Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-112
Chương 109: Mưu tiền đồ tìm cách từng bước
Vườn nhà Lâm tri phủ không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, nên có thì có, không thiếu thốn gì. Trong hậu viện đào cái ao nho nhỏ, bên ao còn có một lương đình nhỏ, từ trong lương đình ngắm qua, thì có thể thấy trên đường mòn đá xanh bên kia ao có bóng nha hoàn vội vã đi lại.
“Tương Nghi, muội và Thu Hoa thương lượng với nhau, xem cửa hang hai muội nên làm cái gì.” Bảo Trụ ngồi bên người Gia Mậu, chân đặt tại một nơi, trên mặt là thần sắc vui mừng: “Lần này cuối cùng cũng tốt, muội có thể tự do tự tại sống qua ngày.”
“Còn không phải do mọi người quan tâm ta.” Lòng Tương Nghi ê ẩm, đời trước trải qua lẻ loi hiu quạng, đời này đột nhiên có người ân cần hỏi han, quả thực làm nàng không tưởng tượng nổi.
Thật ra thì con người phải có quyết tâm, chỉ cần chịu bước ra một bước, cái gì cũng sẽ thay đổi.
Kiếp trước, Bảo Trụ cũng rất quan tâm mình, chẳng qua là khi đó hồ đồ, từ nhỏ đã nuôi thành tính tình kì lạ, cho dù Bảo Trụ cố ý tới thân cận mình quan tâm mình, nàng cũng chỉ là trong lòng biết hắn tốt, còn trên mặt lại là dáng vẻ cao ngạo, giống như hàn băng che mặt, từ chối người ngoài ngàn dặm.
Từ từ, từ từ Bảo Trụ và nàng có ngăn cách, không quan tâm nàng như trước nữa, ngay cả biểu muội Bảo Thanh, có lúc tới Lạc Phủ chơi đùa cũng không muốn đến chỗ nàng, chỉ là đi tìm Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Phồn chơi đùa, nàng nhìn giận dỗi trong lòng, oán hận nói nhiều những lời ác độc, càng không làm người thích, Bảo Thanh cũng xa lánh nàng.
Sau đó Dương gia dọn đi kinh thành, nàng cũng không gặp lại Bảo Trụ Bảo Thanh nữa, cũng không biết cuộc sống của bọn họ thế nào, chẳng qua là nghe Gia Mậu nói, 15 tuổi Bảo Trụ đi Tây Bắc lịch luyện, lúc nàng vào Trường Ninh Hầu, Bảo Trụ đã thăng quan võ chính tứ phẩm.
Người kiếp trước kiếp này lại gặp lần nữa, lại còn nhiệt tình như vậy, sao mình lại có thể cự tuyệt hảo ý của hắn, nếu muốn đời này trải qua thoải mái, tuyệt không phải mình tay không có thể làm được, nàng cần phải có người trợ giúp, cũng cần bằng hữu chân chính. Tương Nghi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với Bảo Trụ: “Biểu ca, cám ơn các huynh chiếu cố, muội nhất định sẽ sống cuộc sống tốt.”
Thu Hoa ngồi bên người nàng gật đầu một cái: “Lạc đại tiểu thư...”
Gia Mậu khẽ cau mày: “Cứ kêu Nghi tỷ tỷ thôi, gọi như vậy quả thực rất xa lạ.”
Lâm Mậu Dung nhìn gương mặt trắng noãn của Gia Mậu, cũng cười tươi như hoa: “Chí phải chí phải, ta cũng gọi nàng Nghi muội muội! Nếu chúng ta là bằng hữu rồi, thì cứ dùng tỷ muội tương xứng, đừng khách khí như vậy.”
Thu Hoa cười một tiếng với Lâm Mậu Dung: “Dung tỷ tỷ.”
Lâm Mậu Dung rất là đắc ý, nhìn Tương Nghi nói: “Ta một mình trong phủ rất cô đơn, lần này thì tốt rồi, thoáng cái tới một vị tỷ tỷ hai vị muội muội, nơi này lập tức náo nhiệt lên.”
“Đừng những lời đó nữa, chúng ta còn nên nói chuyện khẩn yếu.” Xuân Hoa ở bên cạnh nghe một trận, chỉ cảm thấy rất nhàm chán, Bảo Trụ kéo bọn họ đi tới nói là phải giúp Lạc đại tiểu thư kia mở cửa hàng, nhưng bây giờ còn chẳng qua là ở kéo chuyện nhà cũng nói đến chuyện kia: “Cửa hàng này có phải mở chỗ Nghi muội muội mà chúng ta thấy hôm nay không?”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Giờ muội có ba cửa hàng, chuẩn bị dùng một gian mở thêu phường.”
