Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-58
Chương 55
Một hàng lồng chim màu đỏ treo trên hành lang, mấy con vẹt lông xanh đang nhảy tới nhảy lui trong lồng, cửa tiền đường có mấy nha hoàn đang đứng, trong tay cầm hạt dưa trêu chọc chim nói chuyện: "Nhanh kêu nhanh kêu, cô nương tới!"
"Cô nương tới! Cô nương tới!" Giọng của con vẹt hơi mơ hồ không rõ, nhưng như cũ có thể nghe ước chừng là những lời này, các vị tiểu thư đi lên từ nấc thang bên kia nghe kia vẹt cạc cạc gào thét, không khỏi nở nụ cười.
Bảo Thanh đi tới bên dưới cái lồng, giang hai tay tới: "Ôm ta lên, ta muốn chọc vẹt."
Nha hoàn vừa ôm lấy Bảo Thanh, màn cửa thoáng một cái, Ngọc Trúc từ bên trong đi ra: "Lão phu nhân bỏa các tiểu thư mau mau đi vào, biểu thiếu gia đã chờ lâu."
Dưới chân Tương Nghi hơi chậm lại, biểu thiếu gia? Biểu thiếu gia nào? Là biểu thiếu gia của Dung gia Giang Lăng hả? Nàng đứng đó, bỗng nhiên hơi tâm hoảng ý loạn* [*lòng dạ rối bời], cảm thấy mình nói không ra lời. Nàng kéo tay của Liên Kiều, chân mềm nhũn, không lấy sức nổi, thế nào cũng không nhấc lên nổi, chớ nói chi là bước lên nấc thang thật cao kia.
"Cô nương, ngài làm sao vậy?" Liên Kiều vội vàng kéo Tương Nghi đi lên: "Sao lại đột nhiên không còn sức lực rồi ?"
Tương Nghi ổn định tâm trạng, cười một tiếng với Liên Kiều: "Ta cũng không biết, đột nhiên thấy chân nhũn ra, bây giờ ổn rồi."
Liên Kiều vội vàng ngồi xổm người xuống xoa xoa giúp Tương Nghi: "Không phải la do đã đi bộ nhiều nên mệt chứ?"
"Không việc gì không việc gì, đã không sao rồi." Tương Nghi vội vàng kéo nàng đứng lên: "Chúng ta không nên đi quá muộn, để cho người nhìn cảm thấy mình không biết lễ, dù sao làm khách trong phủ người ta."
Cũng quyết định xem hắn thành một người bình thường, còn có gì mà không dám gặp ? Tương Nghi hít một hơi, trấn định lại, khẽ đưa tay chỉnh lại trâm hoa, từ từ giơ chân lên tới cất bước bước vào tiền đường.
Nàng đi vào hơi trễ, ánh mắt mọi người rơi vào trên người nàng, chỉ thấy một cô bé phấn điêu ngọc trác đứng ở cửa, da thịt sáng bóng như ngọc, đôi mắt vừa lớn vừa đen, hết sức đẹp mắt, chẳng qua là thân thể hơn gầy yếu.
Ánh mắt của Gia Mậu rơi trên mặt Tương Nghi, khóe miệng nở một nụ cười, tựa lưng vào ghế ngồi, ngồi đoan đoan chính chính, thần thái kia, phảng phất đã là một thiếu niên hơn mười tuổi.
Dương lão phu nhân cười nói: "Gia Mậu, con còn nhớ Lạc đại tiểu thư? Cháu gái nhà mẹ Nhị cữu mẫu con, đã làm khách nhiều ngày trong phủ chúng ta."
"Bà ngoại, sau con lại không biết? Chính là Lạc đại tiểu thư có một mẹ kế ác độc." Gia Mậu ân cần nhìn Tương Nghi, thấy nàng đứng ở nơi đó, giống như cây liễu bên bờ hồ, giống như bị gió thổi một cái, cũng có thể bị gãy: "Tổ mẫu ngài nhìn thân thể nàng gầy yếu như vậy, chỉ sợ là bị mẹ kế nàng hại."
