Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-101
Chương 98: Nhà
Một trận gió thu thổi qua, làm người lạnh lẽo, vuốt hai cánh tay, Tương Nghi không kìm lòng được run lập cập.
Trên đỉnh đầu một mảnh lá vàng rơi xuống, từ từ rơi trên mặt đất, lại từ từ bay về phương xa, chỉ lát sau thì biến mất trong sắc trời mờ mờ.
Hoàng Nương Tử đi tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm Tương Nghi vào trong ngực, một dòng nhiệt lưu ấm áp từ trong ngực nàng truyền tới, Tương Nghi có thể nghe thấy giọng nói nàng mang theo một tia nghẹn ngào: "Tương Nghi, con ở trong căn nhà như vậy mà có thể sống đến bây giờ, cũng quá gian nan rồi."
Tương Nghi thấp giọng nói: "Đã thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì."
"Vậy con định làm thế nào?" Hoàng Nương Tử nhìn chăm chú vào nàng: "Ngày mai phụ thân con sẽ mời tộc trưởng Lạc thị tới thanh toán tội chống đối hôm nay với con."
"Con muốn ra Tộc." Tương Nghi cắn răng, mặt đầy kiên định.
"Ra Tộc?" Hoàng Nương Tử mặt đầy kinh ngạc: "Đây là chuyện lớn, Tương Nghi, con phải nghĩ lại sau đó làm."
Nữ tử Đại Chu cơ bản là dựa vào phu quân của mình, nếu sau lưng không có nhà mẫu thân chống đỡ, vậy thì sẽ bị nhà chồng xem thường, Lạc thị Nghiễm Lăng dù đã suy bại, nhưng dù sao cũng có một phần hư danh, tiểu thư dòng chính Lạc thị gả ra ngoài, chung quy sẽ được người nhìn lên. Hoàng Nương Tử hơi bận tâm, sao gan Lạc đại tiểu thư lại to như vậy chứ ?
"Nương tử, đây cũng là chuyện con suy nghĩ rất lâu mới quyết định. Tự ngài nhìn xem, cha con đối đãi con thế nào? Bây giờ Lạc gia ngoại trừ nghĩ đủ cách thiết kế con, còn có thể cho ta cái gì?" Giọng Tương Nghi bi thảm, mang theo một tia thê lương: "Con ra Tộc, dầu gì còn có thể giữ được mấy cửa hang của mẫu thân, cơm của mình thì mình kiếm, không cần lo lắng đề phòng, đề phòng chí thân của mình tới hãm hại mình."
Hồi tưởng lại con lươn cường tráng trong thùng, ngửa đầu lên thật cao, Hoàng Nương Tử thấy hoa mắt, trong lòng cũng bi thương, một kẻ làm cha lại đưa lươn Vọng Nguyệt cho con gái ăn, nhà như vậy, còn có cái gì mà quyến luyến.
"Cô nương có chí khí." Phương tẩu đứng ở một bên khen một tiếng, cầm tay Tương Nghi: “Lão phu nhân nhà chúng ta, đã từng ra Tộc đó, khi đó Trịnh gia Huỳnh Dương chèn ép bà như vậy, bà chủ động nói lên ra Tộc, lúc ấy không ít người còn nghị luận ầm ĩ, đều nói chắc chắn đến lúc đó lão phu nhân sẽ khóc xin quay về, lão phu nhân chúng ta nói, sau này cho dù Trịnh thị dùng mười dặm hồng trù mời bà trở về, bà cũng sẽ không về."
" Trịnh gia Huỳnh Dương?" Hoàng Nương Tử suy tư một chút, mặt đầy kinh ngạc: "Chẳng lẽ chủ nhân tẩu tử là Dương lão phu nhân?"
Phương tẩu cười gật đầu: " Dạ, ta là do lão phu nhân phái tới hầu hạ cô nương, sợ nàng bị người ta khi dễ. Ta cảm thấy cô nương có ý niệm này cũng đúng, Lạc gia có cái gì tốt mà lưu luyến, còn không bằng Trịnh gia năm đó nữa. Trịnh gia còn có mấy đại quan chính nhị phẩm chính tam phẩm, Lạc gia thì có cái gì? Cần gì mà còn không nỡ bỏ?"
