Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 230
Đúng lúc này, giọng nói hưng phấn của tên lính trẻ đột nhiên truyền đến: "Tướng gia, tướng quân, tìm được rồi, có cơ quan nằm rất sâu dưới đầm nước, được khảm trên thạch bích."
Hàn Cẩm Khanh nói không nhanh không chậm, "Thử ấn xuống, hoặc xoay vặn nó."
Kỷ Trác Vân đứng bên cạnh Hàn Cẩm Khanh, khuôn mặt lạnh lùng khó nén nỗi vui sướng.
Ở bên kia của mật thất, Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm cũng đã lần mò đi thật lâu trong bóng tối.
Cố Khinh Âm đã lâu không ăn cơm, cộng thêm bị hạ xuân dược gây ảo giác hao tổn thần chí, lúc này bước chân đã lâng lâng, nếu không phải Thượng Quan Dung Khâm luôn kéo tay nàng, nàng đã không kiên trì nổi nữa.
"A Âm, ta cõng nàng đi." Thượng Quan Dung Khâm nghe tiếng hít thở dồn dập của nàng, lo lắng nói.
Cố Khinh Âm lắc đầu, "Không sao, Thượng Quan, tiếp tục đi về phía trước đi."
Trong lòng Thượng Quan Dung Khâm biết không thể miễn cưỡng nàng, nên càng dùng sức nắm chặt tay nàng, đi chậm lại một chút.
Trong bóng tối, bàn tay ấm áp của Thượng Quan Dung Khâm là toàn bộ hy vọng của nàng. Hắn không buông tay, nàng sẽ tiếp tục đi theo hắn, dù có hao hết sức lực.
Không biết qua bao lâu, trước mắt hai người dần có ánh sáng, trong không khí cũng không còn mùi ẩm mốc nữa.
"A Âm, " Thượng Quan Dung Khâm dịu dàng nói: "Chúng ta có thể ra ngoài rồi."
Cố Khinh Âm "Ừ" một tiếng, thanh âm rất nhỏ, "Thượng Quan, chân tôi..."
Thượng Quan Dung Khâm vội đỡ nàng, ôm nàng vào ngực, than nhẹ một tiếng, "Đừng cố gắng chống đỡ nữa, để ta cõng nàng, đi ra ngoài sẽ không sao."
Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy gan bàn chân vừa nóng vừa đau, không biết là giẫm phải cái gì. Lần này nàng không từ chối nữa, để Thượng Quan Dung Khâm kéo nàng lên lưng hắn, "Nhưng như vậy ngài có mệt không?" Cánh tay của nàng vòng qua cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai hắn, nhẹ giọng hỏi.
Thượng Quan Dung Khâm nhẹ nhàng nói: "Cõng nàng sẽ không thấy mệt."
Rõ ràng đang ở nơi tối tăm, không nhìn thấy được gì, nhưng Cố Khinh Âm như có thể trông thấy khuôn mặt thanh nhã xuất trần của Thượng Quan Dung Khâm thấp thoáng ý cười, khiến nàng không còn lo lắng nữa
Thượng Quan Dung Khâm cõng Cố Khinh Âm bước nhanh hơn, đi không bao lâu quả nhiên nhìn thấy ánh sáng từ trên cao rọi xuống. Hắn nhìn quanh bốn phía, bọn họ đang ở trong một thạch động, bốn phía đều là những mỏm đá sắc bén, trên đầu có một lỗ nhỏ hình tròn, ánh trăng từ nơi đó rọi vào.Hai người không biết giờ là canh mấy, thấy ánh trăng, mới giật mình nhận ra đã đêm ngày thứ hai.
"Thượng Quan, " Cố Khinh Âm nói: "Nơi này rất kỳ lạ."
Nàng quan sát xung quanh, rốt cục cũng thoát ra khỏi đường hầm, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, "Nơi này sẽ có cửa ra đúng không?"
Ánh mắt của Thượng Quan Dung Khâm lại một lần nữa chậm rãi nhìn quét qua bốn phía, cuối cùng dừng lại ở bích thủy trước mặt.
Cố Khinh Âm nhìn theo ánh mắt hắn, nghi hoặc nói: "Không nghĩ tới nơi này còn có một cái đầm."
Thượng Quan Dung Khâm trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: "A Âm, nàng cứ ở trong này nghỉ ngơi một chút."
