Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 232
Trái tim Cố Khinh Âm nhói đau, tay níu nhanh vạt áo, nàng không nhìn thấy rõ người đó, ánh mắt cũng chỉ vỏn vẹn dừng trên người Kỷ Trác Vân đứng ở bờ bên kia. Nhưng chỉ một câu nói nhẹ nhàng của người đó lập tức làm toàn thân nàng căng lên.
Rõ ràng hắn hại phụ thân, sao còn có thể thản nhiên đứng trước mặt nàng như thế?
Nàng khó bình tĩnh nổi, hận mình yếu đuối, hắn xưa nay luôn như vậy, quen nắm mọi thứ trong tay, giỏi tính kế, làm việc chưa từng cân nhắc đến người khác. Là nàng đề cao chính mình, cũng hạ thấp hắn nên mới có thể dễ dàng dao động như thế.
"Tướng gia đã thấy không cần thì việc gì phải ở lại chỗ này nữa?" Nàng vẫn không nhìn hắn, cố gắng trấn định lên tiếng hỏi.
Giọng nàng không lớn, nhưng vì không còn tiếng nước quấy nhiễu, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, lời này truyện tới bờ bên kia, mọi người đều nghe rõ.
Kỷ Trác Vân nói: "Khinh âm, nàng... nàng có biết chúng ta tìm ở đây bao lâu rồi không, đều nhờ vào tướng gia..."
Hàn Cẩm Khanh ngăn Kỷ Trác Vân lại, "Để nàng nói." Vẫn là giọng điệu thản nhiên, nhưng sắc mặt hắn trong nháy mắt tái mét, thân thể khẽ lắc lư.
Kỷ Trác Vân quay đầu nhìn hắn, trên mặt thần sắc phức tạp.
Cố Khinh Âm cắn chặt môi, không nghe Kỷ Trác Vân giải thích. Tất nhiên nàng biết bọn họ thiên tân vạn khổ nghĩ mọi cách cứu viện, nhưng nàng không khống chế được nên mới thốt ra những lời chanh chua như vậy.
Nàng không muốn thừa nhận tình cảm của hắn trong khi hắn ra tay độc ác với Cố phủ như vậy.
"Tướng gia, ngài về trước không ạ?" Thị vệ vội vàng đỡ hắn, nhẹ giọng hỏi.
Hàn Cẩm Khanh đẩy thị vệ ra, "Bản tướng không sao."
"Hàn đại nhân, " Giọng nói vững vàng của Thượng Quan Dung Khâm truyền đến, "Chân của Cố đại nhân bị thương, thể lực cũng không chống đỡ nổi nữa, nếu nói năng có điều va chạm, mong thứ lỗi."
Hàn Cẩm Khanh đứng thẳng lên, mắt sắc thâm trầm, không nói gì.
Kỷ Trác Vân nghe thấy Cố Khinh Âm bị thương, đầu óc nóng lên, muốn đi lên cầu đá, đã thấy Thượng Quan Dung Khâm ôm Cố Khinh Âm bước đến.
Cầu đá rất hẹp, hai bên cũng không có lan can bảo hộ, hàng năm chìm sâu trong nước, ẩm ướt trơn trượt, người thường căn bản không thể đi lại vững chắc. Nhưng Thượng Quan Dung Khâm ôm Cố Khinh Âm đi rất nhẹ nhàng, tư thái nhàn nhã, hắn vừa đi vừa nói: "Hàn đại nhân, Kỷ tướng quân, hoàn cảnh nơi đây khó khăn, nhiều cơ quan ngầm, lần này hai vị có thể tới nghĩ cách cứu viện, ta và Cố đại nhân vô cùng cảm kích."
Hàn Cẩm Khanh nhìn hai người đang đi tới, dáng người Thượng Quan Dung Khâm đĩnh đạc, thần thái thong dong, Cố Khinh Âm hoàn toàn rúc vào trong lòng hắn, thân thể co rúm lại, tóc mai hỗn độn, hai cái chân hơi đu đưa, có thể thấy vết thương dưới gót chân.
Càng đến gần, hắn càng thấy rõ thần sắc của nàng, trên khuôn mặt thanh lệ mang theo vài phần ủ rũ, vài phần lười biếng, vài phần thoả mãn, khóe mắt đuôi mày thoáng vẻ mị hoặc.
"Thượng Quan đại nhân không cần khách khí, ta cũng phụng chỉ làm việc." Giọng của Hàn Cẩm Khanh nhẹ bẫng.
