Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Chương 23
Kiều Tinh Lâm cả đêm không ngủ được.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại thì hình ảnh Lâm Thâm hôn cô lại hiện lên, toàn thân khô nóng.
Cô ngồi dậy tắt máy sưởi, nằm trên giường, lướt điện thoại một cách vô vị.
Cô vốn định chơi game, nhưng tinh thần không có cách nào tập trung được, gửi Wechat cho Hạ Đan: Cậu ngủ chưa?
Hạ Đan: Chưa, hôm nay trực ca đêm. Tớ vừa mới đi công tác về, mệt chết đi được.
Kiều Tinh Lâm đột nhiên ngồi dậy, gọi điện cho Hạ Đan.
Hạ Đan vốn đang ngồi trong phòng làm việc ngáp ngắn ngáp dài, nghe thấy lời của Kiều Tinh Lâm, cả người nhảy cẫng lên.
“Kiều Tinh Lâm cậu mau nói rõ, hai người đã hôn rồi?”
Giọng cô ấy quá lớn, hành lang bên ngoài đều nghe thấy.
“Cậu nhỏ tiếng thôi!” Kiều Tinh Lâm trách cứ.
Hạ Đan cảm thấy bản thân có chút thất thố, chỉnh lại áo blouse ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng theo đuổi được nam thần.”
“Chi phí tổn thất tớ bỏ ra có ổn không? Hôm nay đi tham gia buổi từ thiện, bị kẻ nào đó ném trứng thối, còn làm tớ u cả trán. Nếu như không phải như vậy, nói không chừng anh ấy sẽ không xuất hiện.” Kiều Tinh Lâm nói xong, vẫn không kiềm chế mà cười lên vài tiếng.
“Hả? Ai ném trứng thối cậu? Công tác bảo vệ của buổi từ thiện kém đến mức vậy à?”
Nhắc đến đây Kiều Tinh Lâm liền bực mình.
“Fans của Khang Hạo, người nào đó trong nhà của ông chủ lớn, ném trứng thối vào tớ mà mà tớ vẫn không thể làm gì cô ta.” Kiều Tinh Lâm nằm dài ra giường, vui vẻ đung đưa hai chân, “Chẳng qua tớ cũng cảm ơn cô ta.”
“Cậu bây giờ sướng chết rồi chứ gì?” Hạ Đan cười nhạo, “Mùi vị của nam thần như thế nào?”
“Vừa trắng vừa thơm.” Kiều Tinh chôn đầu vào trong gối, cười tủm tỉm, “Mình chút nữa đã đè ngã anh ấy rồi.”
“Alo, bạn không thể tiết chế một chút được à?” Hạ Đan lắc đầu, “Phụ nữ quá chủ động, đàn ông sẽ không trân trọng đâu, biết không hả?”
“Tớ mặc kệ. Đây là giấc mơ từ xưa của tớ.” Kiều Tinh Lâm lời lẽ hợp lý, “Giấc mơ đến trước mặt cậu, cậu sẽ đẩy nó ra sao?”
Hạ Đan không còn lý lẽ, “Trước đây sao mình không biết trong đầu cậu chỉ là toàn tình yêu nhỉ? Cậu từ trước đến nay vẫn luôn độc thân là bởi vì đối phương không phải là Lâm Thâm đúng không?”
“Nói đúng rồi đó. Hiện tại mỗi ngày tớ đều muốn cùng anh ấy ở cạnh nhau, không ăn không uống gì cũng được!”
“Tớ không cứu nổi cậu nữa rồi. Lâm Thâm thật sự có độc.” Hạ Đan ném cho cô một câu “Có điều tớ vẫn thấy vui giùm cậu. Chờ đợi mười năm, cuối cùng cũng có kết quả. Bữa nào dẫn nhà cậu theo đi ăn một bữa.”
Kiều Tinh Lâm than thở, “Vậy phải chờ đến mùa xuân năm sau rồi, phim của tớ vẫn chưa quay xong. Không làm phiền cậu nữa, ngày mai tớ phải bay sớm.”
“Ừ, bạn thân ngủ ngon nha.”
Kiều Tinh Lâm tắt điện thoại, vẫn không thể ngủ được.
Cô duỗi tay sờ lên miếng băng cá nhân trên đầu, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương của anh. Trên đời này làm gì có ai thảm như cô? Vừa mới hôn nam thần đã sắp cách xa anh ấy, quả thật là giày vò chết người.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Lâm Thâm.
“Ngủ chưa? Ngày mai mấy giờ bay?”
Kiều Tinh Lâm nghĩ đến việc anh cũng chưa ngủ, trong lòng cảm thấy rất vui.
“Vẫn chưa, định là sẽ bay chuyến sớm nhất.”
“Muốn anh đưa em đi không?”
Kiều Tinh Lâm dường như không do dự mà gõ chữ “Muốn” nhưng nghĩ đến anh đã trễ như vậy vẫn còn chưa ngủ, ngày mai phải dậy sớm, đến nhà rước cô lại đưa cô đến sân bay, lăn qua lăn lại, trong lòng thật sự không nỡ.
