• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Nữ Nhi Lạc Gia (2 Viewers)

  • chap-74

Chương 71: Một chiêu không được lại một chiêu




Quá ma ma thét một tiếng chói tai, giống như muốn lật nóc tiền đường lên vậy, mấy bà tử đi theo phía sau bà, không khỏi dừng bước chân lại, lòng còn sợ hãi nhìn Tần ma ma, ai cũng không dám tiến về trước tới nửa bước.



Lạclão phu nhân ngây dại.



LạcNhị Phu nhân vàLạcTam phu nhân sợ hãi sắc, vội vàng kéo mấy đứa con của mình qua một bên, ánh mắt nhìn qua từ bên dưới cây trâm lưu tô, trên mặt biến sắc.



"Vị tẩu tử này, thả nhẹ tay một chút!"Lạclão phu nhân ổn định tâm thần, lúc này mới run giọng nói: "Lạcgiachúng ta là nhà tích thiện, cho tới bây giờ chưa từng chém chém giết giết thế này, vị ma ma này, ngươi vào cửaLạcgia, thì phải là theo quy củLạcgia, không cần biết là ai phái ngươi tới, cũng không thể làm xằng làm bậy như vậy!"



Tần ma ma đứng ở một bên, trên mặt là nụ cười: "Lạclão phu nhân nói rất đúng, nhà tích thiện thì phải có người d ~ đ ~ l ~ q ~ đ tích thiện, nhìn vị thiếp thân ma ma này của ngài, giống như muốn ăn Cô Nương nhà chúng ta vậy." Bà vỗ vỗ hộp thiết cầm trong tay vang bịch bịch, gật đầu một cái vớiLạclão phu nhân: "Trong này không chỉ chứa khế ước mua bán nhà và ngân phiếu mà, còn có bản án,Lạclão phu nhân, có muốn ta đọc tiếp một lần không?"



Lạclão phu nhân nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Tần ma ma, lại nghĩ đến bà là do Lâm tri phủ phái tới, không khỏi vẫn hơi kiêng kỵ, thành thật ngồi ở chỗ đó, nửa ngày không lên tiếng. Tần ma ma thấy bà như vậy, biết trong lòngLạclão phu nhân còn đang tính toán, ôm cái hộp đi tới trước một cái ghế, đưa tay sờ một cái: "Hoàng hoa lê này, có không ít năm đúng không?"



"Ngươi hỏi việc này làm chi?" Mặt củaLạclão phu nhân đỏ lên trong nháy mắt, hối hận không sớm đổi d ~ đ ~ l ~ q ~ đ bộ hoàng hoa lê này, bây giờ lại để cho một người làm chê cười.



"Ta đang lo nghĩ thay lão phu nhân, đồ cổ xưa như vậy còn giữ, đừng làm hư danh tiếngLạcPhủ." Tần ma ma nháy mắt với Phương tẩu, Phương tẩu đi tới, khẽ mỉm cười, một chân dùng sức, lập tức nâng ghế ngồi kia lên.LạcNhị Phu nhân ở gần đó, kinh hô một tiếng, kéoLạcTương Quần vàLạcTương Lâm sang một bên: "Ngươi muốn làm gì?"



"Vị phu nhân này đừng hoảng hốt, ta chỉ là muốn thayLạclão phu nhân dọn dẹp cái ghế rách này." Một tay Phương tẩu cầm ghế ngồi, thoáng dùng sức, tay vịn lập tức rời ra, "Lạch cạch" một tiếng rơi xuống đất. Tay của Phương tẩu càng động càng nhanh, mới thời gian một cái nháy mắt, cái ghế ngồi hoàng hoa lê kia đã bị nàng dùng một tay phá hủy thành bảy tám mảnh.



Hủy ghế ngồi hoàng hoa lê cũng không lao lực như vậy, nếu nàng muốn hủy một người... Những người d ~ đ ~ l ~ q ~ đ trong Tiền đường nhất thời cảm thấy toàn thân phát lạnh, mắt cũng không dám nhìn loạn.