Thượng Quan Dung Khâm đã ôm Cố Khinh Âm đi xuống cầu đá, Kỷ Trác Vân vội đi lên trước, nói: "Khinh Âm, vết thương ở chân nàng thế nào? Nghiêm trọng không? Nào, để ta ôm nàng, ra khỏi nơi này sẽ mời ngự y đến khám cho nàng." Nói xong, hắn muốn nghiêng người ôm nàng.
Thượng Quan Dung Khâm tránh đi, nói: "Không cần phiền Kỷ tướng quân, Cố đại nhân đã bôi thuốc mỡ trị ngoại thương, miệng vết thương không sâu. Sau khi ra ngoài, ta sẽ mau chóng sắp xếp chữa bệnh cho Cố đại nhân."
Kỷ Trác Vân lạnh lùng nói: "Không phiền, phàm là chuyện của Khinh Âm, thì không phiền chút nào." Hắn vẫn chắn trước mặt Thượng Quan Dung Khâm.
"Thượng Quan đại nhân, tôi thấy đỡ hơn rồi, đã qua cầu đá, tôi nghĩ mình có thể tự đi được." Cố Khinh Âm nhìn Thượng Quan Dung Khâm nói.
"Không được!" Thượng Quan Dung Khâm và Kỷ Trác Vân đồng thời ngăn cản.
Thượng Quan Dung Khâm đánh giá Kỷ Trác Vân, biết hắn có quan hệ với Cố Khinh Âm, với thái độ và cách xưng hô với Cố Khinh Âm, xem ra ít nhất hắn cũng đang có tình ý với nàng.
Thượng Quan Dung Khâm lại nhìn về phía Hàn Cẩm Khanh, con ngươi như ngọc đen ánh lên vẻ khó hiểu. Lúc nhìn Hàn Cẩm Khanh, trong nháy mắt hắn cảm giác được sự lạnh lẽo chưa từng, nhưng lại biến mất rất nhanh.
"Trác Vân, ngươi cần gì phải tranh với Thượng Quan đại nhân? Không bằng để Cố đại nhân tự chọn." Hàn Cẩm Khanh chậm rãi đi tới, khóe môi hơi cong lên.
Cố Khinh Âm nghe vậy, rốt cục cũng nhìn về phía hắn, "Tướng gia không phải phụng chỉ làm việc sao? Hạ quan và Thượng Quan đại nhân đã được cứu, sao tướng gia còn không tiến cung phục mệnh?"
Rõ ràng hắn hại phụ thân, sao còn có thể thản nhiên đứng trước mặt nàng như thế?
Nàng khó bình tĩnh nổi, hận mình yếu đuối, hắn xưa nay luôn như vậy, quen nắm mọi thứ trong tay, giỏi tính kế, làm việc chưa từng cân nhắc đến người khác. Là nàng đề cao chính mình, cũng hạ thấp hắn nên mới có thể dễ dàng dao động như thế.
"Tướng gia đã thấy không cần thì việc gì phải ở lại chỗ này nữa?" Nàng vẫn không nhìn hắn, cố gắng trấn định lên tiếng hỏi.
Giọng nàng không lớn, nhưng vì không còn tiếng nước quấy nhiễu, xung quanh cực kỳ yên tĩnh, lời này truyện tới bờ bên kia, mọi người đều nghe rõ.
Kỷ Trác Vân nói: "Khinh âm, nàng... nàng có biết chúng ta tìm ở đây bao lâu rồi không, đều nhờ vào tướng gia..."
Hàn Cẩm Khanh ngăn Kỷ Trác Vân lại, "Để nàng nói." Vẫn là giọng điệu thản nhiên, nhưng sắc mặt hắn trong nháy mắt tái mét, thân thể khẽ lắc lư.
Kỷ Trác Vân quay đầu nhìn hắn, trên mặt thần sắc phức tạp.
Cố Khinh Âm cắn chặt môi, không nghe Kỷ Trác Vân giải thích. Tất nhiên nàng biết bọn họ thiên tân vạn khổ nghĩ mọi cách cứu viện, nhưng nàng không khống chế được nên mới thốt ra những lời chanh chua như vậy.
Nàng không muốn thừa nhận tình cảm của hắn trong khi hắn ra tay độc ác với Cố phủ như vậy.
"Tướng gia, ngài về trước không ạ?" Thị vệ vội vàng đỡ hắn, nhẹ giọng hỏi.
Hàn Cẩm Khanh đẩy thị vệ ra, "Bản tướng không sao."
"Hàn đại nhân, " Giọng nói vững vàng của Thượng Quan Dung Khâm truyền đến, "Chân của Cố đại nhân bị thương, thể lực cũng không chống đỡ nổi nữa, nếu nói năng có điều va chạm, mong thứ lỗi."
Hàn Cẩm Khanh đứng thẳng lên, mắt sắc thâm trầm, không nói gì.
Kỷ Trác Vân nghe thấy Cố Khinh Âm bị thương, đầu óc nóng lên, muốn đi lên cầu đá, đã thấy Thượng Quan Dung Khâm ôm Cố Khinh Âm bước đến.
Cầu đá rất hẹp, hai bên cũng không có lan can bảo hộ, hàng năm chìm sâu trong nước, ẩm ướt trơn trượt, người thường căn bản không thể đi lại vững chắc. Nhưng Thượng Quan Dung Khâm ôm Cố Khinh Âm đi rất nhẹ nhàng, tư thái nhàn nhã, hắn vừa đi vừa nói: "Hàn đại nhân, Kỷ tướng quân, hoàn cảnh nơi đây khó khăn, nhiều cơ quan ngầm, lần này hai vị có thể tới nghĩ cách cứu viện, ta và Cố đại nhân vô cùng cảm kích."
Hàn Cẩm Khanh nhìn hai người đang đi tới, dáng người Thượng Quan Dung Khâm đĩnh đạc, thần thái thong dong, Cố Khinh Âm hoàn toàn rúc vào trong lòng hắn, thân thể co rúm lại, tóc mai hỗn độn, hai cái chân hơi đu đưa, có thể thấy vết thương dưới gót chân.
Càng đến gần, hắn càng thấy rõ thần sắc của nàng, trên khuôn mặt thanh lệ mang theo vài phần ủ rũ, vài phần lười biếng, vài phần thoả mãn, khóe mắt đuôi mày thoáng vẻ mị hoặc.
"Thượng Quan đại nhân không cần khách khí, ta cũng phụng chỉ làm việc." Giọng của Hàn Cẩm Khanh nhẹ bẫng.
Thượng Quan Dung Khâm đã ôm Cố Khinh Âm đi xuống cầu đá, Kỷ Trác Vân vội đi lên trước, nói: "Khinh Âm, vết thương ở chân nàng thế nào? Nghiêm trọng không? Nào, để ta ôm nàng, ra khỏi nơi này sẽ mời ngự y đến khám cho nàng." Nói xong, hắn muốn nghiêng người ôm nàng.
Thượng Quan Dung Khâm tránh đi, nói: "Không cần phiền Kỷ tướng quân, Cố đại nhân đã bôi thuốc mỡ trị ngoại thương, miệng vết thương không sâu. Sau khi ra ngoài, ta sẽ mau chóng sắp xếp chữa bệnh cho Cố đại nhân."
Kỷ Trác Vân lạnh lùng nói: "Không phiền, phàm là chuyện của Khinh Âm, thì không phiền chút nào." Hắn vẫn chắn trước mặt Thượng Quan Dung Khâm.
"Thượng Quan đại nhân, tôi thấy đỡ hơn rồi, đã qua cầu đá, tôi nghĩ mình có thể tự đi được." Cố Khinh Âm nhìn Thượng Quan Dung Khâm nói.
"Không được!" Thượng Quan Dung Khâm và Kỷ Trác Vân đồng thời ngăn cản.
Thượng Quan Dung Khâm đánh giá Kỷ Trác Vân, biết hắn có quan hệ với Cố Khinh Âm, với thái độ và cách xưng hô với Cố Khinh Âm, xem ra ít nhất hắn cũng đang có tình ý với nàng.
Thượng Quan Dung Khâm lại nhìn về phía Hàn Cẩm Khanh, con ngươi như ngọc đen ánh lên vẻ khó hiểu. Lúc nhìn Hàn Cẩm Khanh, trong nháy mắt hắn cảm giác được sự lạnh lẽo chưa từng, nhưng lại biến mất rất nhanh.
"Trác Vân, ngươi cần gì phải tranh với Thượng Quan đại nhân? Không bằng để Cố đại nhân tự chọn." Hàn Cẩm Khanh chậm rãi đi tới, khóe môi hơi cong lên.
Cố Khinh Âm nghe vậy, rốt cục cũng nhìn về phía hắn, "Tướng gia không phải phụng chỉ làm việc sao? Hạ quan và Thượng Quan đại nhân đã được cứu, sao tướng gia còn không tiến cung phục mệnh?"
Bình luận facebook