Dương lão phu nhân giận trách: "Gia Mậu, sao con có thể nói chuyện như vậy? Chẳng qua giờ là trong nhà mình, tùy con nói thế nào cũng được, nhưng nếu là ở bên ngoài, phải biết giữ miệng của mình! Năm nay con sắp tám tuổi rồi, lại vừa mới thi đậu tú tài, bao nhiêu con mắt nhìn con ? Mọi việc phải suy nghĩ kỹ một chút, đừng cho người ta bắt được nhược điểm!"
"Bà ngoại dạy rất đúng." Gia Mậu cúi đầu, trên mặt có mấy phần thẹn thùng: "Chẳng qua là con vẫn cảm thấy mẹ kế Lạc đại tiểu thư không phải người tốt như cũ, hôm đó rõ rang con thấy đến nàng nhéo Lạc đại tiểu thư."
Trong lòng Tương Nghi Tâm chua xót, nhưng trên mặt chỉ là thần sắc nhàn nhạt: "Mẫu thân của ta thấy ta không tốt, đương nhiên phải giáo huấn ta."
Dương lão phu nhân nhìn Tương Nghi, thầm nghĩ trong lòng, Lạc đại tiểu thư này cũng là người có thể nhịn, người bên cạnh cũng oán trách thay nàng, hết lần này tới lần khác nàng còn có thể nói ra lời này. Như đây là chuyện tốt, Nhỏ không Nhịn sẽ loạn Mưu lớn, nếu không nhờ phần trấn định này, nếu càu nhàu loạn khắp nơi, chỉ gây bất lợi cho nàng.
"Gia Mậu, con chuẩn bị đặt tên con ngựa kia là Đào Yêu?" Bảo Trụ ở một bên chen miệng, quẹo qua đề tài khác: "Một con ngựa mà tên Đào Yêu, thật là kỳ quái, ngựa của ta gọi là Phi Vũ, nghe cũng oai phong hơn nhiều!"
Gia Mậu lắc đầu một cái: "Ta thích gọi nó Đào Yêu."
Dương lão phu nhân đứng lên: "Đi, Gia Mậu, bà ngoại dẫn con đi chuồng ngựa nhìn một chút, nhìn ngựa ông ngoại chọn cho con."
Bảo Trụ đứng dậy đi theo sau lưng Dương lão phu nhân: "Chúng ta đi chuồng ngựa cưỡi ngựa, chơi cũng vui." Mấy ngày gần đây hắn một mực cỡi ngựa tới Tộc Học Dương thị đọc sách, tinh thần hăng say chưa giảm, lúc này vừa vặn thể hiện tài năng trước mặt các đệ đệ muội muội.
Chuồng ngựa ở góc tây bắc của Dương phủ, không tính là quá lớn, nhưng đủ để dắt ngựa đi rong. Bảo Trụ dắt con ngựa toàn thân trắng như tuyết kia ra, một tay đắc ý vuốt ve long của nó: "Gia Mậu, ngươi xem một chút, ngựa này của ta thế nào?"
Gia Mậu thấy cũng kinh ngạc: "Đẹp mắt, thật là đẹp mắt."
Dương lão thái gia chuẩn bị cho Gia Mậu chính là một con ngựa màu đen, cao lớn không khác ngựa của Bảo Trụ lắm, Dương lão phu nhân để cho người dắt con ngựa kia qua, nghiêm mặt nói: "Gia Mậu, tự con nhìn một chút, ngựa này, con thật muốn gọi là Đào Yêu?"
Chúng vị tiểu thư cũng cười hì hì: "Gia Mậu ca ca, ngựa này một chút cũng không có màu hoa đào, sao huynh lại muốn đặt tên kia?"
"Ông ngoại không phải mua cho con trong mùa xuân sao ? Tự nhiên phải gọi là Đào Yêu rồi." Gia Mậu đưa tay vỗ con ngựa kia một cái: "Con ngựa này cũng rất tuấn!"
Dương lão phu nhân gật đầu cười: "Con thích gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy, mau mau mang các thiếu gia đi cưỡi ngựa!"
Bảo Thanh đứng ở một bên rất là tiện diễm: "Tổ mẫu, con cũng phải cưỡi ngựa!"
