Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Chương 22
Nàng tiên cá trong truyện cổ tích đã làm một cuộc trao đổi với mụ phù thủy, nàng chấp nhận dùng giọng hát hay của bản thân để lấy đôi chân.
Và nàng đã cố gắng chịu đựng cơn đau đớn mà người thường không thể nào chịu được, bước lên bờ và đi tìm hoàng tử.
Thấy chàng hoàng tử đang ở bên cạnh với người con gái mà chàng yêu.
Cho dù hoàng tử chỉ nhìn nàng một lần, cuối cùng nàng cũng sẽ không hóa thành bọt biển.
Thật may là chàng hoàng tử của nàng đã tới.
Suýt chút nữa Lâm Thâm đã không thể đỡ lấy Kiều Tinh Lâm.
Anh là người tổ chức đại hội, thế nên dù anh không có ở trong hội trường nhưng những chuyện đã xảy ra ở bên trong anh vẫn nắm rõ như lòng bàn tay.
Cả tóc và mặt của cô đều ướt nhẹp, người của cô thì vô cùng lạnh.
Anh dùng một tay vòng qua cái eo của cô, tay còn lại thì cởi áo khoác vest ra mà khoác lên người cô.
“Có tôi ở đây rồi, không sao.”
Kiều Tinh Lâm khóc được một lúc thì tâm tình của cô mới trở nên ổn định lại. Khi này cô mới phát hiện ra bản thân cô đang rất dơ, còn ướt nhẹp, cô không nên liều mạng nhào vào trong ngực của anh như vậy, để rồi làm bộ quần áo của anh bị dơ. Cô muốn ngồi dậy, nhưng Lâm Thâm vẫn ôm cô và nói: “Về nhà không?”
“Bây giờ tôi không muốn đi ra ngoài.” Kiều Tinh Lâm cảm thấy buồn bực mà đáp lại.
“Bây giờ em cần về nhà, tắm rửa kỹ càng một chút.” Lâm Thâm ấn vào tai nghe: “Cử người đến dọn đường trong bãi đậu xe. Đừng gây kinh động đến người ở hội trường. Cứ để buổi tiệc được tiến hành như bình thường, tổng giám đốc Giang sẽ ở lại đó để giám sát.”
Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu lên mà nhìn anh, đúng thật là anh đã có chỗ nào đó khác đi rồi. Nhớ lần đầu khi cô gặp anh, lúc ấy trong đôi mắt của anh chẳng có một chút ánh sáng, thậm chí còn có hơi sa sút.
Bây giờ trông anh cứ như đã trở thành Lâm Thâm sáng lấp lánh, cầm cây đàn violon và đứng ở trên sân khấu vậy.
“Em đi với tôi.” Lâm Thâm ôm cô đứng dậy, đưa cô rời khỏi đó bằng lối đi riêng.
Tài xế đang đợi bọn họ ở trên chiếc xe Rolls Royce.
Lâm Thâm để Kiều Tinh Lâm đi lên trước, sau đó anh ngồi bên cạnh cô. Anh quăng cho tài xế một cái liếc mắt, ý bảo anh ta không cần nhiều lời.
“Đến khu chung cư Mậu Danh.”
Kiều Tinh Lâm còn đang suy nghĩ, đãi ngộ của tập đoàn Hằng Thông cũng tốt thật. Một trợ ký của chủ tịch mà lại có thể ngồi trên chiếc xe sang như vậy, hơn nữa lại còn được cấp cho một người tài xế riêng?
Nhưng bây giờ cô cũng có không tâm trạng để suy nghĩ nhiều đến những chuyện này, cô nhìn khung cảnh thành phố lướt qua ở bên ngoài cửa sổ một cách mờ mịt, cả người cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ nỗi sợ hãi khi nãy.
Trở lại khu cung cư, Lâm Thâm để cô đi tắm, còn bản thân anh thì mở tủ lạnh ra, nhìn xem có thể làm những món gì cho cô ăn.
Kiều Tinh Lâm ngâm mình ở trong bồn tắm, cô gửi một tin nhắn đến cho Đường Giai Dĩnh.
Đường Giai Dĩnh chỉ trả lời: Cô đừng để ý tới chuyện ở đây nữa, cứ ngủ một giấc thật ngon, rồi ngày mai sẽ qua hết thôi.
