• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NỮ PHỤ BA TUỔI RƯỠI HẮC HOÁ (2 Viewers)

  • Chương 85

Edit: Dương Tịch



Beta:big_smile:arn



_______________________



Diệp Lâm Xuyên trực tiếp đi vào phòng Diệp Nha, vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy cô lẻ loi nép ở góc tường, hai tay ôm lấy đầu gối, đầu rụt lại, giống như chim cút chẳng hề nhúc nhích. Diệp Lâm Xuyên không để ý đến ánh mắt của những bạn nhỏ khác, rảo bước tiến lên, khom lưng cầm lên ipad bị bỏ rơi trêи giường.



Livestream vẫn còn mở, người xem đã tăng lên đến trăm vạn, đạn mạc dày đặc lướt qua trước mắt, kẻ đứng sau những tài khoản tin tức trêи weibo cũng theo đạn mạc mà tăng lên, không thể nghi ngờ đều là công kϊƈɦ cá nhân, châm chọc ông lợi dụng đứa nhỏ để bán thảm. Diệp Lâm Xuyên đi đến bước đường này thì có sóng gió gì mà chưa thấy qua, những lời nói bẩn thỉu này ông chỉ xem như mây khói, căn bản không để trong lòng.



Không ngờ rằng do vài lời nói thô tục mà bầu không khí của việc phát sóng trực tiếp trở nên trầm lặng.



Lòng người đều là thịt, thường là người có chút đồng cảm thì ai cũng sẽ không thể thờ ơ mà đối diện với hơn vạn lời nhục mạ thế này, huống chi người bị mắng lại còn là một cô bé ngây thơ chưa hiểu chuyện, hoàn toàn bỡ ngỡ với thế giới này. Quả nhiên, giữa lúc livestream, hướng gió có chút chuyển biến.



[ Mặc kệ nói như thế nào, mắng một đứa nhỏ như thế thật sự quá đáng. ]



[ Đây là bạo lực mạng phải không?? ]



[ Tự thấy ý nghĩ này của ta có chút buồn nôn, không phải là fan của Diệp Nha, nhưng nói như thế nào cũng là trẻ con, về sau chắc chắn sẽ có bóng ma tâm lý. ]



[Mở miệng một tiếng Tư Mã , tôi thấy các người mới là cô nhi, thực đem cái miệng thối làm vinh quang? ]



*tư mã đồng âm với "chết mẹ" bên trung



[ Nhìn thấy thật khiến người ta không thoải mái, tôi thấy Diệp tổng người ta cũng đâu có làm gì? Liễu nữ sĩ đi chất vấn người ta trước, còn không cho phép người ta tức giận? ]



[+1, nhưng Liễu gì đó fans quá nhiều, không dám nói. ]



Một đám cỏ đầu tường*đầu tường cây cỏ* - *墙头草*.



*chỉ người không kiên định, gió chiều nào theo chiều đó



Diệp Lâm Xuyên hừ lạnh, nhẹ nhàng tắt livestream.



"Diệp Nha, lại đây." Diệp Lâm Xuyên nhìn bóng lưng của cô gọi*hướng nàng bóng dáng hảm* - *朝她背影喊*.



Diệp Nha u oán nhìn qua, ngơ ngác một lúc, đứng lên phủi phủi ʍôиɠ đi đến trước mặt Diệp Lâm Xuyên. Giây tiếp theo đã bị Diệp Lâm Xuyên bế lên.



Hoàng hôn buông xuống, vườn hoa nhỏ bên ngoài khách sạn sáng lên mấy ngọn đèn, hai cha con ngồi lên trêи chiếc xích đu nhỏ, một lớn một nhỏ hợp lại thành một hình dáng ấm áp hài hòa.



"Đau lòng rồi?" Diệp Lâm Xuyên khàn giọng hỏi, rũ mắt im lặng đánh giá cô.



Diệp Nha kìm nén lời nói thở dài thật sâu: "Ta chỉ cảm thấy rất mệt mỏi." Cô làm ra vẻ ông cụ non khi nói chuyện, lông mày nặng nề hạ thấp không giống như một đứa trẻ ba bốn tuổi, thật giống như bà lão đã trải qua nhiều bi thương hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kết hợp với vẻ mặt kia, tự dưng làm người ta bật cười.