Tương Nghi gật đầu một cái: " Dạ, con cũng vậy nghĩ như vậy đấy."
Ba người dạo dọc theo vườn một vòng, lúc trở về, trăng sáng đã lộ ra một nửa tại phía tây, màu trắng bạc nhàn nhạt, bên trong như có gì tối tăm mờ ảo. Gió nhẹ thổi lất phất, lá cây vang xào xạt, giống như một khúc nhạc trầm buồn.
Tần ma ma và Liên Kiều mang thức ăn đã làm xong lên, thấy bọn Tương Nghi trở lại, hết sức vui vẻ: "Còn đang nghĩ sao chưa về, vừa vặn có cơm nóng thức ăn nóng."
Món ăn hôm nay rất là phong phú, Tần ma ma làm sáu món ăn, chính giữa là một chén canh, bên trong là canh loãng dùng một con gà nấu ra, sò khô Giang Dao hình cột làm nền, nếm vào ngon vô cùng, ngoài ra xào mấy món ăn mặn thêm hai món thức ăn khác, là bánh ngọt quế hoa cao và một đĩa thức ăn nguội, năm người ăn no nê, bụng cũng tròn ta.
Chờ ăn xong cơm tối, trăng sáng cũng lên rồi, ánh trăng trong sáng chiếu trên mặt đất, bóng cây đung đưa lay động, chợt nghe đến trong thùng nước bên kia truyền tới một trận tiếng động, Liên Kiều nhích lại gần Phương tẩu: "Phương tẩu, ta sợ."
Phương tẩu cười một tiếng, sờ đầu Liên Kiều một cái: "Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là một con lươn lớn thôi."
Nàng mang Tương Nghi đi tới một bên thùng gỗ, nắp thùng chỉ che một nửa, có thể thấy một nửa kia. Nước một mảnh đen thui, khi thì thấy một tia ngân quang thoáng qua. Phương tẩu đưa tay, nắp kia rơi trên đất, theo tiếng nắp rơi xuống đất, trong thùng nước phát ra một tiếng "Đâm", Liên Kiều bị dọa sợ vọt sang một bên.
Đêm trăng tĩnh lặng, trăng sáng vừa tròn lại vừa trắng, ánh sáng trăng chiếu xuống trong sáng như chiếc gương bạc. Một cái đầu hình tam giác từ từ dâng lên trong thùng, trên đỉnh đầu có một đôi mắt, vững vàng nhìn trăng sáng tròn trắng trên bầu trời, mắt nháy cũng không nháy, nhìn hết sức chuyên chú.
Toàn thân Liên Kiều rùng mình một cái, nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy Tương Nghi: "Cô nương, đừng nhìn."
Tương Nghi cười cười, học Phương tẩu nói: "Có gì phải sợ, chẳng qua chỉ là một con lươn lớn thôi."
Phương tẩu thấy Tương Nghi trấn định, còn có thể học lời của mình để an ủi Liên Kiều, tán thưởng cười cười: "Cô nương nói không sai, chẳng qua chỉ là một con lươn lớn thôi."
Con lươn kia ngửa đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, không lâu lắm lại từ từ trầm xuống, tất cả khôi phục bình tĩnh. Hoàng Nương Tử đưa tay lau mồ hôi một cái: "Xem ra thật là lươn Vọng Nguyệt rồi."
Tần ma ma nhìn Tương Nghi: "Cô nương chuẩn bị làm gì?"
Tương Nghi suy nghĩ một chút, nếu là mình cầm con lươn này đi tố cáo, chỉ sợ Chu tri phủ ngu xuẩn như heo kia căn bản sẽ không tin tưởng, hơn nữa Lạc Đại lão gia cũng có thể tùy ý tìm cớ đùn đẩy cho qua, nói cách khác hắn nhất định sẽ nói, con lươn này không phải hắn mua, làm thế nào hắn biết bên trong có lươn Vọng Nguyệt gì? Hơn nữa quả thật không phải người người cũng biết thứ gì gọi là lươn Vọng Nguyệt, Hoàng Nương Tử và Phương tẩu chẳng qua chỉ là kiến thức rộng, đoán được mới biết, người phái đi mua thức ăn, chắc chắn cũng không biết rõ.
