Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Edit: Human
Beta: Darn
___________________________
Hắn không thể nào tin nổi, bản thân vậy mà ở trước mặt đứa nhỏ cầm dao, hơn nữa còn nói ra những lời nói khiến người ta sợ hãi như vậy.
Diệp Nha tuổi còn nhỏ, Thẩm Trú không muốn bởi vì chuyện này mà tạo thành bóng ma trong lòng cô, cũng không muốn đứa nhỏ vì vậy mà ghét hắn.
Hắn thấp kém như một con giun đất. Hắn không muốn ánh mặt trời bị nhuốm phải bóng tối.
"Anh Thẩm Trú có muốn xoa xoa đầu em không?" Diệp Nha đột nhiên sáp lại gần, nói.
Thẩm Trú bị chọc cười giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa kiểu đầu natra của cô, rồi lại vỗ vỗ.
Cỏ bốn lá nhỏ mới mọc thêm hai cái lá đong đưa, muốn tránh đi sự tiếp xúc của thiếu niên nhưng đến lúc hắn sờ lên, Tiểu Diệp Tử lại chủ động cọ cọ, như chú mèo con thân mật sát vào lòng bàn tay của hắn.
"Nếu như anh Thẩm Trú không vui có thể sờ Tiểu Diệp Tử trêи đỉnh đầu Nha Nha. "Hai mắt cô sáng lên: "Sờ đầu rồi sẽ vui vẻ ngay đấy!"
"Được." Thẩm Trú không khỏi muốn khóc "Cảm ơn Nha Nha."
"Không có gì không có gì." Cô vỗ ngực nói: "Anh Thẩm Trú là người tốt. Về sau nếu có người bắt nạt anh Thẩm Trú, em và chim tước đen sẽ bảo vệ anh, anh không cần buồn, cũng không cần vì bọn họ mà trở thành người xấu."
Diệp Nha nhạy cảm phát hiện ra được điều gì đó, nhưng cô lại không biết an ủi như thế nào, nên chỉ còn cách nỗ lực, dùng vốn từ thiếu thốn của mình tạo thành những câu nói thật chân thành, hy vọng cậu thiếu niên đã chịu nhiều tổn thương này sẽ cảm nhận được chút ít ấm áp.
Vết thương trêи người âm ỷ đau nhức. Sau khi cha mẹ qua đời, Thẩm Trú tự nói với mình phải đảm nhiệm trọng trách của bố mẹ, phải bảo vệ em trai không bị người khác bắt nạt, vì vậy hắn có thói quen nhẫn nại, đã quen giấu mọi thứ ở trong lòng.
Diệp Nha an ủi cũng không thể thay đổi tình trạng hiện tại, nhưng lại làm cho đáy lòng của hắn bỗng nhiên có một chút rung động.
"Ừ." Thẩm Trú không muốn cho cô gái nhỏ nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ mà rơi nước mắt của mình, tự nhiên duỗi tay lau đi ướt át bên khóe mắt, rồi dịu dàng sờ sờ mái tóc mềm mại tinh tế trước mặt: "Anh biết rồi."
Diệp Nha lại gần đến bên Thẩm Trú, dính sát vào người hắn để hắn không còn cô đơn nữa.
Diệp Thanh Hà và tài xế rất nhanh đã tới đây.
Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không thể quay lại Thạch Cẩm Động kia được nữa, hơn nữa Thẩm Trú còn đang phát sốt, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thanh Hà quyết định trước tiên đưa hai anh em Thẩm gia về nhà, sau đó cùng cha trao đổi chuyện này sau.
Cân nhắc đến Thẩm Nhiên nên Thẩm Trú cũng không từ chối.
Mấy tên lưu manh bất lương kia rải rác khắp khu vực Thạch Cẩm Động, biết rõ đồng bọn bị bắt chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn và Thẩm Nhiên, bây giờ mà trở về thì chắc chắn là đưa dê vào miệng cọp.
Diệp Thanh Hà và Diệp Nha lẳng lặng chăm sóc Thẩm Trú, băng bó từng li từng tí, Diệp Thanh Hà vẫn chưa yên tâm nên tìm bác sĩ kê cho Thẩm Trú một chút thuốc hạ sốt, sau đó mấy bạn nhỏ mới ngồi xe về nhà.
Trời đã tối, sao trăng lấp lanh bao phủ toàn bộ biệt thự Diệp gia.
Bọn họ chân trước mới vừa vào cửa, chân sau Diệp Lâm Xuyên đã trở về nhà, bước đi khập khiễng, được trợ lý dìu vào.
Thoáng thấy trong nhà thừa ra hai đứa trẻ, Diệp Lâm Xuyên cũng không hỏi nhiều mà tự mình đến sofa rồi ngồi xuống.
"Ba, chân người không sao chứ?" Nhìn qua mắt cá chân sưng lên của Diệp Lâm Xuyên, trong mắt Diệp Thanh Hà hiện lên chút lo lắng.
"Không có việc gì, bị trật chút thôi, một tí là sẽ đỡ ngay."