Khuôn mặt của Kiều Tinh Lâm vẫn như đi đưa đám, hôm nay có nhiều nhà báo ở đó như vậy, đến lúc đó, không biết bọn họ sẽ viết về cô như thế nào nữa. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn làm một con đà điểu trước thôi.
Khi cô chừa bước ra từ phòng vệ sinh, cô mặc trên người một chiếc áo hoodie rộng thùng thình và một chiếc quần đùi, đã thấy Lâm Thâm đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Cả phòng khách và phòng ăn cũng đều không mở đèn, ánh đèn trắng dịu nhẹ ở trong căn phòng bếp chiếu rọi vào người anh. Cô ngồi xuống, chống cằm và yên lặng nhìn anh.
Cô đã sống một mình ở trong cái thành phố lớn này quá lâu rồi, và cô cũng đã quên đi cảm giác ấy.
Ví dụ như trong nhà luôn có một ngọn đèn sáng lên, trong phòng bếp thì có một người đang bận rộn vì cô.
Như vậy mới có thể gọi là nhà nhỉ.
Giống như bà Tống ở trong phòng bếp than phiền với ông Kiều, ông Kiều thì ngồi ở trong phòng khách giả điếc mà lo đọc báo, cơm nước xong xuôi thì hai người cùng nhau đi tản bộ.
Làn khói nghi ngút trong một cuộc sống bình thường như vậy, không phải là điều cô hướng tới.
Lâm Thâm đóng khí ga lại, rồi bưng đồ ăn đến trước mặt cô: “Em ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Mặc dù Kiều Tinh Lâm cảm thấy rất đói nhưng cô lại không có khẩu vị. Cô chọn đại một sợi dây thun để buộc mái tóc lại, mái tóc ấy vẫn chưa được sấy khô, lại còn để lộ ra cái cổ thon dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lớn khoảng chừng một cái bàn tay, ngũ quan tinh xảo và xinh đẹp. Lớp trang điểm ở trên mặt cô đã được tẩy đi khiến vẻ xinh đẹp ấy giảm vài phần, nhưng ngược lại là để lộ ra một vẻ đẹp đơn thuần động lòng người. Lông mi của cô vốn dĩ rất dài, đôi mắt to chớp chớp, giống như một đôi bướm đang lượn quanh lòng người.
Trong lòng Lâm Thâm cảm thấy ngứa ngáy, thấy vết đỏ hồng ở trên trán cô, cũng đã quen cửa quen nẻo nên anh đã đi lấy cái hòm thuốc tới. Sau đó, anh ngồi ở trước mặt cô, dùng cây tăm sát trùng vết thương rồi dán băng cá nhân lên.
“Chúng ta như thế này, rốt cuộc là gì chứ?” Kiều Tinh Lâm đột nhiên né đầu ra. Cô không muốn chơi cái trò mập mờ không rõ này, chỉ mỗi Tạ Vũ Phi thôi cũng đã có thể làm cho cô rối tinh rối mù rồi.
“Em nói xem là gì?” Lâm Thâm hỏi ngược lại cô, anh nhìn thẳng vào cô.
Kiều Tinh Lâm kéo cái ghế ra sau một cái, rồi dứt khoát đứng lên: “Trong khoảng thời gian này, cả một cái tin nhắn trên Wechat mà anh cũng không gửi cho tôi. Được, anh bận bịu, tôi có thể hiểu. Nhưng Tạ Vũ Phi nói anh ăn cơm với cô ấy, có phải anh lại muốn nói rằng đây là thân thiết với bạn học cũ? Anh cũng chưa từng nghĩ tới tôi…”
Cô còn chưa nói hết lời thì Lâm Thâm đã đứng lên.
Anh tự ý đi tới trước mặt cô, bất chợt đưa tay ra mà giữ lấy cái ót của cô, lúc này anh cúi đầu xuống và chạm vào đôi môi của cô.
Kiều Tinh Lâm chỉ cảm thấy một luồng ấm áp truyền đến đôi môi, hơi thở của người đàn ông xộc vào lỗ mũi của cô, hô hấp cũng vì vậy mà chậm lại.