Lươn Vọng Nguyệt này, tuyệt đối là Lạc Đại lão gia chú tâm chuẩn bị cho nàng, nếu không làm sao lại đưa tới? Chẳng qua là nàng lại không có chứng cớ đi tố cáo, hơn nữa con gái cáo cha, cũng vi phạm hiếu đạo, đến lúc đó Chu tri phủ nhất định là một bị đánh gậy đi xuống, đuổi nàng ra khỏi công đường mà thôi.
Bây giờ, công dụng duy nhất của con lươn Vọng Nguyệt này, là cớ cho nàng ra tộc.
"Cha ta nói ngày mai hắn sẽ kêu tộc trưởng tới dạy dỗ ta, ta đây sẽ nhân cơ hội ra Tộc." Tương Nghi cắn răng: "Ngày mai chờ tam Thái gia kia tới, ta nói yêu cầu ra tộc, nếu ông ta không đáp ứng, ta đây chỉ có thể dùng lươn Vọng Nguyệt này chiêu đãi hắn thôi."
Tần ma ma gật đầu một cái: "Cô nương sớm ra Tộc đi cũng tốt, tránh cho bị những chuyện này làm lo lắng không yên."
Ngày thứ hai, Lạc Tam Thái gia không cần Lạc Đại lão gia mời, đã đến Lạc Phủ —— tối hôm qua Lạc lão phu nhân trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi Lạc lão phu nhân trở về, sống quả thực không dễ chịu, dù Lạc Tam lão gia một lòng một ý chăm sóc bà, chẳng qua không qua cái gai trong lòng, vừa nhắm mắt thì thấy Tiền thị đứng ở trước mặt mình, cười thần bí khác thường, Lạc lão phu nhân chỉ có thể không ngủ mới không thấy nàng. Người không phải làm bằng sắt, hơn mười ngày không thể chợp mắt ngủ, cả người gầy như bộ xương chỉ có một lớp da ở bên trên.
Mười lăm tháng tám là ngày đoàn viên, sau khi Lạc lão phu nhân ngắm trăng với một nhà Lạc Tam lão gia, về phòng thì đầu cảm thấy không thoải mái, bà để cho Thanh La đi sắc thuốc, sau khi uống cảm thấy thoáng tốt hơn một chút, nhưng là sáng sớm hôm nay, khi Lạc Tam phu nhân đến thỉnh an, Lạc lão phu nhân còn chưa tỉnh lại, bọn Thanh La vỗ cửa phòng một cái, nhưng không thấy đáp lại.
Quá ma ma bưng nước tới, nghe nói lão phu nhân không có động tĩnh, trong lòng quýnh lên, nước trong chậu rơi đầy mặt đất, bà dùng sức đá một cái, cửa bị đạp ra một nửa, khi đi vào xem, Lạc lão phu nhân nằm trên giường không nhúc nhích, đưa tay sờ, thì phát hiện thân thể của bà đã lạnh như băng.
Lạc Tam phu nhân cả kinh biến sắc, vội vàng phái người đi gọi Lạc Tam lão gia tới, trong vườn nhất thời huyên náo rối bời, Lạc Tam lão gia vốn muốn cho đầy tớ nhà quan (chuyên đi theo hầu) đưa tin cho phòng lớn và vợ lẽ, lại sợ hai phòng tới sẽ trách cứ mình chăm sóc không chu toàn, suy nghĩ một chút thì phái người đi thông báo Lạc Tam Thái gia và Dương Nhị Phu nhân trước.
Chờ Lạc Đại lão gia biết tin nhi, bên Tam phòng đã bắt đầu dựng linh đường. Năm ngoái Lạc lão phu nhân đã chuẩn bị quan tài, giờ vừa vặn có đất dụng võ. Dương Nhị Phu nhân mang Bảo Trụ Bảo Thanh về, vừa thấy Lạc lão phu nhân nhắm mắt không nói thêm gì nữa, trong lòng chua xót, nhào tới trên người Lạc lão phu nhân khóc rống lên.