Đại Chu không thể so với nước Bắc Địch, nhân dân không phải ở kiếm sống trên lưng ngựa, ngay cả nam tử cũng không thường cưỡi ngựa, chớ đừng nhắc tới cô gái, đi ra khỏi nhà, mọi người đều ngồi kiệu hoặc là xe ngựa, rất hiếm thấy đến có cưỡi ngựa đi, cho nên nói như vậy, không có mấy người tu tập thuật cưỡi ngựa.
Dương lão phu nhân cười nhìn Bảo Thanh: "Tuổi con còn nhỏ, chờ con đến bảy tám tuổi, cũng có thể cưỡi ngựa rồi."
Tương Nghi đứng bên cạnh chuồng ngựa, thấy người phu xe đã đỡ Gia Mậu lên ngựa, dắt giây cương từ từ đi mấy vòng, Bảo Trụ rất nhuần nghuyễn đi lên yên ngựa, nhẹ nhàng rút một roi, ngựa chạy như bay.
"Gia Mậu, ngươi xem ngươi xem, chính là chạy như vậy." Bảo Trụ đi qua sát bên người Gia Mậu, đắc ý làm mặt quỷ với hắn: "Ngươi mau mau đuổi theo ta, mau lên!"
Bảo Trụ từ nhỏ đã theo Dương lão thái gia học quyền cước, mấy ngày trước Dương lão thái gia lại tay nắm tay dạy hắn cưỡi ngựa, luyện qua ít ngày, dáng vẻ Bảo Trụ cưỡi ngựa cũng ra hình ra dáng, nếu so sánh với Gia Mậu, hoàn toàn là "Tư thế hiên ngang", Các vị tiểu thư Dương gia nhìn Bảo Trụ cưỡi ngựa chạy vòng quanh, ai nấy vỗ tay khen hay: "Thân thủ Tam ca ca thật tốt!"
Con ngựa của Gia Mậu do người kia dắt đi hai vòng, hắn đã nhao nhao muốn thử: "Ngươi buông tay ra, ta tự mình chạy một vòng xem thử."
Người phu xe giao roi cho Gia Mậu, cẩn thận dặn dò: "Biểu thiếu gia, ngài phải coi chừng, mặc dù tiểu Mã này ngoan ngoãn, nhưng sợ nó bỗng nhiên phát cáu, ngài ngàn vạn lần ** đừng nóng nảy."
"Biết biết." Gia Mậu thấy Bảo Trụ phía trước chạy thật nhanh, hơi hâm mộ, thấy người phu xe buông tay, học dáng vẻ Bảo Trụ, rút con ngựa kia một roi, con ngựa hơi bị đau, vươn móng ra liền chạy về phía trước.
"Bảo Trụ, ta đuổi theo ngươi này!" Gia Mậu kêu hết sức phấn khởi, thật nhanh chạy về phía Bảo Trụ, bên tai là tiếng gió vang, cành cây tường viện phảng phất đang lui về phía sau, chớp mắt một cái, chỉ thấy bóng dáng của Bảo Trụ đã cách mình không xa. Trong lòng Gia Mậu vui vẻ, lại giơ tay lên đánh một roi, con ngựa bị đau, ngước cổ lên xích xích kêu một tiếng, bước chân tăng nhanh, giống như một mủi tên nhọn lao thẳng về trước.
Người phu xe chạy bên cạnh kinh hãi: "Biểu thiếu gia, ôm chặt lấy cổ ngựa đừng buông tay!"
Ngựa này chưa từng bị người cưỡi qua, hôm nay bỗng nhiên bị người cưỡi lâu như vậy, còn bị đánh vài roi, chỉ sợ cũng là bị hoảng sợ, người phu xe thấy vó ngựa kia càng lúc càng nhanh, tiếng giẫm đạp trên đất vang bên tai, thật là hơi sợ hết hồn hết vía, biểu thiếu gia thật là lỗ mãng, vạn nhất ngựa kia nổi chứng, té xuống thì phải làm thế nào đây!
Bảo Trụ đang chạy phía trước, liền trận trận vó ngựa sau lưng, quay đầu nhìn lại, Gia Mậu đã đuổi theo, hắn cười ha ha một tiếng: "Gia Mậu, ngươi còn nghĩ đuổi theo ta?" Trở tay quăng một roi, Phi Vũ cũng bước nhanh hơn về phía trước.