“Không cần đâu, trợ lý sẽ đưa em ra sân bay. Anh ngủ sớm đi.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Thâm nằm trên giường, đặt điện thoại xuống, cười nhẹ.
Vốn dĩ giấc ngủ anh không được tốt, đêm nay càng mất ngủ hoàn toàn.
Vốn định nghĩ ngợi chút không ngờ ngủ không được, hay là ngày mai đến nhà cô sớm, đưa cô đến sân bay, hai người còn có thể ở bên nhau hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng bạn gái quá hiểu chuyện, hoàn toàn ngó lơ tâm ý của anh.
Bạn gái. Anh sớm đã nghĩ nhưng luôn không thể gọi danh xưng này.
Anh mở điện thoại vào Wechat, sửa tên trong danh bạ của Kiều Tinh Lâm thành Thỏ con, sau đó chuyển vào mục người nhà.
Ngày hôm sau, Tiểu Giang đến đón Kiều Tinh Lâm, nhìn thấy anh thì vô cùng vui mừng, xung quanh chiếu đầy tia sáng, lại là nữ minh tinh xinh đẹp trước ống kính, mới yên tâm hoàn toàn. Ngày hôm qua ở trong phòng nghỉ của hội trường, Kiều Tinh Lâm buồn bã như vậy, hại Tiểu Giang lo lắng cả đêm không ngủ, lại không dám tùy tiện làm phiền cô.
“Chị Kiều, tin tức giải trí hôm nay đều không đăng tin về chuyện hôm qua mà cùng khen chị xinh đẹp.” Tiểu Giang nhanh chóng trấn an cô.
Kiều Tinh Lâm giống như không để ý, “Thật sao? Chị vốn dĩ đã đẹp, cần gì họ khen.”
Tiểu Giang mới an tâm cười cười, xem ra thật sự không có chuyện gì. Có điều cô cũng cảm thấy kì lạ, buổi từ thiện tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, theo như sự lợi hại của truyền thông, hôm nay nên có tin tức trên mặt báo mới đúng, nhưng bọn họ lại rất im hơi lặng tiếng, giống như không hẹn mà cùng giữ im lặng.
Kiều Tinh Lâm trở về trường quay, bảo Tiểu Giang đem đồ ăn vặt về đoàn phim đưa cho mọi người. Tiểu Giang trở về nói: “Chị Kiều, thầy Khang xin nghỉ phép hai ngày.”
Kiều Tinh Lâm thấy kì lạ, “Anh ta cũng quay về tham dự buổi từ thiện giống chị phải không?”
Uông Xuân với đạo diễn tuyệt đối không đồng ý diễn viên rời bỏ đoàn phim.
“Em nghe người của công ty bọn họ ở trong đoàn phim nói anh ấy hình như bị thương ngoài ý muốn, cũng không biết có bị thương nặng hay không.”
Kiều Tinh Lâm nhớ buổi tiệc tối qua, Khang Hạo vẫn rất khỏe mạnh, lập tức gửi Wechat cho anh ta: “Thầy Khang, anh không sao chứ?”
Khang Hạo trả lời: Không sao, bất cẩn bị té ngã, hai ngày nữa sẽ về.
Kiều Tinh Lâm: Sớm ngày hồi phục nha, chờ thầy trở về. ^.^
Khang Hạo ngồi trong nhà, tiếp tục gọi điện ra nước ngoài cho Mã Tiêu phàn nàn: “Anh nói em trai của anh có phải tuổi chó không? Nếu không phải em nói với cậu ta đừng đánh mặt thì cậu ta sẽ hủy hoại dung nhan của em đó anh có tin không?”
Mã Tiêu cười trên nỗi đau của người khác nói: “Ai bảo em đi tán tỉnh bạn gái của nó chi?”
“Cái gì? Cậu ta vẫn còn theo đuổi sao? Đã trở thành bạn gái rồi!” Khang Hạo thở không ra hơi, vứt toàn bộ phong thái lịch lãm ngày thường.
“Nó là em của anh, nhất định đứng về phía anh. Em dùng bạn gái của nó chọc tức anh, não em bị hư rồi à? Nó nể mặt anh mới đánh em mấy cái nhẹ nhàng đó.”
“Nhẹ nhàng? Mã Tiêu, anh lăn về đây nhẹ nhàng thử cho em!” Khang Hạo quả thật muốn gào lên.
“Hahahaha.”
Khang Hạo đang định cúp máy một cách đầy phẫn nộ, lại nghe thấy Mã Tiêu nói một cách ung dung: “Nó thích con bé kia nhiều năm rồi. Lúc học cấp ba, đã chuẩn bị thi đại học xong sẽ bày tỏ tình cảm của mình, còn hỏi anh nên làm thế nào. Nếu như sau đó không xảy ra chuyện của mẹ nó, đoán chừng hiện tại anh cũng đã có em dâu rồi. Không phải em cho rằng, nó không xem ai ra gì, anh có thể tùy ý dạy nó sao? Cho nên bởi vì em, cô gái nó thầm thương trộm nhớ suốt nhiều năm chịu thiệt thòi, em có thể chịu được à?”
“Ừ.” Khang Hạo đáp, “Cậu ta ở Hằng Thông làm việc rất tốt. Buổi từ thiện tối qua cũng rất thành công.”
“Người ba đó của nó…” Mã Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Không khiến nó phải vấp ngã mới lạ.”
Bốn giờ chiều, máy bay của Lâm Thế Hằng đúng giờ đáp xuống sân bay, tài xế đến đón ông ta.
Chuyến đi Châu Âu lần này không mấy thuận lợi, vốn dĩ Hằng Thông là một tập đoàn bất động sản, ở Châu Âu cũng đã từng đầu tư vài dự án. Nhưng chính sách của chính phủ nói đổi là đổi, ảnh hưởng đến tiến độ của dự án. Mối quan hệ ở Châu Âu so với trong nước không mạnh bằng nên rất khó để làm việc.
Lâm Thế Hàng ngồi lên xe, sắc mặt không được tốt.
Tài xế cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lái xe quay trở về.
Hôm nay tình thần của bà cụ Lâm không tốt, bà cố ý bảo chú Lương gọi điện thoại của Lâm Thâm, muốn anh về nhà ăn cơm.
Lâm Thâm có lòng thù ghét với Lâm Thế Hằng, nhưng rất thương bà cụ Lâm.
Lúc anh còn nhỏ ba mẹ đều bận rộn, lúc hai người họ ly hôn, dường như chỉ có bà cụ nuôi dưỡng anh.
Lúc Lâm Thế Hằng ly hôn với Triệu Dục, cũng là bà cụ quyết định, giúp Lâm Thâm giành được một khoản lớn phí nuôi dưỡng.
Cho dù vài năm nay Lâm Thâm không ở trong nước, nhưng vẫn gọi điện về cho bà Lâm, ân cần hỏi han, bà cụ cũng viết thư cho anh.
Cho nên tình cảm của hai bà cháu vẫn rất thắm thiết.
Bà cụ Lâm ngồi trong hoa viên lớn phơi nắng, Lâm Thâm ngồi bên cạnh gọt táo cho bà.
Bà cụ Lâm tinh thần khỏe mạnh, khuôn mặt hiền từ: “Tiểu Thâm, con gần đây hình như đã vui vẻ hơn lúc mới về nước. Có phải đã có chuyện gì, bà nội không biết không?
Lâm Thâm cười cười, cắt táo thành từng lát.
“Con đừng lừa ta, có phải đã yêu rồi không?”
Lâm Thâm không thừa nhận, nhưng trong ánh mắt ngập tràn ý cười.
Bà cụ Lâm ghé sát vào người anh, nhỏ tiếng hỏi: “Có ảnh con bé không? Nó tên gì? Làm nghề gì?”
“Cô ấy tên Kiều Tinh Lâm, là một nữ diễn viên.” Lâm Thâm cho từng lát táo vào đĩa, bỏ nĩa lên, “Con vẫn chưa có ảnh, nhưng trên mạng chắc là có rất nhiều.”
“Nữ diễn viên, vậy chắc chắn là rất xinh đẹp rồi.” Bà cụ Lâm ăn táo, “Con bé đó từng đóng bộ phim nào, bà gần đây đang rảnh, sẽ xem thử.”
“《Cửu Trùng Thiên》, 《Kim Phong Ngọc Lộ》, đều là những bộ phim cổ trang bà thích xem nhất.
“Được đó.” Bà cụ Lâm cười nói, “Tiểu Thâm lớn rồi, bữa nào rảnh thì dẫn con bé qua cho bà xem với.”
“Nhất định ạ.”
Hai bà cháu đã nói chuyện thì Lâm Thế Hằng trở về.
Ông ta đi đến bên bà cụ Lâm, hỏi bà: “Mẹ, hôm nay sức khỏe mẹ thế nào?”
“Già rồi, không tốt cũng không xấu. May mà có Tiểu Thâm chơi cùng ta, nếu không ta cũng đã rất nhàm chán.”
Lâm Thế Hằng lại nhìn Lâm Thâm, anh gọi một tiếng, “Chủ tịch.”
Bà cụ Lâm ngơ người một cái, có con trai nào mà lại gọi cha mình như thế. Nhưng nghĩ đến nút thắt mười năm qua trong lòng của cha con hai người, bà lại thở dài một tiếng.
“Con đi qua đây với ba.” Lâm Thế Hằng bình tĩnh nói.
Lầu hai căn biệt thự có một sân thượng, Lâm Thế Hằng tay vịn lan can, từ đây có thể nhìn thấy hoa viên.
“Ba hỏi con, chuyện của Nghiêm Hoa là như thế nào? Ba vừa xuống máy bay, nghe người của bộ phận nhân sự nói ông ta đã chủ động từ chức, còn nói là con giở trò?”
Lâm Thâm biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai Lâm Thế Hằng, bình tĩnh nói: “Tác phong làm việc của ông ta có vấn đề, xảy ra chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến công ty.”
