Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
May mắn đã gần tới đáy giếng, chỉ bị hoảng sợ.
Tô Mạt lập tức hô to,“Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ. Ta cho ngươi nhìn cho rõ.”
Lưu Hắc Hổ ở dưới đáy giếng, tối om om, thanh âm hắn ong ong,“Không có việc gì, chỉ hoảng sợ chút.”
Tô Mạt nói:“Bên trên còn có dây thừng, ta ném xuống, ngươi tiếp lấy, ta sẽ kéo đi thắt chặt.”
Lưu Hắc Hổ đáp ứng rồi, tiếp lấy dây thừng, để Tô Mạt buộc chặt dây, hắn thì sờ soạng dưới đáy giếng tối om.
Đột nhiên đụng đến một bộ xương cốt, như là xương đùi, hắn giật mình sợ hãi.
Cũng may là làm cường đạo, giết người cũng là cơm bữa.
Tiếp tục sờ, không có đụng đến đầu lâu.
Nhưng lại đụng đến một cánh tay đầy lông lá, sợ tới mức hắn gầm nhẹ một tiếng.
Tô Mạt để một chân lên thành giếng lắc lư, vui chết mất thôi.
Sau đó nàng ngồi ở thành giếng, chân nhỏ đong đưa, đụng vào nắp tảng đá.
Tĩnh thiếu gia từ chỗ tối hiện thân, chỉ vào nàng, bảo nàng nàng lui ra sau một chút.
Tô Mạt hướng hắn làm mặt quỷ, lúc này ở dưới truyền đến thanh âm kinh hỉ của Lưu Hắc Hổ,“Là châu báu.”
Tô Mạt lập tức vui mừng nói:“Mau lên đây đi.”
Lưu Hắc Hổ thử leo lên nhưng nặng đến vài chục cân cơ mà.
Hắn dùng dây thừng buộc chặt vào hộp sắt, sau đó tự mình bò lên, một bên bò lên còn dùng chân ôm móc vào dây thừng, thuận tiện đem thùng kéo lên.
Nhìn độ dây thừng kéo căng, Tô Mạt thầm than, thật là liều mạng cũng không bỏ tiền tài à.
Lưu Hắc Hổ có chút đuối, Tô Mạt thúc giục hắn,“Lưu đại thúc lên chưa? Sao chậm như vậy.”
Lưu Hắc Hổ mệt hổn hển thở hồng hộc:“Nhanh lắm rồi, thùng sắt này rất nạng a.”
Tô Mạt nói:“Ngươi tại sao không lên trước đi, sau đó đem thùng kéo lên?”
Lưu Hắc Hổ nghĩ, đúng vậy, hắn vỗ đầu một cái, liền không tóm được dây, oạch một tiếng rớt xuống, hắn kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân tóm lấy dây thừng, nhưng chân còn bị dây thừng móc vào thùng sắt, “Rầm” một tiếng cả người và thùng đều bị đập xuống.
Lưu Hắc Hổ phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Tô Mạt nghe thấy:“Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ.”. Tô Mạt rất thân thiết hỏi.
Hắn còn sống nhưng lại không có sức đáp một tiếng, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục leo. Lúc trèo đến một nửa giếng, nghe được Tô Mạt thở dài sâu kín:“Lưu đại thúc, ngươi nói làm người làm cái gì cũng tốt, sao nhất định phải làm cường đạo.”
Tô Mạt lập tức hô to,“Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ. Ta cho ngươi nhìn cho rõ.”
Lưu Hắc Hổ ở dưới đáy giếng, tối om om, thanh âm hắn ong ong,“Không có việc gì, chỉ hoảng sợ chút.”
Tô Mạt nói:“Bên trên còn có dây thừng, ta ném xuống, ngươi tiếp lấy, ta sẽ kéo đi thắt chặt.”
Lưu Hắc Hổ đáp ứng rồi, tiếp lấy dây thừng, để Tô Mạt buộc chặt dây, hắn thì sờ soạng dưới đáy giếng tối om.
Đột nhiên đụng đến một bộ xương cốt, như là xương đùi, hắn giật mình sợ hãi.
Cũng may là làm cường đạo, giết người cũng là cơm bữa.
Tiếp tục sờ, không có đụng đến đầu lâu.
Nhưng lại đụng đến một cánh tay đầy lông lá, sợ tới mức hắn gầm nhẹ một tiếng.
Tô Mạt để một chân lên thành giếng lắc lư, vui chết mất thôi.
Sau đó nàng ngồi ở thành giếng, chân nhỏ đong đưa, đụng vào nắp tảng đá.
Tĩnh thiếu gia từ chỗ tối hiện thân, chỉ vào nàng, bảo nàng nàng lui ra sau một chút.
Tô Mạt hướng hắn làm mặt quỷ, lúc này ở dưới truyền đến thanh âm kinh hỉ của Lưu Hắc Hổ,“Là châu báu.”
Tô Mạt lập tức vui mừng nói:“Mau lên đây đi.”
Lưu Hắc Hổ thử leo lên nhưng nặng đến vài chục cân cơ mà.
Hắn dùng dây thừng buộc chặt vào hộp sắt, sau đó tự mình bò lên, một bên bò lên còn dùng chân ôm móc vào dây thừng, thuận tiện đem thùng kéo lên.
Nhìn độ dây thừng kéo căng, Tô Mạt thầm than, thật là liều mạng cũng không bỏ tiền tài à.
Lưu Hắc Hổ có chút đuối, Tô Mạt thúc giục hắn,“Lưu đại thúc lên chưa? Sao chậm như vậy.”
Lưu Hắc Hổ mệt hổn hển thở hồng hộc:“Nhanh lắm rồi, thùng sắt này rất nạng a.”
Tô Mạt nói:“Ngươi tại sao không lên trước đi, sau đó đem thùng kéo lên?”
Lưu Hắc Hổ nghĩ, đúng vậy, hắn vỗ đầu một cái, liền không tóm được dây, oạch một tiếng rớt xuống, hắn kinh hô một tiếng, luống cuống tay chân tóm lấy dây thừng, nhưng chân còn bị dây thừng móc vào thùng sắt, “Rầm” một tiếng cả người và thùng đều bị đập xuống.
Lưu Hắc Hổ phát ra một tiếng hét thảm thiết.
Tô Mạt nghe thấy:“Lưu đại thúc, ngươi không sao chứ.”. Tô Mạt rất thân thiết hỏi.
Hắn còn sống nhưng lại không có sức đáp một tiếng, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục leo. Lúc trèo đến một nửa giếng, nghe được Tô Mạt thở dài sâu kín:“Lưu đại thúc, ngươi nói làm người làm cái gì cũng tốt, sao nhất định phải làm cường đạo.”
Bình luận facebook