Hắn nhẹ nhàng đặt Cố Khinh Âm ngồi xuống một khối đá phẳng, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đứng dậy.
Cố Khinh Âm gật đầu, nhìn Thượng Quan Dung Khâm đi đến cạnh núi đá tìm kiếm, chắc là hắn định tìm cửa ra. Nàng ngồi một lát, rồi nâng chân phải lên xem.
Dưới đế giày găm mấy mảnh sứ vỡ, không biết là bao lâu rồi, nàng chậm rãi cởi giảy ra, cái tất màu trắng đã dính đầy máu.
Nàng muốn cởi tất ra, nhưng vẫn băn khoăn vì Thượng Quan Dung Khâm đang ở đây, làm như vậy thì không ổn lắm. Đang nghĩ vậy, cái chân bị thương của nàng bỗng được Thượng Quan Dung Khâm nâng lên.
"Sao lại bị thương?" Hắn hỏi, nhìn lòng bàn chân nàng, nhíu mày, "Cởi ra, ta có mang theo thuốc trị thương, hiệu quả không tệ."
Hắn nói xong liền muốn động thủ giúp nàng. Cố Khinh Âm vội rụt chân lại, cúi đầu nói: "Không cần, tôi có thể tự làm."
Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ, cố ý nói: "Còn sợ ta nhìn thấy sao?"
"Tôi..." Cố Khinh Âm mất tự nhiên, cắn môi nói: "Tôi không muốn làm chậm trễ thời gian tìm kiếm của ngài, nếu không đi ra ngoài, tôi sợ mình sẽ chết đói ở chỗ này."
Thượng Quan Dung Khâm nhìn nàng, thu liễm ý cười, "Không đâu, A Âm, ta nhất định có thể đưa nàng ra ngoài." Hắn lấy một cái bình nhỏ bên hông ra đưa cho nàng, "Nàng tự bôi thuốc đi, cẩn thận chút."
Cố Khinh Âm chỉ nói đùa một câu, thế mà hắn lại coi là thật. Nàng hơi thẹn thùng, kinh ngạc nhìn bóng dáng trác tuyệt của hắn.
Hàn Cẩm Khanh nói không nhanh không chậm, "Thử ấn xuống, hoặc xoay vặn nó."
Kỷ Trác Vân đứng bên cạnh Hàn Cẩm Khanh, khuôn mặt lạnh lùng khó nén nỗi vui sướng.
Ở bên kia của mật thất, Thượng Quan Dung Khâm và Cố Khinh Âm cũng đã lần mò đi thật lâu trong bóng tối.
Cố Khinh Âm đã lâu không ăn cơm, cộng thêm bị hạ xuân dược gây ảo giác hao tổn thần chí, lúc này bước chân đã lâng lâng, nếu không phải Thượng Quan Dung Khâm luôn kéo tay nàng, nàng đã không kiên trì nổi nữa.
"A Âm, ta cõng nàng đi." Thượng Quan Dung Khâm nghe tiếng hít thở dồn dập của nàng, lo lắng nói.
Cố Khinh Âm lắc đầu, "Không sao, Thượng Quan, tiếp tục đi về phía trước đi."
Trong lòng Thượng Quan Dung Khâm biết không thể miễn cưỡng nàng, nên càng dùng sức nắm chặt tay nàng, đi chậm lại một chút.
Trong bóng tối, bàn tay ấm áp của Thượng Quan Dung Khâm là toàn bộ hy vọng của nàng. Hắn không buông tay, nàng sẽ tiếp tục đi theo hắn, dù có hao hết sức lực.
Không biết qua bao lâu, trước mắt hai người dần có ánh sáng, trong không khí cũng không còn mùi ẩm mốc nữa.
"A Âm, " Thượng Quan Dung Khâm dịu dàng nói: "Chúng ta có thể ra ngoài rồi."
Cố Khinh Âm "Ừ" một tiếng, thanh âm rất nhỏ, "Thượng Quan, chân tôi..."
Thượng Quan Dung Khâm vội đỡ nàng, ôm nàng vào ngực, than nhẹ một tiếng, "Đừng cố gắng chống đỡ nữa, để ta cõng nàng, đi ra ngoài sẽ không sao."
Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy gan bàn chân vừa nóng vừa đau, không biết là giẫm phải cái gì. Lần này nàng không từ chối nữa, để Thượng Quan Dung Khâm kéo nàng lên lưng hắn, "Nhưng như vậy ngài có mệt không?" Cánh tay của nàng vòng qua cổ hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai hắn, nhẹ giọng hỏi.
Thượng Quan Dung Khâm nhẹ nhàng nói: "Cõng nàng sẽ không thấy mệt."
Rõ ràng đang ở nơi tối tăm, không nhìn thấy được gì, nhưng Cố Khinh Âm như có thể trông thấy khuôn mặt thanh nhã xuất trần của Thượng Quan Dung Khâm thấp thoáng ý cười, khiến nàng không còn lo lắng nữa
Thượng Quan Dung Khâm cõng Cố Khinh Âm bước nhanh hơn, đi không bao lâu quả nhiên nhìn thấy ánh sáng từ trên cao rọi xuống. Hắn nhìn quanh bốn phía, bọn họ đang ở trong một thạch động, bốn phía đều là những mỏm đá sắc bén, trên đầu có một lỗ nhỏ hình tròn, ánh trăng từ nơi đó rọi vào.Hai người không biết giờ là canh mấy, thấy ánh trăng, mới giật mình nhận ra đã đêm ngày thứ hai.
"Thượng Quan, " Cố Khinh Âm nói: "Nơi này rất kỳ lạ."
Nàng quan sát xung quanh, rốt cục cũng thoát ra khỏi đường hầm, trong lòng không khỏi có chút hưng phấn, "Nơi này sẽ có cửa ra đúng không?"
Ánh mắt của Thượng Quan Dung Khâm lại một lần nữa chậm rãi nhìn quét qua bốn phía, cuối cùng dừng lại ở bích thủy trước mặt.
Cố Khinh Âm nhìn theo ánh mắt hắn, nghi hoặc nói: "Không nghĩ tới nơi này còn có một cái đầm."
Thượng Quan Dung Khâm trầm tư, sau một lúc lâu mới nói: "A Âm, nàng cứ ở trong này nghỉ ngơi một chút."
Hắn nhẹ nhàng đặt Cố Khinh Âm ngồi xuống một khối đá phẳng, dặn dò nàng nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đứng dậy.
Cố Khinh Âm gật đầu, nhìn Thượng Quan Dung Khâm đi đến cạnh núi đá tìm kiếm, chắc là hắn định tìm cửa ra. Nàng ngồi một lát, rồi nâng chân phải lên xem.
Dưới đế giày găm mấy mảnh sứ vỡ, không biết là bao lâu rồi, nàng chậm rãi cởi giảy ra, cái tất màu trắng đã dính đầy máu.
Nàng muốn cởi tất ra, nhưng vẫn băn khoăn vì Thượng Quan Dung Khâm đang ở đây, làm như vậy thì không ổn lắm. Đang nghĩ vậy, cái chân bị thương của nàng bỗng được Thượng Quan Dung Khâm nâng lên.
"Sao lại bị thương?" Hắn hỏi, nhìn lòng bàn chân nàng, nhíu mày, "Cởi ra, ta có mang theo thuốc trị thương, hiệu quả không tệ."
Hắn nói xong liền muốn động thủ giúp nàng. Cố Khinh Âm vội rụt chân lại, cúi đầu nói: "Không cần, tôi có thể tự làm."
Thượng Quan Dung Khâm cười nhẹ, cố ý nói: "Còn sợ ta nhìn thấy sao?"
"Tôi..." Cố Khinh Âm mất tự nhiên, cắn môi nói: "Tôi không muốn làm chậm trễ thời gian tìm kiếm của ngài, nếu không đi ra ngoài, tôi sợ mình sẽ chết đói ở chỗ này."
Thượng Quan Dung Khâm nhìn nàng, thu liễm ý cười, "Không đâu, A Âm, ta nhất định có thể đưa nàng ra ngoài." Hắn lấy một cái bình nhỏ bên hông ra đưa cho nàng, "Nàng tự bôi thuốc đi, cẩn thận chút."
Cố Khinh Âm chỉ nói đùa một câu, thế mà hắn lại coi là thật. Nàng hơi thẹn thùng, kinh ngạc nhìn bóng dáng trác tuyệt của hắn.
Bình luận facebook