Diệp Lâm Xuyên quyết định hành động như một bác sĩ tâm lý một lần, phối hợp với ngữ khí của cô, "Vậy con nói một chút, con là mệt như thế nào?"



Diệp Nha thành thực nói: "Bọn họ không cho chị khóc."



"Ừ?"



"Nhưng chị rõ ràng chính là một đứa trẻ nha, trẻ con khóc không phải là điều tất nhiên sao?" Diệp Nha nghĩ không ra, tại sao người xem chương trình này lại có yêu cầu cao đối với cô như vậy, người trong lúc đau lòng sẽ khóc không phải rất bình thường sao? Tại sao cô khóc lại nói cô không nghe lời, không hiểu chuyện, khóc với việc có nghe lời hay không, hiểu chuyện hay không thì có liên quan gì? Còn cả việc cô đẩy ngã Triệu Thần Tinh thì có liên quan gì? ?



Diệp Lâm Xuyên cười không dứt: "NHóc chỉ vì như vậy mà mệt mỏi?"



"Vẫn còn cái khác." Diệp Nha tiếp tục nói, "Bọn họ còn nói chị ăn cái gì làm dơ mặt, không sạch sẽ; còn nói chị lúc chơi đùa làm dơ tay, rất lôi thôi." Hai chữ lôi thôi kia rất phức tạp, Diệp Nha nhìn hệ thống hỏi nửa ngày mới hiểu được là ý gì.



"Em trai, em có cảm thấy chị không sạch sẽ không?" Diệp Nha tay kéo dây xích đu, đốm lửa nơi đáy mắt chớp tắt, nghiêm túc muốn biết câu trả lời của ông.



Diệp Lâm Xuyên trêи mặt lộ ý cười: "Từ lúc nào nhóc lại để ý đến cái nhìn của người khác như vậy?"



"Cho nên chị mới mệt chết đó." Diệp Nha cũng không giỏi che dấu tâm tình của mình, cô yên tâm không chút giấu diếm nói ra tâm trình mấy ngày nay cho Diệp Lâm Xuyên, "Trước kia chị cũng sẽ không để ý, chỉ là hiện tại cứ nhớ tới lời của bọn họ. Chị sẽ để ý, lại thấy rất mệt mỏi."



Diệp Nha rõ ràng hiểu được bản thân không làm gì sai, hành động của cô trước tình cảnh như vậy đều là hợp tình hợp lý. Nhưng mà những cô chú kia đều không biết là, bọn họ đứng ngoài cuộc, lấy góc độ của người sau để chỉ trích cách xử sự lúc đó của cô. Mẹ đã từng nói với cô, yêu quái sống ở trần gian tuyệt đối đừng để ý ánh mắt và cái nhìn của người khác, nhưng cô chỉ là tiểu yêu quái sống trong một đám người, sao có thể chỉ lo cho thân mình.



Cuối cùng rút ra kết luận -- làm người thật mệt.



"Chị cảm thấy chị không đáng yêu." Diệp Nha che ngực, vẻ mặt lại một lần nữa có vài phần khổ sở.



Diệp Lâm Xuyên kiên nhẫn theo lời của cô nói: "Sao lại cảm thấy như vậy?"



Diệp nha cúi đầu nhìn đầu ngón chân, giọng trầm xuống: "Bởi vì chị bắt đầu trưởng thành, cũng bắt đầu trở nên thông minh hơn so với người khác, bạn nhỏ thông minh đều không đáng yêu."



". . . . . ."



Được, trước khi chê bai chính mình còn không quên khen một chút.



Không hổ là cô.



Diệp Lâm Xuyên duỗi tay ôm Diệp Nha vào trong lòng, cố nén ý cười nói: "Con là bởi vì phải lớn lên mới trở nên khó chịu, hay là bởi vì người khác nói con không đáng yêu nên khó chịu?"