Dương lão phu nhân đứng ở một bên thấy hai người đua ngựa, mặt biến sắc, năm đó bà và Dương lão thái gia ở tây bắc cùng ngăn địch quân cũng từng cưỡi ngựa, biết tập tính của chúng, giờ nhìn con ngựa kia của Gia Mậu, chạy có chút méo mó khúc khúc, hẳn là bị mấy roi của Gia Mậu làm kích động dã tính, sắc mặt bà lập tức thay đổi, vội vàng phân phó nha hoàn bà tử bên người: "Mau đưa các tiểu thư ra xa!"
Tương Nghi cách hơi xa Dương lão phu nhân, nàng và Liên Kiều sóng vai đứng một bên, nhìn Gia Mậu và Bảo Trụ đua ngựa, chỉ cảm thấy phá lệ kích thích, thấy ngựa của Gia Mậu càng chạy càng nhanh, Liên Kiều vỗ tay nói: "Tốc độ của Dung Đại thiếu gia hình như nhanh hơn Dương Tam thiếu gia, sắp đuổi tới rồi."
"Lạc đại tiểu thư, mau tránh ra!" Sau lưng truyền tới một tiếng kêu sợ hãi, Tương Nghi vừa mới quay đầu lại, đã nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập ép tới gần, bờm ngựa màu đen thoáng hiện trước mắt, nàng như có thể nghe tiếng con ngựa mũi phì phì, một trận hơi nóng lao thẳng tới phun đến trên mặt của nàng.
"Cô nương!" Tay Liên Kiều ôm lấy nàng, chủ tớ hai người lăn sang một bên, Tương Nghi tựa vào trên người của Liên Kiều, vừa mở mắt nhìn, bên người đã không thấy con ngựa kia.
"Tương Nghi!" Nàng nghe có người kêu nàng, giọng nói phá lệ thân thiết, quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy thân thể Gia Mậu như con diều, bay lên từ trên lưng ngựa, giống như sao băng đêm hè, từ từ vạch ra một vệt sáng màu trắng, rơi trên mặt đất.
"Gia Mậu." Tương Nghi hô to một tiếng, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Một hàng lồng chim màu đỏ treo trên hành lang, mấy con vẹt lông xanh đang nhảy tới nhảy lui trong lồng, cửa tiền đường có mấy nha hoàn đang đứng, trong tay cầm hạt dưa trêu chọc chim nói chuyện: "Nhanh kêu nhanh kêu, cô nương tới!"
"Cô nương tới! Cô nương tới!" Giọng của con vẹt hơi mơ hồ không rõ, nhưng như cũ có thể nghe ước chừng là những lời này, các vị tiểu thư đi lên từ nấc thang bên kia nghe kia vẹt cạc cạc gào thét, không khỏi nở nụ cười.
Bảo Thanh đi tới bên dưới cái lồng, giang hai tay tới: "Ôm ta lên, ta muốn chọc vẹt."
Nha hoàn vừa ôm lấy Bảo Thanh, màn cửa thoáng một cái, Ngọc Trúc từ bên trong đi ra: "Lão phu nhân bỏa các tiểu thư mau mau đi vào, biểu thiếu gia đã chờ lâu."
Dưới chân Tương Nghi hơi chậm lại, biểu thiếu gia? Biểu thiếu gia nào? Là biểu thiếu gia của Dung gia Giang Lăng hả? Nàng đứng đó, bỗng nhiên hơi tâm hoảng ý loạn* [*lòng dạ rối bời], cảm thấy mình nói không ra lời. Nàng kéo tay của Liên Kiều, chân mềm nhũn, không lấy sức nổi, thế nào cũng không nhấc lên nổi, chớ nói chi là bước lên nấc thang thật cao kia.
"Cô nương, ngài làm sao vậy?" Liên Kiều vội vàng kéo Tương Nghi đi lên: "Sao lại đột nhiên không còn sức lực rồi ?"
Tương Nghi ổn định tâm trạng, cười một tiếng với Liên Kiều: "Ta cũng không biết, đột nhiên thấy chân nhũn ra, bây giờ ổn rồi."
Liên Kiều vội vàng ngồi xổm người xuống xoa xoa giúp Tương Nghi: "Không phải la do đã đi bộ nhiều nên mệt chứ?"