Tay của Lâm Thâm luồng qua eo của cô, ôm lấy cô vào trong lồng ngực.
“Tôi cũng không có ăn giấm chua của em với Khang Hạo, mà sao em lại ăn giấm chua của tôi với một người xa lạ thế? Tạ Vũ Phi, đến cả nhìn thẳng, tôi còn không nhìn.” Anh cắn lấy đôi môi của cô giống như là đang than thở vậy.
Sau khi Kiều Tinh Lâm sững sờ được một chút, thì lúc này cô dùng hai tay để ôm lấy cổ của anh, nhón chân lên và hôn đáp trả lại anh.
Cô đã đợi quá lâu rồi, nỗi nhớ nhung trong suốt mười năm cứ như thế mà ùa về như lũ, và cô cam tâm tình nguyện bị đắm chìm vào đây.
Cô cũng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu như anh không đi ra nước ngoài, có lẽ bọn cô sẽ cùng nhau học chung đại học ở cùng một thành phố. Trong bốn năm đại học, bọn cô sẽ có một mối quan hệ yêu đương ngọt ngào, có thể là sau khi tốt nghiệp thì bọn cô sẽ kết hôn.
Đến tận bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc bọn cô có hợp nhau hay không, nếu như không hợp nhau thì cô cũng sẽ cố gắng để trở nên phù hợp với anh.
Như vậy thì có lẽ cô đã không vào vòng giải trí, tất cả những mộng tưởng của cô trước đây đều có liên quan đến anh.
Nhưng vận mệnh lại không cho bọn cô có cơ hội lựa chọn.
Đợi đến khi Kiều Tinh Lâm ý thức được thì cô đã đè Lâm Thâm lên tường rồi, nút áo sơ mi của anh đã bị cởi ra hết một nửa, có hơi rộng mở ra, anh cũng để mặc cô làm.
Làn da sáng bóng, đến gần ngực có mấy vết thương hình tròn giống như là bị phỏng.
Alice đã nói anh đã từng tự vẫn. Cô muốn đưa tay ra mà đụng vào nó một chút thì Lâm Thâm đã nắm lấy tay cô: “Món mì lạnh rồi. Bây giờ em đã có khẩu vị chưa?”
Giọng nói của anh khàn khàn không còn hình dáng, dòng nước ngầm ở trong ánh mắt anh cũng khẽ trỗi dậy.
Nếu như cô không dừng lại thì anh cũng không biết là bản thân anh sẽ làm gì nữa.
Kiều Tinh Lâm cảm thấy ngượng ngùng mà bật cười một tiếng, sau đó cô lùi về phía sau một chút và cài lại nút áo sơ mi cho anh.
Sợi mì đã vón cục lại, vì ngâm ở trong nước dùng mà trở nên mềm nhũn trông không hấp dẫn lắm.
Lâm Thâm muốn đi đổ mì và làm lại một lần nữa nhưng Kiều Tinh Lâm đã cản anh lại: “Đừng lãng phí.”
Cô đã đặt mì vào trong lò vi sóng để hâm nóng nó lại một chút, sau đó cô cầm một cái chén, chia nó làm hai phần và tích cực ăn.
Lâm Thâm ngồi ở phía đối diện cô, nhìn cô cuối cùng cũng khôi phục lại được một chút tinh thần, thì khóe miệng của anh bất giác cong lên tạo thành nụ cười.
“Ngày mai em phải trở về quay phim rồi.” Kiều Tinh Lâm vừa ăn mì vừa nói: “Anh gửi Wechat cho em.”
Lâm Thâm đáp ứng: “Chuyện ở bên anh cũng tạm thời xong rồi.”
“Giữa em với Khang Hạo không có gì đâu.” Lúc này, cô chủ động giải thích: “Vì tính chất công việc nên mới tiếp xúc với nhau.”
“Anh biết.” Không ai có thể hiểu rõ hơn anh, Khang Hạo không thể nào phát sinh điều gì với cô cả. Nhưng cho dù có biết, thì khi thấy cô và Khang Hạo đứng chung một chỗ, giống hệt như một bích nhân, trong lòng anh vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Hơn nữa, Khang Hạo lại còn lợi dụng cô để kích thích Mã Tiêu, hại cô bị người hâm mộ quăng trứng gà một cách điên cuồng, món nợ này, anh nhất định phải tính toán thật kỹ mới được.