Diệp Nha khó có thể lựa chọn giữa hai cái, xoắn quýt nửa ngày cũng không có đáp án, "Đều có một chút." Cô sợ bản thân lớn lên quá nhanh, sau khi trở về ba và mẹ sẽ không nhận ra cô, cho nên rất lo lắng cũng rất khổ sở.



"Ta hỏi con, chữ đại bỏ đi nét giữa đi là chữ cái gì?"



"Nhân."



"Đều nói trưởng thành, chỉ có lớn lên mới có thể trở thành một người. . . . . ."



Diệp Nha ngắt lời ông: "Nhưng mà, nhưng mà ta không muốn thành người." Chỉ có nhân loại muốn biến thành yêu quái, nào có yêu quái muốn biến thành người.



Mẹ nói loài người ngu xuẩn xấu xí không thông minh, là sinh vật tồi tệ nhất thế gian, biến thành gì cũng không thể biến thành người.



Diệp Lâm Xuyên cũng không bị Diệp Nha làm khó, thuận thế nói: "Vậy không phải là được rồi, nhóc không muốn trở thành người đương nhiên cũng không cần lớn lên, nhóc đã không cần lớn lên, vậy nhóc khổ sở cái gì?"



Diệp nha bị hỏi đến ngốc.



"Con cũng không là người, sao phải để ý đến cái nhìn của nhân loại? Giống loài cũng khác nhau. Tựa như cái cột điện kia, bên kia là vòi phun nước, dưới chân kia là gạch, con cảm thấy chúng nó đáng yêu không?"



Nha Nha mơ hồ trả lời: "Không gọi là quá đáng yêu."



Diệp Lâm Xuyên: "Cũng trùng hợp , cột điện, đài phun nước và cả viên gạch kia cũng nghĩ như vậy."



". . . . . ."



"Suy nghĩ của con có thể lay động chúng nó sao?"



Diệp Nha lắc đầu.



"Ý nghĩ của chúng nó có thể lay động con sao?"



Diệp Nha tiếp tục lắc đầu.



Diệp Lâm Xuyên lấy ra miệng lưỡi ba tấc không nát và logic mạnh mẽ không ngừng tẩy não sâu cho cô bé tẩy não: "Vấn đề đến rồi, cột điện cảm thấy nhóc không đáng yêu, nhóc sẽ khó chịu sao?"



Diệp Nha nghĩ nghĩ, lại một lần nữa lắc đầu phủ nhận.



Cô cũng không phải cột điện, suy nghĩ của cột điện thì liên quan gì đến cô.



"Nếu cột điện tử cảm thấy con không đáng yêu con cũng không khó chịu, vậy sao còn phải khó chịu vì suy nghĩ của nhân loại?"



Vẻ mặt Diệp Nha ngơ ra hỏi Diệp Lâm Xuyên: "Nhân loại là cột điện sao?"



Diệp Lâm Xuyên vì để lừa được đứa nhỏ bằng bất cứ giá nào, mặt không đỏ thở không gấp gật đầu, một chữ vang lên đầy hữu lực: "Phải"



Cô cái hiểu cái không.



Thấy tiểu hài tử thành công bị ông lừa dối, Diệp Lâm Xuyên vừa lòng vuốt cằm, vỗ nhẹ bả vai cô: "Đi thôi, trở về cẩn thận suy nghĩ một chút."



Diệp Nha ngơ ngác theo Diệp Lâm Xuyên, ở chỗ rẽ vừa hay gặp được Triệu Thần Tinh. Hắn hình như đã đứng đây nghe lén rất lâu, dù bị Diệp Nha bắt gặp cũng không lộ ra một tia chột dạ, đôi đồng tử đen nhánh đôi đồng tử đen nhánh không có chút sức sống nào nhìn chằm chằm vào cô.



Hai người đối mặt nhìn nhau vài giây.



Diệp Nha hai tay chống nạnh, từ cái bụng nhỏ hít đến một hơi, dữ dằn thét lên với hắn: "Cột điện tránh ra, đừng chắn đường ta!"



"????"



Triệu Thần Tinh đứng hình.



~Hết~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom