Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 302
Bà ấy cơ hồ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tới thiếu niên này đối với bà là thật sự sùng bái.
Nếu tiểu cô nương nói cô ấy muốn bái sư với bà, Tô Nhứ có chút hoài nghi, nhưng nếu thiếu niên này nói muốn cùng bà bái sư, Tô Nhứ thật là tin tưởng.
Tiền Thiếu phu nhân cùng Giản Nhất Lăng nói, "Em đưa ra điều kiện chỉ là làm tôi giới thiệu người, còn đạt được hay không, tôi không chịu trách nhiệm."
Tiền thiếu phu nhân nhìn tiểu cô nương trước mắt, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, có chút không đành lòng.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Nhứ, không biết ý Tô Nhứ ra sao.
Dựa theo sự hiểu biết của cô ấy, Tô Nhứ đã nhiều năm như vậy đều không có thu nhận đệ tử, không thể có khả năng tùy tùy tiện tiện liền thu nhận một thiếu niên làm đệ tử nhập môn của mình.
Chuyện này, Tiền thiếu phu nhân cũng không có cách nào, cô ấy cũng không có khả năng đi miễn cưỡng Tô Nhứ thu nhận đệ tử.
Tô Nhứ đi tới trước mặt Giản Vũ Tiệp, hỏi cậu ấy một ít vấn đề.
Hỏi cậu từ khi nào bắt đầu tiếp xúc với ảo thuật, vì cái gì thích ảo thuật.
Sau đó hỏi cậu một số vấn đề có liên quan đến ảo thuật.
Sau đó còn để Giản Vũ Tiệp chính mình biểu diễn mấy cái ảo thuật nhỏ mà cậu ấy biết.
Sau một hồi trao đổi, Tô Nhứ cảm thấy ngoài ý muốn.
Bà ấy hôm nay đến đây hoàn toàn là bởi vì nhân tình, bà ấy thiếu cha của Tiền thiếu phu nhân một phần nhân tình, đối phương đã mở miệng, bà không thể cự tuyệt.
Còn chuyện thu nhận đệ tử, trước khi tới đây bà thật sự không có nghĩ tới.
Bà tìm nhiều năm như vậy đều không có tìm được người thích hợp, cũng không có tình cờ gặp một người như vậy.
Nhưng sự thật là ngoài suy đoán của bà, thiếu niên trước mặt này bà ngoài ý muốn lại thật thích.
Cậu ấy đối với ảo thuật là nhiệt tình thuần túy, cậu ấy đối với ảo thuật cũng thật nghiêm túc.
Đây là hai điểm mà bà coi trọng nhất, so thiên phú càng thêm quan trọng.
Đương nhiên thiếu niên này xác thật cũng rất có thiên phú, là khối nguyên liệu tốt, chỉ cần mài giũa thật tốt, rất có cơ hội trở thành châu báu.
Tô Nhứ đối với Giản Vũ Tiệp nói, "Như vậy đi, hôm nay gặp nhau ở đây, chúng ta lưu lại phương thức liên hệ, trở về ta sẽ liên lạc lại, chờ có cơ hội, chúng ta lại tiến thêm một bước tìm hiểu một chút."
Tô Nhứ cũng không có trực tiếp đáp ứng thu nhận Giản Vũ Tiệp làm đồ đệ.
Nhưng bà hành động như vậy đã làm Tiền thiếu phu nhân cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì việc này đã tỏ ra Tô Nhứ đối với thiếu niên này có đánh giá không tồi, không có trực tiếp cự tuyệt lại có thể tiếp tục liên hệ tiếp tục khảo hạch, liền chứng minh còn có cơ hội trở thành đệ tử của Tô Nhứ.
Mà ở nhiều năm như vậy, người có thể làm Tô Nhứ suy xét, cũng không nhiều.
"Được ạ! Được ạ! Cảm ơn Tô lão sư! Cảm ơn Tô lão sư!" Giản Vũ Tiệp quả thực rất là vui!
Giản Vũ Tiệp quay đầu lại lôi kéo tay Giản Nhất Lăng, nhảy nhót một trận, vui vẻ tựa như một đứa bé ba tuổi.
Không biết có phải bị Giản Vũ Tiệp ảnh hưởng hay không, trên mặt Giản Nhất Lăng cũng lộ ra tươi cười.
Mi mắt cong cong, tươi cười lại ngọt lại mềm.
Giản Nhất Lăng, Giản Vũ Tiệp cùng Tiền thiếu phu nhân, Tô Nhứ bốn người ở ghế lô cùng nhau ăn một bữa cơm.
Sau đó mọi người lần lượt rời đi.
Tiền thiếu phu nhân quan tâm hỏi anh em hai người, "Các em về nơi nào, không bằng tôi đưa các em trở về?"
"Cảm ơn Tiền phu nhân." Giản Vũ Tiệp nói lời cảm tạ cũng uyển chuyển từ chối ý tốt của Tiền thiếu phu nhân, "Chúng tôi trong nhà có tài xế đưa lại đây, hắn sẽ đưa chúng tôi trở về."
"Tốt, vậy các em trên đường cẩn thận."
Tiền thiếu phu nhân cùng Tô Nhứ nhìn theo Giản Vũ Tiệp và Giản Nhất Lăng hai anh em rời đi.
Giản Nhất Lăng chân trước mới vừa đi, sau lưng Mạc Thi Vận liền tới rồi.
Là Tiền thiếu phu nhân kêu cô ấy tới.
Tiền thiếu phu nhân ước tính thời gian cùng "Phó tiên sinh" ăn cơm, liền phát tin nhắn cho Mạc Thi Vận lại đây một chuyến, với lý do muốn Mạc Thi Vận cùng cô ấy đi dạo phố, để mua chút quần áo cho Mạc Thi Vận.