Tâm tình của ông rất tốt.
Mặt mày hồng hào hăng hái, khi đang nói chuyện cũng toát ra chút nhẹ nhàng, thoải mái.
Ánh mắt Diệp Lâm Xuyên dừng lại trêи người Thẩm Trú đang lẳng lặng đứng một bên, tầm mắt chếch về phía bộ đồng phục bẩn thỉu và cánh tay bị băng bó. Im lặng ba giây, trong lòng không khỏi xuất hiện chút tiếc thương.
"Thẩm Trú bị một đám lưu manh đường đánh." Giọng nói Diệp Thanh Hà nhẹ lại: "Có thể cho cậu ấy và Nhiên Nhiên ở lại nhà chúng ta một đêm không ạ?"
"Ừ." Diệp Lâm Xuyên mệt mỏi chống lan can đứng lên: "Vậy ngươi tiếp đãi cho tốt, bữa tối không cần gọi ta, muốn ăn gì thì tìm phòng bếp chuẩn bị."
"Vâng."
Diệp Lâm Xuyên đi được hai bước thì dừng lại: "Chờ lát nữa hỏi qua Tử ɖu͙ƈ một chút, các ngươi muốn cái gì thì có thể đi tìm trợ lý Hà." Nói xong Diệp Lâm Xuyên lại rũ mắt liếc về phía đứa bé bên cạnh Thẩm Trú.
Càng nhìn càng khó chịu.
Diệp Lâm Xuyên lạnh nhạt thu hồi ánh mắt kéo cái chân bị thương đi vào thang máy.
Sau khi bữa tối kết thúc,Thẩm Trú vẫn trong tình trạng bị cảm nên dẫn Thẩm Nhiên trở về phòng ngủ sớm. Diệp Thanh Hà cùng em trai em gái chơi một lát rồi một mình đến gõ cửa phòng ngủ Diệp Lâm Xuyên.
"Vào đi."
Hắn đẩy cửa vào.
Trong căn phòng ngủ gam màu lạnh, Diệp Lâm Xuyên dựa trêи giường đọc sách.
"Ba, việc đó..."
"Về bạn học kia của ngươi sao?" Diệp Lâm Xuyên đóng sách nhìn qua.
Bị một cái liếc mắt nhìn thấu, Diệp Thanh Hà khó khăn gật đầu.
"Muốn đổi chỗ ở cho bọn họ???"
Diệp Thanh Hà không nói lời nào coi như là cam chịu.
"Ta nhớ bên cạnh trường học các ngươi có một tiểu khu gọi là... "
"Thượng Gia Quốc Tế."
"Đúng." Diệp Lâm Xuyên nhớ lại: "Ở đó có một căn phòng của bà ngoại ngươi trước kia, sau khi qua đời đã để lại cho ngươi, nếu như ngươi bằng lòng thì có thể cho anh em họ ở nơi đó. Tuy tiểu khu đó có chút cũ kỹ nhưng nhìn chung các phương diện khác vẫn còn tốt."
Mắt Diệp Thanh Hà sáng lên, mím môi kiềm chế sắc mặt vui mừng.
"Cảm ơn ba." Đạt được kết quả như mong muốn, Diệp Thanh Hà lập tức chuẩn bị rời phòng nhưng Diệp Lâm Xuyên lại gọi hắn lại .
"Diệp Thanh Hà." Giọng nói nghiêm túc của ông làm Diệp Thanh Hà lập tức dừng bước chân lại.
"Tuy ngươi có thiện tâm là chuyện tốt, ngươi muốn giúp đỡ bạn học ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng mà có một số việc ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, lòng tốt của ngươi liệu đến cuối cùng có thể duy trì bao lâu. "
Diệp Thanh Hà cắn môi, lông mày chậm rãi nhăn lại.
Vẻ mặt Diệp Lâm Xuyên lạnh băng, chậm rãi dặn dò: "Đừng để thiện lương trở thành vật cản trêи con đường phía trước của ngươi, cũng đừng để một ngày nào đó sự thiện ý của ngươi trở thành khối u ác tính cắn trả ngược lại ngươi."
Diệp Thanh Hà còn nhỏ nên không thể hiểu hết sự sâu sắc trong lời nói của ông.
Nhưng hắn biết rõ ba hy vọng khi lớn lên hắn sẽ thừa kế Diệp Thị, trở thành thương nhân giống ông. Đối với thương nhân, lợi ích là cao nhất, cũng như sẽ không bao giờ có những đầu tư vô nghĩa, hắn hiểu được đạo lý này.
"Con biết rồi thưa ba." Diệp Thanh Hà rũ mắt, đột nhiên cảm giác lồng ngực mình như bị một tảng đá nặng trịch đè ép làm cho hắn không thở được.
Từ khi hắn được sinh ra trong ngôi nhà này, tương lai của hắn cũng đã được định sẵn là một dấu chấm tròn.