“Con đừng cho rằng con có Chu Lập Quần chống lưng, ba ông ta có hệ thống công an, các con nghĩ rằng muốn làm gì thì làm sao? Nghiêm Hoa là do một tay ba nâng đỡ, con làm ông ta đi mất, ba lấy ai thay thế lại đây?” Lâm Thế Hằng nhăn mày, lạnh lùng hỏi.
“Đây là chuyện chủ tịch lo lắng.”
“Lâm Thâm!” Lâm Thế Hằng gằn giọng, “Con rốt cuộc có xem ba là ba hay không?”
Lâm Thâm trầm mặc.
Hoàng hôn phủ xuống sân thượng, bóng hai người đổ dài. Giữa ánh sáng và bóng tối, dường như quay lại mười năm trước.
Ngày đó, Lâm Thế Hằng cãi nhau một trận với Triệu Dục. Lâm Thâm tan học về nhà, Triệu Dục đã thu dọn xong hành lý, kéo anh đi theo.
Anh quay đầu nhìn Lâm Thế Hằng, gọi ông hai tiếng “Ba ba”.
Anh không hề muốn ba mẹ chia tay, trở thành đứa trẻ không có cha.
Nhưng Lâm Thế Hằng nói: “Đừng gọi ta là ba nữa! Ta không phải là ba của con!”
Cánh cửa trong nhà cũng đóng lại một cách lạnh lùng.
Mẹ ôm anh đứng ngoài cổng khóc rất lâu, thật ra anh biết, mẹ cũng không muốn rời đi, chỉ là người đàn ông nhà đó quá tuyệt tình.
Sau này anh theo mẹ trở về thành phố nơi mẹ sinh ra, mẹ bị trầm cảm một khoảng thời gian rất dài.
Anh cố gắng thích ứng với hoàn cảnh, cố gắng khiến bản thân mỗi ngày vui vẻ.
Nhưng vẫn có rất nhiều lời đồn trong lớp, giữa những người thân về cuộc sống riêng tư của họ.
Cho nên mẹ quyết định đi ra nước ngoài, tiếp tục theo đuổi giấc mộng thời trẻ, cũng dẫn theo anh.
Lâm Thế Hằng nhìn Lâm Thâm chỉ dùng sự im lặng để trả lời.
Sự im lặng này thật sự làm ông đau nhói.
Lúc trẻ tuổi, luôn bởi vì kích động mà mắc sai lầm. Ông trở thành một thương nhân thành công, hoàn mỹ. Nhưng sự quan tâm dành cho người nhà, thật sự rất ít ỏi.
Đến khi dừng lại, nhìn xung quanh nhưng chẳng có lấy ai để chia sẻ sự thành công này.
“Tiểu Lâm, ba luôn muốn bù đắp.” Lâm Thế Hằng đặt tay lên vai Lâm Thâm, khẽ nói.
“Dự án Châu Âu lần này không thuận lợi?” Lâm Thâm hỏi ông.
Lâm Thế Hằng lại thở dài, “Bàn bạc không được với quan chức chính phủ bên đó. Dự án nếu như không thể hoàn thành theo kế hoạch, có thể phải lỗ tiền tỷ.”
“Tôi đi Châu Âu, nghĩ cách khôi phục thiệt hại.”
Lâm Thế Hằng ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng thắp lên hy vọng: “Con có cách sao?”
“Hiện tại vẫn chưa biết. Nhưng tôi có quen vài người bạn, có lẽ sẽ giúp được. Có điều, tôi có điều kiện.”
“Con nói đi.” Lâm Thế Hằng ngồi trên ghế dài. Hiện tại ông muốn có người giải quyết đống lộn xộn này, để tránh khỏi việc không thể giải thích với mọi người.
Ông biết Lâm Thâm sẽ không nói năng khoác lác, nói như vậy chắc chắn đã nắm chắc được mấy phần.
“Nếu như tôi có thể khôi phục dự án lần này, không muốn là trợ lý chủ tịch nữa. Tôi muốn là CEO.”
Lâm Thế Hằng ngơ người, “Con vừa mới vào công ty, CEO cần ban giám đốc lựa chọn… Ba có thể đưa con vào làm ở bộ phận quản lý trước.”
Lâm Thâm lắc đầu, “Chủ tịch là người nắm giữ cổ phần lớn nhất công ty, chẳng lẽ không có quyền lựa chọn CEO? Ông muốn tôi ở lại Hằng Thông giúp ông, có thể. Nhưng tôi cần có một thân phận quang minh, không phải là một trợ lý có cũng được không có cũng được.”
Lâm Thế Hằng nhìn Lâm Thâm, phát hiện con trai có điều gì đó không giống.
Mặc dù không thể nói cụ thể là cái gì.
“Người trẻ tuổi có chí phấn đấu là việc tốt. Đằng nào Hằng Thông sớm muộn gì cũng giao cho con tiếp quản, ba đồng ý.”
Kiều Tinh Lâm cả đêm không ngủ được.
Chỉ cần cô nhắm mắt lại thì hình ảnh Lâm Thâm hôn cô lại hiện lên, toàn thân khô nóng.