"Không việc gì không việc gì, đã không sao rồi." Tương Nghi vội vàng kéo nàng đứng lên: "Chúng ta không nên đi quá muộn, để cho người nhìn cảm thấy mình không biết lễ, dù sao làm khách trong phủ người ta."
Cũng quyết định xem hắn thành một người bình thường, còn có gì mà không dám gặp ? Tương Nghi hít một hơi, trấn định lại, khẽ đưa tay chỉnh lại trâm hoa, từ từ giơ chân lên tới cất bước bước vào tiền đường.
Nàng đi vào hơi trễ, ánh mắt mọi người rơi vào trên người nàng, chỉ thấy một cô bé phấn điêu ngọc trác đứng ở cửa, da thịt sáng bóng như ngọc, đôi mắt vừa lớn vừa đen, hết sức đẹp mắt, chẳng qua là thân thể hơn gầy yếu.
Ánh mắt của Gia Mậu rơi trên mặt Tương Nghi, khóe miệng nở một nụ cười, tựa lưng vào ghế ngồi, ngồi đoan đoan chính chính, thần thái kia, phảng phất đã là một thiếu niên hơn mười tuổi.
Dương lão phu nhân cười nói: "Gia Mậu, con còn nhớ Lạc đại tiểu thư? Cháu gái nhà mẹ Nhị cữu mẫu con, đã làm khách nhiều ngày trong phủ chúng ta."
"Bà ngoại, sau con lại không biết? Chính là Lạc đại tiểu thư có một mẹ kế ác độc." Gia Mậu ân cần nhìn Tương Nghi, thấy nàng đứng ở nơi đó, giống như cây liễu bên bờ hồ, giống như bị gió thổi một cái, cũng có thể bị gãy: "Tổ mẫu ngài nhìn thân thể nàng gầy yếu như vậy, chỉ sợ là bị mẹ kế nàng hại."
Dương lão phu nhân giận trách: "Gia Mậu, sao con có thể nói chuyện như vậy? Chẳng qua giờ là trong nhà mình, tùy con nói thế nào cũng được, nhưng nếu là ở bên ngoài, phải biết giữ miệng của mình! Năm nay con sắp tám tuổi rồi, lại vừa mới thi đậu tú tài, bao nhiêu con mắt nhìn con ? Mọi việc phải suy nghĩ kỹ một chút, đừng cho người ta bắt được nhược điểm!"
"Bà ngoại dạy rất đúng." Gia Mậu cúi đầu, trên mặt có mấy phần thẹn thùng: "Chẳng qua là con vẫn cảm thấy mẹ kế Lạc đại tiểu thư không phải người tốt như cũ, hôm đó rõ rang con thấy đến nàng nhéo Lạc đại tiểu thư."
Trong lòng Tương Nghi Tâm chua xót, nhưng trên mặt chỉ là thần sắc nhàn nhạt: "Mẫu thân của ta thấy ta không tốt, đương nhiên phải giáo huấn ta."
Dương lão phu nhân nhìn Tương Nghi, thầm nghĩ trong lòng, Lạc đại tiểu thư này cũng là người có thể nhịn, người bên cạnh cũng oán trách thay nàng, hết lần này tới lần khác nàng còn có thể nói ra lời này. Như đây là chuyện tốt, Nhỏ không Nhịn sẽ loạn Mưu lớn, nếu không nhờ phần trấn định này, nếu càu nhàu loạn khắp nơi, chỉ gây bất lợi cho nàng.
"Gia Mậu, con chuẩn bị đặt tên con ngựa kia là Đào Yêu?" Bảo Trụ ở một bên chen miệng, quẹo qua đề tài khác: "Một con ngựa mà tên Đào Yêu, thật là kỳ quái, ngựa của ta gọi là Phi Vũ, nghe cũng oai phong hơn nhiều!"
Gia Mậu lắc đầu một cái: "Ta thích gọi nó Đào Yêu."
Dương lão phu nhân đứng lên: "Đi, Gia Mậu, bà ngoại dẫn con đi chuồng ngựa nhìn một chút, nhìn ngựa ông ngoại chọn cho con."
Bảo Trụ đứng dậy đi theo sau lưng Dương lão phu nhân: "Chúng ta đi chuồng ngựa cưỡi ngựa, chơi cũng vui." Mấy ngày gần đây hắn một mực cỡi ngựa tới Tộc Học Dương thị đọc sách, tinh thần hăng say chưa giảm, lúc này vừa vặn thể hiện tài năng trước mặt các đệ đệ muội muội.
Chuồng ngựa ở góc tây bắc của Dương phủ, không tính là quá lớn, nhưng đủ để dắt ngựa đi rong. Bảo Trụ dắt con ngựa toàn thân trắng như tuyết kia ra, một tay đắc ý vuốt ve long của nó: "Gia Mậu, ngươi xem một chút, ngựa này của ta thế nào?"
Gia Mậu thấy cũng kinh ngạc: "Đẹp mắt, thật là đẹp mắt."
Dương lão thái gia chuẩn bị cho Gia Mậu chính là một con ngựa màu đen, cao lớn không khác ngựa của Bảo Trụ lắm, Dương lão phu nhân để cho người dắt con ngựa kia qua, nghiêm mặt nói: "Gia Mậu, tự con nhìn một chút, ngựa này, con thật muốn gọi là Đào Yêu?"
Chúng vị tiểu thư cũng cười hì hì: "Gia Mậu ca ca, ngựa này một chút cũng không có màu hoa đào, sao huynh lại muốn đặt tên kia?"
"Ông ngoại không phải mua cho con trong mùa xuân sao ? Tự nhiên phải gọi là Đào Yêu rồi." Gia Mậu đưa tay vỗ con ngựa kia một cái: "Con ngựa này cũng rất tuấn!"
Dương lão phu nhân gật đầu cười: "Con thích gọi thế nào thì cứ gọi thế ấy, mau mau mang các thiếu gia đi cưỡi ngựa!"
Bảo Thanh đứng ở một bên rất là tiện diễm: "Tổ mẫu, con cũng phải cưỡi ngựa!"
Đại Chu không thể so với nước Bắc Địch, nhân dân không phải ở kiếm sống trên lưng ngựa, ngay cả nam tử cũng không thường cưỡi ngựa, chớ đừng nhắc tới cô gái, đi ra khỏi nhà, mọi người đều ngồi kiệu hoặc là xe ngựa, rất hiếm thấy đến có cưỡi ngựa đi, cho nên nói như vậy, không có mấy người tu tập thuật cưỡi ngựa.
Dương lão phu nhân cười nhìn Bảo Thanh: "Tuổi con còn nhỏ, chờ con đến bảy tám tuổi, cũng có thể cưỡi ngựa rồi."
Tương Nghi đứng bên cạnh chuồng ngựa, thấy người phu xe đã đỡ Gia Mậu lên ngựa, dắt giây cương từ từ đi mấy vòng, Bảo Trụ rất nhuần nghuyễn đi lên yên ngựa, nhẹ nhàng rút một roi, ngựa chạy như bay.
"Gia Mậu, ngươi xem ngươi xem, chính là chạy như vậy." Bảo Trụ đi qua sát bên người Gia Mậu, đắc ý làm mặt quỷ với hắn: "Ngươi mau mau đuổi theo ta, mau lên!"
Bảo Trụ từ nhỏ đã theo Dương lão thái gia học quyền cước, mấy ngày trước Dương lão thái gia lại tay nắm tay dạy hắn cưỡi ngựa, luyện qua ít ngày, dáng vẻ Bảo Trụ cưỡi ngựa cũng ra hình ra dáng, nếu so sánh với Gia Mậu, hoàn toàn là "Tư thế hiên ngang", Các vị tiểu thư Dương gia nhìn Bảo Trụ cưỡi ngựa chạy vòng quanh, ai nấy vỗ tay khen hay: "Thân thủ Tam ca ca thật tốt!"
Con ngựa của Gia Mậu do người kia dắt đi hai vòng, hắn đã nhao nhao muốn thử: "Ngươi buông tay ra, ta tự mình chạy một vòng xem thử."
Người phu xe giao roi cho Gia Mậu, cẩn thận dặn dò: "Biểu thiếu gia, ngài phải coi chừng, mặc dù tiểu Mã này ngoan ngoãn, nhưng sợ nó bỗng nhiên phát cáu, ngài ngàn vạn lần ** đừng nóng nảy."