“Ai nha nha, vừa vặn như vậy.” Xuân Hoa nghe thì cười gật đầu: “Thu Hoa, vậy thì yên tâm nhé, có Nghi muội muội xử lý, muội và Tam thẩm nương cũng không cần quan tâm như vậy.”
Liên Kiều đứng ở một bên nghe thì hơi bận tâm, cửa hàng này là của Cô Nương, nhưng nghe giọng điệu của Dung Đại tiểu thư kia, Cô Nương cũng chỉ là hỗ trợ xử lý cửa hàng, vậy không phải thành quản sự sao? Nàng vội vội vàng vàng mở miệng nói: “Như vậy đến lúc đó nên phân bạc thế nào? Cô Nương chung quy không đến nổi cầm tiền tiêu hàng tháng một quản sự chứ?”
Bảo Trụ liếc mắt nhìn Liên Kiều, thấy thần sắc nàng khẩn trương, biết nàng đang lo lắng cho Tương Nghi, lấy tay đẩy Gia Mậu một cái: “Nói nhanh lên, trước tiên nói về chuyện này một chút, anh em ruột còn được tính sổ rõ ràng, huống chi không phải ruột thịt.”
Gia Mậu thấy Bảo Trụ gấp gáp, đúng là thấy gió sẽ có mưa, đang chuẩn bị mở miệng, thì Thu Hoa nhẹ giọng nói: “Vốn là ta không cân nhắc chu đáo, nên nói về chuyện này trước tiên mới phái. Nghi tỷ tỷ cùng ta mở Trân Lung Phường, sao có thể là lấy bạc như quản sự? Ta quản giao hàng, Nghi tỷ tỷ chỉ quản bán, đến lúc đó chúng ta ngang nhau, tiền hoa hồng chia một nửa là được.”
Trên mặt Xuân Hoa hiện lên khinh thường: “Nghi muội muội, mí mắt tên nha hoàn này của ngươi cũng quá nông cạn rồi, chúng ta đâu phải là chỉ có thể chiếm tiện nghi của người ta? Ta đã nói với ngươi, Trân Lung Phường bên Nghiễm Lăng, Tam thẩm nương ta quy định giá rất thấp, mẫu thân của ta cũng không nhìn nổi, để cho nàng định cao chút, nàng lại không chịu, chỉ nói là chúng ta thay nàng mua thêu phẩm cực khổ, sao còn có thể có nhiều bạc chút?” Nàng suy nghĩ rồi nói: “Đồ trang trí ngươi mới đưa cho Dung muội muội, ngươi dùng hai mươi lượng bạc mua chứ gì?”
Khí thế của Xuân Hoa hùng hổ dọa người, đột nhiên Tương Nghi hơi ngây người, ngây ngẩn ngồi ở chỗ đó, chỉ có Liên Kiều lại không sợ hãi gì, tức giận nói: “Dung Đại tiểu thư, ta chỉ thay lo lắng cho Cô Nương mới hỏi, chuyện làm ăn tự nhiên phải nói rõ ràng về chuyện tiền bạc trước, nếu không đến lúc đó không tránh khỏi có tranh chấp, người một nhà cũng có lúc ồn ào vì bạc, huống chi không phải người một nhà?”
Mắt thấy không khí có dấu hiện cương cứng, Tương Nghi tranh thủ thời gian bảo Liên Kiều im miệng: “Hai vị tiểu thư Dung gia há là những người trong Lạc Phủ này, Liên Kiều ngươi cũng quá đáng rồi, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, làm sao lại dùng ánh mắt nhìn người Lạc gia nhìn tiểu thư Dung gia? Người ta há là người loại tầm nhìn hạn hẹp này?”
Tương Nghi trên mặt nổi là đang trách móc Liên Kiều, trong tối là ở nói cho Xuân Hoa, mình tin hai người họ, hơn nữa cũng uyển chuyển nói nguyên nhân vì sao Liên Kiều lo lắng như vậy, hy vọng Xuân Hoa và Thu Hoa đừng phiền lòng.