Lạc Tam Thái gia nghe tiếng khóc thê thảm kia, trong lòng cũng là khó chịu: "Cháu gái, ngươi cũng đừng khóc, người cũng đã qua đời, cho dù lại khóc cũng vô ích, không bằng bớt đau buồn đi, đảm bảo mang thai."
Vừa mới nói xong lời này, chỉ thấy Lạc Đại lão gia la hét đi vào: "Tam đệ, ngươi là chăm sóc mẫu thân thế nào? Sao chia nhà mới nửa tháng, mẫu thân đã qua đời?"
Lạc Tam lão gia quỳ trước giường Lạc lão phu nhân, chỉ khóc, cũng không trả lời, Lạc Đại lão gia càng là đắc ý, đang chuẩn bị tiếp tục nói, chỉ thấy Lạc Tam Thái gia và Dương Nhị Phu nhân cũng ở đây, lập tức ngừng câu chuyện.
"Đại ca, khi đó mẫu thân là dáng vẻ gì, không phải ngươi không biết, còn không phải là bị ngươi làm tức chết." Lạc Tam phu nhân lại chịu không nổi khẩu khí này, nhìn chằm chằm Lạc Đại lão gia oán hận nói: "Sau khi chia nhà, Nhị ca còn hai ba ngày tới thăm mẫu thân, còn trưởng tử như ngươi, sao không thấy ngươi tới!"
"Hắn lấy một vạn tám ngàn lượng bạc, tự nhiên phải tới nhiều vài chuyến." Lạc Đại lão gia hầm hừ đạo: " Nếu mẫu thân cho ta một vạn tám ngàn, chắc chắn ta cũng phải đến thăm nhiều mấy lần."
"Đại ca, ngươi còn là người hả?" Dương Nhị Phu nhân nghe thấy thì trong lòng không thoải mái, xoa xoa nước mắt đứng lên: "Cho dù mẫu thân không chia bạc cho ngươi, nhưng nhiều năm như vậy bà nuôi ngươi lớn lên, vì ngươi tính toán, có thiếu nợ ngươi hả? Bây giờ ngươi lại nói lời như vậy, thật là làm cho lòng người lạnh lẽo!"
Lạc Đại lão gia mắt liếc nhìn Dương Nhị Phu nhân, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng: "Đương nhiên ngươi phải khóc nhiều mấy tiếng cho mẫu thân, bà sắp xếp cho ngươi 1 mối hôn sự tốt, khi lấy chồng, bạc ép rương còn không biết năm vạn hay là mười vạn, nếu không sao Lạc gia chúng ta chỉ có một chút bạc này hả? Ngươi có được chỗ tốt, tự nhiên phải nói chuyện cho bà, nhưng ta thì sao, ta ư ? Ngươi nhìn ta, bây giờ sống những ngày gì?"
Không được chia bạc, bén người làm cũng chỉ được mấy trăm lượng, bán cây trong vườn, vào tay được hơn hai ngàn, tạm thời coi là trong tay có chút ít, nhưng Lạc Đại lão gia vẫn cảm thấy không đủ, hai người em trai mỗi người một vạn tám, chia vườn ở —— hắn là huynh trưởng, là phòng lớn, lại chỉ có thể có ít như vậy !
"Đại ca, tại sao giờ ngươi lại vô sỉ như vậy hả?" Dương Nhị Phu nhân nghe những lời này, lửa giận trong đầu bốc lên, giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, quả thực không nói ra lời.
"Lúc nào thì hắn biết liêm sỉ chứ ?" Bên ngoài truyền tới một tiếng thanh thúy, mọi người chuyển mặt một cái, lại thấy đến Tương Nghi mang theo nha hoàn bà tử đi vào: "Tam Thái gia, hôm nay Tương Nghi có chuyện quan trọng xin ngươi xem xét quyết định."
Một trận gió thu thổi qua, làm người lạnh lẽo, vuốt hai cánh tay, Tương Nghi không kìm lòng được run lập cập.