Nếu tiểu cô nương nói cô ấy muốn bái sư với bà, Tô Nhứ có chút hoài nghi, nhưng nếu thiếu niên này nói muốn cùng bà bái sư, Tô Nhứ thật là tin tưởng.
Tiền Thiếu phu nhân cùng Giản Nhất Lăng nói, "Em đưa ra điều kiện chỉ là làm tôi giới thiệu người, còn đạt được hay không, tôi không chịu trách nhiệm."
Tiền thiếu phu nhân nhìn tiểu cô nương trước mắt, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, có chút không đành lòng.
Sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Nhứ, không biết ý Tô Nhứ ra sao.
Dựa theo sự hiểu biết của cô ấy, Tô Nhứ đã nhiều năm như vậy đều không có thu nhận đệ tử, không thể có khả năng tùy tùy tiện tiện liền thu nhận một thiếu niên làm đệ tử nhập môn của mình.
Chuyện này, Tiền thiếu phu nhân cũng không có cách nào, cô ấy cũng không có khả năng đi miễn cưỡng Tô Nhứ thu nhận đệ tử.
Tô Nhứ đi tới trước mặt Giản Vũ Tiệp, hỏi cậu ấy một ít vấn đề.
Hỏi cậu từ khi nào bắt đầu tiếp xúc với ảo thuật, vì cái gì thích ảo thuật.
Sau đó hỏi cậu một số vấn đề có liên quan đến ảo thuật.
Sau đó còn để Giản Vũ Tiệp chính mình biểu diễn mấy cái ảo thuật nhỏ mà cậu ấy biết.
Sau một hồi trao đổi, Tô Nhứ cảm thấy ngoài ý muốn.
Bà ấy hôm nay đến đây hoàn toàn là bởi vì nhân tình, bà ấy thiếu cha của Tiền thiếu phu nhân một phần nhân tình, đối phương đã mở miệng, bà không thể cự tuyệt.
Còn chuyện thu nhận đệ tử, trước khi tới đây bà thật sự không có nghĩ tới.
Bà tìm nhiều năm như vậy đều không có tìm được người thích hợp, cũng không có tình cờ gặp một người như vậy.
Nhưng sự thật là ngoài suy đoán của bà, thiếu niên trước mặt này bà ngoài ý muốn lại thật thích.
Cậu ấy đối với ảo thuật là nhiệt tình thuần túy, cậu ấy đối với ảo thuật cũng thật nghiêm túc.
Đây là hai điểm mà bà coi trọng nhất, so thiên phú càng thêm quan trọng.
Đương nhiên thiếu niên này xác thật cũng rất có thiên phú, là khối nguyên liệu tốt, chỉ cần mài giũa thật tốt, rất có cơ hội trở thành châu báu.
Tô Nhứ đối với Giản Vũ Tiệp nói, "Như vậy đi, hôm nay gặp nhau ở đây, chúng ta lưu lại phương thức liên hệ, trở về ta sẽ liên lạc lại, chờ có cơ hội, chúng ta lại tiến thêm một bước tìm hiểu một chút."
Tô Nhứ cũng không có trực tiếp đáp ứng thu nhận Giản Vũ Tiệp làm đồ đệ.
Nhưng bà hành động như vậy đã làm Tiền thiếu phu nhân cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì việc này đã tỏ ra Tô Nhứ đối với thiếu niên này có đánh giá không tồi, không có trực tiếp cự tuyệt lại có thể tiếp tục liên hệ tiếp tục khảo hạch, liền chứng minh còn có cơ hội trở thành đệ tử của Tô Nhứ.
Mà ở nhiều năm như vậy, người có thể làm Tô Nhứ suy xét, cũng không nhiều.
"Được ạ! Được ạ! Cảm ơn Tô lão sư! Cảm ơn Tô lão sư!" Giản Vũ Tiệp quả thực rất là vui!
Giản Vũ Tiệp quay đầu lại lôi kéo tay Giản Nhất Lăng, nhảy nhót một trận, vui vẻ tựa như một đứa bé ba tuổi.
Không biết có phải bị Giản Vũ Tiệp ảnh hưởng hay không, trên mặt Giản Nhất Lăng cũng lộ ra tươi cười.
Mi mắt cong cong, tươi cười lại ngọt lại mềm.
Giản Nhất Lăng, Giản Vũ Tiệp cùng Tiền thiếu phu nhân, Tô Nhứ bốn người ở ghế lô cùng nhau ăn một bữa cơm.
Sau đó mọi người lần lượt rời đi.
Tiền thiếu phu nhân quan tâm hỏi anh em hai người, "Các em về nơi nào, không bằng tôi đưa các em trở về?"
"Cảm ơn Tiền phu nhân." Giản Vũ Tiệp nói lời cảm tạ cũng uyển chuyển từ chối ý tốt của Tiền thiếu phu nhân, "Chúng tôi trong nhà có tài xế đưa lại đây, hắn sẽ đưa chúng tôi trở về."
"Tốt, vậy các em trên đường cẩn thận."
Tiền thiếu phu nhân cùng Tô Nhứ nhìn theo Giản Vũ Tiệp và Giản Nhất Lăng hai anh em rời đi.
Giản Nhất Lăng chân trước mới vừa đi, sau lưng Mạc Thi Vận liền tới rồi.
Là Tiền thiếu phu nhân kêu cô ấy tới.
Tiền thiếu phu nhân ước tính thời gian cùng "Phó tiên sinh" ăn cơm, liền phát tin nhắn cho Mạc Thi Vận lại đây một chuyến, với lý do muốn Mạc Thi Vận cùng cô ấy đi dạo phố, để mua chút quần áo cho Mạc Thi Vận.
Bình luận facebook