"Biết biết." Gia Mậu thấy Bảo Trụ phía trước chạy thật nhanh, hơi hâm mộ, thấy người phu xe buông tay, học dáng vẻ Bảo Trụ, rút con ngựa kia một roi, con ngựa hơi bị đau, vươn móng ra liền chạy về phía trước.
"Bảo Trụ, ta đuổi theo ngươi này!" Gia Mậu kêu hết sức phấn khởi, thật nhanh chạy về phía Bảo Trụ, bên tai là tiếng gió vang, cành cây tường viện phảng phất đang lui về phía sau, chớp mắt một cái, chỉ thấy bóng dáng của Bảo Trụ đã cách mình không xa. Trong lòng Gia Mậu vui vẻ, lại giơ tay lên đánh một roi, con ngựa bị đau, ngước cổ lên xích xích kêu một tiếng, bước chân tăng nhanh, giống như một mủi tên nhọn lao thẳng về trước.
Người phu xe chạy bên cạnh kinh hãi: "Biểu thiếu gia, ôm chặt lấy cổ ngựa đừng buông tay!"
Ngựa này chưa từng bị người cưỡi qua, hôm nay bỗng nhiên bị người cưỡi lâu như vậy, còn bị đánh vài roi, chỉ sợ cũng là bị hoảng sợ, người phu xe thấy vó ngựa kia càng lúc càng nhanh, tiếng giẫm đạp trên đất vang bên tai, thật là hơi sợ hết hồn hết vía, biểu thiếu gia thật là lỗ mãng, vạn nhất ngựa kia nổi chứng, té xuống thì phải làm thế nào đây!
Bảo Trụ đang chạy phía trước, liền trận trận vó ngựa sau lưng, quay đầu nhìn lại, Gia Mậu đã đuổi theo, hắn cười ha ha một tiếng: "Gia Mậu, ngươi còn nghĩ đuổi theo ta?" Trở tay quăng một roi, Phi Vũ cũng bước nhanh hơn về phía trước.
Dương lão phu nhân đứng ở một bên thấy hai người đua ngựa, mặt biến sắc, năm đó bà và Dương lão thái gia ở tây bắc cùng ngăn địch quân cũng từng cưỡi ngựa, biết tập tính của chúng, giờ nhìn con ngựa kia của Gia Mậu, chạy có chút méo mó khúc khúc, hẳn là bị mấy roi của Gia Mậu làm kích động dã tính, sắc mặt bà lập tức thay đổi, vội vàng phân phó nha hoàn bà tử bên người: "Mau đưa các tiểu thư ra xa!"
Tương Nghi cách hơi xa Dương lão phu nhân, nàng và Liên Kiều sóng vai đứng một bên, nhìn Gia Mậu và Bảo Trụ đua ngựa, chỉ cảm thấy phá lệ kích thích, thấy ngựa của Gia Mậu càng chạy càng nhanh, Liên Kiều vỗ tay nói: "Tốc độ của Dung Đại thiếu gia hình như nhanh hơn Dương Tam thiếu gia, sắp đuổi tới rồi."
"Lạc đại tiểu thư, mau tránh ra!" Sau lưng truyền tới một tiếng kêu sợ hãi, Tương Nghi vừa mới quay đầu lại, đã nghe thấy một trận tiếng vó ngựa dồn dập ép tới gần, bờm ngựa màu đen thoáng hiện trước mắt, nàng như có thể nghe tiếng con ngựa mũi phì phì, một trận hơi nóng lao thẳng tới phun đến trên mặt của nàng.
"Cô nương!" Tay Liên Kiều ôm lấy nàng, chủ tớ hai người lăn sang một bên, Tương Nghi tựa vào trên người của Liên Kiều, vừa mở mắt nhìn, bên người đã không thấy con ngựa kia.
"Tương Nghi!" Nàng nghe có người kêu nàng, giọng nói phá lệ thân thiết, quay đầu lại nhìn, lại nhìn thấy thân thể Gia Mậu như con diều, bay lên từ trên lưng ngựa, giống như sao băng đêm hè, từ từ vạch ra một vệt sáng màu trắng, rơi trên mặt đất.
"Gia Mậu." Tương Nghi hô to một tiếng, thống khổ nhắm hai mắt lại.
Bình luận facebook