Cô ngồi dậy tắt máy sưởi, nằm trên giường, lướt điện thoại một cách vô vị.
Cô vốn định chơi game, nhưng tinh thần không có cách nào tập trung được, gửi Wechat cho Hạ Đan: Cậu ngủ chưa?
Hạ Đan: Chưa, hôm nay trực ca đêm. Tớ vừa mới đi công tác về, mệt chết đi được.
Kiều Tinh Lâm đột nhiên ngồi dậy, gọi điện cho Hạ Đan.
Hạ Đan vốn đang ngồi trong phòng làm việc ngáp ngắn ngáp dài, nghe thấy lời của Kiều Tinh Lâm, cả người nhảy cẫng lên.
“Kiều Tinh Lâm cậu mau nói rõ, hai người đã hôn rồi?”
Giọng cô ấy quá lớn, hành lang bên ngoài đều nghe thấy.
“Cậu nhỏ tiếng thôi!” Kiều Tinh Lâm trách cứ.
Hạ Đan cảm thấy bản thân có chút thất thố, chỉnh lại áo blouse ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh nói: “Chúc mừng cậu, cuối cùng cũng theo đuổi được nam thần.”
“Chi phí tổn thất tớ bỏ ra có ổn không? Hôm nay đi tham gia buổi từ thiện, bị kẻ nào đó ném trứng thối, còn làm tớ u cả trán. Nếu như không phải như vậy, nói không chừng anh ấy sẽ không xuất hiện.” Kiều Tinh Lâm nói xong, vẫn không kiềm chế mà cười lên vài tiếng.
“Hả? Ai ném trứng thối cậu? Công tác bảo vệ của buổi từ thiện kém đến mức vậy à?”
Nhắc đến đây Kiều Tinh Lâm liền bực mình.
“Fans của Khang Hạo, người nào đó trong nhà của ông chủ lớn, ném trứng thối vào tớ mà mà tớ vẫn không thể làm gì cô ta.” Kiều Tinh Lâm nằm dài ra giường, vui vẻ đung đưa hai chân, “Chẳng qua tớ cũng cảm ơn cô ta.”
“Cậu bây giờ sướng chết rồi chứ gì?” Hạ Đan cười nhạo, “Mùi vị của nam thần như thế nào?”
“Vừa trắng vừa thơm.” Kiều Tinh chôn đầu vào trong gối, cười tủm tỉm, “Mình chút nữa đã đè ngã anh ấy rồi.”
“Alo, bạn không thể tiết chế một chút được à?” Hạ Đan lắc đầu, “Phụ nữ quá chủ động, đàn ông sẽ không trân trọng đâu, biết không hả?”
“Tớ mặc kệ. Đây là giấc mơ từ xưa của tớ.” Kiều Tinh Lâm lời lẽ hợp lý, “Giấc mơ đến trước mặt cậu, cậu sẽ đẩy nó ra sao?”
Hạ Đan không còn lý lẽ, “Trước đây sao mình không biết trong đầu cậu chỉ là toàn tình yêu nhỉ? Cậu từ trước đến nay vẫn luôn độc thân là bởi vì đối phương không phải là Lâm Thâm đúng không?”
“Nói đúng rồi đó. Hiện tại mỗi ngày tớ đều muốn cùng anh ấy ở cạnh nhau, không ăn không uống gì cũng được!”
“Tớ không cứu nổi cậu nữa rồi. Lâm Thâm thật sự có độc.” Hạ Đan ném cho cô một câu “Có điều tớ vẫn thấy vui giùm cậu. Chờ đợi mười năm, cuối cùng cũng có kết quả. Bữa nào dẫn nhà cậu theo đi ăn một bữa.”
Kiều Tinh Lâm than thở, “Vậy phải chờ đến mùa xuân năm sau rồi, phim của tớ vẫn chưa quay xong. Không làm phiền cậu nữa, ngày mai tớ phải bay sớm.”
“Ừ, bạn thân ngủ ngon nha.”
Kiều Tinh Lâm tắt điện thoại, vẫn không thể ngủ được.
Cô duỗi tay sờ lên miếng băng cá nhân trên đầu, dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương của anh. Trên đời này làm gì có ai thảm như cô? Vừa mới hôn nam thần đã sắp cách xa anh ấy, quả thật là giày vò chết người.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô cầm điện thoại lên, là tin nhắn của Lâm Thâm.
“Ngủ chưa? Ngày mai mấy giờ bay?”
Kiều Tinh Lâm nghĩ đến việc anh cũng chưa ngủ, trong lòng cảm thấy rất vui.
“Vẫn chưa, định là sẽ bay chuyến sớm nhất.”
“Muốn anh đưa em đi không?”
Kiều Tinh Lâm dường như không do dự mà gõ chữ “Muốn” nhưng nghĩ đến anh đã trễ như vậy vẫn còn chưa ngủ, ngày mai phải dậy sớm, đến nhà rước cô lại đưa cô đến sân bay, lăn qua lăn lại, trong lòng thật sự không nỡ.