Trên đỉnh đầu một mảnh lá vàng rơi xuống, từ từ rơi trên mặt đất, lại từ từ bay về phương xa, chỉ lát sau thì biến mất trong sắc trời mờ mờ.
Hoàng Nương Tử đi tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ôm Tương Nghi vào trong ngực, một dòng nhiệt lưu ấm áp từ trong ngực nàng truyền tới, Tương Nghi có thể nghe thấy giọng nói nàng mang theo một tia nghẹn ngào: "Tương Nghi, con ở trong căn nhà như vậy mà có thể sống đến bây giờ, cũng quá gian nan rồi."
Tương Nghi thấp giọng nói: "Đã thành thói quen, cũng không cảm thấy có gì."
"Vậy con định làm thế nào?" Hoàng Nương Tử nhìn chăm chú vào nàng: "Ngày mai phụ thân con sẽ mời tộc trưởng Lạc thị tới thanh toán tội chống đối hôm nay với con."
"Con muốn ra Tộc." Tương Nghi cắn răng, mặt đầy kiên định.
"Ra Tộc?" Hoàng Nương Tử mặt đầy kinh ngạc: "Đây là chuyện lớn, Tương Nghi, con phải nghĩ lại sau đó làm."
Nữ tử Đại Chu cơ bản là dựa vào phu quân của mình, nếu sau lưng không có nhà mẫu thân chống đỡ, vậy thì sẽ bị nhà chồng xem thường, Lạc thị Nghiễm Lăng dù đã suy bại, nhưng dù sao cũng có một phần hư danh, tiểu thư dòng chính Lạc thị gả ra ngoài, chung quy sẽ được người nhìn lên. Hoàng Nương Tử hơi bận tâm, sao gan Lạc đại tiểu thư lại to như vậy chứ ?
"Nương tử, đây cũng là chuyện con suy nghĩ rất lâu mới quyết định. Tự ngài nhìn xem, cha con đối đãi con thế nào? Bây giờ Lạc gia ngoại trừ nghĩ đủ cách thiết kế con, còn có thể cho ta cái gì?" Giọng Tương Nghi bi thảm, mang theo một tia thê lương: "Con ra Tộc, dầu gì còn có thể giữ được mấy cửa hang của mẫu thân, cơm của mình thì mình kiếm, không cần lo lắng đề phòng, đề phòng chí thân của mình tới hãm hại mình."
Hồi tưởng lại con lươn cường tráng trong thùng, ngửa đầu lên thật cao, Hoàng Nương Tử thấy hoa mắt, trong lòng cũng bi thương, một kẻ làm cha lại đưa lươn Vọng Nguyệt cho con gái ăn, nhà như vậy, còn có cái gì mà quyến luyến.
"Cô nương có chí khí." Phương tẩu đứng ở một bên khen một tiếng, cầm tay Tương Nghi: “Lão phu nhân nhà chúng ta, đã từng ra Tộc đó, khi đó Trịnh gia Huỳnh Dương chèn ép bà như vậy, bà chủ động nói lên ra Tộc, lúc ấy không ít người còn nghị luận ầm ĩ, đều nói chắc chắn đến lúc đó lão phu nhân sẽ khóc xin quay về, lão phu nhân chúng ta nói, sau này cho dù Trịnh thị dùng mười dặm hồng trù mời bà trở về, bà cũng sẽ không về."
" Trịnh gia Huỳnh Dương?" Hoàng Nương Tử suy tư một chút, mặt đầy kinh ngạc: "Chẳng lẽ chủ nhân tẩu tử là Dương lão phu nhân?"
Phương tẩu cười gật đầu: " Dạ, ta là do lão phu nhân phái tới hầu hạ cô nương, sợ nàng bị người ta khi dễ. Ta cảm thấy cô nương có ý niệm này cũng đúng, Lạc gia có cái gì tốt mà lưu luyến, còn không bằng Trịnh gia năm đó nữa. Trịnh gia còn có mấy đại quan chính nhị phẩm chính tam phẩm, Lạc gia thì có cái gì? Cần gì mà còn không nỡ bỏ?"
Tương Nghi gật đầu một cái: " Dạ, con cũng vậy nghĩ như vậy đấy."
Ba người dạo dọc theo vườn một vòng, lúc trở về, trăng sáng đã lộ ra một nửa tại phía tây, màu trắng bạc nhàn nhạt, bên trong như có gì tối tăm mờ ảo. Gió nhẹ thổi lất phất, lá cây vang xào xạt, giống như một khúc nhạc trầm buồn.
Tần ma ma và Liên Kiều mang thức ăn đã làm xong lên, thấy bọn Tương Nghi trở lại, hết sức vui vẻ: "Còn đang nghĩ sao chưa về, vừa vặn có cơm nóng thức ăn nóng."
Món ăn hôm nay rất là phong phú, Tần ma ma làm sáu món ăn, chính giữa là một chén canh, bên trong là canh loãng dùng một con gà nấu ra, sò khô Giang Dao hình cột làm nền, nếm vào ngon vô cùng, ngoài ra xào mấy món ăn mặn thêm hai món thức ăn khác, là bánh ngọt quế hoa cao và một đĩa thức ăn nguội, năm người ăn no nê, bụng cũng tròn ta.
Chờ ăn xong cơm tối, trăng sáng cũng lên rồi, ánh trăng trong sáng chiếu trên mặt đất, bóng cây đung đưa lay động, chợt nghe đến trong thùng nước bên kia truyền tới một trận tiếng động, Liên Kiều nhích lại gần Phương tẩu: "Phương tẩu, ta sợ."
Phương tẩu cười một tiếng, sờ đầu Liên Kiều một cái: "Sợ cái gì, chẳng qua chỉ là một con lươn lớn thôi."
Nàng mang Tương Nghi đi tới một bên thùng gỗ, nắp thùng chỉ che một nửa, có thể thấy một nửa kia. Nước một mảnh đen thui, khi thì thấy một tia ngân quang thoáng qua. Phương tẩu đưa tay, nắp kia rơi trên đất, theo tiếng nắp rơi xuống đất, trong thùng nước phát ra một tiếng "Đâm", Liên Kiều bị dọa sợ vọt sang một bên.
Đêm trăng tĩnh lặng, trăng sáng vừa tròn lại vừa trắng, ánh sáng trăng chiếu xuống trong sáng như chiếc gương bạc. Một cái đầu hình tam giác từ từ dâng lên trong thùng, trên đỉnh đầu có một đôi mắt, vững vàng nhìn trăng sáng tròn trắng trên bầu trời, mắt nháy cũng không nháy, nhìn hết sức chuyên chú.
Toàn thân Liên Kiều rùng mình một cái, nhưng vẫn đưa tay ra ôm lấy Tương Nghi: "Cô nương, đừng nhìn."
Tương Nghi cười cười, học Phương tẩu nói: "Có gì phải sợ, chẳng qua chỉ là một con lươn lớn thôi."
Phương tẩu thấy Tương Nghi trấn định, còn có thể học lời của mình để an ủi Liên Kiều, tán thưởng cười cười: "Cô nương nói không sai, chẳng qua chỉ là một con lươn lớn thôi."
Con lươn kia ngửa đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, không lâu lắm lại từ từ trầm xuống, tất cả khôi phục bình tĩnh. Hoàng Nương Tử đưa tay lau mồ hôi một cái: "Xem ra thật là lươn Vọng Nguyệt rồi."
Tần ma ma nhìn Tương Nghi: "Cô nương chuẩn bị làm gì?"
Tương Nghi suy nghĩ một chút, nếu là mình cầm con lươn này đi tố cáo, chỉ sợ Chu tri phủ ngu xuẩn như heo kia căn bản sẽ không tin tưởng, hơn nữa Lạc Đại lão gia cũng có thể tùy ý tìm cớ đùn đẩy cho qua, nói cách khác hắn nhất định sẽ nói, con lươn này không phải hắn mua, làm thế nào hắn biết bên trong có lươn Vọng Nguyệt gì? Hơn nữa quả thật không phải người người cũng biết thứ gì gọi là lươn Vọng Nguyệt, Hoàng Nương Tử và Phương tẩu chẳng qua chỉ là kiến thức rộng, đoán được mới biết, người phái đi mua thức ăn, chắc chắn cũng không biết rõ.
Lươn Vọng Nguyệt này, tuyệt đối là Lạc Đại lão gia chú tâm chuẩn bị cho nàng, nếu không làm sao lại đưa tới? Chẳng qua là nàng lại không có chứng cớ đi tố cáo, hơn nữa con gái cáo cha, cũng vi phạm hiếu đạo, đến lúc đó Chu tri phủ nhất định là một bị đánh gậy đi xuống, đuổi nàng ra khỏi công đường mà thôi.
Bây giờ, công dụng duy nhất của con lươn Vọng Nguyệt này, là cớ cho nàng ra tộc.
"Cha ta nói ngày mai hắn sẽ kêu tộc trưởng tới dạy dỗ ta, ta đây sẽ nhân cơ hội ra Tộc." Tương Nghi cắn răng: "Ngày mai chờ tam Thái gia kia tới, ta nói yêu cầu ra tộc, nếu ông ta không đáp ứng, ta đây chỉ có thể dùng lươn Vọng Nguyệt này chiêu đãi hắn thôi."
Tần ma ma gật đầu một cái: "Cô nương sớm ra Tộc đi cũng tốt, tránh cho bị những chuyện này làm lo lắng không yên."
Ngày thứ hai, Lạc Tam Thái gia không cần Lạc Đại lão gia mời, đã đến Lạc Phủ —— tối hôm qua Lạc lão phu nhân trút hơi thở cuối cùng.
Sau khi Lạc lão phu nhân trở về, sống quả thực không dễ chịu, dù Lạc Tam lão gia một lòng một ý chăm sóc bà, chẳng qua không qua cái gai trong lòng, vừa nhắm mắt thì thấy Tiền thị đứng ở trước mặt mình, cười thần bí khác thường, Lạc lão phu nhân chỉ có thể không ngủ mới không thấy nàng. Người không phải làm bằng sắt, hơn mười ngày không thể chợp mắt ngủ, cả người gầy như bộ xương chỉ có một lớp da ở bên trên.
Mười lăm tháng tám là ngày đoàn viên, sau khi Lạc lão phu nhân ngắm trăng với một nhà Lạc Tam lão gia, về phòng thì đầu cảm thấy không thoải mái, bà để cho Thanh La đi sắc thuốc, sau khi uống cảm thấy thoáng tốt hơn một chút, nhưng là sáng sớm hôm nay, khi Lạc Tam phu nhân đến thỉnh an, Lạc lão phu nhân còn chưa tỉnh lại, bọn Thanh La vỗ cửa phòng một cái, nhưng không thấy đáp lại.
Quá ma ma bưng nước tới, nghe nói lão phu nhân không có động tĩnh, trong lòng quýnh lên, nước trong chậu rơi đầy mặt đất, bà dùng sức đá một cái, cửa bị đạp ra một nửa, khi đi vào xem, Lạc lão phu nhân nằm trên giường không nhúc nhích, đưa tay sờ, thì phát hiện thân thể của bà đã lạnh như băng.
Lạc Tam phu nhân cả kinh biến sắc, vội vàng phái người đi gọi Lạc Tam lão gia tới, trong vườn nhất thời huyên náo rối bời, Lạc Tam lão gia vốn muốn cho đầy tớ nhà quan (chuyên đi theo hầu) đưa tin cho phòng lớn và vợ lẽ, lại sợ hai phòng tới sẽ trách cứ mình chăm sóc không chu toàn, suy nghĩ một chút thì phái người đi thông báo Lạc Tam Thái gia và Dương Nhị Phu nhân trước.
Chờ Lạc Đại lão gia biết tin nhi, bên Tam phòng đã bắt đầu dựng linh đường. Năm ngoái Lạc lão phu nhân đã chuẩn bị quan tài, giờ vừa vặn có đất dụng võ. Dương Nhị Phu nhân mang Bảo Trụ Bảo Thanh về, vừa thấy Lạc lão phu nhân nhắm mắt không nói thêm gì nữa, trong lòng chua xót, nhào tới trên người Lạc lão phu nhân khóc rống lên.
