Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Khiêu vũ kết thúc, Lục Hy Tuyết khẽ đẩy Lục Dật Thần, cô lạnh nhạt bỏ đi. Lục Dật Thần ngước nhìn bóng lưng cô, hắn cảm thấy bóng lưng thật cô đơn. Thượng Quan Mặc đã bỏ đi từ bao giờ, còn lại 4 người đàn ông, mỗi người lần lượt ra về. Lục Hy Tuyết ra sau vườn, cô ngồi xuống xích đu gần đó, ánh mắt hướng lên trời cao, lặng lẽ rơi nước mắt. Cuối cùng bọn hắn cũng sẽ bỏ đi cả thôi, và chỉ còn lại một mình cô. Làn gió bay đến làm Lục Hy Tuyết khẽ run, một áo khoác khoác lên người cô. Lục Hy Tuyết ngẩng đầu lên nhìn, THượng Quan Mặc ngồi xuống bên cạnh cô. Lục Hy Tuyết đưa tay gạt nước mắt đi, định đứng dậy rời đi thì một bàn tay ấm áp kéo tay cô lại. Lục Hy Tuyết mất đà ngã vào lồng ngực rắn chắc. Thượng Quan Mặc ôm chặt lấy cô, hắn nhẹ giọng nói
- Hy Tuyết, đừng đi. Anh... thật sự đã sai cả rồi, đáng ra anh không nên đối xử với em như vậy. Đừng như vậy mà, anh sẽ không chịu nổi
Giọng nói đầy thê lương, Lục Hy Tuyết kinh ngạc, cô giãy dụa muốn thoát đi thì Thượng Quan Mặc càng ôm chặt hơn. Giãy dụa vô ích, Lục Hy Tuyết đành mặc cho hắn ôm
- Hy Tuyết... Thật ra đã từ lâu anh yêu em rồi nhưng vì chôn vùi tình cảm đó quá sâu trong tim đến ngay cả bản thân cũng không nhận ra và anh sợ, sợ một lần nữa sẽ mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời giống như cái ngày cha mẹ ra đi vĩnh viễn đó. Anh quen với nhiều người nhưng đó cũng chỉ là muốn tìm kiếm hình bóng em, khi anh bệnh người mà đầu tiên anh nhớ đến cũng chỉ có em. Cho đến ngày em muốn căt đứt hết anh đã rất buồn, Trần Việt cũng dã nói lên sự thật trong lòng anh anh mới nhận ra rằng anh không thể không có em. Vậy nên Hy Tuyết cho anh 1 cơ hội nữa được không?
Thượng Quan Mặc nhỏ nhẹ nói, cả không gian chìm vào im lặng chỉ có tiếng gió cùng nhịp đập của trái tim. Lục Hy Tuyết trong lòng hỗn loạn, sao hắn lại nói như vậy? Chẳng phải hắn rất ghét cô sao?
- Thượng Quan Mặc anh đang nói gì vậy?
Lục Hy Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt trong xanh của hắn dưới bầu trời đêm càng thêm đẹp, cô ngơ ngác nhìn. Thuợng Quan Mặc mỉm cười
- Hy Tuyết, anh thật sự yêu em nhiều lắm nên anh sẽ theo đuổi em đấy
-.... Nhưng....
Thượng Quan Mặc vuốt mái tóc dài của cô
- Nhưng tôi sợ lại bị tổn thương một lần nữa và đến cuối cùng anh vẫn sẽ quay lưng bỏ đi cùng người con gái khác cả thôi. Đến lúc đó người bị bỏ rơi và người đau vẫn là tôi
- Không, anh sẽ không làm em bị tổn thương nữa. Anh sẽ luôn bên cạnh em nên có chuyện gì vẫn còn có anh. Hy Tuyết, anh sẽ không bỏ đi đâu vì trong tim anh vẫn mãi chỉ có em mà thôi kể cả trong quá khứ đến hiện tại hay tương lai thì anh vẫn sẽ yêu em, nên tin anh nếu không có em thì anh sẽ không còn trên đời này đâu
Lục Hy Tuyết lắc đầu, cô nhàn nhạt nói, nở nụ cười đầy thê lương, Thượng Quan Mặc nhíu mày. Hắn nắm lấy gáy cô, đặt môi lên môi Lục Hy Tuyết. Cô trợn mắt bất ngờ, vô thức nhắm mắt lại vụng về đáp lại hắn. Thượng Quan Mặc bất ngờ, hắn vui vẻ càng hôn sâu hơn. Không bao lâu sau Lục Hy Tuyết giật mình, cô đẩy hắn ra, sợi chỉ bạc kéo xuống bờ môi cô. THượng Quan Mặc nuốt khan, phải biết bây giờ Lục Hy Tuyết rất quyến rũ. Khuôn mặt đỏ lên, huyết mâu mê ly bối rối, bờ môi hơi sưng khẽ mở. Thượng Quan Mặc lại cúi xuống hôn lên, lần này không còn ôn nhu mà trở nàn thô bạo hơn, Lục Hy Tuyết chóng mặt, bên tai cô vang lên giọng nói trầm khàn quyến rũ. Khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Mặc phóng to, đôi mắt xanh khép hờ
- Hy Tuyết, em là của anh, Hy Tuyết, em thật đẹp
Lưỡi Thượng Quan Mặc cuốn lấy Lục Hy Tuyết, hắn trong miệng cô không bỏ qua một nơi nào. Thượng Quan Mặc rời khỏi môi cô dời xuống cổ trắng ngần hôn lên để lại những trái dâu nho nhỏ
- Ưm...