Hắn không được ngỗ nghịch, không được phản kháng, cũng không được phép có ước mơ, chỉ biết rằng mỗi bước đi của hắn đều dựa theo con đường mà ba hắn đã định.
**
Vào ban đêm, ánh đèn trong biệt thự liên tiếp tắt đi.
Vào lúc tất cả mọi người ngủ say, một cánh cửa phòng chầm chậm mở ra, để lộ một khe hở, sau đó một thân thể nho nhỏ từ bên trong chui ra.
Hai tay Diệp Nha ôm thỏ bông, chân nhỏ đi đôi dép ngủ hình con thỏ, cô nhìn hai bên một chút, sau khi xác định rõ không người mới ấn cái nút đằng sau đầu con thỏ, hai luồng ánh sáng phát ra từ đôi mắt thỏ con, rọi sáng con đường phía trước.
Diệp Nha cẩn thận từng li từng tí bò lên tầng bốn, thành công đến được phòng ngủ của Diệp Lâm Xuyên, rồi kiễng chân lên đẩy cửa ra.
Không khóa.
Cô dễ dàng đi vào.
Phòng ngủ rộng lớn đến hưu quạnh, âm thanh hô hấp đều đều mà nặng nề được truyền lại từ trêи giường lớn vô cùng rõ ràng. Diệp Nha tắt đèn, rón ra rón rén đến gần.
Diệp Lâm Xuyên khi ngủ cũng rất có quy củ.
Nhưng không biết mơ thấy gì không vui mà lông mày nhíu chặt, vẻ mặt so với lúc tỉnh táo còn tệ hơn.
Theo mảnh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu, Diệp Nha thấy rõ đám mây đen không ngừng lan rộng trêи đỉnh đầu ông, chắc là bị đám mây xui xẻo kia quấy phá nên là dù có đang ở trong giấc mơ cũng không cho ông được thanh tịnh.
Diệp Nha nghiêng đầu gặm ngón tay.
Cô không thích em trai, nhưng cũng không muốn em trai bị quạ đen nguyền rủa.
Diệp Nha để con thỏ lên bàn, hai tay chầm chậm cẩn thận kéo cánh tay Diệp Lâm Xuyên.
Ông hình như phát giác được, giãy ra khỏi tay của Diệp Nha rồi trở mình.
Diệp Nha sững sờ vội vàng vòng qua đầu giường bên kia, tiếp tục kéo tay ông.
Diệp Lâm Xuyên lại quay đi.
Diệp Nha chưa từ bỏ ý định lại lần nữa chạy tới.
Ông xoay qua chỗ khác.
Cô thở phì phò chạy theo.
Sau khi quá trình này lặp lại năm lần, cuối cùng thì Diệp Nha cũng đã bị mệt mỏi.
Cô buồn rầu gõ đầu, nếu không có em trai thối sờ sờ đầu thì hắn sẽ ngày càng xui xẻo, ngày càng không may, đến tận khi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, không có gì để mất nữa.
Thế nhưng mà...
Diệp Nha ngu ngơ thất thần, rốt cuộc thì vì sao em trai không muốn sờ sờ cô nhỉ?
Trong lúc hoang mang suy nghĩ, cánh tay trái của Diệp Lâm Xuyên từ trêи giường rơi xuống, nhìn bàn tay to lớn gần trong gang tấc, hai mắt Diệp Nha sáng lên, hai tay bé bé của cô cầm lấy tay Diệp Lâm Xuyên, vất vả nâng lên đặt trêи đầu mình, mắt thấy lúc thành công đang đến thì bỗng dạ dày Diệp Nha xuất hiện một hơi lạnh.
"Hức!"
Mắt Diệp Nha trừng lớn, nhanh chóng đưa tay lên che kín miệng mình.
"Hức..."
Cô bị nấc rồi.
Tiếng nấc cụt không khống chế được từ trong miệng phát ra, Diệp Nha một bên che miệng một bên lui về phía sau, khi chỉ cách cửa phòng còn mấy bước thì đèn bàn chợt sáng lên.
Con mắt Diệp Lâm Xuyên híp lại, ngái ngủ nhìn cô.
Diệp Nha hoảng sợ: "Hức."
Diệp Lâm Xuyên nhắm lại mắt để thích ứng với ánh sáng trước mắt, ông nhìn con thỏ bông trêи bàn rồi lại liếc vẻ mặt sợ sệt của Diệp Nha, trong nháy mắt đại não liền tỉnh táo hẳn lên.
"Làm sao, muốn ám sát ta à?"
Diệp Nha lắc đầu liên tục, trong miệng lại phát ra tiếng nấc: "Hức."
Diệp Lâm Xuyên mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm cô.
Diệp Lâm Xuyên: "Quay về ngủ đi." Hiện tại cũng đã mười hai giờ rồi, đứa trẻ này thật ồn ào.
Ông buồn ngủ ngáp một cái nữa rồi nằm xuống.