Lạclão phu nhân giống như bị ngâm ngâm trong nước đá, Lâm tri phủ phái hai hạ nhân này tới, ở đâu là hầu hạ Nghi Nha Đầu, rõ ràng là đến bảo vệ nàng, nhìn thân thủ tẩu tử này, dù mình gọi tất cả hộ vệ trong phủ đến, chỉ sợ cũng không đánh lại nàng một. Ngồi ở chỗ đó, dựa lưng vào ghế,Lạclão phu nhân ho khan một tiếng, chậm rãi nói: "Nếu Lâm tri phủ phái hai người đến giúp đỡ bảo quản tài vật, ta đây cũng yên lòng."



Phương tẩu đá đá mấy mảnh gỗ hoa lê qua một cạnh: "Lão phu nhân nói không sai, quả thật như thế, xin lão phu nhân đừng lo lắng cho khoản tài vật này của Cô Nương."



Lạclão phu nhân cắn răng nhìn bóng lưng của Tương Nghi, Tần ma ma và Phương tẩu, sắc mặt tái xanh, cổ tay Quá ma ma đã nắn lại, bây giờ cả người bà mơ mơ hồ hồ, đứng ở nơi đó không dám nói chuyện.LạcNhị Phu nhân vàLạcTam phu nhân hốt hoảng đứng lên: "Mẹ, bọn Lâmnhibị hù dọa sợ hãi, ta mang bọn họ về."



"Đi đi."Lạclão phu nhân hữu khí vô lực phất phất tay: "Các ngươi tự đi nghỉ ngơi."



LạcNhị Phu nhân vàLạcTam phu nhân dắt con gái bước nhanh ra ngoài, đứng trên bậc thang tiền đường, còn d ~ đ ~ l ~ q ~ đ có thể thấy bóng lưng Tần ma ma và Phương tẩu che chở Tương Nghi đi xa, hai người nhìn nhau một cái, chắc lưỡi hít hà nói: "Sao lại tới rồi hai la sát thế này? Sau này chúng ta phải cẩn thận một chút."



LạcTam phu nhân uốn éo người, trên mặt vẫn còn vẻ kinh hoàng: "Nhị tẩu, giờ nha đầu Tương Nghi được mẫu thân nàng để lại một số tài sản lớn, đi đường cũng ngẩng cao đầu mấy phần rồi, sau này ta ngươi nên nịnh nọt nàngnhiều một chút, có thể khi con trai cưới vợ con gái lấy chồng, nàng có thể nhớ tới tình cảm huynh đệ tỷ muội, đưa lễnhiều mấy phần."



Mắt ti hí củaLạcNhị Phu nhân chuyển động, gật đầu liên tục: "Đệ muội nói không sai, khó trách tất cả mọi người đều khen ngươi thông minh! Giờ nàng có hai la sát làm núi dựa, còn là Tri phủ Hoa Dương phái tới, trongLạcPhủ này, ngay cả lão phu nhân cũng không cần sợ rồi."



Hai người thương nghị một lần, phủi y phục một cái, kéo con mình ra khỏi chủ viện: "Đi chỗ Tương Nghi nhìn một chút."



"Lão phu nhân, lão phu nhân." Quá ma ma nhẹ khẽ đẩy đẩyLạclão phu nhân, hơi sợ hãi, bây giờLạclão phu nhân d ~ đ ~ l ~ q ~ đ mang dáng vẻ khổ đại cừu thâm, gương mặt kéo so với bất cứ lúc nào cũng dài hơn, nhìn Quá ma ma không nói chuyện: "Lão phu nhân, người đều đi rồi!"