Nhìn trên mặt Tương Nghi có thần sắc nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, trong lòng Gia Mậu rất khó chịu, Tương Nghi vẫn cẩn thận từng li từng tí như vậy, phảng phất không dám đi nhầm nửa bước. Ban đầu ở Lạc Phủ, nàng sống nơm nớp lo sợ, ra Lạc Phủ, vẫn hành sự cẩn thận như cũ. Cảm giác thương tiếc tự nhiên dâng lên từ đáy lòng, Gia Mậu hơi không vui liếc mắt nhìn Xuân Hoa: “Xuân Hoa, tiệm nơi Hoa Dương này là hai người Thu Hoa và Tương Nghi cùng mở, chuyện cửa hàng dĩ nhiên cũng là hai người họ thương nghị, muội chỉ có thể ở bên cạnh nói chút đề nghị thôi. Chớ có tức giận như vậy, nhìn dáng vẻ kia của muội, còn tưởng rằng Tương Nghi thiếu bạc của muội.” Hắn đưa tay ra nhéo nhéo mặt của Xuân Hoa: “Mau mau cười một cái, đây mới là muội muội ngoan của ta.”
Lâm Mậu Dung nhìn gương mặt Xuân Hoa bị Gia Mậu xoa xoa, biến thành tròn tròn như viên thịt thì nở nụ cười: “Xuân Hoa tỷ tỷ, muội mang tỷ ra ngoài đi chơi, để cho Thu Hoa muội muội và Nghi muội muội ở đây dễ thương lượng.”
Thấy có người cho mình bậc thang xuống, Xuân Hoa cũng thuận thế đi, suy nghĩ một chút tự thấy giọng mình đúng là hơi bất thiện, thật đúng là dọa sợ người ta, nàng cười gật đầu một cái với Lâm Mậu Dung: “Đi, dẫn ta ra ngoài đi, ta ghét ca ca nhất, biết gương mặt ta tròn, còn phải chà tới chà lui mặt của ta, ta mới không thích ở cùng một chỗ với hắn.”
Tương Nghi nhìn hai người Xuân Hoa và Lâm Mậu Dung mang theo nha hoàn từ từ biến mất phía sau núi giả, chỉ nghe từng trận tiếng cười nói, lại không có nhìn thấy người, không khỏi cười một tiếng: “Xuân Hoa tỷ tỷ cũng không phải cố ý như vậy, Gia Mậu huynh đừng quá hung nàng.”
Vẻ mỉm cười bên mép, như đóa hoa xinh đẹp từ từ ở nở rộ, làm người xem sửng sốt tâm thần, Gia Mậu chỉ cảm thấy trước mắt mình bỗng nhiên sáng một mảnh, lập lòe lan tràn ra, tim đập loạn một trận, trái tim kia tựa hồ muốn nhảy ra ngoài từ yết hầu. Hắn cố hết sức ổn định tâm trạng của mình, bất đắc dĩ cười một tiếng với Tương Nghi: “Ta có lòng tốt giúp muội, cuối cùng lại bị muội oán trách, ta có tính tốn sức lại không có kết quả tốt không?”
“Gia Mậu ca ca, huynh đừng nói như vậy, ta biết huynh có ý tốt.” Tương Nghi bị ánh mắt ôn nhu như nước của Gia Mậu nhìn thẳng cơ hồ không ngốc đầu lên được, không thể làm gì khác hơn là xoay mặt nhìn về phía Thu Hoa: “Nha hoàn của ta nhanh mồm nhanh miệng, Thu Hoa muội muội ngươi ngàn vạn lần chớ để ý.”
“ Muội thì để ý cái gì chứ, nha hoàn kia của tỷ dĩ nhiên là sợ tỷ bị thua thiệt, giống như Phi Hồng nhà muội vậy lo nghĩ cho ta khắp nơi.” Thu Hoa cười một tiếng, hàm răng trắng noãn như trân châu, tỏa sáng lấp lánh: “Nghi tỷ tỷ, giờ chúng ta tới nói chuyện Trân Lung Phường này đi. Mẫu thân của muội và thủ hạ thêu nương tiền công ta đều đã chiết toán ở đây, thêu phẩm, cho nên...”
Tương Nghi bình thanh tĩnh khí nghe, muốn biết nàng chuẩn bị chia sổ sách làm sao, mặc dù nói Thu Hoa là em họ Gia Mậu, mình vốn nên tin nàng, nhưng có những lời phải nói rõ trước, tránh cho đến lúc đó có bất hòa.
Nếu muốn mở thêu phường, thêu phẩm này nhất định phải tốt, mặc dù trong thành Hoa Dương không thêu phường, nhưng có một ít trong thôn trang tơ lụa cũng bán kèm thêu phẩm, nếu thêu phẩm không bằng thôn trang tơ lụa kia, vậy thì không bằng không mở. Thêu phẩm Trân Lung Phường thật tinh xảo, nhưng giá cả cũng định cao, còn không biết những nhà phú quý trong thành Hoa Dương có nguyện ý ra bạc mua không.