Kiều Tinh Lâm đã ăn xong món mì, lúc này cô lấy tay sờ lên cái bụng. Kết quả của việc buông thả là tăng ba ký.
“Anh phải gọi tài xế tới đón anh sao?” Cô lên tiếng hỏi.
Lâm Thâm nhìn cô rồi cong khóe miệng lên: “Anh có nói là tối nay anh phải đi à?”
Kiều Tinh Lâm có hơi sửng sốt, anh nói lời này là có ý gì chứ? Cô không dám nhìn ánh mắt của anh. Lúc anh và cô hôn nhau, cũng có chút vội vàng, này còn không phải là bị anh ép sao?
Cái gì mà thân thiết với bạn học cũ chứ, đi chết đi! Cô rất muốn xé cái mặt nạ dối trá kia của anh ra.
“Lừa em thôi.” Lâm Thâm bị phản ứng của cô làm cho mắc cười, lúc này anh lấy điện thoại ra và gọi vào số của tài xế.
Kiều Tinh Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn còn mạnh miệng: “Thật ra thì anh ở lại đây cũng không sao, anh có thể ngủ ở trong phòng khách.”
Lâm Thâm cũng không chọc ghẹo cô, anh cầm chén bát lên và đi vào căn bếp để rửa sạch, làm xong thì cũng đúng lúc tài xế đã đến dưới lầu.
“Quần áo của anh…” Kiều Tinh Lâm thấy anh cầm cái áo khoác âu phục bị nhăn rúm ở trên ghế lên, cô nói: “Bị em làm dơ rồi.”
“Không sao. Em đi đây.”
Lâm Thâm ra tới cửa, Kiều Tinh Lâm cũng đứng lên và tiễn anh đi.
Đi tới cạnh cửa, anh chợt dừng bước lại và nhìn Kiều Tinh Lâm.
“Sao thế?”
“Hôm nay chỉ là một vụ bất ngờ.” Lâm Thâm giơ tay lên mà sờ đầu của cô: “Em ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa.”
Kiều Tinh Lâm gật đầu một cái, mặc dù cô biết nó không dễ dàng như vậy, nhưng giọng nói của anh giống như là có một loại ma lực, nó có thể an ủi nỗi tủi thân và bất an ở trong lòng cô.
Lâm Thâm tiến tới, ghé sát bên đôi môi của cô, và lại lên đó một nụ hôn: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Chiếc xe Rolls Royce chạy ở trên đường phố vào ban đêm, lúc này, lượng xe cộ ở trên đường cũng đã ít đi nhiều.
Lâm Thâm ngồi trong xe, anh đang cầm ở trong tay chiếc điện thoại đã bị nhân viên an ninh khám xét ở hội trường, bên trong có thu âm của Trình Toa Toa và Kiều Tinh Lâm ở phòng vệ sinh.
Ban đầu anh cảm thấy mời một đội ngũ an ninh hàng đầu trong nghề thì mới có thể duy trì được trật tự ở hiện trường tốt, nhưng mà những người này thì lại đang lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu.
Lần đầu tiên tiếp xúc với vòng giải trí, cũng xem như là kiến thức.
“Cậu chủ, quý cô hôm nay…” Tài xế muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh ta nhìn thấy dáng vẻ của anh cứ như là rất lo cho nữ ngôi sao ấy.
Chủ tịch vẫn luôn rất ghét người ở trong giới giải trí, nhất là ngôi sao nữ. Bây giờ nếp sống trong vòng giải trí quả thật là quá kém, ở đây tiền bạc và lợi ích là trên hết, chẳng có cái gì làm tình cảm chân thật. Anh ta sợ cậu chủ không hiểu lòng người hiểm ác để rồi bị người khác lừa.
“Không được nói năng bậy bạ ở trước mặt chủ tịch, đích thân tôi sẽ xử lý.”
“Vâng. Chiều mai chủ tịch sẽ bay về ạ.”
Nàng tiên cá trong truyện cổ tích đã làm một cuộc trao đổi với mụ phù thủy, nàng chấp nhận dùng giọng hát hay của bản thân để lấy đôi chân.