“Không cần đâu, trợ lý sẽ đưa em ra sân bay. Anh ngủ sớm đi.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Thâm nằm trên giường, đặt điện thoại xuống, cười nhẹ.
Vốn dĩ giấc ngủ anh không được tốt, đêm nay càng mất ngủ hoàn toàn.
Vốn định nghĩ ngợi chút không ngờ ngủ không được, hay là ngày mai đến nhà cô sớm, đưa cô đến sân bay, hai người còn có thể ở bên nhau hơn một tiếng đồng hồ.
Nhưng bạn gái quá hiểu chuyện, hoàn toàn ngó lơ tâm ý của anh.
Bạn gái. Anh sớm đã nghĩ nhưng luôn không thể gọi danh xưng này.
Anh mở điện thoại vào Wechat, sửa tên trong danh bạ của Kiều Tinh Lâm thành Thỏ con, sau đó chuyển vào mục người nhà.
Ngày hôm sau, Tiểu Giang đến đón Kiều Tinh Lâm, nhìn thấy anh thì vô cùng vui mừng, xung quanh chiếu đầy tia sáng, lại là nữ minh tinh xinh đẹp trước ống kính, mới yên tâm hoàn toàn. Ngày hôm qua ở trong phòng nghỉ của hội trường, Kiều Tinh Lâm buồn bã như vậy, hại Tiểu Giang lo lắng cả đêm không ngủ, lại không dám tùy tiện làm phiền cô.
“Chị Kiều, tin tức giải trí hôm nay đều không đăng tin về chuyện hôm qua mà cùng khen chị xinh đẹp.” Tiểu Giang nhanh chóng trấn an cô.
Kiều Tinh Lâm giống như không để ý, “Thật sao? Chị vốn dĩ đã đẹp, cần gì họ khen.”
Tiểu Giang mới an tâm cười cười, xem ra thật sự không có chuyện gì. Có điều cô cũng cảm thấy kì lạ, buổi từ thiện tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, theo như sự lợi hại của truyền thông, hôm nay nên có tin tức trên mặt báo mới đúng, nhưng bọn họ lại rất im hơi lặng tiếng, giống như không hẹn mà cùng giữ im lặng.
Kiều Tinh Lâm trở về trường quay, bảo Tiểu Giang đem đồ ăn vặt về đoàn phim đưa cho mọi người. Tiểu Giang trở về nói: “Chị Kiều, thầy Khang xin nghỉ phép hai ngày.”
Kiều Tinh Lâm thấy kì lạ, “Anh ta cũng quay về tham dự buổi từ thiện giống chị phải không?”
Uông Xuân với đạo diễn tuyệt đối không đồng ý diễn viên rời bỏ đoàn phim.
“Em nghe người của công ty bọn họ ở trong đoàn phim nói anh ấy hình như bị thương ngoài ý muốn, cũng không biết có bị thương nặng hay không.”
Kiều Tinh Lâm nhớ buổi tiệc tối qua, Khang Hạo vẫn rất khỏe mạnh, lập tức gửi Wechat cho anh ta: “Thầy Khang, anh không sao chứ?”
Khang Hạo trả lời: Không sao, bất cẩn bị té ngã, hai ngày nữa sẽ về.
Kiều Tinh Lâm: Sớm ngày hồi phục nha, chờ thầy trở về. ^.^
Khang Hạo ngồi trong nhà, tiếp tục gọi điện ra nước ngoài cho Mã Tiêu phàn nàn: “Anh nói em trai của anh có phải tuổi chó không? Nếu không phải em nói với cậu ta đừng đánh mặt thì cậu ta sẽ hủy hoại dung nhan của em đó anh có tin không?”
Mã Tiêu cười trên nỗi đau của người khác nói: “Ai bảo em đi tán tỉnh bạn gái của nó chi?”
“Cái gì? Cậu ta vẫn còn theo đuổi sao? Đã trở thành bạn gái rồi!” Khang Hạo thở không ra hơi, vứt toàn bộ phong thái lịch lãm ngày thường.
“Nó là em của anh, nhất định đứng về phía anh. Em dùng bạn gái của nó chọc tức anh, não em bị hư rồi à? Nó nể mặt anh mới đánh em mấy cái nhẹ nhàng đó.”
“Nhẹ nhàng? Mã Tiêu, anh lăn về đây nhẹ nhàng thử cho em!” Khang Hạo quả thật muốn gào lên.
“Hahahaha.”
Khang Hạo đang định cúp máy một cách đầy phẫn nộ, lại nghe thấy Mã Tiêu nói một cách ung dung: “Nó thích con bé kia nhiều năm rồi. Lúc học cấp ba, đã chuẩn bị thi đại học xong sẽ bày tỏ tình cảm của mình, còn hỏi anh nên làm thế nào. Nếu như sau đó không xảy ra chuyện của mẹ nó, đoán chừng hiện tại anh cũng đã có em dâu rồi. Không phải em cho rằng, nó không xem ai ra gì, anh có thể tùy ý dạy nó sao? Cho nên bởi vì em, cô gái nó thầm thương trộm nhớ suốt nhiều năm chịu thiệt thòi, em có thể chịu được à?”