Bất kể thế nào, nàng đã quyết định phải làm ăn về mặt này, giờ lại có thêu phẩm thượng hạng, nhất định phải buông tay làm liều một phen. Con người nếu luôn trốn trong góc phòng không chịu ra cửa, làm sao biết trời đất bên ngoài như thế nào ?
“Nghi tỷ tỷ, tỷ xem như vậy tốt không? Hai người chúng ta chia một nửa, trong đó phần tiền công thêu nương, tiểu nhị chưởng quỹ kia thì thì phần một nửa của muội khấu trừ ra.” Thu Hoa hơi ngượng ngùng nhìn Tương Nghi: “ Tự muội rất khó đến Hoa Dương, còn phải để cho Nghi tỷ tỷ xử lý toàn bộ, thật là cực khổ rồi, nhưng muội cũng không có hồi báo tốt hơn.”
“Thêu nương?” Tương Nghi hơi kinh ngạc: “Còn phải chiêu thêu nương hay sao?”
“ Dạ, ít nhất cũng phải chiêu mười người.” Thu Hoa gật đầu một cái: “Muội chiêu ở Giang Lăng hơn bốn mươi rồi, bây giờ còn chuẩn bị chiêu nhiều những người có thêu nghệ tinh xảo, làm ăn Giang Lăng và Nghiễm Lăng đều rất tốt, chẳng qua là mẹ muội và hơn mười người trong Vân Uyển thêu đã không đủ. Huống chi muội còn muốn chúng ta có thể làm những món y phục thêu thùa tinh xảo bán, chỉ cần làm tốt, những tiểu thư nhà cao môn đại hộ nhất định sẽ nguyện ý ra bạc mua —— ai không nghĩ đến khoe khoang xiêm y của mình trong yến hội?”
Lòng Tương Nghi khẽ nhảy lên, nàng vốn chỉ muốn bán thêu phẩm, lại không nghĩ rằng còn có thể bán y phục, bị Thu Hoa nói ra, bỗng nhiên trước mắt sáng lên. Nha hoàn Phi Hồng đứng bên người Thu Hoa cười một tiếng: “Lạc đại tiểu thư, lần này cô nương chúng ta còn mang theo mấy món giá y tới làm hàng mẫu, món đắt tiền nhất đến năm trăm lạng bạc ròng.”
“Năm trăm lạng bạc ròng!” Tương Nghi ôm ngực, cảm thấy mình cũng sắp không thở nổi, ai sẽ bỏ năm trăm lạng bạc ròng đến mua một món giá y? Y phục đến tột cùng lấy cái gì làm?
Thu Hoa thấy dáng vẻ kia của Tương Nghi, khẽ mỉm cười: “Trên giá y kia khảm không ít bột ngọc và bảo thạch...” Nàng nhìn Gia Mậu một chút: “Người ngoài nhìn là tốn tiền vốn lớn, nhưng muội đều cầm ngọc bể từ Kim Ngọc Phường, cũng dùng không đến bao nhiêu bạc, vốn một món giá y khoảng ba trăm lượng, còn lại hai trăm lượng là bạc chúng ta có thể kiếm được.”
“Năm ngoái Trân Lung Phường Giang Lăng bán năm cái giá y như vậy đó.” Phi Hồng nói đến mặt mày hớn hở: “Còn có những món hai trăm ba trăm, bán được coi như càng nhiều. Lạc đại tiểu thư, ta nói cho ngài, không sợ người ta không có bạc, chỉ sợ không đồ tốt, Cô Nương nhà ta suy nghĩ, nếu có thể mở Trân Lung phường tại kinh thành, chỉ sợ một ngàn lượng một món giá y cũng có người mua.”
Giữa người với người là khác nhau như thế, người ta còn nhỏ tuổi thì có khí độ như vậy, một món áo cưới năm trăm lạng bạc ròng, ánh mắt cũng không nháy một chút. Tương Nghi xấu hổ, nghĩ đến Trân Lung Phường nổi danh Đại Chu kiếp trước, trong lòng lại đột nhiên hào khí như mây, nàng nhìn gương mặt Thu Hoa đang mỉm cười, kiên định gật đầu: “ Được, cứ làm như vậy.”
