Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Lưu Hắc Hổ còn chưa kịp phục hồi tinh thần lại, làm gì có sức lực đánh nhau vì ăn quả du, hắn là tên cường đạo hoành hành ngang dọc nay còn đâu, còn không kịp nghĩ mình là cường đạo, đã bị Tô Mạt lôi kéo chạy.
Nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng là có cỗ khí chất, làm cho người ta nghe theo.
Chạy ra khỏi thôn, Lưu Hắc Hổ mới kinh ngạc nói:“Chạy gì, lão tử đánh hắn!”
Tô Mạt khoát tay,“Tìm Vương chưởng quầy mới là chính sự.”
Bọn họ đi được trong chốc lát, ánh mắt Tô Mạt sắc bén, lập tức lôi kéo Lưu Hắc Hổ nấp đi, bọn họ tránh ở một mảnh vách đá nhìn về phía xa xa, ở một cái giếng, một người lén lút bò lên, xem ra, đúng như Vương chưởng quầy mà mọi người đã miêu tả.
Hắn bò lên giếng lập tức xung xem xét tứ phía, sau đó đem một tảng đá bên cạnh dịch chuyển đậy nắp lên, lại đem dây thừng cuốn lên, sau đó giấu ở trong bụi cỏ.
Xung nhìn xem không có người chú ý, hắn chắp tay sau lưng vừa đi vừa ngâm nga bỏ đi.
Nhìn hắn bước đi như bay, chỗ nào bị bệnh?
Tô Mạt lập tức kết luận:“Hắn khẳng định là cầm cái gì đó từ tiền trang đi cất giữ.”
Lưu Hắc Hổ cũng đồng ý,“Đi xem sao.”
Hắn đi qua đó, dùng sức dịch chuyển mở phiến đá, Tô Mạt xem phía dưới tối om, thoạt nhìn rất sâu, nhưng là không có nước.
“Là giếng cạn, ta đi xuống xem xem.” Nàng lập tức sải chân, chạy tới đem dây thừng lôi lại đây.
Thiệt nhiều dây thừng, rất dài, rất nạng a.
Lưu Hắc Hổ nhấc đống dây thừng lên:“ Tiểu nha đầu ngươi, bên trong tối om, đi xuống hù chết ngươi, ngươi trông chừng cho ta, ta đi xuống xem có gì.”
Tô Mạt cười thầm, nói:“Được được, kiểm tra dây thừng xem có rắn chắc không?”
Giả bộ đưa hắn kiểm tra, Lưu Hắc Hổ nói:“Chắc chắn.” Nói xong đem dây thừng một mặt thắt nút thật chặt ở gần gốc cây cạnh giếng.
Tô Mạt buộc thêm vài vòng, dù sao dây thừng cũng rất dài.
Lưu Hắc Hổ oạch oạch thuận lợi leo xuống.
Làm cường đạo, sẽ biết vài kĩ xảo, leo tường, xuống giếng không khó.
Tô Mạt rút ra chủy thủ, hì hì cười, bắt đầu cắt từ từ ở một chỗ.
“A --” Đột nhiên, dây thừng bị chặt đứt, Lưu Hắc Hổ lập tức ngã xuống.
May mắn đã gần tới đáy giếng, chỉ bị hoảng sợ chút.
Nàng tuy rằng còn nhỏ, nhưng là có cỗ khí chất, làm cho người ta nghe theo.
Chạy ra khỏi thôn, Lưu Hắc Hổ mới kinh ngạc nói:“Chạy gì, lão tử đánh hắn!”
Tô Mạt khoát tay,“Tìm Vương chưởng quầy mới là chính sự.”
Bọn họ đi được trong chốc lát, ánh mắt Tô Mạt sắc bén, lập tức lôi kéo Lưu Hắc Hổ nấp đi, bọn họ tránh ở một mảnh vách đá nhìn về phía xa xa, ở một cái giếng, một người lén lút bò lên, xem ra, đúng như Vương chưởng quầy mà mọi người đã miêu tả.
Hắn bò lên giếng lập tức xung xem xét tứ phía, sau đó đem một tảng đá bên cạnh dịch chuyển đậy nắp lên, lại đem dây thừng cuốn lên, sau đó giấu ở trong bụi cỏ.
Xung nhìn xem không có người chú ý, hắn chắp tay sau lưng vừa đi vừa ngâm nga bỏ đi.
Nhìn hắn bước đi như bay, chỗ nào bị bệnh?
Tô Mạt lập tức kết luận:“Hắn khẳng định là cầm cái gì đó từ tiền trang đi cất giữ.”
Lưu Hắc Hổ cũng đồng ý,“Đi xem sao.”
Hắn đi qua đó, dùng sức dịch chuyển mở phiến đá, Tô Mạt xem phía dưới tối om, thoạt nhìn rất sâu, nhưng là không có nước.
“Là giếng cạn, ta đi xuống xem xem.” Nàng lập tức sải chân, chạy tới đem dây thừng lôi lại đây.
Thiệt nhiều dây thừng, rất dài, rất nạng a.
Lưu Hắc Hổ nhấc đống dây thừng lên:“ Tiểu nha đầu ngươi, bên trong tối om, đi xuống hù chết ngươi, ngươi trông chừng cho ta, ta đi xuống xem có gì.”
Tô Mạt cười thầm, nói:“Được được, kiểm tra dây thừng xem có rắn chắc không?”
Giả bộ đưa hắn kiểm tra, Lưu Hắc Hổ nói:“Chắc chắn.” Nói xong đem dây thừng một mặt thắt nút thật chặt ở gần gốc cây cạnh giếng.
Tô Mạt buộc thêm vài vòng, dù sao dây thừng cũng rất dài.
Lưu Hắc Hổ oạch oạch thuận lợi leo xuống.
Làm cường đạo, sẽ biết vài kĩ xảo, leo tường, xuống giếng không khó.
Tô Mạt rút ra chủy thủ, hì hì cười, bắt đầu cắt từ từ ở một chỗ.
“A --” Đột nhiên, dây thừng bị chặt đứt, Lưu Hắc Hổ lập tức ngã xuống.
May mắn đã gần tới đáy giếng, chỉ bị hoảng sợ chút.
Bình luận facebook