Lục Hy Tuyết hoàn toàn trống rỗng, từ trong cô khẽ ngâm, Thượng Quan Mặc càng điên cuồng hơn, hắn hôn lên xương quai xanh tinh tế của cô, bàn tay thô ráp từ eo thon của cô xoa lấy tấm lưng trắng của cô. Thượng Quan Mặc si mê, hắn tham lam hít sâu mùi hương hoa trà dịu nhẹ của cô, tay hắn nhẹ nhàng kéo làn váy xuống lộ ra một mảng nhỏ, Thượng Quan Mặc lướt qua từng nơi đều để lại dấu hôn nho nhỏ. Nhìn đến đôi gò bông no đủ của cô, trong họng hắn gầm nhẹ. Cúi xuống gặm mút một bên, một bên dùng lực xoa nắn, trong miệng Lục Hy TUyết kiều mị rên, đầu cô hiện thời trống rỗng không thể suy nghĩ được gì. Thượng Quan Mặc cắn nhẹ lên khiến thạch anh dựng đứng leenn, Thượng Quan Mặc cười khẽ. Dưới ánh trăng cô càng trở nên quyến rũ. Thượng Quan Mặc không buông tha, hắn lại cắn mút bên còn lại, lưỡi vòng quanh, hai tay Lục Hy Tuyết vòng qua cổ hắn, khiến nó trở nên ướt át. Thượng Quan Mặc ngẩng đầu lại hôn lên môi cô. Tại góc vườn vì là góc khuất nên không ai nhìn thấy nhưng Thượng Quan Mặc biết là nên dừng lại nếu không Lục Hy Tuyết sẽ sợ hãi mà rời xa, hắn cắn răng chịu đựng dục hỏa nóng rực nơi hạ thân. Hắn buông tha Lục Hy Tuyết, chỉnh lại quần áo cả hai người. Thượng Quan Mặc ôm cô vào lòng, Lục Hy Tuyết từ trong cơn mê giật mình hồi thần, mặt dần đỏ lên. Chết tiệt, sao cô lại bất cẩn như thế
- Thượng Quan Mặc, anh buông ra
Cô thật sự muốn vả cho mình hai bạt tai vậy mà vừa nãy cô cùng hắn..... Thượng Quan Mặc dịu dàng hôn lên trán cô, mặc kệ cô phản kháng mà bế cô lên đi bằng cửa sau của biệt thự rồi vào phòng cô, đặt cô lên giường
- Hy Tuyết, anh xin lỗi, anh sẽ không làm gì em nữa đâu
Thượng Quan Mặc rũ mắt xuống, hắn rời khỏi phòng cô để lại bóng lưng thẳng tắp. Lục Hy Tuyết ngơ ngác, cô lúng túng không hiểu rốt cuộc trong lòng mình tại sao lại nhói lên? Hôm nay cô là bị làm sao vậy? Nhớ đến từng chữ một, Thượng Quan Mặc yêu cô ư? Hắn có thật đã yêu cô không? Hắn sẽ luôn ở bên cô sao?
Mọi câu hỏi của Lục Hy Tuyết chỉ có thể để thời gian trả lời, vĩnh viễn con người không thể đoán trước được tương lai nhưng sẽ có một điều không thể thay đổi là Thượng Quan Mặc hắn vẫn luôn yêu cô dù rằng đó là ở đâu thì không một ai có thể thay thế được cô. Hắn đã quá chìm vào tình cảm, không một cách nào dứt ra được vì hắn vẫn yêu cô vĩnh viễn
-------------------------------
Mình thấy ngược TQM quá đành cho anh một chút lời vậy ))) khụ lần đầu viết H nên còn rất sơ sài, mình đang cố khụ đi học hỏi cách viết nên vẫn đang cố gắng
Có ai hài lòng không?