Vườn nhà Lâm tri phủ không lớn, nhưng chim sẻ tuy nhỏ ngũ tạng đầy đủ, nên có thì có, không thiếu thốn gì. Trong hậu viện đào cái ao nho nhỏ, bên ao còn có một lương đình nhỏ, từ trong lương đình ngắm qua, thì có thể thấy trên đường mòn đá xanh bên kia ao có bóng nha hoàn vội vã đi lại.
“Tương Nghi, muội và Thu Hoa thương lượng với nhau, xem cửa hang hai muội nên làm cái gì.” Bảo Trụ ngồi bên người Gia Mậu, chân đặt tại một nơi, trên mặt là thần sắc vui mừng: “Lần này cuối cùng cũng tốt, muội có thể tự do tự tại sống qua ngày.”
“Còn không phải do mọi người quan tâm ta.” Lòng Tương Nghi ê ẩm, đời trước trải qua lẻ loi hiu quạng, đời này đột nhiên có người ân cần hỏi han, quả thực làm nàng không tưởng tượng nổi.
Thật ra thì con người phải có quyết tâm, chỉ cần chịu bước ra một bước, cái gì cũng sẽ thay đổi.
Kiếp trước, Bảo Trụ cũng rất quan tâm mình, chẳng qua là khi đó hồ đồ, từ nhỏ đã nuôi thành tính tình kì lạ, cho dù Bảo Trụ cố ý tới thân cận mình quan tâm mình, nàng cũng chỉ là trong lòng biết hắn tốt, còn trên mặt lại là dáng vẻ cao ngạo, giống như hàn băng che mặt, từ chối người ngoài ngàn dặm.
Từ từ, từ từ Bảo Trụ và nàng có ngăn cách, không quan tâm nàng như trước nữa, ngay cả biểu muội Bảo Thanh, có lúc tới Lạc Phủ chơi đùa cũng không muốn đến chỗ nàng, chỉ là đi tìm Lạc Tương Ngọc Lạc Tương Phồn chơi đùa, nàng nhìn giận dỗi trong lòng, oán hận nói nhiều những lời ác độc, càng không làm người thích, Bảo Thanh cũng xa lánh nàng.
Sau đó Dương gia dọn đi kinh thành, nàng cũng không gặp lại Bảo Trụ Bảo Thanh nữa, cũng không biết cuộc sống của bọn họ thế nào, chẳng qua là nghe Gia Mậu nói, 15 tuổi Bảo Trụ đi Tây Bắc lịch luyện, lúc nàng vào Trường Ninh Hầu, Bảo Trụ đã thăng quan võ chính tứ phẩm.
Người kiếp trước kiếp này lại gặp lần nữa, lại còn nhiệt tình như vậy, sao mình lại có thể cự tuyệt hảo ý của hắn, nếu muốn đời này trải qua thoải mái, tuyệt không phải mình tay không có thể làm được, nàng cần phải có người trợ giúp, cũng cần bằng hữu chân chính. Tương Nghi ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười với Bảo Trụ: “Biểu ca, cám ơn các huynh chiếu cố, muội nhất định sẽ sống cuộc sống tốt.”
Thu Hoa ngồi bên người nàng gật đầu một cái: “Lạc đại tiểu thư...”
Gia Mậu khẽ cau mày: “Cứ kêu Nghi tỷ tỷ thôi, gọi như vậy quả thực rất xa lạ.”
Lâm Mậu Dung nhìn gương mặt trắng noãn của Gia Mậu, cũng cười tươi như hoa: “Chí phải chí phải, ta cũng gọi nàng Nghi muội muội! Nếu chúng ta là bằng hữu rồi, thì cứ dùng tỷ muội tương xứng, đừng khách khí như vậy.”
Thu Hoa cười một tiếng với Lâm Mậu Dung: “Dung tỷ tỷ.”
Lâm Mậu Dung rất là đắc ý, nhìn Tương Nghi nói: “Ta một mình trong phủ rất cô đơn, lần này thì tốt rồi, thoáng cái tới một vị tỷ tỷ hai vị muội muội, nơi này lập tức náo nhiệt lên.”
“Đừng những lời đó nữa, chúng ta còn nên nói chuyện khẩn yếu.” Xuân Hoa ở bên cạnh nghe một trận, chỉ cảm thấy rất nhàm chán, Bảo Trụ kéo bọn họ đi tới nói là phải giúp Lạc đại tiểu thư kia mở cửa hàng, nhưng bây giờ còn chẳng qua là ở kéo chuyện nhà cũng nói đến chuyện kia: “Cửa hàng này có phải mở chỗ Nghi muội muội mà chúng ta thấy hôm nay không?”