Lạclão phu nhân giống như thức tỉnh từ trong mộng, đặt phật châu lên bàn: "Thật là tám mươi lão nương đảo băng bó hàinhi! Suốt ngày đánh Nhạn, lại bị Nhạn mổ mắt bị mù! Sao nha đầu chết tiệt này lại âm thầm biến tinh minh? Ta chưa từng phòng bị đến nàng còn có ngón này!"



Tương Nghi ở trong mắt ngườiLạcPhủ, vẫn là một người không đáng để mắt, không biết tiến thối không biết thân phận, luôn muốn cạnh tranh vớiLạcTương NgọcLạcTương Hồn, cũng không biết lấy lòng người, ngay cảLạclão phu nhân, nàng cũng không muốn thân cận. Năm nay, bỗngnhiên với như thông minh lên nịnh hót rồiLạclão phu nhân, sắm thêm quần áo mới, còn được đi Dương thị Tộc Học đọc sách.



Nhưng vạn vạn không nghĩ tới, trong vòng nửa năm đầu, nàng từng bước đề phòng, bỗngnhiên phát lực,Lạclão phu nhân còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bạc và khế ước mua bán nhà cầm trong tay lập tức thuộc về nàng.Lạclão phu nhân nghĩ đến khi Tương Nghi tới chỗ bà thỉnh an, ánh mắt tha thiết, xin mình đưa nàng đi đọc Tộc Học, lửa giận trong lòng không ép xuống nổi, người này vừa đi ra ngoài, nhìn chuyệnnhiều trong lòng cũng giảo hoạt, nếu không đi đọc sách, chỉ sợ còn là một kẻ ngu, bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay.



Đáng hận hơn chính là, nàng lại dùng hết tâm cơ đối phó mình, rõ ràng là nàng với Tiền Mộc Dương thông đồng lấy đồ cưới, hết lần này tới lần khác còn bảo Tiền Mộc Dương tố cáo nàng, để cho d ~ đ ~ l ~ q ~ đ mình không nghi ngờ là nàng làm ra, tuổi tác còn nhỏ, đã có thủ đoạn như vậy, thật là khiến bà vội vàng không kịp chuẩn bị.



"Lão phu nhân, nên làm gì bây giờ? Tần ma ma và Phương tẩu kia, vừa thấy đã biết là người lợi hại." Quá ma ma nhíu mày nói: "Khoản tài vật này muốn muốn lấy lại, chỉ sợ không dễ dàng."



Lạclão phu nhân chỉ xuống mấy mảnh gỗ hoàng hoa lê trong tiền đường "Dọn dẹp đống gỗ mục kia trước, vừa thấy nơi đó thì ra nhìn."



Tẩu tử phe kia sức lực thật là lớn, một tay lập tức phá hủy cái ghế hoàng hoa lê thượng hạng—— mặc dù cái ghế kia đã lâu, nhưng cũng không phải mộtnữnhân có thể một tay phá hủy, còn có d ~ đ ~ l ~ q ~ đ mấy cây gỗ kia, bị nàng nhẹ nhàng bóp một cái là méo,Lạclão phu nhân sờ cổ của mình một cái, đáy lòng lạnh lẻo.



Quá ma ma kêu hai bà tử tới tiền đường: "Mau mau quét dọn bên này một phen, bừa bộn, nhìn thật khó chịu!"



Ánh sáng hơi tối, nắng chiều đã trầm trầm về tây,Lạclão phu nhân ngồi đó, ánh chiều tà màu vàng sậm làm khuôn mặt của bà càng lộ ra vẻ ảm đạm, bà kéo phật châu đàn mộc qua, chuyển một vòng, bỗngnhiên mở mắt: "Ngươi đi mời bà đỡ Trương chưa?"



Quá ma ma nghe vậy thì sửng sốt: "Đại phu nhân còn một tháng nữa mới sinh, lúc này đi mời, có vẻ quá sớm."



