả, sao tôi thấy lúc cổ nói chuyện với Lâm Mạt cứ như sắp nổi nóng đến nơi á?”
"Không cần biết diễn hay thật, hy vọng hai người họ khoá chặt lấy nhau nha.”
Ánh mắt của em trai tôi dừng lại ở hai chữ "khóa chặt", sau đó lần lượt lấy điện thoại di động và máy tính bảng ra, dùng acc phụ phản bác bình luận này.
Sau đó, nó thở phào nhẹ nhõm nói:
"May mà không phải mắng em, nếu không trở về lại bị người đại diện càu nhàu.”
Tôi an ủi vỗ vỗ nó:
"Đừng nản lòng, lần này không bị mắng nhưng biết đâu lần sau sẽ bị thì sao, dư luận trên mạng luôn thay đổi nhanh chóng mà.”
Em trai tôi:
"?? Chị à, ngậm cái miệng quạ của chị lại đê.”
Khụ, tôi không ngờ rằng, một câu này của mình thế mà lại thành sự thật.
15.
Một ngày sau khi CP tà đạo của tôi và em trai tôi nổi lên, một bài báo có tựa đề "Chuyện xưa của CP? Bạn nghĩ họ thật sự ngây thơ ư?” được đăng tải, lập tức nhận được rất nhiều sự chú ý.
Nội dung bài viết ngắn gọn, điểm bùng nổ nằm ở hai tấm ảnh đi kèm.
Trong ảnh là cảnh em trai tôi vào phòng của tôi trong khách sạn rồi trở ra.
Hai tấm ảnh cách nhau hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian chụp được đánh dấu rõ ràng bên dưới.
Hai chúng tôi vốn dĩ đều nổi lên nhờ scandal, chút tiếng tăm kiếm được từ fan CP lúc này tan thành mây khói.
Lần này không riêng gì antifan, mà có cả fan CP của chúng tôi thoát fan rồi quay lại giẫm:
"Thì ra đã sớm ở bên nhau rồi! Đúng là ghê tởm!"
"Cố Lưu Tiên này nhìn thuần khiết trong sáng, ai ngờ cuộc sống riêng tư hỗn loạn như thế, quả nhiên đu nghệ sĩ không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.”
"Á á á không ngờ Cố Mặc Trần là loại người này, tôi còn tưởng anh ta không gần nữ sắc."
"Ha ha, không gần nữ sắc á? Cậu ta vào đó nửa tiếng, ở bên trong làm gì chắc không cần tôi phải nói nữa ha?”
Em trai tôi nhìn chằm chằm bình luận này, vẻ mặt càng ngày càng sa sầm, miệng không ngừng chửi tục.
Tôi bị mắng nhiều đến quen luôn, tiến lại gần hỏi nó:
"Sao mà tức dữ vậy? Trước đây có phải mày chưa bị mắng bao giờ đâu.”
Em trai tôi chỉ vào bình luận:
“Thằng này dám bảo em chỉ được có nửa tiếng!"
Giọng điệu cực kì tủi thân.
Tôi vỗ vỗ nó:
"Dù sao cũng là ba hoa bịa đặt cả thôi, chuyện đã đến nước này rồi, thôi đi ăn cơm trước đi."
Nếu tôi bị bịa đặt gán ghép với những người khác, chắc chắn sẽ tức đến mức đầu bốc khói.
Thế nhưng đối phương là em trai tôi mà, tôi rất yên tâm nha.
Cùng lắm thì công khai mối quan hệ của hai chúng tôi thôi.
Dù sao trước đây chúng tôi che giấu chỉ vì sợ khi người kia sập nhà sẽ ảnh hưởng đến mình.
Bây giờ danh tiếng của hai chúng tôi đều thối um cả rồi, kẻ tám lạng người nửa cân, ai sập trước ai sập sau thì có khác gì nhau?
Bình luận facebook