Và nàng đã cố gắng chịu đựng cơn đau đớn mà người thường không thể nào chịu được, bước lên bờ và đi tìm hoàng tử.
Thấy chàng hoàng tử đang ở bên cạnh với người con gái mà chàng yêu.
Cho dù hoàng tử chỉ nhìn nàng một lần, cuối cùng nàng cũng sẽ không hóa thành bọt biển.
Thật may là chàng hoàng tử của nàng đã tới.
Suýt chút nữa Lâm Thâm đã không thể đỡ lấy Kiều Tinh Lâm.
Anh là người tổ chức đại hội, thế nên dù anh không có ở trong hội trường nhưng những chuyện đã xảy ra ở bên trong anh vẫn nắm rõ như lòng bàn tay.
Cả tóc và mặt của cô đều ướt nhẹp, người của cô thì vô cùng lạnh.
Anh dùng một tay vòng qua cái eo của cô, tay còn lại thì cởi áo khoác vest ra mà khoác lên người cô.
“Có tôi ở đây rồi, không sao.”
Kiều Tinh Lâm khóc được một lúc thì tâm tình của cô mới trở nên ổn định lại. Khi này cô mới phát hiện ra bản thân cô đang rất dơ, còn ướt nhẹp, cô không nên liều mạng nhào vào trong ngực của anh như vậy, để rồi làm bộ quần áo của anh bị dơ. Cô muốn ngồi dậy, nhưng Lâm Thâm vẫn ôm cô và nói: “Về nhà không?”
“Bây giờ tôi không muốn đi ra ngoài.” Kiều Tinh Lâm cảm thấy buồn bực mà đáp lại.
“Bây giờ em cần về nhà, tắm rửa kỹ càng một chút.” Lâm Thâm ấn vào tai nghe: “Cử người đến dọn đường trong bãi đậu xe. Đừng gây kinh động đến người ở hội trường. Cứ để buổi tiệc được tiến hành như bình thường, tổng giám đốc Giang sẽ ở lại đó để giám sát.”
Kiều Tinh Lâm ngẩng đầu lên mà nhìn anh, đúng thật là anh đã có chỗ nào đó khác đi rồi. Nhớ lần đầu khi cô gặp anh, lúc ấy trong đôi mắt của anh chẳng có một chút ánh sáng, thậm chí còn có hơi sa sút.
Bây giờ trông anh cứ như đã trở thành Lâm Thâm sáng lấp lánh, cầm cây đàn violon và đứng ở trên sân khấu vậy.
“Em đi với tôi.” Lâm Thâm ôm cô đứng dậy, đưa cô rời khỏi đó bằng lối đi riêng.
Tài xế đang đợi bọn họ ở trên chiếc xe Rolls Royce.
Lâm Thâm để Kiều Tinh Lâm đi lên trước, sau đó anh ngồi bên cạnh cô. Anh quăng cho tài xế một cái liếc mắt, ý bảo anh ta không cần nhiều lời.
“Đến khu chung cư Mậu Danh.”
Kiều Tinh Lâm còn đang suy nghĩ, đãi ngộ của tập đoàn Hằng Thông cũng tốt thật. Một trợ ký của chủ tịch mà lại có thể ngồi trên chiếc xe sang như vậy, hơn nữa lại còn được cấp cho một người tài xế riêng?
Nhưng bây giờ cô cũng có không tâm trạng để suy nghĩ nhiều đến những chuyện này, cô nhìn khung cảnh thành phố lướt qua ở bên ngoài cửa sổ một cách mờ mịt, cả người cô vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ nỗi sợ hãi khi nãy.
Trở lại khu cung cư, Lâm Thâm để cô đi tắm, còn bản thân anh thì mở tủ lạnh ra, nhìn xem có thể làm những món gì cho cô ăn.
Kiều Tinh Lâm ngâm mình ở trong bồn tắm, cô gửi một tin nhắn đến cho Đường Giai Dĩnh.
Đường Giai Dĩnh chỉ trả lời: Cô đừng để ý tới chuyện ở đây nữa, cứ ngủ một giấc thật ngon, rồi ngày mai sẽ qua hết thôi.
Khuôn mặt của Kiều Tinh Lâm vẫn như đi đưa đám, hôm nay có nhiều nhà báo ở đó như vậy, đến lúc đó, không biết bọn họ sẽ viết về cô như thế nào nữa. Nhưng bây giờ, cô chỉ muốn làm một con đà điểu trước thôi.
Khi cô chừa bước ra từ phòng vệ sinh, cô mặc trên người một chiếc áo hoodie rộng thùng thình và một chiếc quần đùi, đã thấy Lâm Thâm đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Cả phòng khách và phòng ăn cũng đều không mở đèn, ánh đèn trắng dịu nhẹ ở trong căn phòng bếp chiếu rọi vào người anh. Cô ngồi xuống, chống cằm và yên lặng nhìn anh.
Cô đã sống một mình ở trong cái thành phố lớn này quá lâu rồi, và cô cũng đã quên đi cảm giác ấy.
Ví dụ như trong nhà luôn có một ngọn đèn sáng lên, trong phòng bếp thì có một người đang bận rộn vì cô.
Như vậy mới có thể gọi là nhà nhỉ.
Giống như bà Tống ở trong phòng bếp than phiền với ông Kiều, ông Kiều thì ngồi ở trong phòng khách giả điếc mà lo đọc báo, cơm nước xong xuôi thì hai người cùng nhau đi tản bộ.
Làn khói nghi ngút trong một cuộc sống bình thường như vậy, không phải là điều cô hướng tới.
Lâm Thâm đóng khí ga lại, rồi bưng đồ ăn đến trước mặt cô: “Em ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Mặc dù Kiều Tinh Lâm cảm thấy rất đói nhưng cô lại không có khẩu vị. Cô chọn đại một sợi dây thun để buộc mái tóc lại, mái tóc ấy vẫn chưa được sấy khô, lại còn để lộ ra cái cổ thon dài.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lớn khoảng chừng một cái bàn tay, ngũ quan tinh xảo và xinh đẹp. Lớp trang điểm ở trên mặt cô đã được tẩy đi khiến vẻ xinh đẹp ấy giảm vài phần, nhưng ngược lại là để lộ ra một vẻ đẹp đơn thuần động lòng người. Lông mi của cô vốn dĩ rất dài, đôi mắt to chớp chớp, giống như một đôi bướm đang lượn quanh lòng người.
Trong lòng Lâm Thâm cảm thấy ngứa ngáy, thấy vết đỏ hồng ở trên trán cô, cũng đã quen cửa quen nẻo nên anh đã đi lấy cái hòm thuốc tới. Sau đó, anh ngồi ở trước mặt cô, dùng cây tăm sát trùng vết thương rồi dán băng cá nhân lên.
“Chúng ta như thế này, rốt cuộc là gì chứ?” Kiều Tinh Lâm đột nhiên né đầu ra. Cô không muốn chơi cái trò mập mờ không rõ này, chỉ mỗi Tạ Vũ Phi thôi cũng đã có thể làm cho cô rối tinh rối mù rồi.
“Em nói xem là gì?” Lâm Thâm hỏi ngược lại cô, anh nhìn thẳng vào cô.
Kiều Tinh Lâm kéo cái ghế ra sau một cái, rồi dứt khoát đứng lên: “Trong khoảng thời gian này, cả một cái tin nhắn trên Wechat mà anh cũng không gửi cho tôi. Được, anh bận bịu, tôi có thể hiểu. Nhưng Tạ Vũ Phi nói anh ăn cơm với cô ấy, có phải anh lại muốn nói rằng đây là thân thiết với bạn học cũ? Anh cũng chưa từng nghĩ tới tôi…”
Cô còn chưa nói hết lời thì Lâm Thâm đã đứng lên.
Anh tự ý đi tới trước mặt cô, bất chợt đưa tay ra mà giữ lấy cái ót của cô, lúc này anh cúi đầu xuống và chạm vào đôi môi của cô.
Kiều Tinh Lâm chỉ cảm thấy một luồng ấm áp truyền đến đôi môi, hơi thở của người đàn ông xộc vào lỗ mũi của cô, hô hấp cũng vì vậy mà chậm lại.
Tay của Lâm Thâm luồng qua eo của cô, ôm lấy cô vào trong lồng ngực.
“Tôi cũng không có ăn giấm chua của em với Khang Hạo, mà sao em lại ăn giấm chua của tôi với một người xa lạ thế? Tạ Vũ Phi, đến cả nhìn thẳng, tôi còn không nhìn.” Anh cắn lấy đôi môi của cô giống như là đang than thở vậy.
Sau khi Kiều Tinh Lâm sững sờ được một chút, thì lúc này cô dùng hai tay để ôm lấy cổ của anh, nhón chân lên và hôn đáp trả lại anh.
Cô đã đợi quá lâu rồi, nỗi nhớ nhung trong suốt mười năm cứ như thế mà ùa về như lũ, và cô cam tâm tình nguyện bị đắm chìm vào đây.
Cô cũng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần, nếu như anh không đi ra nước ngoài, có lẽ bọn cô sẽ cùng nhau học chung đại học ở cùng một thành phố. Trong bốn năm đại học, bọn cô sẽ có một mối quan hệ yêu đương ngọt ngào, có thể là sau khi tốt nghiệp thì bọn cô sẽ kết hôn.
Đến tận bây giờ, cô cũng chưa từng nghĩ tới việc bọn cô có hợp nhau hay không, nếu như không hợp nhau thì cô cũng sẽ cố gắng để trở nên phù hợp với anh.
Như vậy thì có lẽ cô đã không vào vòng giải trí, tất cả những mộng tưởng của cô trước đây đều có liên quan đến anh.
Nhưng vận mệnh lại không cho bọn cô có cơ hội lựa chọn.
Đợi đến khi Kiều Tinh Lâm ý thức được thì cô đã đè Lâm Thâm lên tường rồi, nút áo sơ mi của anh đã bị cởi ra hết một nửa, có hơi rộng mở ra, anh cũng để mặc cô làm.
Làn da sáng bóng, đến gần ngực có mấy vết thương hình tròn giống như là bị phỏng.
Alice đã nói anh đã từng tự vẫn. Cô muốn đưa tay ra mà đụng vào nó một chút thì Lâm Thâm đã nắm lấy tay cô: “Món mì lạnh rồi. Bây giờ em đã có khẩu vị chưa?”
Giọng nói của anh khàn khàn không còn hình dáng, dòng nước ngầm ở trong ánh mắt anh cũng khẽ trỗi dậy.
Nếu như cô không dừng lại thì anh cũng không biết là bản thân anh sẽ làm gì nữa.
Kiều Tinh Lâm cảm thấy ngượng ngùng mà bật cười một tiếng, sau đó cô lùi về phía sau một chút và cài lại nút áo sơ mi cho anh.
Sợi mì đã vón cục lại, vì ngâm ở trong nước dùng mà trở nên mềm nhũn trông không hấp dẫn lắm.
Lâm Thâm muốn đi đổ mì và làm lại một lần nữa nhưng Kiều Tinh Lâm đã cản anh lại: “Đừng lãng phí.”
Cô đã đặt mì vào trong lò vi sóng để hâm nóng nó lại một chút, sau đó cô cầm một cái chén, chia nó làm hai phần và tích cực ăn.
Lâm Thâm ngồi ở phía đối diện cô, nhìn cô cuối cùng cũng khôi phục lại được một chút tinh thần, thì khóe miệng của anh bất giác cong lên tạo thành nụ cười.
“Ngày mai em phải trở về quay phim rồi.” Kiều Tinh Lâm vừa ăn mì vừa nói: “Anh gửi Wechat cho em.”
Lâm Thâm đáp ứng: “Chuyện ở bên anh cũng tạm thời xong rồi.”
“Giữa em với Khang Hạo không có gì đâu.” Lúc này, cô chủ động giải thích: “Vì tính chất công việc nên mới tiếp xúc với nhau.”
“Anh biết.” Không ai có thể hiểu rõ hơn anh, Khang Hạo không thể nào phát sinh điều gì với cô cả. Nhưng cho dù có biết, thì khi thấy cô và Khang Hạo đứng chung một chỗ, giống hệt như một bích nhân, trong lòng anh vẫn cảm thấy rất không thoải mái. Hơn nữa, Khang Hạo lại còn lợi dụng cô để kích thích Mã Tiêu, hại cô bị người hâm mộ quăng trứng gà một cách điên cuồng, món nợ này, anh nhất định phải tính toán thật kỹ mới được.