Diệp Nha cũng không để ý tới cơn nấc của mình, chạy tới bên giường, bàn tay nhỏ bé dùng sức lôi kéo Diệp Lâm Xuyên, âm thanh đứt quãng non nớt vang lên:
"Em trai đừng ngủ,.. hức... Đừng ngủ... hức... em trai."
"..."
Xong chưa ??!
Diệp Lâm Xuyên mất hết kiên nhẫn, hung dữ lườm cô đe doạ: "Nếu còn không đi, ta sẽ tìm lão sói xám đến ăn sống ngươi."
Diệp Nha sửng sốt nói: "Nhưng mà, lão sói xám không ngủ sao?"
Diệp Lâm Xuyên: "Lão sói xám là sinh vật ban đêm, không ngủ."
Diệp Nha: "Vì sao... hức... ạ?"
Diệp Lâm Xuyên đã hoàn toàn bị chọc tức: "Bởi vì nó thích xuất hiện vào buổi tối, chuyên môn ăn những đứa không ngủ như ngươi, là những đứa trẻ làm người ta ghét đấy."
Diệp Nha như suy nghĩ gì đó, sau đó chỉ thấy ʍôиɠ nhỏ cô vừa nhổng lên vừa nhắm thẳng tắp đến chiếc giường của Diệp Lâm Xuyên ngả người xuống
Năm giây sau.
"Em trai, lão sói xám tới chưa? Hức." Giọng nói được vặn nhỏ hết mức, sợ bị lão sói xám bỗng nhiên xuất hiện bắt đi.
Diệp Lâm Xuyên nhịn xuống cảm giác bất lực, hít một hơi thật dài, kiềm chế tức giận.
"Đứng lên cho ta."
Diệp Nha trở mình, dùng hai tay che mắt, chỉ để lộ một khe hở nhỏ để quan sát xung quanh: "Không phải ngươi nói có lão sói xám sao?"
"..."
Đứa trẻ này sao có thể đáng ghét như vậy!
"Ngươi có đi hay không?" Diệp Lâm Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trêи mặt hiện lên mười phần chán ghét.
"Ngươi sờ sờ đầu của ta thì ta sẽ đi ngay."
Diệp Nha chủ động đưa đỉnh đầu rối bù của mình qua: "Sờ một chút, sờ một chút đi."
Tiểu Diệp Tử trêи đỉnh đầu cô hình như không vui, mấy cái lá nhỏ co lại thành hai hình tròn, run lẩy bẩy.
Trong lòng bực bội khiến đôi môi ông mím thành một đường thẳng tắp, khóe mắt không kìm được liếc nhìn qua cái đầu nhỏ trước mặt. Tóc cô rất nhiều, chơi suốt một ngày bây giờ đã rối tinh rối mù, đầu ngón tay Diệp Lâm Xuyên co chặt, đương nhiên là hắn không muốn động vào nhưng mà không sờ thì cô sẽ không đi.
Phiền.
"Vì sao cứ muốn ta phải sờ đầu ngươi." Diệp Lâm Xuyên không hiểu, đang yên đang lành cứ nhất định phải quấn lấy ông, bắt sờ sờ, quấn suốt một ngày trời rồi mà nửa đêm vẫn quấn tiếp, trêи tay ông cũng đâu có thứ gì quý báu.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Diệp Nha sáng vô cùng.
"Bởi vì, bởi vì ngươi sờ sờ ta, ngươi sẽ có được may mắn."
"?"
"Cây nhỏ trêи đầu ta có thể cho ngươi may mắn đó." Cô nghiêm túc thương lượng: "Ta biết rõ em trai không thích ta và ta cũng không thích ngươi."
Diệp Lâm Xuyên nở nụ cười: "Ngươi không thích ta còn muốn cho ta may mắn?"
"Nhưng mà Tử ɖu͙ƈ và anh trai thích ngươi, nếu ngươi gặp điều không may mắn, anh trai và Tử ɖu͙ƈ sẽ vô cùng đau khổ." Diệp Nha cực kỳ tri kỷ, vì hai anh trai mà sầu muộn.
So với việc chán ghét Diệp Lâm Xuyên, thì việc anh trai vui vẻ quan trọng hơn.
Cô rất hào phóng, tuy rằng buổi sáng nói là không cho hắn sờ đầu nhưng mà bây giờ không còn tức giận nữa.
"Ngươi... ngươi có muốn sờ sờ không?"
Diệp Nha nhỏ giọng hỏi, sự mong đợi trong đôi mắt như hóa thành ngàn con đom đóm rơi xuống.
Lấp lánh đến nỗi làm cho Diệp Lâm Xuyên muốn lờ đi cũng khó.
__________________________
Hello, everyone. Team mình có thêm một thành viên mới, Hạnh, bút danh là Darn. Darn cũng có edit một truyện khá ok, mọi người có thể qua bên đó để ủng hộ nha!!!!
Acc của Darn: TruyenHD
Good night everyone!!!!
Beta: Darn
___________________________
Hắn không thể nào tin nổi, bản thân vậy mà ở trước mặt đứa nhỏ cầm dao, hơn nữa còn nói ra những lời nói khiến người ta sợ hãi như vậy.
Diệp Nha tuổi còn nhỏ, Thẩm Trú không muốn bởi vì chuyện này mà tạo thành bóng ma trong lòng cô, cũng không muốn đứa nhỏ vì vậy mà ghét hắn.
Hắn thấp kém như một con giun đất. Hắn không muốn ánh mặt trời bị nhuốm phải bóng tối.
"Anh Thẩm Trú có muốn xoa xoa đầu em không?" Diệp Nha đột nhiên sáp lại gần, nói.
Thẩm Trú bị chọc cười giơ tay lên nhẹ nhàng xoa xoa kiểu đầu natra của cô, rồi lại vỗ vỗ.
Cỏ bốn lá nhỏ mới mọc thêm hai cái lá đong đưa, muốn tránh đi sự tiếp xúc của thiếu niên nhưng đến lúc hắn sờ lên, Tiểu Diệp Tử lại chủ động cọ cọ, như chú mèo con thân mật sát vào lòng bàn tay của hắn.
"Nếu như anh Thẩm Trú không vui có thể sờ Tiểu Diệp Tử trêи đỉnh đầu Nha Nha. "Hai mắt cô sáng lên: "Sờ đầu rồi sẽ vui vẻ ngay đấy!"
"Được." Thẩm Trú không khỏi muốn khóc "Cảm ơn Nha Nha."
"Không có gì không có gì." Cô vỗ ngực nói: "Anh Thẩm Trú là người tốt. Về sau nếu có người bắt nạt anh Thẩm Trú, em và chim tước đen sẽ bảo vệ anh, anh không cần buồn, cũng không cần vì bọn họ mà trở thành người xấu."
Diệp Nha nhạy cảm phát hiện ra được điều gì đó, nhưng cô lại không biết an ủi như thế nào, nên chỉ còn cách nỗ lực, dùng vốn từ thiếu thốn của mình tạo thành những câu nói thật chân thành, hy vọng cậu thiếu niên đã chịu nhiều tổn thương này sẽ cảm nhận được chút ít ấm áp.
Vết thương trêи người âm ỷ đau nhức. Sau khi cha mẹ qua đời, Thẩm Trú tự nói với mình phải đảm nhiệm trọng trách của bố mẹ, phải bảo vệ em trai không bị người khác bắt nạt, vì vậy hắn có thói quen nhẫn nại, đã quen giấu mọi thứ ở trong lòng.
Diệp Nha an ủi cũng không thể thay đổi tình trạng hiện tại, nhưng lại làm cho đáy lòng của hắn bỗng nhiên có một chút rung động.
"Ừ." Thẩm Trú không muốn cho cô gái nhỏ nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ mà rơi nước mắt của mình, tự nhiên duỗi tay lau đi ướt át bên khóe mắt, rồi dịu dàng sờ sờ mái tóc mềm mại tinh tế trước mặt: "Anh biết rồi."
Diệp Nha lại gần đến bên Thẩm Trú, dính sát vào người hắn để hắn không còn cô đơn nữa.
Diệp Thanh Hà và tài xế rất nhanh đã tới đây.
Bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không thể quay lại Thạch Cẩm Động kia được nữa, hơn nữa Thẩm Trú còn đang phát sốt, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thanh Hà quyết định trước tiên đưa hai anh em Thẩm gia về nhà, sau đó cùng cha trao đổi chuyện này sau.
Cân nhắc đến Thẩm Nhiên nên Thẩm Trú cũng không từ chối.
Mấy tên lưu manh bất lương kia rải rác khắp khu vực Thạch Cẩm Động, biết rõ đồng bọn bị bắt chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn và Thẩm Nhiên, bây giờ mà trở về thì chắc chắn là đưa dê vào miệng cọp.
Diệp Thanh Hà và Diệp Nha lẳng lặng chăm sóc Thẩm Trú, băng bó từng li từng tí, Diệp Thanh Hà vẫn chưa yên tâm nên tìm bác sĩ kê cho Thẩm Trú một chút thuốc hạ sốt, sau đó mấy bạn nhỏ mới ngồi xe về nhà.
Trời đã tối, sao trăng lấp lanh bao phủ toàn bộ biệt thự Diệp gia.
Bọn họ chân trước mới vừa vào cửa, chân sau Diệp Lâm Xuyên đã trở về nhà, bước đi khập khiễng, được trợ lý dìu vào.
Thoáng thấy trong nhà thừa ra hai đứa trẻ, Diệp Lâm Xuyên cũng không hỏi nhiều mà tự mình đến sofa rồi ngồi xuống.
"Ba, chân người không sao chứ?" Nhìn qua mắt cá chân sưng lên của Diệp Lâm Xuyên, trong mắt Diệp Thanh Hà hiện lên chút lo lắng.
"Không có việc gì, bị trật chút thôi, một tí là sẽ đỡ ngay."
Tâm tình của ông rất tốt.
Mặt mày hồng hào hăng hái, khi đang nói chuyện cũng toát ra chút nhẹ nhàng, thoải mái.
Ánh mắt Diệp Lâm Xuyên dừng lại trêи người Thẩm Trú đang lẳng lặng đứng một bên, tầm mắt chếch về phía bộ đồng phục bẩn thỉu và cánh tay bị băng bó. Im lặng ba giây, trong lòng không khỏi xuất hiện chút tiếc thương.
"Thẩm Trú bị một đám lưu manh đường đánh." Giọng nói Diệp Thanh Hà nhẹ lại: "Có thể cho cậu ấy và Nhiên Nhiên ở lại nhà chúng ta một đêm không ạ?"
"Ừ." Diệp Lâm Xuyên mệt mỏi chống lan can đứng lên: "Vậy ngươi tiếp đãi cho tốt, bữa tối không cần gọi ta, muốn ăn gì thì tìm phòng bếp chuẩn bị."
"Vâng."
Diệp Lâm Xuyên đi được hai bước thì dừng lại: "Chờ lát nữa hỏi qua Tử ɖu͙ƈ một chút, các ngươi muốn cái gì thì có thể đi tìm trợ lý Hà." Nói xong Diệp Lâm Xuyên lại rũ mắt liếc về phía đứa bé bên cạnh Thẩm Trú.
Càng nhìn càng khó chịu.
Diệp Lâm Xuyên lạnh nhạt thu hồi ánh mắt kéo cái chân bị thương đi vào thang máy.
Sau khi bữa tối kết thúc,Thẩm Trú vẫn trong tình trạng bị cảm nên dẫn Thẩm Nhiên trở về phòng ngủ sớm. Diệp Thanh Hà cùng em trai em gái chơi một lát rồi một mình đến gõ cửa phòng ngủ Diệp Lâm Xuyên.
"Vào đi."
Hắn đẩy cửa vào.
Trong căn phòng ngủ gam màu lạnh, Diệp Lâm Xuyên dựa trêи giường đọc sách.
"Ba, việc đó..."
"Về bạn học kia của ngươi sao?" Diệp Lâm Xuyên đóng sách nhìn qua.
Bị một cái liếc mắt nhìn thấu, Diệp Thanh Hà khó khăn gật đầu.
"Muốn đổi chỗ ở cho bọn họ???"
Diệp Thanh Hà không nói lời nào coi như là cam chịu.
"Ta nhớ bên cạnh trường học các ngươi có một tiểu khu gọi là... "
"Thượng Gia Quốc Tế."
"Đúng." Diệp Lâm Xuyên nhớ lại: "Ở đó có một căn phòng của bà ngoại ngươi trước kia, sau khi qua đời đã để lại cho ngươi, nếu như ngươi bằng lòng thì có thể cho anh em họ ở nơi đó. Tuy tiểu khu đó có chút cũ kỹ nhưng nhìn chung các phương diện khác vẫn còn tốt."
Mắt Diệp Thanh Hà sáng lên, mím môi kiềm chế sắc mặt vui mừng.
"Cảm ơn ba." Đạt được kết quả như mong muốn, Diệp Thanh Hà lập tức chuẩn bị rời phòng nhưng Diệp Lâm Xuyên lại gọi hắn lại .
"Diệp Thanh Hà." Giọng nói nghiêm túc của ông làm Diệp Thanh Hà lập tức dừng bước chân lại.
"Tuy ngươi có thiện tâm là chuyện tốt, ngươi muốn giúp đỡ bạn học ta cũng sẽ không ngăn cản ngươi. Nhưng mà có một số việc ngươi phải suy nghĩ kỹ càng, lòng tốt của ngươi liệu đến cuối cùng có thể duy trì bao lâu. "
Diệp Thanh Hà cắn môi, lông mày chậm rãi nhăn lại.
Vẻ mặt Diệp Lâm Xuyên lạnh băng, chậm rãi dặn dò: "Đừng để thiện lương trở thành vật cản trêи con đường phía trước của ngươi, cũng đừng để một ngày nào đó sự thiện ý của ngươi trở thành khối u ác tính cắn trả ngược lại ngươi."
Diệp Thanh Hà còn nhỏ nên không thể hiểu hết sự sâu sắc trong lời nói của ông.
Nhưng hắn biết rõ ba hy vọng khi lớn lên hắn sẽ thừa kế Diệp Thị, trở thành thương nhân giống ông. Đối với thương nhân, lợi ích là cao nhất, cũng như sẽ không bao giờ có những đầu tư vô nghĩa, hắn hiểu được đạo lý này.
"Con biết rồi thưa ba." Diệp Thanh Hà rũ mắt, đột nhiên cảm giác lồng ngực mình như bị một tảng đá nặng trịch đè ép làm cho hắn không thở được.
Từ khi hắn được sinh ra trong ngôi nhà này, tương lai của hắn cũng đã được định sẵn là một dấu chấm tròn.
Hắn không được ngỗ nghịch, không được phản kháng, cũng không được phép có ước mơ, chỉ biết rằng mỗi bước đi của hắn đều dựa theo con đường mà ba hắn đã định.
**
Vào ban đêm, ánh đèn trong biệt thự liên tiếp tắt đi.
Vào lúc tất cả mọi người ngủ say, một cánh cửa phòng chầm chậm mở ra, để lộ một khe hở, sau đó một thân thể nho nhỏ từ bên trong chui ra.
Hai tay Diệp Nha ôm thỏ bông, chân nhỏ đi đôi dép ngủ hình con thỏ, cô nhìn hai bên một chút, sau khi xác định rõ không người mới ấn cái nút đằng sau đầu con thỏ, hai luồng ánh sáng phát ra từ đôi mắt thỏ con, rọi sáng con đường phía trước.
Diệp Nha cẩn thận từng li từng tí bò lên tầng bốn, thành công đến được phòng ngủ của Diệp Lâm Xuyên, rồi kiễng chân lên đẩy cửa ra.
Không khóa.
Cô dễ dàng đi vào.
Phòng ngủ rộng lớn đến hưu quạnh, âm thanh hô hấp đều đều mà nặng nề được truyền lại từ trêи giường lớn vô cùng rõ ràng. Diệp Nha tắt đèn, rón ra rón rén đến gần.
Diệp Lâm Xuyên khi ngủ cũng rất có quy củ.
Nhưng không biết mơ thấy gì không vui mà lông mày nhíu chặt, vẻ mặt so với lúc tỉnh táo còn tệ hơn.
Theo mảnh trăng sáng từ ngoài cửa sổ chiếu, Diệp Nha thấy rõ đám mây đen không ngừng lan rộng trêи đỉnh đầu ông, chắc là bị đám mây xui xẻo kia quấy phá nên là dù có đang ở trong giấc mơ cũng không cho ông được thanh tịnh.
Diệp Nha nghiêng đầu gặm ngón tay.
Cô không thích em trai, nhưng cũng không muốn em trai bị quạ đen nguyền rủa.
Diệp Nha để con thỏ lên bàn, hai tay chầm chậm cẩn thận kéo cánh tay Diệp Lâm Xuyên.
Ông hình như phát giác được, giãy ra khỏi tay của Diệp Nha rồi trở mình.
Diệp Nha sững sờ vội vàng vòng qua đầu giường bên kia, tiếp tục kéo tay ông.
Diệp Lâm Xuyên lại quay đi.
Diệp Nha chưa từ bỏ ý định lại lần nữa chạy tới.
Ông xoay qua chỗ khác.
Cô thở phì phò chạy theo.
Sau khi quá trình này lặp lại năm lần, cuối cùng thì Diệp Nha cũng đã bị mệt mỏi.
Cô buồn rầu gõ đầu, nếu không có em trai thối sờ sờ đầu thì hắn sẽ ngày càng xui xẻo, ngày càng không may, đến tận khi chỉ còn lại hai bàn tay trắng, không có gì để mất nữa.
Thế nhưng mà...
Diệp Nha ngu ngơ thất thần, rốt cuộc thì vì sao em trai không muốn sờ sờ cô nhỉ?
Trong lúc hoang mang suy nghĩ, cánh tay trái của Diệp Lâm Xuyên từ trêи giường rơi xuống, nhìn bàn tay to lớn gần trong gang tấc, hai mắt Diệp Nha sáng lên, hai tay bé bé của cô cầm lấy tay Diệp Lâm Xuyên, vất vả nâng lên đặt trêи đầu mình, mắt thấy lúc thành công đang đến thì bỗng dạ dày Diệp Nha xuất hiện một hơi lạnh.
"Hức!"
Mắt Diệp Nha trừng lớn, nhanh chóng đưa tay lên che kín miệng mình.
"Hức..."
Cô bị nấc rồi.
Tiếng nấc cụt không khống chế được từ trong miệng phát ra, Diệp Nha một bên che miệng một bên lui về phía sau, khi chỉ cách cửa phòng còn mấy bước thì đèn bàn chợt sáng lên.
Con mắt Diệp Lâm Xuyên híp lại, ngái ngủ nhìn cô.
Diệp Nha hoảng sợ: "Hức."
Diệp Lâm Xuyên nhắm lại mắt để thích ứng với ánh sáng trước mắt, ông nhìn con thỏ bông trêи bàn rồi lại liếc vẻ mặt sợ sệt của Diệp Nha, trong nháy mắt đại não liền tỉnh táo hẳn lên.
"Làm sao, muốn ám sát ta à?"
Diệp Nha lắc đầu liên tục, trong miệng lại phát ra tiếng nấc: "Hức."
Diệp Lâm Xuyên mặt không cảm xúc, nhìn chằm chằm cô.
Diệp Lâm Xuyên: "Quay về ngủ đi." Hiện tại cũng đã mười hai giờ rồi, đứa trẻ này thật ồn ào.
Ông buồn ngủ ngáp một cái nữa rồi nằm xuống.
Diệp Nha cũng không để ý tới cơn nấc của mình, chạy tới bên giường, bàn tay nhỏ bé dùng sức lôi kéo Diệp Lâm Xuyên, âm thanh đứt quãng non nớt vang lên:
"Em trai đừng ngủ,.. hức... Đừng ngủ... hức... em trai."
"..."
Xong chưa ??!
Diệp Lâm Xuyên mất hết kiên nhẫn, hung dữ lườm cô đe doạ: "Nếu còn không đi, ta sẽ tìm lão sói xám đến ăn sống ngươi."
Diệp Nha sửng sốt nói: "Nhưng mà, lão sói xám không ngủ sao?"
Diệp Lâm Xuyên: "Lão sói xám là sinh vật ban đêm, không ngủ."
Diệp Nha: "Vì sao... hức... ạ?"
Diệp Lâm Xuyên đã hoàn toàn bị chọc tức: "Bởi vì nó thích xuất hiện vào buổi tối, chuyên môn ăn những đứa không ngủ như ngươi, là những đứa trẻ làm người ta ghét đấy."
Diệp Nha như suy nghĩ gì đó, sau đó chỉ thấy ʍôиɠ nhỏ cô vừa nhổng lên vừa nhắm thẳng tắp đến chiếc giường của Diệp Lâm Xuyên ngả người xuống
Năm giây sau.
"Em trai, lão sói xám tới chưa? Hức." Giọng nói được vặn nhỏ hết mức, sợ bị lão sói xám bỗng nhiên xuất hiện bắt đi.
Diệp Lâm Xuyên nhịn xuống cảm giác bất lực, hít một hơi thật dài, kiềm chế tức giận.
"Đứng lên cho ta."
Diệp Nha trở mình, dùng hai tay che mắt, chỉ để lộ một khe hở nhỏ để quan sát xung quanh: "Không phải ngươi nói có lão sói xám sao?"
"..."
Đứa trẻ này sao có thể đáng ghét như vậy!
"Ngươi có đi hay không?" Diệp Lâm Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, trêи mặt hiện lên mười phần chán ghét.
"Ngươi sờ sờ đầu của ta thì ta sẽ đi ngay."
Diệp Nha chủ động đưa đỉnh đầu rối bù của mình qua: "Sờ một chút, sờ một chút đi."
Tiểu Diệp Tử trêи đỉnh đầu cô hình như không vui, mấy cái lá nhỏ co lại thành hai hình tròn, run lẩy bẩy.
Trong lòng bực bội khiến đôi môi ông mím thành một đường thẳng tắp, khóe mắt không kìm được liếc nhìn qua cái đầu nhỏ trước mặt. Tóc cô rất nhiều, chơi suốt một ngày bây giờ đã rối tinh rối mù, đầu ngón tay Diệp Lâm Xuyên co chặt, đương nhiên là hắn không muốn động vào nhưng mà không sờ thì cô sẽ không đi.
Phiền.
"Vì sao cứ muốn ta phải sờ đầu ngươi." Diệp Lâm Xuyên không hiểu, đang yên đang lành cứ nhất định phải quấn lấy ông, bắt sờ sờ, quấn suốt một ngày trời rồi mà nửa đêm vẫn quấn tiếp, trêи tay ông cũng đâu có thứ gì quý báu.
Dưới ánh đèn, đôi mắt Diệp Nha sáng vô cùng.
"Bởi vì, bởi vì ngươi sờ sờ ta, ngươi sẽ có được may mắn."
"?"
"Cây nhỏ trêи đầu ta có thể cho ngươi may mắn đó." Cô nghiêm túc thương lượng: "Ta biết rõ em trai không thích ta và ta cũng không thích ngươi."
Diệp Lâm Xuyên nở nụ cười: "Ngươi không thích ta còn muốn cho ta may mắn?"
"Nhưng mà Tử ɖu͙ƈ và anh trai thích ngươi, nếu ngươi gặp điều không may mắn, anh trai và Tử ɖu͙ƈ sẽ vô cùng đau khổ." Diệp Nha cực kỳ tri kỷ, vì hai anh trai mà sầu muộn.
So với việc chán ghét Diệp Lâm Xuyên, thì việc anh trai vui vẻ quan trọng hơn.
Cô rất hào phóng, tuy rằng buổi sáng nói là không cho hắn sờ đầu nhưng mà bây giờ không còn tức giận nữa.
"Ngươi... ngươi có muốn sờ sờ không?"
Diệp Nha nhỏ giọng hỏi, sự mong đợi trong đôi mắt như hóa thành ngàn con đom đóm rơi xuống.
Lấp lánh đến nỗi làm cho Diệp Lâm Xuyên muốn lờ đi cũng khó.
__________________________
Hello, everyone. Team mình có thêm một thành viên mới, Hạnh, bút danh là Darn. Darn cũng có edit một truyện khá ok, mọi người có thể qua bên đó để ủng hộ nha!!!!
Acc của Darn: TruyenHD
Good night everyone!!!!
Bình luận facebook