Lạclão phu nhân thở phào nhẹ nhỏm thật dài: "Không còn sớm, ta thấy bụng vợ lão đại đã chìm xuống rồi, chỉ sợ sẽ ra ngoài trước thời gian, ngươi nhanh đi mời bà đỡ Trương đi, để cho bà ta ở trong phủ chúng ta, hậu tự quan trọng,LạcPhủ chúng ta không quan tâm tốn thêm mấy lượng bạc."



Quá ma ma nhìn ánh mắt kia củaLạclão phu nhân, trong lòng bỗngnhiên lĩnh ngộ, bà cười khom lưng đi xuống: "Ngày mai lão nô lập tức đi mời bà đỡ Trương tới."



Bà đỡ Trương là bà đỡ nổi danh trong phủ Nghiễm Lăng, bà đỡ đẻ rất hiếm thấy khó sinh mà chết, một năm cũng d ~ đ ~ l ~ q ~ đnhiều nhất hỏng hai ca. Đều nói sinh con tương đương với bước một chân vào quỷ môn quan, không ít phụ nhân sau khi sinh hài tử không bao giờ mở mắt mắt, hàng năm người chết đi vì sinh con trong Đại Chu cũng không biết có baonhiêu, cho nên, mặc dù bà đỡ Trương cũng không phải có thể bảo đảm tất cả có thể an an toàn toàn sống sót, nhưng vẫn tính là tay nghề tốt, xưng tên trong phủ Nghiễm Lăng, không ít Thiếu phu nhân nhà phú hộ sinh con, đều muốn cướp bà đỡ Trương đi đón sinh.



Sống được, kiếm đượcnhiều,giacảnh bà đỡ Trương cũng khá lên, xây một tòa nhà lớn trong thành Nghiễm Lăng, còn thuê mấy tiểu nha đầu giúp nà làm việc. Bà vốn có hai đứa con trai, nhưng bây giờ không còn, con dâu cũng tái giá, chỉ ném hai đứa cháu trai ở Trươnggiakhông mang đi.



Quá ma ma đi tới nhà bà đỡ Trương, một tiểu nha đầu đang nhặt rau ở cửa, thấy bà tới, vội vàng đứng dậy đi vào báo tin: "Quản sự ma ma củaLạcPhủ tới."



Trái tim bà đỡ Trương run rẩy, vén màn che đứng dậy ra ngoài đón: "Quá ma ma, đã lâu không thấy."



"Cũng chỉ là chuyện hai năm mà thôi." Quá ma ma cười một tiếng: "Hai năm trước ngươi mới giúp tam phu nhân nhà chúng ta sinh mà, sao lại nói đã lâu không thấy?"



Mấy Thiếu phu nhân củaLạcPhủ, tất cả đều do bà đỡ Trương nhận sinh, ngoại trừ tiênLạcĐại phu nhân d ~ đ ~ l ~ q ~ đ chết vì khó sinh, những lần sau đều bình yên vô sự. Bà đỡ Trương nhìn Quá ma ma: "Chẳng lẽ đại phu nhân quý phủ sắp sinh? Lần trước ta đi xem qua, còn sớm."



"Lão phu nhân giao phó phải dự tính sớm, xin bà đỡ Trương dọn đồ đạc điLạcPhủ ở với ta." Quá ma ma cười hì hì gật đầu một cái: "Chúng ta đã sớm nói xong rồi, ngươi cũng không thể đổi ý."



Con ngươi bà đỡ Trương chuyển động, cười rất miễn cưỡng: "Được thôi, lão bà tử này đi thu dọn đồ đạc."



Bà xoay người đi vào trong phòng, bắt đầu nhặt từ những thứ mình phải mặc phải đeo, len lén liếc mắt nhìn Quá ma ma bên ngoài, trái tim bỗngnhiên không yên ổn. Một tay sờ quần áo trong bằng tơ tằm, thở thật dài một cái: "Cõi đời này, nhân quả báo ứng, có đôi khi không thể tránh khỏi."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom