Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 301
"Đau mới biết được có phải nằm mơ hay không."
"Không phải nằm mơ, em biết, không cần nhéo." Giản Nhất Lăng ngữ khí chắc chắn mà nói cho Giản Vũ Tiệp.
Tại ghế lô, Tiền thiếu phu nhân cùng Tô Nhứ kinh ngạc nhìn hai vị tiểu bằng hữu vừa tiến vào.
Cùng các cô ấy hẹn không phải một vị "Phó tiên sinh" sao?
Bằng cách nào lại là hai học sinh trung học?
Tiền thiếu phu nhân mặt mày hiền từ hỏi hai người, "Hai em có phải hay không vào nhầm ghế lô?"
Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Người cùng cô liên hệ là tôi."
Mắt Tiền thiếu phu nhân lộ ra kinh ngạc, "Phó tiên sinh là cái gì của em?"
"Không có Phó tiên sinh, chỉ có tôi." Giản Nhất Lăng nói.
Câu trả lời tuy rằng làm người ta kinh ngạc, nhưng cũng không phải không có khả năng, dù sao cũng chỉ liên hệ qua internet, Tiền thiếu phu nhân xác thật không biết người bán hoa lan đến tột là người nào.
Giản Vũ Tiệp lúc này đã phục hồi tinh thần lại, cậu từ đoạn đối thoại giữa Tiền thiếu phu nhân cùng Giản Nhất Lăng mơ hồ biết được một ít tin tức.
Giản Vũ Tiệp quay đầu hỏi Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Các cô ấy coi trọng một chậu hoa lan, nên đem đến đây đưa các cô ấy." Giản Nhất Lăng trả lời.
Câu trả lời của Giản Nhất Lăng làm cho Giản Vũ Tiệp có chút bối rối.
Đưa hoa lan? Muội muội của cậu khi nào trở thành người đưa hoa lan?
Hơn nữa đưa hoa lan như thế nào lại trùng hợp như vậy, lại gặp được Tô Nhứ nữ sĩ?
Lúc Giản Nhất Lăng nói xong, có người gõ cửa, ngoài cửa tiến vào một người nam nhân, trong tay ôm một cái hộp đóng gói kín kẽ.
"Giản tiểu thư, đây là đồ vật cô muốn, tôi mang nó lại đây."
"Để nó trên mặt đất, sau đó mở ra." Giản Nhất Lăng chỉ huy người nam nhân.
Người này là vệ sĩ của Địch Quân Thịnh, hôm nay Giản Nhất Lăng nhờ giúp Giản Nhất Lăng mang vác đồ vật.
Vốn dĩ Giản Nhất Lăng không tính toán mượn người của Địch Quân Thịnh, nhưng lúc cô ra cửa vừa vặn gặp mặt, Địch Quân Thịnh cũng không có hỏi cô làm gì, mang vác chính là mang vác, nên liền kêu một vệ sĩ đến đây giúp cô.
Giản Nhất Lăng bởi vì còn phải đợi Giản Vũ Tiệp, liền đem địa chỉ đưa cho vệ sĩ nói hắn đem đồ vật tới ghế lô đã hẹn lúc một giờ chiều.
Hộp mở ra, xuất hiện ở trước mặt mọi người đúng là cây lan mà Tiền thiếu phu nhân nhìn trúng.
Tiền thiếu phu nhân tiến lên cẩn thận quan sát xác nhận, xác định đây là cây hoa lan cô ấy muốn, trên mặt liền lộ ra sự vui sướng.
Giản Vũ Tiệp hỏi Giản Nhất Lăng, "Muội muội, đây là hoa lan gì? Thực quý trọng sao?"
"Không quý trọng, được lấy từ vườn hoa."
Không quý trọng? Được lấy từ vườn hoa?
Nghe được lời này Tiền thiếu phu nhân cũng không biết nên có phản ứng gì.
Bởi vì ba chồng của cô ấy đối với hoa lan thật yêu thích, cô ấy đối với hoa lan cũng có một ít nghiên cứu, cây hoa lan này ít nhất có giá trị mấy trăm vạn.
Hoa lan mấy trăm vạn, vậy mà cô nói là cây hoa lan bình thường ở vườn hoa đem lại đây?
Tiền Thiếu phu nhân hiện tại hoài nghi tiểu cô nương trước mắt có phải hay không đối với hoa lan căn bản không hiểu biết, cho nên mới tùy tiện mà lấy hoa lan tới đổi một lần cơ hội cùng vị ảo thuật gia hàng đầu gặp mặt như vậy.
Bất quá sự tình tiến triển như vậy, Tiền thiếu phu nhân cũng không quản được nhiều hơn, dù có nhầm lẫn thì chuyện mua bán này cũng coi như đã thành.
"Cho nên, là em muốn bái Tô Nhứ lão sư làm thầy?" Tiền thiếu phu nhân tiếp tục hỏi Giản Nhất Lăng.
"Không phải tôi," Giản Nhất Lăng quay đầu chỉ hướng Giản Vũ Tiệp, "Là anh ấy."
Tiền thiếu phu nhân cùng Tô Nhứ nữ sĩ ánh mắt đều rơi xuống trên người Giản Vũ Tiệp.
Tô Nhứ ở lúc Giản Vũ Tiệp vừa mới vào cửa liền đã chú ý tới phản ứng của cậu ấy.
Ánh mắt của bà luôn luôn tinh chuẩn, đối với phản ứng của cậu thiếu niên mười mấy tuổi đơn thuần vẫn là xem đến thực minh bạch.