Lạc Tam Thái gia nghe tiếng khóc thê thảm kia, trong lòng cũng là khó chịu: "Cháu gái, ngươi cũng đừng khóc, người cũng đã qua đời, cho dù lại khóc cũng vô ích, không bằng bớt đau buồn đi, đảm bảo mang thai."
Vừa mới nói xong lời này, chỉ thấy Lạc Đại lão gia la hét đi vào: "Tam đệ, ngươi là chăm sóc mẫu thân thế nào? Sao chia nhà mới nửa tháng, mẫu thân đã qua đời?"
Lạc Tam lão gia quỳ trước giường Lạc lão phu nhân, chỉ khóc, cũng không trả lời, Lạc Đại lão gia càng là đắc ý, đang chuẩn bị tiếp tục nói, chỉ thấy Lạc Tam Thái gia và Dương Nhị Phu nhân cũng ở đây, lập tức ngừng câu chuyện.
"Đại ca, khi đó mẫu thân là dáng vẻ gì, không phải ngươi không biết, còn không phải là bị ngươi làm tức chết." Lạc Tam phu nhân lại chịu không nổi khẩu khí này, nhìn chằm chằm Lạc Đại lão gia oán hận nói: "Sau khi chia nhà, Nhị ca còn hai ba ngày tới thăm mẫu thân, còn trưởng tử như ngươi, sao không thấy ngươi tới!"
"Hắn lấy một vạn tám ngàn lượng bạc, tự nhiên phải tới nhiều vài chuyến." Lạc Đại lão gia hầm hừ đạo: " Nếu mẫu thân cho ta một vạn tám ngàn, chắc chắn ta cũng phải đến thăm nhiều mấy lần."
"Đại ca, ngươi còn là người hả?" Dương Nhị Phu nhân nghe thấy thì trong lòng không thoải mái, xoa xoa nước mắt đứng lên: "Cho dù mẫu thân không chia bạc cho ngươi, nhưng nhiều năm như vậy bà nuôi ngươi lớn lên, vì ngươi tính toán, có thiếu nợ ngươi hả? Bây giờ ngươi lại nói lời như vậy, thật là làm cho lòng người lạnh lẽo!"
Lạc Đại lão gia mắt liếc nhìn Dương Nhị Phu nhân, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng: "Đương nhiên ngươi phải khóc nhiều mấy tiếng cho mẫu thân, bà sắp xếp cho ngươi 1 mối hôn sự tốt, khi lấy chồng, bạc ép rương còn không biết năm vạn hay là mười vạn, nếu không sao Lạc gia chúng ta chỉ có một chút bạc này hả? Ngươi có được chỗ tốt, tự nhiên phải nói chuyện cho bà, nhưng ta thì sao, ta ư ? Ngươi nhìn ta, bây giờ sống những ngày gì?"
Không được chia bạc, bén người làm cũng chỉ được mấy trăm lượng, bán cây trong vườn, vào tay được hơn hai ngàn, tạm thời coi là trong tay có chút ít, nhưng Lạc Đại lão gia vẫn cảm thấy không đủ, hai người em trai mỗi người một vạn tám, chia vườn ở —— hắn là huynh trưởng, là phòng lớn, lại chỉ có thể có ít như vậy !
"Đại ca, tại sao giờ ngươi lại vô sỉ như vậy hả?" Dương Nhị Phu nhân nghe những lời này, lửa giận trong đầu bốc lên, giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, quả thực không nói ra lời.
"Lúc nào thì hắn biết liêm sỉ chứ ?" Bên ngoài truyền tới một tiếng thanh thúy, mọi người chuyển mặt một cái, lại thấy đến Tương Nghi mang theo nha hoàn bà tử đi vào: "Tam Thái gia, hôm nay Tương Nghi có chuyện quan trọng xin ngươi xem xét quyết định."
Bình luận facebook