Tương Nghi gật đầu một cái: “Giờ muội có ba cửa hàng, chuẩn bị dùng một gian mở thêu phường.”
“Ai nha nha, vừa vặn như vậy.” Xuân Hoa nghe thì cười gật đầu: “Thu Hoa, vậy thì yên tâm nhé, có Nghi muội muội xử lý, muội và Tam thẩm nương cũng không cần quan tâm như vậy.”
Liên Kiều đứng ở một bên nghe thì hơi bận tâm, cửa hàng này là của Cô Nương, nhưng nghe giọng điệu của Dung Đại tiểu thư kia, Cô Nương cũng chỉ là hỗ trợ xử lý cửa hàng, vậy không phải thành quản sự sao? Nàng vội vội vàng vàng mở miệng nói: “Như vậy đến lúc đó nên phân bạc thế nào? Cô Nương chung quy không đến nổi cầm tiền tiêu hàng tháng một quản sự chứ?”
Bảo Trụ liếc mắt nhìn Liên Kiều, thấy thần sắc nàng khẩn trương, biết nàng đang lo lắng cho Tương Nghi, lấy tay đẩy Gia Mậu một cái: “Nói nhanh lên, trước tiên nói về chuyện này một chút, anh em ruột còn được tính sổ rõ ràng, huống chi không phải ruột thịt.”
Gia Mậu thấy Bảo Trụ gấp gáp, đúng là thấy gió sẽ có mưa, đang chuẩn bị mở miệng, thì Thu Hoa nhẹ giọng nói: “Vốn là ta không cân nhắc chu đáo, nên nói về chuyện này trước tiên mới phái. Nghi tỷ tỷ cùng ta mở Trân Lung Phường, sao có thể là lấy bạc như quản sự? Ta quản giao hàng, Nghi tỷ tỷ chỉ quản bán, đến lúc đó chúng ta ngang nhau, tiền hoa hồng chia một nửa là được.”
Trên mặt Xuân Hoa hiện lên khinh thường: “Nghi muội muội, mí mắt tên nha hoàn này của ngươi cũng quá nông cạn rồi, chúng ta đâu phải là chỉ có thể chiếm tiện nghi của người ta? Ta đã nói với ngươi, Trân Lung Phường bên Nghiễm Lăng, Tam thẩm nương ta quy định giá rất thấp, mẫu thân của ta cũng không nhìn nổi, để cho nàng định cao chút, nàng lại không chịu, chỉ nói là chúng ta thay nàng mua thêu phẩm cực khổ, sao còn có thể có nhiều bạc chút?” Nàng suy nghĩ rồi nói: “Đồ trang trí ngươi mới đưa cho Dung muội muội, ngươi dùng hai mươi lượng bạc mua chứ gì?”
Khí thế của Xuân Hoa hùng hổ dọa người, đột nhiên Tương Nghi hơi ngây người, ngây ngẩn ngồi ở chỗ đó, chỉ có Liên Kiều lại không sợ hãi gì, tức giận nói: “Dung Đại tiểu thư, ta chỉ thay lo lắng cho Cô Nương mới hỏi, chuyện làm ăn tự nhiên phải nói rõ ràng về chuyện tiền bạc trước, nếu không đến lúc đó không tránh khỏi có tranh chấp, người một nhà cũng có lúc ồn ào vì bạc, huống chi không phải người một nhà?”
Mắt thấy không khí có dấu hiện cương cứng, Tương Nghi tranh thủ thời gian bảo Liên Kiều im miệng: “Hai vị tiểu thư Dung gia há là những người trong Lạc Phủ này, Liên Kiều ngươi cũng quá đáng rồi, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, làm sao lại dùng ánh mắt nhìn người Lạc gia nhìn tiểu thư Dung gia? Người ta há là người loại tầm nhìn hạn hẹp này?”
Tương Nghi trên mặt nổi là đang trách móc Liên Kiều, trong tối là ở nói cho Xuân Hoa, mình tin hai người họ, hơn nữa cũng uyển chuyển nói nguyên nhân vì sao Liên Kiều lo lắng như vậy, hy vọng Xuân Hoa và Thu Hoa đừng phiền lòng.