Kiều Tinh Lâm đã ăn xong món mì, lúc này cô lấy tay sờ lên cái bụng. Kết quả của việc buông thả là tăng ba ký.
“Anh phải gọi tài xế tới đón anh sao?” Cô lên tiếng hỏi.
Lâm Thâm nhìn cô rồi cong khóe miệng lên: “Anh có nói là tối nay anh phải đi à?”
Kiều Tinh Lâm có hơi sửng sốt, anh nói lời này là có ý gì chứ? Cô không dám nhìn ánh mắt của anh. Lúc anh và cô hôn nhau, cũng có chút vội vàng, này còn không phải là bị anh ép sao?
Cái gì mà thân thiết với bạn học cũ chứ, đi chết đi! Cô rất muốn xé cái mặt nạ dối trá kia của anh ra.
“Lừa em thôi.” Lâm Thâm bị phản ứng của cô làm cho mắc cười, lúc này anh lấy điện thoại ra và gọi vào số của tài xế.
Kiều Tinh Lâm thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn còn mạnh miệng: “Thật ra thì anh ở lại đây cũng không sao, anh có thể ngủ ở trong phòng khách.”
Lâm Thâm cũng không chọc ghẹo cô, anh cầm chén bát lên và đi vào căn bếp để rửa sạch, làm xong thì cũng đúng lúc tài xế đã đến dưới lầu.
“Quần áo của anh…” Kiều Tinh Lâm thấy anh cầm cái áo khoác âu phục bị nhăn rúm ở trên ghế lên, cô nói: “Bị em làm dơ rồi.”
“Không sao. Em đi đây.”
Lâm Thâm ra tới cửa, Kiều Tinh Lâm cũng đứng lên và tiễn anh đi.
Đi tới cạnh cửa, anh chợt dừng bước lại và nhìn Kiều Tinh Lâm.
“Sao thế?”
“Hôm nay chỉ là một vụ bất ngờ.” Lâm Thâm giơ tay lên mà sờ đầu của cô: “Em ngủ một giấc thì sẽ không sao nữa.”
Kiều Tinh Lâm gật đầu một cái, mặc dù cô biết nó không dễ dàng như vậy, nhưng giọng nói của anh giống như là có một loại ma lực, nó có thể an ủi nỗi tủi thân và bất an ở trong lòng cô.
Lâm Thâm tiến tới, ghé sát bên đôi môi của cô, và lại lên đó một nụ hôn: “Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.”
Chiếc xe Rolls Royce chạy ở trên đường phố vào ban đêm, lúc này, lượng xe cộ ở trên đường cũng đã ít đi nhiều.
Lâm Thâm ngồi trong xe, anh đang cầm ở trong tay chiếc điện thoại đã bị nhân viên an ninh khám xét ở hội trường, bên trong có thu âm của Trình Toa Toa và Kiều Tinh Lâm ở phòng vệ sinh.
Ban đầu anh cảm thấy mời một đội ngũ an ninh hàng đầu trong nghề thì mới có thể duy trì được trật tự ở hiện trường tốt, nhưng mà những người này thì lại đang lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu.
Lần đầu tiên tiếp xúc với vòng giải trí, cũng xem như là kiến thức.
“Cậu chủ, quý cô hôm nay…” Tài xế muốn nói gì đó rồi lại thôi. Anh ta nhìn thấy dáng vẻ của anh cứ như là rất lo cho nữ ngôi sao ấy.
Chủ tịch vẫn luôn rất ghét người ở trong giới giải trí, nhất là ngôi sao nữ. Bây giờ nếp sống trong vòng giải trí quả thật là quá kém, ở đây tiền bạc và lợi ích là trên hết, chẳng có cái gì làm tình cảm chân thật. Anh ta sợ cậu chủ không hiểu lòng người hiểm ác để rồi bị người khác lừa.
“Không được nói năng bậy bạ ở trước mặt chủ tịch, đích thân tôi sẽ xử lý.”
“Vâng. Chiều mai chủ tịch sẽ bay về ạ.”
Bình luận facebook