“Ừ.” Khang Hạo đáp, “Cậu ta ở Hằng Thông làm việc rất tốt. Buổi từ thiện tối qua cũng rất thành công.”
“Người ba đó của nó…” Mã Tiêu hừ lạnh một tiếng, “Không khiến nó phải vấp ngã mới lạ.”
Bốn giờ chiều, máy bay của Lâm Thế Hằng đúng giờ đáp xuống sân bay, tài xế đến đón ông ta.
Chuyến đi Châu Âu lần này không mấy thuận lợi, vốn dĩ Hằng Thông là một tập đoàn bất động sản, ở Châu Âu cũng đã từng đầu tư vài dự án. Nhưng chính sách của chính phủ nói đổi là đổi, ảnh hưởng đến tiến độ của dự án. Mối quan hệ ở Châu Âu so với trong nước không mạnh bằng nên rất khó để làm việc.
Lâm Thế Hàng ngồi lên xe, sắc mặt không được tốt.
Tài xế cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lái xe quay trở về.
Hôm nay tình thần của bà cụ Lâm không tốt, bà cố ý bảo chú Lương gọi điện thoại của Lâm Thâm, muốn anh về nhà ăn cơm.
Lâm Thâm có lòng thù ghét với Lâm Thế Hằng, nhưng rất thương bà cụ Lâm.
Lúc anh còn nhỏ ba mẹ đều bận rộn, lúc hai người họ ly hôn, dường như chỉ có bà cụ nuôi dưỡng anh.
Lúc Lâm Thế Hằng ly hôn với Triệu Dục, cũng là bà cụ quyết định, giúp Lâm Thâm giành được một khoản lớn phí nuôi dưỡng.
Cho dù vài năm nay Lâm Thâm không ở trong nước, nhưng vẫn gọi điện về cho bà Lâm, ân cần hỏi han, bà cụ cũng viết thư cho anh.
Cho nên tình cảm của hai bà cháu vẫn rất thắm thiết.
Bà cụ Lâm ngồi trong hoa viên lớn phơi nắng, Lâm Thâm ngồi bên cạnh gọt táo cho bà.
Bà cụ Lâm tinh thần khỏe mạnh, khuôn mặt hiền từ: “Tiểu Thâm, con gần đây hình như đã vui vẻ hơn lúc mới về nước. Có phải đã có chuyện gì, bà nội không biết không?
Lâm Thâm cười cười, cắt táo thành từng lát.
“Con đừng lừa ta, có phải đã yêu rồi không?”
Lâm Thâm không thừa nhận, nhưng trong ánh mắt ngập tràn ý cười.
Bà cụ Lâm ghé sát vào người anh, nhỏ tiếng hỏi: “Có ảnh con bé không? Nó tên gì? Làm nghề gì?”
“Cô ấy tên Kiều Tinh Lâm, là một nữ diễn viên.” Lâm Thâm cho từng lát táo vào đĩa, bỏ nĩa lên, “Con vẫn chưa có ảnh, nhưng trên mạng chắc là có rất nhiều.”
“Nữ diễn viên, vậy chắc chắn là rất xinh đẹp rồi.” Bà cụ Lâm ăn táo, “Con bé đó từng đóng bộ phim nào, bà gần đây đang rảnh, sẽ xem thử.”
“《Cửu Trùng Thiên》, 《Kim Phong Ngọc Lộ》, đều là những bộ phim cổ trang bà thích xem nhất.
“Được đó.” Bà cụ Lâm cười nói, “Tiểu Thâm lớn rồi, bữa nào rảnh thì dẫn con bé qua cho bà xem với.”
“Nhất định ạ.”
Hai bà cháu đã nói chuyện thì Lâm Thế Hằng trở về.
Ông ta đi đến bên bà cụ Lâm, hỏi bà: “Mẹ, hôm nay sức khỏe mẹ thế nào?”
“Già rồi, không tốt cũng không xấu. May mà có Tiểu Thâm chơi cùng ta, nếu không ta cũng đã rất nhàm chán.”
Lâm Thế Hằng lại nhìn Lâm Thâm, anh gọi một tiếng, “Chủ tịch.”
Bà cụ Lâm ngơ người một cái, có con trai nào mà lại gọi cha mình như thế. Nhưng nghĩ đến nút thắt mười năm qua trong lòng của cha con hai người, bà lại thở dài một tiếng.
“Con đi qua đây với ba.” Lâm Thế Hằng bình tĩnh nói.
Lầu hai căn biệt thự có một sân thượng, Lâm Thế Hằng tay vịn lan can, từ đây có thể nhìn thấy hoa viên.
“Ba hỏi con, chuyện của Nghiêm Hoa là như thế nào? Ba vừa xuống máy bay, nghe người của bộ phận nhân sự nói ông ta đã chủ động từ chức, còn nói là con giở trò?”
Lâm Thâm biết chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ truyền đến tai Lâm Thế Hằng, bình tĩnh nói: “Tác phong làm việc của ông ta có vấn đề, xảy ra chuyện, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến công ty.”