*Trailer:
Chương sau sẽ có 1 nam chủ lên sàn anh này chính là hồ ly và 1 nam chủ nữa nhưng nhỏ tuổi hơn LHT nhưng hắn lại học cùng lớp với cô. Cả 2 tên này 1 ng có tính cách rất giống bề ngoài của mình còn 1 ng hoàn toàn ngược lại
- Hy Tuyết, đừng đi. Anh... thật sự đã sai cả rồi, đáng ra anh không nên đối xử với em như vậy. Đừng như vậy mà, anh sẽ không chịu nổi
Giọng nói đầy thê lương, Lục Hy Tuyết kinh ngạc, cô giãy dụa muốn thoát đi thì Thượng Quan Mặc càng ôm chặt hơn. Giãy dụa vô ích, Lục Hy Tuyết đành mặc cho hắn ôm
- Hy Tuyết... Thật ra đã từ lâu anh yêu em rồi nhưng vì chôn vùi tình cảm đó quá sâu trong tim đến ngay cả bản thân cũng không nhận ra và anh sợ, sợ một lần nữa sẽ mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời giống như cái ngày cha mẹ ra đi vĩnh viễn đó. Anh quen với nhiều người nhưng đó cũng chỉ là muốn tìm kiếm hình bóng em, khi anh bệnh người mà đầu tiên anh nhớ đến cũng chỉ có em. Cho đến ngày em muốn căt đứt hết anh đã rất buồn, Trần Việt cũng dã nói lên sự thật trong lòng anh anh mới nhận ra rằng anh không thể không có em. Vậy nên Hy Tuyết cho anh 1 cơ hội nữa được không?
Thượng Quan Mặc nhỏ nhẹ nói, cả không gian chìm vào im lặng chỉ có tiếng gió cùng nhịp đập của trái tim. Lục Hy Tuyết trong lòng hỗn loạn, sao hắn lại nói như vậy? Chẳng phải hắn rất ghét cô sao?
- Thượng Quan Mặc anh đang nói gì vậy?
Lục Hy Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt trong xanh của hắn dưới bầu trời đêm càng thêm đẹp, cô ngơ ngác nhìn. Thuợng Quan Mặc mỉm cười
- Hy Tuyết, anh thật sự yêu em nhiều lắm nên anh sẽ theo đuổi em đấy
-.... Nhưng....
Thượng Quan Mặc vuốt mái tóc dài của cô
- Nhưng tôi sợ lại bị tổn thương một lần nữa và đến cuối cùng anh vẫn sẽ quay lưng bỏ đi cùng người con gái khác cả thôi. Đến lúc đó người bị bỏ rơi và người đau vẫn là tôi
- Không, anh sẽ không làm em bị tổn thương nữa. Anh sẽ luôn bên cạnh em nên có chuyện gì vẫn còn có anh. Hy Tuyết, anh sẽ không bỏ đi đâu vì trong tim anh vẫn mãi chỉ có em mà thôi kể cả trong quá khứ đến hiện tại hay tương lai thì anh vẫn sẽ yêu em, nên tin anh nếu không có em thì anh sẽ không còn trên đời này đâu
Lục Hy Tuyết lắc đầu, cô nhàn nhạt nói, nở nụ cười đầy thê lương, Thượng Quan Mặc nhíu mày. Hắn nắm lấy gáy cô, đặt môi lên môi Lục Hy Tuyết. Cô trợn mắt bất ngờ, vô thức nhắm mắt lại vụng về đáp lại hắn. Thượng Quan Mặc bất ngờ, hắn vui vẻ càng hôn sâu hơn. Không bao lâu sau Lục Hy Tuyết giật mình, cô đẩy hắn ra, sợi chỉ bạc kéo xuống bờ môi cô. THượng Quan Mặc nuốt khan, phải biết bây giờ Lục Hy Tuyết rất quyến rũ. Khuôn mặt đỏ lên, huyết mâu mê ly bối rối, bờ môi hơi sưng khẽ mở. Thượng Quan Mặc lại cúi xuống hôn lên, lần này không còn ôn nhu mà trở nàn thô bạo hơn, Lục Hy Tuyết chóng mặt, bên tai cô vang lên giọng nói trầm khàn quyến rũ. Khuôn mặt tuấn dật của Thượng Quan Mặc phóng to, đôi mắt xanh khép hờ
- Hy Tuyết, em là của anh, Hy Tuyết, em thật đẹp
Lưỡi Thượng Quan Mặc cuốn lấy Lục Hy Tuyết, hắn trong miệng cô không bỏ qua một nơi nào. Thượng Quan Mặc rời khỏi môi cô dời xuống cổ trắng ngần hôn lên để lại những trái dâu nho nhỏ
- Ưm...