Nhìn trên mặt Tương Nghi có thần sắc nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, trong lòng Gia Mậu rất khó chịu, Tương Nghi vẫn cẩn thận từng li từng tí như vậy, phảng phất không dám đi nhầm nửa bước. Ban đầu ở Lạc Phủ, nàng sống nơm nớp lo sợ, ra Lạc Phủ, vẫn hành sự cẩn thận như cũ. Cảm giác thương tiếc tự nhiên dâng lên từ đáy lòng, Gia Mậu hơi không vui liếc mắt nhìn Xuân Hoa: “Xuân Hoa, tiệm nơi Hoa Dương này là hai người Thu Hoa và Tương Nghi cùng mở, chuyện cửa hàng dĩ nhiên cũng là hai người họ thương nghị, muội chỉ có thể ở bên cạnh nói chút đề nghị thôi. Chớ có tức giận như vậy, nhìn dáng vẻ kia của muội, còn tưởng rằng Tương Nghi thiếu bạc của muội.” Hắn đưa tay ra nhéo nhéo mặt của Xuân Hoa: “Mau mau cười một cái, đây mới là muội muội ngoan của ta.”
Lâm Mậu Dung nhìn gương mặt Xuân Hoa bị Gia Mậu xoa xoa, biến thành tròn tròn như viên thịt thì nở nụ cười: “Xuân Hoa tỷ tỷ, muội mang tỷ ra ngoài đi chơi, để cho Thu Hoa muội muội và Nghi muội muội ở đây dễ thương lượng.”
Thấy có người cho mình bậc thang xuống, Xuân Hoa cũng thuận thế đi, suy nghĩ một chút tự thấy giọng mình đúng là hơi bất thiện, thật đúng là dọa sợ người ta, nàng cười gật đầu một cái với Lâm Mậu Dung: “Đi, dẫn ta ra ngoài đi, ta ghét ca ca nhất, biết gương mặt ta tròn, còn phải chà tới chà lui mặt của ta, ta mới không thích ở cùng một chỗ với hắn.”
Tương Nghi nhìn hai người Xuân Hoa và Lâm Mậu Dung mang theo nha hoàn từ từ biến mất phía sau núi giả, chỉ nghe từng trận tiếng cười nói, lại không có nhìn thấy người, không khỏi cười một tiếng: “Xuân Hoa tỷ tỷ cũng không phải cố ý như vậy, Gia Mậu huynh đừng quá hung nàng.”
Vẻ mỉm cười bên mép, như đóa hoa xinh đẹp từ từ ở nở rộ, làm người xem sửng sốt tâm thần, Gia Mậu chỉ cảm thấy trước mắt mình bỗng nhiên sáng một mảnh, lập lòe lan tràn ra, tim đập loạn một trận, trái tim kia tựa hồ muốn nhảy ra ngoài từ yết hầu. Hắn cố hết sức ổn định tâm trạng của mình, bất đắc dĩ cười một tiếng với Tương Nghi: “Ta có lòng tốt giúp muội, cuối cùng lại bị muội oán trách, ta có tính tốn sức lại không có kết quả tốt không?”
“Gia Mậu ca ca, huynh đừng nói như vậy, ta biết huynh có ý tốt.” Tương Nghi bị ánh mắt ôn nhu như nước của Gia Mậu nhìn thẳng cơ hồ không ngốc đầu lên được, không thể làm gì khác hơn là xoay mặt nhìn về phía Thu Hoa: “Nha hoàn của ta nhanh mồm nhanh miệng, Thu Hoa muội muội ngươi ngàn vạn lần chớ để ý.”
“ Muội thì để ý cái gì chứ, nha hoàn kia của tỷ dĩ nhiên là sợ tỷ bị thua thiệt, giống như Phi Hồng nhà muội vậy lo nghĩ cho ta khắp nơi.” Thu Hoa cười một tiếng, hàm răng trắng noãn như trân châu, tỏa sáng lấp lánh: “Nghi tỷ tỷ, giờ chúng ta tới nói chuyện Trân Lung Phường này đi. Mẫu thân của muội và thủ hạ thêu nương tiền công ta đều đã chiết toán ở đây, thêu phẩm, cho nên...”
Tương Nghi bình thanh tĩnh khí nghe, muốn biết nàng chuẩn bị chia sổ sách làm sao, mặc dù nói Thu Hoa là em họ Gia Mậu, mình vốn nên tin nàng, nhưng có những lời phải nói rõ trước, tránh cho đến lúc đó có bất hòa.