"Không phải nằm mơ, em biết, không cần nhéo." Giản Nhất Lăng ngữ khí chắc chắn mà nói cho Giản Vũ Tiệp.
Tại ghế lô, Tiền thiếu phu nhân cùng Tô Nhứ kinh ngạc nhìn hai vị tiểu bằng hữu vừa tiến vào.
Cùng các cô ấy hẹn không phải một vị "Phó tiên sinh" sao?
Bằng cách nào lại là hai học sinh trung học?
Tiền thiếu phu nhân mặt mày hiền từ hỏi hai người, "Hai em có phải hay không vào nhầm ghế lô?"
Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Người cùng cô liên hệ là tôi."
Mắt Tiền thiếu phu nhân lộ ra kinh ngạc, "Phó tiên sinh là cái gì của em?"
"Không có Phó tiên sinh, chỉ có tôi." Giản Nhất Lăng nói.
Câu trả lời tuy rằng làm người ta kinh ngạc, nhưng cũng không phải không có khả năng, dù sao cũng chỉ liên hệ qua internet, Tiền thiếu phu nhân xác thật không biết người bán hoa lan đến tột là người nào.
Giản Vũ Tiệp lúc này đã phục hồi tinh thần lại, cậu từ đoạn đối thoại giữa Tiền thiếu phu nhân cùng Giản Nhất Lăng mơ hồ biết được một ít tin tức.
Giản Vũ Tiệp quay đầu hỏi Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, đây là chuyện gì xảy ra?"
"Các cô ấy coi trọng một chậu hoa lan, nên đem đến đây đưa các cô ấy." Giản Nhất Lăng trả lời.
Câu trả lời của Giản Nhất Lăng làm cho Giản Vũ Tiệp có chút bối rối.
Đưa hoa lan? Muội muội của cậu khi nào trở thành người đưa hoa lan?
Hơn nữa đưa hoa lan như thế nào lại trùng hợp như vậy, lại gặp được Tô Nhứ nữ sĩ?
Lúc Giản Nhất Lăng nói xong, có người gõ cửa, ngoài cửa tiến vào một người nam nhân, trong tay ôm một cái hộp đóng gói kín kẽ.
"Giản tiểu thư, đây là đồ vật cô muốn, tôi mang nó lại đây."
"Để nó trên mặt đất, sau đó mở ra." Giản Nhất Lăng chỉ huy người nam nhân.
Người này là vệ sĩ của Địch Quân Thịnh, hôm nay Giản Nhất Lăng nhờ giúp Giản Nhất Lăng mang vác đồ vật.
Vốn dĩ Giản Nhất Lăng không tính toán mượn người của Địch Quân Thịnh, nhưng lúc cô ra cửa vừa vặn gặp mặt, Địch Quân Thịnh cũng không có hỏi cô làm gì, mang vác chính là mang vác, nên liền kêu một vệ sĩ đến đây giúp cô.
Giản Nhất Lăng bởi vì còn phải đợi Giản Vũ Tiệp, liền đem địa chỉ đưa cho vệ sĩ nói hắn đem đồ vật tới ghế lô đã hẹn lúc một giờ chiều.
Hộp mở ra, xuất hiện ở trước mặt mọi người đúng là cây lan mà Tiền thiếu phu nhân nhìn trúng.
Tiền thiếu phu nhân tiến lên cẩn thận quan sát xác nhận, xác định đây là cây hoa lan cô ấy muốn, trên mặt liền lộ ra sự vui sướng.
Giản Vũ Tiệp hỏi Giản Nhất Lăng, "Muội muội, đây là hoa lan gì? Thực quý trọng sao?"
"Không quý trọng, được lấy từ vườn hoa."
Không quý trọng? Được lấy từ vườn hoa?
Nghe được lời này Tiền thiếu phu nhân cũng không biết nên có phản ứng gì.
Bởi vì ba chồng của cô ấy đối với hoa lan thật yêu thích, cô ấy đối với hoa lan cũng có một ít nghiên cứu, cây hoa lan này ít nhất có giá trị mấy trăm vạn.
Hoa lan mấy trăm vạn, vậy mà cô nói là cây hoa lan bình thường ở vườn hoa đem lại đây?
Tiền Thiếu phu nhân hiện tại hoài nghi tiểu cô nương trước mắt có phải hay không đối với hoa lan căn bản không hiểu biết, cho nên mới tùy tiện mà lấy hoa lan tới đổi một lần cơ hội cùng vị ảo thuật gia hàng đầu gặp mặt như vậy.
Bất quá sự tình tiến triển như vậy, Tiền thiếu phu nhân cũng không quản được nhiều hơn, dù có nhầm lẫn thì chuyện mua bán này cũng coi như đã thành.
"Cho nên, là em muốn bái Tô Nhứ lão sư làm thầy?" Tiền thiếu phu nhân tiếp tục hỏi Giản Nhất Lăng.
"Không phải tôi," Giản Nhất Lăng quay đầu chỉ hướng Giản Vũ Tiệp, "Là anh ấy."
Tiền thiếu phu nhân cùng Tô Nhứ nữ sĩ ánh mắt đều rơi xuống trên người Giản Vũ Tiệp.
Tô Nhứ ở lúc Giản Vũ Tiệp vừa mới vào cửa liền đã chú ý tới phản ứng của cậu ấy.
Ánh mắt của bà luôn luôn tinh chuẩn, đối với phản ứng của cậu thiếu niên mười mấy tuổi đơn thuần vẫn là xem đến thực minh bạch.
Bình luận facebook