Lục Hy Tuyết hoàn toàn trống rỗng, từ trong cô khẽ ngâm, Thượng Quan Mặc càng điên cuồng hơn, hắn hôn lên xương quai xanh tinh tế của cô, bàn tay thô ráp từ eo thon của cô xoa lấy tấm lưng trắng của cô. Thượng Quan Mặc si mê, hắn tham lam hít sâu mùi hương hoa trà dịu nhẹ của cô, tay hắn nhẹ nhàng kéo làn váy xuống lộ ra một mảng nhỏ, Thượng Quan Mặc lướt qua từng nơi đều để lại dấu hôn nho nhỏ. Nhìn đến đôi gò bông no đủ của cô, trong họng hắn gầm nhẹ. Cúi xuống gặm mút một bên, một bên dùng lực xoa nắn, trong miệng Lục Hy TUyết kiều mị rên, đầu cô hiện thời trống rỗng không thể suy nghĩ được gì. Thượng Quan Mặc cắn nhẹ lên khiến thạch anh dựng đứng leenn, Thượng Quan Mặc cười khẽ. Dưới ánh trăng cô càng trở nên quyến rũ. Thượng Quan Mặc không buông tha, hắn lại cắn mút bên còn lại, lưỡi vòng quanh, hai tay Lục Hy Tuyết vòng qua cổ hắn, khiến nó trở nên ướt át. Thượng Quan Mặc ngẩng đầu lại hôn lên môi cô. Tại góc vườn vì là góc khuất nên không ai nhìn thấy nhưng Thượng Quan Mặc biết là nên dừng lại nếu không Lục Hy Tuyết sẽ sợ hãi mà rời xa, hắn cắn răng chịu đựng dục hỏa nóng rực nơi hạ thân. Hắn buông tha Lục Hy Tuyết, chỉnh lại quần áo cả hai người. Thượng Quan Mặc ôm cô vào lòng, Lục Hy Tuyết từ trong cơn mê giật mình hồi thần, mặt dần đỏ lên. Chết tiệt, sao cô lại bất cẩn như thế
- Thượng Quan Mặc, anh buông ra
Cô thật sự muốn vả cho mình hai bạt tai vậy mà vừa nãy cô cùng hắn..... Thượng Quan Mặc dịu dàng hôn lên trán cô, mặc kệ cô phản kháng mà bế cô lên đi bằng cửa sau của biệt thự rồi vào phòng cô, đặt cô lên giường
- Hy Tuyết, anh xin lỗi, anh sẽ không làm gì em nữa đâu
Thượng Quan Mặc rũ mắt xuống, hắn rời khỏi phòng cô để lại bóng lưng thẳng tắp. Lục Hy Tuyết ngơ ngác, cô lúng túng không hiểu rốt cuộc trong lòng mình tại sao lại nhói lên? Hôm nay cô là bị làm sao vậy? Nhớ đến từng chữ một, Thượng Quan Mặc yêu cô ư? Hắn có thật đã yêu cô không? Hắn sẽ luôn ở bên cô sao?
Mọi câu hỏi của Lục Hy Tuyết chỉ có thể để thời gian trả lời, vĩnh viễn con người không thể đoán trước được tương lai nhưng sẽ có một điều không thể thay đổi là Thượng Quan Mặc hắn vẫn luôn yêu cô dù rằng đó là ở đâu thì không một ai có thể thay thế được cô. Hắn đã quá chìm vào tình cảm, không một cách nào dứt ra được vì hắn vẫn yêu cô vĩnh viễn
-------------------------------
Mình thấy ngược TQM quá đành cho anh một chút lời vậy ))) khụ lần đầu viết H nên còn rất sơ sài, mình đang cố khụ đi học hỏi cách viết nên vẫn đang cố gắng
Có ai hài lòng không?
*Trailer:
Chương sau sẽ có 1 nam chủ lên sàn anh này chính là hồ ly và 1 nam chủ nữa nhưng nhỏ tuổi hơn LHT nhưng hắn lại học cùng lớp với cô. Cả 2 tên này 1 ng có tính cách rất giống bề ngoài của mình còn 1 ng hoàn toàn ngược lại
Bình luận facebook