Nếu muốn mở thêu phường, thêu phẩm này nhất định phải tốt, mặc dù trong thành Hoa Dương không thêu phường, nhưng có một ít trong thôn trang tơ lụa cũng bán kèm thêu phẩm, nếu thêu phẩm không bằng thôn trang tơ lụa kia, vậy thì không bằng không mở. Thêu phẩm Trân Lung Phường thật tinh xảo, nhưng giá cả cũng định cao, còn không biết những nhà phú quý trong thành Hoa Dương có nguyện ý ra bạc mua không.
Bất kể thế nào, nàng đã quyết định phải làm ăn về mặt này, giờ lại có thêu phẩm thượng hạng, nhất định phải buông tay làm liều một phen. Con người nếu luôn trốn trong góc phòng không chịu ra cửa, làm sao biết trời đất bên ngoài như thế nào ?
“Nghi tỷ tỷ, tỷ xem như vậy tốt không? Hai người chúng ta chia một nửa, trong đó phần tiền công thêu nương, tiểu nhị chưởng quỹ kia thì thì phần một nửa của muội khấu trừ ra.” Thu Hoa hơi ngượng ngùng nhìn Tương Nghi: “ Tự muội rất khó đến Hoa Dương, còn phải để cho Nghi tỷ tỷ xử lý toàn bộ, thật là cực khổ rồi, nhưng muội cũng không có hồi báo tốt hơn.”
“Thêu nương?” Tương Nghi hơi kinh ngạc: “Còn phải chiêu thêu nương hay sao?”
“ Dạ, ít nhất cũng phải chiêu mười người.” Thu Hoa gật đầu một cái: “Muội chiêu ở Giang Lăng hơn bốn mươi rồi, bây giờ còn chuẩn bị chiêu nhiều những người có thêu nghệ tinh xảo, làm ăn Giang Lăng và Nghiễm Lăng đều rất tốt, chẳng qua là mẹ muội và hơn mười người trong Vân Uyển thêu đã không đủ. Huống chi muội còn muốn chúng ta có thể làm những món y phục thêu thùa tinh xảo bán, chỉ cần làm tốt, những tiểu thư nhà cao môn đại hộ nhất định sẽ nguyện ý ra bạc mua —— ai không nghĩ đến khoe khoang xiêm y của mình trong yến hội?”
Lòng Tương Nghi khẽ nhảy lên, nàng vốn chỉ muốn bán thêu phẩm, lại không nghĩ rằng còn có thể bán y phục, bị Thu Hoa nói ra, bỗng nhiên trước mắt sáng lên. Nha hoàn Phi Hồng đứng bên người Thu Hoa cười một tiếng: “Lạc đại tiểu thư, lần này cô nương chúng ta còn mang theo mấy món giá y tới làm hàng mẫu, món đắt tiền nhất đến năm trăm lạng bạc ròng.”
“Năm trăm lạng bạc ròng!” Tương Nghi ôm ngực, cảm thấy mình cũng sắp không thở nổi, ai sẽ bỏ năm trăm lạng bạc ròng đến mua một món giá y? Y phục đến tột cùng lấy cái gì làm?
Thu Hoa thấy dáng vẻ kia của Tương Nghi, khẽ mỉm cười: “Trên giá y kia khảm không ít bột ngọc và bảo thạch...” Nàng nhìn Gia Mậu một chút: “Người ngoài nhìn là tốn tiền vốn lớn, nhưng muội đều cầm ngọc bể từ Kim Ngọc Phường, cũng dùng không đến bao nhiêu bạc, vốn một món giá y khoảng ba trăm lượng, còn lại hai trăm lượng là bạc chúng ta có thể kiếm được.”
“Năm ngoái Trân Lung Phường Giang Lăng bán năm cái giá y như vậy đó.” Phi Hồng nói đến mặt mày hớn hở: “Còn có những món hai trăm ba trăm, bán được coi như càng nhiều. Lạc đại tiểu thư, ta nói cho ngài, không sợ người ta không có bạc, chỉ sợ không đồ tốt, Cô Nương nhà ta suy nghĩ, nếu có thể mở Trân Lung phường tại kinh thành, chỉ sợ một ngàn lượng một món giá y cũng có người mua.”
Giữa người với người là khác nhau như thế, người ta còn nhỏ tuổi thì có khí độ như vậy, một món áo cưới năm trăm lạng bạc ròng, ánh mắt cũng không nháy một chút. Tương Nghi xấu hổ, nghĩ đến Trân Lung Phường nổi danh Đại Chu kiếp trước, trong lòng lại đột nhiên hào khí như mây, nàng nhìn gương mặt Thu Hoa đang mỉm cười, kiên định gật đầu: “ Được, cứ làm như vậy.”
Bình luận facebook