“Con đừng cho rằng con có Chu Lập Quần chống lưng, ba ông ta có hệ thống công an, các con nghĩ rằng muốn làm gì thì làm sao? Nghiêm Hoa là do một tay ba nâng đỡ, con làm ông ta đi mất, ba lấy ai thay thế lại đây?” Lâm Thế Hằng nhăn mày, lạnh lùng hỏi.
“Đây là chuyện chủ tịch lo lắng.”
“Lâm Thâm!” Lâm Thế Hằng gằn giọng, “Con rốt cuộc có xem ba là ba hay không?”
Lâm Thâm trầm mặc.
Hoàng hôn phủ xuống sân thượng, bóng hai người đổ dài. Giữa ánh sáng và bóng tối, dường như quay lại mười năm trước.
Ngày đó, Lâm Thế Hằng cãi nhau một trận với Triệu Dục. Lâm Thâm tan học về nhà, Triệu Dục đã thu dọn xong hành lý, kéo anh đi theo.
Anh quay đầu nhìn Lâm Thế Hằng, gọi ông hai tiếng “Ba ba”.
Anh không hề muốn ba mẹ chia tay, trở thành đứa trẻ không có cha.
Nhưng Lâm Thế Hằng nói: “Đừng gọi ta là ba nữa! Ta không phải là ba của con!”
Cánh cửa trong nhà cũng đóng lại một cách lạnh lùng.
Mẹ ôm anh đứng ngoài cổng khóc rất lâu, thật ra anh biết, mẹ cũng không muốn rời đi, chỉ là người đàn ông nhà đó quá tuyệt tình.
Sau này anh theo mẹ trở về thành phố nơi mẹ sinh ra, mẹ bị trầm cảm một khoảng thời gian rất dài.
Anh cố gắng thích ứng với hoàn cảnh, cố gắng khiến bản thân mỗi ngày vui vẻ.
Nhưng vẫn có rất nhiều lời đồn trong lớp, giữa những người thân về cuộc sống riêng tư của họ.
Cho nên mẹ quyết định đi ra nước ngoài, tiếp tục theo đuổi giấc mộng thời trẻ, cũng dẫn theo anh.
Lâm Thế Hằng nhìn Lâm Thâm chỉ dùng sự im lặng để trả lời.
Sự im lặng này thật sự làm ông đau nhói.
Lúc trẻ tuổi, luôn bởi vì kích động mà mắc sai lầm. Ông trở thành một thương nhân thành công, hoàn mỹ. Nhưng sự quan tâm dành cho người nhà, thật sự rất ít ỏi.
Đến khi dừng lại, nhìn xung quanh nhưng chẳng có lấy ai để chia sẻ sự thành công này.
“Tiểu Lâm, ba luôn muốn bù đắp.” Lâm Thế Hằng đặt tay lên vai Lâm Thâm, khẽ nói.
“Dự án Châu Âu lần này không thuận lợi?” Lâm Thâm hỏi ông.
Lâm Thế Hằng lại thở dài, “Bàn bạc không được với quan chức chính phủ bên đó. Dự án nếu như không thể hoàn thành theo kế hoạch, có thể phải lỗ tiền tỷ.”
“Tôi đi Châu Âu, nghĩ cách khôi phục thiệt hại.”
Lâm Thế Hằng ngẩng đầu nhìn anh, trong lòng thắp lên hy vọng: “Con có cách sao?”
“Hiện tại vẫn chưa biết. Nhưng tôi có quen vài người bạn, có lẽ sẽ giúp được. Có điều, tôi có điều kiện.”
“Con nói đi.” Lâm Thế Hằng ngồi trên ghế dài. Hiện tại ông muốn có người giải quyết đống lộn xộn này, để tránh khỏi việc không thể giải thích với mọi người.
Ông biết Lâm Thâm sẽ không nói năng khoác lác, nói như vậy chắc chắn đã nắm chắc được mấy phần.
“Nếu như tôi có thể khôi phục dự án lần này, không muốn là trợ lý chủ tịch nữa. Tôi muốn là CEO.”
Lâm Thế Hằng ngơ người, “Con vừa mới vào công ty, CEO cần ban giám đốc lựa chọn… Ba có thể đưa con vào làm ở bộ phận quản lý trước.”
Lâm Thâm lắc đầu, “Chủ tịch là người nắm giữ cổ phần lớn nhất công ty, chẳng lẽ không có quyền lựa chọn CEO? Ông muốn tôi ở lại Hằng Thông giúp ông, có thể. Nhưng tôi cần có một thân phận quang minh, không phải là một trợ lý có cũng được không có cũng được.”
Lâm Thế Hằng nhìn Lâm Thâm, phát hiện con trai có điều gì đó không giống.
Mặc dù không thể nói cụ thể là cái gì.
“Người trẻ tuổi có chí phấn đấu là việc tốt. Đằng nào Hằng Thông sớm muộn gì cũng giao cho con tiếp quản, ba đồng ý.”
Bình luận facebook